Thằng Đức - Quyển 1
Chương 62
4 giờ chiều, tan lớp, Đức lái xe hướng về căn phố Phó Loan đang ở… nó có chìa khóa nên mở cửa vào như nhà của mình… cởi quần áo tắm rửa rồi cứ để trần truồng leo lên giường nằm… chẳng mấy chốc rơi vào giấc ngủ… Đến lúc nghe tiếng động, Đức mở mắt ra, nghe tiếng lục đục hướng phòng bếp…
– Sao không ra ngoài ăn? Không cần phải nấu nướng mà… Đức đến sau lưng Phó Loan, một tay lòn vào áo ngủ bóp vú, tay còn lại đưa xuống dưới, lòn ra phía trước, thọc thẳng vào quần lót chà đám lông mềm mại… cặc nó cứng ngắt áp sát vào mông nàng… Mái tóc Loan còn ươn ướt có lẽ vừa mới tắm xong, người nàng toát mùi thơm nhè nhẹ vô cùng kích thích… từ sáng tới giờ chỉ có nhìn vú Quyên nên “ấm ức”… bây giờ thấy lồn cận kề nên cặc cứng lên sẳn sàng khai chiến.
– Nè… nè… đừng có chộn rộn mà… sắp xong rồi… ăn ở nhà… không đi đâu hết.
– Chộn rộn cái gì chớ? Cô làm gì thì làm đi… nấu ăn bằng hai tay, mắt mũi miệng mà… ở dưới đâu có dùng… Đức đâu có phiền gì… Đức lì lợm tấn công ráo riết…
– Cậu… thiệt là… làm gì gấp dữ vậy? Loan miệng thì phàn nàn nhưng hai chân lại dang ra, vô cùng phối hợp.
Loan thích vậy… làm tình bất cứ chỗ nào nếu cảm thấy hứng thú… nàng nói đó là lãng mạn và tình điệu… vì thế nàng và Đức thường trong nhà tắm, phòng bếp hoặc giữa phòng khách mà làm tình với nhau… rất ít khi ở trên giường…
Đức cười thầm… biết ngay mà… ai cũng vậy… miệng thì “em chả” nhưng trong lòng thì muốn lắm… Nó khều móc một hồi Loan đã thở không ra hơi… quay người, hai tay chống lên bếp lò… Đức ngồi xuống áp miệng vào phía sau…
Không phải chỉ có đàn ông mới cầu kỳ kiểu cọ… đàn bà cũng vậy… những người Đức đã đụ qua đều thích nó bú từ phía sau và khi nắc cũng từ phía sau…
Đặc biệt là Phó Loan… rất thích được đụ trong tư thế đứng…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc/
Hôm nay khác với ngày thường… sau bữa cơm chiều, Hửu thay vì coi tv, bắt ghế ra ngoài ngồi dưới tàng cây trứng cá trước sân nhà, vừa uống trà vừa nhâm nhi vài miếng kẹo đậu phụng, hai mắt Hửu đôi khi đăm chiêu, thỉnh thoảng nhíu lại, ngón tay trỏ gó gỏ nhẹ lên mặt bàn… Hửu đang tập trung suy nghỉ…
– Thì ra là vậy… Hửu gật gù cười khoái chí… dường như đã hiểu thấu đáo chuyện gì…
Đem tất cả chi tiết nhỏ nhặt ngày hôm nay sắp xếp lại với nhau… Hửu hình như đã nắm được toàn bộ câu chuyện… Hửu kết luận: “Ngày hôm nay Chánh văn phòng Nhạc đến trường Đảng lấy cớ thị sát… thật ra chính là tạo cơ hội cho cháu gái nử thiếu tướng kia đến thăm tình nhân thôi”… Hèn chi… Hửu gật gù… cười cười… khiến Hiệu trưởng phu nhân lấy làm kỳ quái, quay sang nói với đứa con gái đang ngồi xem tv.
– Nhả à… ba mày có chuyện gì ngồi cười cười giống như khùng vậy… bộ ngày nay có chuyện gì xảy ra hả?
– Hả? Ai biết đâu à… má à… cứ kệ ổng đi… quan tâm làm gì… Nhả cười…
Thanh Nhả là một trong giảng viên, nàng phụ trách sinh hoạt cho các học viên khóa 54, năm nay được 29 rồi… về sống chung với ông bà hiệu trưởng sau khi ly dị với chồng năm ngoái…
Nói về nhan sắc… trên thang điểm 10, Thanh Nhả được khoảng 7…
Trời sinh có nhiều người nhìn vào thấy quá đẹp, như hoa hậu, như minh tinh màn bạc nhưng mau bị nhàm chán vì vô vị không lôi cuốn… Nhả thì khác càng nhìn càng thấy hấp dẫn, lôi cuốn. Lấy chồng năm 24 trong lúc Học Hửu còn là Giám đốc sở CA tỉnh, quyền uy có thể nói là ngút trời, cuộc sống vợ chồng hạnh phúc nhưng chỉ được 2 năm đầu… Cha nàng, bị kéo xuống đài, đang từ vị trí “nói nhỏ” cũng có thể “phun lửa” biến thành người hét to cũng chẳng ai đếm xỉa…
Không những thế, chức vụ trưởng phòng Xúc tiến đầu tư của Nhả cùng chức Giám đốc sở Du lịch của Phát, chồng nàng vì thế mà bay… bạn bè trước kia thân thiết bây giờ xa lánh, họ thấy 2 vợ chồng Nhả như thấy cùi hủi… Cuộc sống hai vợ chồng không còn như trước nữa… thường hay gây gổ, cuối cùng là đường ai nấy đi… Nhả dọn về ở cùng ba mẹ cho tới ngày nay…
Nhả chẳng thấy có gì tiếc nuối… chỉ thấy tình đời bạc bẻo như vôi… Hiện giờ ngoài những lúc giảng dạy ở trường, nàng đang đam mê vẽ tranh… gần đây lại thích ca hát… và học đàn guitar coi như tiêu khiển…
– Nhả à… ra đây ba có chút chuyện muốn hỏi…
– Ba mày kêu… ra coi… tao thấy ổng như trúng tà vậy… ngồi đó cứ cười mỉm chi hoài… Hiệu trưởng phu nhân nhìn về phía Hửu đang ngồi với ánh mắt nghi hoặc… Nhả bất đắc dĩ, miển cưởng đứng lên ra ngoài…
– Ba à… chuyện gì vậy… má nói ba bị trúng tà… Nhả nhìn ba mình cười, “cáo trạng” hiệu trưởng phu nhân bà cũng theo ra trên tay cầm theo một ấm trà… trừng mắt nhìn con gái biểu lộ sự “bất mãn”…
– Trong khóa con đang dạy… con có biết một thanh niên tên Trần Đức…
Nhà chưa kịp phản ứng, hiệu trưởng phu nhân đã mừng rỡ:
– Hả? Ông có đối tượng cho con gái à? Là ai? Nói nghe coi… giọng nói vô cùng kích động… đây là tâm sự của Hương, mẹ Nhả…
Từ ngày con gái ly hôn đến giờ, ngoài thời gian đi làm… đa số thời gian đều ở nhà ca hát, đánh đàn khiến Hương vô cùng phiền muộn, Nhả vẫn còn trẻ, Hương hy vọng con gái mình tìm được người chồng khác sống cho đến hết cuộc đời… ở chung với vợ chồng bà cũng không phải là cách hay… Mai này, khi hai vợ chồng trăm tuổi… chẳng lẽ con gái mình phải sống một mình hiu quạnh suốt đời sao? Vì vậy vừa nghe chồng hỏi con gái có biêt người thanh niên tên Trần Đức, Hương nhãy dựng lên, mừng như trúng số… hỏi tới…
– Bà nghỉ tới đâu rồi vậy? Hửu đi guốc trong bụng vợ… liếc vợ gắt nhẹ… Nhả thiệt hết cách với má mình… cứ tưởng nàng là món hàng “sê cơn hen” (second hand) nên ai cũng chê… thật ra cũng có rất nhiều người có ý nhưng hiện giờ Nhả không có hứng thú chút nào chuyện hẹn hò trai gái… Đôi khi nửa đêm thức giấc… thèm muốn tình dục… nàng dùng tay… vậy cũng đủ rồi… bước thêm một bước nửa? Không… nhất định là không… Nhả rất bằng lòng với hiện tại.
– Trần Đức? Hôm qua Nhả vắng mặt nên chỉ nghe Đồng Giao kể chuyện… lúc đó Nhả bật cười… sao lại có người “quái thai” như vậy? Nay nghe cha hỏi tên Trần Đức… Nhả lấy làm kỳ hoặc nhưng cũng nói:
– Có ấn tượng một chút… có chuyện gì sao? Hắn còn trẻ lắm… chừng 18 tuổi thôi… hỏi hắn chức vụ gì hắn nói hắn là “lon ton văn phòng”… nói đến đây Nhả lại mỉm cười nhớ đến lời Đồng Giao kể.
– Ừm… lon ton văn phòng… Hửu gật gù…
– Ba biết hắn sao?? Nhả nhìn cha mình hỏi…
– Mai mốt con sẽ biết… Hửu mỉm cười… cánh cửa quan trường dường như đã tìm lại được rồi… chỉ cần có chìa khóa thôi.
Lon ton văn phòng à? Đối với Hửu là chiếc chìa khóa vàng mở lại cánh cửa cho sự nghiệp chính trị của lão đấy…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc/
Ai cũng nghỉ làm Bí thư thành ủy… vị trí số một của Thành ủy thì rất là bận rộn… ngày lo trăm việc… nhưng thật ra đó chỉ là bề ngoài thôi… mọi việc đả có Chánh văn phòng, Phó Chánh văn phòng, Thư ký, cán bộ quèn lo liệu từ trên xuống dưới… Bí thư chỉ cần liếc mắt nhìn, tai nghe nói… đại khái là có phù hợp hay không với chủ trương của Đảng, quyết sách của thành phố… rồi ký tên vào…
Đời là thế đấy, càng ngồi trên cao thì ngồi mát ăn bát vàng… càng ở dưới thấp thì càng cơ cực… cuộc đời như cục cức trôi sông… không tính lãnh vực tư nhân, trong hệ thống chính quyền, phiếu cơm nhà nước… ai cũng “xô lấn, chém giết nhau” để trồi lên đỉnh cao…
Buổi sáng của Bí Thư Thành ủy Hải cũng là như thế… nhưng phong phú hơn nhiều… Cách ngày, sau khi ký văn kiện, nghe, đọc vài hồ sơ ghi chú kết quả của buổi họp ngày trước… Hải ngồi chểm chệ trên chiếc ghế bành da rộng rãi thoải mái hưởng thụ “khẩu kỷ” của Yến (trùng tên với bạn gái của Đức thôi xin xem phần 1).
Do Bí thư Hải đề nghị, Thành ủy đồng ý Yến tiếp nhận chức Chánh văn phòng của Thành ủy… sau khi Thảo vừa được đề bạt chức Phó Chủ tịch thường trực thành phố…
Lúc Chánh văn phòng báo cáo công tác hàng ngày với Bí thư… dĩ nhiên là cửa đóng then cài… không ai được quấy rầy… Cả hai vì vậy không cần phải ngại ngùng… lúc này Yến chỉ mặt có cái củn… phần trên lỏa lồ, cặp vú trắng ngần phơi bài đang được Yến cạ cạ vào cặc của Bí thư, thỉnh thoảng nàng liếm từ bìu dái lên đến đầu cặc, ngậm vào nhanh chóng nhả ra nghe 1 cái “phóc”… cứ thế mà làm đi làm lại… nét mặt Bí thư Hải đang đờ đẩn trước tài nghệ của người đẹp, hai tai lão ghì chặt đầu tóc nàng kéo sát mạnh vào, khẻ nhích người nhịp lên nhịp xuống… lão đang nắc vào miệng nàng… sắp phun rồi…
Trên bàn Bí thư có hai máy điện thoại, giờ phút này tiếng chuông điện thoại bên trái vang lên… chiếc máy này dành cho những cú gọi từ Tỉnh ủy… vì vậy mặc dù đang sắp lên đỉnh nhưng Hải củng ngừng lại, cặc lão vẫn còn trong miệng người đẹp, đưa tay bắt máy lên nghe không để ý đến ánh mắt bất mãn trong ánh mắt nàng… “cực nhọc lắm mới làm cho lão sắp bắn… lát nửa phải làm lại từ đầu rồi…”Tuy nghĩ vậy nhưng trong lúc Bí thư bàn chuyện đại sự quốc gia, ngài rất thích cặc ngài được “tiếp đải” đấy… vì vậy Yến lại củi đầu xuống nhè nhẹ mà gục gặt đầu…
– A lô… Tôi là Trương đại Hải…
– A lô… xin chào… hahaha tôi là Lại Đức Quang… ở Tỉnh ủy…
– Chủ tịch Quang chào ngài… xin hỏi có gì chỉ dạy? Hải hít một luồn khí lạnh… trước giờ chưa có giao tình với Chủ tịch Quang, hôm nay gọi tới… chuyện gì quan trọng đây?
– Hahaha… Bí thư không cần khách sáo… hôm nay gọi ông là tôi có chuyện nhờ… ây da… nói đúng ra là có người muốn nhờ vả Bí thư một chút í mà…
– Chủ tịch Quang xin ngài đừng khách sáo… có gì căn dặn xin cứ nói… nếu làm được tôi nhất định sẽ hoàn thành cho ngài…
– Vậy à… hahaha… chuyện là vầy… hôm qua ông cũng thấy rồi đó… tên CA Huỳnh Bảy không biết vì cớ gì đắc tội với lão Học Hửu… Huỳnh Bảy là cháu của 1 người bạn năm xưa… hắn có người con Huỳnh Tám đang bị giam ở cục CA thành phố… nay người ta nhờ…
– Vậy à… tôi nghỉ cũng không có chuyện gì lớn lao đâu… Hiệu trưởng Hửu giờ chắc cũng hả giận rồi… Chủ tịch an tâm… tôi sẽ căn dặn với đám dưới một tiếng… chuyện này coi như xong…
Hải Bí thư được dịp cho Phó Chủ tịch thường trực tỉnh 1 ân tình liền không nghỉ ngợi thiệt hơn, vỗ ngực bảo đảm…
– Bí thư Hải à… nếu thấy khó thì thôi đi… không cần làm khó anh… tôi chỉ cần từ chối với người bạn tôi là được… Lại Đức Quang lấy làm đắc ý trong bụng nhưng vẫn đạo đức giả màu mè mấy câu… lão biết Hải sẻ không gì vậy mà nói không với mình…
Quả nhiên Bí thư Hải liền cắn câu… tăng thêm quan hệ với Phó Chủ tịch tỉnh cũng là điều tốt… có dịp may như vậy tại sao lại bỏ lở? Liền nhanh chóng hứa hẹn:
– Chủ tịch Quang ngài an tâm… chuyện nhỏ thôi mà… để tôi gọi điện cho Cục CA nói một tiếng là được thôi…
– Hahaha… vậy tôi không khách sáo nửa… coi như nợ Bí thư Hải 1 ân tình đi… kiếm bữa nào tôi mời ông đi uống vài chén…
Hải mừng rỡ… đi uống rượu xã giao với Phó Chủ tịch thường trực Lại Đức Quang là điều vinh hạnh… như vậy quan hệ trên tỉnh sẻ rộng rải hơn… mai này lên tỉnh làm việc cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều… nghỉ tới đó Hải liền gật đầu như gà mổ thóc… chỉ tiếc là qua điện thoại nên Chủ tịch Quang không thấy được sự thành khẩn của lão.
– Nhất định… nhất định… Chủ Tịch Quang ngài khi nào có hứng thú cứ gọi tôi…
Cúp điện đàm với Lại Đức Quang, Hải nhanh chóng gọi thân tín lão là Cục trưởng Luân… vừa mới lên nhiệm chức Cục trưởng CA cách đây không lâu…
Huỳnh Thế Luân lên nhậm chức Cục trưởng Cục CA là do Hải đề bạt… vì vậy rất trung thành với lão, có thể nói là Hải chỉ đâu hắn đánh đấy… trung thành cẩn cẩn… Từ lúc đảm nhiệm chức Cục trưởng đến nay, khách đến nhà nườm nượp, họ không phải đến tay không mà tay xách tay cầm mang đủ lọại quà cáp khiến Hoa vợ hắn lúc nầy miệng luôn cười tươi không hề khép miệng… Gia đình này rúc cục rồi cũng có ngày vinh quang rồi… thiệt là nở mày nở mặt với bà con…
Trước kia tuy là Phó Cục Trưởng nhưng chẳng có quyền hành gì… giống như con chó của thằng Châu khốn nạn kia… Hoa vừa nghỉ vừa nghiến răng ken két nhớ trước kia mỗi lần Cục trưởng Châu gọi điện là nàng phải đến điểm hẹn cho hắn đụ hắn mới không làm khó Luân… Ngày nay trời cao có mắt… Nghỉ tới Bí thư Hải… Hoa sung sướng hãnh diện… Luân được đề bạt, Hoa cũng bỏ công không ít… chỉ vài lần bú cặc Bí thư Hải thôi… Luân đã được lên chức Cục trưởng…
Có điều Hoa không thoải mái lắm… cái lão Hải này thiệt là biến thái mà… chỉ muốn nàng phục vụ bằng miệng, mò lồn, bóp vú… lại chưa bao giờ đút vào… thiệt là khó chịu người ta mà… lão Châu trước kia tuy có vẻ dùng Luân ép nàng cho lão đụ nhưng thật ra nàng cũng sướng đấy… cũng có thụ hưởng… cái lão Hải này cứ đút vào miệng nàng, tay mò lồn, tay bóp vú… khiến nhiều lúc Hoa muốn điên lên được… nàng cũng là người chứ đâu phải cỏ cây mà cứ mò bóp thôi?
Luân nào biết nổi “khổ tâm” của vợ… cứ tưởng là mình có tài nên được Bí thư Hải thưởng thức mà đặc biệt đề bạt… Hôm nay đang ngồi chểm chệ trong văn phòng suy nghỉ phải “quy hoạch” thế nào để hốt bạc… Lúc này các địa điễm ăn chơi, nhà hàng quán bar, động trá hình mọc lên như nấm… tiền “bảo kê” phải tăng lên mới được… phần hiếu kính cho Bí thư phải làm sao coi cho “được” một chút.
Luân không thích gái… chỉ thích tiền… càng nhiều tiền càng tốt… Luân không phải liệt dương nhưng chuyện giường chiếu cũng không mạnh lắm… lâu lâu đụ một lần là được… đụ mỗi đêm hay mỗi tuần? Không thể nào… vì vậy cái phần gái… Luân luôn nhường cho bọn đàn em thân tín thụ hưởng.
Giờ này trong văn phòng Cục trưởng Luân có vị khách không mời mà tới… Người này Luân không tiếp không được… giởn sao? Đó là cậu hai của Phó Chủ tịch thường trực tỉnh… hơn nửa vừa ngồi xuống đã móc ra một phong bì dầy cộm…
– Cái này… cái này… Chủ nhiệm Huy à… tôi không dám nhận đâu… mắt Luân sáng rực nhìn phong bì, do không dán lại nên hắn thấy đó là tiền đô la mỹ… toàn là giấy 100… Luân ước lượng chắc cũng được 10 ngàn đó nha…
– Hahaha… Cục trưởng Luân đừng hiểu lầm… cái này là do một người bạn nhờ tặng cho Cục trưởng… họ mong Cục trưởng có thể vu vi cho Huỳnh Tám một chút… thật ra không có gì nghiêm trọng chỉ là quá hăng say trong công tác lại thiếu kinh nghiệm thôi nên đắc tội với người không nên đắc tội…
Cục trưởng Luân chợt động tâm tư… nếu chỉ là có chút xích mích với hiệu trưởng Hửu thì dễ làm rồi… mình chỉ cần làm qua loa rồi tuyên bố “chỉ là nhầm lẫn” thôi vậy thì nuốt ngon lành cái phong bì này rồi… nhưng mà đời làm gì có chuyện dễ dàng vậy? Chắc có gì bí ẩn đây? Mình phải cẩn thận mới được…
Còn đang do dự đắn đo thì tiếng chuông điện thoại kêu vang…
– Xin lỗi… tôi nghe điện… Cục trưởng Luân bắt máy.
– A lô… Tôi là Cục trưởng Cục CA Huỳng thế Luân… lưng hơi cong xuống khi nghe tiếng trong ống nghe vang lên.
– Luân hả? Tôi đây… Hải đây… chuyện Huỳnh Tám gì đó đã có tin gì chưa? Có biết tại sao hắn nổ súng không?
– Dạ… Bí thư… đã hỏi qua mấy lần… hình như chỉ là có chút hiểu lầm… Luân “dạo đầu” mớm ý cho Bí thư Hải… hy vọng Hải ra chỉ thị theo chiều hướng tốt thì cái phong bì kia vào túi thôi… Sau này nếu có chuyện gì thì mình cứ nói là theo chỉ đạo của Bí thư… ai còn dám nói gì?
Ở phía bên kia đầu máy, Bí thư Hải cũng đang mong muốn nghe được những lời này… hiểu lầm thôi mà… như vậy chuyện nhỏ như hột mè, để làm rồi… mình có thể “bắt được cây cầu” với Phó chủ tịch thường trực Quang… vì vậy liền dõng dạc ra lệnh:
– Ừm… vậy à? Vậy thì không có gì quan trọng nữa rồi… thả hắn ra… căn dặn hắn lần sau phải cẩn thận 1 chút là được… ừm… còn nửa… nói hắn nghiêm túc làm tờ kiểm điểm thừa nhận sai lầm…
– Dạ được Bí thư… tôi cho thả hắn ngay… Luân mừng húm… nghỉ tới đống giấy 100 tiền mỹ trong phong bì… lòng hoan hỉ…
Trong lúc Luân nói chuyện điện thoại, Huy giả vờ đứng lên dạo một vòng nhìn chung quanh văn phòng của Cục trưởng, Luân đắc ý… hai cha con hắn hai bút cùng vẻ… Huy nghe rõ Luân nói gì, hắn biết ông già mình đã “chuyện trò” với Bí thư Hải rồi… Chuyện coi như xong… Huy hơi đau lòng vì số tiền mười ngàn mỹ kim này bỏ ra vì một tên tép riu Huỳnh Tám sao? Nhưng cha hắn nói: “Tuy hắn là tép riu nhưng đôi khi lời hắn khai được người khác khai thác rất có thể là đại họa cho nhà mình… nhất định phải đề phòng, nếu cần phải xài tiền thì nên xài, tiền thôi mà… kiếm lại dễ dàng thôi…
Luân buông điện thoại xuống liếc phía sau lưng Huy, cau mặt ra chiều “khó xử”… Huy quay lại thấy vẻ “cau mày” của Cục trưởng Luân, bụng hắn cười thầm nghỉ: “Chiêu này quá quen rồi” nhưng mặt ngoài nghiêm túc nhìn Cục trưởng Luân… ánh mắt có ý “nài nỉ”…
– Chủ nhiệm Huy đã nói như vậy… thôi được… cứ theo ý anh vậy…
– Hahaha… Vậy thì cảm ơn nhiều… vậy tôi xin kiếu… Cục trưởng à… khi nào có rãnh chúng ta ngồi xuống uống vài ly?
Luân hớn hở, vừa có tiền vừa được xích lại gần với con trai vị Phó Chủ tịch tỉnh tiền đồ vô lượng này… có gì vui hơn?
– Như vậy khi nào Chủ nhiệm Huy có rãnh cứ nói… tôi nhất định sẽ đãi khách… không thể để Chủ nhiệm Huy tốn kém được…
– Cái gì tốn kém chứ? Đừng khách sáo… từ nay chúng ta cứ coi như là người một nhà rồi…
– Hả? Được… được… là người một nhà… không cần câu nệ… Cục trưởng Luân cười không khép miệng… đầu gật như gà mổ thóc.
Chủ nhiệm Huy vừa rời khỏi Cục CA thì Huỳnh Tám không quá nữa giờ cũng được thả ra với lời khiển trách nhẹ nhàng… không được bắn bậy bắn bạ nửa… lần này bỏ qua, về đồn viết tờ kiểm điễm…
Cả Bí thư Hải và Cục trưởng Luân đều không biết cái người Huỳnh Tám theo lệnh của Chủ tịch Huy, muốn bắt là Trần Đức…
Phó Bí thư Thành ủy Việt, Chủ tịch Thành Phố Ngọc Vân, Phó Chủ tịch thành phố Thanh Thảo cũng không biết… Hôm qua lúc họ cùng nhau tới thì mọi chuyện đã xong… tất cả mọi người ai cũng biết Huỳnh Tám muốn bắt Trần Đức, chỉ có các “đại nhân vật” của Thành phố không biết, họ vừa nhìn thấy các đại lão tỉnh ủy và Chánh văn phòng Trung ương Nhạc liền xum xoe nịnh bợ… không để ý đến những chuyện khác.
Việc Cục trưởng Luân mang Huỳnh Tám về Cục CA chỉ là chuyện nhỏ… không đáng để vào mắt…
Huỳnh Tám vừa được thả, Phó Cục trưởng Quốc liền gọi điện cho em gái mình…
– Cái… tên Huỳnh Tám vừa mới được thả ra… đích thân Cục trưởng ra chỉ thị… cha hắn Huỳnh Bảy đích thân lái xe công vụ tới đón về…
– Ừm… biết rồi… quả nhiên là đúng như mình nghỉ. Quyên nghe anh trai nói thầm cười lạnh…
Quyên là người rất có tâm cơ nhiều tham vọng nhưng vì không có chỗ dựa vửng vàng nên trước giờ không được bò lên cao trong quan trường. Hôm qua nhìn thấy Nancy ân cần với Đức nàng liền hiểu tầm quan trọng của Đức đối với nữ thiếu tướng xinh đẹp này. Người này là ai tại sao lãnh đạo tỉnh ủy từ Bí thư, Chủ tịch, Phó Chủ tịch tỉnh đều có vẻ “khép nép”? Hơn nửa lại rất thân thiết với Chánh văn phòng trung ương… Càng nghỉ Quyên càng hiếu kỳ nên tối qua lên mạng tìm tòi tới khuya cho đến lúc sắp chán nản nào ngờ một bức hình của ‘sếp’ đang lúc vào Nam thị sát đập vào mắt… Quyên trợn mắt há mồm… vị thiếu tướng nầy là ái nử độc nhất của ‘sếp’… Quyên dụi mắt mấy lần mới biết mình không phải mê ngủ…
Như vậy… nói theo người xưa… Đức này là “Phò mả gia” rồi… Khám phá ra điều này khiến Quyên vừa mừng vừa sợ… mừng là vì Đức quả thật là cây “cổ thụ ngàn năm” nàng có thể dựa vào để tiến thân, sợ là không biết rủi “Công chúa” biết được nàng và Đức quan hệ không tầm thường sẻ có phải bị tội “chém đầu?”… khả năng này chắc chắn là không rồi… Cựu Chánh văn phòng Thành ủy vượt ba bốn cấp chểm chệ ngồi lên ghế Chủ tịch thành phố, sau đó Phó Chủ tich Thường trực Thảo và gần đây Chánh văn Phòng ủy Ban Ngọc được bổ nhiệm làm Cục trưởng… nhìn lại những người này đều rất thân thiết với hắn… Nghỉ tới đây Quyên tự giận mình, sợ trước sợ sau… càng quyết tâm mau chóng tìm cơ hội cởi quần cho Đức đụ mình…
Cục CA thành phố muốn nhấn chìm chuyện của Huỳnh Tám. Chuyện này sớm muộn gì Đức cũng sẽ biết nhưng nếu chính mình nói cho Đức biết thì sẽ khác… Quyên suy nghì làm sao để có được chút lợi ích…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc/
Chiều thứ tư, trên đường lái xe về nhà… điện thoại di động Đức kêu vang… là người đẹp Ngân gọi tới…
– A lô… chào cô… mình thiệt là tâm hữu linh tê nha… vừa nhớ tới cô thì cô liền điện thoại tới… có rảnh không… chiều nay mời cô ra ngoài ăn cơm…
– Cậu… đang ở đâu vậy? Giọng người đẹp Ngân nghe rất vui vẻ… có lẻ tâm tình nàng đang rất tốt.
– Đang trên đường về nhà… chiều nay mình đi ăn cơm ha… tôi tới đó cô… cho tôi cơ hội đi mà… năn nỉ cô đó…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc/
– Không nói gì tôi coi là OK đó… bây giờ là 4 giờ rưởi… tôi về nhà tắm rửa, xức dầu thơm xong tới đón cô ha… Bảo đảm cô sẻ không nghe được mùi hôi nách đâu à… hahahaha… nói tới đây nó cười nức nẻ trong điện thoại…
Ngân thiệt hết cách với thằng nhóc này… như vậy mà cũng nói được… nhưng Ngân thật sự rất thích cái lối nói chuyện tiếu lâm rửng mỡ của nó… rất vui vẻ… không cầu kỳ đạo đức giả lại đầy vẻ quan tâm người khác.
– Ừm… vậy được… 7 giờ tới đầu hẽm… tôi sẽ đi ra… Ngân sau cùng gật đầu…
– Hahaha… không gặp không về… ngàn năm vẫn đợi nha…
– Đồ quỷ cậu… ba hoa… Giọng Ngân sung sướng trong điện thoại…
Đức mỉm cười khoái chí… tội nay có hẹn với Ngân… cũng đã tới lúc rồi… còn chờ gì nữa đây? Đang suy nghỉ tối nay làm sao đưa Ngân vào động hoa vàng thì chuông di động lại vang lên… nhìn màn ảnh Đức ngẩn ra… cô nàng Tuyết này…
– Hahaha a lô… chào người đẹp… sao rồi? Nhớ tôi à? Lại là cái bản tánh ba hoa không bỏ của nó…
– Cậu muốn nghe nói thiệt hay nói láo? Giọng Tuyết “cay cú” trong điện thoại…
– Sao giống như ăn nhầm thuốc nổ vậy? Có chuyện gì buồn sao? Có cần tôi an ủi ủy lạo không? Như vầy đi… chiều mai ra ngoài ăn cơm… có chuyện gì nói… tôi xem có giúp gì được hay không? Hy vọng là không quá nhiều áp lực trong việc làm chứ hả?
Đức tuông một tràng những lời tha thiết ân cần… làm như rất quan tâm người đẹp…
Trước đây vài phút, Tuyết nếu gặp nó bằng xương bằng thịt thì nhất định sẽ nhãy lên bóp cổ nó cho hả giận… nhiều lúc nàng nghỉ mình “xuống giá” vậy sao… một tên nhóc “nhà quê” cũng không thèm để ý tới mình? Đả 5 lần 7 lượt, cho nó cơ hội “cua” mình… nó hiểu hay là không hiểu hay là ngu hết thuốc chửa? Hôm nay định điện thoại “mắng chửi” một trận rồi nghỉ làm… bỏ về Sài gòn… không ở đây nửa… nhưng chưa kịp nói gì thì ngọn lửa hỏa diệm sơn trong bụng đã bị dập tắt quá nửa…
– Cậu tốt vậy sao? Tuyết “lí nhí” thay vì thét gào lên như con sư tử…
– Hả? Cô không biết sao? Hỗm rày muốn gọi cho cô… nhưng sợ…
– Sợ? Sợ cái gì? Tôi ăn thịt cậu sao?
– Không phải là sợ cô ăn thịt tôi mà tôi chỉ sợ mình không cầm được… cô là người đẹp đó nha… rủi có làm điều gì xằng bậy… ây da cô hiểu ý tôi đó mà…
Có tiếng cười hinh hích trong điện thoại… ngọn lửa giận hờn trong lòng của Tuyết cuối cùng cũng hoàn toàn bị dập…
– Cậu dám sao? Tuyết “thách thức”… cặp môi khẻ mím lại… thoáng ý cười…
– Tôi là đàn ông chân chính vàng thiệt thứ thiệt… trước mỹ nhân như cô… định lực vô cùng kém cỏi… nên có thể biến thành động vật rất nguy hiểm…
– Chỉ biết nói bằng miệng… Tuyết bổng thấy mình vô thức… hai má đỏ lên… nhanh chóng khỏa lấp:
– Vậy được… chiều mai… tôi muốn ăn nhà hàng 5 sao… cậu còn thiếu tôi một bửa…
– Được được… cái gì một bữa hai bữa chớ… chỉ cần cô thích suốt đời mời cô ha… chiều mai ha… đón cô đúng 7 giờ… tôi sẽ chờ suốt đêm nếu cô không ra… mong ngày mai gặp cô… cô biết không: “Nhất nhật bất kiến như tam thu hề:”… hahaha…
– Để coi sao… Tuyết mím môi… lòng nở hoa, tự ái vô cùng được vuốt ve nên rất vui vẻ… biết cái miệng tên nầy ba hoa, lời hắn nói không biết cái nào giả cái nào thật nhưng sao nàng vẫn thích nghe.
Con gái cho dù “chằn cách mấy cũng thường bị đàn ông xỏ mũi”… Là vậy đó… Đức chỉ cần xạo xạo vài câu thôi…
Ouf… “chiều mai nhất định sẽ coi cô nàng nầy mặc xì líp màu gì…”Đức cười khóai trá nhưng chưa đến 30 giây tiếng di động lại vang lên…
– A lô… là chị à? Đang tính gọi chị đây… sao hả? Bận rộn lắm sao? Khi nào gặp chị được đây? Đức nhỏ giọng như sợ ai nghe… giọng điệu vô cùng nhung nhớ… Nhung đang tức giận vì nãy giờ đường giây cứ bận bịu, vừa nghe xong cơn giận cũng tắt đi quá nửa…
– Nãy giờ bận nói chuyện với ai sao lâu vậy? Giong Nhung như “truy vấn”…
– Là Phó Loan đó mà… cô ấy cứ than việc quá nhiều… Đức đang có ý nghỉ trong tương lai đề nghị chị theo sát Phó Loan… học hỏi một chút sau đó chiếm một vị trí quan trọng mới được… Chị và Dì Út…
Đức không tào lao, nịnh đầm cho qua chuyện… trong đầu cũng có ý định “nâng” những đàn bà của mình lên vào những vị trí quan trọng trong công ty để chia sẻ gánh nặng cho Loan… chỉ là hôm nay bị “truy sát” nên hé lộ một chút để lèo lái Nhung qua hướng khác…
Quả nhiên Nhung nghe xong như được uống mật ong hảo hạng… đầu óc u mê… chỉ nghe nàng lí nhí:
– Ông… ông ấy đi chở hàng lên thành phố… hai ngày sau mới về… Nhung “ngượng ngùng” thông báo tin “mật”… ý đồ đã rõ như ban ngày… chồng vừa đi liền gọi điện thoại cho người tình… rỏ ràng muốn rủ rê Đức đụ…
– Thiệt? Chiều nay Đức bận xã giao… vậy… tối nay… Đức tới nhà chị thăm nha… khuya khuya được không? Khoãnh 11, 12 giờ Đức tới… đừng mở đèn… khi nào tới trước cửa Đức gọi… Đầu óc “gian tà” Đức hoạt động mau lẹ… hú hí với Ngân đến 11 giờ, thả Ngân về xong thì ghé nhà Nhung… Nghỉ tới tối nay đụ Nhung trên chiếc giường của hai vợ chồng nàng… cặc Đức liền cứng lên… Đúng là trời sanh bản tánh gian phu mà…
– Ửm… tiếng Nhung lí nhí trong ống nghe…
– Hôm nay là vậy… tối mai mình qua Vỉnh Long ăn chiều… khuya về…
– Ừm… Đức quyết định đi…
“Wow… Đức bổng nhiên nhận ra mình có tài dỗ ngọt đàn bà, cúp di động Đức âm thầm đưa ngón tay cái cho cái bản lảnh gạt gái của mình… ậy… không phải gạt tình cũng không phải gạt tìền mà, đây là gạt có”thiện ý”nha… bởi vậy ông trời cảm động, đàn bà con gái vây quanh, chẳng bù với lúc trước, cứ rình hết thím ba tới mẹ tắm rồi đè chị năm ra chơi (ý nói sục cặc…). Quên nửa… cô Lan… không được ngày mai mình phải”bịnh”… không đi học được… gọi điện báo”bị cảm” nên ở nhà để tránh truyền nhiểm cho mọi người… buổi chiều ngày mai thím ba không có giờ dạy… vậy buổi sáng tới nhà thầy Phan ở chơi với cô Lan tới 1 giờ trưa xong chở thím qua nhà kia…
Đức âm thầm âm mưu cáo bịnh ngày mai đồng thời “lên lịch đụ”… thời đụ biểu không thích ứng được nửa rồi… nghỉ tới liền gọi di động cho Lan…
– A lô… giọng Lan xìu xìu…
– Đức đây… ngày mai sáng Đức tới nhà… không vấn đề gì chứ? Theo nó nghì thầy Phan hôm nay đã trở lại đi làm bình thường rồi…
– Còn nhớ tới tôi sao? Tưởng đã chết đi đâu rồi đó chứ… Giọng Lan cũng “cai cú” không kém Nhung… thật ra nàng rất phiền muộn… hai tuần nay Phan nghỉ 2 tuần ở nhà nên cứ đòi đụ hoài khiến Lan ngán ngẩm… hôm nay vừa hết phép Phan đi dạy trở lại, nàng muốn gọi Đức nhưng lại bị cảm khiến nàng vô cùng bực bội, ai dè Đức gọi đến khiến Lan lòng như mở hội nhưng cũng muốn “hoạnh họe dằn mặt”Đức cho đã cơn tức giận hờn vu vơ vì nhớ nó…
– Cái gì chứ… biết ổng vừa hết phép liền gọi cô liền đó mà… sáng mai Đức cúp cua một buổi… Đức tới nhà thăm cô ha…
Nghe nó nói cúp cua sáng mai tới nhà thăm… Lan thấy ấm áp trong lòng… nhưng ngần ngại… nàng đang bị cảm…
– Đang bị cảm… coi chừng bị lây…
– Vậy thì Đức càng phải tới thăm mới được… cô bịnh mà… sáng mai Đức tới nha… Đức không sợ đâu…
– Ừm… tiếng Lan lí nhí… lòng ngọt ngào…