Thằng Đức - Quyển 2

Chương 15



Phần 15

Tới đâu thì tới… không “ăn” em… Ông trời sẽ đánh anh xuống 18 tầng địa ngục…

Thúy Ái lớn lên trong gia đình có tư tưởng truyền thống bảo thủ nên quan niệm của nàng là trước khi lấy chồng thì phải giữ cái ngàn vàng cho đêm tân hôn… con gái lớn lên phải lấy chồng sinh con… Vì vậy lúc cặp kè với Lý Bình không vượt quá giới hạn… chỉ cho hắn hôn hít sờ mó chút đỉnh… Nàng tưởng hắn sẽ quý trọng… nhưng hoàn toàn ngược lại… hắn mưu đồ dâng nàng cho lãnh đạo để cầu vinh… Thúy Ái vô cùng thất vọng… Tâm lý bị đã kích một thời gian dài…

Từ ngày vào Đức Lập làm việc… Nàng có cái nhìn khinh thường với hai đồng nghiệp Tuyết, Yến khi biết cả hai cùng yêu và chấp nhận chia sẻ một người đàn ông… Nhưng không lâu sau đó nàng tò mò về người đàn ông này khi khám phá ra rất có nhiều mỹ nữ vây quanh hắn… Sự khám phá này khiến nàng càng lúc càng thêm lòng hiếu kỳ muốn tìm hiểu sâu hơn…

Lúc Đức muốn đề bạt nàng làm Giám đốc phòng IT… Nàng tưởng hắn có ý với minh… nên đề cao cảnh giác… Ai dè suốt một thời gian sau đó… nàng mới biết đã nghỉ quá cao về mình rồi… Hắn không phải như nàng nghỉ… Không hề có ý xằng bậy với nàng… Lúc này nàng cảm thấy “mất mát”…

Thúy Ái cảm thấy “mất mát”… tức giận… So với “Đông và Tây Cung”… Nàng không thua kém mà… Và chuyện trở nên “tệ” hơn khi nàng lấy cớ Lý Bình phiền nàng mà âm mưu cùng hắn “giả cặp kè”… Tưởng là cho hắn cơ hội… Ai dè… Hắn như khúc gỗ hoặc là coi nàng như trong suốt… Điều này khiến Thúy Ái cảm thấy bị “tổn thương” trầm trọng… Nên một lần nữa âm thầm trù tính… nhất định đi theo phái đoàn ra miền Trung để “hoa rơi hữu ý”… Còn hắn có tình hay vô tình cũng mặc kệ… Nàng cảm thấy yêu thích hắn được rồi…

Đức tổng nào có nghỉ nhiều như vậy… Sau một hồi niệm kinh để giữ “Tâm vô tạp niệm”… đàn bà nhiều quá rồi… hắn không muốn thêm nữa… Tham thì thâm í mà… nhưng khổ nỗi “tâm vô tạp niệm” đâu không thấy… chỉ thấy lòng dâm bừng bừng nổi dậy… Cặc trong quần cứng như khúc củi mặc dù vừa mới “phập” Ngọc Trinh một trận tơi bời hoa lá…

Thúy Ái lại khêu gợi… quyến rũ… Như vậy mà không “làm thịt” nàng thì không phải là đàn ông rồi… hoặc là “cặc” có vấn đề nghiêm trọng…

Cái lưỡi thơm tho của nàng bị lưỡi hắn tham lam cuồng nhiệt quấn lấy… chiếc áo ngủ được kéo lên và bàn tay hắn nhanh chóng xâm chiếm gò mu no tròn với chùm lông mềm mại…

Thúy Ái “chết điếng”… người như tê liệt… Người đầu tiên sờ lồn nàng là lão già Duệ. Giám đốc Sở CA nhưng lúc đó nàng bị thuốc hành và cũng may không xảy ra chuyện gì… Đây là lần thứ hai… nàng tình nguyện để người đàn ông này chiếm lấy cơ thể nàng…

Trải qua nhiều lần với trinh nữ… Kinh nghiệm có thừa… Đức từ tốn lột áo ngủ nàng ra… cặp vú săn cứng mời mọc… hắn ngoạm lấy đầu ti bú mút như đứa trẻ tham lam bú sữa mẹ… một tay du hành khắp cơ thể nàng… tay kia phía dưới thám hiểm động đào… đang lầy lội…

Đức nhấc bổng Thúy Ái… đặt nàng lên giường… Thân thể nàng lõa lồ phơi bày trước mắt… Hắn vừa ngắm thân hình bốc lửa của nàng vừa cởi quần mình…

– “Em sẽ không hối hận chứ?” Ngồi xuống bên cạnh… Tay vuốt ve chùm lông mềm mại… miệng hỏi…

– “Anh… anh phải tốt với em đó…” Thúy Ái… mở mắt ra… hai mắt long lanh nhìn hắn… nũng nịu… Nàng biết hắn có rất nhiều đàn bà… chuyện này không còn quan trọng… miễn là hắn biết quý trọng và bảo vệ nàng là được… Nàng tin hắn làm được… hắn là cường giả… người nàng có thể gửi gắm cả đời…

– “Chuyện này dĩ nhiên rồi…” Hắn cúi xuống… Thúy Ái rùng mình… hắn hôn hít khắp người nàng… lưỡi hắn liếm đến đâu. Nàng sởn tóc gáy đến đó… Cuối cùng dừng giữa hai đùi nàng… Thúy Ái ghì mạnh đầu tóc hắn…

Cái ngon nhất trên đời là bú lồn mỹ nữ… Và cái tuyệt vời nhất là bú lồn trinh nữ… Những lúc như vậy phải từ tốn để hưởng thụ… Bởi vậy Đức tổng cứ chui miệng ngay giữa hai đùi Thúy Ái mà miệt mài bú liếm… Đối với Nhàn, Thủy, Thu Đại nương, Tâm… mười phút đủ để họ điên lên…”Nai tơ” Thúy Ái làm sao chịu nổi… nàng cứ nằm im miệng không ngừng rên rỉ… xen lẫn những âm thanh ú ớ vô cùng man dại…

Một hồi thật lâu… Thúy Ái như người say rượu… người nàng “nuỗn” ra… Thấy đã “đủ lửa”… Đức tổng gát hai chân nàng lên vai… cầm cặc rà cửa động từ từ đút vào… Cũng như những lần trước. Hắn vừa nhấn cặc vào… hai đùi nhói đau thấu trời xanh…

Hắn ngồi bất động… một tay se đầu ti, tay còn lại khi thì bóp vú khi thì mân mê chùm lông mục đích để kích dục… được dăm ba phút thấy có vẻ “êm”… hắn nằm áp người lên mình nàng… rồi một phát lút cán…

“Ahz…” Thúy Ái hét lên… cắn mạnh vào vai hắn… Cả hai nằm im một hồi lâu… Đức bắt đầu nắc nhẹ…

– Đau… anh đừng cử động… Thúy Ái ôm ghì lấy hắn… không cho cục cựa…

– “Ừm”… Đức nằm im… được một lúc sau bắt đầu nắc nhẹ. Vừa nắc vừa cùng nàng “đá lưỡi”… nút vú… Êm rồi… nàng bắt đầu vụng về đáp trả… thỉnh thoảng nhăn mặt… bặm môi… trên trán lấm tấm mồ hôi…

Hắn nắc nhè nhẹ… dừng… nắc nhè nhẹ… để thân thể nàng thích ứng với người “khách lạ”… nhanh dần… nhanh dần…

Nàng lại cắn vai hắn… nhưng lần này không phải là đau mà nàng cắn… Chỉ tại hắn cảm giác hai chân nàng như hai gọng kìm siết chặt…

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc-quyen-2/

Ủy Ban nhân dân Thành phố Hà Tĩnh…

Sáng hôm nay ở các Phòng, Ban… Đám cán bộ… Công Nhân viên ai cũng rù rì to nhỏ… Đêm qua xảy ra chuyện lớn… Họ nghe lõm bõm được ít nhiều… vì vậy đến sớm một chút để làm bà tám… và hóng chuyện…

– “Này nhé… nữa đêm nữa hôm… Con Bích Thư Ký kia có chồng không ở nhà với chồng mà lại ở nhà của lãnh đạo… thế là thế nào? Ối giời ôi… tôi đã nhiều lần nói mà… Con Bích kia tướng đi mình xà uốn khúc… tướng ấy dâm lắm đấy…” Một chị tướng người khá ú ì trề môi ra dáng vẻ khinh thường khi nói đến tên của Bích thư ký…

– “Chuyện ấy à? Ối giời ôi… chuyện nhỏ như hột mè nào có đáng gì… Các bà có biết không…”Lam… nữ nhân viên phòng Tài Chính Kế Hoạch nhìn quanh rồi hạ nhỏ giọng hơn nữa chỉ đủ để nhóm đồng nghiệp của chị nghe: “Tối hôm qua có số tiền trăm tỷ bị đánh cướp đấy… nhưng cuối cùng thì ra chỉ là tiền giả… nhưng lại được CA tìm thấy trong nhà của Hưng Chủ tịch…”

– “Ouf…” Cả đám người nghe Lam nói nhìn nhau với ánh mắt sợ hãi… không phải là họ không nghe mà là không dám nói ra miệng những chuyện kinh thiên động địa như thế ngoài những chuyện gian dâm gian tình…

– “Còn nữa… nghe nói là Lý Quốc Hùng có liên can nữa đấy” Lam tiếp tục hãnh diện tung bom tấn…” lời nói của chị ai cũng không dám nghi ngờ… Chồng chị là Trung Tá Phó Trưởng CA phường… Tin tức vô cùng bén nhạy… Chỉ có chị mới dám nói những lời “phạm thượng” này…

Chuyện đêm qua ở biệt thự của Phó Chủ tịch Thành phố Hà Tĩnh trong một đêm được truyền đi với một tốc độ chóng mặt… Chuyện thật ly kỳ như trong phim hành động với nhiều phiên bản nhưng phiên bản nào cũng hấp dẫn lôi cuốn…

Vào nhà người ta phải tôn trọng người ta… Đạo lý này Đức ca rất am tường… Đêm qua những gì cần làm thì cũng đã làm… Nhưng có nhiều việc cũng nên giải thích một chút… Vì vậy sáng hôm nay hắn đến Thị ủy để gặp Bí Thư Thái Điệp… dĩ nhiên là không có hẹn rồi… Chuyện vừa xảy ra đêm qua… Sáng nay hắn liền tới mà… Hẹn cái gì chứ… Nếu được vào gặp mặt thì giải thích… không được cũng không hề gì… Hơn nữa… hôm nay hắn phải ra sân bay đón Phương Anh và Thục Linh với phân nữa số tiền cứu trợ…

Thật ra hắn muốn gọi di động nói qua điện thoại nhưng sực nhớ ra tấm danh thiệp của Thái Điệp đưa… đã mất rồi…

Cũng như mấy lần trước khi đến gặp Trưởng Ban My và Đồng Giao… Bên ngoài văn phòng của Bí Thư Thái Điệp… vừa hơn 9 giờ… Đã có không ít người chờ đợi…

– Chào cô… Tôi là Trần Đức… không có hẹn… muốn gặp Thái Điệp Bí Thư… Nhờ cô thông truyền…

Hải Lan vừa thấy anh chàng đẹp trai đã có ít nhiều thiện cảm nhưng nghe hắn nói… cảm tinh liền mất hơn phân nữa… Đúng là không biết phép tắc gì hết… Muốn gặp Bí Thư là gặp à?

– “Anh phải lấy hẹn mới được… Bí thư bận lắm… Rất nhiều người đang chờ để gặp Bí Thư đấy… anh xem”… Hải Lan phóng tia mắt về phía đám người sau lưng Đức… ngụ ý cho hắn biết… Anh hãy nhìn đi…

– Ha ha… Tôi có chuyện quan trọng… Hay là cô chỉ cần hé cửa nói tên tôi thôi là được… Chỉ cần Bí thư biết là được rồi… Có thì giờ gặp tôi hay không… Không quan trọng… Hay là cô cho tôi số di động của Bí Thư được không?

Hải Lan sửng sốt… Nếu nàng không thông truyền… Nếu là chuyện thật sự quan trọng như hắn nói thì trách nhiệm này nàng không gánh nổi… Còn nếu cho hắn số di động của Bí Thư? Đùa sao…

– “Vậy… anh chờ chút…” Hải Lan không tình nguyện lắm nhưng cũng hết cách…

Bí Thư Thị ủy Thái Điệp cũng đang tức giận về chuyện đêm qua… cũng may tiền không mất… Nhưng Thái Điệp lấy làm kỳ quái… Có lý nào hắn biết trước có người muốn cướp nên giăng bẫy? Vừa rồi trong điện thoại Lệ Bí Thư cũng muốn biết… Không phải chỉ có chuyện đó… Nếu để người tỉnh khác biết được chuyện xấu hôm qua thì thật là mất mặt… Một người là Phó Chủ tịch thành phố, một người là Phó Chủ tịch huyện mà có hành động côn đồ như vậy…

“Cộc cộc… cộc…” Có tiếng gõ cửa bên ngoài… Hải Lan… thư ký của nàng bước vào…

– “Bí Thư… Bên ngoài có người tên Trần Đức… nói có chuyện quan trọng muốn gặp Bí Thư… Nhưng anh ta không có trên danh sách…” Hải Lan vừa nói vừa phân trần… Tên Trần Đức này là ai chứ… không có hẹn mà muốn gặp Bí Thư Thị ủy… Nhưng liền sau đó… Hải Lan sửng sốt…

– “Mau… mau mời cậu ta vào… à thôi được… để tôi…” Thái Điệp vội vã đứng lên tiên ra cửa… đón tiếp…

– “Chủ tịch Đức… Buổi sáng tốt lành… Đêm qua ngủ ngon chứ? Hải Lan… em pha cho… ừm… Chủ tịch Đức… anh uống trà hay và phê?” Thái Điệp cười thân thiết hỏi… nàng sắp có chuyện muốn cầu tình… hơn nữa… đêm qua nàng đã từng chứng kiến… hắn thật có bản lĩnh… và nhất là… hắn có mối quan hệ thân thiết với Gia Kỳ… Chỉ riêng điểm này. Nàng không thể không xem trọng hắn được…

– “Điệp Bí Thư… cô khách sáo rồi… tôi cảm thấy “thụ sủng nhược kinh” a… ừm… ly cà phê… làm ơn… Đức màu mè với Thái Điệp… quay qua nháy mắt với Hải Lan… nói muốn nàng pha cho hắn ly cà phê…

– “Dạ được…” Hải Lan thấy hắn “trắng trợn” đá nhãn với mình nàng cúi thấp đầu với vẻ thẹn thùng… tính hắn là vậy… hay trêu gái cho vui chứ không phải có ý dê gì…

Đức bước theo Thái Điệp vào trong… Hắn hơi đi phía sau một chút để tỏ vẻ tôn trọng… vô tình mắt nhìn thấy dáng thướt tha của mỹ nữ… cặp mông tròn lẳn… eo thon… một mùi thơm phảng phất bay vào mũi… Thái Điệp cảm giác có người đang “ngắm” mình… bước đi có chút không tự nhiên… mặt hơi nhuộm hồng… bất thình lình ngã sang một bên…

Đức nhanh chóng đỡ lấy khiến nàng bị hắn ôm trọn vào lòng… vô tình mái tóc nàng áp vào miệng hắn…

Nguyên do là vì nàng mang dài khá cao… bình thường thì không sao nhưng biết hắn ngắm mình khiến nàng mất tự nhiên… lúng túng nên ngã…

– Bí Thư… Cô không sao chứ?

– “Không… không sao… cảm ơn…” miệng ngoài mỉm cười ngượng ngập… Thái Điệp “thầm mắng”: “Tại anh hết…”

Hai người vừa ngồi xuống… phân ngôi chủ khách… Hải Lan bước vào… Trên tay là mâm nước với hai ly… Một ly trà cho Thái Điệp và một ly cà phê cho hắn… Nàng không biết khẩu vị thế nào nên mang thêm chút đường và sửa… Mùi Cà phê thơm nức mũi… Hải Lan biết anh miền Nam này là thượng khách của Bí thư… Chỉ có hàng ngủ lãnh đạo mới có đãi ngộ này… Hắn là lãnh đạo sao? Không phải đâu… Hắn còn trẻ như vậy? Hay là? Hải Lan liếc trộm lãnh đạo mình… Bí Thư Thái Điệp và nàng tình như chị em… Chắn là vậy rồi… thái độ e ấp thế kia… như cô gái 18 đang được đàn trai đi đến dạm hỏi vậy…

– “Cảm ơn cô…” Đức lên giọng… kéo dài một chút… ý muốn hỏi tên người đẹp…

– Dạ… em là Hải Lan ạ… Hải Lan đặt ly cà phê lên bàn… cười e ấp tự giới thiệu… Nghe khách quan trọng của Bí thư hỏi. Nàng mỉm cười đáp…

– “Hải Lan… Tên đẹp… Thái Điệp… tên đẹp… Người đẹp tên cũng đẹp…” Đức buột miệng khen…

Hải Lan ngây người… hai má đỏ lên… không chỉ riêng nàng… Thái Điệp cũng lúng túng… Ai trước mặt nàng cũng khúm núm… Câu nệ… Khiến không khí lúc nào cũng nghiêm túc… oai nghiêm… Đây là lần đầu có người dám nói như vậy…

– “Hải Lan… em ra ngoài đi…” Thái Điệp cố làm như không nghe… mỉm cười…

– “Dạ Bí Thư” Hải Lan nghe Bí Thư Điệp nói… mỉm cười gật đầu nhẹ chào vội vàng quay người bước đi như ma đuổi…

– “Coi chừng đấy… tôi sẽ mét với Gia Kỳ…” Thái Điệp nhìn Đức “hăm dọa”… ánh mắt lộ ý cười…

– Tại sao?

– “Thôi không nói nữa… vào chuyện chính đi… Chuyện đêm qua… Có nhiều điểm Lệ Bí thư không hiểu… Anh có thể giải thích một chút không?” Miệng hỏi… Thái Điệp giả vờ bận rộn nhìn vào tập hồ sơ trước mặt… để tránh nhìn thẳng vào mặt hắn… càng lúc nàng cảm thấy càng bối rối với ánh mắt của hắn… cảm thấy tên này có sức thu hút mãnh liệt… Tâm tư nàng không ít lần dao động… nàng lấy làm kỳ quái… Không ít lãnh đạo hoặc trực tiếp hoặc bóng gió ám chỉ ái mộ… Chỉ cần nàng gật đầu là coi như bước thêm một bước nữa nhưng nàng vẫn thờ ơ… lạnh nhạt… Nhưng đối với tên này… hắn có sức thu hút kỳ lạ…

Thật ra chính Đức cũng không biết mình có sức hấp dẫn thu hút đối với phái nữ, như vậy thì nàng làm sao hiểu được… Chuyện này có thể lý giải như sau… Một sát thủ giết quá nhiều… người hắn thoát ra một sát khí khiến cho người chung quanh sợ hãi… Đức ca gần đàn bà quá nhiều nên hắn có dâm khí… nói một cách văn hoa là mị lực thu hút phái nữ… Đàn bà gặp hắn là dễ dàng bị “chới với” tâm hồn…

– Ha ha… Có phải liên quan tới mấy thùng giấy trắng không? Thật ra hôm nay tôi đến đây cũng là muốn giải thích một chút… Ừm… Bí Thư… cô có nghỉ là số tiền 100 tỷ đủ để khơi lòng tham của người ta không? Nhất là các tổ chức bang phai trong xã hội…

– Nói tiếp đi… tôi lắng nghe anh…

– Như vậy… Cô cũng đồng ý với cái nhìn của tôi mà… phải không? Bởi vậy tôi mới đề phòng… thay vì để tiền… tôi để giấy… Mục đích là dụ rắn chuột xuất động… Một mẻ hốt gọn… làm như vậy những nhóm khác nếu còn muốn dòm ngó chắc chắn sẽ kiêng kỵ và suy nghĩ đi suy nghĩ lại nhiều lần… Cô có đồng ý không?

– Cũng có chút đạo lý… nhưng…

– “Cô muốn hỏi tiền thật ở đâu à? Ha ha… trong vòng vài tiếng nữa tôi ra phi trường đón… là kiện hàng bình thường thôi…” Đức nhìn đồng hồ mỉm cười… Vài tiếng nữa hắn sẽ đón Phương Anh và Thục Linh…

– Anh không sợ tôi tiết lộ tin tức sao?

– “Không sợ chút nào… tôi nhìn người chuẩn lắm… Bí thư Thái Điệp ngũ quan đoan chính… sắc nước hương trời… là một tuyệt đại mỹ nhân… Nhất định không làm chuyện này…” Đức ca bệnh cũ “tái phát”… mở miệng nịnh đầm…

– “Trơ trẽn” Mặt Thái Điệp đỏ rực lên…”mắng” nhưng trong lòng thích thú… phụ nữ ai lại không thích được khen mình đẹp… cảm tình vì vậy đối với hắn cao thêm một tầng…

– “Không phải là trơ trẽn. Mà là thật thà… có sao nói vậy… Nếu Bí Thư là chị Doãn mà tôi nói cô là Hằng Nga… thì mới là trơ trẽn… Hi hi…” Đức ca mỉm cười…

– “Chuyện của hai người kia…” Thái Điệp muốn ám chỉ Tuấn Hưng và Quốc Hiệp… nhưng ngập ngừng… Bí Thư Lệ không muốn chuyện xấu tràn ra ngoài… Theo nguyên tắc tốt khoe xấu che… nàng không biết phải mở lời như thế nào…

– Điệp Bí Thư… Đây là chuyện của Hà Tĩnh các người… Chúng tôi đến đây là phụ giúp đồng bào… Những chuyện khác… Chúng tôi không quan tâm… Nhưng chúng tôi hy vọng chuyện này sẽ không xảy ra nữa… – Đức nghiêm giọng nói… sắc mặt vô cùng nghiêm túc và lạnh lùng. Hắn nắm đầy đủ bằng chứng nhưng không truy tố… đến địa hạt của người ta thì không nên làm thẳng tay… Nhưng nếu có lần sau… hắn sẽ không nể mặt…

– “Cảm ơn anh… Chúng tôi biết phải làm sao rồi…” Thái Điệp mỉm cười… trút được gánh nặng… Coi như không phụ lòng Lệ Bí Thư…

Ngay lúc này… có tiếng gõ cửa… Hải Lan bước vào với bó hoa hồng trên tay…

“Bí Thư, Đây là của Phó chủ tịch Viêm gửi đến cho cô… Chúc cô sinh nhật vui vẻ…” Hải Lan mỉm cười nhìn Thái Điệp với ánh mắt hâm mộ khi có người tặng một bó hoa hồng trong ngày sinh nhật…

– “Em thích thì cứ giữ lấy” Thái Điệp phất tay… nét mặt ra vẻ chán ghét…

– “Dạ… Bí Thư” Hải Lan sửng sốt một vài giây… Sau đó… hí hửng ôm bó hoa hồng quay người bước đi…

– “Khoan đã… Hi hi… Cho tôi một bông…” Đức nhanh chóng ngắt một bông hồng trong bó hoa hồng… Trước ánh mắt nhìn tò mò của Hải Lan… hắn đưa tới trước mặt của Thái Điệp…

– Hi hi… Bí Thư… Sinh Nhật vui vẻ… Trẻ mãi không già… Ngày nào cũng đẹp như hôm nay…

Hải Lan cúi mặt… hai vai run run… rõ ràng đang có nhịn cười… Thái Điệp mặt đỏ ửng… trợn mắt… muốn “đá” cho tên này một cái… Hình tượng Bí Thư của nàng bị hắn hủy hoại hết rồi…

– “Ha ha… Đã tới giờ ra phi trường đón người… Bí Thư… See you…”Hắn để đóa hồng trên bàn… quay lưng bước đi… Hải Lan cũng theo bước ra ngoài… Ra khỏi cửa được chừng vài bước… hắn nhanh chóng quay trở vào…

– “Chuyện gì?” Nét mặt vẫn còn nhuộm màu hồng… Thái Điệp “sẵn giọng” hỏi…

– Không biết Điệp Bí Thư có nể mặt… hi hi… Chiều nay chúng ta cùng đi ăn bữa cơm… Coi như Chúc mừng sinh nhật cho cô… Luôn tiện chúng ta cùng bàn thảo một chút chuyện cứu trợ bắt đầu từ đâu…

– “Ăn cơm mừng sinh nhật thì không cần… bàn chuyện cứu trợ thì được…” Thái Điệp “lạnh lùng” nói…

– “Ha ha… Sao cũng được… ừm… tấm danh thiếp cô đưa… sorry… làm mất rồi… ouf… ha ha… đây rồi…”Chợt thấy trên bàn làm việc của nàng có một xấp danh thiếp… hắn lấy một tấm…

– Anh… anh cút ngay…

– Ha ha, Được… được… tôi đặt bàn tối nay tôi gọi cô… nhớ ha… Công tác rất quan trọng… See you…

Thái Điệp “căm tức” nhìn hắn nghênh ngang bước đi… Hắn vừa khuất ngoài cửa… nét mặt nàng thoáng có nét cười… Cầm đóa hoa hồng trên bàn đưa lên mũi…

– “Đáng ghét”…

Chương trước Chương tiếp
Loading...