Thằng Đức - Quyển 1

Chương 173



Phần 173

Biết Đồng Giao là tân Bí thư mà không gọi điện chúc mừng thì không đúng a… Dù sao cũng quen thân mà… nàng lại sắp là lãnh đạo của mình… nịnh bợ một chút có sao đâu… hắc hắc… nói là làm… Đức lấy di động ra bấm…

– “Trời đang nắng nóng… anh goi cho tôi… coi bộ sắp có mưa bão rồi…” Giọng Đồng Giao có vẻ hờn mát… tên này đối với nàng như xa như gần… khi nóng khi lạnh… Làm cho nàng cảm giác mất mát…

– Hi hi… đừng nói vậy mà… nghe tin cô thăng nhiệm làm Bí thư nên gọi chúc mừng… hi hi… mai này là lãnh đạo… có phải nên chiếu cố cho tôi một chút không?

– Chuyện gì? Muốn nịnh bợ à… không có cửa đâu… Bản tính tôi là chí công vô tư đấy…

– Ha ha… Có câu nói này của cô là tôi an tâm rồi… Không sợ bị cô và bạn trai cô song kiếm hợp bích đè bẹp…

– “Anh… anh nói bậy bạ cái gì vậy” Biết hắn bóng gió… trêu đùa nhưng Đồng Giao vẫn tức giận…

– Đừng giả nai nha… nghe nói cô và Lý Gia Thành… hi hi…

– “Anh… anh… ah… hiểu rồi… phải rồi sao? Anh… anh ghen à…” Đồng Giao “phản pháo”

– Cô thiệt thông minh… phải đó rồi sao…

– “Hihi… ha ha…” Chọc phá nhau một hồi… cả hai cùng cười rộ lên một cách vui vẻ…

– Vậy… có biết khi nào nhậm chức không vậy?

– Không mau vậy đâu… nhanh lắm cũng đầu tuần tới…

– Vậy… Cuối tuần rảnh không? Mời cô ra ngoài ăn cơm… coi như chúc mừng…

– “Chỉ… chỉ có tôi và anh à?”Đồng Giao ngập ngừng hỏi…

– Ừm… yên tâm đi… tôi không phải là dê chúa… tôi là người tốt…

– Anh không phải là dê chúa vậy ai mới là dê chúa…

– Vậy thôi…

– “Cái gì thôi… muốn nuốt lời với lãnh đạo à…”Đồng Giao “quát”…

– Ha ha… Chiều thứ 6… khoảng 5 giờ… tôi rước cô ở đâu… lãnh đạo…

– Ừm… Sáng thứ 6… tôi gọi anh… nói anh biết trước để chuẩn bị túi tiền… Không phải nhà hàng xịn… tôi không chịu đâu…

– “OK… cô nói sao thì sao đi… bye… See you cưng…” Đưc ca quen miệng… lỡ lời mới sực nhớ bên kia đầu dây là ai… nên lẹ làng cúp máy sợ bị mắng… không biết rằng bên kia đầu dây Đồng Giao hai má nhuộm hồng… lòng bồi hồi đang tự giận mình không có năng lực nói “không” với hắn… Đã vậy còn nghỉ thứ 6 có nên đi làm đẹp một chút… cái này mới kỳ… đi ăn bữa cơm chúc mừng thôi mà… cho hắn cơ hội nịnh bợ “lãnh đạo”… Tại sao phải đi làm đẹp chứ? Nhưng “giận mình thì giận”… trong đầu lại nghĩ đến ngày đó nên mặc cái gì cho đẹp…

Người ta thường nói đàn bà con gái… khi đắm trong lưới tình thường nghỉ một đàng làm một nẻo là vậy… Hơn nửa… Đồng Giao nhận thấy gần đây Thanh Nhã như biến thành một người khác… thường hay một mình cười mím chi… trước kia rất ít ra ngoài… lúc này đẹp hẳn ra… thường rủ nàng mua sắm… Lại háo hức chờ đến ngày nhậm chức…

Giác quan thứ sáu cho nàng biết… Thanh Nhã đang “có vấn đề”… và có liên quan tới “hắn”… không biết có thật không nhưng cũng đủ khiến nàng giận vu vơ…

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc/

Khi ông trời đã chiếu cố cho mày số đào hoa thì chạy đi đâu cũng không khỏi nắng… vừa cúp máy di động lại reo lên…

– A lô… là em hả Tâm Đoan… hihi… anh với em đúng là thần giao cách cảm mà… đang muốn gọi em… em liền gọi tới…

– “Thiệt… anh… anh gọi em… làm gì?”Tâm Đoan mừng rỡ… Đức ít khi gọi nàng…

– Hihi… là vầy… Anh đúng là lú lẫn mà… Sao không hỏi em chứ… Tâm Đoan… em có thể tạm làm thư ký cho anh một thời gian được không… anh thấy em là nhân tuyển thích hợp nhất…

Tâm Đoan bổng cảm thấy hạnh phúc ngất trời… như vậy mỗi ngày có thể gặp hắn…

– “Sao vậy? Em không thích à? Vậy thì thôi… anh tìm người khác…” Thấy Tâm Đoan im lặng… nghỉ nàng là tiểu thư sao lại có thể làm thư ký…

– “Không… không phải… anh muốn khi nào… em bắt đầu?” Tâm Đoan nghe hắn nói kiếm người khác liền hốt hoảng…

– Vậy thì tốt quá… càng sớm càng tốt… ừm… bây giờ nói đi… em gọi anh vì chuyện gì vậy?

– “Em… em muốn mời anh tối nay đến nhà ăn cơm…” Tâm Đoan ngập ngừng nói…

– Tối nay? Ha ha… Sao không ngay bây giờ… Anh đang rảnh… đến nhà chơi với em chờ đến tối ăn ké bữa cơm…

– “Bây… bây giờ? Được được” Một lần nữa… Tâm Đoan mừng rỡ… gật đầu như gà mổ thóc… chỉ sợ hắn đổi ý… Hai má đỏ bừng… tắt máy… nôn nao trang điểm cho đẹp… đón người tinh… cho buổi tiệc lãng mạn đêm nay… Sinh nhật của nàng…

Huỳnh Tuấn Anh từ khi biết được “đại kế hoạch” càng quyết tâm gã con gái cho Đức càng sớm càng tốt… và nếu Tâm Đoan sớm có giòng máu Trần Gia thì thật là tuyệt… Mai này lo gi không có một vị trí quan trọng trong cơ nghiệp chung? Cộng thêm vào cơ nghiệp của ông ta thì con của Tâm Đoan cũng sẽ vững vàng hùng bá một phương… Gia tộc nhà Huỳnh có thể vững bền lâu dài…

Nhưng Tâm Đoan là người nhút nhát… hay e thẹn… Tuấn Anh đại gia biết Trần Đức lắm đàn bà… Cứ như vậy đến khi nào mới có kết quả đây… Vì vậy mới âm mưu… Trước ngày sinh nhật của con gái… hai vợ chồng “có việc” ra ngoài Phú Quốc, hai anh em Tuấn Hào, Tuấn Kiệt thì dẫn bạn gái ra ngoài Đà Nẵng, Nha Trang du lịch… Mục đích là tạo cơ hội…”gạo thổi thành cơm”…

Đó là lý do Tâm Đoan hôm nay “home alone”…

Trái với lần trước rất là náo nhiệt… lần này không thấy hai vợ chồng của Huỳnh Tuấn Anh… hai anh em Tuấn Hào, Tuấn Kiệt… chỉ có mình Tâm Đoan ra tận cổng đón… còn có Hảo, Lài hai chị người làm trong nhà, lần trước đã gặp qua nhìn Đức cười chúm chím.

– “Tuấn Hào, Tuấn Anh… hai bác đâu rồi…” Đức nhìn quanh… thấy chỉ có mình Tâm Đoan… ngạc nhiên hỏi…

– “Ba mẹ có chuyện ra ngoài Phú Quốc… Anh Hai và bạn gái đi Đà Nẵng… anh bà đi Nha Trang… em… hôm nay…” Tâm Đoan cúi mặt đỏ bừng ấp úng…

– “Hi hi… Hôm nay sinh nhật cô tư…” Chị Hảo… đang đứng kế bên vểnh tai nghe lén… xía miệng vào…

– “Ây da… anh thật là hồ đồ… không có quà… không được… anh đi mua quà…” Nói dứt lời… Đức dợm người quay đi nhưng Tâm Đoan đã giữ tay hắn…

– “Không… không cần… anh… anh đến là món quà lớn nhất rồi…” Tâm Đoan thu hết dũng khí nói…

– Không được… nhất định phải có quà chứ… thôi để ngày mai… anh mang quà cho em… hôm nay đặc biệt như vậy… Lấy cây đàn guitar ra… anh hát cho em… bất cứ bài hát nào em yêu cầu… hi hi dĩ nhiên là anh phải biết mới được… Được không?

– “Ừm” Tâm Đoan gật đầu như gã mổ thóc… hạnh phúc tràn mi…

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc/

Ai mê cuộc sống ở nước ngoài nhưng Lại Đức Huy chỉ thích ở xứ Việt… Đã từng du học ở Canada, du lịch Úc, Mỹ. Âu châu… bay qua du lịch, đụ gái Tây, Mỹ thì OK… định cư thì quên đi… hắn ngán ngẫm… đéo ham… ngày ngày đi làm đầu tắt mặt tối…

Huy thích sinh hoạt như bây giờ… Tứ khoái “ăn ngủ đụ ị” đều có người hầu hạ… Huy nhớ tới thằng cận vệ của ông già mình thầm lắc đầu… Đéo mẹ… thằng ngu… con vợ mình hết bú cặc người này đến người khác mà không biết… Nói nào ngay… cái miệng của Ngọc Nương vợ hắn… hắc hắc… đúng là trời sinh… để bú cặc… lồn cũng bót hết biết… biết chìu chuộng… kiểu nào cũng rành.

Ngọc Nương chỉ là một trong… con mụ Tuyền Phó hiệu Trưởng cũng không tệ… Huy vừa lái xe vừa cười khoái chí… đây chính là cuộc sống thần tiên mà hắn muốn… Lúc bị “lưu đày” bên Úc… mỗi tháng hên lắm mới vớt được 1 em mẹ đơn thân chịu cởi quần cho hắn đụ…

Bây giờ thì khác rồi… phong thanh nghe tin cha hắn sắp đông sơn tái khởi… lóng rày… di động Huy thường hay có nhưng cú gọi vào… ong bướm gạ tình… Nếu là lúc xưa… Huy sẽ vớt hết… nhưng hiện nay hắn phải thu liễm một chút… chỉ chọn “lồn đỉnh” mà chơi… Hy sinh lớn lao như vậy còn không phải là vì Lý Gia Kỳ sao? Nghỉ tới nàng Huy âm thầm nuốt nước bọt… không biết khi nào mới được ôm người ngọc trong tay… để khỏi mơ mộng…

– “Rầm”… Một tiếng “rầm” vang lên… cú đụng không nhẹ… Huy ngừng xe… mặt sa sầm… mắng thầm trong bụng…”đụ má thằng dân ngu cu đen nào tông vào xe ông… chán sống rồi…” vì vậy hắn hùng hổ mở cửa xe bước xuống… để rồi sửng sốt… cơn giận tắt quá nửa… người lái xe tông vào cốp xe hắn không phải là dân ngu cu đen mà là một mỹ phụ… đít vú không tệ… chỗ lồi nên lồi… chỗ lõm nên lõm… thân hình có thể làm cặc đàn ông điêu đứng… đang hung hăng nhìn hắn.

– “Anh có biết lái xe không vậy…”

Từ lúc nhận được lệnh chuẩn bị hành động… Nhã đã tập tới tập lui bộ dáng này đến mấy chục… thậm chí cả trăm lần cái vai trò này… tâm tình vô cùng phấn khích… bởi vậy… nhìn y như thiệt… nàng đóng vai của mình quá chuẩn luôn… không thể chê được…

– “Cô hai à… là cô đụng vào tôi đó… không phải lỗi của tôi đâu… nhưng không sao… chuyên nhỏ thôi mà…” Lại Đức Huy nhả nhặn lịch sự… cố gây ấn tượng tốt với người đẹp… hắn cốt ý nói “chuyện nhỏ”… ngụ ý là hắn sẽ không truy cứu… Rộng lượng, lại hào hoa phong nhả… dâm phụ nào chịu được cám dổ này?

Nếu là lúc trước… Nhã sẽ dễ dàng rơi vào bẫy đụ của Huy… nhưng bây giờ… nàng thuộc vào người có tổ chức đấy mà Đức ca là “Đại ca đầu rồng”… là lãnh đạo tối cao… khó khăn lắm mới được vào “tổ chức”… lại là lần đầu tiên có “nhiệm vụ”… sao có thể làm lão đại thất vọng được?

– Cái gì là chuyện nhỏ chứ? Anh không thấy xe tôi bị móp đầu à? Chuyện này tính sao đây?

– “Tính cái gì mà tính? Cô điên à? Nếu muốn tính là tôi phải tính với cô đó…” Huy bắt đầu lộ sắc giận…

– “Anh muốn nói ngang à? Được… tôi gọi CA…” Nhã “hung hăng” lấy di động vờ vịt bấm…

– “Không cần gọi nửa… CA tới rồi kìa…” Huy khinh thường nghỉ bụng.”Đúng là vú bự não nhỏ mà…”

CA dĩ nhiên là sếp Thắng rồi…

Nữa giờ trước đó…

5. 30 PM… Lúc Lại Đức Huy vừa ra khỏi nhà là cả một “hệ thống liên hoàn” được khởi động…

Nhã đầu tiên bám sát… Theo sau ở một khoảng cách khá xa là xe của Thắng cùng hai thuộc hạ… Ngay sau lúc Nhã tông vào cốp xe của Lại Đức Huy… Thắng mỉm cười lấy di động bấm…

6. 00 PM…

Cổng biệt thự trên đường Thái Thị Hạnh được mở ra chiếc Toyota Land Cruiser mang đám mỹ nữ nhắm dinh thự của Lại Đức Quang thẳng tiến…

– “Có ai bị thương tích gì không?” Thắng nghiêm túc đánh giá sơ lược tình hình “tai nạn”…

– “Người thì không sao… xếp à… đầu xe tôi bị móp méo… chủ xe kia phải chịu trách nhiệm… đâu có lý nào đang chạy… muốn thắng là thắng à? Phải dòm trước dòm sau chứ…” Nhã “tức giận”…

– “Ai lỗi ai phải… nói sau đi… bằng lái xe… giấy xe… làm ơn… anh cũng vậy…” Thắng “chí công vô tư” nghiêm túc làm nhiệm vụ theo thủ tục…

Huy có nằm mơ cũng không có thể tưởng tượng được hắn là bước đầu tiên đưa hai cha con từng bước đi vào cái bẫy… Hắn lấy bằng lái, giấy xe đưa Thắng đồng thời nhìn Nhã cười khinh khỉnh…

– “Xin lỗi nha… đang lúc này có tin một số lượng ma túy đang được mang vào thành phố… Chúng tôi phải làm theo thủ tục… hai người mở cốp xe làm ơn…”

– “Sau rắc rối vậy xếp? Ma túy? Giỡn chơi sao?” Nhã miệng làu bàu “kháng nghị” nhưng vẫn theo “lệnh” mở cốp xe… thầm đắc ý về trình độ “diễn xuất” của mình… càng bái phục lão đại… dàn cảnh sắp xếp y như thiệt… tên kia không một chút nghi ngờ…

Màn kịch quá tuyệt… Huy không có chút gì để nghi ngờ… hắn mở cốp xe… hai chiến sĩ CA làm nhiệm vụ… đến xem xét…

– “Báo cáo xếp… Chúng tôi tìm thấy gói đồ khả nghi… trong ngăn chứa bánh phòng…” Một chiến sĩ CA thình lình hô to lên…

– “Cái này là cái gì? Của anh à?” Cầm gói hàng được bọc kỷ bằng giấy nhựa Thắng hỏi… vẻ mặt nghiêm trọng…

– “Không phải của tôi… tôi không biết…” Huy sắc mặt đại biến…

– “Không phải của anh? Gói này tìm thấy giấu kỷ trong xe của anh… anh nói là không phải của anh…” Thắng gằn giọng…

– “Ây da… thôi… thôi… coi như xui đi… không bắt đền nửa… xếp à… chuyện này không liên can tới tôi a… tôi có chuyên gấp phải đi…” Nhã ” phân bua “…

– Được… Chị có thể đi… nhưng để tên họ và địa chỉ lại… chúng tôi có thể kêu chi ra tòa làm nhân chứng…

– “Được… được… ây da… về nhà phải đốt phong long mới được… gặp thứ ôn thần gì đâu á…” Nhã ” trừng mắt oán giận”… nhìn Huy… trong bụng cười khoái trá…

– “Ba tôi là Lại Đức Quang…”… Huy đem tên cha làm lá chắn… hy vọng chuyện có thể “dàn xếp” mặc dù hắn thấy hắn bị oan nhưng không thể giải thích… tâm trạng hắn đang rối bời… chuyện cần làm bây giờ là chuyện lớn hóa nhỏ… chuyện nhỏ hóa không…

– “Xin lỗi nha… anh phải theo chúng tôi về trụ sở để làm việc… nhưng mà như vầy đi… anh có thể thông báo với người nhà…” Thắng đắc ý… Đức ca đúng là “Gia cát Lượng” tái sinh mà… liệu việc như thần… Không biết Lại Đức Quang chi bao nhiêu để xếp Hoàng thả con lão đây ha… hắc hắc hắc…

6. 45 PM…

Một lần nữa… Thắng lấy di động ra bấm…

… Quận Ô môn… Biệt thự của Lại Đức Quang…

Được gọi là thư phòng… là dựa theo thói quen trước đây… Lâu lắm rồi… căn phòng được sửa lại… phá tường để ăn thông với một khoảng đất rộng, dài… xây hòn non bộ, ao cá kiểng, trồng đủ loại hoa kiểng, chuồng nuôi chim như Thảo cầm viên ở Sài gòn… Có thể nói là một khu vườn “thượng uyển” thu nhỏ… Tiếng chim ríu rít nghe thật vui tai… Dân chơi chim, chơi cá… chỉ cần nhìn thoáng qua sẽ biết chỉ có đại gia mới có tiền mua nổi loài cá, giống chim này…

Vì giá đắt kinh khủng… nghe nói lão bỏ ra mấy trăm triệu mới mua được cặp cá kiểng từ xứ Bhutan xa xôi… còn ba cặp chim giá cũng xấp xỉ… từ bên cao nguyên Vân nam bên Trung Quốc mang về…

Hai mắt chăm chú nhìn vào hai con cá kiểng lội lửng lờ trong hồ… Quang đang bận rộn cho cá và chim ăn… mỗi ngày hai lần… sáng, chiều… đây là thú vui hiện nay của lão… Lúc này gương mặt lão rất tiên phong đạo cốt… như một ông già hiền từ…

Gần đó… Quân đứng yên… hắn mới từ bên ngoài về… gần 10 phút rồi… hắn đứng yên đó… không nói một câu… kiên nhẫn đứng yên lặng như đang một nhà sư đang nhập định.

– “Chuyện ra sao rồi?” Quang phá vỡ sự im lặng… mắt chăm chú nhìn cặp chim đang nhảy nhót trong chuồng… miệng khẽ huýt sáo dụ chúng hót…

– Lúc chiều thuộc hạ nghe được hai tin… Ở bệnh viện có người y tá bị thất tình quẩn trí nhảy lầu tự vận… Trưởng CA huyện Châu Thành Thượng Tá Cao Hùng đã tự sát không biết vì lý do gì…

– Vậy à… Ừm… ngươi về nhà nghỉ đi… giấy tờ trên bàn cầm về đi… Đó là của ngươi.

– “Cảm ơn lãnh đạo…” Nét mặt thản nhiên… Quân cầm lấy phong bì lớn… tuy không mở ra nhưng hắn biết bên trong là cái gì… Giấy tờ của căn chung cư sang trọng ở khu Bình Thủy… Lại Đức Quang đã hứa với hắn khi xong việc…

– Người làm việc cho ta… ta sẽ không bao giờ bạc đãi… ha ha… thôi về nghỉ đi…

Ngay lúc này… di động trên bàn reo lên… Quang đưa tay bắt máy… sắc mặt lão trầm xuống… Ở bên lãnh đạo đã lâu… nhìn sắc mặt lão… đoán chắc là có chuyện gì Quân chần chờ chưa đi.

– “Thằng Huy xảy ra chuyện… theo ta…” Đi được vài bước… sực nhớ chuyện gì… Quang dừng bước…” – Ra ngoài trước chờ… ta ra sau…”

Dạ… lãnh đạo… Quân bước ra ngoài…

Vài phút sau… trên tay cầm gói đồ… Quang bước lên xe…

Đi phường CA Trà Nóc…

Ánh mắt Quân lóe lên trong tích tắc… hắn cho xe chạy… đồng hồ điểm 7. 15 PM…

Chương trước Chương tiếp
Loading...