Thằng Đức - Quyển 1
Chương 159
“Xong rồi à? Khi nào phát sóng?” Thấy đám người của Tú Nhi thu dọn… biết cuộc phỏng vấn đã xong… Đức hỏi.
– “Không gấp được đâu… sớm lắm cũng là đầu tuần sau…” Tú Nhi lườm…
– Sao không trực tiếp?
– “Không phải muốn trực tiếp là trực tiếp đâu à… đây là phóng sự… còn phải kiểm chứng… Hi hi… Nà… anh không nghỉ là phát sóng sẽ giải quyết vấn đề đó chứ? Phát sóng chỉ để gây áp lực quần chúng thôi… Đồ khờ” Tú Nhi cười giải thích…
– Haha OK hiểu rồi… xếp Châu à… vậy chuyện của người dân trong xã… là nhờ ông hết đó nha…
– Yên chí đi… Chúng tôi sẽ làm hết sức để cho người dân xã Đông Phú một lời công đạo…
– Cái gì là một lời công đạo chứ? Cái mà người dân xã này muốn là trả tiền đầy đủ cho họ… không phải một lời công đạo… cái con khỉ khô… như là biết sai sửa sai rồi rút kinh nghiệm đâu… Họ không lấy được tiền… cho dù ra Hà Nội tui cũng dẫn họ đi đó… Xếp Châu… Có phải không bà con?
– “Phải… phải… Chủ tịch xã… cậu thật là người tốt a…” Đám dân cảm động… có người len lén chùi nước mắt… tranh đấu đã hai năm… bây giờ mới có tiếng nói của con người… có chút hy vọng rồi…
– “Nhất định… nhất định… thôi tôi về trước đây… có nhiều việc cần làm… Trung tá Liêm… phiền anh mời Đại úy Quốc Anh về Sở… Có một số việc cần được làm rõ…”Giám đốc Châu nhìn Đại úy Quốc Anh với ánh mắt âm lãnh…
– “Đại úy Anh… xin lỗi nha… phiền anh lên xe theo chúng tôi…”Liêm nghiêm túc nói… lúc này đã “ngã bài” rồi… không cần khách sáo nửa…
– “Trung Tá Liêm… anh giỏi thiệt…” Quốc Anh ánh mắt thù hằn… bước lên xe… không tiện phát tác… người ta không nói bắt minh… chỉ là mời về đề “giúp đỡ” làm sáng tỏ sự việc… hơn nửa hắn còn đang hy vọng Cao Hùng sẽ có cách… Bí Thư Nghĩa, Chủ tịch Toàn, Chánh văn phòng Chiến cũng sẽ không ngồi nhìn mà không làm gì…
Hai nhóm người của Châu, Liêm vừa rời khỏi không lâu… có một đoàn xe ba chiếc khác đến…
– “Bí Thư Nghĩa… Chủ Tịch Toàn, Chánh văn Phòng Chiến… các ông phải cứu ông nhà tôi mới được… hu hu…” Phấn thấy ba người vừa xuống xe… cảm thấy đang sắp chết đuối thì có người thãy cái phao cứu mạng…
– “Hi hi Coi bộ phiền toái tới rồi… anh có cần tôi gọi ba tôi không?”Tú Nhi biết tên này có chỗ dựa khủng nhưng dù sao ba là Bí Thư Tỉnh ủy của Hậu Giang… Thừa sức trấn áp bọn người này…
– “Cô nghỉ tôi sợ họ sao? Chờ coi đi… Suy nghỉ lát nửa đi đâu ăn cơm còn hơn… tôi đãi… hi hi”Đức vừa nói vừa quan sát đám người mới tới… thật là náo nhiệt a… có cả Lý Gia Thành và Quyên… hôm nay nàng đẹp thật nha… ôi chao… cái miệng… không biết khi nào có thể vào văn phòng nàng báo cáo công tác được đây? Hắc hắc… Ụa… sao người đàn bà kia cứ nhìn mình cười mím chi hoài vậy?
Quả thật… Trưởng ban Dung đang nhìn Chủ tịch xã Đức cười thân thiện… Là hắn rồi… trẻ tuổi… không là hắn thì là ai? Tuy nhiên bà cũng không muốn lộ liễu quá… để dịp khác…
Lý Gia Thành nhìn thấy Tú Nhi nói cười với “kẻ thù không đội trời chung” liền âm thầm ghen tức chửi thề trong bụng…”Đụ má… thằng cặc này có cái gì hay mà sao chung quanh toàn là gái đẹp vậy?” Sự ghen tức, đố kỵ làm cho mặt hắn âm u… tìm cách hạ nhục đối thủ…
Lúc này Châu đã rời đi… đội ngủ đài truyền hình cũng đã rời đi… chỉ còn Tú Nhi… mọi việc trở lại rất bình thường… Nhiều lần xem TV… họ biết Tú Nhi là MC của đài truyền hình nhưng rất ít người biết nàng là con gái của Bí thư tỉnh ủy… vì vậy họ không biết là chuyện thường…
Bí Thư Nghĩa thấy đây là địa hạt của mình… là người lớn nhất… nên muốn ra oai… nhìn Phấn quát hỏi…
Chuyện gì đã xảy ra?
– “Bí Thư Nghĩa… hắn… hắn… hu hu…” Phấn đưa tay chỉ Đức… miệng lắp bắp nói không ra tiếng rồi khóc òa…
– Cậu là ai? Ở đây làm gì? Bí Thư Nghĩa quát lớn thị uy… tuy biết Đức là Chủ tịch xã… nhưng hắn làm như không biết… muốn chơi trò phủ đầu… nhưng xui cho hắn… vì đã chọn lầm người…
– “Tôi là Chủ tịch xã ở đây… Ê… ông là ai? Tới đây làm gì? Có biết phép lịch sự không? Ông quát tháo với ai vậy?” Chủ tịch xã Đức ngang nhiên… bóp chát, trả treo… bản tính hắn là vậy… mày kính tao một thước tao kính mày một trượng… mày cà chớn 1… tao cà chớn 10…
Đám dân sửng sốt… đây là Bí thư huyên ủy đó… sao Chủ tịch xã mình coi ông ta như củ khoai lang vậy?
Tú Nhi thích thú… nàng thích cái bản tính này của hắn… không sợ sệt… không siểm nịnh… không phách lối mặc dù hắn có tư cách để phách lối…
– “Hổn láo… đây là Bí Thư Nghĩa… Lãnh đạo huyện… thật là không biết phép tắc… còn không mau xin lỗi?” Chánh văn phòng Chiến hung hăng quát…
Mặt của cả hai Bỉ thư Nghĩa và Chủ tịch Toàn đen như đít nồi… giận muốn hôn mê bất tỉnh… Lần đầu tiên cảm thấy oai phong bị xúc phạm trầm trọng…
– “Không cần đâu… Chủ tịch xã hả… Tôi đình chỉ chức vụ Chủ tịch xã của cậu… Có hiệu lực ngay lập tức…” Chủ tịch Toàn ra lệnh…
– “Đồ điên… tôi là cán bộ nhà nước… không phải là đầy tớ của ông… muốn đuổi thì đuổi sao?” Chủ tịch Đức ngang bướng…
– “Trần Đức… thằng này quá đáng rồi”… Lý Gia Thành mừng rỡ… ngày đầu tiên thằng này đã bị cách chức… thật là nhục nhã… hắc hắc… hắn khoái chí… cười thầm trong bụng…
– “Bí Thư Nghĩa… Chủ tịch Toàn… tôi nghỉ có lẽ có chút hiểu lầm… có nên tìm hiểu nguồn cơn của sự việc hay không? Trưởng ban Dung trầm mặt nhảy ra bênh vực…”kẻ yếu”…
– “Nà… nghe chưa… câu này mới đúng là lời của cán bộ chân chính nói ra… Ha ha… Vị này là…” Đức nhìn Trưởng ban Dung hỏi…
– “Đây là Trưởng ban Tổ chức Cán bộ của Tỉnh…” Quyên nhanh miệng giới thiệu…
– “Ha ha… Trưởng ban Dung… xin chào… Bà thật là người biết lý lẽ… nhưng bà biết tại sao họ muốn cách chứ tôi không? Là 2000 tỷ… bây giờ tôi nghi ngờ họ là đồng lỏa… bao che ăn chận tiền bạc của người dân xã Đông Phú… muốn bịt miệng tôi đây mà… Hắc hắc… không dễ đâu… CA tỉnh đã vào cuộc… đài truyền hình cũng vào cuộc… Nếu còn không có kết quả… Tôi dẫn họ ra tận Hà nội… Hừ” Đức ngạo nghể khinh thường nói lớn…
Bang!!! Công khai nói cao tầng huyện là đồng lỏa… Gan cỡ nào… người dân không ngu… nghi ngờ nhưng không dám nói… nay Chủ tịch xã không sợ cường quyền… công khai vạch trần cái mà họ ấm ức từ lâu… Còn gì sướng bằng? Thật là nức lòng nức dạ… gương mặt người nào cũng phấn khích như con gà chọi…
– Cậu… cậu nói bậy nói bạ cái gì đây? Chánh văn phòng Chiến hốt hoảng hét lên… thằng cặc này điên rồi… Nghĩa, Toàn mặt lúc xanh lúc đỏ… vừa giận vừa sợ… người ngay không sợ nhưng kẹt cái… những gì Đức vừa nói lại trúng hết… bọn họ là gian… dĩ nhiên là sợ rồi…
– “2000 Tỷ?” Trưởng ban Dung la lớn… hết hồn… bị dọa sợ… vì con số 2000 tỷ… Kinh hãi liếc mắt nhìn ban lãnh đạo huyện Châu Thành…
– “Trưởng ban Dung… bà không nên nghe lời cậu ta… hắn… hắn điên rồi…” Chủ tịch Toàn lắp bắp… hối hận vì đã vô cùng nóng tính mà chọc vào “thằng điếc không sợ súng”
– “Điên? Nà Anh chị em… bà con cô bác… đây là Trưởng ban của Tỉnh ủy… các vị nói đi… có phải hai năm nay các vị bị người ta quịt tiền không… Khiếu nại thì bị đàn áp… Có người nói tôi điên đó… có nghĩa là bà con cô bác điên đó… Hai năm rồi… lãnh đạo huyện không biết… quý vị có tin không? Hôm nay bị khui ra thì nói ngườt ta điên… ha ha ha… con nít cũng biết là chuyện gì rồi…” Chủ tịch Đức càng lúc càng ” chơi lớn “…
Bộ ba lãnh đạo huyện càng lúc càng xón đái… Lần này đụng phải tấm sắt rồi… Cứ tiếp tục như vầy không những nguy hiểm cho sự nghiệp quan trường mà còn quá thúi mặt… rõ ràng là quá bất lợi Bí Thư Nghĩa nhìn Trưởng ban Dung với cặp mắt cầu cứu…
– “Chúng ta đi Tỉnh ủy kháng nghị… nếu không giải quyết… chúng ta theo Chủ tịch xã ra Hà nội… Cho dù có thí cái mạng này cũng nhất quyết làm tới chốn… Bà con nói có phải không?” Anh Chu mặt đỏ gay la lớn…
– “Đi Tỉnh ủy… Ra Hà Nội… Đi Tỉnh ủy… Ra Hà Nội…” Đám dân nhao nhao la lớn… Khí thế bừng bừng…
Đức liếc mắt nhìn Quyên…
Hình như hai người “tâm ý tương thông”… Quyên sáng mắt lên… nếu bây giờ nhảy ra “dàn xếp”… như vậy uy tín không phải là sẽ tăng cao hay sao?
– “Chủ tịch xã… Chuyện đâu còn có đó… không thể một sớm một chiều mà giải quyết được đâu… Hay là như vầy… để bà con về nhà đi… anh đại diện cho họ được rồi… chúng ta ngồi xuống nói chuyện… đi Tỉnh hay ra Hà nội… nếu không xong mới tính đi…” Phó Chủ tịch Quyên “đưa ra giải pháp”…
– “Vậy à…” Chủ rịch Đức ra chiều “khó xử”…
“Phó Chủ tịch huyện Quyên nói không sai… nhiều người nhiều ý… khó lòng làm việc…” Dung Trưởng ban nói thêm vào…
– “Tôi làm sao đại diện cho dân xã được… tôi bị cách chức rồi…” Chủ tịch Đức “ngao ngán” lắc đầu…
– “Chúng tôi chỉ tin tưởng Chủ tịch xã… không người nào khác…” anh Chu hét to…
– “Đúng đó… chúng tôi chỉ tin tưởng Chủ tịch xã…” Đám dân hò hét…
– “Xem ra anh không thể từ chối được đâu… họ chỉ tin tưởng anh… Đài truyền hình Cần Thơ chúng tôi cũng sẽ liên lạc với anh… Chủ tịch xã… hi hi.”… Tú Nhi nhịp nhàng phối họp… tưởng hắn làm càng nhưng nhìn kỷ lại rất có tiết tấu. Có bài bản… từ từ đưa người khác vào tròng…
– “Ha ha MC Tú Nhi… vậy mà nãy giờ nhìn không ra… Chủ tịch xã… cô Tú Nhi cũng đã nói như vậy… ha ha… cậu nghỉ sao? Ây… ai cũng có lúc nông giận mà… lời nói lúc đó… quên đi…” Dung Trưởng ban nghiêm mặt liếc Chủ tịch Toàn… lão xấu hổ… phen này mặt mũi mất hết rồi…
– “Vậy được… coi như nể mặt Phó Chủ tịch Quyên, Trưởng ban Dung, cô MC Tú Nhi vậy… Các Anh chị em… Bà con cô bác… các vị về nhà đi… Tôi cam đoan sẽ làm sáng tỏ vụ này… tiền của các vị sẽ được hoàn trả… nếu không… lấy tên tôi thêm chử ‘Cống’ vào… và sẽ từ chức về quê chăn vịt…” Chủ tịch Đức hùng hồn tuyên bố…
– “Hi hi ha ha…” Mọi người cười ồ lên… Vị Chủ tịch xã này thật là tiếu lâm… họ cảm thấy gần gũi…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc/
– “Phó Chủ tịch Quyên… sáng mai… tôi lên gặp chị… coi chuyện này giải quyết như thế nào… Tôi biết chị mới nhậm chức… nhưng xem ra tôi không tin tưởng ai hết…” Chủ tịch Đức vẫn “cù nhầy” muốn kiếm chuyện… lời nói không xem Bí Thư. Chủ tịch huyện ra gì khiến cả hai xấu hổ nhưng vẫn không dám phát tác… chỉ biết nuốt cơn giận…
– “Ha ha… Coi như Phó Chủ tịch Quyên phải nhọc lòng rồi… Có phải không các vị?” Trưởng ban Dung nhìn bộ ba lãnh đạo huyện cười nói… ánh mắt bà sắc lạnh… cái vụ này chỉ tạm là như vậy… chưa xong đâu… nghỉ tới món tiền 2000 tỷ… vụ này bể ra… Trưởng ban Dung rùng minh… không biết có bao nhiêu người liên can vào vụ này…
– “Phải… phải…” Bỉ thư nghĩa, Chủ tịch Toàn, Chánh văn Phòng Chiến mặt méo xẹo… ruột rối như tơ…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc/
– “Hơn hai giờ rồi… chưa ăn gì… mình đi ăn… tôi mời…” Mọi người đã rời đi… Hai người Định, Hòa “biết điều” làm bộ lăng xăng bận rộn… đi làm việc… Trong phòng Chủ tịch xã… chỉ có Tú Nhi… Bụng kêu rồn rột vì đói…
– “Không đói lắm”… Tú Nhi lắc đầu…
– “Kiêng ăn… muốn giảm cân phải không? Nhưng tôi đói lắm rồi… muốn xỉu… cô đi với tôi… ngồi uống ly nước cũng được… vừa nhìn cô vừa ăn… thầy ngon miệng hơn… ha ha”… Chỉ có hai người… Chủ tịch Đức liền giở trò “tán tỉnh”…
– “Cái miệng ba hoa… tin anh mới là lạ” Tú Nhi “trừng mắt… trong lòng thẩy thinh thích khi được hắn trêu chọc… bất chợt nhìn quanh… thấy trong văn phòng chỉ có hai người… trai đơn gái chiếc… Có khi nào… Tú Nhi ngồi sửng người ra… hai má đỏ lên…
Một phần ánh nắng bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt Tú Nhi… làm Đức sửng sốt… quen nàng lâu rồi… biết là một mỷ nữ nhưng chưa hề có lòng hưu dạ vượn… hôm nay thấy Tú Nhi đẹp lạ… Bất tri bất giác… tiến gần đến… áp môi mình vào môi nàng…
Lần đầu tiên ở trong phòng với người mình từ lâu thầm thích… Khiến Tú Nhi có những ý nghỉ kỳ hoặc trong đầu… thẹn thùng, hồi họp, sợ hãi, mong đợi… nhiều cảm giác đan xen… Bất thình lình… Tú Nhi cảm giác môi mình bị môi hắn áp tới… khóa chặt… Tú Nhi thất kinh… theo bản năng mím môi lại… hai tay đẩy hắn ra… nhưng tay nàng không đủ lực… mỗi lúc hắn xiết mạnh hơn… người nàng như dính chặt vào hắn… hai tay Tù Nhi không còn dùng lực nửa… mà đáp nhẹ lên ngực hắn… Lưỡi hắn đã thành công chui vào miệng và quấn quýt chiếc lưỡi thơm tho của nàng…
Nụ hôn đầu đời của người con gái cứ như vậy mà bị hắn “cưỡng đoạt” mất rồi…
Không biết thời gian là bao lâu… một, hai, ba phút… có thể hơn… Tú Nhi không nhớ là bao lâu… thời gian của nụ hôn đầu đời…
Khi hắn buông nàng ra… Tú Nhi vẫn còn ngây ngốc… hắn nhìn nàng cười… Nụ cười rất dễ ghét…
– “Chát”… Bất tri bất giác… Tú Nhi vung tay tát vào mặt hắn… một tiếng “chát” vang dội… Ngay sau tiếng “chát” vang lên… Hắn lại hôn nàng…
Cũng như lần trước… lưỡi hắn tự do du hành trong miệng… đùa giỡn chiếc lưỡi thơm tho của nàng… lần này hai tay nàng “đáp” lên vai hắn nhưng không đẩy hắn ra… cũng không biết là bao lâu… hắn lại buông nàng ra…
– “Nè… hồi nãy em đánh bên trái… bây giờ đánh bên phải đi… Em đánh một cái… anh hôn em một cái… hi hi…” Hắn “vô lại” nói…
– “Anh… anh lưu manh…” Tú Nhi giơ tay lên… nhưng bàn tay nàng chỉ “đáp nhẹ” lên má hắn… đầu nàng gục vào ngực hắn… mỉm cười e ấp…
Cứ thế hai người bắt đầu…