Thằng Đức - Quyển 1

Chương 66



Phần 66

Căn nhà nhỏ đã hoàn toàn lột xác…

Trong phòng tắm mới tinh… trang bị hiện đại… từ gạch tráng men lót nền, bồn tắm, nói tóm lại từ “A” đến “Z” đều là nhập cãng từ nước Ý…

Trong phòng ngủ, chung quanh tường, trên trần nhà đều được gắn những bức gương rộng lớn… chính giữa là chiếc giường ngủ rộng lớn… trên nền nhà trong phòng ngủ là 1 tấm thảm Ba tư…

Ngoài ra không có gì khác… Đức muốn như vậy… như vậy sẻ có cảm giác đang ở 1 không gian rộng rải hơn… nhà ở chứ không phải tiệm bán hàng xén… đồ đạc lỉnh kỉnh không giống một căn nhà…

Đức phục lăn trình độ hiểu biết và tay nghề của người thiết kế sư và trang trí nội thất… nó chỉ nói mình thích cái gì như thế nào thôi… không ngờ kết quả lại còn hơn nhiều trong trí tưởng tượng của mình…

Đức hài lòng… vô cùng hài lòng… Thủy thì khỏi nói rồi… cứ ngẩn ngơ trầm trồ… nàng không ngờ chỉ sau 3 tuần mà cái nhà từ mộc mạc quê mùa lại biến thành một căn nhà hiện đại tân thời, không những đầy đủ tiện nghi mà còn lảng mạn như trong mơ…

Nói cho ngay đây là căn nhà trong ước mơ của Đức… hình thành từ trong tưởng tượng đúc kết qua bao phim ảnh và ước mơ dâm dục… Đức đã từng mơ ước gì có tiền sẽ xây một căn phòng ngủ, phòng tắm bốn bề là gương… để khi đụ nhau, trong góc độ nào cũng thấy, như vậy mới đã… giấc mộng này “nằm ngủ” trong tiềm thức cho đến khi biết Thủy đã mua căn nhà này… giấc mộng kia liền “thức giấc”… tiền bạc bây giờ không phải là vấn đề… vì vậy liền gọi kiến trúc sư biến căn nhà này thành căn nhà trong mơ…

Thời buổi này đúng là có tiền mua tiên cũng được đừng nói chi là căn nhà của mộng mơ…

Không phải chỉ căn nhà này thôi đâu… Cái phòng ngủ trong “lâu đài” đang xây của Nancy cũng sẻ là như vậy… Đức đã quyết ý rồi… Nancy có OK hay không OK cũng vậy thôi… nàng ta kêu mình để ý “giám sát” vậy thì “làm trước tâu sau”… nhưng chắc không có vấn đề gì đâu… mình và nàng ta vô cùng hợp gu mà…

Hiện tại người đầu tiên đem ra “xử lý” là thím ba rồi… Vài phút đầu tiên, Thủy không để ý lắm, hai mắt nhắm lim dim hưởng thụ trong lúc Đức miệt mài giữa hai đùi, có một lúc tình cờ mở mắt ra, hai má nàng đỏ rực vì hình ảnh trong gương trên trần nhà… gương bên phải, gương bên trái… hình ảnh nàng và Đức lõa lồ… Thào thấy rõ mồn một cái bộ dáng của nó đang bú liếm nàng từ 4 phía…

Đến khi nó đút vào… trong mọi tư thế, Thủy như bị thôi miên bởi những hình ảnh sống động trong gương… hai mắt nàng lúc nào cũng nhìn vào đó… Thủy chủ động thay đổi tư thế không ngừng, nhất là nhửng lúc nàng bú liếm… mỉm cười… nét mặt vô cùng dâm dật…

Nước trong bồn tắm thật ấm, 4 phía trên vách bồn có dòng nước phun ra cực mạnh (whirlpool)… Đức ngồi áp lưng vào đó, cảm giác như có người đang xoa bóp cho mình… thật đã… Thủy ngồi trong lòng, phía dưới cặc Đức đã cắm sâu vào nơi đó của nàng… lần đầu tiên hai người đụ nhau trong nước… cảm giác thật lạ… Thủy không ngừng uốn éo, thỉnh thoảng nhấc mông nhịp lên nhịp xuống, mắt nàng luôn nhìn trong gương… một tay Đức nhào nặn vú nàng, đầu nó hơi ngả ra phía sau, tay kia cầm ly rượu đỏ…

Thủy hoàn toàn không còn là cô giáo gương mẩu gì nữa… hoàn toàn buông thả theo nhục dục… từ lúc trưa đến giờ… nàng như hoàn toàn biến thành một người khác… hoàn toàn chủ động, bú liếm, Đức chơi nàng kiểu nào cũng là do nàng định đoạt… trong lúc đó Thủy rất thích thú muốn nhìn mình trong gương…

Hai thím cháu cứ thế mà miệt mài… hưởng thụ cảm giác đời sống đế vương…

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc/

Đức chở thẳng Thủy về nhà… Cháu chồng đưa thím về là chuyện bình thường, không có gì phải ngại. Ai cũng không nghỉ hai thím cháu vừa đụ nhau mấy tiếng đồng hồ chứ? Đức luôn tiện về nhà thay đồ… Thủy vừa bước vào nhà có tiếng di động vang lên… Loan gọi tới… Đức vừa bắt máy lên chưa kịp nói tiếng nào đã nghe Loan hớt hải:

– Cô Tuyết hồi chiều này đi công trường kiễm tra công trình… sơ ý té bị thương rồi…

– Hả… Cô ấy không sao chứ? Đức sửng sốt…

– Nghe kỹ sư Cường nói cô ta bị trật chân… có gì nữa không thì tôi không biết… hiện giờ đang ở bệnh viện… tôi đang ở Sóc trăng… chiều tối mới về tới… cậu…

– Tôi tới bệnh viện ngay… đừng lo… để tôi thông báo cho chị cô ấy… Đức nói.

– Ừm… vậy được… khi về tới tôi sẽ tới bệnh viện coi sao nếu không trể quá… vậy đi…

Sao lại trùng hợp vậy… mình còn không biết nên “xù” ai… ai dè cô nàng này xúi quẩy vậy sao? Đức vừa nghì vừa gọi cho Lan đề bà cô này yên tâm… nếu cần mình ghé tạt qua chở Lan vào bệnh viện luôn…

– A lô… tiếng Lan vang lên…

– Cô à… cô Tuyết…

– Tôi đang ở bệnh viện với nó…

– À… ụa… thì ra cô biết rồi… Đức định cho cô hay rồi tới chở cô vô bệnh viện luôn… à nè cô ấy ra sao rồi? Không có gì nghiêm trọng chứ hả?

– Không… hy vọng không có gì… Lan nhỏ giọng đáp… tình hình của em gái xem ra không nghiêm trọng… nàng xúc động trước sự lo lắng của Đức đối với Tuyết cứ nghỉ là vì nàng… nên lòng rất ngọt ngào.

– Đức tới ngay… trong vòng 15 phút thôi…

Khi Đức đến nơi… thấy vợ chồng Phan và đứa con, Cường và Nhung…

Tuyết nằm trên giường, mặt tái xanh, gót chân phải đã được băng bó… thấy Đức hai mắt sáng lên, thoáng mừng rỡ… từ lúc được đưa tới bệnh viện… nàng chỉ mong thấy tên này…

Phòng bệnh là phòng hai giường… khá chật chội… Đức cau mày:

– Không có phòng riêng à?

– Không… nghe nói có tiền cũng không được… chỉ dành cho cán bộ cao cấp… phòng hai giường coi như cũng không tệ rồi… Nhung liếc Đức đáp…

– Vậy sao? Đức lấy di động bấm gọi Chủ tịch Vân.

– A lô… có phải muốn mời tôi ăn tối không? Vân cười vui vẻ pha trò khi đường dây vừa thông…

– Có chuyện nhờ Chủ tịch giúp đở… nếu được thì ăn sáng ăn trưa ăn tối khi nào cô nuốn cứ gọi tôi đãi… thế nào hả?

– Vậy sao? Là cậu nói đó nha… là chuyện gì? Nói đi.

– Chuyện là vầy… tôi có người bạn… bị thương… tôi cần phòng 1 giường cho cô ta nhưng bệnh viện nói chỉ dành cho cán bộ cao cấp của thành phố… cô coi…

– Tôi nghỉ không có vấn đề gì đâu… tôi sẽ liên lạc… sẻ có người tiếp xúc cậu…

– Ừm… cám ơn nhiều Chủ tịch Vân…

Đức khách sáo… cúp di động quay qua thấy mọi người đang nhìn mình… cười nói:

– Tôi nhờ Chủ tịch Vân… hy vọng cô Tuyết được một phòng riêng… sẻ thoải mái hơn…

Lan thấy lòng ngọt ngào, nàng luôn nghỉ vì mình mà Đức chu toàn mọi chuyện… Tuyết cũng cảm thấy vô cùng an ủi… nghì: “Không ngờ hắn cũng có lương tâm. Biết nghỉ tới mình như vậy”… ánh mắt nàng nhìn Cường đang đứng sát bên đầu giường, Tuyết thấy lo ngại… không biết Đức có hiểu lầm hay không nửa…

– Nè… có khi nào mai mốt cô đi cà nhắc không vậy… Đức cười cười trêu chọc một chút.

– Không đâu… Bác sĩ nói chỉ trật gân thôi… Cường đứng bên nhanh miệng trấn an Tuyết… không để nàng hoãng sợ, gả trừng mắt liếc Đức tỏ vẻ không hài lòng…

– Hahaha đùa tí thôi… không cần khẩn trương đâu anh Cường à… Đức vừa nói vừa nháy mắt vơi Tuyết… ý nói nó hiểu khiến Tuyết một bụng tức giận… tên Cường này đeo nàng như đeo đỉa… Tuyết thật không muốn Đức hiểu lầm nàng có gì với cái tên kỹ sư này… rỏ ràng cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga… nhưng nhất thời không biết nói sao cho phải… dù sao người ta cũng đưa nàng tới đây…

Ngay lúc này, cánh cửa phòng bệnh mở ra… khoảng 4, 5 người bước vào… đi đầu là một người khoảng 50, ông ta nhìn quanh 1 vòng dừng trên người Đức hỏi:

– Xin hỏi… cậu là… Trần Đức?

– Ừm… tôi là Trần Đức… ông là ai?

– Chào xin chào… tôi là Huỳnh văn Minh… viện trưởng Bệnh viện… Chúng tôi đến đây chuyển bệnh nhân bạn cậu đến phòng 1 giường…

Cách đây 5 phút, Minh nhận được cú điện thoại của Chủ tịch thành phố khiến lão như kiến bò trên chảo lửa… một người bạn của bạn của Chủ tịch thành phố đang nằm viện… cần lảo sắp xếp cho phòng 1 giường…

Chỉ có vậy thôi cũng đủ viện trưởng chạy “sốt vó”… giởn sao? Nếu có dịp nịnh bợ Chủ tịch thành phố còn không kịp làm sao dám đắc tội chứ? Lảo mới 50… sau cái chức viện trưởng, quan lộ còn thêng thang mà… Vì vậy “ba chân bốn cẵng” nhanh chóng cùng một đám người chạy tới… cũng may Chủ tịch Vân có mô tả hình dáng của Trần đức nên Viện trưởng nhận ra ngay… người trẻ tuổi này chắc là thần thánh phương nào rồi… sau này tìm cách tiến gần mới được…

– Oh… chào viện trưởng… đây là bạn tôi… nhờ ông…

– Được… được… mau… mau các người mau chuyển phòng cho bệnh nhân này… không chờ cho Đức dứt lời, Minh viện trưởng liền thúc giục những người bên cạnh chuyển phòng cho Tuyết…

Không quá 10 phút… Tuyết đã được chuyển đến phòng 1 giường, có tv, có phòng vệ sinh riêng… Lan vô cùng hãnh diện tưỡng vì mình mà Đức làm hết mọi chuyện…

– Viện trưởng… cám ơn ông đã tận tình giúp đở… cái ân tình này tôi phải cám ơn ông và Chủ tịch Vân mới được… Đức khách sáo…

– Hahaha không có gì… cậu cớ yên tâm… trong thời gian người bạn cậu sẻ được chăm sóc kỹ lưỡng… cậu không cần lo lắng quá…

Viện trưởng Minh hớn hở cũng nói vài câu khách sáo màu mè… cái mà lảo muốn nghe chính là những lời này… lão nhìn Đức… người này tuổi trẻ thật là hiểu chuyện…

Viện trưởng Minh rời khỏi chừng vài phút… Đức liếc Nhung, nháy mắt một cái… quay lại nhìn Tuyết cười… – Cô nằm nghỉ ha… tôi về… bữa khác tới thăm cô… yên chí tịnh dưỡng đi… khỏe hẳn mới đi làm…

– Thầy và cô cũng về luôn… em cho chúng tôi quá giang… Phan buột miệng nói…

– Ừm được…

– Cậu đưa tôi về luôn… tiện đường mà phải không? Nhung cũng “xin quá giang…”nàng và Đức đã có hẹn hò tối nay mà… cũng đã đến lúc rồi.

– Không thành vấn đề… anh Cường chắc chưa về bây giờ đúng không? Đức trêu chọc khiến Cường sung sướng… không để ý ánh mắt Tuyết như muốn giết người nhìn Đức…

– Không cần đâu… anh Cường à… anh cũng về đi… Tuyết trừng mắt nhìn Đức nói…

– Hả? Cường thất vọng… gả muốn nhân cơ hội này chăm sóc Tuyết để cua nàng tới tay…

– Anh về đi… sáng mai còn đi làm… không cần ở đây đâu… Tuyết tỏ thái độ muốn cho mọi người biết nhất là Đức… nàng và Cường không có gì…

– Ừm… được vậy tôi về… Cường thất vọng…

– Hay là… chị ở lại với em… Lan ngần ngừ nói…

– Không cần đâu chị hai… chị về với anh rể đi… Tuyết buồn bực… nàng muốn là tên kia nhưng hắn không nói tiếng nào… còn đứng đó nhe răng cười…

Ra xe… Đức dựng hàng ghế sau lên cho gia đình Phan 3 người ngồi phía sau, Nhung ngồi phía trước… đề máy xe, nó nói với mọi người:

– Chờ chút nha… nhanh thôi… Đức gọi điện thoại…

Trong phòng bệnh… Tuyết đang giận dổi… ứa nước mắt… bất thình lình chuông điện thoại vang lên… nhìn màn hình… Tuyết mỉm cười…

– Bây giờ về… nữa khuya ghé thăm cô ha… canh cho cô ngủ nếu cô không ngại…

– Là cậu nói đó nha… đừng có nuốt lời…

– Bảo đảm không nuốt lời… vậy đi ha… nói xong câu này Đức cúp điện thoại…

– Đồ mắc dịch… Tuyết vừa mắng vừa mỉm cười…

Đưa gia đình Phan về đến nhà… trên xe chỉ còn Nhung… nhìn đồng hồ thấy cũng gần 7 giờ tối… từ trưa đến chiều chưa ăn gì, lại dùng sức không ít với Thảo nên giờ này Đức cảm thấy đói bụng.

– Có cần về nhà không? Hay là mình đi ăn gì đó? Đức đang đói bụng…

– Chị… chị cần về nhà tắm rửa thay đồ… Nhung cúi đầu lí nhí đáp… nàng muốn về nhà tắm rửa sạch sẽ… tên này ẩu lắm… rủi nó… thì thật là ngượng chết đi được… Nhung không muốn mất hình tượng của mình.

– Hahaha hiểu rồi… nè bây giờ mình đi ăn trước cho no bụng cái đã… sau đó mình qua cái nhà lần trước đó… đã sửa xong hết rồi… khuya một chút Đức đưa chị về… được không?

– Ừm… sao cũng được… cậu quyết định đi… Nhung lí nhí đáp.

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc/

Cũng như Thủy… Nhung ngẩn ngơ trước sự tráng lệ của căn nhà… cũng ngượng ngùng nhìn Đức chơi nàng trong gương, lúc đầu cũng e thẹn nhưng sau đó cũng như Thủy, cứ nhìn hoài rồi thích thú… buông thả…

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc/

Ở tuổi 50, Lại Đức Quang vẫn còn trông rất tráng kiện, trẻ trung tràn trề sinh lực, nhìn rất phong độ so với những người cùng lứa tuổi… nhưng chỉ một đêm thôi, gương mặt lảo hôm nay nhìn thấy già nua rất nhiều, mái tóc rộ màu tuyết trắng, hai mắt lờ đờ như ông cụ 70 khiến thư ký Bình giật mình… lo sợ xốn xang… hắn đặc ly trà nóng lên bàn, đứng qua một bên cúi đầu không dám thở mạnh… chờ xem Chủ tịch Quang có gì căn dặn… Ngoài mặt bình thản nhưng trong lòng thư ký Bình đang rối tung lên: “Chẵng lẻ lời đồn đêm hôm qua là sự thật? Chủ tịch Quang sắp hạ đài?” Nghỉ tới đó, hắn run lên bắt đầu mất bình tỉnh…

Tốt nhiệp Thạc sĩ kinh tế, thời vận đẩy đưa, Lý Bình được Chủ tịch Quang chọn làm thư ký riêng cho lão… đã gần được 5 năm rồi… Chủ tịch Quang đã nói qua, vài tháng nửa sẻ cho Lý Bình xuống tuyến dưới rèn luyện… Lý Bình mừng đến rơi lệ…

Thư ký của Phó Chủ tịch thường trực tỉnh được điều động xuống tuyến dưới… tệ lắm cũng là Chủ tịch huyện, Bí thư huyện hay Phó Chủ tịch của 1 thành phố nào đó… công tác tốt, được lãnh đạo nâng đở thì quan lộ thêng thang… chỉ cần không phạm sai lầm thì tiền đồ vô lượng… vì vậy, hiện nay với thân phận “thư ký”… nhưng Lý Bình đến nơi nào cũng được cán bộ nể mặt nịnh bợ… số người cầu cạnh làm thân ngày càng nhiều…

Vợ sắp cưới Lý Bình, Cao Thúy Ái là một hoa khôi khoa tin học trường Đại học Cần Thơ… còn vài tháng nữa mới ra trường nhưng đã có nhiều công ty mời mọc… hứa hẹn lương cao, phúc lợi tốt… còn không phải là muốn kéo gần quan hệ với Lý Bình hay sao? “Lý Bình phu nhân tương lai” có làm được việc hay không không quan trọng, cái quan trọng nàng chính là “nhịp cầu tri âm” giữa họ và Lý Bình, thậm chí cái “hậu đài” của Lý Bình: Vị Phó Chủ tịch thường trực của tỉnh Hậu Giang…

Nhạc phụ tương lai thì giãn dị, hiền lành nhưng nhạc mẩu tương lai của Lý Bình hoàn toàn trái ngược, người này luôn khoe khoang, hách dịch, ngông cuồng tự đại thường ỷ thế Lý Bình đi gây chuyện khắp nơi, cũng may không có chuyện lớn gì… nhưng thiệt làm hắn đau đầu.

Lý Bình không dám nghỉ… mai này khi hắn chưa kịp được điều xuống tuyến dưới mà Chủ tịch Quang hạ đài… như vậy… như vậy… mặt Lý Bình trắng bệch… hắn đổ mồ hôi lạnh…

Phó Chủ tịch Quang ngồi thừ ra… lảo vô cùng hối hận… lòng tự kiêu đã khiến lão lật thuyền trong mương… nếu có thể trở về mấy ngày trước, lảo sẻ chọn giải pháp khiêm tốn, hòa nhả nói một tiếng phải quấy với người trẻ kia là xong chuyện… Con lảo đã muốn chém giết người ta, lảo lại còn muốn bưng bít ém nhẹm cho qua… bây giờ có hối hận cũng muộn… ván cờ đã xong… lòng tự tôn đã làm lào thua sát ván… Quang chỉ có 1 đứa con, dù sao cũng không thể để con mình đi tù… muốn cứu con, lảo đành phải chọn con đường nhượng bộ… chỉ còn chờ coi hành động của đối phương mà thôi… không biết họ muốn thế nào… kịch bản tồi tệ nhất là “thoái vị nhượng hiền”… lảo cũng đã nghỉ qua… tuy không cam lòng nhưng lão không còn đường lựa chọn nửa rồi…

Giám đốc Duệ của Sở CA tỉnh nghe hai thuộc hạ Lộc, Vủ thân tín báo cáo không đem được Lại Đức Hòa về củng nuốt “uất ức” đi tìm lão đại kề khổ… vô kế khả thi…

Duệ tưởng lão đại sẽ tức giận như mình nhưng Chủ tịch tỉnh chỉ mỉm cười phê bình đàn em:

– Anh coi anh kìa… cứ hấp tấp như vậy… sau này làm sao tôi yên tâm giao trọng trách cho anh đựợc?

Duệ vô cùng kích động… lão đại đã nói như vậy có nghĩa là trong tương lai cái chức vụ Bí thư tỉnh ủy, lão đại coi như nắm chắc trong tay rồi… và mình cũng vì vậy mà lên theo, cũng như là nước lên thì thuyền lên… Duệ cười nịnh bợ:

– Cũng là lãnh đạo lúc nào cũng nhìn xa hiểu rộng… tôi không bao giờ theo kịp… hahaha.

Được đàm em thân tín vuốt đuôi ngựa… Chủ tịch Phong lấy làm khoan khoái… lảo hớp một ngụm trà xong thong thả nói:

– Tình hình này coi bộ lảo Quang sẻ không xong rồi… con đường duy nhất để cứu thằng con… lảo chỉ có con đường để đi… đó là hạ đài… Một khi lảo bước xuống… đám thân tín của lão coi như rắn mất đầu… anh biết phải làm sao rồi chứ?

Duệ bừng tỉnh… kích động tiếp lời:

– Đúng ha… đến lúc đó… trong đám người họ… ai biết điều, nếu mình coi thuận mắt thì thu nạp… còn nếu không thì đá… hahaha…

Cùng thời gian… văn phòng Hiệu trưởng Học Hửu, ba người đang chuyện trò… khác với thường ngày, cả ba đều có nét mặt nửa nghiêm túc, phấn khởi và lo lắng…

– Anh Hửu à… có thể nào chúng ta cũng nên vận động một chút? Biết đâu… Hoàng Kỳ nói nhỏ như sợ có ai nghe được…

– Đúng đó… anh Hửu… chờ mấy năm rồi… cơ hội có lẻ đã đến với mình… không thể chờ được nữa. Phó hiệu trưởng Đoàn cũng kích động phụ họa…

Ba người trước kia là đều là thân tín của cựu Chủ tịch tỉnh… vì vậy đều cùng chung số phận “về vườn” ngồi chơi xơi nước” nên đồng tâm trạng.

– Bình tỉnh một chút… suy nghỉ cho kỳ phải làm sao cho có hiệu quả… cơ hội chỉ có một… Học Hửu nghiêm túc nói… quay sang Hoàng Kỳ, lảo nói thêm.

– Trần Đức… nhớ kỷ, tiếp cận nhiều một chút… thân cận nhiều một chút… có trở mình được hay không… thanh niên này là mấu chốt…

– Tôi cũng nghỉ vậy… nhưng không chắc lắm… có thật… Hoàng Kỳ thắc mắc…

– Hai anh có biết ai là người chống lưng cho hắn không? Học Hửu nhiêm nghị hỏi.

– Là vị nữ thiếu tướng kia… Đoàn phó hiệu trưởng nhanh miệng đáp…

– Vậy hai anh có biết cô ấy là ai không? Học Hửu vẻ mặt ngưng trọng hỏi tiếp? Nhìn hai vẻ mặt ngáo của hai “chiến hửu”, Học Hửu cúi đầu rù rì… không biết lão nói gì chỉ thấy Phó hiệu trpưởng Đoàn và giảng viên Hoàng Kỳ trợn mắt há mồm sau cùng run lên vì kích động…

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc/

Đức chỉ làm đến đây thôi… chuyện kế tiếp đã có Chánh văn phòng Đàm, Bí thư tỉnh ủy Lưu Hửu Phúc và Nancy… không tới phiên nó lo… hơn nửa có muốn nhúng tay hơn nữa cũng không được… vai trò của Đức hiện tại chỉ là nếu có chuyện thì “quậy” cho lớn lên để Nancy có thể trục lợi…

Đức bây giờ cũng đã có ít nhiều nhận thức về đấu tranh trong quan trường… bây giờ, dù muốn dù không, nó cũng đã bị lôi cuốn vào cơn lốc xoáy của vòng tròn quyền lực.

‘sếp’ dù là ở trên đỉnh cao nhưng cũng có kẻ thù… càng trên cao thì đấu đá càng khốc liệt… muốn sau này “hạ cánh” an toàn thì nhất định phải có người thừa kế sự nghiệp… tuy có nhiều thuộc hạ nhưng đáng tin tưởng nhất vẫn là Nancy… như vậy nếu trong tương lai nàng nắm được trọng quyền… như vậy ‘sếp’ hạ cánh càng an toàn…

Muốn Nancy nắm trọng quyền… như vậy nàng phải có 1 đám người thân tín… trong đó phải có 1 người rất thân… và người đó là nó… ít nhất hiện tại là như vậy… tương lai không biết ra sao…

Và rỏ ràng là Nancy muốn rèn luyện Đức làm “tướng” nắm quyền lực dưới trướng cho nàng sử dụng…

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc/

1 Đồn 10, 10 đồn 100 và 100 đồn 1000… đây là phương tiện truyền tin lâu đời nhất nhưng luôn luôn hửu hiệu ngay cả trong thời hiện đại của ngày nay…

Đêm qua người ta xù xì rằng Lại Đức Hòa quen thói hiếp người đụng phải một nhân vật “khủng” nên kết quả là ăn trái đắng… đang bị bắt nhốt ở một nơi bí mật…

Phiên bản thứ hai là cuộc tình tay ba giữa Chủ nhiệm Huy, cùng 1 mỹ nữ giảng viên trường Đãng và 1 “soái ca”… Chủ nhiệm Huy nổi điên âm mưu chụp mủ ‘soái ca’, chơi trò vu oan giá họa nhưng không thành cuối cùng bị ‘soái ca’ phản công nên bị bắt giam với nhiều tội chứng dâm ô phi đạo đức”.

Lại có phiên bản thứ ba là: Chủ nhiệm Huy nhìn thì lịch sự nhưng thật ra là 1 con hủy râu xanh… bị “soái ca” vạch mặt là kẻ hiếp dâm tống tình… kết quả là bị CA bắt… vợ sắp cưới liền từ hôn…

Nói tóm lại thiên hạ xù xì… không dám “bộc lộ”danh tánh của vị “soái ca” nhưng ai cũng hiểu ngầm người “soái ca” này là Trần Đức…

Điều khủng bố nhất là trong cả 3 phiên bảng… Lại Đức Quang, nhân vật số 3 của tỉnh cũng lép vế thấy rõ… chẳng làm được gì…

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc/

Buổi sáng trong hội trường, từng nhóm học viên xù xì to nhỏ, nét mặt lấm la lấm lét, nghiêm trọng…

Phó Chánh văn phòng Du mặt nghiêm túc… trong lòng hớn hở… tối hôm qua lại khệ nệ mang qua cáp đem tới cho vợ chồng em họ… Tuy chưa chính thức gặp mặt “soái ca” để tỏ lòng trung nhưng cũng gần như vậy rồi… em dâu họ là người của “soái ca” bồi dưỡng… mà mình với gia đình em họ thân thiết như vậy… cũng coi như có thể “dựa hơi” được rồi.

Đức nào có biết gì… đêm qua hết miệng mồm tới cặc cứ dúi vào giữa hai đùi của vợ người ta mà thưởng thức, đúng ra Nhung trước khung cảnh “hửu tình man dại”, lúc đầu còn ngượng ngùng bỡ ngỡ sau đó như dâm phụ, chủ động nhúng nhẩy, đủ trò đủ kiểu, muốn nhìn trong gương coi tướng đụ của hai người… đến nửa đêm mới chịu để Đức đưa về nhà… Lúc đó Đức giật mình nhớ là đã quên lời hứa trở lại bệnh viện thăm người đẹp… bèn gửi hàng text “bận chuyện đột xuất không tới được” nhưng Tuyết chẵng thèm trả lời trả vốn… Đức đành lủi về nhà… có kế hoạch dổ ngọt rồi nên yên chí ngủ khì 1 giấc tới sáng…

– Chào cô Giao… cô mạnh khoê chứ?

Buổi sáng, đậu xe xong, đang trên đường đi đến hội trường, gặp được Đồng Giao đẹp như minh tinh xứ Hàn đang bước vào hội trường, Đức hí hửng chào lấy lòng người đẹp…

– Hết bệnh rồi sao? Tưởng cậu cũng nghỉ thêm vài ngày mới đi học lại chứ? Đồng Giao mỉa mai… nàng biết tên này bệnh “cuội”…

– Cám ơn cô quan tâm… Đức cười hihi…

– Ai rãnh mà quan tâm cậu chứ? Đồng Giao liếc xéo hắn, nhếch môi… ngoe nguẩy đi trước…

“Sao như ăn nhầm thuốc nổ vậy? Mới sáng sớm mà?” Đức nhìn theo dáng đi của Đồnng Giao đoán là bà cô này hôm nay phải chăng tới ngày “bị đèn đỏ” nên người khó chịu?

– Người ta đã đi rồi… còn ngơ ngẩn làm gì…

Quyên không biết từ lúc nào đến sau lưng… giọng trêu chọc hình như có chút gay gắt… Quyên tuy cũng là mỹ nữ nhưng so với Đồng Giao cũng còn kém chút chút… tối qua có mấy người bạn thân gọi tới xầm xì… nên Quyên cũng biết có lời đồn, nàng là người biết rõ câu chuyện, nghe lời đồn bậy bạ cũng cảm thấy buồn cười nhưng trong bụng không thoải mái… cái gì chuyện tình tay ba, lại có nữ giảng viên… Quyên biết người ta muốn ám chỉ Đồng Giao…

– Tôi ngơ ngẩn thì đúng rồi… nhưng mà là chị làm tôi ngơ ngẩn chứ không phải nàng ta… Wow… chị coi chị kìa… hôm nay nhìn sao giống Tây thi nha… đẹp lộng lẩy luôn…

– Cậu đã thấy Tây Thi sao? Xạo cũng phải có căn cơ một chút đi… Quyên bĩu môi “bắt bẻ” nhưng trong lòng thì khoái tỉ tê khi được khen đẹp.

– Ậy… không phải đâu… nói tới Tây Thi ai cũng biết là đệ nhất mỹ nhân rồi… có phải không? Lịch sử nói vậy đó mà, đâu cần thấy chứ… nói thật nha… biết đâu Tây Thi cũng không đẹp bằng chị nha… hahaha.

Đức trổ tài miệng lưỡi… lanh lẹ khen dồi… cặp mắt không ngại ngùng làm như “ngây ngất” cứ nhìn tới nhìn lui trên người Quyên… vừa ra dáng điệu “con dê” chính hiệu làm Quyên mừng thầm… giao tiếp đã lâu ngày, Quyên biết tên này hay nữa cà rởn nửa nói thật… huống chi trong thâm tâm Quyên đả nhất quyết rồi… hôm nay nhất định phải “đốn ngả” tên này… làm mọi cách cho Đức đụ nàng… Quyên tin tưởng, Đức là trai mới lớn… chuyện giường chiếu không phải là đối thủ của nàng, chỉ cần nàng “vuốt” vài cái sẻ phun ào ào… cùng lắm là ngậm vào thì làm sao nó chịu nổi?

Trời tờ mờ sáng Quyên đã thức dậy tắm gội kỹ lưởng hơn mọi ngày một chút, trang điểm kỹ lưởng hơn một chút rồi lựa chọn quần áo ướm lên người như cô gái vừa mới lớn hẹn hò với người tình… Trí thức giấc thấy vợ lộng lẩy, nứng cặc đòi đụ… dĩ nhiên là Quyên không chịu rồi… bỏ công trang điểm để dụ trai mưu đồ chuyện lớn mà, nhưng Trí đòi quá cũng đành chịu khó bú ông xả 1 lần… khi Trí bắn xong nàng chỉ cần xúc miệng, đánh răng lại trước khi đến lớp.

– Đừng quên hôm nay cậu nói mời tôi đi ăn… Quyên nhắc nhở…

– A… đúng đúng… hahaha.

Rồi nhìn quanh, nói nhỏ thấy không có ai nó nói nhỏ: “Chị diện đẹp như vậy có phải muốn tôi phạm tội không? Nói cho chị biết nha… Lại Đức Hòa chưa đủ tư cách làm đệ tử tui đó… hahahaha” Rồi cười phá lên rất vui vẻ hào hứng…

– Cậu dám sao? Quyên bĩu môi làm ra vẻ “khinh thường”… rồi mỉm cười… lắc mông đi trước.

– Tui không dám? Nè nè đứng lại… sao đi nhanh vậy…

Cứ thế hai người đùa giởn đẩy đưa nhau…

Chương trước Chương tiếp
Loading...