Thằng nhà quê

Chương 64



Phần 64

Suốt buối sáng hôm ấy, ngồi ăn sáng với bà Minh Ngọc trên restaurant ở tấng thượng mà đầu óc nó luôn nghĩ về câu chuyện của nàng. Nó tin là nàng nói thật, vì có lý do gì đâu mà nàng phải bịa chuyện, bây giờ nàng cũng coi nó như phận trai bao thôi, một kẻ cùng cảnh ngộ như nàng. Có lẽ nàng thấy ở nó một sự đồng cảm và muốn chia sẻ những góc khuất của cuộc đời nàng. Tối qua nó cũng đã định kể cho nàng nghe vì đâu mà nó lại phải bất đắc dĩ sang đây với bà Minh Ngọc như thế này. Nhưng may mà nàng đã ngăn lại không để nó kịp cất lời, chứ nếu không câu chuyện của một cậu ấm như nó sẽ trở thành vô duyên nhất trên đời khi được kể tiếp sau câu chuyện của nàng. Nó nghĩ tốt hơn cả là không nói ra sự thật về bản thân mình nữa, cứ để nàng coi nó là một gã đào mỏ, biết đâu điều đó lại an ủi được nàng phần nào.

Bà Minh Ngọc vừa đi lấy thêm một đĩa thức ăn về, nó không muốn ăn nữa nên vội xua tay từ chối khi bà định san bớt sang cho nó. Ngồi nhấm nháp nốt miếng bánh còn lại, ánh mắt vẫn ngóng ra phía cửa thầm mong được nhìn thấy nàng lên ăn sáng. Nhưng càng mong càng không thấy bóng dáng nàng đâu. Chắc hẳn đêm qua lão béo kia đã có một đêm no nê tình ái với nàng, nên sáng nay cả hai không dậy nổi rồi. Nghĩ đến chuyện đó nó thấy trong lòng đau nhói một cảm giác ghen tị tức tối. Không hiểu nàng cảm thấy gì khi làm tình với một lão già như vậy nhỉ, một cô gái trẻ đẹp như thế liệu có thấy tởm lợm khi bị một con lợn ục ịch như lão leo lên người. Hay cảm giác trong nàng đã chai sạn rồi, nếu ở địa vị nàng có lẽ nó không chịu nổi.

Bất giác lại nhớ tới hoàn cảnh của mình. Ừ, mình cũng vậy thôi, nhưng mình may mắn hơn nàng là bà Minh Ngọc cũng không đến mức quá tệ. Khuôn mặt tuy hơi nhàu nhưng cơ thể vẫn còn ngon chán, chỉ hơi đẫy đà một chút thôi. Đang đăm chiêu thì chợt thấy có một đôi nam nữ người nước ngoài, chắc cũng trạc tuổi bà Minh Ngọc, vồn vã đi lại chào hỏi bà Minh Ngọc. Bà ấy đứng lên tươi cười bắt tay và mời họ ngồi cùng. Họ còn chưa kịp nhìn đến nó thì bà ấy đã cúi xuống nói nhỏ:
– Mình không ăn nữa thì về phòng trước đợi em nhé, em ngồi nói chuyện với họ một lúc.

Nó gật đầu và đứng dậy, khẽ mỉm cười với họ thay cho lời chào rồi cầm thẻ từ đi ra. Khi đứng trong thang máy đi xuống, nó chợt nghĩ về phòng bây giờ làm gì nhỉ, chi bằng xuống đường đi dạo một lúc ngắm nghía phố xá có phải hơn không. Nó bấm thang máy đi thẳng xuống sảnh và khoan khoái rảo bước ra vỉa hè. Khách sạn nằm trên một con phố đông đúc, đó là một trung tâm mua sắm với hàng loạt cửa hiệu sang trọng.

Nó tha thẩn đi bộ, ngó nghiêng nhìn những đồ vật bày sau vách kính trong suốt. Quần áo, giày dép, túi xách, đồng hồ, đồ trang sức… toàn những thương hiệu nổi tiếng, cái gì cũng đẹp, cũng sang trọng. Nó nhìn vào một gian hàng, trông thấy nhãn hiệu Cartier, chợt nhớ rằng nàng đã nhắc tới chiếc nhẫn Cartier trong khi mỉa mai nó.

Đứng tần ngần một lúc nó mạnh dạn bước chân vào. Gian phòng mát lạnh, ngoài vài ba cô nhân viên bán hàng xinh như mộng thì chẳng có người khách nào cả. Nó lúng túng bước lại gần một chiếc tủ sáng trưng ánh đèn, hàng loạt vòng và nhẫn lóng lánh kim cương. Một cô gái bán hàng nhã nhặn lại gần nó nói một câu gì đó, nó mỉm cười lắc đầu và tiếp tục cúi xuống xem. Ánh mắt bị thu hút bởi một chiếc nhẫn rất đẹp, một vẻ đẹp mê hoặc nhìn mãi không biết chán.

Nhìn những đồ trang sức lấp lánh thế này đến mình còn thích huống chi là phụ nữ. Nhưng nó buộc lòng phải quay đi khi nhìn thấy dãy số nhỏ bên dưới biểu thị giá của chiếc nhẫn. Nó đã biết 1$ Singapore bằng bao nhiêu tiền Việt rồi, nhân thử con số đó ra tiền Việt nó thấy choáng váng. Thầm nghĩ không hiểu tại sao người ta có thể bỏ từng ấy tiền để đeo cái vật bé tí kia lên ngón tay nhỉ. Nó thở dài bước ra ngoài phố và đi tiếp, nghĩ bụng xem cho biết thôi chứ có đồng nào trong túi đâu mà quan tâm đến giá cả làm gì cho mệt. Loanh quanh một lúc chợt giật mình ngó nhìn đồng hồ, đi một tí thế mà đã hơn một tiếng đồng hồ, bà Minh Ngọc chắc ăn xong lâu rồi. Nó vội vã quay về.

Vừa vào đến sảnh đã thấy bà Minh Ngọc đứng ở quầy lễ tân, vẻ mặt rất bực bội. Nhìn thấy nó đi vào bà vội săm săm bước lại giọng gắt gỏng:
– Cậu đi đâu mà tôi tìm suốt nãy giờ, tôi bảo đợi tôi dưới phòng kia mà.
– Tôi… tôi dạo phố một lúc. – Nó hơi lo lắng, chưa bao giờ thấy bà ấy giận dữ như thế.

– Tôi nói chuyện với khách, cần mấy tài liệu trong phòng mà xuống tới nơi thì cửa khóa … Chạy tìm cậu khắp nơi, đang định nhờ họ lên mở giúp… Đúng thật là… – Bà ta vẫn chưa hết bực bội.
– Tôi xin lỗi. – Nó nói lí nhí và đưa chiếc thẻ từ cho bà ta.

Bà ấy cấm lấy rồi quảy quả bước đi, nó lẽo đẽo theo sau thấy cục tức trào lên tận cổ. Chẳng nhẽ lại chửi cho con mụ này một trận rồi muốn ra sao thì ra. Hừm, nhưng có chửi xong thì vẫn phải ở lại với mụ ấy, mình có tiền đếch đâu mà về được. Càng nghĩ nó càng tức mà không làm gì được. Lên tới phòng, bà ấy lôi cái vali to ra lục lọi lấy một mớ giấy tờ gì đó rồi móc điện thoại ra gọi. Nó thầm ước giá mình có cái điện thoại thì mọi việc đâu có khó chịu như vừa rồi, có khi phải bảo bà ấy mua cho cái SIM vậy, điện thoại thì có sẵn đây rồi.

Gọi xong cuộc điện thoại, bà ấy cúp máy rồi quay lại nhìn nó. Thấy vẻ mặt buồn so của nó chắc bà ấy cũng hơi hối hận vì đã nổi nóng với nó. Bà cười giả lả:

– Xin lỗi mình, lúc nãy em nóng nảy quá. Mình đi đâu thế, làm em tìm mãi, sợ lỡ việc với khách. Nhưng may quá đã hẹn được lại với họ rồi.
– Tôi đi tìm mua cái SIM mà tìm mãi không thấy đâu bán. – Nó bịa chuyện.

– Ôi thế ư. Thôi để chiều em dẫn mình tới chỗ bán. Ở quanh đây thì đúng thật là không có đâu. – Bà ta vui vẻ.
– Đôi khi cần tìm nhau thì gọi, chứ không như lúc nãy thì chẳng biết làm thế nào.

– Đúng đấy mình ạ, thế mà em không nghĩ tới.
– Thế mình mua SIM lúc nào mà sao không mua cho tôi một cái luôn. – Nó hỏi, hất hàm về phía chiếc điện thoại của bà ấy đang để trên bàn.

– Ôi không, điện thoại của em nó roaming mà, nghĩa là em đăng ký chuyển vùng quốc tế, em đi đâu cũng gọi được. – Bà ấy cười giải thích.
– Thế à… thế thì tiện nhỉ. – Nó lẩm bẩm.

– Thôi đừng giận em nữa, lại đây với em nào. – Bà ấy ngồi xuống giường và giang rộng hai tay mời gọi.
– Hừm… thôi để tối đi mình. Lúc này tôi không có hứng. – Nó từ chối vì đúng là chẳng có hứng thú gì.
– Mình vẫn còn giận em chứ gì. Thôi để đến tối cũng được. – Bà ta cười và ngã ra giường.

Buổi chiều, bà Minh Ngọc đi làm tóc, nó được rảnh rỗi đi lang thang khắp khách sạn. Lò dò ra đằng sau thấy có cái bể bơi rất rộng, nước trong veo. Lác đác trên bể có vài cô gái đang nằm dài trên ghế bố phơi nắng, nằm bên cạnh là các chàng trai của họ. Đang thích thú đứng nhìn cảnh đó thì chợt giật mình bởi một bàn tay đập mạnh vào vai. Chưa cần quay lại nó cũng đoán được là ai rồi, em Vân đây mà. Mỉm cười quay lại, đúng là em Vân. Nàng cười toe toét, khỏe khoắn trong trang phục áo thun quần bó, chắc vừa dạo phố về.

– Anh làm gì một mình ở đây thế, trốn bà sếp xuống đây ngắm gái hả? – Nàng hất hàm hỏi.
– Đâu cần trốn đâu, bà ấy đang bận cắt tóc gội đầu mà. – Nó cười đáp.

– Em mà là bà ấy thì bắt anh ngồi cạnh chờ, cấm không cho đi lung tung. – Nàng vừa trêu vừa ngồi xuống một chiếc ghế còn trống gần đó.
– Làm gì mà đến mức ấy, nói chung bà ấy cũng thoải mái thôi. – Nó nói và kéo một chiếc ghế lại ngồi xuống đối diện với nàng.

Nàng nhìn nó cười tủm tỉm, đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch:

– Nói cho em biết đi, tại sao anh đến với bà ấy.
– Hừm… thế nào nhỉ… có lẽ tại anh thích đi du lịch miễn phí. – Nó cười gượng gạo.

Nó che dấu thân phận cậu ấm của mình, muốn nàng tin rằng nó cũng là một kẻ như nàng. Vẫn cái vẻ trêu chọc, nàng cười phì và nói:

– Nhưng em có thấy anh được đi đâu đâu. Suốt ngày ở trong khách sạn thôi mà… Chắc bà ấy mê anh lắm nhỉ. Cứ giữ rịt trong phòng suốt.

Nàng lại tủm tỉm cười liếc nhìn nó với vẻ châm chọc. Nó thấy xấu hổ. Im lặng một lát rồi cũng nói lại được một câu:

– Cũng như em thôi, chắc đêm qua say sưa quá nên sáng nay bỏ cả ăn sáng.
– Không phải thế đâu nhé, sáng nay ông ta đưa em ra phố Tàu ăn sáng rồi đi mua sắm đấy. – Nàng đắc chí vì làm nó tẽn tò.

– Vậy à. Thế thì thích nhỉ. Ông ta có mua cho em nhiều thứ không? – Nó ngậm ngùi hỏi.
– Cũng chưa nhiều lắm. Muốn xem không… đi với em.

Nàng đứng dậy nắm tay nó kéo đi. Nó lật đật chạy theo, vừa hỏi:

– Đi đâu?
– Thì cứ đi theo em. Em không ăn thịt anh đâu mà sợ.

Nàng cười kéo tay nó đứng dậy. Cả hai đi vào trong sảnh, đến bên thang máy. Nó đi theo nàng nhưng trong lòng bồn chồn lo lắng chỉ sợ bà Minh Ngọc làm đầu xong ra lại không thấy nó đâu thì rách việc như sáng nay. Bà ấy đã bảo nó chờ ở dưới sảnh khoảng một tiếng nữa rồi đi mua SIM điện thoại. Vào thang máy, nàng ấn số tầng 10, nó ngạc nhiên hỏi:

– Lên phòng em à?
– Vâng… cho anh xem bộ sưu tập của em mà. – Nàng cười, nghiêng đầu quay lại nhìn nó.

– Thế lão béo của em đâu rồi? – Nó hỏi.
– Đang xông hơi massage dưới kia, còn lâu mới xong. – Nàng trả lời và mở cửa phòng.

Bước vào phòng, nó thấy hồi hộp quá, trống ngực cứ nện thình thịch. Nếu là lúc khác thì nó đã mừng rỡ mà tận dụng ngay cơ hội hiếm hoi này, nhưng bây giờ lại cứ thấy lo lo, sợ bị trễ hẹn với bà Minh Ngọc. Sự giận dữ của bà ấy sáng nay thực sự làm nó ái ngại. Vân đã đến bên buồng thay đồ, nàng kéo cánh cửa lùa ra để lộ những khoang tủ treo đầy áo váy và dưới sàn ngổn ngang những hộp giày đã mở, những chiếc vali đẹp và túi xách to nhỏ. Nàng khua tay một vòng quanh những thú đó với vẻ mặt hãnh diện:

– Anh thấy không, bốn ngày của em đấy.
– Nhiều nhỉ, lần nào đi ông ấy cũng mua cho em nhiều thế này à? – Nó gật gù tỏ vẻ khâm phục.

– Đây là lần đầu tiên. Em mới quen ông ta khoảng hai tháng nay thôi mà. – Nàng nói.
– Ông nào cũng như ông này thì em mở cửa hàng thời trang được đấy nhỉ. – Nó cười nói.

– Ha ha… Ý kiến của anh hay đấy. Nhưng không phải ai cũng rộng rãi như lão béo này đâu. – Nàng cười to. – Thế còn anh, anh có gì nào?
– Hai bộ quần áo, một anh đang mặc đây. – Nó trỏ vào mình.

– Ôi trời ơi… Bà ta lợi dụng anh rồi. Anh phải cho bà ta thấy thế mạnh của mình. Phải biết cách khai thác chứ. – Nàng nói và đóng cửa buồng lại.
– Khai thác như thế nào? Anh không biết. – Nó ra vẻ ngờ nghệch.

– Nào lại đây, em chỉ cho. – Nàng cầm tay nó kéo lại bên ghế sofa. – Bí quyết là ở chỗ biết điểm mạnh của mình, bà ta cần anh cái gì thì đấy chính là vũ khí của anh. Đừng sử dụng vũ khí một cách bừa bãi, phải khéo léo dùng nó làm quân bài trong mỗi dịp cần thiết. Nói thế không có nghĩa là sự mặc cả hay trao đổi một cách thô thiển, mặc dù bản chất thì đúng là như thế. Anh hiểu chưa?

– Chưa… – Nó lắc đầu một cách ngây ngô.
– Trời… Thôi được rồi, giờ cụ thể hơn nhé. Anh thử quyến rũ em xem nào. – Nàng nói và ngồi ngay ngắn trên ghế, khuôn mặt nghiêm nghị.

Nó bối rối quá, không biết nàng định thế nào. Có lẽ nàng đang gợi ý mình, có lẽ nàng muốn chuyện đó ngay bây giờ. Gấp gáp quá nhỉ, chỉ còn hơn chục phút nữa thôi làm sao cho kịp đây. Nó tiến lại gần quỳ xuống trước mặt nàng, mắt chăm chăm nhìn vào ngực nàng đang phập phồng sau chiếc áo rộng. Hai tay nó đưa lên đỡ lấy hai bên ngực nàng xoa nắn. Nhưng nàng bỗng ngả người ra sau gạt tay nó ra và kêu lên:
– Không, không phải như thế. Anh phải làm sao để em tự lao vào anh chứ không phải anh chủ động xông vào em như thế… Thế mới gọi là quyến rũ chứ.

Nó nhìn nàng, mặt nghệt ra trông thật ngố:
– Thế à… Cũng hơi khó đấy nhỉ.
– Anh phải tập… Đây nhé, nhìn em này.

Nàng cúi nhìn nó, đôi mắt mở to nhưng không quá đắm đuối, đầy vẻ ngưỡng mộ nhưng không quá đam mê. Ánh mắt mê hoặc ấy làm nó như bị hớp hồn, kèm theo đôi môi xinh xắn nhấp nháy như muốn nói điều gì đó. Tất cả làm tâm hồn nó ngây ngất. Nàng quả thật là lão luyện trong tình trường. Hơi thở của nó trở nên nặng nề trong lồng ngực. Nó muốn ôm lấy nàng mà hôn nhưng lại e ngại rằng đây đang là bài học nên cứ ngồi im dưới sàn ngước mắt lên nhìn nàng. Nàng dùng ánh mắt với nó thật lâu rồi ngừng lại, có vẻ hơi mất kiên nhẫn, nàng nói:
– Anh cảm thấy thế nào?
– Cảm thấy muốn hôn em. – Nó thú nhận.
– Đấy… thế là được rồi đấy. – Nàng cười tươi tắn cúi xuống nắm lấy bàn tay nó.

Nàng nâng bàn tay nó lên ngang vai mình, định quàng qua vai thì chợt nó nhìn thấy đồng hồ đeo tay đã chỉ quá giờ hẹn. Nó vội rụt tay lại giơ lên xem kỹ, đã trễ hẹn vài phút rồi, nó kêu lên:
– Thôi chết, anh phải xuống chỗ làm tóc đây. Có lẽ bà ấy đã xong rồi.
– Ơ kìa… Em vừa mới nói với anh thế nào? Phải biết dùng thế mạnh của mình chứ. – Nàng nhăn mặt nói.
– Thôi được rồi, để anh từ từ áp dụng. Bây giờ anh phải chạy xuống đó xem sao đã. – Nó nóng ruột, trong đầu lại nhớ tới vẻ giận dữ của bà ấy lúc sáng.

Nó nuối tiếc đi ra phía cửa, vừa đi vừa ngoái lại. Vân trừng mắt nhìn theo giận dữ, nàng gọi giật giọng:
– Bách… Lại đây em bảo đã.
– Ừ đây… còn gì nữa em. – Nó đứng lại nhìn nàng.

Vân đi nhanh đến bên nó, cầm tay đeo đồng hồ của nó lên, gỡ chiếc đồng hồ ra ngắm nghía rồi bất ngờ đập bốp một cái vào tường. Chiếc đồng hồ rạn hết mặt kính nhưng không vỡ, đó cũng là một chiếc đồng hồ tốt nhưng không đắt lắm. Nó tròn mắt sửng sốt nhìn nàng không nói được câu nào. Vân cầm tay nó lên đeo lại chiếc đồng hồ rạn nứt đó vào tay nó và đẩy nó ra phía cửa, nàng sẵng giọng:
– Đi đi… Nhanh lên không bà ta nổi cáu đấy.

Nó mở cửa lao nhanh ra ngoài như một cái máy, bỏ lại Vân một mình trong phòng tức tối giận dữ. Nàng ngã vật ra giường nhìn đăm đăm lên trần nhà, thấy trong người nóng bừng bừng như có lửa đốt.

Chương trước Chương tiếp
Loading...