Thằng Đức - Quyển 1

Chương 162



Phần 162

Đang ngồi trong văn phòng nghiên cứu công việc thuộc lĩnh vực của mình trong khi chờ đợi Đức tới… Quyên nghe tiếng huyên náo bên ngoài… nàng ngạc nhiên… Ở đây là UBND huyện… không phải là chợ…

– Chuyện gì vậy Quỳnh… Sao ồn ào vậy?

– “Em… em cũng không biết… để em đi xem…” Nghe lãnh đạo hỏi… Quỳnh vội vã mở cửa định ra ngoài… suýt va chạm vào một người…

– “Ah… xin lỗi… anh… anh tìm ai?” Quỳnh nhỏ nhẹ lịch sự tỏ ra áy náy vì đã hấp tấp mà suýt đụng vào người ta…

– “Tới rồi à… vô đi… đang đợi cậu đó…” Đức chưa kịp trả lời… Quyên đã nhìn thấy hắn ngay khi Quỳnh mở cửa… nàng liền bước ra đón…

– “Thì ra là người quen của lãnh đạo”… Quỳnh nghỉ thầm… cười xã giao, gật nhẹ đầu chào… bước sang một bên…

– Thôi đừng đi nửa… Quỳnh… nhờ em pha cho Chủ tịch xã ly trà…

Quyên sung sướng hãnh diện… Trước kia nàng chưa từng được sai ai làm việc cho mình… Bắt đầu từ ngày hôm qua… có người để nàng sai vặt… cảm giác thật bay bổng…

– “Dạ… Có ngay…” Quỳnh đi lấy nước sôi pha trà… trong bụng sửng sốt: Người này là Chủ… Chủ tịch xã? Mình không nghe lầm chứ? Nhìn còn trẻ hơn thằng em trai mình…

– “Aiz… Mới sáng sớm đã gặp bà điên…” Đức lắc đầu “ngao ngán”…

– “Bà điên? Ở đâu vậy? Hi hi” Quyên tưởng Đức nói đùa…

Ngay lúc này có tiếng ồn ào bên ngoài cửa… Cánh cửa mở ra… Phó Chánh văn phòng Huệ hung hăng bước vào… bốn, năm người theo sau… mặt ai cũng “đằng đằng sát khí”…

– “Ha ha… Đó… là bà này… nhìn kỷ đi… coi có giống mụ điên không? Ha ha…” Đức Chủ tịch miệng cười hi hi… nhưng ánh mắt lóe lên sát khí… Loại người như mụ này là Phó Chánh văn Phòng của một huyện? Mấy bà bán cá ngoài chợ còn có tư cách hơn mụ này nhiều… Aiz… Đúng là đạo đức suy đồi…

– “Bốp”… Phó Chánh văn phòng Huệ… mấy người làm như vậy là có ý gì? Quyên đang ngồi sau bàn làm việc… vỗ bàn đứng lên… chỉ mặt Huệ quát lớn…

– “Quan mới lên nhiệm cần lập uy… đây là cơ hội tốt để giết gà dọa khỉ… làm đi… làm tới bến luôn… không cần sợ…” Đức nói nhỏ vừa đủ cho Quyên nghe…

Nghe Đức “mách nước”… Hai mắt Quyên sáng lên… đúng vậy… nàng cần có cái uy nghi của một Phó Chủ tịch huyện… mai này mới dễ triển khai công tác… nếu không… lời nói sẽ không có trọng lượng… thuộc hạ sẽ bằng mặt không bằng lòng… Vậy thì nắm con mụ Huệ này mà khai đao… vợ của Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện thì sao chứ? Nàng có hắn sau lưng…

– “Ây da… Phó Chủ tịch huyện Quyên… chị vỗ bàn với ai vậy? Chị đừng làm tui sợ nha… hihi… ây ui… thì ra hắn thiệt có quen biết với Phó Chủ tịch huyện… hi hi… hèn chi phách lối như vậy… coi Hứa Ngọc Huệ tôi không ra gì…” Nói đến đây sắc mặt Huệ đanh lại…

– Tôi vừa khám phá cái đồng hồ Rolex giá 3 tỷ mà ông xã tặng không biết bị ai đánh cắp rồi… thật là đúng lúc… người này sáng nay lén lén lút lút cho nên tôi có lý do nghi ngờ hắn… Phó Chủ tịch Quyên… xin lỗi nha… người đâu xét người hắn…

– “Các người dám?” Quyên giận run hét…

Đám cán bộ thấy Phó Chủ tịch Quyên nổi giận cũng chùn bước… người này nhìn người kia… tiến thối lưỡng nan… Nghe nói anh của Phó Chủ tịch Quyên là Trưởng CA thành phố Cần thơ đấy… Phó Chánh văn Phòng Huệ cũng là phu nhân của Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện… có thể có trọng lượng nhưng họ chỉ là con kiến…

Nghỉ vậy nên bọn họ giả điếc… cúi đầu… hai mắt nhìn xuống… thầm hối hận… nếu biết “tên mạo phạm” là người của Phó Chủ tịch Quyên… có cho vàng cũng không về hùa với Phó Chánh văn phòng Huệ… cái được không bù được cái mất…

– Ha ha… Thú vị… thú vị… bỗng nhiên thành tên ăn trộm rồi… Wow… Cái đồng hồ Rolex 3 tỷ đồng… hi hi… bà chị này… ông xã bà chị là đại gia buôn bán hả?

– “Anh này… anh không biết thì đừng hỏi bậy nói bạ… Chồng của Phó Chánh văn phòng là Chủ tịch Hội Đồng nhân dân huyện…” Một gã trong đám cán bộ nịnh bợ “khoe” thân thế “khủng” của lãnh đạo…

– Thiệt? Không thể nào đâu… Không là đại gia làm ăn buôn bán… Là Chủ tịch Hội đồng nhân dân thôi sao? Không có lý nào… để tính coi… lương của ông ta là 10T /tháng… một năm là 120 T như vậy mười năm mới được 1 tỷ… Cha mẹ ơi… mua được cái đồng hồ tặng bà chị… hi hi ông xã của bà chị phải để dành 30 năm tiền lương đó nha… ha haha… Đó là chưa tính tiền ông ta xài, ha ha… lĩnh lương mỗi tháng… để đó dòm… 30 chục năm sau mua đồng hồ… ha ha ha… Bái phục bái phục…

Người ngu cũng hiểu hắn muốn nói gì… Mặt Huệ trắng bệch… những người khác kinh hãi… dám vạch lá tìm sâu bới lông tìm vết vào chuyện của lãnh đạo… cái mà họ đang sợ là họ đã nghe… mặc dù khoái lỗ tai nhưng mai này sợ bị bà Phó Huệ này ghi thù… thì một đời không ngóc đầu lên được…

Nhưng chưa hết…

– “Phó Chủ tịch Quyên… hôm nay tôi đến đây báo cáo với chị tình hình hôm qua… Tôi đã hội thảo với người dân xã Đông Phú… Người dân xã Đông Phú này nghèo rớt mồng tơi… Trong khi lãnh đạo xã lãnh đạo huyện giàu sụ… Cái vụ thất thoát 2000 tỷ tiền bồi thường đất đai của dân… Đây là một phương hướng…”

Chủ tịch Đức nói rất nhẹ nhàng… người nghe thì như bị sét đánh bên tai… Thôi chết mẹ rồi… thì ra là hắn… hung thần của xã Đông Phú…

Huệ thật là hối hận muốn chết… chỉ vì thiếu đụ mà hồ đồ… Chồng bà tối qua lặp đi lặp lại nhiều lần… cẩn thận… né được thì né… Chủ tịch xã Đông phú… đừng có mà trêu vào… mới hôm qua thôi… hôm nay nàng không những trêu vào còn đem cây “thọc” dái ngựa…

Làm lãnh đạo có ai mà “sạch sẽ”… cho dù có muốn ở “sạch ” cũng không được… sẽ bị nghiền nát sau đó để lại tiếng ngu muôn thuở… hơn nửa không kiếm chút cháo bỏ túi thì ngày lễ ngày Tết lấy cái gì hiếu kính ở trên đây? Đôi khi không phải hiếu kính thôi đâu… còn phải hiến đụ… hoặc kéo quần lãnh đạo “thổi” vài bản tình ca… Cũng may Huệ hám đụ… chuyện này là chuyện nhỏ…

Cái vụ 2000 tỷ… tuy không trực tiếp nhưng chấm mút chút đỉnh là chuyện không thể tránh khỏi… Vụ này hôm qua đã bị hung thần này khui ra rồi… Những “người trong cuộc” tự động phải biết hồn ai nấy giữ… cái phần của hai vợ chồng nàng không có bao nhiêu nhưng hôm nay nàng làm mất lòng hắn… nếu sau này chỉ vì chuyện này hắn làm tới… hậu quả không thể lường được…

– “Ây da… hiểu lầm thôi… là hiểu lầm thôi… thì ra là người một nhà… hi hi…” Huệ trơ trẽn thay đổi nét mặt 180 độ… Từ hách dịch, phách lối trở thành nhu mì lễ độ chỉ trong vòng một nốt nhạc…

Đám cán bộ “chân tay” giả điếc… trong lòng thầm khinh bỉ nhưng ngoài mặt là vẻ sùng kính…

– “Người một nhà? Sao tôi không biết có người ‘bà con’ nào như bà chị vậy?” Đức sửng sốt, Quyên trợn mắt há mồm… người đàn bà này đúng là cực phẩm trong quan trường… có tiềm chất của một lãnh đạo…

– “Hi hi… Chủ tịch Đức phải không? Cậu thật là biết nói chơi hi hi… tôi với Chủ nhiệm Ngọc tình như chị em… hihi “… Huệ chớp chớp mắt nhìn Chủ tịch xã trẻ tuổi với ánh mắt thân thiết… miệng cười cầu tài… đem lá bùa “Chủ nhiệm Ngọc” ra làm “lá chắn”… hy vọng có thể bảo vệ được mình…

Số là tối qua bị Huỳnh Đức Toàn xù cuộc hẹn đụ… Huệ về nhà thấy lão chồng già của nàng đứng ngồi không yên, đi qua đi lại như nước sôi đổ dái… cái vụ 2000 tỷ làm lão thấy bất an… Nghe lão nói Huệ cũng sợ lây…

Chuyện này quan hệ trọng đại, có ảnh hưởng rất lớn đến tiền đồ… không thể khinh suất mà chờ nước tới chân mới nhảy… Trong quan trường… chạy quan hệ là một nghệ thuật… có thể nói là một môn học vấn sâu rộng… rắn có đường của rắn, chuột có đường của chuột… Rút cục cũng tìm ra được chút đầu mối… Ngọc Trưởng Phòng quản lý xây dựng… ngày xưa có chút giao tình…

Có câu ‘không đánh người nhe răng cười với mình’… mụ này quen với Ngọc Trưởng phòng… Đức cũng nguôi giận… không tính toán nửa… cho Ngọc trưởng phòng chút mặt mũi… nàng đối với mình trung thành cẩn cẩn…

– “Hết chuyện rồi… coi như nể mặt chị Ngọc… Chánh văn phòng Huệ… chỉ đem mấy người của chị đi đi… chúng tôi còn có chuyện bàn thảo… nhớ là không có lần sau…” Phó Chủ tịch Quyên lấy da hổ làm cờ, ra oai… quyết định dùm cho Đức Chủ tịch… cốt ý muốn cho mọi người biết quyết định của nàng là quyết định của hắn… Sau này mọi người hãy liệu hồn…

– “Hi hi… Vậy thì không dám làm phiền nửa… hai vị cứ từ từ…” Huệ khúm núm cùng đám chân tay lui ra… thầm nghỉ phải nhanh chóng liên lạc với con Ngọc mới được…

Thư Ký Quỳnh từ đầu đến cuối trốn trong một góc phòng để “giữ mình”… Mẹ nàng luôn dặn dò “điếc, đui, đần độn” là những đặc tính cơ bản cần có để phục vụ lãnh đạo… hú hồn… cũng may nghe lời mẹ dặn… nếu không thì không biết sẽ ra sao… Lúc mẹ mang Quỳnh tới nhà Phó Chánh văn phòng Huệ với phong bì dày cộm để “chạy chọt” cho cái vị trí Thư ký này, Quỳnh thấy Phó Chánh văn phòng Huệ thật là oai phong… ai dè trước cái anh chàng trẻ tuổi đẹp trai kia trước thì hùng hổ, sau như con cừu non…

Quỳnh hâm mộ… trước kia lời mẹ nói… Quỳnh vô cùng phản cảm… cái gì nếu được lãnh đạo để mắt xanh tới… cho dù làm nhỏ cũng là phước đức của mày… không cần phải học cao đâu… nhìn đi… chú ba mày chỉ biết cộng trừ nhân chia… bây giờ cũng là Phó Chủ nhiệm một phòng ban… Cũng ăn nên làm ra… nhà lầu xe hơi… ba mày thì sao… chữ nghĩa đầy bụng… nghèo rớt mồng tơi… nếu mẹ không biết buôn bán thì cái nhà này khổ rồi…

Bây giờ Quỳnh thấy lời mẹ có lý… liếc trộm nhìn Chủ tịch xã trẻ tuổi kia… lòng bồi hồi… trái tim đập thình thịch, hai má đỏ lên…

– “Quỳnh à… chị có chuyện cần bàn với Đức Chủ tịch… Không muốn ai quấy rầy” Quyên căn dặn thư ký… Thư ký bên ngoài, bên trong gài chốt cửa… đủ an toàn… tên kia không để nàng yên đâu… mà nàng cũng muốn bị hắn quấy rầy… hoàn cảnh mới, không gian mới… đây là tình thú trong lạc thú…

– “Dạ… lãnh đạo…” Quỳnh nghiêm túc gật đầu… kiên quyết không để ai quấy rầy cuộc họp quan trọng của lãnh đạo mình…

Bạn đang đọc truyện sex tại web: http://truyen3x.xyz/

– “Sao rồi? Bây giờ sao?” Quyên cẩn thận gài chốt cửa xong quay lại thấy hắn không khách sáo ngồi vào ghế bành sau bàn làm việc của nàng…

– “Hắc hắc… gấp cái gì chứ… lại đây ngồi đi…” Đức đưa tay kéo Quyên ngồi vào lòng mình…

– “Cậu nha… tối ngày chỉ nghỉ tới chuyện đó… đúng là con quỷ dâm dục mà” miệng Quyên mắng yêu… nhưng cả người sà xuống ngồi trên đùi hắn… lại còn di chuyển mông mình cạ vào đũng quần… cảm giác cặc hắn ngóc đầu lên…

Đẹp như vầy, thơm như vầy, ngon lành như vầy… coi chừng mấy thằng cán bộ quỷ râu xanh đó… Mặt Đức nghiêm túc nhưng tay thì không đàng hoàng… chui từ dưới váy… lần mò lên trên… Phó Chủ tịch Quyên đã không né tránh… trái lại còn dang hai chân ra cho hắn dễ dàng xâm lược…

– “Hihi… ghen à?” Quyên cười rúc rích…

– Ừ đó… rồi sao?

– Đồ khờ… vậy mà cũng ghen… ngay cả ông xã… lúc này cũng đừng hòng chị cho đụng tới… vậy được chưa? Quyên mắng yêu… đồng thời ngồi xuống đưa tay kéo phéc mơ tuya quần… Trước kia, khi còn ở Trường Đảng đã dùng miệng chữa lửa cho hắn nhiều lần trong xe… Hôm nay trong văn phòng Phó Chủ tịch huyện… Nàng muốn cho hắn cảm giác mới mẻ…

Đưa tay kéo cặc hắn ra ngoài… Cặc đang cương cứng… được giải thoát ra một không gian rộng hơn… hùng hổ đong đưa qua lại… một tay Quyên từ từ cởi từng nút áo… tháo luôn nịt vú… hai khối thịt trắng hồng lồ lộ… Ngước nhìn Đức cười lẳng lơ… ép cặc hắn giữa hai gò bồng đảo… bắt đầu trườn người lên xuống… một trong những thú vui mà hắn thích…

– “Bây giờ nói được chưa? Hi hi”… Vừa sục cặc hắn bằng vú mình… để “mở màn”… vừa bàn chuyện công… cảm giác thiệt mới mẻ…

– Ừm… được được… ha ha… đã tính qua rồi… nếu đoán không lầm… Hiệu trưởng Hữu… à không Chủ tịch Hữu sẽ mau chóng liên lạc với mình… kiên nhẫn đi… nay hoặc mai thôi… Đức cười bí hiểm…

– “Hả? Tại sao vậy? Cậu nha… cứ úp mở hoài… biết chị nóng lòng mà” Quyên phụng phịu… liếm lên đầu cặc, mút một cái… liếm từ dưới lên trên… như em bé mút liếm kem cây… ý đồ dụ dỗ…

– “Chủ tịch Hữu và Lại Đức Quang ân oán sâu đậm… haha… nếu biết được chuyện này ông ta còn không nhảy vô vồ lấy Lại Đức Quang sao? Hắc hắc… ậy… tiếp tục đi… hi hi đừng có ngừng mà, nghe bằng tai chứ không bằng miệng a…”

Quyên đang mút “cây kem” nghe hắn nói Chủ tịch Hữu và Lại Đức Quang có ân oán sâu đậm… lòng khoái chí sau đó ngẩn ra suy nghỉ… nghe hắn nói vậy hình như chuyện này có dính líu tới Lại Đức Quang… vì quá nhập tâm tìm hiểu nên lưỡi ngừng hoạt động… nghe Đức ‘phê bình khiển trách’ mới sực tỉnh… tiếp tục chu kỳ…” Trườn người lên xuống một hồi… vén tóc… há miệng ngậm vào… đầu gục gặc…

Được chừng 5 phút… di động Đức reo lên…

– “Hắc hắc… Lúc này sao đầu óc quá thông minh… đoán việc như thần… suỵt… là Chủ tịch Hữu đó… đừng lên tiếng… tiếp tục đi… ngoan…” Một tay bắt di động, tay còn lại ấn đầu Quyên…

– Chủ tịch Hữu… xin chào ha ha… Xin hỏi ngài có gì chỉ thị gì sao…

– Cậu nha… dẹp cái màn khách sáo đi… ha ha… Lần này gọi là để cảm ơn cậu mới đúng… ha ha Cậu thật có tài… không biết cậu làm cách gì mà bà xã nhà tôi không những đã trở lại bình thường mà hình như còn yêu đời hơn trước ha ha… lại rất hiểu biết lý lẽ…

Cái này Lương học hữu nói thiệt… mấy ngày nay… Hường rất dễ chịu… không còn quạnh quẹ làm um xùm chuyện giữa lão và Nhật Lam nửa… học hữu mừng húm… được thế làm tới… lão viện cớ… công việc bận rộn ở lại Vị Thanh cuối tuần mới trở về Cần Thơ thăm nhà được chừng nửa ngày lại đi… Hường vẫn không nói tiếng nào… Vì chuyện này học hữu cảm động muốn rơi nước mắt… Trần Đức kia thật có tài ăn nói… chỉ cần vài lời thôi… bà vợ mình như biến thành người khác…

Lão đâu có ngờ… ngày đó Hường được Đức dập tơi bời qua lá… sướng rên mé đìu hiu… về đến nhà vẫn còn ngẩn ngơ, ngơ ngẩn đến mấy ngày sau… phập phòng chờ lần tới… đến hẹn lại lên…

Nhưng không vì vậy mà hôm nay gọi điện nói lời cảm ơn… lão đã nghe lùm xùm vụ 2000 tỷ tiền bồi thường cho dân xã Đông phú bị ăn chặn… Tâm cơ linh động… hạng mục trưng dụng đất không phải là thằng Lại Đức Quang quản lý hay sao? Bảo đảm có bàn tay nhám nhúa của thằng già này… mông đít nó có bao giờ sạch sẽ đâu… hắc hắc… chắc như vậy rồi… và đây là cơ hội đạp cho thằng già này một đạp… để nó ngóc đầu không nổi… muốn “Đông sơn tái khởi”? Nằm mơ đi…

– “Vấn đề là phải làm sao đem vụ này thu vào tay… nếu không biết đâu có người khác nhảy vào thì hỏng bét… Làm xong vụ này… chiến công hiển hách, sau này cơ hội ngồi vào cái ghế Chủ tịch Tỉnh sẽ cao hơn nhiều…” học hữu âm thầm suy tính…

Đây là lý do lão gọi cho Đức hôm nay… Đẩy đưa vài lời khách sáo trước khi “nhập đề”…

– “Ha ha… Hữu Chủ tịch không cần khách sáo… chỉ nói vài lời thôi í mà…” Đức thầm hổ thẹn khi học hữu tha thiết biết ơn mình “trượng nghĩa” ra tay “giúp đỡ”… Con bà nó mình càng ngày càng không nên thân mà… vợ con người ta đều “đớp” hết… Nhưng nói cho cùng… nước phù sa không để chảy ra ruộng ngoài… người quen dù sao cũng tốt hơn người lạ a…

– “Ừm… nè… tôi có nghe phong thanh vụ 2000 tỷ… thật là không có tính người mà… cậu phải kiên quyết đòi công đạo cho nhân dân xã Đông phú đó… Có cần giúp gì không?” Học hữu đầy “chính khí” nghiêm túc nói…

– “Thật là đúng lúc… Tôi đã bàn qua với Phó Chủ tịch huyện Lệ Quyên rồi… Nếu có Chủ tịch Hữu chủ trì chỉ đạo thì tốt quá…” Đức nháy mắt với Quyên… ngụ ý nói đang “cò mồi” cho nàng… Ý thức. Mưu mô trong chính trường được Nancy tài bồi… làm sao không hiểu lão học hữu muốn gì? Đây là cơ hội tốt để gây thanh thế cho Quyên…

Trong quan trường… hôm nay vừa mới nhậm chức Phó Chủ tịch huyện… hai ba ngày sau Phó Chủ tịch tỉnh liền xuống chỉ thị sát chỉ đạo công tác… ngụ ý rất to lớn… ý muốn nói cho mọi người biết chỗ dựa của cô ấy là… ai muốn manh động gì… thì liệu hồn… suy nghỉ kỹ đi trước khi làm chuyện dại dột…

Nhưng Quyên không may mắn như hắn… được Nancy chỉ điểm để hiểu sự cao thâm qua các lời nói vừa rồi… thấy Đức nháy mắt… tưởng hắn sắp bắn… đầu gục gặc nhanh hơn…

Học hữu là cáo già trong quan trường… làm sao không hiểu ý Đức muốn gì… chỉ cần lão ra mặt đến huyện Châu Thành thì mọi việc sẽ do lão cầm cờ chính nghĩa mà phất… cả một lực lượng quần chúng sẽ do lão tùy nghi sử dụng… Lại Đức Quang không “chết” là chuyện không thể nào… Một chiến công hiển hách đang đợi lão đi lấy về… chỉ cần lão bỏ chút công sức…

– Ha ha… thôi vầy đi… để tôi nói thư ký sắp xếp thời gian đi xuống huyện Châu Thành xem sự việc coi sao… mà cậu cũng nên sắp xếp thời gian… chúng ta ngồi xuống chuyện trò một chút…

– Haha… nhất định… nhất định… Cứ quyết định như vậy ha… Chủ tịch Hữu… Ông đúng là quan phụ mẫu a…

– “Bớt nịnh bợ một chút đi… ha ha… Mai mốt gặp…” học hữu hân hoan cắt di động… thầm nghỉ “tên này trẻ tuổi mà thiệt lanh lợi… Tiền đồ vô lượng a…

– Nghe chưa? Mai mốt ông ta sẽ đến huyện Châu Thành… ha ha… mai này cái vụ 2000 tỷ… chị trực tiếp báo cáo với ông ta là được… Cứ theo chỉ thị của ông ta mà làm… ha ha… chị cũng không cần làm gì hết… mọi việc đã có tui… ha ha… cứ làm như vừa rồi là được… nà… tiếp tục đi…

– Ây da… mỏi miệng quá…

– Chút nữa thôi… ngoan đi… ừm… cứ như vậy… không lâu đâu… sắp rồi…

Chương trước Chương tiếp
Loading...