Thằng Đức - Quyển 2

Chương 44



Phần 44

Cao lãnh… Cùng thời gian…

Trong căn phòng studio mini cũng là phòng ngủ của mình… Phương Linh ngồi trước máy vi tính bị bận rộn chỉnh sửa, cắt xén những đoạn video mà nàng đã quay được ở Hà Tĩnh… Thỉnh thoảng nhìn khuôn mặt “đáng ghét” của hắn… bĩu môi rồi bật cười… Bên cạnh… Di động run lên từng hồi… Nàng phớt lờ… giả điếc…

Phía sau… cửa phòng nhẹ mở… một bóng người nhỏ nhắn nước vào… đi rón rén đến sau lưng… Phương Linh vẫn không phát giác…

– Ha ha… Bắt quả tang nha… bạn trai gọi điện… không bắt máy… ngồi ngơ ngẩn nhìn trai khác… là ai vậy? Nói mau… Thật thà sẽ được khoan hồng…

– “Chị hai… Sao vào phòng không gõ cửa… như vậy là bất lịch sự…” Phương Linh “trách”… nét mặt lúng túng…

– “Chà chà… rõ ràng có tịch nên rục rịch… là ai vậy? Wow… Cũng đẹp trai đó chứ… hắn là ai… con nhà nào… Sao có thể hớp hồn em gái chị vậy? Vậy còn thằng Phát làm sao?” Thanh Tình hỏi tía lia… mắt nhìn màn hình… Đức ca đẹp trai ra phết…

– “Người trong đoạn phim phóng sự thôi mà…” Phương Linh “chống chế”…

– “Nói dóc dở ẹt… nhìn mặt em biết là đang nổi chứng ngựa rồi hi hi… Nhưng đó là chuyện của em… Thằng Phát mới gọi chị… Hỏi em bận gì sao gọi hoài mà không bắt máy… Có phải xảy ra chuyện gì rồi không… Hay là có kẻ thứ ba?” Thanh Tình nhìn em ngờ vực hỏi…

– “Ê… hai đứa bây có xuống ăn cơm hay không? Đứa lớn cũng vậy… đứa nhỏ cũng vậy…” Bên ngoài… vang lên giọng oán giận…

– “Đồng chí Bà Vú… Ha ha… Chúng con tới liền…” Thanh Tình lè lưỡi… chạy ra ngoài… Phương Linh cũng không dám chạm trễ… nối gót theo sau… Hai chị em xuống dưới nhà… Trần Hào Nam… Chủ Tịch Tỉnh Đồng Tháp… Chủ Tịch Tỉnh Phu nhân Cũng là Trưởng Ban Tổ Chức cán bộ Tỉnh Trương Thúy Hằng… Vợ Chồng cậu mợ… Cùng ông bà ngoại đang ngồi quây quần chuyện trò… Vú nuôi của hai người thấy hai cô “công chúa” xuất hiện… lườm…

– “Chào Ông Ngoại, Bà Ngoại, Chào Ba chào má… Chào cậu… chào mợ…” Phương Linh lễ phép chào một tràng… rõ ràng vai vế… nhưng Thanh Tình rất ngắn gọn…

– Ha Ha… Con Tổng chào mọi người…

– “Ây da… Con nhỏ Thanh Tình này… Có Ông bà ngoại ở đây… thật không biết phân tôn ti…” Nét mặt Chủ Tịch Hào Nam “sa sầm”…

– “Ha Ha… Thây kệ nó đi… Cũng là một câu thôi… tính nó từ nhỏ đến lớn là như vậy…” Ông ngoại phát tay cười… nét mặt hiền hòa… nhìn giống “Tiên ông”… Bà ngoại như “Bạch phát ma nữ” vì cả hai đều tóc bạc phơ… Họ xấp xỉ 80 rồi… Nhưng trông còn rất tráng kiện…

– Đồng chí Chủ tịch… ba nghe rồi chứ gì… Nguyên Thủ Tướng cụ Trương Tấn Tài của Nước Việt Nam nói đó…”Cũng là một câu thôi” hi hi…

– “Con nhỏ này… phải đầm lại một chút… như em con vậy mới mau có chồng a…”Bà ngoại lắc đầu… ánh mắt yêu thương nhìn hai đứa cháu…

– “Đúng đó… cháu nhìn Phương Linh đi… Năm tới là gã ra ngoài rồi…” Bí Thư Thành ủy Thành phố Sa đéc Trương Tấn dũng cười nói…

– “Vậy thì chưa chắc đâu… Cậu ba à… Từ đây đến đó… hihi… Còn có nhiều biến số mà…”Thanh Tình nhìn Phương Linh cười lém lỉnh…

– “Cái nói bậy bạ gì đây?”… Thúy Hằng quát nhỏ… Mọi người nghi hoặc… mọi cặp mắt tập trung trên người Phương Linh… dò hỏi.

– “Có phải không Phương Linh? Nói mợ nghe… đã xảy ra chuyện gì?” Bí Thư Huyện Lấp Vò Lâm Tuyết Nga đặc biệt quan tâm… Cuộc hôn nhân này nàng đặc biệt thúc đẩy không phải vì lợi lộc nhưng bên xui cũng là bạn thân… Đang tốt lành đột nhiên không thành thì sẽ có chút không vui…

– “Con cảm thấy không hợp… cần tìm hiểu thêm…” Phương Linh lí nhí…

Mọi người sửng sốt… Cả năm rồi… sang năm là cưới… bây giờ nói không hợp… Ý gì đây?

– “Đó… đó… nghe rồi chứ gì… Thanh Tình hớn hở… Cụm từ “Cần tìm hiểu thêm” đối với mọi nàng có nghĩa là “xù”… thật là sáng suốt a… con gái lớn lên lấy chồng sinh con… đúng là quan niệm cổ lỗ xỉ… phải như nàng… thích thì cặp bồ… không thích thì bye bye…

– “Thanh Tình”… Thúy Hằng nghiêm mặt quát…

– “Có phải gây gổ không?” Chủ Tịch Hào Nam nghiêm túc hỏi…

– “Ậy… Phương Linh đã nói không hợp… chuyện của nó… cứ để nó quyết định… Bây giờ là thời đại gì chứ…” “Bạch phát lão bà” lên tiếng…

Mọi người im lặng… Lời của ông ngoại có thể cãi lý nhưng lời bà ngoại là “thánh chỉ”… là quyết định sau cùng… Ông ngoại chỉ đứng vị trí thứ nhì…

– “Cảm ơn bà ngoại…” Phương Linh lí nhí…

– “Cháu cứ từ từ mà chọn… không lấy chồng cũng không sao… không ai ép cháu hết…” Bà ngoại đưa tay vuốt tóc Phương Linh… đảo mắt nhìn quanh… trừng mắt với Trương Tấn Tài…

– “Ha ha… Đúng vậy… Ép dầu ép mở chứ ai nở ép duyên… Phương Linh cần tìm hiểu thêm… bây thây kệ chuyện của bọn nhỏ đi… Ừm… nói chuyện khác… ha ha… nói chuyện khác”… Nguyên Thủ tướng thấy “Bạch phát lão bà” nhìn… lão hoảng hốt… lên tiếng bênh vực cháu…

– “Chị hai à… Nghe nói vị trí Chủ tịch huyện Lấp Vò hình như có thay đổi… Chuyện này là sao vậy?” Dũng Bí Thư thay vợ hỏi Trưởng ban Hằng…

– “Ây… Trung ương có chính sách dùng người trẻ… Chúng ta nhất định phải chấp hành… Hơn nữa… chánh văn phòng Nhạc đặc biệt đích thân gọi…” Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thúy Hằng nói đến đây… giọng nhỏ lại… như sợ có người ngoài nghe mặc dù tất cả đều là người nhà…

– “Có chuyện này à…” Ông Ngoại trầm ngâm… Mọi người khác sửng sốt… điều động một Chủ Tịch huyện mà chánh văn phòng Trung ương gọi điện cho Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh… Không bình thường a…

– “Dạ phải… người này được Tổng Bí Thư và Cụ Lý Hồng Chương đề bạt…” Thúy Hằng tung “bom tấn”… Mọi người trợn mắt há mồm… Được Tổng Bí Thư và nguyên Chủ tịch nước đồng đề bạt… Chuyện này có thể nói là “Tiền vô cổ nhân… hậu vô lai giả (1)” nha… Như vậy… hắn là thần thánh phương nào? (1): Ý nói trước đây chưa bao giờ và trong tương lai cũng chưa chắc có…

– “Chắc người trẻ này rất có tài nên được Tổng bí Thư và lão Lý Hồng Chương thưởng thức… Ý tưởng dùng đám trẻ là ý tưởng hay… Đám cán bộ già ngày nay ngày càng hủ bại…” Ông ngoại gật gù…

– “Ba… người này rất trẻ… còn trẻ hơn Phương Linh nhà mình…” Thúy Hằng một lần nữa tung bom tấn…

– “Cái gì?” Mọi người há hốc mồm… Bí Thư huyện Lấp Vò sững người… Không phải chứ? Nàng Năm nay 36… Coi như là một trong những lãnh đạo trẻ nhất của Đồng Tháp… Phương Linh 26… Người này còn trẻ hơn Phương Linh? Có lộn không vậy?

– “Chuyện gì? Được Tổng Bí Thư và Lý Hồng Chương đề bạt… chắc người này không tầm thường… Là một nhân tài… có thể là “nhân trung chi long”… Má cũng muốn gặp hắn coi sao… Nếu được… bắt hắn làm cháu rể… Haha” Bà ngoại lên tiếng… Vô cùng bá đạo…

– “Bà nói đúng đó… Ừm… hắn tên gì… Quê quán ở đâu…”… Ông ngoại gật gù…

– “Hắn tên Trần Đức… người Cần Thơ…” Trưởng ban Thúy Hằng đáp…

“Khụ… khụ… khụ…” Bên cạnh Thanh Tình, Phương Linh nãy giờ vô tư thưởng thức súp măng cua… nghe tên “Trần Đức”… giật mình… nước súp tràn lên mũi… ho sù sụ… Thanh Tình nhìn em… bụng đầy nghi hoặc…

– Con không sao chứ? Ha ha… Chuyện bắt cháu rể… Bà ngoại chỉ nói chơi thôi… Không cần sợ…

– “Ha ha… hi hi…”Mọi người cười ồ lên… Nói đến đây… lại bàn qua chuyện khác…

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc-quyen-2/

– “Ê… nói đi… có phải là hắn không?” Nhân lúc mọi người không để ý… Thanh Tình kề tai Phương Linh hỏi nhỏ…

– “Hắn? Hắn là ai? Chị nói cái gì vậy?” Phương Linh giả vờ…

– “Hi hi… Em cứ làm bộ làm tịt đi… tính chị… hi hi em biết đó… tò mò lắm… hihi… không chừng cua hắn vài ngày… cho vui”… Thanh Tình tinh nghịch… nháy mắt với em gái… lắc mông bước ra ngoài…

Phương Linh phớt lờ trước sự hăm dọa của chị mình… trong bụng nàng đang mừng thầm… “Có thật không… hắn sẽ là Chủ tịch huyện Huyện lấp Vò? Nếu đúng như vậy thì tốt quá…”

Tiếng di động lại reo vang… Phương Linh nhìn màn hình… bĩu môi… tắt máy…

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc-quyen-2/

Rời huyện ủy… Hắn trở lại rước Tâm Đoan… ghé nhà thuốc để nàng mua dụng cụ thử nước tiểu… đưa nàng về… Nhà của Huỳnh đại gia không khí đón Tết rất tưng bừng náo nhiệt… Mọi người đều đông đủ… Có cả Ngọc Huệ, Ngọc Thúy… bạn gái của Tuấn Hào và Tuấn Kiệt… Cũng là hai chị em… Cặp bồ với hai anh em…

– “Chào Bác Trai… bác gái… mọi người… Năm mới vui vẻ… sức khỏe dồi dào… ha ha…” lẽ ra phải gọi là “Ba” má” nhưng chưa quen miệng… Tuấn Anh cũng không chấp nhất hình thức bên ngoài… Ngọc Trinh rất nghiêm… ra vẻ của bà mẹ vợ đoan trang hiền thục khiến hắn cười thầm…

– “Năm mới vui vẻ… sẵn dịp… Chiều nay ở đây ăn cơm… Ụa… Tâm Đoan có chuyện gì… sao hấp tấp vậy?” Tuấn Anh cười… mở miệng mời… lấy làm ngạc nhiên khi thất Tâm Đoan có vẻ khẩn trương chạy lên lầu… Nàng nóng lòng muốn thử nước tiểu…

– Không biết… ha ha… Nhưng mà cũng sắp biết thôi…

– “Sao thần bí vậy?” Ngọc Huệ cười… ngồi kế bên Tuấn Hào… tay trong tay vô cùng âu yếm…

– Ha ha… Đâu có gì thần bí chứ…

– “Ngồi đi… Hôm nay có dịp… Ở lại ăn cơm… chúng ta làm vài ly…” Tuấn Kiệt thân thiện… Bạn gái Ngọc Thúy mỉm cười gật đầu chào… dáng vẻ thẹn hơn người chị.

– “Hi hi… ăn cơm thì được… uống thì miễn đi… Sợ quá rồi…” Hôm qua quắc cần câu… bây giờ nghe nói “làm vài ly”… Đức thấy sợ…

Lúc này Tâm Đoan từ trên lầu bước xuống… hai má đỏ bừng… vẻ mặt phấn khích…

– “Có… có rồi?” Đức cầm tay nàng… hồi hộp hỏi…

– “Ừm”… Tâm Đoan gật đầu… hạnh phúc…

– “Ha ha… Vậy là tốt rồi…” Đức ẵm nàng lên… hôn vào má…

– Chuyện gì vậy? Ngọc Trinh hỏi… mọi người thấy hắn vui… cũng vui lây… mắt nhìn Tâm Đoan… chờ đợi câu trả lời…

– “Ba má sắp được làm ông bà ngoại…” Tâm Đoan mặt đỏ bừng đáp.

– “Hay lắm… Quá tốt… Tin quá tốt…” Nhà họ Huỳnh ai nấy nét mặt đều mừng rỡ. Nhất là Tuấn Anh… lão đang mong muốn Tâm Đoan có con với hắn… Như vậy địa vị “Quốc trượng” của lão mới vững vàng…

– “Chị Hảo… lấy chai “Sâm banh” (Champagne) ra… Năm nay ăn Tết phải lớn hơn năm ngoái mới được…” Ngọc Trinh mừng thay cho con gái… khẽ liếc trộm hắn…

– “Dạ… Có ngay” Chị Hảo te te chạy đi… chẳng mấy chốc trở lại với chai rượu Sâm banh. Mặt mày tươi rói… Sau này Cô Tư sanh quý tử… Địa vị bà vú nếu không là chị thì ai sẽ trồng khoai đất này?

Chai Sâm banh được khui ra… Mọi người vui vẻ chúc mừng Tâm Đoan và hắn… Ngay cả tên của đứa bé cũng được nêu ra… Nếu là con trai hoặc con gái… sẽ được đặt tên gì… Không khí vô cùng náo nhiệt…

– “Tuấn Hào… Tuấn Kiệt… Hai người phải cố gắng lên nhiều…” Đức ca khuyến khích “anh vợ”…

– Chúng tôi định sang năm mới có kế hoạch kết hôn sinh con… Coi như chậm hơn cậu và Tâm Đoan – Ngọc Thúy cầm tay Tuấn Kiệt e thẹn nói…

Ngọc Huệ nhìn Tuấn Hào với ánh mắt trách móc… Tuấn Hào chỉ mỉm cười… không nói gì… Hắn nhìn “em rể”… trong lòng hâm mộ… Phải như vậy chứ…

Tuấn Hào khác Tuấn Kiệt… vẫn có lòng tham… Lúc ở Hà Tĩnh… Ngọc Huệ kèm sát… khiến hắn không “cục cựa” được nên rất phiền muộn… Bên ngoài cả khu rừng hoa… Hắn không cam lòng chỉ hái một cành rồi đem về nhà… Như vậy quá thiệt thòi rồi…

– “Ba… Anh Hào…” Chúng ta vào phòng sách nói chuyện một chút…” Lần đầu tiên Đức gọi Tuấn Anh bằng “Ba”… Cũng phải thôi… Con gái người ta đã mang thai với mình… nếu vẫn còn gọi là “Bác trai” thì thật là không biết điều chút nào…

– “Ừm. Được… được… Các người ở ngoài… ba người chúng tôi vào phòng sách nói chuyện một chút…” Tuấn Anh xúc động… vì hắn đã gọi ông là “Ba”… Tuấn Hào phấn khích… Có lẽ có liên quan đến việc vào quan trường của hắn… Các phụ nữ biết họ muốn bàn chuyện quan trọng… không tò mò làm gì… Tuấn Kiệt cũng biết không liên quan đến hắn… Riêng Tâm Đoan đang mơ màng say sưa trong hạnh phúc… nhìn hắn với ánh mắt yêu thương…

– “Là như vầy… Sau cái vụ của Lại Đức Quang… Ở huyện Châu Thành có hai vị trí hiện đang bỏ trống… chánh văn Phòng của Trần Minh Chiến và Phó Chủ Tịch Huyện của Lý Gia Thành… Ở Huyện Cờ Đỏ… vị trí chánh văn Phòng của Thu Hoa… tuy chưa bị khiếm khuyết nhưng chắc cũng sắp rồi… Lời đồn đãi người này bị Aid vì có quan hệ bất chính với Lại Đức Huy… Áp lực không nhỏ… Nay mai thôi…” Đức nhanh gọn… đi vào trọng điểm của vấn đề…

Hắn còn chưa nói ra chuyện Lý Bình và Trương Minh Hiếu… nếu Thu Hoa xác định là bị Aid… Như vậy hai tên này sớm muộn cũng bị ảnh hưởng… Đến chừng đó cái vị trí Chủ tịch Quận Ô Môn và Phó Chủ tịch huyện Cờ Đỏ Nancy sẽ tranh thủ cho người mình… Như vậy Cần Thơ từng bước từng bước sẽ là cái sân sau của nàng…

– “Ý của con là…” Tuấn Anh phấn khích… Tuấn Hào hồi hộp…

– Tuấn Hào tốt nghiệp Thạc sĩ nước ngoài… là Đảng viên… nếu làm chánh văn phòng… ha ha tuy cũng không tệ nhưng sao không nhìn cao một chút… Có phải không? Chỉ cần thao tác một chút…

– “Việc này… con cứ quyết định… Tiền bạc không thành vấn đề…” Tuấn Anh là người thông minh… nói một hiểu mười… Nếu Tuấn Hào được bổ nhiệm làm Phó Chủ Tịch Huyện… lão tình nguyện bỏ 5 hoặc 10 tỷ… thậm chí hơn nữa… lão cũng sẵn sàng…

Tuấn Hào như người đang đi trên mây… chánh văn Phòng cũng hãnh diện lắm rồi… bây giờ là Phó Chủ Tịch huyện. Hào tin tưởng người em rể này… hắn nói được tất nhiên sẽ làm được…

– “Ha ha… Chuyện này ba không cần bận tâm… Đã lo liệu hết rồi…” Hắn đem chuyện tài trợ các gia đình liệt sĩ… Trong đó “Mạnh thường quân” lớn là Huỳnh Đại Gia nói qua một lượt khiến Tuấn Anh cảm động không thôi… Con rể như vầy đốt đuốc tìm không ra a… Có lẽ tổ tiên phù hộ nhà mình mới có phước như vậy…

– Vậy… con nói đi… ba có thể làm gì… ít nhiều cũng phải đóng góp chứ… Không thể để con chịu phí tổn một mình được…

– “Ba nói đúng đó…” Tuấn Hào phụ họa…

– Chuyện này cũng còn tùy ba có muốn hay không…

– “Hả? Ý con là sao? Nói rõ một chút đi… ha ha”… Tuy thông minh và nhiều kinh nghiệm… nhưng lần này Tuấn Anh mù tịt… không hiểu con rể muốn nói gì…

– Ba có nghỉ hay không… làm Đại biểu quốc hội?

Tuấn Anh, Tuấn Hào… bất động như hóa đá… Nếu được thì quả thật vô cùng hiển hách nha… Nghe nói có người bỏ ra gần 2 Triệu mỹ kim vẫn chưa được… Có lý nào… Nhưng mà đây là con rể… nó không gạt mình đâu…

– Tiền và Thế lực… Hai cái này chúng ta đều có… Chỉ cần biết thao tác một chút… ha ha… Cái ghế đại biểu quốc hội sẽ tới tay ba thôi mà…

– “Làm… Làm sao thao tác?” Tuấn Anh kích động cùng cực… Nếu ông là được bầu đại biểu quốc hội… Cộng thêm thế lực của thằng con rể… Vậy thì quá hoành tráng rồi… Không cần phải nhìn mặt người khác để làm việc…

– Làm công đức nhiều một chút… Xem trong phạm vi có nơi nào cần tài trợ…

– “Được… ba hiểu rồi… Cứ quyết định như vậy…” Tuấn Anh hai mắt sáng ngời… lão đã biết làm sao rồi… lão sẽ “hành thiện tích đức”… Đứa con rể mình sẽ “âm thầm” khua chiêng đánh trống… Cả hai cha vợ và con rể hát bè… gây danh tiếng cho ông… Nghe nói bên Mỹ là chuyện thường…

Ngay lúc này có tiếng gõ cửa… Tiếng Tâm Đoan nói vọng vào:

– Nói chuyện xong chưa? Ra ăn cơm…

– “Ha ha… Được được… xong rồi… ra ngoài ăn cơm… Bà bầu đói bụng rồi…” Tuấn Anh vui vẻ đứng lên… Hôm nay lão cảm thấy yêu đời… người trẻ lại…

Tâm Đoan muốn hắn ở lại nhưng hắn phải về nhà… Từ hôm từ Hà Tĩnh về… Chưa ghé nhà… Vì vậy ăn cơm tối xong hắn lái xe về… Tối 29 Tết… Trong nhà cũng khá náo nhiệt… Vợ chồng chú ba và Hồng Phượng đang ngồi chuyện trò với ba má hắn… Tuy là hai cha con nhưng ít khi gặp nhau… Tuấn bận… hắn cũng không rảnh… nhưng Nhàn thì được hắn thay mặt ba mình săn sóc vô cùng tỉ mỉ…

– “Dữ hông… Lúc này bận bịu dữ ha…” Hùng… nhìn thấy thằng cháu… tỏ ý hâm mộ… Ngày nay đứa cháu này làm Hùng rất có mặt mũi…

– “Ngồi đi… Cuối năm vẫn còn bận bịu vậy sao?”Tuấn mỉm cười nhìn thấy con trai đã lớn nhiều… Lấy làm hãnh diện…

– “Không bận gì… chỉ xã giao thôi cũng mệt phờ người… Thím ba… mạnh khỏe a…” Hắn ngồi xuống bên cạnh Nhàn… cười đáp lời ba mình… quan tâm hỏi thăm thím… nháy mắt với Hồng Phượng… Rất tự nhiên, bình thường… Ba người đàn bà thân thích trong nhà… má, thím, em chú bác… hắn đụ hết rồi… Lại là tác giả của cái bào thai trong bụng thím…

– “Lâu lâu có dịp… làm vài ly với nó nha anh hai…” Hùng vui vẻ đề nghị…

– “Phải đó… Tết nhất… làm vài ly…” Tuấn hưởng ứng…

– “Cái gì mà vài ly… uống phải uống cho say… Một năm mới có một lần…” Đức cũng hưởng ứng…

– “Để má xuống bếp làm vài món…” Nhàn đóng kịch làm bà mẹ gương mẫu…

– “Hồng Phượng… con giúp Bác hai một tay…” Thủy nhìn Hồng Phượng nói…

– “Ừm… Cháu phụ bác hai” Hồng Phượng nhanh nhảu… mắt lườm hắn… Nàng cũng đóng kịch hay lắm… vẫn là cái giọng điệu “bóp chát” với hắn… không ai có một chút nghi ngờ…

Đức lấy di động nhắn tin ra ngoài… Vừa vào đến bếp… Hồng Phượng nghe tiếng bíp bíp… nhìn màn hình… Nhắn tin đáp lời… Hai má đỏ hây hây… Ước gì không có ai… nàng sẽ nhảy đến ôm chầm lấy hắn…

Ngồi ăn uống chuyện trò một hồi… Thủy bụng bầu nên về trước… Hồng Phượng dìu mẹ về nhà… Nói là nhậu nhưng Tuấn, Hùng hai anh em chỉ “vô” được sáu, bảy ly Rémy Martin là quắc cần câu… mắt mờ… Hùng chân bước không vững… gắng gượng đi về… Hai cha con ngồi uống thêm một chút… Tuấn chịu hết nổi… Đức và mẹ phải dìu ba mình lên lầu… Tuấn ngã xuống giường ngủ say như chết… không còn biết trời trăng gì nữa… ngáy như sấm…

– “Tối nay coi bộ khó ngủ…” Nhàn lắc đầu ngao ngán… liếc thằng con… cười lẳng lơ… lửa dục trong lòng nàng bùng cháy.

– “Ngủ cái gì chứ… Má muốn ngủ cũng chưa được đâu hi hi…” Đức cầm tay má mình kéo ra ngoài… Nhàn dĩ nhiên là biết thằng con muốn như mình rồi… Cả hai đi hấp tấp xuống dưới nhà… Tắt đèn… đóng cửa… vào phòng bếp… Nơi đây đã từng là bãi chiến trường của hai má con… tiếng ngáy của Tuân trên lầu kích thích cả hai tột độ… Trên lầu ba ngáy… dưới này hai má con ôm nhau làm tình.

Hai tuần hắn ra ngoài Hà Tĩnh… Hôm qua mới cùng hắn “dã chiến” trong văn phòng… làm sao đủ được… Nàng vồ lấy thằng con… Đức chấn nàng vô tường…”bựt… bựt… bựt… Hàng cúc áo bị hắn giật bung ta… áo ngực bị hắn kéo lên… hai vú trắng ngần… đầu vú mời mọc… Hắn ngoạm lấy… Tay luồn vào quần… tìm chùm lông mềm mại… vuốt ve… Nhàn dang hai chân ra phối hợp… một tay ghì chặt lấy đầu tóc thằng con… tay kia hối hả tìm khuy quần hắn… người nàng uốn éo… ngón tay hắn len lỏi vào… khều móc… dâm thủy trong người nàng tuôn lai láng…

Nàng quỳ… kéo quần Jean và quần lót hắn xuống quá nữa đùi… Cầm cặc chà lên mặt, ngực mình… thỉnh thoảng liếm dái… mút đầu cặc… rồi ngậm sâu vào… Con cặc mất hút trong miệng nàng…

– “Wow… sướng quá… Má tiến bộ ha…” Đức rên rỉ… khen… quả thật má ngày càng tiến bộ…

– “Vậy sao… có bằng con Tâm, Dì Hai hong?” Nhàn chà chà cặc lên mặt mình… ánh mắt dâm đãng ngước nhìn lên hỏi…

– “Ha ha… Tối mùng một sẽ biết mà…” Để “bịt miệng” Hắn cầm cặc mình kề ngay miệng nàng… đút vào nắc… một tay nàng vịn mông hắn để giữ thăng bằng… tay kia mân mê bìu dái…

– “Ổng về hồi nào vậy? Hổm rày có chơi má cái nào không?” Hắn thích hỏi như vậy… giống như khi chơi Quyên, cô Lan… đều hỏi ông xã người ta chơi có hơn hắn không… Tuy biết là không rồi… cặc ai bự bằng cặc hắn chứ… Ai có sức chơi dai như hắn chứ… Nhưng hắn vẫn hỏi… tại vì hắn cảm thấy như vậy… vô cùng kích thích…

Nhàn lắc đầu… Làm sao trả lời được… hắn đang chơi miệng… tay bóp vú nàng…

Hắn chấn Nhàn vào tường… một chân nàng kjp eo hắn… hai tay ôm eo hắn để giữ thăng bằng… Lấy nhịp ngáy của Tuấn mà nắc như vũ bảo… lưng Nhàn vội vào tường nghe “binh”…”binh” hai mắt Nhàn si dại… mỗi lần hắn nhấn tới… Nàng sướng tận tim gan phèo phổi…

– “Không mệt sao?” Chơi nàng người hắn đẫm mồ hôi… Nhàn lấy khăn lau mồ hôi trên ngực, trán thằng con… lòng kinh hỷ trước sự dũng mãnh và dai sức của thằng con… Ngày càng tăng không giảm…

Suốt đêm dài… hắn hùng hục… đủ trò đủ kiểu…

Tờ mờ sáng… Nhàn rón rén đi vào phòng… Nằm xuống chưa được 5 phút ngủ say sưa… Trên môi nở nụ cười…

Tuấn vẫn ngáy đều…

Chương trước Chương tiếp
Loading...