Thằng Đức - Quyển 2
Chương 42
Tết đến… nhà nhà chuẩn bị… Ở xã Đông Phú cũng vậy… So với mấy năm trước… Năm nay không khí vui vẻ tưng bừng ngập tràn khắp mọi nơi… Cũng nhờ vào việc bồi thường đất đai được giải quyết sau mấy năm trời dài đăng đẳng… Khi nói tới chuyện này… Ai cũng đưa ngón tay cái để khen ngợi vị Chủ tịch xã trẻ tuổi… Không nói mà làm…
Đối với người dân xã Đông Phú… Danh tiếng của Đức chủ tịch coi như bất khả xâm phạm… Đừng hòng ai xấu mồm xấu miệng chê bai… Nếu không muốn ăn đòn… Có gương xem rồi đấy… Tuần rồi bà con thân thiết của Lê Quốc Đại… say rượu mở miệng “bất kính” với Đức Chủ tịch… Không biết bị ai trùm mền đánh cho một trận thừa sống thiếu chết…
Nước lên thì thuyền lên… Định, Hòa bây giờ là cánh tay phải và cánh tay trái của Đức Chủ tịch nên được mọi người kính trọng… Chủ tịch ra ngoài công tác là cơ hội cho hai người thi thố tài năng ở xã… Mọi việc đều rất trôi chảy… đâu vào đó… Theo tinh thần “Công Bằng Liêm Chính Chí Công Vô tư”… Điều quan trọng là cả hai không vì vậy mà tự kiêu… trái lại còn rất khiêm nhường… Luôn miệng nói là làm theo chỉ đạo của Đức Chủ tịch. Thanh danh của Chủ tịch xã Đức như mặt trời giữa ban trưa… Trước đây khi nghe tin hắn đến nhậm chức… Người khác xã bụm miệng cười… Người trong xã lắc đầu thầm than… Bây giờ thì ngược lại…
Ngày mai là giao thừa… Hôm nay là ngày 29 Tết… Ai cũng bận bịu lo xong việc để đón mừng năm mới… lẽ ra lúc này… UBND xã sẽ rất yên tĩnh… Nhưng ngược lại… trong ủy ban rất đông người… Ngồi chuyện trò như bắp rang… Mặt ai nấy cũng rạng rỡ… Phần lớn là Trưởng và phó Trưởng của các Ấp trong xã… Ngoài ra cũng không ít các cụ lớn tuổi… Thỉnh thoảng lại hóng mắt nhìn ra ngoài như đang chờ đợi ai vậy…
Số là chiều hôm qua nghe nói UBND xã muốn Các Trưởng Ấp thống kê và báo cáo xem trong ấp có bao nhiêu gia đình liệt sĩ, Bà mẹ anh hùng, Thương phế binh, hộ nghèo. Tin này khiến mọi người chộn rộn… mỗi khi làm thống kê như vậy là có tài trợ đấy… Không nhiều thì ít… biết đâu được nhấm mớ mua đồ xài ba ngày Tết thì quá tốt… Vì vậy họ xù xì với nhau… nét mặt rạng rỡ… Đồng tiền đi liền khúc ruột mà…
Định, Hòa nhìn nhau… có chút lo lo… Không biết làm sao mà những người này lại biết tin tuyệt mật như vậy… Hôm qua… Sau khi Chủ tịch Đức gọi điện… Hai người không nói với ai khác… ngoài vợ mình thôi mà… Nhưng cũng không sao… đây là chuyện tốt… Hơn nữa… Chủ tịch nào có yêu cầu hai người giữ bí mật đâu chứ…
– “Ha ha. Đây là tin tốt… Anh Định… Anh Hòa… Không cần giữ bí mật nữa đâu… Chuyện này đã truyền đi khắp xã mình rồi… Ha ha”… Hoành… Trưởng Ấp Phú Hòa ra vẻ am tường… nhưng cũng không tiết lộ… Chỉ nói chung chung… Biết mà không nói ra cũng khó chịu lắm… Nhưng sợ đây là chuyện mật… tuy ai cũng nghe và biết hết rồi nhưng biết đâu Chủ tịch xã nghe chính là do miệng mình nói ra thì không hay…
– “Đúng đó… Hòa… Định ha ha… Nói nghe đi mà… Có phải thật không vậy? Ha ha…” Trướng Ấp Phú Lộc hát bè…
– “Ậy… Trước sau vì cũng biết mà… nóng lòng làm cái gì… À nè… Nghe nói Chủ tịch Đức vẫn còn độc thân phải không?” Trưởng Ấp Phú Thọ nghiêm nghị… Ông đang tìm hiểu nghiên cứu đời tư của Chủ tịch xã trẻ tuổi này…
– “Hắc hắc… Anh Tám… Có phải muốn nhận cậu ta làm rể à? Nếu là vậy cũng phải lấy số rồi xếp hàng mới được…” Có người lên tiếng… vừa trêu chọc vừa có vẻ chế nhạo…
– “Chú Ba… Dù sao con gái Út của tôi cũng tốt nghiệp Đại học ra… ha ha… So với người khác cũng có thớ hơn nhiều mà…” Trưởng Ấp Phú Thọ phản pháo…
– Chuyện gì? Có bằng cấp Đại học hay lắm sao? Thời buổi này… Aiz… Nhiều khi Sinh viên học không đúng nghề cũng đi làm cu li kiếm sống thôi…
– “Ha ha… mỗi người nói bớt một câu đi…” Hòa can thiệp… Thục Hiện ngồi gần đó… trong lòng dậy sóng… ngẫm nghỉ trước đây cứ sợ hắn có ý với mình… Aiz… hai tuần nay… Không nhìn thấy hắn… Có chút nhớ nhung…
– “Chủ tịch tới rồi…” Thục Hiền reo lên… Nghe nàng nói… Mọi người quay đầu nhìn… Đồng loạt đứng lên… Ngoài cửa xe hắn tiến vào… hắn bước xuống… vòng qua mở cửa cho Tâm Đoan… hai tuần nay Thư Ký Tâm Đoan đi làm… bữa đực bữa cái… mặt như cái banh bao chiều… Sáng nay mặt mày tươi rói…
– “Ha ha… Chào các vị… Sao sớm vậy?” Hỏi chơi thôi… hắn biết vì sao mọi người đến đây sáng nay…
– “Chủ tịch… Không biết làm sao họ biết cậu đã về… sáng nay đến ủy ban nên đến từ sáng sớm… Chờ cậu…” Hòa nhỏ giọng giải thích…
– Vậy à… không có gì… các vị… mời ngồi… Tâm Đoan… pha cà phê cho khách…
– Ha ha… Không cần đâu… Chúng tôi uống nhiều rồi…
– “Ly cà phê của anh…” Thục Hiền không đợi tâm Đoan… đã nhanh chóng mang ly cà phê… đặt trước mặt hắn…
– “Cảm ơn… cô Thục Hiền”… Đức Chủ tịch khách sáo… mặt nghiêm túc… Bây giờ gặp mỹ nữ… có phần hơi sờ sợ… Nhiều quá rồi… làm hắn nhức đầu… bớt dê một chút… tốt hơn…
– “Không có gì…”Thấy hắn có vẻ xa lạ… Thục Hiền cảm thấy mất mát…
– Các vị… ha ha… là như vầy… Tôi đã vận động với các mạnh thường quân được một ít tiền… Mục đích để trợ giúp các gia đình liệt sĩ, bà mẹ anh hùng… các hộ nghèo… vâng vâng và vâng vâng… Ây… nói tóm lại. Các vị hiểu mà… Các vị mau về… làm thống kê rõ ràng… sau đó nộp lên Ủy ban để được đối chiếu xem xét… Càng sớm càng tốt để tiền được phát ra… Vậy thôi…
… Toàn trường im lặng như tờ… Ai cũng đang nghiền ngẫm từng lời nói của chủ tịch… Nét mặt trịnh trọng… Mặc dù đã nghe phong thanh, đoán mò nhưng khi nghe chính miệng hắn nói ra… Thì là thật rồi… Nét mặt ai cũng kích động…
– “Chủ tịch à… Tiêu chuẩn là sao hả…” Trưởng Ấp Phú Thọ… Người được gọi là anh Tám… hỏi câu hỏi mà ai cũng muốn biết…
– Ha ha… Cái đó cũng còn tùy là bao nhiêu hộ… Các vị cũng biết í mà… Nhiều hộ thì tiêu chuẩn giảm… ít hộ thì tiêu chuẩn tăng… Bởi vậy cần làm thống kê chính xác… Nhưng bây giờ hy vọng mỗi hộ được 10 Triệu… Như vậy đã là tốt lắm rồi… Ha ha… Có còn hơn không…
Thật ra Chủ tịch Đức không ngây thơ chút nào… Dự định này đã có từ lâu rồi… nhưng chờ đến ngày cận Tết mới nói ra… để bà con phấn khởi đón Tết… Hơn nữa… hắn cũng phải chờ đợi chuyện ngoài Hà Tĩnh xong xuôi mới được… Tiêu chuẩn mỗi nhà bao nhiêu thì cũng đã tính… xã Đông Phú có gần 10 ngàn nhân khẩu… khoảng 2 ngàn hộ… Các hộ gia đình liệt sĩ, thương binh, các hộ nghèo tối đa khoảng trăm hộ… Nếu mỗi hộ giúp 10 T như vậy tổng cộng khoảng 1 tỷ… Theo như Nancy nói… Triển khai toàn huyện… tối đa chỉ 500 hộ… Như vậy khoảng 5 tỷ… Cho là 10 tỷ đi… Với số tiền của Lại Đức Quang “để lại” coi như ba bò chín trâu mất vài cọng lông… Có đáng gì nhưng lợi ích về mặt chính trị sẽ rất nhiều…
Dưới “nỗ lực” của Chủ tịch Đức… Nhiều “Mạnh thường Quân” đã nhiệt tình “Đóng góp”… Như Đức Lập công ty, Tập đoàn Huỳnh đại gia, Công ty Chế Biến thứ ăn gia súc “Đức Mỹ”… Công ty bất động sản ” Đức Ngân” và nhà hàng của Thu đại nương… Số tiền quyên góp được lên hơn 10 tỷ sẽ được giúp đỡ Các hộ gia đình liệt sĩ, thương binh, các hộ nghèo của toàn huyện một cái Tết vui vẻ…
Nhưng hiện nay hắn chỉ thông báo cho xã Đông Phú… Việc này sẽ khiến cho các xã khác tìm Bí Thư, Chủ Tịch, Phó Chủ tịch huyện khiếu nại… Chừng đó dưới sự lãnh đạo sáng suốt của lãnh đạo huyện… Các xã khác cũng có phần… Như vậy coi như là đem tặng cho Đồng Giao, Thanh Nhã và Quyên một thành tích hay sao? Đây là một nước cờ cao tay…
Nghe hắn nói “Có còn hơn không”… Mọi người ai cũng hít một hơi… Đối với các đại gia, nhà giàu… Con số 10 Triệu có lẽ chẳng ra gì nhưng đối với tầng lớp lao động… Đây có thể nói là một con số khủng vào những ngày Tết… Cái gì mà “Có còn hơn không chứ?”… Vị Chủ tịch xã này… ngây thơ quá rồi… nhưng là một cái ngây thơ đáng kính…
Sau vụ Lại Đức Quang… danh tiếng của Đức Chủ Tịch như mặt trời giữa ban trưa… Thêm vào cái vụ lạc quyên cứu trợ miền Trung… Và bây giờ là việc vận động các Mạnh Thường Quân “xuất tiền”cho các hộ nghèo trong xã… Công đức vô lượng a… Mọi người nhìn hắn… thấy như có ánh hào quang trên đầu…
– “Mọi người đã hiểu rồi chứ gì… Ha ha… Bây giờ về làm thống kê đi… Làm sớm có tiền sớm… Làm xong đem tới ủy ban để ủy viên Định và ủy viên Hìa đối chiếu… xúc tiến… Thục Hiền… cô phụ giúp một tay…”
Thấy mọi người sửng sốt… bất động sau khi nghe tuyên bố… Đức thầm đắc ý đốc thúc họ về làm việc… Định, Hòa nghe hắn nói… ưỡn ngực lên… Chủ tịch xã đã nói như vậy có nghĩa là trọng trách gánh nặng trên vai… Thành tích gặt hái sẽ rất có ích cho việc thăng chức sau này… Cả hai xúc động rơm rớm nước mắt… Nhớ trước kia cái thằng Lê Quốc Đại… khổ cực thì mình làm… công thì nó hưởng… Bây giờ thì hoàn toàn ngược lại… nghĩ đến đó… lưng hai người vô tình cong hơn một chút khi đứng trước Chủ tịch Đức…
Thục Hiền thì khác… nàng nhiệt tình không phải vì muốn được thăng chức… Chỉ muốn làm tốt công việc của hắn giao… Tâm tư nàng dậy sóng… Liếc trộm Tâm Đoan… Thục Hiền thầm hổ thẹn… cảm thấy có lỗi vì đã mơ mộng đối với bạn trai của bạn mình…
– “Phải phải… mau mau về.” Mọi người nghe hắn đốc thúc… Giật mình… nhanh chóng ra về để làm thống kê… Đức nhìn theo mỉm cười… Nước trong thì không có cá… Muốn người ta làm việc thì phải cho chút quyền lợi… miễn là không quá đáng… Aiz… Có sao đâu chứ… Nhắm một mắt… mở một mắt… mọi người cùng vui…
– “Anh… anh thật giỏi…”Tâm Đoan nhìn Đức với ánh mắt yêu thương… Ánh mắt của những người khác nhìn ông xã… Nàng biết họ khâm phục hắn… Vì vậy thầm hãnh diện… Đây là người đàn ông của nàng…
– Hi hi… Không cần phải khen… Em sẽ làm anh kiêu ngạo… Nhưng nếu đã khen rồi thì phải có chút gì làm quà thưởng mới được… Phải thực tế một chút… hi hi.
– “Cái miệng ba hoa… Vậy anh muốn quà gì?” Tâm Đoan ngây thơ… tưởng hắn vòi quà… nàng thầm đắc ý… Mùng 3 Tết cũng là ngày lễ Tình nhân… Nàng đã chuẩn bị cái đồng hồ Rolex… hắn 1 cái. Nàng 1 cái… Đeo vào… ai cũng biết hắn và nàng là một cặp.
– Ha ha… Em là quà… Quà là em… nà… ngồi đây đi… hắn kéo nàng… để ngồi lên đùi hắn… Tâm Đoan nhổm người… định ra khóa cửa…
– “Anh khóa cửa rồi… bây giờ “mở quà”… hi hi…” Miệng cười… tay hắn vén váy… bắt đầu tái máy… sờ mó…
– “Anh… lại nữa rồi”… Tâm Đoan cúi đầu lí nhí… hai tay ôm cổ… để hắn “làm loạn” trên cơ thể nàng…
Không phải lần đầu hắn “xử lý” nàng nơi đây… Lần đầu tiên… nàng ngại lắm nhưng vẫn chiều hắn… Rồi lần hai… lần ba… Hiện tại nàng quen rồi… Bây giờ nàng mới hiểu hắn khuyến khích nàng mặc váy khi đi làm là có ý đồ… để vén lên cho dễ í mà…
– Ây da… Tâm Đoan… có phải em lên cân hay không?
– “Không… không có…” Nghe hắn nói nàng lên cân… Tâm Đoan phát hoảng…
– Đây nè… chỗ này to hơn bình thường… Em còn nói không? Hi hi…
– “Anh… Cái anh này…” Mặt Tâm Đoan đỏ lên… ngắt hắn… Thì ra hắn đang sờ bóp… nói vú nàng to ra… Tâm Đoan cũng cảm thấy vậy…
– “Ây… Tâm Đoan… hay là… em có… có thai rồi?” Đức mừng rỡ… Bắn đâu trúng đó nha… Nhớ khi Nhung có thai… bóp vú nàng cũng là cảm giác này… Vú thím ba cũng vậy… Vú Nancy… Kiều Nga, Kiều Chinh đều là như vậy… 90 phần trăm Tâm Đoan có rồi…
– “Em… em không biết…” Tâm Đoan mừng rỡ…
– “Ha ha… Chiều nay anh chở em đi mua đồ về nhà khám… bảo đảm mà… hi hi…” Đức tin tưởng… Đàn bà nào muốn biết có thai hay không… chỉ cần cho hắn sờ bóp vú vài cái… hắc hắc… không cần tốn tiền mua đồ khám nước tiểu…
– “Ừm” Tâm Đoan gật đầu… lòng tràn ngập hạnh phúc… đồng thời cũng hổ thẹn… cúi người… hai tay vịn lên mặt bàn dễ giữ thăng bằng…
Tin mừng là một chuyện… Bây giờ là một chuyện… Chơi ngay tại văn phòng là sở thích của hắn… Nàng đang ở trước mặt… hắc hắc… Làm sao nhịn được… Hơn nữa… hơn hai tuần rồi… Hắn vén váy nàng lên… Cặp chân dài… đùi trắng mịn… mông no tròn… Hắn kéo luôn cái quần xì xuống tận gối… Tách hai chân nàng ra… Hai mép thịt hồng… chưa gì đã ẩm ướt rồi…
Hắn áp miệng vào… hít hít… Aiz… mỗi nàng đều có mùi thơm riêng biệt… Nàng chổng khu… phía sau hắn kê miệng áp sát vào bú mút chùn chụt khiến nàng phải lấy tay bụm miệng để kìm hãm tiếng rên rỉ… Mặt đỏ như người say rượu… thân hình không ngừng uốn éo… mông sàng qua sàng lại… Miệng hắn vẫn bám theo… không rời… nước trong người nàng càng lúc càng tiết ra… ướt đẫm cả mặt hắn… Lúc này hắn mới đứng lên… kéo phéc mơ tuya quần xuống… cầm cặc rà cửa động… đút vào… nhấp nhè nhẹ… nhanh dần rồi nhanh dần…
Tâm Đoan thích tư thế này… Lúc đầu… hắn chỉ đạo từng li từng tí… Bây giờ nàng đã “thuộc bài”… phối hợp rất nhuần nhuyễn… mỗi lần hắn nhấn tới… nàng đẩy ra sau… Sàng mông… Cứ thế mà làm… Hai tuần nay… hắn ra ngoài Hà Tĩnh… thật khó chịu…
Đức Chủ tịch vừa nắc vừa nhớ đến chuyện tối hôm qua… hắc hắc… đã trót thì trét… hôm qua không biết ai là ai… Xem ra phải xử lý lại từng người mới được… để phân biệt mùi vị…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc-quyen-2/
Trước cửa văn phòng của Chủ tịch và Phó Chủ Tịch huyện… Các Chủ Tịch, Phó Chủ Tịch xã ngồi chờ đợi… Không phải đến để báo cáo công tác mà là đến để khiếu nại… Trong ánh mắt… phản ánh sự tức giận… Đồng tiền đi liền khúc ruột… Cớ gì xã Đông phú có tài trợ… còn các xã khác thì không có đồng nào… Như vậy đâu có được chứ…
Thư ký nói Quyên Phó Chủ Tịch hôm nay bận chuyện nhà nên sẽ đến trễ… Vì vậy họ nhẫn nại chờ gặp Chủ Tịch Nhã… Ai cũng được… miễn là phải giải quyết vấn đề… Nhưng bây giờ là 9 giờ rồi… Không biết gì lý do gì mà Chủ Tịch Nhã vẫn chưa xuất hiện… Họ bắt đầu nông lòng…
Thật ra Chủ Tịch Nhã được thư ký “thông báo” tình hình nên “né” một chút… Trước hết tìm hiểu hư thực thế nào… Vì vậy đến văn phòng huyện ủy tìm Bí Thư Đồng Giao để thảo luận…
Đồng Giao cũng ú ớ… khi khổng khi không lại có chuyện tài trợ mà ngay cả Bí Thư và Chủ tịch cũng như “người đi giữa sương mù vậy”…
– “Goi cho hắn là biết… không chờ nữa…” Thanh Nhã oán giận…
– “Không gọi… em có gọi thì gọi đi… Chị không gọi đâu…” Đồng Giao. Đang ghen tức… Nàng từ miệng của Thụy Vũ biết hắn lại gì gì đó với Thúy Ái và cô nàng phóng viên Phương Linh… Hơn nữa… Nàng biết hắn đã về nhưng bặt tin… không gọi nàng… Ý gì đây?
Ngay lúc này di động Thanh Nhã reo vang… Nhìn màn hình… Nét mặt Thanh Nhã dịu lại…
– “Nhắc tiền nhắc bạc cũng đỡ…” Thanh Nhã nhìn Đồng Giao nói… Tay bắt máy… giọng đầy mùi thuốc nổ…
– “A lô… Có chuyện gì…” Đồng Giao làm ra vẻ không quan tâm nhưng trong bụng thầm mắng… Hắn gọi Thanh Nhã trước… Thật tức chết mà…
– Hi hi… Là anh đây… Wow… Có ai chọc tức em sao nghe giọng nói đầy mùi thuốc súng vậy?
– “Đức Chủ Tịch… Cái chuyện tài trợ gia đình Liệt sĩ là sao đây?” Thanh Nhã “hung hăng” nói chuyện công… không thèm đem chuyện tư để vấn tội…
– Ha ha… Thì anh đang muốn gặp em để báo cáo nè… Đừng có nóng nảy mà… Anh có kế hoạch hoàn hảo rồi… Muốn gặp em và Đồng Giao để báo cáo một lượt…
– “Vậy được… bây giờ anh đi đến huyện ủy… Vậy đi…” Thanh Nhã nói xong… cúp di động… phải ra oai với hắn mới được…
– “Hắn sắp đến…”Thanh Nhã nói… Nàng biết Đồng Giao có vẻ thản nhiên nhưng rất để tâm…
– “Ừm”… Đồng Giao “lạnh nhạt”… mắt chăm chú nhìn vào văn kiện…
– “Wow… hi hi… oai thiệt ha…” Đức nghe ra… Thanh Nhã đang tức giận… hắn không lo chút nào… mỉm cười… Cho xe chạy về hướng Huyện ủy…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc-quyen-2/
– “Chủ tịch Đức… Nghe nói anh ở ngoài Hà Tĩnh “cực khổ” lắm…” Bí Thư Đồng Giao hai mắt dán vào văn kiện… nhếch miệng cười nhưng lòng không cười…
– “Bí Thư. Nói đúng… Chủ tịch Đức ngoài Hà Tĩnh rất là cực khổ… Tinh thần công tác rất được nhiều người khâm phục…” Chủ Tịch Nhã thêm “chút dầu vào lửa…
Từ lâu… Đồng Giao biết Thanh Nhã có gì gì với hắn… Ngược lại Thanh Nhã cũng biết là Đồng Giao cũng có gì gì với hắn… Tuy vậy… cả hai đều không nói ra… Nhưng lần này cả hai vô tình xích lại gần nhau khi biết chung quanh hắn càng lúc càng xuất hiện nhiều người…
– “Ha ha… Chỉ là làm theo ý thức của người cán bộ chân chính vì nước vì dân thôi… Xin Bí Thư Giao và Chủ Tịch Nhã đừng khen… sẽ làm tôi kiêu ngạo đấy…” Chủ Tịch Đức phớt lờ trước vẻ mặt không vui và giọng nói đầy mùi dấm của hai mỹ nữ… Hi hi ha ha cười đáp…
– “Nói đi… Vụ tài trợ… là thế nào vậy?” Thấy hắn giả mù sa mưa… Thanh Nhã “căm phẫn”… tạm thời bỏ qua chuyện tư… đem chuyện công ra hạch tội…
– “Ha ha… Chuyện là như vầy…” Đức đem kế hoạch tài trợ ra nói từ “A” đến “Z”… cũng không quên nói đây là ý của mình và Nancy…
– Chuyện bây giờ là chúng ta đi đến ủy ban để nói cho bọn họ biết… Ha ha… Chỉ vậy thôi… nhưng mà phải khéo léo nói là nhờ sự lãnh đạo sáng suốt của Huyện ủy và ủy ban… Hi hi…
– “Lưu manh…” Thanh Nhã thầm mắng… giận hờn hầu như tan biến… Hắn cũng biết lo cho nàng đó chứ…
– “Hai người đi đi… ừm… Chủ tịch Đức… xong việc… anh quay trở lại đây… Có việc cần bàn thảo” Đồng Giao cũng bớt giận nhưng cũng phải truy vấn hạch hỏi một chút mới được… Chuyện của hắn và Thúy Ái và Phương Linh… thật là tức chết mà…
– “Ừm… được được… Xong chuyện ở Ủy ban huyện… trở lại ngay…” Đức hứa hẹn… không nói cũng trở lại mà…
– Vậy… Bí Thư Giao… em đi trước… – Thanh Nhã lễ phép…
– “Ừm”… Đồng Giao gật đầu… nhìn lên… vừa lúc thấy hắn nháy mắt với nàng… cái mặt thật lưu manh… Hai má nàng hồng lên…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc-quyen-2/
– “Sao nói về ủy ban… lái đi đâu vậy?” Thấy hắn lái xe không đi về hướng ủy ban… Thanh Nhã ngạc nhiên hỏi…
– Hi hi… em thật khờ… Bây giờ em gọi về ủy ban… nói là em đang lo vận động chuyện này với các mạnh Thường quân… Khoảng hai tiếng sau mới về tới… Nói thư ký bảo họ đợi nếu muốn biết tin… Hi hi…
– “Phải ha… nhưng không được nói em khờ… Anh thiệt… hỗn láo… em là lãnh đạo của anh đấy…” Thanh Nhã kháng nghị…
– “Trước mặt mọi người thì em là lãnh đạo… ha ha… nhưng bây giờ chỉ có anh và em… Thì anh là lãnh đạo… hiểu chưa cưng… ha ha…” Hắn một tay cầm vô lăng… một tay sờ đùi nàng…
– “Lo lái xe đi… thật là…” Thanh Nhã “lườm” nhưng không cấm… cứ để bàn tay hắn xâm lấn… Lấy di động gọi về cho Thư ký…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc-quyen-2/
– “Còn nhớ lần đầu tiên của mình không? Là trên xe đó…” Đức vừa sờ đùi Thanh Nhã… vừa hỏi…
– Ừm… sao?
– “Hi hi… Anh đi kiếm chỗ nào có tàng cây bóng mát… Hai đứa mình… hi hi…” Đức cười dâm… bàn tay luồn vào váy nàng…
Thanh Nhã thuộc tuýp người không đạo đức giả… thẳng thắn… sống cho mình… muốn là làm… dám yêu dám hận… Hai tuần nay nàng thật nhớ hắn… Bây giờ hắn nhắc nhở lần đầu tiên của hai người… cũng là trong xe… Nàng cảm thấy người nóng lên… kéo ghế ngả ra… đưa tay tháo móc… váy rộng mở cho bàn tay hắn được tự do thám hiểm giữa hai đùi nàng…
Chiếc xe dừng lại dưới một tàn cây… bóng mát… máy xe vẫn nổ nhè nhẹ… thỉnh thoảng xe lắc lư… rung chuyển…
Bên trong… Thanh Nhã đang cưỡi trên người hắn… lúc nhanh lúc chậm… hai mắt lờ đờ… đầu tóc bơ phờ… hai tay hắn vò nắn cặp vú nàng thành muôn hình vạn trạng… vừa bóp vừa từ dưới nắc ngược lên…
Thấy xe đậu… máy nổ… Có vài người hiếu kỳ định đến gần nhưng khi thấy biển xe nền xanh, chữ và số màu trắng lại có ký hiệu “CD”… vải linh hồn… quay đầu tránh xa…
“Bành bạch… bành bạch… bành bạch…” Bên trong… tiếng của hai bộ phận sinh dục chạm nhau… lúc nhanh lúc chậm… Cuối cùng nàng gục xuống trên mình hắn… nét mặt mệt mỏi… nhưng miệng điểm nụ cười… đưa tay xuống…
– Ây da… đau…
– Đau sao? Chiều nay… coi chừng chị Giao cắt của anh đấy…
– “Hi hi… Đồng Giao không nở đâu… ừm… nè…” hắn kề tai Thanh Nhã rù rì… Không biết hắn nói gì… chỉ thấy nàng chống một tay lên ngực hắn… tay kia đưa xuống…”bóp cổ gà”… miệng rít lên…
– Đừng có nằm mơ…