Thằng Đức - Quyển 2
Chương 90
Cần Thơ.
Nga chọn một bàn nhìn ra mé sông, gọi một ly cà phê… Trời hôm nay không nóng, gió thổi hiu hiu làm tâm hồn nàng có chút dịu lại. Di động không ngừng reo nhưng nàng không muốn bắt máy.
– “Bí Thư Nga…” Nghe tiếng nói từ sau lưng. Nga quay người.
– Cậu tới rồi… Ngồi uống đi… Đừng gọi là Bí thư. Gọi tôi là chị Nga được rồi, nếu cậu không ngại.
– “Hi hi… Có người chị làm Bí Thư xinh đẹp, nếu tôi ngại có nghĩa là thần kinh có vấn đề trầm trọng rồi…” Đức pha trò nữa dê, nữa tâng bốc. Đưa tay gọi phục vụ.
– “Có quỷ mới tin cậu” Nga được hắn khen, trong lòng có chút tự hào… đắc ý nhưng mặt ngoài mở miệng “mắng”. Một cô phục vụ tiến đến mỉm cười chào khách.
– Xin hỏi anh cần gì?
– Ly cà phê đen làm ơn… ừm… không cần đường. Tôi uống đắng.
– “Dạ được” Cô phục vụ mỉm cười quay lưng bước đi.
– Chúc mừng cậu đã lên chức cha…
– Ha ha… cảm ơn nhiều. Chị không phải chạy xe 2 tiếng đồng hồ lên đây để chúc mừng tôi chứ hả. Lúc Phương Linh gọi nói chị mất tích làm tôi hết hồn. Đã xảy ra chuyện gì?
– Phương Linh nói gì?
– “Tôi có hỏi nhưng nàng không nói… Xem ra bây giờ ở dưới, ai cũng lo cho chị… Hay là để tôi báo cho Phương Linh biết…” Đức lấy di động ra.
– “Đừng… Tôi không muốn họ tìm tôi trong lúc này” Nga đưa tay ngăn… Cô phục vụ mang ly cà phê tới… Hai người im lặng.
– Vậy chị có thể nói cho tôi biết… Đã xảy ra chuyện gì? Cãi nhau với Bí Thư dũng à?
– “Cãi nhau thì còn đỡ… cái này…” Nga căm giận…
Thì ra Bí Thư dũng tò tí với Phó chánh văn Phòng và bị chồng của người này bắt quả tang trên giường, cả hai đang trần truồng làm công việc truyền giống. Chuyện này hiện giờ đã truyền khắp Đồng Tháp khiến Nga cảm thấy xấu hổ.
– “Tôi nói sự thật… Cậu không tin tôi à?”Thấy ánh mắt hắn nhìn nàng có chút kỳ quái, Nga tức giận…
– Không phải… Địa điểm mà Bí thư dũng và người kia bị bắt quả tang là ở đâu? Khách sạn? Tôi không nghỉ là Bí Thư dũng đi tò tí… ha ha xin lỗi nha… mà mướn khách sạn… Nếu vậy thì quá bất cẩn rồi nếu không muốn nói là ngu… Chị nghỉ coi, Bí Thư dũng là ai chứ. Là Bí Thư của Sa Đéc. Đại đa số người Sa đéc, Cao lãnh đều biết ông ta… Đi mướn khách sạn để tò tí với vợ người khác? Bí Thư dũng không ngu như vậy đâu. Cho nên tôi cảm thấy có chút kỳ quái…
– “Có khác biệt gì chứ…” Nga tức tối.
– Vậy thì phải… Ờ nè. Vậy bây giờ chị tính sao? Tính bỏ nhà đi bụi đời à? Như vậy không phải là cách đâu.
– “Tôi cũng không biết nữa nhưng tạm thời không muốn gặp hắn.” Nga thở dài.
– Vậy cũng được… Chị đặt phòng ở khách sạn chưa?
– “Chưa… Tôi ngại.” Nga ấp úng… Nàng ngại ngùng khi đàn bà vào khách sạn một mình.
– Nhà má tôi có phòng trống… Hay là đến chơi một hay hai ngày nha… Đừng ngại, má tôi vui vẻ và hiếu khách lắm.
– Thôi… Tôi muốn yên tĩnh một mình. Để tôi mướn khách sạn. Dù sao cũng cảm ơn cậu… Nói chuyện với cậu xong cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
– Tôi nhớ rồi… Tôi có một căn nhà bên kia cầu Cần Thơ… chỗ đó rất yên tĩnh… Hay là chị đến đó?
– Thiệt hả? Vậy thì tốt quá… Tôi không muốn ở khách sạn một mình… Thấy kỳ kỳ…
– Bây giờ tôi mới biết Bí Thư Nga của huyện Lấp Vò thật là nhà quê… ha ha… Chờ chút, tôi gọi điện xong mình đi.
– “Cậu không phải gọi cho Phương Linh để báo cáo tôi đang ở Cần Thơ chứ hả?” Nga oán giận.
– “Ậy… yên chí đi… hành tung của chị tuyệt đối chỉ có mình tôi biết thôi… vậy được chưa… Hi hi… Đừng có nhạy cảm quá mà… thật là. Tôi gọi cho người nhà thôi mà…” Đức goi cho Nguyệt để biết tinh hình. Nga nghe hắn nói, cảm thấy yên tâm. Nàng không tin hắn “bán đứng” nàng.
– “Anh rể… Hi hi… Chị Hai sanh rồi… Là con trai… nặng 3 ký 2.” Giọng Nguyệt hớn hở.
– “Hả? Sanh rồi? Sao không báo cho anh biết?” Nói câu này xong. Đức có chút hổ thẹn… Nhớ lúc đó mình đang “nã pháo” vào mông của Tâm Đoan.
– Chị hai nói anh bận lắm. Không cho em gọi anh… bác sĩ nói chị Hai và cháu khỏe lắm. Mẹ tròn con vuông… Anh đừng lo…
– “Ừm được… Anh tới trễ một chút nha.” Đức cúp máy… Bây giờ tới trễ một chút cũng không sao. Để cho Nhung nghỉ ngơi.
– Ai sanh vậy? Nga nghi hoặc, nàng sợ hắn gọi Phương Linh báo cáo hành tung nên vểnh tai nghe. Có người vừa sanh con? Không phải là hôm qua sao? Không phải đâu, hình như là một người khác. Cái tên mắc dịch này… Sao hắn nhiều vậy chứ? Phương Linh nhìn lầm người rồi. Xem ra ông xã mình còn hiền hơn hắn… Mình cũng nhìn lầm người rồi.
– Ậy… Đừng có tò mò mà… Lo chuyện của chị đi… Phục vụ… làm ơn tinh tiền…
Nga còn muốn chất vấn nhưng nghỉ lại… hắn nói cũng phải… Đây là chuyện của Phương Linh, mình xen vào làm gì chứ.
– Tôi chạy trước, chị theo sau nha…
– “Ừm” Nga gật đầu… Hắn chạy trước, nàng chạy theo sau.
– “Đã mấy tuần không tới đây nên có chút bụi bặm. Lúc trước mua căn nhà này định là khi tăng giá sẽ bán lại kiếm chút tiền lời nhưng sau đó thấy thích nên thay đổi ý định… Ở đây yên tĩnh lắm.” Đức mở cửa. Không chờ Nga hỏi, liền giải thích qua loa.
– “Sao chung quanh là kiếng không vậy?” Nga tò mò…
“- He he… Chị không thấy quang cảnh rộng hơn sao? “Đì zai” (Design) đặc biệt đó nha. Làm cho người ta có cảm giác rộng rãi trong một không gian chật hẹp…” Đổ mồ hôi, Đức ba xạo tìm cách giải thích… chẳng lẽ nói là lúc vừa làm chuyện đó vừa nhìn trong kiếng sẽ thấy vô cùng “phê?”.
– “Vậy cũng phải.” Nga ngây thơ, gật đầu, thấy có lý.
– “Nà… Ở đây có mấy bộ đồ ngủ của má tôi, lúc bả và ba tôi qua đây nghỉ mát… Chị cứ tự nhiên ha. Còn nữa, bây giờ chiên lạp xưởng ăn với mì gói tạm đi… Tối tối một chút tôi mua chút thức ăn đem lại cho chị ha…” Đức tiếp tục xạo ke.
– “Được rồi… Ăn uống bao nhiêu chứ… Không cần rườm rà đâu. Cảm ơn nhiều, may là có cậu” Nga mỉm cười.
– Ậy… Dù sao chị là khách mà phải chu đáo mới được. Thôi chị nghỉ ngơi ha… Tôi đi đây, tối tối một chút trở lại thăm chị… Vậy đi ha.
– Ừm… cảm ơn nhiều nha…
– Sao nói cảm ơn hoài vậy, đã nói rồi, đừng khách sáo mà. Chị nghỉ đi, khuya khuya một chút tôi trở lại. Nà, đừng có nghỉ bậy rồi làm chuyện dại dột nha.
– Tôi không khờ dại đâu. Cảm ơn câu quan tâm.
– Hi hi… Tôi không phải quan tâm chị đâu, chỉ sợ chị làm chuyện dại dột, căn nhà tôi bán không được.
– “Hả? Đồ mắc dịch” Nga chợt hiểu ra hắn muốn nói gì… mắng… Nhưng hắn đã chạy rồi.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc-quyen-2/
Đang trên đường đi đến bệnh viện… Chuông di động kêu vang. Đức nhìn màn hình. Là Hồng Phượng gọi tới…
– A lô… Hồng Phượng… Có chuyện gì vậy?
– “Anh đến bệnh viện liền đi… má em sắp sanh rồi… ba đang ở Cà mau” Hồng Phượng hấp tấp nói. Nàng biết hắn có thể ngoại giao để má nàng có phòng riêng…
– Được… được. Anh tới liền… Đức cúp máy, gọi cho giám đốc bệnh viện. Những chuyện này hắn đã lo liệu trước rồi… cũng như Nhung, Thím ba làm sao có thể nằm phòng chung với người khác được.
Bác sĩ Thanh Mai một lần nữa bị réo gọi đến bệnh viện. Lại có thêm một phu nhân của VIP cần được bà chiếu cố để mẹ tròn con vuông. Thanh Mai lúc nào cũng tận tâm và tự hào về kinh nghiệm của mình. Hơn hăm mấy năm nay, có thể nói mấy ngàn em bé được chào đời dưới tay bà. Bất chợt bà sửng sốt. Không tin những gì mình đang thấy… Sao lại là hắn?
– Ha ha… bác sĩ đến thiệt đúng lúc… Thím tôi sắp sanh, nhờ bác sĩ giúp dùm… Hồng Phượng, đây là bác sĩ Mai, bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện, là má của Tuyết Vân đó… – Đức cười, giới thiệu. Ánh mắt của bà bác sĩ này làm hắn nhột.
– “Bác sĩ… Là má tôi sắp sanh” Hồng Phượng có chút hổ thẹn, nàng hăm mấy rồi bây giờ có thêm đứa em. Ba má thật là… nàng thầm trách Hùng Thủy đã tuổi này còn muốn có em bé, nào biết tác giả bụng bầu của má mình đang đứng sát bên.
– “Ừm” Hai người chờ bên ngoài…
– Em ở đây, anh lên lầu thăm chị Nhung. Chị ấy sanh rồi.
– “Là của anh phải không? Anh thật là…” Hồng Phượng tức giận. Tển này đúng là đa dâm mà. Ngoài Nancy, Kiều Nga, Kiều Chinh, chị Thúy Ái, chị Gia Kỳ ai cũng có bầu của hắn, còn chị Tú Nhi, Thụy Vũ, Chị Tuyết, chị Yến. Không biết bao nhiêu hắn mới thấy đủ đây? Bất giác nàng sửng người, không phải mình cũng vậy sao? Aiz…
– “Hi hi… Đừng giận mà… Có chuyện gì nói sau ha.” Hắn chạy lên lầu…
Nhung đã sanh rồi. Là một bé trai nặng trơn 3 ki lô, vậy là trong hai ngày, hắn có hai đứa con trai, í không phải, thím ba cũng sắp xanh rồi, như vậy là sáng mai mình sẽ có 3 đứa con… Wow…
– “Chúc mừng anh… anh rể… Cháu giống anh lắm.” Nguyệt thấy hắn… Nàng chúc mừng.
– “Thiệt? Có đẹp trai như anh không? Hi hi…” Đức đến gần bên giường, Nhung có vẻ mỏi mệt nhưng nét mặt tràn trề hạnh phúc. Nàng đang cho con bú. Giống như Nancy, cặp vú trắng hồng, căng sữa, nhìn là thấy mê. Thằng bé cũng rất háu ăn, bú chùn chụt.
– “Wow… Từ từ con… chừa cho papa với…”Đức trêu con giống như đã trêu Nguyễn Trần Thịnh… Bên cạnh, mặt Nguyệt đỏ như gấc chín.
– “Hi hi… anh thật là.” Nhung cười…
– “Ouf… hi hi… ừm… má đâu?” Chợt nhớ Nguyệt bên cạnh… Đức cười giả lả đồng thời bắt đầu đổi cách xưng hô. Gọi bác Bảy bằng “má” rồi.
– “Má về nấu súp cho chị Hai” Nguyệt nhanh miệng đáp. Nét mặt nàng vẫn còn màu hồng.
– Anh tính đặt tên gì cho con?
– Hihi… Không gấp, từ từ suy nghĩ… Nhung à… đứa con của em bây giờ ở đâu?
– “Với bà nội… Anh hỏi làm gì?” Nhung sửng sốt, không hiểu sao bỗng dưng hắn lại hỏi như vậy.
– “Anh nghỉ, nếu em muốn hay là thương lượng với anh ta để đem con em về sống chung với em?” Lúc nãy khi nhìn thấy Nhung cho con bú, hắn cảm thấy chạnh lòng khi nghĩ đến đứa con của Nhung với người chồng trước.
– “Nhưng… nhưng mà” Nước mắt Nhung trào ra.
– Nhưng mà cái gì… Em không muốn sao?
– “Có lần anh Hưng nói cho anh ấy 1 tỷ anh ấy sẽ để bé Sỉ về ở với chị Nhung” Nguyệt nói với ánh mắt tức giận…
Đức sửng sốt… Là người gì đây? Vậy có nghĩa là bán con rồi… Á đù!
– Không thành vấn đề… Nhung, anh chuyển tiền cho em… đem bé Sỉ về.
Nhung không nói gì, nàng cảm động, cầm tay hắn siết mạnh… lòng yêu dạt dào.
– “Em ra ngoài một chút” Nguyệt biết điều, không muốn làm kỳ đà cản mũi, Chị hai nàng thiệt may mắn. Tuy anh rể baby của nàng háo sắc” nhưng là người đàn ông tốt.
Bác Bảy đã tới, Nguyệt về nhà nghỉ ngơi, hai người thay phiên săn sóc Nhung. Để Nhung ngủ, Đức xuống lầu thăm thím ba. Thủy vẫn chưa sanh, Hồng Phương nói… bác sĩ nói sớm nhất cũng phải đến nữa đêm. Thủy nói hắn đưa Hồng Phượng về để nàng nghỉ ngơi.
– Vậy ai ở với thím… Không được đâu, cháu đưa em Phượng về rồi quay trở lại.
– “Không cần gấp… bác sĩ nói đến nữa đêm lận mà.”Thuỷ thấy ấm lòng… suy nghĩ cho cùng, là con của hắn.
– Con về thay đồ nghỉ ngơi chút rồi trở lại…
– “Em nghỉ đi… Để anh lo cho thím được rồi…” Đức giành.
– “Hai đứa không cần giành… Để má…” Nhàn xuất hiện như vị cứu tinh. Vừa bước vào nghe hắn và Phương giành nhau nên cũng muốn tỏ lòng, tuy nàng đã ly dị với Tuấn nhưng hai người đã từng là chị em bạn dâu.
– Ha ha, Vậy thì tốt quá… Vầy đi. Con đưa Hồng Phượng về nghỉ ngơi vài tiếng, sau đó trở lại đây.
– “Được rồi… Đi đi…” Nhàn phát tay…
– “Cảm ơn chị… Chị hai…” Thủy cảm động.
– Ây… nói bậy, chị hai cái gì… Tôi bây giờ “đôc thân” đó nha…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc-quyen-2/
Đức nhìn đồng hồ, đã 7 giờ, đưa Hồng Phương về nghỉ, chạy qua coi Bí Thư Nga như thế nào. Đêm nay chắc là không ngủ rồi. Hắn gọi cho Nancy nói là đêm nay không về được, thím ba sanh. Chú Ba không có ở nhà mình đưa đón Hồng Phượng vào bệnh viện là chuyện nên làm.
– Nà… Bây giờ là 7 giờ, em vô nhà tắm rửa nghỉ ngơi ha, anh có chút việc cần làm. Nữa đêm anh tới đón em, chở em vào bệnh viện. Đưa má anh về.
– Ừm… mà anh đi đâu vậy?
– Anh cần có chút chuyện quan trọng cần làm. Ngoan đi cưng, mau lắm thôi.
– “Nhớ đó nha…” Hồng Phượng có chút hờn dỗi… Cái tên này… đồ ngu mà.
– Hi hi… được rồi. Nhớ mà…