Thằng nhà quê

Chương 82



Phần 82

Trưa hôm sau, Bách và Vân đã có mặt ở sân bay chờ đến giờ khởi hành. Vân cảm thấy hồi hộp lo lắng. Cô chưa ra Hà nội bao giờ, không hình dung được cuộc sống ngoài đó ra sao. Lần này ra không chỉ đơn thuần là đi chơi, mà cô còn phải tìm hiểu xem liệu mình có thể ra hẳn ngoài đó mà sống với anh được hay không. Lại còn bố mẹ anh ấy nữa chứ, liệu họ có chấp nhận cô không khi mà chưa bao giờ họ nghe con trai mình kể về cô.

Vân thở dài, nhưng mình yêu Bách, cho dù thời gian hai đứa có với nhau chưa nhiều nhưng bằng linh cảm phụ nữ cô tin là mình đúng, cô tin mình sẽ hạnh phúc với Bách.

Máy bay cất cánh, Vân ngồi bên cạnh thỉnh thoảng lại quay sang liếc nhìn Bách, anh cũng nhìn lại cô và mỉm cười.
– Sao vậy em… Trông em có vẻ lo lắng.

Vân khẽ gật, cô nói nhỏ:
– Em hơi lo, không biết mình có vội vàng quá không?
– Ý em là em nên vờn anh thêm một thời gian nữa? – Bách trêu cô.
– Không. – Vân đánh nhẹ vào vai Bách. – Anh lúc nào cũng đùa. Em lo người ngoài không hiểu chuyện của mình, nghĩ em là đứa dễ dãi mới quen mà đã theo anh ra ngoài ấy, rồi lại dèm pha đến tai anh, anh lại nghĩ ngợi…
– Ôi thôi… Không phải lo, anh có còn bé đâu. Em phải tin anh chứ. Với lại sẽ không ai biết em ở đó đâu, chỗ anh sống kín đáo mà.
– Chẳng nhẽ anh mang em ra ngoài đó rồi nhốt em ở trong nhà suốt à? Không dẫn em đi đâu hay sao? – Vân tỏ ra ngạc nhiên.
– Có chứ, anh sẽ đưa em đi bất cứ đâu em muốn. Nhưng mình chẳng cần phải gặp ai cả, chỉ hai chúng mình thôi.
– Thì rồi cũng đến lúc anh phải công khai quan hệ với em chứ, cứ để em trong bóng tối mãi à?
– Đúng… Sẽ sớm thôi, đó là ngày mà anh sẽ cưới em. Chúng mình chẳng có gì phải giấu diếm mọi người cả.

Vân tròn mắt nhìn Bách, khuôn mặt cô bỗng đỏ bừng. Cô quay mặt nhìn lên lưng ghế trên và mỉm cười thẹn thùng. Điều anh nói nghe thật ấm áp, đấy chính là niềm hạnh phúc mà cô vẫn hằng mơ ước, nhưng liệu nó có thực sự đơn giản như thế không?
Cô chưa biết, nhưng cô tin anh.

Máy bay hạ cánh xuống đường băng rồi từ từ dừng lại. Mọi người lục đục đứng dậy lấy hành lý. Lúc xếp hàng chờ xuống nhà ga chính là lúc Vân hồi hộp nhất, cô níu chặt cánh tay Bách, trong lòng rộn lên những cảm xúc khó tả. Cô sẽ có vài ngày sống với anh, vài ngày để quyết định tương lai của đời mình.

Bách như hiểu được tâm trạng của cô, anh luôn vỗ vỗ vào cánh tay cô và mỉm cười khích lệ. Cô nhìn Bách, lòng tràn ngập yêu thương, đây chính là con người mà cô sẽ gửi gắm cả cuộc đời mình. Cô muốn hôn anh quá, giá như xung quanh không đầy chật người thế này.

Dòng người chậm chạp di chuyển ra phía cửa máy bay, đi qua một cái hành lang hẹp và vào trong nhà ga. Không khí mát lạnh trong lành làm cô thấy sảng khoái. Cô khoác tay Bách sánh bước đi bên cạnh anh, thấy tự tin hơn, trong lòng không còn phân vân gì nữa.

Vào đến thành phố, nhìn qua cửa xe cô thấy một Hà nội cũng ồn ào chen chúc, nhà cửa cũng lô nhô, đường xá chật hẹp bụi bặm. Cô cứ tưởng nó phải thơ mộng đẹp đẽ thế nào cơ chứ.
– Cũng đông đúc chật chội anh nhỉ? – Cô nói trong khi nhìn dòng xe cộ ngược xuôi.
– Ừ… Ở đâu cũng thế thôi mà. – Bách trả lời.

Xe chạy một lúc quanh co qua những con phố và dừng trước một khu nhà cao tầng, Bách trả tiền xe và dẫn cô đi vào tòa nhà. Chỗ này thì đúng là hơn cái chung cư cũ nát nơi cô ở.

Cả hai đi vào thang máy, ra một hành lang dài vắng lặng và dừng trước một cánh cửa. Bách móc túi lấy chìa khóa mở.
– Nhà anh đây… Hy vọng có thể lưu chân em được vài ngày.
– Ui cha… Đẹp quá… – Vân trầm trồ khi bước vào trong căn hộ của Bách.
– Thì anh đã nói nó tiện nghi hơn chỗ em mà.
– Rộng thật, anh ở có một mình thôi à.
– Một mình thôi.
– Bố mẹ anh mua cho anh à?
– Đúng rồi… Chứ cái thân anh thì chắc phải 200 năm nữa mới mua được.
– Hì hì… Anh sướng thật đấy. – Vân cười và ngồi xuống chiếc sofa êm ái.
– Nghỉ ngơi tắm rửa rồi đi ăn, em đói chưa? À mà cũng nói luôn là phải ra ngoài ăn nhé, ở nhà anh chẳng có gì ăn được đâu. – Bách ngồi xuống cạnh cô.
– Em biết rồi, anh làm sao có thể tự nấu ăn được.
– Rồi.. anh sắp đồ vào tủ nhé. Em đi tắm đi, phòng tắm kia… nhưng em nên tắm ở phòng tắm trong phòng ngủ, nó rộng và tiện nghi hơn.
– Cửa kia kìa. Bách chỉ phòng ngủ cho Vân.
– Phòng ngủ của anh đấy à… Thế còn phòng này. – Vân chỉ cánh cửa bên cạnh.
– Đấy là phòng của em. Chúng ta sẽ ngủ riêng. – Bách cười.
– Vớ vẩn… – Vân thụi cho Bách một cái và cười khúc khích.

Bách né người tránh, vỗ vào mông cô một cái và nói:
– Thôi đi tắm đi em, anh xếp đồ xong rồi cũng vào tắm cùng luôn.
– Vào luôn với em đi… Đồ đạc sau xếp cũng được. – Vân nhìn Bách với ánh mắt nồng nàn.
– Ừ thì vào luôn. – Bách ôm cô bế thốc lên đi vào phòng tắm.
Vân cười ré lên, cô ôm lấy cổ Bách trong khi anh bế cô đi. Thật hạnh phúc, giá mà cuộc sống của hai đứa được mãi như thế này.

Vào phòng tắm, Bách đặt Vân đứng xuống và mở vòi cho nước chảy vào bồn tắm. Bách quay lại mỉm cười với cô, hôn cô trong lúc cởi từng nút áo trên ngực cô. Vân dựa lưng vào tường, đê mê trong nụ hôn và bàn tay da diết của Bách đang vò nắn trên ngực mình. Cô ưỡn người ra, đôi bầu vú nhô cao đầy đặn, rung lên nhún nhảy bởi bàn tay của Bách.

Vân xuôi tay để cái áo tuột qua vai rơi xuống sàn, cái áo lót cũng được Bách gỡ ra, ngực cô trắng muốt trong ánh nắng chiều chiếu xiên qua mành cửa, hai núm vú cương lên trên quầng vú hồng nhạt. Bách cúi xuống một bên vú liếm mút xụp xoạp, tay chụp lấy bầu vú bên kia mân mê nắn bóp.
Vân ngửa cổ nhìn lên trần nhà, xuýt xoa rên nấc từng cơn theo những nhịp của cảm xúc đang ngùn ngụt dâng lên trong mình. Cô thèm muốn làm chuyện ấy quá, cơn thèm dường như đã nung nấu suốt từ lúc còn ở trên máy bay, bây giờ lại được dịp bùng lên mãnh liệt. Vân mở khuy quần và kéo phéc-mơ-tuya xuống.

Bách đang mút vú, nghe tiếng khóa quần cô mở lẹt xẹt, bèn ngừng lại ngó xuống dưới. Cạp quần jean của Vân đang mở bung ra, bên trong lấp ló màu trắng của chiếc quần lót, Vân ưỡn người ra phía trước, hai tay đưa ra sau lưng quần đẩy nó tụt xuống.

Bách lùi lại ngắm nhìn Vân, ngực trần lồ lộ, đôi bầu vú to nhấp nhô theo từng hơi thở, cái bụng thon nhỏ cũng đang phập phồng. Phần dưới, chiếc quần jean trễ ngang đùi để lộ chiếc quần lót trắng ôm khít vùng háng, nửa cặp đùi trắng nõn cũng lộ ra thật gợi cảm.

Bách tiến lại gần đưa tay chạm vào giữa hai đùi cô vuốt ve, một cảm giác mềm mại thật thích thú, chùm lông của cô lạo xạo trong quần lót. Vân ngả vào người Bách, cơ thể run rẩy, cô lần mò mở khóa thắt lưng của Bách.
– Em muốn anh quá… Yêu em đi, nhanh lên anh.
– Đây, xong ngay đây. – Bách lột chiếc áo phông qua đầu và trợ giúp cô mở thắt lưng. – Chúng mình còn nhiều ngày ở với nhau cơ mà.
– Bao nhiêu với em cũng không đủ, em yêu anh nhiều lắm, anh biết không? – Vân thò tay vào trong quần Bách khi chiếc thắt lưng vừa được mở.
– Anh sợ là em sẽ không chịu nổi đâu, anh khỏe lắm đấy.

Bách cười khi Vân đã nắm được con cu đang cương lên của mình.
– Uh… em biết rồi. – Vân rên rỉ kéo con cu Bách ra vặn xoắn.

Bách thả chiếc quần rơi xuống sàn và hất nó ra khỏi chân mình, vừa cười vừa gỡ tay Vân ra khỏi con cu và cúi xuống cởi nốt chiếc quần xịp. Bách quỳ xuống sàn nhẹ nhàng kéo quần lót của Vân xuống, đám lông đen mượt lộ ra ngay trước mặt Bách.

Bách tiếp tục tuột nốt cả quần ngoài lẫn quần lót của cô xuống và gỡ chúng ra khỏi cổ chân cô. Tay khẽ đẩy chân cô dạng ra và đưa lên miết vào cái khe sâu xẻ đôi giữa hai đùi cô, cái khe đã ướt rượt rồi. Vân rên lên một tiếng nhỏ, cô loay hoay định tìm chỗ ngồi xuống.

Bách hiểu ý vội đứng lên kéo cô lại gần chiếc bàn lavabo và bế cô ngồi lên đó. Vân mở rộng cặp đùi và Bách tiến vào giữa hai chân cô, cầm con cu đã cương cứng đưa vào khe lồn vừa hé lộ dưới đám lông mu, đầu cu tiếp xúc với lối vào quen thuộc, Bách dướn tới đẩy vào, Vân “ah” lên một tiếng và co hai chân lên quặp lấy hông Bách. Con cu của Bách đã ngập lút trong lồn cô.

Cô ôm lấy cổ Bách trong khi anh đưa đẩy thân mình, con cu nhịp nhàng vào ra trong cái lỗ trơn ướt. Vân gục đầu ra sau vai Bách sung sướng tận hưởng từng cái dấn vào của người yêu, cô có thể cảm nhận được cái vật ấy của anh rõ rệt trong người cô, nó căng cứng sục sạo cọ sát khắp mọi ngóc ngách, nó khiến cô rạo rực, đê mê ngây ngất trong những cảm xúc sướng khoái mà cô cứ muốn kéo dài mãi không thôi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...