Thằng Đức - Quyển 1

Chương 70



Phần 70

Ra đến xe… Đức hỏi:

– Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về…

– Không cần gấp tôi đi với anh và Yến… tôi có chuyện cần bàn thảo với anh…

– Hả? Có cái gì bàn thảo? Đức mù tịt… không hiểu “bà cô” này muốn nói gì đây…

– Tôi đã quyết định rồi… tôi sẽ là trợ lý cho anh… Thụy Vủ “hách dịch” hùng hồn tuyên bố quyết định quan trọng của mình…

– À… hiểu rồi… thì ra cô muốn tới Đức Lập làm việc chứ gì? Vậy thì cứ theo thủ tục gửi CV đàng hoàng… nhưng tôi không cần trợ lý…

– Cái gì Đức Lập? Cái đó “bổn cô nương” chẳng thèm… Thụy Vủ bĩu môi khinh thường…

– Vậy cái gì Trợ lý? Trợ lý cái gì? Cô không bị nóng đầu nên mê sảng chứ hả? Đức nghi hoặc hỏi.

– Nè… đừng có làm bộ làm tịch… giả mù sa mưa nha… có phải anh nhận lời làm cố vấn cho con nhỏ Tú Nhi không?

Đức sửng sốt… hiểu rồi… bà cô này muốn làm văn nghệ văn gừng…

– Cám ơn… tôi không cần trợ lý gì hết…

– Anh không nói không được đâu… ý tôi đã quyết… Thụy Vủ trơ trẻn lì lợm nhìn Đức nói… ngụ ý nói: “Cô nương đã quyết định rồi… chỉ có trời cản”…

– Chổ người lớn làm việc không phải chơi đâu à… cô bất quá bốc đồng ham vui ba bảy 21 ngày…

– Nói sao cũng được… tôi biết anh muốn chọc tức cho tôi bỏ cuộc tôi chứ gì? Không để đâu…

– Vậy… cũng được… dù sao cũng cần người sai vặt…

– Anh… Thụy Vủ hai má phồng lên tức thở phì phì… mím môi… cố nhịn…

– Đi… về thay đồ…

– Bổn cô nương không cần thay đồ… như vậy được rồi… Thúy Vủ hất mặt “kênh kiệu”…

– Tôi không phải nói cô… tôi hỏi bạn gái tôi thôi… thiệt là… Đức “bĩu môi”…

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc/

– Tên Hào kia không biết nghỉ sao lại “chấm” trúng cô… cũng may cho hắn…

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc/

Ra “chiêu” chọc tức, thấy như “đánh vào khối bông gòn”, biết mình gặp “cao thủ nhịn”… vô kế khả thi. Đức nhìn Yến… cầu cứu nhưng Yến chỉ biết cúi đầu cười trộm… nàng biết bản tánh bạn mình… thích phá phách, bản tánh không thay đổi, giống y chang như lúc còn đi học.

– Hay là… để Thụy Vủ đi với mình cho vui, có gì nói sau… Yến nói…

– Nè… nè… nghe bạn gái anh nói chưa… cứ làm theo đi… tui thiệt có chuyện cần bàn thảo với anh mà… còn chờ gì nữa cho xe chạy đi…

Đức lắc đầu… cuối cùng cũng giơ hai tay đầu hàng… “được cô muốn sao thì như vậy đi…”

Thụy Vủ quay mặt cố giấu nụ cười đắc ý…

Yến đi, Thụy Vủ cũng đi… đối với hai anh em Hào, Kiệt buỗi tiệc họp mặt đã không còn ý nghĩa gì nữa… mọi người lần lượt cũng ra về cuối cùng chỉ còn lại cặp Trang Tài…

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc/

– Mọi chuyện đã sắp xếp xong hết rồi chứ?

Hoàng nhìn vợ hỏi… cũng cùng câu hỏi nhưng hắn đã hỏi nhiều lần… Hoàng đang hồi họp… không biết Đức có nhớ tới dự tiệc thăng chức của hắn hay không… ai không đến đối với Hoàng không quan trọng nhưng sự hiện diện của Đức vô cùng quan trọng. Hoàng biết tầm quan trọng và ảnh hưởng của Đức trong quan trường, cái chức đồn trưởng của hắn hiện tại còn không phải là nhờ vài lời của Đức hay sao?

– Yên tâm đi… không có vấn đề gì… anh coi anh kìa… sao khẩn trương vậy? Nhả cười… hôm nay hai vợ chồng ăn mặc toàn hàng hiệu Armani… Hoàng hôm nay trong bộ đồ complet trắng, Nhả trong bộ đầm lộng lẫy màu hồng nhạt. Hai vợ chồng đang đứng trước cổng nhà hàng đón khách.

Hôm nay đã khác xưa rồi… Hoàng đã là đồn trưởng… rúc cục hai vợ chồng cũng có ngày nở mài nở mặt, vì vậy buổi tiệc mừng lên chức chiều nay phải nói rất hoành tráng, có khiêu vủ, có dàn nhạc sống… nói tóm lại Hoàng muốn hôm nay buổi tiệc phải thật “khí thế” mới được…

Phía bên trong nhà hàng, ban nhạc cũng đang chuẫn bị… không khí vô cùng náo nhiệt. Bọn thuộc hạ thân tín và đám bạn bè phần đông đã đến từ sớm, ngoài họ hầu hết các ông chủ các tiệm buôn, cơ sở giải trí trong khu quản hạt của Đồn trưởng Hoàng đều có mặt để cùng vui, họ có vui hay không thì không biết nhưng đồn trưởng phu nhân lòng vui như Tết, trên bàn đầy ắp quà mừng và phong bì dầy cợm… ai cũng hiễu đạo lý phong bì càng nặng thì lòng thành càng nhiều mà…

Trong đám khách có đủ mặt các Cục phó, Chánh văn phòng, Phó Chủ tịch các huyện lân cận… họ là những người khách không mời mà tới đang chén tạc chén thù… vì vậy, lúc đầu chỉ dự trù 20 bàn mà bây giờ đã lên tới 25 bàn rồi… hình như cũng vẫn chưa đủ… Hoàng biết vì sao mấy người này đến đây, mặc kệ đi, miễn là không đến tay không là được…

Mấy ngày nay, Hoàng cho đàn em thân tín đi khắp nơi khoe khoang một chút, nói Đức ca sẻ đến chung vui vì Hoàng hắn là thân tín của Đức ca đó mà… Tuy vậy nhìn họ thĩnh thoảng liếc mắt ra ngoài cửa như trông ngóng gì đó… Hoàng cũng lo lo… nếu vì lý do gì đó Đức ca không đến thì thiệt là mất mặt…

Tài và Trang cũng đang ngồi cùng bàn với vài nhân vật có “máu mặt”… nét mặt Tài đỏ bừng, đã uống không ít rồi… tiệc Karaoke lúc trưa này thật là tẻ nhạt… đây mới là bầu không khí hắn thích… đại đa số là đám CA đồng nghiệp, người trong nhà… bên cạnh hắn, Trang nét mặt luôn cười nhưng nhìn kỹ một chút. Nụ cười có phần gượng gạo, miễn cưỡng.

Trang không hiểu vì sao ba mình lại nhất quyết nàng phải có mặt trong bữa tiệc này… hơn nửa không phải là khách mời… chuyện này dễ thôi… Tài là khách mời, nàng là bạn gái của hắn tất nhiên không cần chi tấm thiệp mời vô bổ… vấn đề là trong cái phong bì nặng trỉu của ba nàng căn dặn đưa tới làm quà… Trang ước lượng ít nhất cũng 10 T… đây mới là vấn đề… Trang lấy làm kỳ quái… “Bí thư huyện ủy cần lấy lòng tên đồn trưởng cỏn con sao?”

Tài thì khác… hắn và Hoàng xưa nay coi như bạn bè “nối khố”… ông già hắn cũng dặn dò nhất định phải đến mừng bạn bè thăng chức, không được thất lễ… không những vậy quà phải “nặng” mới được… Tài ngạc nhiên… ông già mình sao bỗng nhiên biết điều như vậy nhưng đây là chuyện tốt… hắn không hỏi nhiều… nhét vào phong bì 5 tờ “100US” coi như “vật nhẹ tình nồng” khiến Trang sửng sốt… chuyện gì đây? Sao cả ba nàng và ông già hắn coi trọng tên đồn trưởng này như vậy? Nhất định phải tìm hiểu mới được…

Ngoài kia, Hoàng rút cục cũng thấy được chiếc xe quen thuộc của Đức ca dừng trước cửa nhà hàng, Hoàng đão mắt nhìn quanh… một đám thuộc hạ thân tín “vô tình” xếp hàng hai bên… đây là kịch bản đã sắp xếp để long trọng đón chào Đức ca… chỉ còn thiếu “thảm đỏ” mà thôi…

Đức tươi cười bước xuống xe… Hoàng nhanh chóng rảo bước tới hai tay đưa ra.

– Đức tổng… xin chào… xin chào… thật hân hạnh… quay sang định chào “chị dâu”… bất giác hắn thộn mặt ra… không phải một người mà là hai người… ai cũng “hoa nhường nguyệt thẹn”… “Đức ca rỏ ràng là thần tượng mà…”Hoàng đâm ra lúng túng… vậy ai là chị dâu đây?

– Hahaha… Hoàng đồn trưởng… để tôi giới thiệu… đây là bạn gái tôi… Hoàng Yến… còn đây là cô Thụy Vủ… hahaha Trợ lý của tôi đó… hôm nay chúng tôi có nhiều chuyện nói nên tôi chưa hỏi mà mang cô ấy theo… Hoàng đồn trưởng… anh không ngại chứ? Đức vừa nói vừa tay bắt tay kia vỗ vai Hoàng một cách thân thiết…

– Đức ca… à không… Đức tổng… sao cậu lại nói như vậy? Đây là vinh hạnh của tôi đó… hahaha… chị dâu xin chào… Trợ lý Thụy Vủ xin chào… hoan nghênh đã tới… thật hân hạnh… hân hạnh…

Hoàng cũng hiểu lý lẻ… bình thường chỉ có Đức, hắn xưng hô là Đức ca… nhưng trước mặt mọi người hai chử “Đức tổng” nghe “văn hóa” hơn nhiều…

Mặt Yến đỏ bừng nhưng trong lòng ngọt ngào… lần đầu tiên có người gọi mình là “chị dâu” khiến nàng e thẹn mặt đỏ lên… mỉm cười nhìn Hoàng, gật đầu chào, tay xiết chặt tay Đức.

Thụy Vủ… dù sao cũng xuất thân nhà quan, nhanh nhẩu hơn trong các việc giao tiếp…

– Đồn trưởng Hoàng… xin chúc mừng… đây là khỡi đầu tốt… chúc Đồn trưởng ông sau này sẽ tiếp tục “bình bộ thanh vân”…

– Cám ơn cám ơn… Hoàng kích động… đúng rồi… đây chỉ là sự khởi đầu thôi… sau này dưới trướng của Đức ca… mình sẽ còn leo cao hơn…

Nhả đứng bên cạnh Hoàng… đưa tay giật nhẹ chéo áo khiến Hoàng sực tỉnh:

– A… Đức tổng… chị dâu, Trợ lý Vủ… đây là Nhả… bà xã tôi… Hoàng miển cưỡng giới thiệu Nhả…

– Đức tổng… Chị dâu, Trợ lý Vủ xin chào…

Nhả bước tới, ánh mắt ủy mỵ giọng nhỏ nhẹ nói theo lễ tiết… Đây là lần đầu tiên giáp mặt nhân vật “huyền thoại” Đức ca… khiến nàng ngẩn ngơ… hoàn toàn bị thu hút trước mỵ lực của Đức… Nhả không thể tưởng tượng Đức ca lại có mỵ lực như vậy… vừa nhìn thấy hắn đã thấy lòng xốn xang… nhưng Nhả cũng thuộc “túp” người “biết người biết ta”… hiểu rằng loại người “soái ca” như Đức là người trong mộng của bọn gái trẻ ngày nay, nhìn hai mỹ nữ bên cạnh cũng đủ biết rồi… Cho dù nàng có muốn “hiến đụ” cũng phải xếp hàng dài cả cây số…

– Đây là Trưởng đồn phu nhân sao? Xin chào… Trưởng đồn Hoàng… anh cũng thiệt may mắn có chị dâu đẹp như vậy… Đức lịch sự xã giao xạo xạo vài câu… tuy vậy cũng làm Nhả rung động…

– Đức tổng… cậu nói ai vậy? Phải cho chúng tôi mở rộng tầm mắt mới được…

Chủ tịch Vân, Phó Chủ tịch Thảo không biết từ khi nào đang tiến gần nhưng vì mọi người đang tập trung trên người của Đức nên không nhận thấy, mãi cho đến lúc nghe tiếng mới quay lại nhìn…

Hoàng đồn trưởng sửng sốt… hắn có gỡi thiệp mời theo lễ tiết nhưng trong thâm tâm không hy vọng hai người này sẽ tới đây tham dự… địa vị cách quá xa… hắn biết đây là nể mặt của Đức nên hai vị này cho hắn chút mặt mũi…

– Chủ tịch Vân, Chủ tịch Thảo… thật hân hạnh… thật hân hạnh…

Hoàng cúi người vô cùng kích động… len lén liếc nhìn quanh xem có ai thấy mình không… đây là vinh quang cở nào…

– Hahaha… Chủ tịch và phó Chủ tịch thành phố cùng nhau đi dự tiệc… cái này làm chúng tôi mở rộng tầm mắt đó nha… Đức cười trêu lại… cảm thấy tự đắc… hai người đàn bà này cũng đều “quằn quại rên siết dưới cặc mình”…

– Dì hai… Yến thấy Dì mình, tiến lên chào…

Vân sửng sốt, Hoàng kinh ngạc… thì ra Đức tỗng và Phó Chủ tịch còn có quan hệ này… Vân liếc Đức thầm mắng: “Tên này đúng là con quỉ dâm dục… ‘làm thịt’ cả hai dì cháu…” đồng thời nàng cảm thấy mình bị uy hiếp không ít… chỉ sợ Đức thân với Thảo hơn mình…

– Hôm nay không thấy Cục trưởng Vinh ha… anh ta bận sao? Đức nhìn quanh không thấy Vinh liền hỏi Vân…

Vừa lúc đó… có chiếc xe CA chạy vào… không phải Vinh Cục trưởng thì là ai… hôm nay cũng quần là áo lượt, nét mặt rạng rỡ vừa xuống xe đã bô bô nói:

– Hahaha… xin lỗi… xin lỗi… bận chút chuyện nên trể một chút… hahaha Đức ca… anh càng ngày càng đẹp trai ra đó nha… làm cho tui thiệt ngưỡng mộ…

Vinh trơ trẻn gọi “Đức ca” không hề ngượng mồm nhưng chẳng ai cảm thấy Vinh Cục trưởng không đúng… tuy trẻ nhưng tác phong quả xứng đáng là đàn anh rồi…

– Mình cứ đứng đây khen nhau hoài vậy à?

Thụy Vủ “chẩu môi” lấy làm bất mãn nói… Lời nói vừa vang lên khiến Vân giật mình nhìn Thụy Vủ thấy cô gái này có vẻ quen mặt… bất chợt sững sốt:

– Vị này… xin hỏi Trưởng ban Ban Tuyên Giáo Tố My…

– Cô biết mẹ tôi? Thụy Vủ nhìn Chủ tịch Vân hỏi…

Mọi người giật mình… liếc Đức trong lòng hâm mộ, bái phục… Con gái của Trưởng ban tuyên giáo cũng “sờ” tới rồi? Hoàng, Vinh âm thầm đưa cả hai ngón tay cái… “mẹ kiếp… Đức ca quá ngầu… vị thiếu tướng kia còn chưa hài lòng? Giờ lại ôm luôn tiểu thơ của Trưởng Ban tuyên giáo… Có để cho đàn ông khác sống không đây?

– Đức tổng, Chủ tịch Vân, Chủ tịch Thảo, Vinh Cục trưởng… các vị xin mời vào trong…

Hoàng cúi người trịnh trọng đưa tay mời rồi khúm núm đi trước dẫn đường… hắn biết nhiều cặp mắt đang nhìn mình hâm mộ…

Tiếng ồn ào bỗng nhiên nhỏ lại rồi im bặt… mọi người không hẹn nhưng cùng một lúc hướng ánh mắt ra ngoài cửa…

Hai người Trang, Tài hiếu kỳ nhìn theo… bất giác sửng sốt… cả hai quay mặt nhìn nhau, trong đầu có cùng một câu hỏi: “Sao lại là hắn?”…

– Chánh văn phòng Du… người trẻ này là ai vậy?

Trang liếc nhìn Du, hỏi nhỏ… khoảng cách khá gần, mùi thơm cơ thể bay thoang thoảng làm Du nuốt nước bọt thầm nghỉ: “Mẹ nó… cặp vú con này quá đã… thằng bạn trai con này đúng là heo nọc ăn được củ cãi trắng mà”… đầu nghỉ vậy nhưng ngoài miệng rất gương mẩu:

– Hai người không biết cũng không có gì lạ… nhanh chóng liếc qua liếc lại làm ra vẻ bí mật… Du cúi đầu nhỏ giọng: “Mấy ngày nay có nghe cái vụ Lại Đức Hòa con Phó Chủ tịch tỉnh…”

Du vừa nói nhanh gọn vừa phóng tầm mắt nhìn ra ngoài không để ý nét mặt trắng bệch của Trang, nhất là Tài… nét mặt đang đỏ bỗng biến thành xanh méc vì giận dữ… Tài cố dằn cơn thịnh nộ để không tát vào mặt bạn gái… “đụ má xém chút bị con này hại chết mình rồi”… càng nghỉ Tài càng sợ hãi… nếu quả thật như lời Du vừa nói… cái người tên Đức kia muốn “giết” cả nhà mình không phải chỉ là 1 cái phất tay thôi sao? Tài, Trang cả hai hít một hơi cố giữ bình tỉnh… chưa kể những chuyện Chánh văn phòng Du vừa nói sơ qua, Bí Thư, Chủ tịch huyện trước mặt trước mặt Chủ tịch, Phó Chủ tịch thành phố cũng khúm núm nhưng họ lại đối với Đức mười phần khách khí… mà mình lại muốn “bắt hắn” lấy điểm với hai anh em nhà phú hào… Rỏ ràng chưa biết chữ “chết” là gì… Trang rùng mình… cũng may là chưa ra tay…

Trang là người đầu óc lanh lẹn, ngoan độc… suy nghỉ làm sao biến hại thành lợi… tuy chưa ra tay nhưng có nên “tự thú” đem mọi chuyện “đổ lên đầu” hai tên kia để được “khoan hồng”? Biết đâu như vậy sẻ được coi như lập công? Hay là tiết lộ “lý lịch khủng bố” của Đức với hai anh em nhà họ để họ biết đụng vào sẽ “chết” mà tránh xa? Như vậy họ nhất định tỏ lòng tri ân? Cái nào có lợi hơn?

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc/

Hương nhìn Đức từ xa vô cùng nghi hoặc… nghỉ rằng người giống người thôi nhất định không phải là thằng nhóc mấy năm về trước… nhưng càng nhìn càng giống… nhưng nếu là hắn sao bây giờ nó oai phong khí thế vậy? Không thể nào là nó đâu…

– Nè… ông xả… Hương khều khều vai Triều trong lúc hắn đang dặn dò các anh chị em trong ban nhạc thứ tự trình diển…

– Hả… chuyện gì? Triều nhìn vợ hỏi… thấy Hương mắt đăm đăm nhìn về hướng Đức đang ngồi… chung quanh lố nhố một đám người…

– Thằng Đức? Triều ngẩn ra…

– Anh cũng thấy là nó? Thằng Đức…

– Vậy chứ ai? Nó đó mà… Triều khẳng định…

– Có thể là người giống người không? Anh nhìn kỷ đi… thằng Đức đâu có oai phong vậy… nghe nói mấy người ngồi cùng bàn là Chủ tịch, Phó Chủ tịch thành phố…

Nghe vợ nói, Triều ngẩn ra… Hương nói không sai… mới hai năm thôi mà… thằng Đức trước kia trong ban nhạc đâu có lột xác mau vậy? Ngồi cùng bàn với Chủ tịch, Phó Chủ tịch thành phố?

– Thôi kệ đi… phải cũng được… không phải cũng được… nhận bậy nhận bạ… phải thì không có gì… không phải thì sao? Thôi đi em…

– Ừm… Hương tuy thấy chồng có lý nhưng trong lòng không phục… rỏ ràng thằng Đức đó mà… Hương nhớ lúc trước khi nàng chưa gả cho Triều… thằng nhóc này dám cả gan rình nàng thay đồ… bị nàng bắt quả tang chửi cho một trận… Giờ nhớ lại chuyện xưa… Hương mỉm cười… nếu người kia không phải, không biết thằng Đức kia bây giờ ra sao…

– Đức tổng… nghe nói cậu đàn ca rất là xuất sắc… cậu coi hôm nay có ban nhạc… cậu nhất định phải cho chúng tôi mở rộng tầm mắt mới được… Hoàng hí hững khoe có ban nhạc giúp vui, vuốt đuôi ngựa… nghe qua ai cũng biết hôm nay mời ban nhạc chủ yếu là cho Đức tổng vui vẻ…

– Thiệt? Vậy thì anh phải biểu diển mới được…

Đức chưa kịp đáp, Thụy Vủ đã nhanh nhảu cổ vủ thêm… hai mắt sáng ngời…

– Có phải muốn khoe tài không? Cứ nói thật đi… không cần phải gán cho người khác đâu…

Đức nhìn Yến nhay nháy mắt rồi liếc Thụy Vủ bĩu môi khinh thường nói… Lời nói này quả nhiên đánh trúng tâm tư của Thụy Vủ… ở nhà hát Karaoke riết chán… mỗi lần có dàn nhạc sống là muốn lên trổ tài… vừa rồi nghe Hoàng nói có ban nhạc sống nên cảm thấy “ngứa ngái”… muốn “thể hiện” tài năng.

– Anh đừng có châm chích Thụy Vủ nửa mà… Yến cười “binh vực” bạn…

– Nè… nè có nghe nói chưa? Anh đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng…

Thụy Vủ chưa nói dứt lời bổng thấy Đức đứng lên đi nhanh về phía ban nhạc…

– Chuyện gì? Không nôn nóng vậy chứ hả? Miệng nói nhưng cũng đứng lên lôi tay Yến đi theo… mọi người nhìn nhau không biết chuyện gì…

Số là trong lúc nói cười trêu chọc Thụy Vủ, mắt nhìn về hướng ban nhạc… Đức nhận ra người quen…

– Anh Triều… Chị Hương… là hai người à? Đức tiến đến gần để chắc chắn là mình không nhầm… Khi thấy bạn củ liền reo lên…

Nghe tiếng gọi sau lưng… Hương quay lại… thằng Đức… đúng nó rồi… khi nãy mình không có lầm… nàng reo lên:

– Thằng Đức… anh Triều… là thằng Đức đó…

Triều cũng reo lên:

– Đức… thiệt là cậu sao? Hồi nảy tui với bà xã có thấy cậu nhưng không chắc lắm…

– Hahaha… lâu quá không gặp… không ngờ hôm nay gặp hai người ở đây… à mấy người khác đâu? Vẩn còn với hai người hả? Lại đây… lại đây ngồi nói chuyện một chút…

– Sắp tới giờ rồi…

Hương e ngại… theo chương trình… cũng sắp tới giờ ban nhạc chơi giúp vui rồi…

– Ây da… tới đây đi… không gấp…

Đức dõng dạc nói…

– Ai vậy? Anh quen họ sao? Thụy Vủ, Yến đứng sau lưng… Yến hỏi…

– Ừm… lúc trước anh còn đi học… anh cũng là thành viên của ban nhạc này…

Hoàng đồn trưởng lúc này cũng biết là chuyện gì… thì ra Đức tổng và ban nhạc này quen nhau… họ là bạn củ. Hoàng hớn hở… Đức tổng là người thế nào Hoàng đồn trưởng rất rõ… như vậy vô tình đã cho Đức một ân tình… không biết Nhả đứng kế bên thầm kêu khổ… thầm hối hận đã không ít lần làm khó Hương… không biết mụ này có ghi thù? Không được phải nghỉ cách hàn gắn một chút mới được…

– Ngồi… ngồi… nói chuyện một chút… ăn uống trước rồi ca hát sau…

Đức đưa Triều và Hương đến bàn mình bảo hai người ngồi xuống… giới thiệu đây là Chủ tịch, Phó Chủ tịch, Trưởng đồn… khiến 2 vợ chồng Triều Hương vô cùng khẩn trương… tuy đã biết địa vị của những người này cao cao tại thượng… ở xa nhìn thì không sao, bây giờ lại ngồi cùng bàn mặt đối mặt trong cự ly gần khiến hai vợ chồng thấy vô cùng căng thẳng, câu nệ, nói chuyện lí nhí… Lại thấy mấy người này đối với Đức có vẻ vô cùng nể nang trong lòng vô cùng thắc mắc… nhưng rất mừng rỡ… từ nay về sau nếu có Đức làm ô dù… cuộc sống chắc chắn tươi đẹp rồi…

– Đang tìm cách liên lạc với mấy người… không ngờ lại gặp ở đây… quá tốt rồi…

– Hả? Cậu tìm chúng tôi? Triều hỏi…

– Ừm… nè… Trợ lý Vủ… cô làm việc đi… Đức “hách dịch ra lệnh”…

– Hả? Chuyện gì? Thụy Vủ mở tròn xoe đôi mắt hỏi…

– Ban nhạc… đây là những người tôi cần…

Thụy Vủ sáng mắt lên… hiểu ra… đây là những người Đức muốn chiêu mộ cho Tú Nhi…

– Ừm… hiểu rồi… hai vị… tôi là Thụy Vủ… trợ lý cho Tổng giám đốc…

Tổng giám đốc? Triều, Hương nhìn nhau mờ mịt như lạc trong sương mù…

– Hahaha… chuyện này mai mốt giãi thích sau… lát nữa… chúng ta sẽ có dịp sống lại những giây phút của ngày xưa…

Tối hôm nay mọi người mới thật sự mở rộng tầm mắt… Đức gặp lại nhóm bạn xưa, người hoàn toàn đổi khác… cầm micro nó nói:

– Quí vị… các bạn bè thân hửu… hôm nay hahaha trước nhất là xin chúc mừng Hoàng đồn trưởng bình lộ thanh vân… sau là, hôm nay thật đáng mừng khi tình cờ gặp những bạn củ trong ban nhạc mà ngày xưa Trần Đức tôi cũng là 1 thành viên… vậy… sắp tới đây… tôi sẽ cùng những người bạn này xin được phép sống lại những kỷ niệm của ngày xưa… cũng là để giúp vui… hahaha hy vọng sẽ mang lại cho các vị một đêm thoải mái và khó quên… hahaha… oh yeah…

Đức vừa dứt lời… tiếng kèn, trống vang lên… Ban nhạc chính thức khởi màn…

Yến ngây ngốc… lòng đã yêu càng yêu hơn… tự hào mình là bạn gái của hắn…

Thụy Vủ hai mắt long lanh… run động… không biết nàng nghỉ gì…

Chủ tịch Vân, Chủ tịch Thảo vờ vịt nâng ly nước thắm môi… cũng không biết hai người đang nghỉ gì… chỉ thấy gương mặt hai người thoáng đỏ lên… như đang say rượu…

Hương lẫm bẫm: “Lúc hắn rình mình thay đồ… mình chửi mắng hắn quên hỏi hắn có thấy chưa”.

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc/

– OK… em vào nhà ngủ ngon… mai mốt gặp…

Đức một bụng tức giận… đêm nay bị “con bé Thụy Vù” làm kỳ đà cản mũi… bây giờ đã quá nữa đêm rồi… Yến phải về nhà… còn làm ăn gì được nửa…

– Ừm… em về… mai mốt gặp… Yến làm bộ như mở cửa xe… không thấy Đức nói gì… quay lại cười…

– Em về thiệt đó nhen…

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc/

Thấy Đức vẫn không nói gì… Yến mím môi… chồm qua cúi đầu… đưa tay mò lấy khóa quần kéo xuống…

Chương trước Chương tiếp
Loading...