Thằng Hận

Chương 53



Phần 53

Ông ngoại thằng Hận mất! Trước ngày ra đi về bên kia cõi vĩnh hằng, ông để lại di chúc xin lỗi mẹ con nó, để bù đắp cho những mất mát và cay đắng mà mẹ con nó, nhất là Ngọc Nhàn phải chịu đựng mấy chục năm qua, ông để lại cho mẹ con nó một phần lớn tài sản… Nhưng những điều đó không làm nó xúc động cho bằng khi nó đã được nắm bàn tay gầy guộc run run của ông trong tay… Ông nhìn nó bằng đôi mắt đã lạc thần của người sắp chết nhưng nó nhìn thấy sự ăn năn hối lỗi và tình yêu thương của ông bao trùm trong đó… Ông ra hiệu cho nó đỡ ông lên và ôm ông trong lòng… Nhìn thấy hình ảnh thắm thiết của hai ông cháu, tất cả mọi người hiện diện trong căn phòng rộng của ông không ai là không để tuôn rơi những giọt nước mắt…

Được thằng cháu ngoại ôm ấp trong lồng ngực vững chãi, ông mỉm cười rồi ra đi… Khi phát hiện ông đã không còn sự sống, một nỗi đau nhói lên trong trái tim của nó… Ông chưa hề ôm hôn nó một lần, nó cũng chưa hề được thụ hưởng cái hạnh phúc của một thằng cháu bên ông ngoại… Chỉ một lần được nắm tay ông, chỉ vừa được ôm tấm thân gầy guộc nhẹ bỗng của ông chưa được mấy phút thì ông đã rời bỏ nó thêm một lần nữa… lần này là mãi mãi… Nỗi đau chợt ập tới quá lớn làm thằng Hận không khỏi bàng hoàng, nó kêu lên hoảng hốt:

– Ông ngoại…

Nó khóc không thành tiếng. Nó cứ ôm chặt ông trong ngực mình, nước mắt nó trào ra chảy thành dòng rớt xuống trên mái tóc bạc trắng lưa thưa của ông… Cả nhà bật khóc. Khóc vì sự ra đi của ông ngoại nó thì ít, mà họ khóc vì sửng sốt, kinh ngạc thương tâm trước những dòng nước mắt của nó dành cho người đàn ông chủ gia đình đã mấy chục năm luôn là người cương nghị đanh thép, không gì có thể làm lung lay bất cứ ý định nào của ông… Vậy mà trong những năm tháng cuối đời ông lại nhìn ra là mình đã sai lầm khủng khiếp khi gián tiếp đẩy mẹ con Ngọc Nhàn ra khỏi vòng tay yêu thương của ông… Hình như cảm nhận được nỗi thống khổ của ông, thằng Hận đã thông hiểu và nó khóc vì thiệt lòng cảm kích, xúc động trước tâm tình đau khổ day dứt bao nhiêu năm qua của ông ngoại nó…

Bạn đang đọc truyện Thằng Hận tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-han/

Thục Vy biểu thằng Hận ở lại nhà ngoại nó thêm ít ngày sau đám tang để giải quyết cho xong những gì trong di chúc ông ngoại nó để lại, còn nàng và Ngọc An phải về ngay sau đám tang để lo cho việc của công ty đang vào thời điểm cuối năm, cần phải quyết toán và thanh lý những hợp đồng xây dựng cuối cùng trong năm… Không phải chỉ vì thân quen như một gia đình, mà với khả năng, tấm lòng nhiệt tình có trách nhiệm trong công việc nên nhân dịp người trưởng bộ phận kế toán của công ty xin nghỉ để đi nước ngoài, Thục Vy đã đề bạt cho Ngọc An nắm quyền trưởng bộ phận… Chính vì vậy, cho dù rất muốn ở lại với anh chị em và các cháu trong nhà, Ngọc An cũng đành phải từ biệt mọi người vì công việc… Nhân viên trong công ty có được ăn tết năm nay hay không phần lớn cũng phụ thuộc vô tinh thần trách nhiệm và hiệu quả công việc của nàng…

Ăn cơm tối xong, thằng Hận nói mẹ mời cả nhà lên phòng khách cho nó thưa chuyện… Các cậu Hai Thanh, Ba Thản, Tư Bình cùng các mợ và dì Năm Yên đều ngạc nhiên không biết nó muốn nói chuyện gì… Khi thấy mọi người đã ngồi yên, thằng Hận đứng dậy kêu Thanh Huyền đưa thằng nhỏ cho bà nội rồi hai vợ chồng rót nước trà bưng tới mời đầy đủ không sót một ai kể cả mẹ nó, Ngọc Nhàn… Đứng vòng tay rất nghiêm trang giữa mọi người nó cất giọng:

– Con thưa các cậu, mợ, dì Năm và mẹ… Con rất cảm ơn mọi người đã đón nhận con và mẹ con trở về dưới mái nhà này…

Nó quay qua bàn thờ mới tinh của ông ngoại đang còn nghi ngút khói trầm, cúi đầu thiệt sâu rồi mới quay lại:

– Con rất biết ơn tấm lòng của ông ngoại đã nghĩ tới mẹ con con… Nếu con không có cuộc sống như bây giờ thì con đã xin phép các cậu mợ và dì cho con được nhận những gì ông ngoại đã thương mà để dành cho mẹ con con, nhưng mà…

Nó nói về cuộc sống hiện tại của mẹ con, vợ chồng nó ở thành phố đã rất ổn định và dễ chịu, không còn thiếu thốn điều gì… Nó muốn gom tất cả những gì của ông ngoại nó để lại chia làm ba phần. Một phần nó gửi lại cậu Hai Thanh như để bày tỏ tấm lòng biết ơn của nó suốt hơn hai chục năm đã cưu mang, nuôi dưỡng mẹ con nó, lo cho nó ăn học thành người như hôm nay… Khuôn mặt đã già theo tháng năm của Hai Thanh chợt nhìn nó một cái không được tự nhiên rồi cúi nhanh xuống, có lẽ ông đang nghĩ về những gì Ngọc Nhàn đã nói trước ngày lên thành phố ở với thằng Hận, là nó đã biết cái quan hệ khi đêm về của ông và em gái… Nhưng thằng Hận không để ý… Một phần nó gửi biếu cậu Ba Thản, nó biết cậu mợ Ba đang rất khổ cực vì phải nuôi mấy đứa con, nhất là có một đứa bị bệnh bại liệt từ nhỏ, chỉ có một mình cậu Ba đi làm nuôi cả nhà, mợ Ba phải ở nhà để chăm sóc cho đứa con tội nghiệp đó. Thằng Hận muốn để cho cậu Ba phần này để cậu mợ trang trải cuộc sống, thuê một người giúp việc chăm sóc cho đứa con tật nguyền, tạo điều kiện để mợ Ba bớt cực… Phần còn lại, nó biếu cậu Tư Bình. Nó biết cậu mợ Tư cũng không khá giả gì, lại đông con nhất trong các cậu… Phần dì Năm Yên, nó cũng nói rõ, căn nhà mà nó có được từ người cha đã mất để lại, sắp tới nó sẽ cho đập bỏ, xây một khách sạn trên miếng đất rộng đó. Thành phố nhỏ nơi Ngọc Yên ở đang có những phát triển mọi mặt, khách du lịch sẽ đổ về… Nó sẽ để cho dì Năm thành người quản lý ở đó tới hết đời…

Ba Thản xúc động, nước mắt chảy ròng ròng, đứng dậy bước tới bên nó. Ông đặt đôi tay lên vai nó run run:

– Con à… Vậy là mẹ con con vẫn cứ thiệt thòi suốt đời này, con không dành cho mẹ con một chút gì sao…

Thằng Hận nhìn ông mỉm cười thiệt thoải mái:

– Con biết cậu và mọi người sẽ áy náy cho mẹ con con, nhưng mà, những chuyện này con cũng đã bàn với mẹ con rồi và mẹ con cũng đồng ý… Hiện giờ, mẹ và dì Sáu cũng như vợ chồng con đều đang ở trên thành phố, cũng có nhà cửa… công ăn việc làm cũng ổn định… Thiệt tình là, con và mẹ cần mối liên hệ tình cảm gia đình hơn là của cải… Được ông ngoại và các cậu dì đón nhận trở về như vầy, với con là chuyện nằm mơ, cậu à…

Ba Thản không dằn được xúc động, ông choàng tay ôm siết thằng cháu tưởng như đã không bao giờ nhìn thấy, nước mắt ông chảy tràn…

Hồi lâu, thằng Hận quay qua mọi người và nói dứt khoát sẽ không nhận lại những gì nó đã biếu tặng, nếu còn muốn nó quay trở lại nơi mà mẹ nó đã được sinh ra và lớn lên, là quê ngoại của nó… Dĩ nhiên, đã như vậy thì ai còn dám từ chối… Ngọc Yên đăm đăm nhìn thằng cháu của nàng, ánh mắt đen thẫm lung linh, nàng nhớ lại những lần được ở bên cạnh nó dù rất hiếm hoi… Vài ba tháng vừa vì công việc chuẩn bị hồ sơ thủ tục cho việc xây dựng lại nhà cửa, vừa để thăm nom nàng, nó mới tranh thủ lái xe về ở lại cùng nàng một hoặc hai đêm, lúc đó nó không phải là cháu trai của nàng, nó trở thành người tình của nàng, đem tới cho nàng vô vàn cảm xúc tuyệt vời nhất, ôm siết nàng để rồi cái vật đàn ông to bự của nó ngập sâu chật chội mà ấm áp trong người nàng…

Bạn đang đọc truyện Thằng Hận tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-han/

Căn nhà hoàn toàn im ắng lúc gần nửa đêm. Thằng Hận trằn trọc trên chiếc chiếu trải giữa nhà, trước bàn thờ ông ngoại nó. Trong căn phòng ngủ rộng nhất nhà có hai chiếc giường lớn, nhỏ thì chỉ có Ngọc Yên một giường, Ngọc Nhàn và hai mẹ con Thanh Huyền cái giường lớn hơn… Không biết vì sao mà hai mẹ con Thanh Huyền đã ngủ rất ngon mà Ngọc Nhàn cũng vẫn còn mở mắt thao láo nhìn lên trần nhà… Tâm trạng nàng phức tạp và rối tung… Mấy ngày đám tang ông ngoại thằng Hận, có lẽ ai cũng lấy làm lạ khi không thấy nàng chảy một giọt nước mắt và có vẻ rất xa cách với mọi người… Nàng không khóc được vì không phải không thương cha mẹ, nhưng có lẽ mấy chục năm qua xa cách, sâu trong tiềm thức nàng là nỗi oán hận từ ngày còn là cô gái ngây thơ bị lừa lọc tình cảm, bụng mang thằng Hận lại phải rời xa cha mẹ, anh chị về sống với anh trai – người tình… Một góc nào đó trong tâm tư nàng đã tổn thương sâu sắc đưa đẩy cho nàng cái định mệnh như bây giờ… Hết ngủ với anh trai rồi lại làm tình với chính con trai ruột của mình, nhiều lúc lặng lẽ suy nghĩ một mình, tâm tình của nàng lại nhói lên nỗi cay đắng… Và kết cục, nàng lại nghĩ về cha mình với tâm trạng có một chút thương cảm, có một chút ân hận, rồi cũng có một chút oán hờn…

Quay người nhìn đứa cháu nội nằm giữa chợt mỉm cười trong giấc mơ, rồi nhìn qua khuôn mặt xinh đẹp của mẹ nó, vừa là đứa con dâu, vừa là đứa con gái thở đều trong giấc ngủ rất bình yên, Ngọc Nhàn nhẹ nhàng và chậm rãi ngồi dậy vén mùng bước xuống. Nàng nhẹ chân đi thiệt im lặng không một tiếng động nhỏ, sợ làm hai mẹ con Thanh Huyền và chị thức giấc… Bước ra ngoài, cũng vừa lúc nàng nhìn thấy thằng Hận đang quay đầu mở to mắt nhìn nàng dưới ánh sáng mờ mờ của mấy ngọn đèn trên bàn thờ. Nàng ngồi xuống chiếu bên cạnh con trai, đưa tay vuốt nhẹ trên má nó, thầm thì:

– Sao con không ngủ?

Thằng Hận quay nghiêng người rồi… vòng tay vuốt ve một bên bờ mông mẹ nó căng tràn sau lớp vải mỏng, nháy mắt:

– Con… nhớ mẹ…

Béo một cái nhẹ trên mu bàn tay đang cố ý nghịch ngơm, nàng nạt nhỏ:

– Tào lao… đang ở trước bàn thờ ông ngoại đó…

Nó chống tay ngồi dậy áp sát người nàng, thầm thì hơi thở bên vành tai nhột nhạt:

– Hay là… con với mẹ… ra ngoài hóng mát đi… trong này nóng quá, con không ngủ được…

Vài ba ý nghĩ thoáng qua trong đầu Ngọc Nhàn, nàng im lặng đứng lên nhẹ chân đi thẳng xuống cánh cửa ngang dẫn ra sau vườn cây không thèm để ý thằng Hận cũng đang lồm cồm đứng dậy đi theo nàng…

Bạn đang đọc truyện Thằng Hận tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-han/

Trên cái ghế dài kê dưới gốc một cây xoài lớn trong khu vườn, cái ghế mà ông ngoại nó chiều chiều hay ra ngồi hóng mát, ngắm nghía cây cối trong vườn, thằng Hận ngồi sát bên cạnh Ngọc Nhàn, nó choàng tay ngang một bờ vai mềm như của một cô gái chớ không phải của một phụ nữ đã ngoài bốn mươi, kéo nàng ôm vô ngực… Hình ảnh này không ai nói đó là mẹ con, chỉ là nhân tình với nhau mới đúng… Mà cũng thiệt tình, hai mẹ con đang bắt đầu những cử chỉ âu yếm, hôn hít của một đôi nhân tình không cưỡng được cảm xúc dâng tràn khi ngồi cạnh bên nhau… Tay kia nó kéo ngang hông nàng áp sát vô người và áp miệng lên đôi môi đang hé mở của nàng, hai cái lưỡi của hai mẹ con đang không ngừng thăm dò, khám phá, quấn quýt lẫn nhau trong từng cái nút mút đê mê… Dứt nụ hôn dài, thằng Hận chợt tuột ra khỏi ghế rồi ngồi xuống loay hoay gì đó dưới gầm ghế, chỉ nghe có tiếng như nó đang bật cái quẹt gaz làm gì đó rồi nàng ngửi được một mùi thơm thoang thoảng nhẹ nhàng. Khi nó ngồi lại bên cạnh nàng mới thầm thì hỏi:

– Con mới làm gì đó?

Tay thằng Hận vuốt trên má nàng như với một người tình nhỏ:

– Con đốt nhang muỗi…
– Ở đâu mà có sẵn vậy?
– Con không biết. Mấy bữa trước con cũng hay ra đây ngồi… Thấy có hộp nhang muỗi với cái bật lửa để sẵn… chắc lúc trước, ông ngoại hay ra đây ngồi buổi tối nên để sẵn…

Ngọc Nhàn lặng im một chặp rồi thở dài:

– Bây giờ ông mà biết hai mẹ con mình như vầy… chắc ông không tin đâu hả con…

Nó hôn nhẹ lên má nàng, mỉm cười trong bóng tối:

– Mẹ biết con đang nghĩ gì không… Có lúc con nghĩ, con cảm ơn ông ngoại đã xua đuổi mẹ từ ngày xưa đó nên bây giờ mẹ mới trở thành người phụ nữ số một trong trái tim con… Mẹ…

Nàng ngước lên nhìn nó trong bóng tối:

– Gì…
– Hận yêu mẹ… yêu nhất trong mọi người…
– Xì… xạo… mẹ làm sao bằng nhỏ Huyền, nhỏ Mai…

Nó bịt miệng mẹ nó bằng một nụ hôn dài nữa. Trong lúc hôn nàng, tay nó bắt đầu lần cởi từng hột nút áo rồi luồn tay ra sau lưng cởi cái móc nịt vú… Không cần phải cởi cái áo ra khỏi người mẹ, thằng Hận bắt đầu lướt môi nó chuyển từ đôi môi ấm mềm của nàng qua một bên vai nàng rồi lướt xuống cái cổ thon, hôn lên khoảng giữa khe ngực hai bầu vú căng, cuối cùng dừng lại ngậm vô miệng một đầu núm vú đã sưng cứng nhô trên đỉnh bầu vú… Núm vú bên kia cũng được mấy ngón tay nó mơn man, nắm vuốt vê tròn trong mấy đầu ngón tay… Ngọc Nhàn rùng mình, ngửa đầu lên lưng ghế hé miệng thở dồn… Dù đã cố nén nhưng khoái cảm từ hai đầu núm vú truyền lan khắp toàn thân, bụng nàng co giật nhẹ, nóng bừng cho từng giọt dâm thủy bắt đầu được khơi nguồn rỉ rả tươm ướt lòng hang âm đạo vốn nãy giờ khô nóng bởi những nụ hôn với con trai…

Hôn bú, mút nút một hồi trên hai bầu vú mẹ như đã no nê, thằng Hận tuột dần rồi quỳ hẳn xuống dưới đất, nó vuốt ve hai bên bờ mông nàng rồi lần hai tay lên lưng quần thun kéo xuống… Nàng phối hợp với nó bằng cách nhổm mông lên để nó kéo cả hai cái quần đồ bộ và quần lót ra khỏi mông nàng, nhưng nàng giữ lại một bên, ra hiệu cho nó chỉ tuột một bên quần ra khỏi chân nàng thôi… Thằng Hận gật đầu hiểu ý… Mặt ghế đủ rộng để Ngọc Nhàn đặt cả hai bàn chân lên, hai đùi nàng mở rộng cho nó chui đầu vô giữa háng nàng… Hai mẹ con đã gần gũi nhau không biết bao nhiêu lần, đủ để nàng hiểu rằng, trước khi làm tình với nàng, nó phải hôn, phải bú liếm trên âm hộ nàng, nó mới chịu…

Bợ hai tay hai bên bờ mông căng láng của mẹ, thằng Hận lè lưỡi liếm lên, liếm xuống dọc theo khe lồn mở rộng của nàng… Bóng tối không cho nó ngắm nghía được cái âm hộ của mẹ nên nó không chần chừ giây phút nào… Vừa liếm vừa mút lồn cho nàng, hai tay nó cũng không ngừng vuốt ve, nựng nịu hai bầu vú căng mềm… Mỗi khi nó mân mê hai đầu núm thì nàng lại rùng mình sung sướng, dâm thủy lại ứa trào… Đã có một chút dâm thủy trộn với nước miếng chảy nhễu xuống mặt ghế cho dù thằng Hận đã nuốt không biết bao nhiêu dòng dâm dịch đó xuống cổ… Đôi môi và cái lưỡi thằng con làm người mẹ càng lúc càng như mơ hồ chìm ngập trong biển hồ khoái cảm, nàng chẳng thèm để ý gì tới chung quanh nữa, nếu không phải là đêm tối đồng lõa với chuyện hai mẹ con nàng đang làm đây, mà là ban ngày thì chắc có lẽ Ngọc Nhàn cũng mặc kệ…

Bạn đang đọc truyện Thằng Hận tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-han/

… Chỉ bú cặc cho nó được vài phút thì cơn nứng dữ dội trong người nàng không chờ lâu được nữa… Ngọc Nhàn đã leo lên ngồi trên đùi nó và cầm cặc con trai nhét vô lỗ lồn trơn ướt khát khao… Đầu cặc tròn ướt đẫm nước miếng banh hai mép thịt phồng chui qua cái lỗ thịt trơn nhờn từng chút một theo nhịp nhấp nhô của nàng… Vành khấc sưng cứng vừa lọt qua thì Ngọc Nhàn bật lên tiếng kêu nửa như đau, nửa như thích nho nhỏ bên tai con trai:

– Ô… Ui… Sao mà bự vậy… Ui… hình như của con càng ngày càng bự ra hay sao vậy… Căng hết của mẹ rồi… Ui… ui… ưm…

Thằng Hận hôn lên đôi môi mọng đang hé mở hơi thở thơm mát của mẹ:

– Có đâu… của con vẫn vậy… chắc tại lâu mẹ không có nó…

Ngọc Nhàn bĩu môi như hờn dỗi:

– Ừ… chớ sao nữa… Hận chê mẹ già… có thèm mẹ như hồi trước đâu…

Nó chống hai chân dưới đất nẩy mông lên một cái cho con cặc đâm lút sâu trong lồn nàng, luồn hai tay dưới nách ôm trên vai nàng, nó thì thầm:

– Con thèm mẹ Út Nhàn lắm mà có dịp nào đâu… Lúc nào trong nhà cũng có người… Nhiều lúc thèm quá, con chỉ muốn kéo mẹ ra xe, chở mẹ đi đâu đó thiệt xa… rồi chỉ có hai mẹ con… con sẽ làm tình với mẹ cả ngày luôn…

Ngọc Nhàn hôn lên mặt nó, cười nhỏ:

– Ừm… mẹ giỡn thôi… mẹ biết mà… Ưm… mẹ thích như lần đầu tiên á… Hồi Hận cho mẹ ra biển đón nhỏ Huyền về… A… sâu quá… nắc mẹ nhẹ nhẹ thôi… ư…

Quần ngoài lẫn quần trong của thằng Hận tuột xuống ngang đùi, mẹ nó đang ngồi trên hai chân nó, hai chân nàng để hai bên, hai tay nàng ôm cứng quanh vai cổ nó… Con cặc cương dài nóng hổi đang ngập sâu trong âm đạo nàng… Hai khuôn mặt kề sát nhau, hai hơi thở dồn đang cố nén hòa vô nhau. Nàng không ngừng nhấp mông trên con cặc dựng đứng của con trai, vừa đụ nó, vừa thì thào lẫn trong tiếng rên rỉ sung sướng:

– Ư… sướng quá… Mẹ chơi Hận có sướng không?

Nó bóp hai bàn tay đang ôm trên mông nàng, môi nó đụng phớt trên môi nàng:

– Có lần nào được mẹ chơi mà Hận không sướng đâu… Hận sướng lắm… Đụ ai cũng không sướng bằng khi được đụ mẹ Út Nhàn của con…
– Hưm… Thiệt không…
– Thiệt mà…
– Chớ mẹ Vy, mẹ An… mấy nhỏ kia… không làm con sướng hả…
– Sướng chớ… Nhưng Hận mê mẹ, Hận yêu mẹ nhất… Đụ với mẹ vẫn thích hơn… Hưm… Lồn mẹ bóp cặc Hận chặt quá đi…
– Ư… Tại Hận bỏ quên mẹ lâu quá… Lần này… ư… Chơi mẹ lâu lâu nhe…
– Dạ…

Ngọc Nhàn vừa đụ con trai, vừa rướn người, ưỡn ngực lần lượt đưa hai bầu vú cho nó bú nút… Nó càng bú vú thì dâm thủy của nàng cũng càng ứa ra nhiều thêm… Giờ thì sự trơn trượt đã làm gốc cặc nó áp sát mu lồn nàng mỗi khi nàng hạ mông xuống, đầu cặc liên tục chọt thẳng lên đáy lồn, cọ xát lên miệng tử cung… Từng cơn sướng dồn dập trút đổ như ngập đầy trong cảm nhận của nàng… Trong tư tưởng của Ngọc Nhàn, thằng Hận không còn là con trai của nàng nữa, những lần như vầy, chính xác nó đã trở thành người đàn ông mạnh khỏe, đẹp trai mang tới cho nàng vô vàn sung sướng mỗi lúc nàng được nó ôm ấp, âu yếm rồi làm tình cho nàng… Cũng trong cảm nghĩ của nàng, không còn dấu vết gì của sự áy náy tội lỗi nữa, nàng mặc nhiên cho cái chuyện quan hệ thân xác ái ân của nàng với con trai là chuyện tự nhiên, chấp nhận được… Cũng dễ dàng như đã chấp nhận nó chung chạ với Thục Vy, với cả chị ruột nàng… Nếu bây giờ nó nói với nàng, nó cũng đã đè Ngọc Yên ra đụ rồi thì nàng cũng không hề ngạc nhiên… Chỉ có điều nó không nói gì, cho dù nàng cũng đã có sự thắc mắc vì sao nó dễ dàng giao căn nhà mà Đỗ Lộc để lại cho dì Năm nó… Hồi tối nó còn khẳng định sẽ giao cho chị Ngọc Yên quản lý vĩnh viễn nữa… Để hỏi thử nó coi…

Đó chỉ là một thoáng suy nghĩ trong đầu của nàng, khoái cảm càng lúc càng dâng cao trên đỉnh đầu làm nàng quên ngay lập tức cái thắc mắc đó… Hai chân nàng đã mỏi vì ngồi trên bụng nó đã lâu. Hạ mông xuống ngồi yên một hồi, nàng thở hổn hển, dù vậy, con cặc thằng Hận cắm sâu tít trong âm đạo vẫn mang tới cho nàng sự khoan khoái không ngờ… Thấy nàng tự nhiên ngồi yên, cơn nứng trong người càng thêm mạnh mẽ, thằng Hận vuốt ve trên lưng, trên đôi mông nàng, thắc mắc:

– Sao mẹ không đụ con nữa… Con đang sướng mà…

Nàng hổn hển:

– Hận… đụ mẹ đi… mẹ mỏi quá…

Nó cười nhỏ, đặt môi lên miệng nàng, lè lưỡi liếm hai làn môi mọng như liếm kẹo. Ngọc Nhàn bị nhột phản ứng bằng cách đưa lưỡi ra đẩy đầu lưỡi nó đi chỗ khác tạo cơ hội cho nó ngay lập tức mút lưỡi nàng trôi tuột qua miệng nó… Vừa nút mút nhẹ nhàng từng cái trên chóp lưỡi nàng, nó vừa nhích nhẹ cho con cặc cứng nhấp nhấp trong âm đạo làm đầu cặc chọt lên đáy lồn nàng… Run rẩy toàn thân trong niềm cảm khoái khi vừa được hôn, vừa được thân cặc con trai nhích nhẹ bên trong vùng nhạy cảm sung sướng, nàng ậm ừ rên rỉ trong cuống họng hồi lâu… Nó đỡ sau lưng cho nàng nằm xuống cái ghế dài, một cánh tay nó đỡ cái đùi bên ngoài để chân nàng không rớt xuống đất, chân kia tự nàng cong lên dựa vô thành ghế… Một chân quỳ trên mặt ghế, một chân chống dưới đất, nó chồm người phủ xuống trên bụng nàng… Vừa hôn nhẹ trên mặt nàng, nó vừa thầm thì:

– Hận đụ mẹ nhe…

Tiếng “Ừm” trong cổ họng nàng biến thành tiếng rên khi nó rút lui con cặc ra xa, tận đầu khấc rồi đẩy vô cũng thiệt sâu… Gốc cặc nó áp sát trên mu lồn nàng… Cho dù lòng hang âm đạo đã quen với kích cỡ con cặc nó, dâm thủy cũng tràn trề trơn tru cho chuyển động tới lui nhưng cũng làm căng banh âm đạo nàng không còn một kẽ hở… Vành khấc tới lui cào nạo quanh thành vách thịt mềm đầy mẫn cảm mang tới cho nàng vô vàn cảm xúc sung sướng không thể tả được… Ngọc Nhàn chỉ biết hé môi thở hổn hển, nếu đang ở nhà hay ở một nơi nào đó có lẽ nàng sẽ kêu rên lớn tiếng để biểu lộ sự sung sướng quá đỗi cao ngất này… Trí óc nàng như mê man không còn nghĩ được gì khác, toàn bộ trí não hướng hết về bên dưới, giữa hai chân, nơi thằng con trai nàng đang cần mẫn chăm chú rút đẩy khúc gân cứng có cái đầu khấc loe ra, làm cho mẹ nó sướng khoái từng cơn dập dồn…

Cũng có phần sự thật khi thằng Hận nói chỉ được sướng nhiều nhất khi làm tình với mẹ nó… Đụ ai thì cũng chỉ là đút con cặc nứng cương cứng vô một cái lồn chảy nước dâm cũng vì nứng. Nhưng khi làm tình với nàng, tâm trí thằng Hận lại khác đi vì nó luôn biết nó đang đụ mẹ nó, đang nắc cặc vô cái nơi mà mấy chục năm trước nó đã từ đó chui ra đời… Nó khoái cảm, sung sướng nhiều hơn, cho dù Thục Vy, Ngọc An, Ngọc Yên hay mấy cô gái trẻ Thục Miên, Thục Mai và cả vợ nó cũng không nhiều khoái sướng cho bằng mỗi khi nó đụ mẹ nó…

Chương trước Chương tiếp
Loading...