Thằng Đức - Quyển 2

Chương 79



Phần 79

Đức Chủ tịch sửng sốt, không phải là vì chuyện Nancy gửi Ngọc Như xuống bên cạnh hắn mà là cô nàng này biến đổi nghiêng trời lệch đất. Ngày Tết vừa qua đã bá cháy rồi, bây giờ còn bá cháy hơn nhiều… phải nói là rất nhiều. Đức nhớ lần đầu hắn gặp nàng. Hỡi ôi, quần bộ đội không đúng kích thước rộng thùng thình, hai ống quần cao hơn mắt cá, tóc bum bê nhìn thấy quái quái làm sao í… Nhất là có tuyệt chiêu “chuột cắn cặc” vô cùng khủng bố khiến bọn đàn em của Phạm bá Thành sợ mất mật.

Bây giờ “Cô Bắc kỳ” năm trước bây giờ là đại mỹ nữ a… Đức Chủ tịch cũng nhớ hết rồi… Đêm giao thừa thì phải… hắc hắc, mình đã úp mặt giữa hai đùi nàng húp sồn sột… Sau đó… wow… đem nàng hành hạ dưới cặc… Nghe nói sau đó nàng có thời gian hai ba ngày “liệt giường”… Oh my God… Nancy, bà xã đại nhân… Yêu em quá đi thôi, em thật là con sâu trong bụng anh a… Ây da… từ hôm Tết đến giờ lận à? Không được không được… Phải huấn luyện rồi… Đức gian manh tinh toán… Cặc trong quần đồng thời giật giật… Lúc nãy trong phòng Bí Thư Nga cực chẳng đã phải đè nén… Bây giờ… hắc hắc hắc…

– “Ây… vô phòng anh ngồi nghỉ trước đi rồi nói sau… Chị Thi… đem cho Ngọc Như chai nước… làm ơn” Đức vồn vã cầm tay Ngọc Như dẫn vào phòng…

Nhớ lại mép miệng của Phó chánh văn phòng Tuyết Hoa… Ngọc Thi thầm mắng: “Cái dâm tặc này… không lẽ… again? Chứ còn gì nữa…”Nàng nghi ngờ rồi tự trả lời lấy câu hỏi trong đầu… Bất chợt hai má Thi đỏ lên… Nàng cảm thấy hình như mình ghen…

Ngọc Như thấy hắn trợn mắt há mồm nhìn mình… Nàng âm thầm đắc ý… trong lòng ngọt ngào ngoan ngoãn để hắn nắm tay dẫn vào văn phòng…

– “Ngồi đi… ngồi đi… Ha ha… Em xuống đây bằng gì? Chỉ có mình em à?” Đức vồn vã săn đón…

– Chị Nancy nói anh đang gặp nguy hiểm nên bảo em lái chiếc Toyota Land Cruiser xuống đây trước… Tối nay hay chậm nhất là sáng mai. Chi Thục Linh, Thu Tâm. Kim Chi và Kim Chi sẽ xuống tới…

– “Wow… Tốt. Tốt… À… Ngọc Như… em thật đẹp… Hihi. Để anh hôn cái trước nha…” Nói là làm hắn xích lại gần, kéo Ngọc Như… nhưng ngay lúc này có tiếng mở cửa… Khiến Đức Chủ tịch sửa lại hình tượng nghiêm túc… Thấy hắn như vậy, Ngọc Như bấm bụng cười… Ngọc Thi đem nước vào để lên bàn… lườm hắn… rồi quay lưng bước ra ngoài…

Chủ tịch Đức nào biết tâm tình đang dậy sóng của Thư ký Thi… Hắn đang tập trung trên người của Ngọc Như…

– “Nà… Lại đây ngồi… wow… có phải lên cân không vậy… anh thấy hình như em đẫy đà ra đó nha… nà… chỗ này…” Hắn kéo nàng ngồi lên đùi, bắt đầu sờ sờ nắn nắn…

– “Hi hi… Chị Kiều Nga nói anh gian lắm… Em không tin đâu” Ngồi trong lòng hắn… Ngọc Như cười rúc rích, cứ để hắn sờ mó…

– “Ây… Kiều Nga đầu độc em rồi… Em nha… em mà tin Kiều Nga thì có ngày bán lúa giống… he he…” Đức cười gian… muốn loại ảnh hưởng của Kiều Nga…

– “Hi hi hi… Chị Kiều Nga nói với em là anh sẽ nói như vậy” Ngọc Như cười rú lên…

– “Hả… Nói anh nghe… Kiều Nga dạy hư em cái gì rồi…” Đức Chủ tịch vô cùng “tức giận”… Mai này sẽ dùng “gia pháp”

Trừng trị Kiều Nga mới được…

– “Chị Nga nói… nói với em và Thục Linh là… anh… anh thích “Điệu sáo mê hồn” nên căn dặn em và Thục Linh… phải… phải” Nói đến đây Ngọc Như mặt đỏ như gấc chín, cúi đầu thiếu chút nữa là chóp mũi chạm ngực.

– “Điệu sáo mê hồn?” Mặt Đức chủ tịch “bư” ra… không hiểu cái gì là “Điệu sáo mê hồn”…

– “Ừm… Chị Kiều Nga nói là do anh dạy…” Ngọc Như nói lí nhí… Tiếng còn nhỏ hơn tiếng muỗi kêu… khiến Đức càng lúc càng hồ đồ… Có sao… Ouf!!! Không chứ hả… hắc hắc… Thôi đúng rồi… Kiều Nga này không ngờ ha… Đặt luôn cả tên à… Nhìn Ngọc Như đang mắc cỡ đỏ mặt… Lòng hắn nôn nao… Nhưng cố dằn.

– Đi… Anh đưa em đi ăn, sau đó về khách sạn…

Đức Chủ tịch lên lịch cho buổi chiều nay… Bây giờ cùng Ngọc Như đến ăn cơm trưa sau đó đưa nàng về khách sạn thử coi trinh đọ có làm mình mê hồn được không… hắc hắc…

– “7 Giờ tối nay anh đừng quên…” Thấy hắn ra cửa, Ngọc Thi nhắc nhở…

– Hi hi… Nhớ… nhớ mà. Không quên đâu… Tối nay gặp…

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc-quyen-2/

– “Mày nhớ đó… Lát nữa gặp người ta phải biết nhún nhường, thành khẩn nhận lỗi” Mai văn Trường vừa nhìn con trai vừa gằn giọng… Đây không biết là lần nhắc nhở thứ mấy rồi… Mới hơn 12 giờ, hai vợ chồng lão đã dẫn Mai văn Thọ đến nhà hàng trước chờ… Không thể đến sau hoặc cùng lúc được, làm như vậy là không có thành ý… lão chọn một bàn có thể nhìn tổng quát ra ngoài, chỉ cần thấy xe của hắn, lão sẽ dẫn cả nhà ra tận cửa tiếp đón.

– “Biết rồi mà ba… Sao lải nhải hoài vậy” Thọ ủy khuất thở dài. Hôm nay coi như mất hết mặt mũi rồi.

– Cái thằng này… oan ức cho mày lắm sao? Kim Khánh trừng mắt… Trước đây. Thọ làm gì bà không cần để ý tới nhưng chính vì vậy mà hắn lần này xém hại chết cả nhà…

Trường nhìn con thầm thở dài, Thọ chỉ có cái mã bề ngoài là coi được… đầu óc ngu muội, chỉ có ăn chơi là giỏi. Làm việc không biết nhìn xa trông rộng, so với người ta, con lão thua quá xa…

– “A… tới rồi… Đi… Mình ra cửa đón” Trường nhìn thấy xe Đức Chủ tịch vừa chạy vào bãi đậu xe. Lão vội vã đứng lên thúc giục vợ con… Một nhà ba người ra tận cửa đón tiếp…

– “Ha Ha… Chủ Tịch Trường… Xin chào… Vị này là chắc là phu nhân rồi… ha ha… Xin chào Phu nhân…” Không hổ danh là người miệng lưỡi trơn tru, thấy vợ chồng Mai Văn Trường đứng đón. Đức nồng nhiệt chào hỏi thân thiết. Đối với Thọ, Đức Chủ tịch coi như không thấy…

– Ha Ha… Chủ Tịch Đức… cảm ơn đã nể mặt… xin giới thiệu… đây là Kim Khánh… Bà xã tôi… A… Còn đây là thằng con tôi… Mai Văn Thọ… Chắc cậu đã gặp qua rồi…

– “Chủ tịch Đức… hân hạnh… hân hạnh… Vị này là…” Kim Khánh nhìn Ngọc Như rồi nhìn chồng… không biết phải xưng hô thế nào, bà nghe Thọ nói Phương Linh là bạn gái của Trần Đức, như vậy người con gái đẹp này là ai? Sao lại khoát tay như tình nhân vậy? Có vấn đề a…

Văn Trường và Văn Thọ cũng đang có câu hỏi này trong đầu… Nhất là Thọ… thấy mỹ nữ như dính sát vào Đức, Thọ vô cùng hoang mang…

– “Tôi là Ngọc Như, là lái xe đặc biệt cho anh í”… Ngọc Như mỉm cười tự giới thiệu… Nàng ngây thơ có sao nói vậy, nhiệm vụ của nàng là lái xe mà, còn muốn biết nàng quan hệ với hắn như thế nào thì bộ đui sao mà không thấy chứ, cần phải “nói” nữa à…

– “Ha ha… Cô Ngọc Như, Chủ tịch Đức… mời vào trong…” Là bậc lão luyện, trong quan trường, người có chức sắc một chút có “năm thê bảy thiếp cả chục tình nhân” đối với Mai Văn Trường là chuyện quá thường, huống chi hắn còn độc thân vui tinh chứ. Không có gì đáng ngạc nhiên hết, trái lại còn âm thầm ngưỡng mộ. Có một mỹ nữ làm lái xe… Aiz… Cả nước có mấy ai…

– “Chủ Tịch huyện Đức… Hôm trước tôi thật là không biết trời cao đất rộng… Xin anh bỏ qua cho…” Thọ nghiêng mình, hiền từ nói… Thái độ vô cùng kính cẩn. Bây giờ gã mới thật sự hiểu được cái gì là “Trông người sang tuổi phận hèn”…

– “Hả? Chuyện gì… đã xảy ra chuyện gì sao? Tôi thật sự không nhớ a” Đức nhìn Mai Văn Trường nheo mắt hỏi… Mai Văn Trường đại hỷ… Vậy có nghĩa là không sao rồi, hắn sẽ không truy cứu nữa… chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không…

– “Thọ… Mau tránh đường… Bên ngoài nắng nóng… Chủ Tịch Đức, Cô Ngọc Như xin mời…”Nghe được lời muốn nghe, Chủ Tịch Trường như vừa được uống viên thuốc an thần. Người lão phấn chấn lên xum xoe mời mọc dẫn đường…

Giờ này là giờ cao điểm của buổi trưa, nhà hàng này là của em gái Bí Thư Nga kinh doanh, Lâm Tuyết Vân còn là mỹ nữ vì vậy các quan chức cán bộ lui tới rất đông để tỏ lòng ủng hộ, hơn nữa lén nhìn một chút ăn cơm thấy ngon miệng hơn nhiều… Vợ chồng Mai Văn Trường đi trước dẫn đường. Mọi người đều thấy rõ khách quý của lão là ai… Mai Văn Trường chính là ý này… Hiện nay lão đang trong cơn sóng thần sẽ bị nước cuốn trôi lúc nào không biết, nhưng sau bữa nay, quan hệ với Chủ tịch Đức một khi được cải thiện, cái hồ sơ của lão thì như là gió thoảng qua tai… nghĩ đến đây tâm cơ chợt động, đúng là gặp họa thanh phước a, mình hạ mình thêm nữa biết đâu sẽ được dựa vào cây cổ thụ? Mới nghĩ đến thôi, bước đi đã có phần khúm núm, sống lưng vô tinh cong hơn một chút…

Người ta đã hạ mình, Đức cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, người như Mai văn Trường, Nguyễn Thông có nhiều vô số kể, diệt đến bao giờ đây? Ai cũng phạm lỗi mà, chỉ cần biết hồi đầu là ngạn, Không phải trong Phật pháp có câu buông đao đồ tể sẽ thành phật đó sao? Vậy thì cho họ một cơ hội làm chút chuyện.

Một bên hạ mình, một bên coi nhẹ… Không khí của bữa cơm nhờ vậy mà rất vui vẻ hòa hợp. Ai nói gì thì nói, cười vui thế nào cũng mặc, Ngọc Như chẳng để ý, cứ hết gắp đồ ăn rỉa xương cá bỏ vào chén hắn, thỉnh thoảng lại còn lấy khăn giấy chùi miệng hắn, cười rúc rích. Có lúc cao hứng cũng trao đổi vài câu khách sáo với Kim Khánh, còn Văn Thọ thì không hề liếc mắt tới… Coi gã như không hiện hữu. Nét mặt Thọ hiền như ông bụt, không một chút bất mãn… Trong lòng Thọ đang kinh hãi vì vô tình thấy bên hông của mỹ nữ tự xưng là lái xe có vắt cây súng đen ngòm…”Thứ dữ a” Thọ thầm than… Rồi chợt nhớ đến thái độ vênh váo của mình lần trước, Tuy đã qua rồi nhưng khi nghỉ tới… Sống lưng gã lạnh toát.

– “Trước khi tới đây, tôi có đến gặp Bí Thư Nga… ha ha…”Tay nâng ly hớp một ngụm bia, Đức lững lờ… Lúc này cách nói chuyện như là một lãnh đạo quyền mưu, chỉ nói lấp lửng để người khác đoán ý nắm bắt.

– “Vậy à… Nếu có đại sự gì… Chủ Tịch Đức… Cậu có cần gì, xin cứ nói, Văn Trường tôi hy vọng góp chút sức mọn.”Văn Trường được dịp gõ nhịp tỏ lòng. Nét mặt vô cùng thành khẩn.

– “Cũng không thể nói là đại sự gì… Là như vầy, tôi có mấy nhà đầu tư muốn xây một nhà máy chế biến lương thực và một siêu thị…” Không như lúc hắn nói với Lâm Tuyết Nga, nàng run rẩy khi nghe con số… Mai Văn Trường bình tỉnh hơn nhiều, lão đã 50, không còn hứng thú với thành tích chính trị nhưng nhìn ra khi hắn úp mở như vậy, có nghĩa là có ý gì đó nhưng nhất thời nghỉ không ra… Vì vậy dè dặt nói.

– Tôi già rồi nên đầu óc hơi ngu muội một chút… Không biết có thể giúp được cái gì… Chủ Tịch Đức, cậu khai sáng giùm một chút…

– Ha Ha… Là như vầy, Siêu thị trong đầu óc tôi là một siêu thị của người Đồng Tháp… Nếu có người Đồng Tháp cùng nhau góp vốn được một phần thì mới có ý nghĩa… Chủ Tịch Trường… ông nghỉ coi có phải không?

Hai mắt của hai vợ chồng Mai Văn Trường sáng lên như hai ngọn đèn pha. Hơn hai chục năm lăn lộn trong quan trường, số tiền bỏ túi cũng không nhỏ. Đang tìm cách hạ cánh an toàn một khi về già. Trước đây có phong trào cán bộ công chức khi về hưu ra nước ngoài hưởng phước nhưng Mai văn Trường biết có lắm người bị thất vọng… Xứ người, mùa đông lạnh giá, thời tiết khắc nghiệt, ngôn ngữ bất đồng, ra đường thì tiếng nói không rành cho nên đại đa số thời gian là ru rú trong nhà.

Nếu bây giờ bỏ tiền góp vốn lập siêu thị, mai này có thể có một vị trí trong Hội đồng quản trị của một cơ sở thương mại lớn, là một thương gia rồi, vừa có thể làm ra tiền vừa có chút tiếng tăm… Hơn nữa là có thể thông qua đó mà duy trì quan hệ với Chủ tịch Đức. Hắn là cha đẻ của siêu thị này, dĩ nhiên là không thể nào đem con bỏ chợ…

Bà xã Mai Văn Trường… Kim Khánh suy nghĩ đơn giản hơn, hiện nay mỗi ngày, sáng diện quần diện áo đi phố, ghé nhà người này đánh mạt chược hoặc đến nhà người kia đánh tứ sắc. Bây giờ ông chồng còn là Chủ tịch HĐND thì ai cũng nể mặt, kẻ đón người đưa. Mai này một khi về hưu thì thật là khó nói… người đi trà lạnh, hôm nay lão về hưu, nói không chừng tuần tới họ không biết ai là Mai Văn Trường rồi… huống chi là vợ lão…

Đã một thời lên voi, có ai muốn xuống chó. Ai mà không muốn thời đại huy hoàng của mình kéo dài chứ… Vợ chồng Mai văn Trường cảm thấy đây là cơ hội.

– “Siêu thị mang tên Đồng Tháp dĩ nhiên không thể thiếu phần của người Đồng Tháp rồi… Chủ tịch Đức… Chuyện này không có phần của Mai Văn Trường tôi là không được…”Mai Văn Trường vỗ ngực bảo đảm…

– Ha ha… Chủ tịch Trường… vậy sau này, hợp tác vui vẻ… Nà… Ly này tôi kính ông…

– Đức Chủ tịch… Sao cậu lại nói vậy… Phải là Mai Văn Trường tôi kinh cậu mới đúng… Nà nâng ly… Sau này phải nhờ Chủ tịch Đức chiếu cố mới được…

– Ha ha… Chủ tịch Trường… Đừng nói vậy mà… Tôi không dám nhận… Nà… cạn ly…

– “Đức Chủ tịch, Trường Chủ tịch… Hai vị bàn gì mà vui vậy…”Lâm Tuyết Vân lấy làm lạ, mấy ngày nay tin đồn hai người này như nước với lửa không ngờ hôm nay lại có vẻ như là thân thiết lắm vậy… Nhưng chuyện này nàng không để ý cho lắm, cái mà nàng quan tâm chính là bên cạnh bạn trai của Phương Linh có một mỹ nữ tận tinh săn sóc… Như vậy là sao đây? Nàng vô cùng thắc mắc… Thấy không khí hài hòa nên thừa dịp mon men tới chào hỏi, đồng thời âm thầm quan sát Ngọc Như…

– “Ha ha… thật là đúng lúc… Bà Chủ cũng là người xứ này… Nói không chừng bà chủ cũng sẽ có hứng thú đó… ha ha… Có phải không Đức Chủ tịch…” Nhìn Lâm Tuyết Vân, Mai Văn Trường chợt động tâm cơ… nảy ra ý hay.

– “Chuyện này phải nhờ vào Chủ tịch Trường rồi… Ha ha… Tôi xin phép về trước…” Thấy Ngọc Như có vẻ mệt, Đức muốn đưa nàng về khách sạn nghỉ ngơi, tối nay còn đến nhà của Ngọc Thi, nên đứng lên cáo từ. Rượu vào có chút hơi men, muốn về khách sạn để biết “Điệu sáo mê hồn” của Ngọc Như…

Lâm Tuyết Vân vừa tới chào hỏi, hắn đứng lên kiếu từ khiến nàng có chút ủy khuất… Đại đa số người đến đây đều mong đợi nàng cười chào hỏi từ xa thì lấy làm hãnh diện. Đằng này nàng đích thân đến chào hỏi chưa được hai câu thì hắn đứng lên cáo từ. Như vậy có nghĩa là sao đây? Lâm Tuyến Vân cảm thấy bị tổn thương… Đàn bà là vậy, nếu bây giờ hắn có ý với nàng thì nàng sẽ ngoảnh mặt làm ngơ, khinh thường nhưng hắn thờ ơ lạnh lùng thì lại là một chuyện khác… Đúng với câu “Theo tinh, tình phớt, phớt tình, tình theo” (Suit l’amour, l’amour fuit, fuit l’amour, l’amour suit.)Lâm Tuyết Vân nỗi lòng háo thắng, muốn cua hắn cho bỏ ghét, một khi hắn lậm nàng thì nàng đá hắn… Sau đó sẽ nói với Phương Linh tên này không phải là người tốt…

Ngay lúc này có một nữ phục vụ viên đem đến đưa cho Ngọc Như một cánh hoa hồng… Nói rằng của Lê Thành Long thiếu gia mến mộ thân tặng… Mọi người sửng sốt… Lê Thành Long là ai vậy cà?

– “Lê Thành Long là con của Bí thư Lê Thành lễ… Bí Thư Thành ủy Phú Quốc” Mai Văn Thọ nhỏ giọng nói… Sớ rỉ hắn biết là vì có lần ra ngoài Phú Quốc ăn chơi đú đởn, đã có dịp cùng ngồi xuống uống rượu… Không ngờ hôm nay đến Đồng Tháp với ý đồ hái hoa thơm cỏ lạ… Con mẹ nó… chuyện lớn rồi…” Thọ nhớ tới khẩu súng bên hông của Ngọc Như và tinh tình bá đạo của Lê Thành Long mà lo ngại…

– “Ha ha… Ngọc Như… Em có người ái mộ…” Đức cười trêu…

– “Nhàm chán… Em muốn đi về” Ngọc Như “lườm…” quàng tay qua tay hắn. Lắc lắc, bộ ngực sửa cạ cạ vào stay khiến Chủ Tịch Đức càng nôn nóng, muốn về khách sạn liền…

– “Ha ha… Người đẹp này… Không biết có được cô nể mặt cùng nhau uống ly nước được không?” Lê Thành Long quả thật bá đạo, không coi ai ra gì… Sau khi gửi hoa hồng, liền đích thân tới, không chào ai mà trực tiếp nhắm thẳng Ngọc Như…

Phía sau gã, hai gã cận vệ vai u thịt bắp… Cả ba chủ tớ với vẻ mặt vô cùng ngạo nghễ…

Kiên Giang và Đồng Tháp là hai tỉnh lân cận, tuy ở ngoài Phú Quốc nhưng cũng thường xuyên bay vào Rạch Giá để ăn chơi đú đởn coi như là thay đổi không khí. Vì vậy mà Lê Thành Long cũng thường nghe tiếng ca ngợi nhan sắc mỹ miều của bà chủ Lâm Tuyết Vân. Vì vậy, lần này Long muốn đến đây chiêm ngưỡng, nếu có thể dụ dỗ tới tay thì đem hành hạ dưới cặc. Tuy tinh tinh ngang ngược bá đạo nhưng Long cũng không ngu, gã làm chuyện gì cũng dòm trước ngó sau, thấy an toàn mới hành động. Biết được bà chủ Lâm Tuyết Vân có lai lịch không nhỏ nên tạm thời nhẫn nhục phụ trọng, cua từ từ…

Hôm nay Long mang hai cận vệ đến, mục đích là để phô trương khí thế… để dễ bề câu dẫn, làm quen sau đó mới tán tỉnh nhưng bà chủ thật khác người, chỉ nhoẻn miệng cười, không một chút đặc biệt chú ý khiến Long cảm thấy không thoải mái… Đang lúc bực bội thì thấy Ngọc Như cứ ngồi phục vụ tên trẻ khiến Long ganh tỵ… Hơn nữa gã để ý thấy bà chủ thỉnh thoảng cứ liếc liếc về tên trẻ kia. Việc này chẳng khác nào đổ dầu vào lửa… Long biết mặt Phát, con Trưởng ban Đồng, ba anh em con nhà chánh văn Phòng Diệp… Ngoài ra những đứa khác… như thằng Thọ kia… Long không để vào mắt… Bởi vậy gã tìm cách gây hấn, trước hết là gửi hoa hồng… Long đoán Thọ sẽ tiết lộ lai lịch của gã… Con trai của Bí Thư Thành ủy Phú quốc, Cậu hắn là Phó Chủ tịch tỉnh Kiên Giang. Lai lịch nghe là đủ dọa thằng kia rồi. Không chừng mỹ nữ kia nghe xong là trở mặt với thằng kia mà theo gã… Chừng đó, bà chủ nhà hàng này còn không sáng mắt hay sao… Bởi vậy Long vô cùng tin tưởng…

Đức đang cười đùa với Ngọc Như… nghe lời chói tai… Hắn nheo mắt lại… Ngọc Như mỉm cười… ánh mắt lộ sát ý. Kim Khánh lo ngại nhìn con trai… Thọ lắc đầu. Lâm Tuyết vân sa sầm nét mặt… Thiệt quá ngang ngược.

– “Anh bạn trẻ này… đây là thái độ gì”? Mai Văn Trường sa sầm nét mặt…

– “Không có chuyện của ông… Biết đây là ai không… Mau tránh ra…” Một tên cận vệ quát…

– “Anh là ai vậy?” Đức mỉm cười nhìn Long hỏi…

– “Nói cho hắn biết đi… Không cần nói tên họ chi cho rườm rà” Long khinh thường ra mặt, quay qua nói với tên cận vệ…

– “Người này là con của Bí Thư Thị ủy Phú Quốc, cháu của Phó Chủ tịch thường trực tỉnh Kiên Giang… Nghe rõ chưa…”Tên cận vệ ngạo nghễ nói…

– “Nghe rõ rồi… Bây giờ tụi mày cút đi được rồi…” Đức vung tay, ra vẻ chán ghét…

– Đụ mẹ… Thằng này… mày…

“Chát”… Long nghe Đức biểu hắn cút đi… gã sôi giận… văng tục. Chưa kịp dứt lời liền ăn một cái tát ngay vào mặt…

Đức nổi giận rồi…

Tay ôm má. Mặt Long lúc trắng, lúc xanh lúc đỏ… Hai tên cận vệ trợn mắt há mồm… Đụ mẹ thằng này dám đánh Long thiếu gia… Hai tên đồng loạt rút dao găm Thailand nhào tới quyết ăn thua đủ… Đây là dịp lập công liều mình cứu chúa… Dịp hiếm có nên không tên nào muốn chậm trễ… Mọi việc diễn ra chỉ trong vòng một nốt nhạc…

Cả nhà Mai Văn Trường. Bà Chủ Lâm Tuyết Vân tái mặt… Cả đám thực khách sửng sốt…

“Đùng… Đùng… Bịch… Bịch…”

Hai tiếng nổ vang lên… hai tên cận vệ ngã xuống… Ôm chân rên siết… Họng súng trên tay Ngọc Như còn đang bốc khói…

Mặt Long thiếu gia trắng bệch… Hắn đang sợ són đái…

Chương trước Chương tiếp
Loading...