Thằng Hận
Chương 19
Vừa tan giờ làm việc buổi chiều, thằng Hận bỗng nhận được một cuộc điện thoại của Tuyết Thu muốn gặp… Nó cau mày suy nghĩ, không hiểu nàng đã quyết định được gì mà lại gọi cho nó sau gần nửa tháng nó tới nhà nàng… Nhưng, nó không thắc mắc lâu, bởi nếu Thục Vy không giao cho nó cái việc bám theo Đỗ Lộc và Tuyết Thu thì nó vẫn tìm cách tới gần nàng vì nàng cũng nằm trong kế hoạch của nó… Hẹn nàng trong vòng một tiếng ở một quán cà phê kín đáo, nó quay về nhà tắm rửa kiếm một chút dằn bụng rồi mới đi gặp nàng…
Dựng xe xong, thằng Hận bước nhanh vô nhà, chợt nó đứng khựng lại khi thấy mẹ nó ngồi trên ghế salon, sát ngay bên cạnh là một người phụ nữ ăn mặc có vẻ đơn sơ như mẹ nó ngày xưa khi còn ở dưới quê. Một cái áo bà ba, cái quần đen… Khuôn mặt người phụ nữ làm nó hơi sững lại không kịp lên tiếng chào hỏi vì nàng có khuôn mặt gần giống như mẹ nó, chỉ có điều nhìn có vẻ cực khổ và già dặn hơn… Nó cúi đầu:
– Chào… cô…
Đôi mắt nhuốm vẻ muộn phiền của người phụ nữ mở lớn nhìn nó trân trân không nói lời nào, rồi tự nhiên nó thấy hai hạt nước long lanh trào ra chảy dọc xuống má nàng, nàng quay qua nhìn mẹ nó. Ủa, mà sao đôi mắt mẹ nó có vẻ cũng sưng lên, đỏ mọng như vừa mới khóc xong… Ngọc Nhàn đứng lên làm người phụ nữ cũng đứng lên theo:
– Hận… Đây là… là dì Sáu An, là chị ruột của mẹ…
Thằng Hận chợt lạnh sống lưng. Nó không biết nói gì hết… Sau hơn hai mươi năm, ngoại trừ cậu Hai Thanh đã nuôi dưỡng nó như một người cha, còn ngoài ra ở bên ngoại không hề có một ai tìm tới, dù chỉ một lần để coi thử mẹ con nó sống chết ra làm sao… bây giờ sao lại có một người ở nơi đó lại xuất hiện ở đây…
Ngọc Nhàn bước tới kéo tay nó ngồi xuống, nàng quay qua kéo Sáu An ngồi xuống với mình rồi mới bắt đầu:
– Mẹ muốn nói với Hận vì sao dì Sáu của con lại xuất hiện ở đây… Mẹ cũng rất ngạc nhiên, nhưng vì có lời gửi gắm của cậu Hai con nên mẹ không thể không đón tiếp dì Sáu… Mà mẹ cũng không muốn làm cái điều mà có lẽ con đang nghĩ trong bụng, là tại sao phải đón tiếp một người từ nhà ngoại con… Hận à… Ngày xưa, lúc mẹ bắt đầu có con trong bụng, dì Sáu An là người gần mẹ nhất, là người thương mẹ nhiều lắm, có lẽ chỉ sau cậu Hai… Nhưng vì ông ngoại con quá nghiêm khắc và giữ lễ nghĩa cứng nhắc tới độ khắc nghiệt với con cái mình…
Thì ra, chuyện cuộc đời Ngọc An là chị kế của Ngọc Nhàn từ từ rồi thằng Hận mới tỏ tường ra. Lúc mà Ngọc Nhàn bị dính bầu với Đỗ Lộc, chính Ngọc An đang học đại học năm đầu tiên ở thành phố bỏ cả học hành về liền với em gái út mà nàng vô cùng yêu thương… Ôm em gái khóc suốt mấy đêm liền nhưng nàng không thể nào cứu Ngọc Nhàn được. Bởi đang đi học tiền đâu mà nuôi em, lại một phép sợ hãi cái uy nghiêm của cha, nàng lại càng không thể làm gì hơn được… Chỉ có một mình Ngọc Nhàn hiểu được chị mình và cũng chính Ngọc An về sau này khi đã đi làm thỉnh thoảng qua Hai Thanh cũng hay hỏi thăm và giúp đỡ chút đỉnh tiền bạc cho em gái, cho cháu… Nàng cũng rất muốn tìm thăm em, thăm cháu một lần nhưng dòng đời xô đẩy, Ngọc An không thể làm được điều đó mãi cho tới bây giờ…
Vừa ra trường, Ngọc An đã gặp phải một mối duyên không được lành. Khác với Ngọc Nhàn, nàng không để dính bầu, hay đúng hơn, mãi về sau này nàng mới biết, nàng không thể có con… Theo chồng về tận ngoài miền trung nắng gió, bão lụt… Nhà chồng thấy lâu không con cái, họ bắt đầu trở mặt với nàng… Bắt ép nàng nghỉ việc ở nhà làm lụng ruộng vườn, chăn nuôi không có một giờ để thở… Cốt để nàng chịu không nổi phải bỏ chồng để họ có cớ cưới vợ khác cho con trai… Nhưng cũng còn chút may mắn, dù người chồng không hoàn toàn đủ bản lĩnh để bảo vệ cho nàng nhưng cũng còn đủ yêu thương để không nghe theo gia đình mà vứt bỏ nàng… Cho dù anh cũng chẳng khỏe mạnh gì để đương đầu che chắn cho người vợ xinh đẹp, ngoan hiền biết nhẫn nhục này, anh mắc bệnh tim càng ngày càng nặng… Cho tới mười ngày trước, sau một lần chứng kiến chính thằng em ruột say xỉn về giở trò mò mẫm, rờ mó chị dâu… Anh uất ức lên cơn đột quỵ mà chết… Biết trước cuộc đời mình sẽ chẳng tốt lành gì sau khi chồng đã không còn, sau ba ngày đám tang và sau ba ngày chôn cất chồng xong, Ngọc An chỉ còn biết vơ đại mấy bộ đồ tìm đường về quê cha mẹ… Về tới nhà, cha mẹ dòm ngó một cách lạnh lùng vô cảm, các anh chị đã có gia đình riêng phải lo toan, có cái bằng đại học kế toán biết làm được gì đây… Rồi cũng Hai Thanh nghĩ ra chuyện nói nàng tìm lên thành phố với mẹ con Ngọc Nhàn…
Thằng Hận không ác tâm, nó chỉ oán hận gia đình nhà ngoại đã bỏ rơi mẹ con nó, không đoái hoài, không thăm hỏi, không chia sẻ cùng mẹ nó và động viên mẹ nó vượt qua cơn giông tố của cuộc đời một cô gái lúc đó chỉ vừa mới lớn, chẳng hiểu biết gì về thế thái nhân tình… Bây giờ nghe mẹ nó kể lại tấm lòng của dì Ngọc An, về sự bất lực của dì trước nỗi đau của mẹ nó, nó đã hiểu ra, nhờ vậy, lòng oán hận trong nó đối với gia đình nhà ngoại cũng vơi đi ít nhiều… Nó suy nghĩ một hồi lâu không để ý tới sự căng thẳng trông chờ của hai người phụ nữ ngồi trước mặt nó. Mọi sự bây giờ là do nó quyết định. Chấp nhận sự hiện diện của dì Ngọc An hay không chấp nhận… Phần Ngọc An, nàng cũng đã suy tính tới con đường cuối cùng… Nếu không được nương thân với mẹ con em gái, nàng cũng sẽ quay lại với tấm bằng đại học kế toán, có lẽ cuộc đời nàng cũng không tới mức độ ăn mày, đầu đường xó chợ…
Thằng Hận thở ra một hơi dài, nó nhìn mẹ nó rồi nhìn qua Ngọc An, lại quay qua, quay lại nhìn hai người một hồi… Mắt nó chợt ánh lên vẻ vui mừng chân thật, nụ cười mỉm lại nở trên môi nó:
– Con tính vầy, mẹ Út Nhàn với dì Sáu An coi được không nghe… Từ giờ trở đi, dì Sáu cứ ở đây với mẹ con con, dì sẽ sống một cuộc sống bình thường và bình an, khác với những ngày đã qua… Con cảm ơn dì Sáu đã yêu thương mẹ con… Cho nên dì hãy cứ yên ổn và bình tâm sống ở đây như chính là… chính là… một người mẹ thứ hai của con…
Nghe thằng Hận nói tới đây, Ngọc An không kìm được xúc động, nàng quay qua ôm Ngọc Nhàn khóc nức nở… Lặng đi một hồi lâu, chờ cho tiếng khóc của Ngọc An bớt đi, thằng Hận trầm giọng nghiêm chỉnh nói tiếp:
– Con nghe dì Sáu có bằng đại học kế toán, trong công ty con làm hình như cũng đang cần người có bằng cấp như dì Sáu. Ngày mai con sẽ nói chuyện với giám đốc của con, xin thử coi, nếu được thì dì Sáu sẽ vô đó làm với con… Mà con tin chắc là được… bà giám đốc rất thương và rất tin con… Vậy đi… Giờ mẹ chuẩn bị cho con cái gì ăn đi, con lên tắm rửa một chút rồi xuống bỏ bụng… Tối nay con phải có việc làm nữa rồi…
Nói xong nó đứng lên, chưa kịp bước đi thì Ngọc An đã thiệt nhanh đứng dậy, ào tới ôm cứng nó trong vòng tay. Nàng úp mặt trên ngực nó khóc thút thít:
– Hận ơi… Dì không ngờ… không ngờ con rộng lượng bao dung như vậy… Dì Sáu cảm ơn con… Không có Út Nhàn với con, dì Sáu không biết phải đi đâu, về đâu nữa, dì Sáu cảm ơn con, Hận ơi…
Thằng Hận lúng túng không biết nói gì làm gì, nó nhìn qua mẹ nó đang ngồi đó mỉm cười với hai hàng nước mắt, nàng cũng nhè nhẹ lắc đầu ra hiệu nó hãy làm gì đó… Làm gì bây giờ, tay nó ngập ngừng rồi đưa lên vỗ nhẹ trên bờ vai gầy của Ngọc An như vỗ về… Bất chợt, nó phát hiện trước ngực nó, bầu ngực mềm căng của dì Sáu áp sát… Hình như, dưới háng nó có chuyển biến không đúng lúc chút nào… Nó liền vừa vỗ vai Ngọc An, vừa nói:
– Được rồi… Dì Sáu đừng có làm vậy con không thích đâu… Không có gì mà dì Sáu phải cảm ơn, con phải cảm ơn dì mới đúng… Từ nay trong nhà có thêm người, mẹ con có dì để làm bạn rồi… Chớ lâu nay có hai mẹ con, mẹ ở nhà một mình, cứ thấy con đi làm về là… nhõng nhẽo ghê lắm… hì hì…
Ngọc Nhàn trợn mắt khi nghe thằng con dám chọc ghẹo mình. Nàng vừa tức cười, vừa mắc cỡ, mà cũng cảm thấy vui vui trong bụng… Dù sao, còn có chị gái ở đây, nàng không dám làm gì khác ngoài chuyện lên tiếng như để la nó:
– Hay quá ha… bữa nay dám giỡn mặt với mẹ…
Ngọc An nghe nó nói, nàng càng cảm kích hơn. Nhưng nàng cũng phát hiện ra cái mùi đàn ông nồng đậm tỏa ngát trong hơi thở nàng. Mặt nàng tự nhiên đỏ lên. Từ trước tới giờ nàng chỉ hít thở mùi đàn ông của người chồng đã chết, đây là lần đầu tiên nàng hít thở cái mùi của một người đàn ông khác, cho dù nó là cháu nàng… Cái mùi đàn ông làm nàng chợt nao nao trong bụng… Nàng giật mình thả vòng tay ôm nó ra… Thằng Hận nháy nháy mắt với mẹ nó rồi quay lưng chạy nhanh lên lầu, vừa chạy nó vừa nói to:
– Mẹ Út Nhàn, dọn cơm đi…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Hận tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-han/
Tuyết Thu ngồi đối diện với thằng Hận trong một quán cà phê nhạc ấm áp, vắng lặng… Cuối cùng thì nàng cũng có những quyết định dứt khoát, rõ ràng sau nhiều ngày suy nghĩ trong hoang mang, thất vọng… Nàng cảm thương cho cuộc đời của chính mình… Không biết ngày mai sẽ ra sao, nhưng hiện tại nàng nhận thấy rõ ràng nhất, chuyện duyên phận đã là dở dang, muộn phiền rồi… Ngấp nghé tuổi ba mươi, liệu có còn thay đổi được phận hồng nhan nữa không… Nghĩ lại, nhiều khi nàng cũng tự trách mình, biết là khó là khổ mà cứ nhắm mắt đưa chân, cũng vì lời đường mật của Đỗ Lộc… Nàng thầm cảm ơn thằng Hận đã cho nàng biết mọi sự, dù trễ còn hơn không…
Tiếng thằng Hận chợt cắt ngang suy tư của nàng:
– Chị nghĩ kỹ chưa… Phần em, cho dù chị có quyết định ra sao, em cũng hoàn toàn ủng hộ chị… Miễn sao cứ làm cho lão thất điên bát đảo là em mới bằng lòng…
Những tiếng sau cùng, thằng Hận nói với một giọng lạnh lùng, có phần độc ác… Tuyết Thu ngần ngừ một chút rồi ngập ngừng:
– Hận nè… chị hỏi cái này, nếu có gì không đúng thì em đừng có giận…
Nó cười toe:
– Em mà dám giận chị… Chị cứ hỏi, trả lời được là em nói, không thì cũng không sao hết…
– Ừ… Biết ổng là cha của mình, sao Hận không tìm nhận, biết đâu ổng đã thay đổi, hối hận… rồi cha con đoàn tụ…
Thằng Hận cười lạnh:
– Chưa bao giờ em gặp mặt. Nhưng qua những gì em theo tìm, chứng kiến… thì lão sẽ không bao giờ chịu nhận em là đứa con bị bỏ rơi của lão… Lão sẽ sợ tai tiếng, mất sạch cái gia đình mà lão đang có… thật sự, nếu lão còn có chút tình người, thì suốt hơn hai mươi năm qua, lão đã đi tìm gặp mẹ con em, không cần phải chấp nhận để nuôi dưỡng, chỉ cần lão nhìn nhận là đủ rồi… Nhưng, chị thấy đó, không hề…
– Rồi em tính làm gì ổng…
Giọng thằng Hận bỗng nhỏ đi nhưng nhuốm vẻ kiên định sắt đá:
– Làm gì thì em cũng đã và đang làm rồi… Tới lúc cần em sẽ nói cho chị nghe… Còn bây giờ, chị cứ làm theo những gì nãy giờ chị em mình đã bàn…
Nói là bàn tính, nhưng thiệt tình, chỉ là những ý kiến của thằng Hận mà Tuyết Thu cảm thấy có lý và nàng nghe theo nó… Kể từ hôm nay, nàng sẽ dứt khoát rời xa Đỗ Lộc, không cho hắn gặp gỡ, nói chuyện hay bất cứ một sự gần gũi nào… Lúc đầu, nàng tính trả lại căn nhà nhỏ cho lão, nhưng thằng Hận không cho sau khi biết chủ quyền căn nhà chỉ do một mình nàng đứng tên… Lão sẽ không thể chứng minh được tiền mua nhà là của lão… Nó biểu nàng ngay ngày mai thay hết các khóa cổng, khóa cửa trong nhà… Nó còn biểu nàng về hỏi thăm số điện thoại của cảnh sát nơi nàng ở để khi cần nàng có thể cầu cứu một cách hiệu quả nhất… Không hiểu làm sao mà cái gì thằng Hận nói nàng cũng nghe… Có lẽ nàng là một trong những loại phụ nữ mà khi gần một người đàn ông, dù già, dù trẻ đều cảm thấy bản thân mình vô cùng yếu ớt, luôn dựa dẫm và tin họ ngay lập tức… Vì vậy, mà sau lần bị Đỗ Lộc lừa cho uống thuốc, nàng đã đặt hết lòng tin vô lão, bây giờ, sau khi nghe chuyện thời quá khứ của lão, nàng lại hoàn toàn đặt lòng tin trên thằng Hận không một chút nghi ngờ… Vẫn còn có một lý do khác nữa, không thuộc về lòng tin mà vì cảm nhận lạ kỳ của tâm lý phụ nữ mà nàng chưa kịp hay không biết nhận ra… Đó là, Tuyết Thu thích gần gũi đàn ông… Tiềm thức của nàng luôn khao khát có một người đàn ông để cuộc đời nàng có chỗ dựa, thân thể nàng được ôm ấp, vỗ về và âu yếm, trái tim nàng được yêu thương và yêu thương trở lại… Đó là một hình thái khác của của khát khao thân xác cầu mong được thỏa mãn, nhưng với nàng nó không biểu lộ bình thường như một số phụ nữ khác mà dân gian gọi tên một cách dung tục, trắng trợn là dâm đãng… Cái dâm của Tuyết Thu nó chỉ biểu hiện qua một tên gọi khác là chỉ ham thích có một người đàn ông xuất hiện bên cạnh, để nàng nhìn thấy, được hít ngửi cái mùi đàn ông đặc trưng…
Sau khi đã nói chuyện xong, thằng Hận và Tuyết Thu chuẩn bị ra về. Khi nghe nàng nói cái xe máy của nàng bị hư phải gửi sửa ở gần trường nàng dạy, lúc nãy nàng phải đi taxi tới, thằng Hận biểu nàng để nó chở nàng về… Tuyết Thu lẳng lặng gật đầu… Không có mũ bảo hiểm, nhưng vì trời đã gần khuya nên thằng Hận cũng không lo gì mấy…
Đường về nhà Tuyết Thu có mấy đoạn thiếu ánh đèn đường tối thui… Qua một trong những đoạn đường đó, tự nhiên Tuyết Thu vòng tay ôm ngang bụng thằng Hận… Nàng dựa đầu lên tấm lưng vững chãi của nó để bắt gặp trong bụng mình chợt nôn nao một cách kỳ lạ… Phần thằng Hận, nó hơi giật mình một thoáng khi vòng tay nàng ôm chặt ngang bụng nó, lưng nó cảm nhận thật rõ rệt sự mềm căng của hai bầu vú nàng áp trên đó… Giữa háng nó bắt đầu rục rịch sự vươn dậy của khúc gân thịt vì bị cảm giác kích thích từ phía sau lưng… Nó cố gắng hít thở đều đều để nắm chặt tay lái…
Về tới cổng nhà Tuyết Thu, nó cũng dựng xe rồi bước xuống, cầm chùm chìa khóa trong tay, nó mở khóa cổng giùm cho nàng… Đưa lại chùm chìa khóa và nó bất ngờ cầm cả bàn tay nàng kéo sát về phía mình. Tuyết Thu chưa kịp phản ứng thì môi nó đã áp trên đôi môi hơi se lạnh của nàng, đầu lưỡi nó mạnh bạo vươn ra lách nhanh vô miệng nàng không cho nàng kịp phản ứng, hai tay nó không ngừng xoa vuốt dọc trên lưng nàng… Một bàn tay ấp trên bờ mông căng tròn kéo sát vô người nó… Thân cặc cứng ngắc nãy giờ ép chặt trên bụng nàng giật nhẹ… Tiếng kêu của nàng vọng lên từ cổ họng không biết là phản kháng hay chấp nhận nhưng rồi hai cánh tay nàng cũng vòng lại ôm chặt lấy lưng nó…
Khi thằng Hận kéo lưỡi mình về, Tuyết Thu không ngần ngại đưa lưỡi nàng theo như trao trả cái hôn cho nó… Nó mút đầu lưỡi nàng hình như lâu lắm, cho tới lúc nàng có cảm giác đầu lưỡi mình tê tê, tay nàng vỗ nhẹ trên lưng nó thì nó mới nhả ra… Trong bóng tối, hai má nàng nóng rực, và dưới bụng nàng ngầy ngật một cơn nóng nhỏ lan tỏa nhẹ nhẹ khắp người… Hai tay thằng Hận ấp hai bên má nàng, nó thì thầm đủ cho nàng nghe:
– Hận xin lỗi chị… Hận không kiềm chế được… Chị xinh đẹp và lôi cuốn Hận ghê lắm… Thôi, chị vô nhà đi không thôi lạnh… Em về đây…
Không để cho nàng kịp có tiếng nào, nó quay lưng leo lên xe rồi nổ máy chạy một mạch… Tuyết Thu nhìn theo bóng đèn đỏ sau đuôi xe nó, nàng vừa bất ngờ, vừa hoang mang… Tại sao thằng Hận lại dám hôn nàng… Tại sao nó lật đật bỏ về… Đứng một hồi lâu, nàng mới quay vô nhà…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Hận tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-han/
Sáng chù nhật, thằng Hận thức dậy chỉ còn có một mình trong nhà. Mẹ nó đã đi cùng với dì Ngọc An.
Tuần vừa qua, sau một lần gần gũi nóng bỏng, cuồng nhiệt với giám đốc Thục Vy trong căn phòng làm việc đóng kín cửa, trên cái ghế salon dài… Khi cả hai vẫn còn thở hổn hển sau khi cơn cực khoái tột cùng thỏa mãn đang còn lâng lâng trong hai thân thể trần truồng, nằm nghiêng ôm nàng trong tay, thằng Hận vừa vuốt ve trên hai bầu vú phập phồng, trên làn da trắng âm ẩm mồ hôi, nó rù rì bên tai nàng về chuyện xin cho Ngọc An vô làm kế toán trong công ty… Dĩ nhiên là nó cũng phải kể sơ qua về hoàn cảnh của dì Sáu và bằng cấp mà dì Sáu nó có được… Hạnh phúc thỏa mãn trong vòng tay của nó, Thục Vy không chần chừ lấy nửa giây, nàng mau mắn gật đầu đồng ý và biểu thằng Hận ngay ngày mai đưa Ngọc An tới gặp nàng… Cuộc phỏng vấn không qua phòng nhân sự, nói đúng hơn, cuộc nói chuyện giữa giám đốc và Ngọc An diễn ra thật nhanh… Và kỳ diệu thay, biết thằng Hận đang đi công việc bên ngoài, trên đường đi công việc của mình, đích thân Thục Vy chở Ngọc An về tới tận nhà… Đã vậy, nàng còn tranh thủ còn chút thời gian, ghé vô thăm và hỏi chuyện với Ngọc Nhàn… Ba người phụ nữ sàn sàn tuổi nhau không ngờ lại ý hợp tâm đầu trong mọi chuyện. Nhất là Thục Vy, nàng không nghĩ mình là một vị nữ giám đốc công ty giàu sang, trình độ văn hóa thì cũng đại học như Ngọc An nhưng kiến thức nhận biết xã hội lại cao hơn cả hai chị em họ, nàng nói chuyện và ân cần với chị em Ngọc Nhàn vô cùng ngọt ngào, tình cảm và đầy cảm thông… Cuối buổi gặp gỡ đột xuất và ngắn ngủi, khi biết tuổi tác của nhau, Thục Vy là lớn nhất, nàng bốn mươi bốn, Ngọc An bốn mươi hai và Ngọc Nhàn bốn mươi… Họ liền gọi nhau là chị em, vô cùng thân thiết… Khi Thục Vy lái xe rời đi, chị em Sáu An và Út Nhàn nhìn nhau thầm khâm phục và ngưỡng mộ vị nữ giám đốc của thằng Hận không biết để đâu cho hết… Cả ba người đều không kịp nghĩ mối dây liên hệ của họ sau này sẽ còn thắt chặt hơn nữa bởi một “sợi dây” duy nhất là… thằng Hận…
Tiếng xe máy ào vô sân nhà làm thằng Hận giật mình ngó ra… Người lái xe là một cô gái, mới nhìn thằng Hận tưởng Thục Miên, nhưng khi cái mũ bảo hiểm gỡ ra khỏi đầu, nó hơi lạ vì cô gái lại là Thục Mai… Thân hình cô gái đầy vẻ lôi cuốn, cô mặc một cái áo sơ mi màu hồng nhạt ngắn ngang bụng, bên dưới là cái váy carô ngắn cao hơn đầu gối, cái kiểu ăn mặc của số đông cô gái bây giờ bắt chước kiểu mặc của mấy cô gái trong mấy ban nhạc của Hàn Quốc đây mà. Đôi chân dài trắng phau với một đôi giày trắng mềm đế thấp… Mở cốp xe, cô lôi ra một cái túi nhỏ rồi quay người bước nhanh vô nhà… Mở cửa thấy thằng Hận đang đứng giữa phòng khách chăm chú nhìn, chẳng nói chẳng rằng, cô quăng cái túi nhỏ nhưng có vẻ hơi nặng lên một cái ghế salon rồi bước tới trừng mắt nhìn thằng Hận:
– Anh hay lắm… Tui không ngờ anh cũng là thằng con trai khốn nạn… Anh… anh… dám…
Thằng Hận trố mắt:
– Cái gì vậy, Thục Mai… Bình tĩnh lại coi… Chưa gì vừa mới thấy mặt anh là em đã chửi rủa xối xả vô mặt anh là sao… Ngồi xuống, nói nghe coi…
Mấy tiếng cuối cùng, thằng Hận gằn giọng tỏ vẻ bất mãn vô cùng. Thục Mai không ngồi, cô còn sấn tới đưa tay đánh mạnh lên ngực nó:
– Anh còn dám nói… Chuyện anh với Thục Miên là sao… Nó còn nhỏ chút xíu mà anh đã dụ dỗ, ăn nằm với nó bao nhiêu lần rồi… Anh nói đi, tại sao anh lại làm chuyện đó với nó, nó còn con nít mà, anh biết không…
À, thì ra… Nhưng thằng Hận đã lường trước những tình huống tương tự nên nó cười một tiếng rồi lạnh lùng:
– Thục Mai, nghe đây… Thục Miên không phải là đứa con nít mới lớn, nó hai mươi tuổi rồi. Chuyện của anh với nó là do cả hai tự nguyện, thích nhau là tới với nhau, chẳng ai dụ dỗ ai hết… Anh muốn và Thục Miên muốn là… ăn nằm với nhau thôi… Cả em cũng vậy, nếu em muốn, anh cũng không từ chối…
“Chát!”
Một tiếng kêu đanh gọn vang lên. Thục Mai không dằn được, cô giang tay tát thẳng vô mặt thằng Hận… Bao nhiêu lửa nóng hờn ghen, bao nhiêu ấm ức từ tối hôm qua tới giờ cô trút vô cái tát tai này mà không hề nghĩ tới hậu quả…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Hận tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-han/
Chuyện tối hôm qua, lúc đầu đơn giản chỉ là chuyện hai chị em cô mà thôi… Tình cờ vô phòng Thục Mai lúc cô đang đi tắm, Thục Miên thấy một cái laptop lạ nằm trên bàn nên cô tò mò mở ra coi… Cô chăm chú tìm tòi, khi phát hiện ra tập tin hình ảnh mà chính Hai Mai là nhân vật chính duy nhất trong đó, cô ngạc nhiên tới sửng sốt… Cô hiểu lầm, tưởng đâu chị mình lại đi chụp những tấm hình khó chấp nhận này… Đang còn bất mãn vì cái nhìn thấy trong laptop thì vừa lúc Thục Mai trong phòng tắm đi ra… Chẳng cần hỏi lý do, Thục Miên lớn tiếng cự nự chị mình về những tấm hình đã nhìn thấy… Thục Mai đành phải kể rõ cho em gái nghe những gì đã xảy ra trong buổi tối sinh nhật, cô say rượu và bị chụp lén đó… Kể cho Thục Miên nghe chuyện cô phải chịu thiệt về danh dự của đứa con gái khi phải nhờ thằng Hận giúp cô giải quyết chuyện mắc cỡ này… Tới đây thì Thục Miên hoàn toàn hiểu ra nhưng cô lại mất tỉnh táo để nói ra điều không nên nói:
– Thôi được rồi, chuyện này thì em tin Hai Mai, nhưng mà Hai Mai không được gần anh Hận…
Thục Mai mở to mắt hoài nghi:
– Là sao, chị không hiểu… Sao em lại không cho chị gần ảnh, ít ra, vì ảnh đã giúp chị nên thỉnh thoảng Út phải để chị mời ảnh uống nước hay ăn cơm để cảm ơn ảnh, để cho ảnh biết mình không là người vô ơn chớ…
Sợ chị mình gần gũi sẽ giành mất người con trai đã mấy lần cùng cô đưa nhau lên tới ngọn núi cao của chuyện ân ái, cô gái càng mất bình tĩnh hơn để hét lên:
– Em không cần biết… Anh Hận với em đã từng ngủ với nhau rồi… Hai Mai không được chen vô… Hiểu chưa…
Lời nói vừa ra khỏi miệng thì Thục Miên mới giật mình vì nhận ra mình đã quá đà… Bây giờ thì tới phiên Thục Miên nổi cơn thịnh nộ… Người quen Hận trước là cô. Người đã thấy thân hình cô gần như hoàn toàn khỏa thân là Hận. Người con trai mà cô đã bắt đầu nuôi dưỡng tình cảm, vừa biết ơn vừa bao hàm sự khâm phục, ngưỡng mộ… Lại là người đã cùng em gái cô lên giường sao… Thục Mai chỉ nói một câu:
– Được rồi… Em giỏi… Đang còn đi học mà đã không nghe lời má, chui vô cái chuyện này… Để tối nay chị nói với má…
Không còn hiệu quả nào hơn. Thục Miên đành xuống nước năn nỉ, van xin Thục Mai đừng có méc má… Càng lấn tới, Thục Mai bắt em gái phải kể rõ mọi chuyện từ đầu… Càng nghe, trong lòng Thục Mai càng hỗn độn bởi hai tâm tình phức tạp trộn lẫn… Cô ghen hờn với em gái vì đã ăn nằm chung chạ với Hận trước cô… Nghe những tình tiết dù chỉ là lướt qua về quan hệ ái ân của Hận và em gái, lòng cô xao động bởi sự tò mò, bởi sự quyến rũ của chuyện quan hệ tình dục mà cô chưa được nếm trải, chỉ nhìn thấy trên phim ảnh, qua những lần nghe bạn bè nói chuyện chọc ghẹo nhau…
Tối hôm đó gần như Thục Mai không ngủ được… Sáng ra, cô liền lấy xe chạy ào tới nhà Hận để làm gì, cô cũng không biết rõ… Chỉ biết là cô tìm Hận để giải tỏa cái ấm ức, hờn ghen của cô… Hận làm sao biết cô để ý nó… Tâm ý nó chỉ muốn làm những gì mà nó cho là cần thiết chỉ để trả hận tình cho mẹ nó mà thôi…