Thằng Hận
Chương 10
Thục Vy đang ngồi đọc lại một số báo cáo từ các công trình gửi về nhưng thỉnh thoảng nàng lại liếc về phía bộ ghế salon nhìn chàng thanh niên đang ngồi trầm tư, khuôn mặt góc cạnh đẹp trai lộ vẻ lo lắng bồn chồn mà nàng chưa bao giờ nhìn thấy kể từ ngày nhận anh chàng vô làm trợ lý cho nàng… Không đủ kiên nhẫn đọc hết mớ báo cáo, nàng đứng dậy bước về phía đó mà hình như anh chàng mãi đắm chìm trong suy nghĩ nên cứ như không hề thấy nàng… Thục Vy ngồi hẳn xuống ghế, bắt tréo chân, sửa lại gấu váy kéo xuống quá đầu gối rồi nhẹ giọng:
– Hận…
Thằng Hận giật mình ngồi thẳng lên nhìn nàng. Đôi mắt đẹp của người phụ nữ nheo lại:
– Bữa nay cô thấy con không được bình thường… Có chuyện gì sao? Hay chán làm ở đây với cô rồi…
Thằng Hận xua tay lắc đầu, nó mỉm miệng cười gượng gạo:
– Không… Dạ không phải vậy đâu cô… Tại con đang… đang nghĩ tới mẹ con…
Thục Vy lộ vẻ quan tâm:
– Mẹ con… Mẹ con làm sao, bả đau ốm hay sao…
– Dạ không… Mẹ con khỏe… Nhưng mà… con không biết nói ra có làm phiền cô không… Chuyện riêng của gia đình con mà…
Vị giám đốc xinh đẹp cau đôi lông mày vòng cung đen nhánh:
– Không được nói như vậy. Chuyện gia đình của nhân viên cũng có ảnh hưởng tới công việc của họ với công ty, cô là giám đốc lại càng phải quan tâm… Nhất là chuyện của gia đình con… Cô rất yêu quý con nên chuyện của gia đình con cô lại càng phải quan tâm. Có gì khó xử con cứ nói, giúp được gì thì cô sẵn sàng… Nói đi, đừng có ngại…
Thằng Hận ngần ngừ một vài giây rồi nó cũng từ từ kể lại cho Thục Vy nghe tình cảnh của mẹ con nó hiện giờ… Sau ngày nó đi ít bữa thì cậu Hai nó cũng quay về sau mấy ngày ở thăm ông bà ngoại. Ông ngoại nó yếu lắm và muốn Hai Thanh về ở với ông bà. Ông sẽ giao hết toàn bộ tài sản, ruộng vườn nhà cửa cho Hai Thanh vì ông là con trai lớn sẽ hương khói thờ cúng cha mẹ sau này, còn phần các chú các dì thì ông ngoại nó cũng đã chia đất đai cho rồi… Không những vậy, ông ngoại nó còn hứa sẽ cưới vợ cho Hai Thanh để kiếm con nối dõi tông đường, là một cô gái chưa chồng hơn ba mươi tuổi ở cùng quê… Nhưng thằng Hận không lo về chuyện đó, nó oán hận hơn trong lòng khi nghe Ngọc Nhàn nói rằng, ông bà ngoại không hề đá động, nhắc nhở gì về đứa con gái út, họ coi như cô thật sự chết rồi… Hai Thanh muốn để lại căn nhà đang ở cho mẹ con Ngọc Nhàn nhưng nàng không nhận, vì nàng biết cuộc đời này không đơn giản, chừng đó năm gắn bó với mẹ con nàng, tối lại nàng lên giường cùng anh Hai như một người vợ… Bao nhiêu lời nói ngon ngọt của anh Hai rót bên tai nàng hơn hai chục năm tới bây giờ, có lẽ vật chất và một người vợ trẻ trung hơn đã làm Hai Thanh xiêu lòng, muốn ngã về phía họ… Trong lòng Ngọc Nhàn đã bắt đầu nổi lên sự hoài nghi, và lòng tin yêu của nàng đối với anh Hai cũng bắt đầu lung lay, giảm sút… Nhận căn nhà của Hai Thanh cũng đồng nghĩa với việc tiếp tục bị ràng buộc với một mối quan hệ trong bóng tối mà kể từ ngày thằng Hận thẳng thừng nói ra trong buổi tối hôm nào, nàng đã không còn hứng thú với chuyện đó nữa… Và cũng đồng nghĩa với chuyện nàng sẽ chấp nhận chuyện không vui sẽ xảy ra lỡ sau này Hai Thanh nghĩ khác đi muốn lấy lại căn nhà… Tình nghĩa chỉ trân quý đối với những kẻ nghèo, những kẻ có thân phận hèn kém… Còn một khi tiền bạc, vật chất trở thành thước đo giá trị con người thì nàng có là em gái ruột, là người tình giường chiếu hơn hai chục năm cũng chẳng là gì… Thời gian trôi đi, lòng người liệu có vẹn nguyên???
Ngọc Nhàn bày tỏ ý muốn được lên thành phố ở với con trai, vứt bỏ mọi sự đã qua ở dưới đó… Thằng Hận cũng mừng khi nghe mẹ dứt khoát rời xa cậu Hai và theo nó, nhưng hiện tại nó chưa có nhà cửa gì, đang ở trọ ở một khu nhà trọ bình thường, làm sao nó để mẹ ở chung… Vừa chật chội, tù túng… Vừa nóng nực khó chịu… Mà cái khu nhà trọ đó thì vô vàn thành phần, tốt có, xấu có… Nó đi làm để mẹ ở nhà một mình nó không yên tâm… Nó chỉ mới vô làm việc ở công ty Thục Vy được hơn nửa năm chớ mấy…
Nó nói hết cho nàng nghe, dĩ nhiên những chuyện cần giấu thì nó phải giấu, như chuyện mẹ nó quan hệ với cậu Hai Thanh… Nghe chuyện nó xong, Thục Vy cau mày suy nghĩ hồi lâu… Nàng nhìn ngắm chàng thanh niên đối diện rồi lòng nàng chợt dâng lên nỗi xúc cảm mơ hồ, lẫn lộn… Vừa cảm thấy tội nghiệp cho hoàn cảnh nó, nàng có một nỗi xúc động như nó là con trai nàng… Một góc khác, trong lòng nàng lại chen vô một mối cảm xúc khác khi nhìn ngắm những đường nét đẹp đẽ góc cạnh của một người đàn ông, bụng nàng chợt nôn nao một cảm giác vừa lạ vừa quen… Nàng chợt có ý nghĩ được ôm chầm lấy nó… Muốn được hít thở mùi đàn ông từ thân hình thanh niên cao lớn, rắn chắc của nó… Rồi thở ra một hơi dài, nàng hỏi:
– Nếu không có gì phải giữ kín, cô muốn nghe lý do tại sao con lại mang tên Hoài Hận?
Nó mỉm miệng cười buồn:
– Hồi còn là con gái mới lớn, mới mười bảy tuổi… Mẹ con bị người ta lừa gạt nên có con… Có lẽ do oán hận người đàn ông đó nên mẹ con đặt tên con như vậy để không bao giờ quên…
– Con có biết người đàn ông đó tên gì, bây giờ ở đâu không?
Thoáng qua trong đầu thằng Hận là một khuôn mặt và một cái tên, nhưng nó biết sẽ không bao giờ nói ra với nàng, nó lắc nhẹ đầu:
– Dạ… Mẹ con không nói, mà con cũng không hỏi… Con cũng không cần biết tới đâu cô… Con chỉ cần có mẹ con là đủ rồi… Biết người đàn ông đó thì sẽ được gì, con không cần…
Thục Vy “ậm ừ”, nàng nghĩ thiệt nhanh và quyết định thật dứt khoát:
– Bây giờ con nghe cô đây. Có một căn nhà hai tầng vừa rồi công ty mua được qua đấu giá, đã sửa sang lại sạch sẽ, đẹp đẽ… chờ có khách trả giá có lời là công ty sẽ bán… Bây giờ cô cho mẹ con con mượn ở trong khi con kiếm tiền dành dụm mua nhà… Cô chỉ cho mượn chớ không cho mướn nên con cứ yên tâm không có lo tiền thuê nhà… Sau này nếu con có tiền, nếu thích ở đó luôn thì cô sẽ báo cho bên kinh doanh làm thủ tục bán nhà trả góp cho con… Còn không thì thôi…
Thằng Hận giật mình đứng lên, lắp bắp:
– Cô… cô… con làm sao dám nhận… con mới làm…
Thục Vy cười kéo tay nó ngồi xuống:
– Cô tin con và cũng rất thương cho hoàn cảnh của hai mẹ con, nói đúng hơn, cô thương mẹ con… Cùng là phụ nữ cô hiểu tâm trạng của mẹ con đã trải qua những gì suốt mấy chục năm nay… Con cứ thoải mái nhận sự giúp đỡ của cô, miễn con yên tâm quyết định gắn bó suốt đời với cô… à không… với công ty cô là được…
Lỡ một từ, mặt người phụ nữ xinh đẹp đỏ lên làm đôi mắt nàng long lanh.
– Nhưng cô cũng có một việc khác ngoài chuyên môn của con mà cô muốn giao cho con, hay đúng hơn là cô muốn nhờ con làm bởi vì… vì cô không tin ai khác ngoài con… Con làm được không?
Thằng Hận nhẹ lòng vì chuyện khó của mẹ con nó đã được vị nữ giám đốc xinh đẹp giải quyết giùm. Nó nhìn nàng:
– Cô chưa nói việc gì làm sao con biết làm được không… Cô cứ nói, miễn sao việc cô muốn con làm không nằm ngoài khả năng là con hết lòng với cô… cô đã giúp con tới vậy mà…
Thục Vy quay lại bàn cầm cái điện thoại, nàng quẹt quẹt bấm bấm xong rồi nói:
– Cô vừa gửi qua điện thoại cho con mấy tấm hình… Cô muốn nhờ con ngoài công việc của công ty thì con rảnh lúc nào con theo hai người trong hình, giám sát giùm cô, nếu họ… ừm… nếu họ có những cử chỉ gì không bình thường thì con chụp hình lại, nếu được con ghi âm càng tốt… Cô cần những chứng cứ cụ thể để có cách đối phó với họ…
Thằng Hận mở điện thoại ra coi… Một người đàn ông chừng năm mươi tuổi có mái tóc nhuốm màu muối tiêu mà nó biết thừa là ai, nhưng nó không lộ ra mặt. Hình một người phụ nữ chừng trên dưới ba mươi tuổi, cũng xinh đẹp, ưa nhìn mà nó cũng có cảm giác quen quen, không biết đã thấy ở đâu… Nó nhìn lên Thục Vy, mở to mắt có ý hỏi… Nàng cười cười:
– Người đàn ông đó chính là chồng cô, là phó giám đốc của cái công ty này, nhưng mà con cũng thấy đó, từ ngày con vô đây làm tới giờ ổng đâu có xuất hiện ở đây, đúng không…
Thấy nó gật gù, mắt vẫn nhìn chăm chăm trên cái điện thoại, nàng tiếp tục:
– Ổng cứ viện cớ đi giám sát mấy cái công trình ở ngoại tỉnh nên hầu như cũng chẳng về nhà, nhưng cô biết ổng đang lui tới với người phụ nữ này… Cô ta là giáo viên phổ thông, hai đứa con gái nhà cô đều học với cô ta… Có lẽ họ quen nhau từ lúc ổng hay đi họp phụ huynh gì đó… Cô sẽ đưa cho con địa chỉ nhà cô ta… Con cứ tìm cách làm sao có chứng cứ về cái quan hệ mờ ám của họ thì đem về cho cô… Cô chỉ cần có chứng cứ để nhờ luật sư làm thủ tục ly dị… Hy vọng con sẽ giúp được cô… Mà nè…
Nàng đứng dậy đi về phía bàn làm việc, kéo một cái hộc bàn lấy một gói giấy nhỏ rồi quay lại đưa tận tay thằng Hận:
– Con nhớ giữ thiệt kín chuyện này, chỉ có con và cô biết mà thôi… Còn đây là một số tiền… Cô biết con chưa có xe máy, con cứ đi mua một chiếc loại tốt và mới nhất… Mua một cái máy chụp hình để sử dụng… Công ty có máy nhưng cô muốn con có máy riêng để chụp cho thoải mái… Đừng suy nghĩ gì hết… Đây là tiền cô ứng cho con để con có phương tiện, dụng cụ làm việc chớ không phải cô cho con đâu… Nếu thiếu cứ nói với cô, cô sẽ đưa thêm… Tiền bạc không quan trọng cho bằng những gì cô muốn con đem về cho cô… Được không?
Thằng Hận nhìn thẳng vô mắt Thục Vy. Nó nhìn thấy một nỗi chán chường hiện rõ hơn là vẻ buồn khổ. Có lẽ nàng đã muốn rời xa người chồng không cảm tình này lâu lắm rồi như những gì nó đã âm thầm tìm hiểu lâu nay… Mê gái đã thành cốt tủy của lão rồi thì có làm chồng làm cha, ở trong một gia đình giàu có, làm ăn khá giả như gia đình Thục Vy thì người đàn ông này cũng ngựa quen đường cũ mà thôi… Càng thêm lợi thế cho kế hoạch trả thù giùm cho mẹ nó và cho chính nó… Nó mỉm miệng cười, nụ cười mỉm làm người phụ nữ đáng tuổi mẹ nó chợt xao động trong lòng… Ánh mắt nhìn như xoáy tận trong ruột của nó, miệng cười của nó nửa như khiêu khích, nửa như dụ dỗ làm nàng chợt run nhẹ trong lòng… Và nàng cảm thấy sự thích thú của nàng đối với nó càng tăng thêm… Cái anh chàng này…
– Thôi được rồi, bây giờ cô cho con nghỉ ba ngày, bây giờ con ghé qua căn nhà mà cô nói coi có cần sắp xếp cái gì thì sắp xếp rồi về thu dọn, đón mẹ con lên đi…
Thằng Hận đứng lên, nó ngần ngừ giây lát rồi nhìn nàng:
– Cô… con cảm ơn cô đã giúp đỡ con… con muốn được… ôm cô một cái để cảm ơn cô, được không cô…
Thục Vy đứng lên. Nàng không thấp nhưng cũng chỉ đứng cao hơn vai nó một chút. Thằng Hận mở rộng vòng tay ôm siết nàng vô ngực… Nó thì thầm:
– Con cảm ơn cô… Thục Vy…
Nàng cứ tưởng nó chỉ ôm nàng rồi thả ra liền, nhưng mà không phải. Nó ôm siết nàng lâu lắm… Mùi đàn ông vừa thơm thơm vừa nồng đậm xộc vô mũi nàng làm nàng chợt nao nao… Có một thoáng nàng như ngất ngây với vòng tay ôm và mùi đàn ông của nó khơi gợi cho nàng một cảm giác gì đó mơ hồ nhưng sảng khoái, trông ngóng… Bất giác, Thục Vy phát hiện ngay bụng dưới nàng một cái vật cưng cứng, dài dài ép lên bụng và có vẻ lớn dần lên và giật nhẹ từng cái… Hai má nàng chợt nóng rực lên, nàng biết đó là cái gì… Tự nhiên, trong đầu nàng nảy ra một ý định nghịch ngợm chứ không như bên ngoài đứng đắn của một phụ nữ tuổi ngoài bốn mươi… Mỉm cười, nàng luồn tay xuống dưới bụng, bóp chặt cái vật đó rồi hơi nẩy người ra nhìn lên khuôn mặt chàng trai đang đỏ hồng, không biết vì mắc cỡ hay bị kích thích:
– Hỗn hào quá ha… Tại sao ôm cô mà cái này cứng lên chọt vô bụng cô… Có ý đồ gì… Nói mau…
Nghe câu hỏi có vẻ giận dữ, nhưng nhìn đôi môi đỏ đang mỉm một nụ cười và đôi mắt đen long lanh, thằng Hận biết là nàng không giận nên nó cũng cười:
– Con đâu có biết… Tại cô xinh đẹp và thơm phức như vậy, tự nhiên nó cứng chớ con không hề có ý đồ đâu… Con nói thiệt…
Thoáng trong ánh mắt nàng lóe lên một tia thất vọng nhưng tắt ngay. Bóp nhẹ con cặc cứng ngắc của thằng Hận vài cái, nàng cũng phải thả ra:
– Hừ… Đừng có đổ thừa… Thôi, đi…
Câu nói chưa dứt, miệng nàng chợt bị bịt chặt bằng một cái miệng khác… Thằng Hận nó dám hôn nàng… Vòng tay thằng Hận kéo sát thân hình chắc nịch, ấm áp mà mềm mại của người phụ nữ. Môi nó đang áp chặt trên môi nàng, đầu lưỡi ló ra liếm qua liếm lại trên hai cánh môi đang ngậm lại… Thục Vy chợt run người vì cảm giác đột ngột ngoài ý nghĩ của nàng, hai bàn tay nàng đưa lên ngực nó tính đẩy ra nhưng không hiểu sao tự nhiên nàng mất toàn bộ sức lực… Tiếng kêu của nàng “ưm ư…” trong cổ họng không hiểu là phản đối hay vì thích thú… Nhưng chỉ mấy giây sau, hai cánh tay nàng lại vòng lên thắt lưng nó, miệng nàng từ từ mở ra cho đầu lưỡi nó có cơ hội lách vô trong… Tới lúc này thì nàng không còn suy nghĩ gì nữa, khi đầu lưỡi thằng Hận vừa lọt qua, nàng đã ngậm lưỡi nó và mút nút nhẹ nhàng say sưa, vòng tay thằng Hận chợt lỏng ra, không phải để thả nàng ra mà nó vuốt lên vuốt xuống khắp trên lưng nàng, dừng lại thiệt lâu ở hai bờ mông tròn cong vểnh, căng mềm bóp lấy và kéo sát vô cho thân dưới nàng càng áp sát hơn lên trước bụng nó… Càng lúc nàng càng cảm nhận thiệt rõ, thân gậy cứng cứ giật nhẹ từng cái trên bụng nàng sau mấy lớp vải…
Khi lưỡi thằng Hận từ từ lui ra thì như tiếc nuối, đầu lưỡi nàng lại như có keo dính trên lưỡi nó và đi theo để chui qua cái miệng ham hố của nó… Thằng Hận cũng ngậm nút lưỡi nàng từng nhịp. Một bàn tay của nó lần ra phía trước để nhẹ trên một bầu vú căng bóp nhẹ như thăm dó rồi bóp mạnh hơn, một cái đầu gối của nó nhích nhẹ ép lên giữa háng nàng, hích nhẹ lên vùng âm hộ làm nàng vừa khó chịu mà cũng vừa ham thích… Nhưng rồi đột ngột, nó đẩy nàng ra, mặt nó đỏ bừng không hiểu vì mắc cỡ, sợ sệt hay vì cơn hứng tình bất tử, nó nhìn nàng:
– Con… con xin lỗi… Con không kìm được mình…
Thục Vy không nói gì, cũng không tỏ vẻ giận dỗi, nàng đẩy nó hướng về phía cửa ra hiệu cho nó đi mau đi… Thằng Hận cũng không nói lời nào nữa, nó nhanh nhẹn đi như chạy rời khỏi phòng và không quên khép kín cánh cửa… Nàng quay lại ngồi phịch xuống ghế… Mặt nàng đỏ hồng, khuôn ngực căng phập phồng dưới làn vải áo… Nàng kẹp chặt hai chân lại một hồi lâu bởi sự dinh dính, ươn ướt giữa hai chân… Thằng Hận không thể nào biết được tâm tình hiện tại của vị giám đốc xinh đẹp của nó… Nếu lúc nãy nó không dừng lại, tiếp tục lấn tới, cởi sạch áo váy trên người nàng thì nàng cũng sẽ không phản đối một chút nào… Nó làm sao biết được suốt mấy tháng nay, nàng không được gần gũi đàn ông, thân thể nàng như trái cây chín rục chỉ chờ người hái trái và ăn sạch… Cơn hứng tình đột ngột bị thằng Hận khơi dậy và cũng đột ngột bỏ ra làm nàng hụt hẫng một thoáng… Ngược lại, bản thân Thục Vy cũng không hề biết cái cách bỏ ra đột ngột của thằng Hận cũng chính là một chiêu trò của nó… Hành động vừa rồi của nó cũng chỉ vừa thăm dò phản ứng của nàng, cũng vừa khơi gợi sự thèm muốn được âu yếm, vuốt ve, gần gũi thân xác của nàng để tới một lúc nàng thật sự sẽ chủ động tự nguyện trao tình cho nó…