Thằng Hận

Chương 4



Phần 4

Hơn hai tháng, trước khi có giấy báo nhập học đại học, thằng Hận và Thanh Huyền mấy ngày lại tìm gặp nhau, mà có lâu thì cũng chỉ một tuần là nhiều, rồi không mặc quần áo gì nữa, hai đứa mê mải tìm kiếm cho nhau những khoái cảm của chuyện làm tình, tận tình trao cho nhau tất cả những gì mỗi đứa có… Từ từ rồi cũng quen, hai đứa bày biểu cho nhau làm kiểu này, động tác kia miễn sao đối phương thích thú… Mà cũng hay, thời gian này cả hai đứa chẳng đứa nào nghĩ tới cái hậu quả tệ hại có thể xảy ra là Thanh Huyền có khả năng dính bầu… Vậy mà không có… Hoàn toàn yên lành… Mãi cho tới lần gặp sau vào dịp nghỉ tết của năm đó, hai đứa mới sực nhớ và tìm cách đề phòng… Cứ vậy, suốt mấy năm học đại học, cứ vào dịp tết hay nghỉ hè là thằng Hận với Thanh Huyền lại về nhà rồi khắng khít với nhau cho tới ngày ra trường…

Bạn đang đọc truyện Thằng Hận tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-han/

Suốt bốn năm trở thành sinh viên đại học xây dựng và thêm một năm thực tập, thằng Hận hầu như không biết mệt mỏi. Ngoài chuyện đi học, nó tranh thủ ngày đêm đi làm thêm, đi dạy kèm, làm bất cứ thứ gì để có tiền ngoài số tiền vừa đủ để ăn học mà cậu Hai và mẹ nó gửi cho… Nó làm thêm kiếm tiền để học những thứ mà ở nhà nó chưa được biết, chưa được học… Trước một năm ngày ra trường nó đã có trong tay bằng lái xe hơi, bằng chuyên viên tin học, nó tranh thủ ngày đêm được một ông thầy già luyện cho một số bài võ gia truyền để phòng thân… Nói tóm lại, sau một thời gian, thằng Hận đã trở thành một anh chàng thành niên cao lớn, đẹp trai, luôn luôn mỉm cười trước mọi sự và phong thái rất đĩnh đạc, ung dung thu hút ánh mắt nhìn của mọi người, nhất là các cô gái đang kiếm tìm cho mình một anh chàng để khoác tay, để cảm thấy an toàn trước những xô bồ, toan tính của người đời… Nó thay đổi tới độ chính mẹ nó và cậu Hai cũng ngạc nhiên…

Không một ai được biết, cũng trong suốt thời gian đó nó để ý tìm kiếm dấu tích của người cha bất nghĩa đã bỏ rơi nó khi nó vừa thành hình trong bụng mẹ… Cũng không một ai được biết, trong đầu nó có một kế hoạch để trả hận cho mẹ nó, cho chính nó…

Chỉ tiếc một điều, chính vì cái kế hoạch đó, nó đành phải khất lại chuyện nó cưới Thanh Huyền sau khi ra trường… Nó phải đem hết khả năng để thuyết phục cô hãy luôn luôn tin nó, đừng nghi ngờ nó… đến một ngày hoàn thành được ước nguyện, nó sẽ cưới cô… Là con gái, lúc đầu Thanh Huyền cũng khóc lóc, giận dỗi, nghi ngờ… Nhưng rồi tình yêu trong sáng từ thuở là học trò trong cô mạnh hơn hết thảy, cô lại hoàn toàn tin cậy nó không điều kiện… Cô chờ đợi…

Bạn đang đọc truyện Thằng Hận tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-han/

Kỳ nghỉ tết trước ngày tốt nghiệp, Hận ở nhà hơi lâu vì nó không cần phải tới trường nhiều nữa mà chỉ cần hoàn thành đề án tốt nghiệp trước ngày quy định là được… Thanh Huyền thì ra trường trước Hận vì cô chỉ cần học đủ bốn năm… Để được gần Hận, cô thuyết phục gia đình cho cô kiếm việc làm ở thành phố lớn, mà thiệt tình, nếu có về quê thì với địa phương chưa có nhiều thay đổi thì cô cũng khó mà có được một việc làm đúng với ngành học kinh tế của cô… Và, đương nhiên là trước ngày Thanh Huyền quay lên thành phố để đi làm thì Hận và cô cũng có một đêm cuối bên nhau, cũng ở trong căn lều cách đây bốn năm cô đã trao hiến đời con gái cho nó… Gọi là căn lều cho quen miệng, chớ Hận cũng đã tự thiết kế, thay đổi nhiều để trở thành gần như một căn nhà nhỏ có đầy đủ tiện nghi tối thiểu… Và chính ngôi nhà của cậu Hai, nó cũng tự tay sửa sang, làm lại cho đẹp hơn, sáng sủa hơn… so với hình dáng ngôi nhà cũ mang đậm chất thôn quê ngày trước…

Cậu Hai và Ngọc Nhàn đều biết rõ quan hệ gắn bó từ thuở tốt nghiệp phổ thông của hai đứa nhỏ và cũng rất ưng ý, chỉ chờ ngày Hận và Thanh Huyền chính thức cưới nhau… Trong thâm tâm mấy người lớn cũng đã coi cô như đứa con gái trong nhà, và ngược lại, Thanh Huyền cũng coi cậu Hai và Ngọc Nhàn như chính người thân thiết ruột thịt của mình. Vì vậy, không lạ lùng gi khi chiều nay cô đi chợ mua thức ăn và đem tới nhà cậu Hai, tự tay cô muốn nấu một bữa cơm trước khi tạm biệt lên thành phố để đi làm…

Biết đến tối khuya thì Hận sẽ chở cô về nên cô không tự chạy xe mà đi taxi về nhà cậu Hai. Hai tay xách mấy cái túi lớn đựng đủ thứ cho bữa cơm hơi đặc biệt, cô nhẹ nhàng đi nhanh vô nhà… Cửa lớn mở rộng nên cô cứ vậy mà đi thẳng xuống bếp vì đã quen thuộc từ nhiều năm, không cần phải lên tiếng chào hỏi… Đi ngang qua một cửa phòng không đóng kín, cô chợt giật mình dừng lại lắng tai nghe vì có tiếng cười và tiếng nói trong phòng… Đứng lại, cô nhìn kỹ và biết đây là phòng ngủ của mẹ Ngọc Nhàn… Tiếng cười nhỏ, tiếng nói cũng nhỏ nhưng nghe rõ từ trong phòng vọng ra… Là con gái, phụ nữ, cái tính tò mò cố hữu trời sinh vẫn không trừ cô ra, cô nhẹ nhàng bước sát tới khung cửa nhìn vô… Hít một hơi dài trấn tĩnh, Thanh Tuyền nín thở vì hình ảnh trong phòng mẹ Ngọc Nhàn…

Cậu Hai đang ôm cứng mẹ Ngọc Nhàn từ phía sau, hai tay ông thò hẳn vô trong cái áo đã mở mấy hột nút áo phía trên, nàng đứng áp sát lưng trước ngực ông, tiếng cười khúc khích từ chính miệng nàng lẫn tiếng kêu xin:

– Thôi, anh Hai… nhột Út… đừng mà… anh Hai…

Tiếng nói nhỏ như năn nỉ của cậu Hai vọng ra:

– Út cho anh đi… bữa giờ lâu lắm rồi, anh Hai chẳng được đụ Út cái nào… chịu không nổi…

Tiếng thở nàng bỗng dồn lên, hổn hển:

– Ui da… Út biết… Út cũng thèm anh Hai, nhưng mà có con ở nhà… không được, lỡ nó biết là chết… anh Hai ráng nhịn, mai mốt con nó đi rồi Út bù cho anh Hai… đi mà… nghe Út đi… coi chừng nó ở đàng sau nó vô bây giờ… anh Hai thả Út ra đi…

Hai Thanh nghe nàng năn nỉ và nói cũng đúng nên ông thả hai tay ra khỏi ngực áo nàng, nhưng ông cố vớt vát bằng cách xoay người Ngọc Nhàn lại, miệng ông đưa sát đôi môi người phụ nữ xinh đẹp, hai đôi môi như dính nhau bằng một chất keo… Hai bàn tay ông không ngừng vuốt ve sau lưng nàng, áp xuống đôi mông kéo nàng dính chặt lên người ông… Hai cánh tay nàng cũng ôm quanh lưng ông bấu chặt trong nụ hôn tưởng chừng không dứt được… Một hồi lâu, hai người mới rời môi hôn. Ngọc Nhàn thò tay xuống giữa hai chân Hai Thanh, nàng cười nho nhỏ:

– Gớm… chưa gì mà cứng ngắc vậy…

Hai tay Hai Thanh cũng đưa lên nắn bóp trên bầu ngực nàng:

– Anh thèm Út quá mà…

Nàng đẩy ông ra:

– Anh Hai ra ngoài đi… Nhỏ Huyền nó sắp tới rồi… Coi chừng… chết à…

Thanh Huyền lật đật đi thiệt nhanh xuống bếp rồi từ cửa bếp, cô nhanh chóng tuồn ra đằng sau mấy hàng cây chui vô căn lều của Hận… Thả mấy cái túi xuống, cô ngồi xuống giường hít thở dồn dập như để lấy lại bình tĩnh… Những gì cô vừa chứng kiến là sao đây… Cậu Hai Thanh và mẹ Ngọc Nhàn là hai anh em ruột mà… Sao lại có cái chuyện động trời như vậy… Nghe thì hiểu là cái quan hệ này không chỉ mới đây. Họ loạn luân rồi sao… Từ lúc nào… Từ ngày Hận vô đại học… Bao nhiêu câu hỏi bao nhiêu thắc mắc tuôn đổ đầy trong đầu cô… Hận có biết không? Cô có nên nói chuyện này với Hận không… Nói ra thì sao, mà không nói thì sao…

Bạn đang đọc truyện Thằng Hận tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-han/

Thanh Huyền đi đã ba ngày thì cũng ba ngày Hận không gặp mặt Ngọc Nhàn hay cậu Hai. Mỗi lần mẹ hay cậu ra kêu ăn cơm là nó đóng kín cửa trả lời là ăn rồi. Hai người họ có hỏi bất cứ một câu nào thêm nữa thì nó cũng hoàn toàn im lặng không trả lời… Gọi điện thoại thỉ nó tắt luôn cả nguồn… Không hiểu chuyện gì đã xảy ra nên hai người cũng không dám làm gì hay nói gì hơn nữa, họ cứ nghĩ là do Thanh Huyền đi nên Hận buồn và tự nhốt mình trong căn lều đó… Sự thật có phải vậy không thì chỉ có Hận mới biết…

Sáng ngày thứ tư, Hai Thanh phải về quê vì có tin báo mẹ của ông, tức bà ngoại của Hận bị đau nặng, đáng lẽ Ngọc Nhàn cũng về, nhưng vì có chút tự ti, mặc cảm, cũng có chút hờn giận suốt từ những ngày đầu tiên cho tới bây giờ, đã hơn hai chục năm mà cả cha mẹ lẫn mấy anh chị còn lại đều không bao giờ có một lời hỏi thăm, không hề có một sự quan tâm nào tới bản thân nàng chớ đừng nói tới đứa cháu tội nghiệp là thằng Hận… Vì vậy, nàng vẫn quyết định không về, cho dù Hai Thanh cũng hết lời khuyên nhủ, khích lệ để nàng về cùng ông… Ngày xưa, mới mười bảy tuổi, nàng theo anh Hai đi để giữ lại danh dự cho gia đình thì bây giờ nàng cũng viện cớ đã bốn mươi tuổi rồi, nàng không muốn làm mọi người trong gia đình nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng, trong con mắt họ, có lẽ mãi mãi nàng là vết đen xấu xí cho thanh danh của gia đình, nàng dứt khoát không về… Vậy là Hai Thanh đành phải thu xếp rồi trở về một mình…

Chiều tối, một lần nữa Ngọc Nhàn cất công ra tới căn lều của con trai, hết lời năn nỉ thiếu điều muốn khóc, kêu con trai vô ăn cơm với nàng vì cậu Hai đã về quê… Bây giờ Hận mới chịu mở cửa, lặng lẽ đi vô nhà, nó chẳng nhìn mẹ lấy một lần… Bữa cơm giữa hai mẹ con lặng lẽ trôi đi thiệt nhanh, Hận vẫn rót cho mẹ một ly nước như ngày xưa tới giờ nhưng nó cũng chưa mở miệng nói một lời… Trong đôi mắt Hận ngập tràn sự buồn bã pha lẫn với sự hờn giận… Nó cũng bưng một ly nước lên phòng khách ngồi một mình với cái tivi…

Rửa dọn xong xuôi, Ngọc Nhàn nhẹ bước lên phòng khách, nàng ngồi xuống bên cạnh con trai. Hận biết mẹ đã ở bên cạnh nhưng nó vẫn im lặng… Đắn đo một lúc, nàng lên tiếng:

– Hận à… Mẹ không biết có làm gì cho con buồn không? Nhưng mấy ngày nay mẹ thấy con rất kỳ cục, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ con cư xử như vậy… Không lẽ nhỏ Huyền nó đi thì con như vậy sao… Chắc chắn là không phải rồi… Nếu mẹ có làm gì thì con cứ nói ra đi… nói cho mẹ biết đi, Hận…

Nàng đưa tay kéo tay con trai… Hận quay lại nhìn thiệt sâu vô đôi mắt vẫn còn những ánh sáng lung linh, xinh đẹp của mẹ. Nó nhìn mẹ một hồi lâu tới độ Ngọc Nhàn phải đỏ mặt:

– Làm gì mà con nhìn mẹ dữ vậy…

Hận nắm một bàn tay mẹ trong tay, nó lên tiếng trầm trầm:

– Mẹ thiệt không biết chuyện gì sao?

Nàng mở to mắt, lắc đầu. Hận nhếch môi cười thiệt lạ:

– Nhỏ Huyền biết cái quan hệ của mẹ và cậu Hai, cái quan hệ không bình thường đó…

Ngọc Nhàn giật mình, nàng tính đứng dậy nhưng Hận như biết trước nắm thiệt chặt bàn tay nàng chợt run run trong lòng bàn tay nó:

– Đừng. Mẹ đừng có phản ứng… Bây giờ thì nhỏ Huyền mới biết, còn con… nói thiệt với mẹ, con biết từ lâu rồi… nên trong thâm tâm con, con vừa ghét mẹ với cậu Hai nhưng con cũng vừa yêu quý, kính trong mẹ với cậu Hai…

Giọng Ngọc Nhàn như hụt đi, nàng cất tiếng như không ra hơi:

– Làm… làm sao con biết… Mẹ… mẹ…

Hận cười buồn:

– Mẹ để yên cho con nói hết… Con không biết cái quan hệ trái lẽ đó của mẹ với cậu Hai xảy ra từ lúc nào, nhưng năm con học lớp chín, mười lăm tuổi thì con đã tận mắt chứng kiến và tai con nghe hết những gì hai người nói… Rồi từ ngày đó… con vô tình cũng có, mà cố tình cũng có, nhiều lần con nhìn thấy mẹ với cậu Hai như… như hai vợ chồng… Chính vì vậy, để không phải nghe thấy mỗi đêm, con mới làm cái lều với lý do ra đó học cho mát mẻ… Con đã từng tính bỏ nhà đi vì không chịu được cái cảm giác bị bỏ rơi, bị chứng kiến cái quan hệ trái khoáy của mẹ và cậu Hai… Nhưng rồi từ từ con hiểu ra mọi chuyện… Con hiểu vì sao cậu Hai là người đàn ông trí thức, đẹp trai, giỏi dang… bao nhiêu cô giáo có, người ngoài xã hội có, toàn người giàu có, đẹp đẽ mà cậu Hai vẫn không lấy vợ, vì cậu Hai yêu mẹ… Còn mẹ, dù sao mẹ cũng là một người phụ nữ bình thường… Mẹ có bầu con khi còn quá trẻ, gần như là con nít… và mẹ cũng có những nhu cầu riêng của thể xác… Lòng giận ghét của con với mẹ và cậu Hai từ từ biến mất hồi nào không hay… Thay vô đó là sự thông cảm của con với mẹ và sự kính trọng của con với cậu Hai trở lại…

Ngọc Nhàn bật khóc vì những lời lẽ của con trai, nàng không chủ định nhưng rồi lại ôm chầm lấy nó… Hận ngồi im, nó cũng vòng tay ôm siết trên bờ vai vẫn thon mềm của nàng… Mùi hương thơm từ người nàng bốc lên trong mũi làm phản ứng sinh lý mạnh mẽ của một thằng thanh niên trỗi dậy, cặc Hận từ từ cương cứng lên trong quần… Còn Ngọc Nhàn thì lúc đầu vì cảm kích trước tâm tình của con trai, nàng ôm con khóc vùi… Nhưng chỉ một lát sau, mùi đàn ông từ con trai tỏa ra làm nàng nôn nao rồi nàng chợt phát hiện ngay dưới mắt nàng, giữa háng Hận một cục u từ từ nổi lên, mùi con đực đang động tình thoảng qua mũi làm chính nàng cũng ngây ngây, hình ảnh cái lều vải giữa háng con trai mấy năm trước chợt hiện rõ trong tâm trí nàng, hai má nàng chợt nóng rực… Như sực tỉnh, nàng vùng ngồi thẳng lên, tính rời khỏi vòng tay ôm của con trai, nhưng không được, nó vẫn ôm cứng nàng… Đã vậy, hai bàn tay của nó còn nắn bóp hai bên cánh tay và bả vai nàng làm nàng vừa khó chịu mà cũng vừa thích thú…

Hận thì thầm nói tiếp:

– Mẹ biết không… Nhiều lần con cố tình rình coi mẹ với cậu Hai… Rồi từ từ trong đầu con nảy ra ý muốn… Mẹ biết con muốn gì không…

Ngọc Nhàn lắc đầu không hiểu. Hận mỉm cười, mắt nó chợt rực lên một ngọn lửa mà chỉ khi gần sát thân thể trần truồng, khiêu khích của Thanh Tuyền mới có:

– Con từng hơn một lần muốn được… làm tình với mẹ… mẹ biết không…

Ngọc Nhàn hoảng hốt, nàng lấy sức vùng ra khỏi vòng tay của con trai đứng dậy, trân trối nhìn anh, lắp bắp:

– Hận nói gì… Con lại muốn… muốn làm chuyện đó với mẹ sao… Hận… Con có biết vậy là… là…

Hận bật cười, mắt nó chợt long lanh:

– Haha… Ý mẹ là muốn nói con có ý muốn loạn luân chớ gì… Vậy thì cái chuyện ôm nhau đêm này qua đêm khác của mẹ với cậu Hai thì kêu là gì… Chính đáng hả… Tình yêu trong sạch hả… Hay cũng là một kiểu khác của chuyện loạn luân… Mẹ trả lời con đi…

Nàng im bặt. Con trai nàng nói không sai… Nàng và anh Hai cũng loạn luân đó thôi… Không phải chỉ một lần, mà hàng bao nhiêu lần không nhớ được, kể từ ngày thằng Hận vừa tròn một tuổi tới bây giờ vẫn chưa ngừng mà… Nàng vừa bối rối, vừa mắc cỡ không biết làm gì… Hai chân nàng chợt run lên… Hận chồm tới kéo tay nàng ngồi lại xuống ghế, nó đăm đăm nhìn nàng mà không nói gì hết, chỉ im lặng nhìn mẹ mà thôi… Cho dù đang rất hoang mang và lo sợ nhưng nét xinh đẹp ngày còn là cô gái nhỏ của Ngọc Nhàn vẫn còn đậm nét. Thân hình nàng vẫn thon gọn, vẫn nhẹ nhàng, chỉ có khác là vẻ đẹp đằm thắm hơn, sắc nét hơn… Hai bầu vú nàng vẫn căng tròn, kiêu hãnh vươn cao. Đôi mắt đen vẫn long lanh nhưng giờ thì thỉnh thoảng ẩn chứa nhiều lửa nóng hơn, không còn ngây thơ như trước nữa…

Chợt nàng giật mình khi con trai đưa tay tới trước ngực nàng, vừa cử động tính đưa tay lên ngăn chặn thì nàng sực tỉnh, thở dài một tiếng rồi thả lỏng hai tay… Hận chậm chạp cởi từng hột nút áo bà ba của mẹ ra, nó phanh hai vạt áo qua hai bên rồi ngồi sát lại, vòng tay ra sau lưng cởi móc cái nịt vú của nàng… Không cởi hẳn ra, Hận lật ngược cái nịt vú lên trên rồi đưa tay chạm thật nhẹ lên hai bầu vú trắng ngần, căng mềm của mẹ… Nó không khỏi mở miệng suýt xoa:

– Vú mẹ vẫn đẹp như vú con gái… Mẹ cho con rờ vú mẹ nghe…

Ngọc Nhàn không những không trả lời mà còn cúi đầu nhắm chặt mắt, không hiểu trong đầu nàng nghĩ gì… Cảm xúc hỗn độn làm khuôn ngực nàng phập phồng theo hơi thở… Nàng run rẩy theo từng cơn cảm xúc vừa tội lỗi, vừa lo sợ, nhất là sợ chính con trai mình, không biết nó sẽ phản ứng ra sao nếu nàng quyết liệt chống cự… Nhưng sâu trong tâm trí nàng có một tiếng nói như nhắc nhớ, nàng đã để cho anh ruột làm tình với mình thì thằng con trai nàng đẻ ra, nói cho cùng thì nó cũng là đàn ông… Tâm trạng nàng đang bị giằng xé một cách như không chịu nổi, càng lúc thân thể nàng càng run rẩy nhiều hơn… Nàng vừa lo sợ điều thằng Hận sắp sửa làm với mình, và nàng cũng vừa lo sợ cho hậu quả một khi việc đó xảy ra… Trong một thoáng chỉ vài giây nàng như ngất đi vì bao nhiêu cảm xúc kinh hoàng dồn nén, hành hạ tâm trí… Chợt nàng giật mình mở to mắt, Hận đã cúi xuống hôn lên một núm vú tròn đỏ hồng rồi ngậm vô miệng anh… Nó bú mút ngon lành như hồi còn là đứa sơ sinh, nhắm mắt ngậm núm vú mẹ bú say sưa… Bây giờ cũng vậy, chẳng khác gì, chỉ có khác là bây giờ răng nó thỉnh thoảng lại cà nhẹ lên đầu núm vú nhạy cảm của mẹ… Ngọc Nhàn rùng mình vì cảm giác ngưa ngứa bất chợt lan nhanh khắp cảm thụ của nàng… Bất giác, không chủ động nhưng hai tay nàng đưa lên ôm nhẹ trên mái tóc thằng con, bật tiếng kêu rên thảng thốt:

– A… Hận ơi… không… đừng… Hận… Mẹ không…

Thằng con trai không dừng lại, miệng nó vẫn ngậm núm vú mẹ, nó đẩy nàng nằm ngửa ra ghế salon, một bầu vú bên kia bì bàn tay nó nắn bóp, vuốt ve, bàn tay còn lại úp nhanh trên vòm mu nàng dưới lớp vải quần đồ bộ mát lạnh mặc trong nhà… Nó vừa bú nút vú nàng, vừa bóp nắn một cách mạnh bạo trên vòm mu vẫn căng phồng nhô cao của nàng… Ngọc Nhàn cựa quậy hai chân như muốn thoát khỏi cái miệng và bàn tay ma quỷ của con trai nhưng không quyết liệt, bởi một nửa trong thâm tâm nàng lại nghiêng về phía chấp nhận, vì vẫn đầy ắp trong đầu nàng là cái tâm tư đã từng nhiều năm ăn nằm với anh trai như vợ chồng… Chính cái tâm tư đó làm nàng thiếu hẳn sự chống cự phản kháng mạnh mẽ dứt khoát đối với hành động tội lỗi của thằng con trai nàng… Bàn tay đang nắn bóp bờ mu cao vồng chợt cương quyết luồn vô lưng quần mẹ, đẩy thật nhanh cả quần ngoài lẫn quần lót của nàng tuột xuống, mắc kẹt dưới mông nên bàn tay đó cũng rất nhanh rất mạnh kéo nghiêng hông nàng đẩy cho cả hai cái quần tuột hẳn xuống tận đầu gối nàng… Ngọc Nhàn không kịp phản ứng, tới khi nàng giật mình thò tay xuống tính kéo quần lên lại thì bàn tay đó của Hận đã len sâu xuống giữa háng nàng, nắn bóp trên âm hộ nham nhám đám lông đen mượt, cái cùi chỏ của bàn tay đó chận ngang lưng quần làm nàng không thể kéo lên được nữa… Nàng bật ra một tiếng thở dài, kêu nhỏ:

– Hận ơi… thôi đi mà… tha cho mẹ đi… mẹ biết rồi… mẹ xin lỗi… con đừng… đừng…

Đứa con trai vẫn mặc kệ lời kêu xin của mẹ, miệng nó áp xuống trên đám lông đen rậm hôn lên đó, hôn dần xuống dưới nữa… Mùi âm hộ đặc quánh bốc lên mũi nó, thoang thoảng vẫn có mùi quen thuộc giống như từ âm hộ của Thanh Huyền mỗi lần cô lên cơn động tình… Mùi âm hộ của mẹ nó nồng đậm hơn và cũng làm nó như say hơn… Con cặc nó cương cứng, bức bối trong đáy quần… Thả bầu vú đang được bóp nắn ra, Hận lấy cả hai tay banh rộng đôi đùi láng mịn, trắng phau như lụa của nàng mở rộng, nó lặng lẽ ngắm nhìn cái âm hộ của người mẹ xinh đẹp, cái nơi mà hai mươi ba năm trước nó đã từ trong đó chui ra…

Vùng âm hộ của Ngọc Nhàn làm đôi mắt Hận đỏ lên vì cảm hứng. Đám lông đen nhánh, mượt mà như hình tam giác trên vòm mu cao phồng, chạy tẽ qua hai bên mép lồn thành hai vệt lông đen rồi chụm lại ngay dưới lỗ đít nâu nâu đang nhiu nhíu vì bị kích động. Một tay giữ cho hai đùi nàng không khép lại được, tay kia Hận vạch nhẹ cho hai mép lồn mở ra, đường khe đỏ hồng xuất hiện đẹp đẽ trước mắt nó, có một lớp mỏng như sương trong veo phủ trên đáy khe hồng, mẩu thịt trên đầu khe ửng màu hồng hồng, âm hộ của mẹ xinh đẹp không khác gì của Thanh Huyền, chỉ có khác một chút là lông lồn của mẹ rậm nhiều hơn của cô… Không phải Ngọc Nhàn có cảm hứng mà do phản ứng sinh lý của thân thể nàng tự động rỉ ra khi Hận bú mút trên hai núm vú nàng… Những luồng hơi nóng vẫn xuất hiện sâu tít bên trong âm đạo của người mẹ… Nàng cũng thầm giận chính mình vì cái phản ứng kỳ cục đó, nhưng biết làm sao hơn, lý trí là một chuyện, còn phản ứng thân thể lại là một chuyện khác… Cũng bởi thằng con nàng đã từng có nhiều năm trải nghiệm kích thích cảm giác hứng thú nhục dục với cô bạn học có nhiều ham muốn dục tình, chưa nói nó còn học hỏi, tìm kiếm kinh nghiệm trên những trang web hướng dẫn quan hệ tình dục nữa… Bây giờ nó đem tất cả kinh nghiệm đó bày ra trên thân thể vốn cũng rất nhạy bén đối với cảm hứng dục tình của nàng…

Hận lè lưỡi ra liếm mạnh một đường từ dưới lên trên đầu khe lồn nàng rồi ngậm mẩu thịt trên đầu khe mút mút như lúc nãy nó bú mút hai vú mẹ… Ngọc Nhàn giật bắn người, cố đẩy đầu nó ra nhưng không được… Nàng bật rên như khóc:

– Ô… A… Thôi mà… Hận ơi… Đừng mà con… Trời ơi… Hận ơi…

Hận lặng im vẫn ngang tàng làm những việc nó thích, đầu lưỡi không ngừng quét lên quét xuống dọc theo khe suối ướt đẫm vì nước miếng của nó, không hiểu có giọt dâm thủy nào của nàng chảy ra không mà nó có cảm giác trơn trượt đầy đầu lưỡi mình… Mùi âm hộ của mẹ càng bốc lên nồng nặc thì nó càng như say sưa, càng liếm mút say mê hơn… Hận thò một ngòn tay vô lỗ thịt trơn ướt ngoáy tròn và đút sâu từng cái một… Ngọc Nhàn bật run run, bụng nàng vừa co giật vừa phập phồng theo hơi thở dồn dập… Sâu trong âm đạo nàng đã bừng bừng cơn lửa nóng và cảm giác trống rỗng khao khát được ép chặt và cọ xát… Hai đầu núm vú cứng lên ngứa ngáy tột độ, dù Hận vẫn thò tay mân mê, nắn bóp nhưng cái muốn bây giờ của nàng là được miệng con trai ngậm vô mút bú như lúc nãy… Chợt nàng oằn mình một cái, hai đùi nàng run lên ép lại vì một dòng dâm thủy bị kích thích không chủ động đã trào ứa thấm ướt hang âm đạo, dòng dâm thủy tràn lên như để chuẩn bị bôi trơn cho khúc gân thịt sẽ đẩy vô…

Hận quỳ lên thò tay kéo khóa quần lôi con cặc dài to, cứng ngắc kiêu ngạo giương thẳng hơi chếch lên, nó cầm một tay mẹ kéo tới cho nàng cầm lấy thân cặc mình… Ngọc Nhàn giằng co nhưng không khỏi phải xòe tay cầm nắm con cặc mà ngày xưa nàng đã từng tắm rửa cho nó không biết bao nhiêu lần… Bàn tay Hận úp bên ngoài tay mẹ nhích động như ngầm biểu nàng hãy vuốt ve cho con cặc đang thèm đụ của nó… Dù ngại ngùng và có phần không muốn nhưng nàng buộc phải cử động bàn tay theo lực ép của con trai… Trong bụng nàng thầm kinh ngạc, không ngờ con cặc nhỏ xíu hồi nào bây giờ quá chừng to lớn, dài một khúc mà bàn tay nàng không ướm hết được… Con cặc thằng con nàng to dài quá sức tưởng tượng của nàng, nó đang cứng ngắc, nóng hổi giật nhẹ từng cái trong lòng bàn tay nàng… Cầm cặc con trai trong tay, chợt một góc trong trí nàng nảy ra ước muốn là nó hãy đút con cặc của nó vô lồn nàng để nàng trải nghiệm thử coi nó sẽ nong âm đạo nàng ra sao và cảm giác sẽ như thế nào…

Ngọc Nhàn chợt hoảng hốt vì ước muốn phía bên kia của thân xác nàng cho dù trí nàng không chấp nhận được… Bất lực với sự đòi muốn của dục vọng thân xác, nàng bật khóc ngon lành…

Thấy mẹ khóc, Hận cau mày… Nó đứng thẳng dậy, nhét con cặc đang cương cứng vô quần và kéo khóa lên… Nhìn xuống thân hình xinh đẹp, trắng ngần của mẹ với hai bầu vú căng nở vươn cao và vòm mu đen nhánh nổi bật trên làn da trắng, nó cất giọng tuy nhỏ nhưng rất kiên định có chút lạnh lùng:

– Sao mẹ lại khóc… Lúc mẹ cũng nằm ngửa ra cho cậu Hai đút cặc vô chơi sao mẹ không khóc… Những lần mẹ cầm cặc cậu Hai, con thấy mẹ rất thích thú và bú cặc cho cậu rất nhiệt tình mà… của con có khác gì của cậu Hai… mà có khi còn to bự hơn nữa đó… Nếu con được đút vô lồn mẹ thì chắc chắn mẹ sẽ sướng hơn khi được cậu Hai đụ luôn đó…

Nói tới đây chợt Hận bật cười lớn, trong giọng cười hình như pha trộn giữa sự tức giận, mỉa mai và cả đau xót nữa:

– Haha… Nhưng mà thôi… Nếu mẹ không thích thì thôi, con không ép mẹ… Cái tính của con không thích cưỡng ép trong chuyện làm tình… Con sẽ chờ mẹ, chờ cái ngày mẹ sẽ nói cái câu như mẹ đã nhiều lần nói với cậu Hai khi mẹ nằm ngửa trên giường… Mẹ nói gì còn nhớ không… Con nhắc cho mẹ nhớ nè… “Anh Hai, Út thèm quá rồi nè… Lồn Út chảy nước tùm lum rồi… Anh Hai đút cặc vô… đụ cho Út đi, anh Hai… Mau đi mà…”… Đúng không, mẹ xinh đẹp của con… Haha…

Hận quay lưng đi một mạch ra cửa về phía căn lều của mình, mặc kệ nàng vẫn nằm đó, nước mắt chan hòa, áo quần vẫn chưa mặc lại… Trái tim nàng chợt nhói mạnh đau điếng vùng ngực… Ừ, thằng con nàng không hề nói sai… Nàng đã nhiều lần kêu nài như vậy với anh Hai của nàng… Lỗi này từ đâu mà có… Từ anh Hai hay từ nàng, hay từ người thanh niên ngày xưa đã dỗ ngọt rồi để lại cho nàng một đứa con rồi biến mất…

Đưa tay lần mò kéo hai cái quần lên và cài lại nút áo, Ngọc Nhàn vẫn nằm dài trên ghế salon, nàng như kiệt sức sau biến cố vừa qua giữa nàng và con trai… Nằm như lịm đi, trong suy nghĩ của nàng, những gì của ngày xưa, ngày thằng Hận vừa tròn một tuổi hiển hiện trở lại trong hồi tưởng của nàng…

Chương trước Chương tiếp
Loading...