Thằng nhà quê

Chương 85



Phần 85

Suốt hai tuần liền Bách đứng ngồi không yên, ngày nào cũng phải gọi cho Vân ít nhất một cuộc điện thoại và trước khi kết thúc Bách luôn đòi bay vào với cô. Nhưng lần nào Vân cũng khéo léo từ chối và bảo nó hãy đợi thêm một thời gian nữa. Bách đã bắt đầu bực bội và sáng ngày thứ Sáu tuần này nó quyết định cứ đi lấy vé bay vào rồi muốn ra sao thì ra. Thế nhưng một cú điện thoại của bố đã làm thay đổi kế hoạch của nó.
– Bách à, đang làm gì vậy con. Chiều nay bố xuống đấy nhé.
– Thế ạ? Bố xuống một mình hay… xuống với mẹ. – Bách ngập ngừng hỏi lại.
– Mẹ không đi, bố xuống có chút việc nhân tiện đưa anh chị Bền ra chữa bệnh cho thằng cu con. – Bố nói.
– Anh chị Bền là ai ạ? Họ hàng nhà mình hay người quen ạ?
– À… Họ hàng đấy nhưng là bên ngoại của bố, anh Bền là con ông cậu em bà nội. Con cũng gặp vài lần rồi đấy. – Bố giải thích nhưng nói chung thì nó cũng chẳng hiểu gì.
– Vâng…

Nó đáp và nén tiếng thở dài chán nản, thế là chẳng đi đâu được rồi, đành phải chờ họ về tính tiếp được. Mà không biết thằng cu con bệnh gì nữa, chữa trị cả tháng trời thì thôi đấy, xong chuyện. Bố còn nói vài điều gì nữa nhưng nó chẳng nhập tâm, nói chung chỉ cần biết có khách xuống là chán rồi. Đôi khi căn hộ của nó vẫn thỉnh thoảng bị bố biến thành nhà khách cho những người ở quê xuống có việc, dĩ nhiên là nó rất chán cảnh chung chạ ấy nhưng cũng không thể làm gì khác được. Nhà này là của bố mẹ chứ đâu phải của nó mà đòi có quyền hành gì.

Chiều muộn, bố đến nơi, dẫn theo đôi vợ chồng trẻ và thằng cu con chừng 3-4 tuổi. Trông họ lam lũ và mệt mỏi, anh chồng gầy choắt đen đúa còn chị vợ nhìn đỡ hơn nhưng nét mặt cứ buồn rười rượi. Thằng cu con thì ốm nheo ốm nhóc, chẳng biết nó bị bệnh gì. Bách cố tỏ ra niềm nở khi bố giới thiệu họ, quả thật là nó không nhớ nổi đã gặp cái anh Bền này lúc nào, chị vợ thì càng không có khái niệm gì luôn. Mọi người chào hỏi xong, bố bảo anh chị Bền sắp xếp đồ đạc vào phòng ngủ mà bố mẹ vẫn thường dùng rồi giục họ tắm rửa. Bách nghĩ bụng nếu bố ở nhà nữa thì tối nay mình phải ngủ đi văng ngoài phòng khách rồi. Thực ra vẫn còn một phòng ngủ nữa nhưng khá bụi bặm vì chẳng dùng đến và dần dần biến thành cái kho. Nhưng bố đã lên tiếng:
– Xong rồi cả nhà xuống phố ăn cơm, tối anh chị Bền và cháu ngủ phòng chú, còn chú phải đi có việc chắc không về đâu. Sớm mai chú về rồi ta vào viện xem tình hình thế nào.

Anh chị Bền vâng dạ rối rít rồi đem hành lý vào phòng, sửa soạn tắm rửa. Chỉ còn lại hai bố con ở ngoài phòng khách, Bách mới hỏi nhỏ:
– Thằng cu con nó bị sao vậy hả bố?
– Ờ, cũng chưa rõ lắm, đại khái viêm nhiễm cái gì đó ở đường tiêu hóa. Bệnh viện trên mình giới thiệu xuống đây xét nghiệm lại cho chính xác để có hướng điều trị. Chắc anh chị ở nhờ lâu lâu đấy, con chịu khó giúp đỡ anh chị ấy… Tội nghiệp, nghèo quá chẳng biết bấu víu vào đâu, hôm qua bà nội gọi bố sang nói bố giúp, bố thấy thương quá nên bảo vợ chồng cứ yên tâm đem thằng bé xuống đây chữa trị, tốn kém bao nhiêu bố lo cho.
– Thế rồi chừng nào bố về?
– Thì mai vào viện xem thế nào, nếu nhập viện xong ổn định rồi thì bố về luôn.
– Vậy anh chị ấy ở đây thì ăn uống thế nào? Cũng lâu đấy chứ có phải một hai ngày gì đâu. – Bách băn khoăn.
– Ừ đấy… Bố đang tính có khi con nấu cơm ở nhà mà ăn Bách ạ. – Bố trầm ngâm.
– Ôi trời, con còn học hành nữa chứ làm sao mà nấu được. Với lại con có biết nấu nướng gì đâu, lại còn chợ búa nữa chứ… Không được đâu. – Bách giãy nảy lên.
– Thôi được rồi. Để xem mai vào viện thế nào đã rồi tính.
Bách trở về phòng mình, lòng buồn bực vì những bất tiện sẽ nảy sinh trong những ngày sắp tới. Nó đang quen sống tự do một mình rồi.

Vợ chồng anh Bền và thằng nhỏ tắm rửa xong thì cũng là lúc sẩm tối. Mọi người lục tục chuẩn bị để xuống phố ăn tối. Nghe bố gọi Bách mới đi ra khỏi phòng mình, đưa mắt nhìn khắp lượt mọi người và dừng lại ở chị vợ anh Bền. Ờ nhỉ, nhìn chị ấy tắm rửa sạch sẽ và thay bộ đồ mới vào trông cũng không đến nỗi nào. Tuy chẳng xinh đẹp gì lắm nhưng khuôn mặt cũng ưa nhìn, vóc dáng khỏe mạnh phốp pháp, thân mình tròn lẳn đâu ra đấy. Chị bế thằng cu trên tay và mỉm cười với Bách, nụ cười làm khuôn mặt chị rạng rỡ hẳn lên, nhưng khi thôi cười thì cái nét buồn muôn thủa lại ngự trị. Anh Bền gầy choắt hỏi han Bách dăm ba câu ngô nghê, Bách cười và săng sái ra mở cửa. Cả nhà đi ra ngoài.

Bữa cơm nhanh chóng kết thúc. Bố bảo Bách đưa anh chị lên nhà và đi luôn.

Lên nhà, cũng chẳng có chuyện gì để nói ngoài vài ba câu xã giao và rồi ai về phòng nấy. Anh chị Bền cho con đi ngủ sớm để ngày mai vào viện.

Sáng hôm sau, bố về đón cả nhà anh Bền vào viện, Bách đến trường như thường lệ.

Buổi trưa Bách trở về nhà thì đã thấy bố và anh chị Bền cùng thằng nhỏ ở nhà rồi, Bách ngạc nhiên hỏi:
– Ơ, thế tình hình sao rồi ạ, chưa nhập viện được hả bố?
– Làm thủ tục xong rồi, nhưng còn phải xét nghiệm vài thứ nữa, bệnh viện họ bảo cứ về, khi nào cần vào nằm thì họ thông báo sau. – Bố trả lời.
– Thế tóm lại thằng cu bị bệnh gì ạ?
– Cũng chưa biết em ạ, phải chờ kết quả xét nghiệm đã. – Anh Bền xen vào.
– Phức tạp nhỉ. – Bách gật gù, không bình luận gì thêm.

Im lặng một lúc rồi bố lên tiếng:
– Có khi là mấy ngày tới Bách phải đi chợ, hoặc hướng dẫn chị Bền đi chợ để chị nấu cơm. Mấy anh em chú cháu ở nhà mà ăn thôi, vừa đảm bảo sức khỏe lại đỡ tốn kém. Chiều nay bố về luôn, tiền nong chi tiêu vài bữa tới Bách lo liệu nhé. Khi nào bệnh viện thông báo kết quả, chi phí thế nào thì Bền gọi cho chú, chú sẽ xuống hoặc gửi xuống. Mấy anh chị em ở lại bảo ban nhau nhé, chú bận không ở lại thêm được.
– Vâng, chú cứ yên tâm, chú giúp đỡ thế này là vợ chồng cháu biết ơn lắm lắm rồi. Chú cứ về trên lo công việc ạ, mọi chuyện dưới này bọn cháu tự lo liệu được ạ. – Anh Bền xoa tay khúm núm.
– Ừ, cứ thế nhé, có gì thông báo cho chú.

Và chiều hôm đó bố Bách về lại trên quê.

Bạn đang đọc truyện Thằng nhà quê tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-nha-que/

Ngày cuối tuần đáng lẽ sẽ rất buồn nếu như không có vợ chồng anh Bền ở cùng. Trò chuyện sinh hoạt cùng họ làm Bách tạm quên được nỗi nhớ nhung em Vân. Hóa ra cái anh Bền trông xấu mã thế mà lại rất hóm hỉnh, thỉnh thoảng lại làm cho Bách không nhịn được cười. Chị vợ thì thật hiền lành, nhìn kỹ cũng thấy hay hay, nấu nướng lại khéo nữa. Bách thầm nghĩ anh Bền này tốt số lấy được cô vợ tốt người đẹp nết, tuy rằng theo nhãn quan của nó thì hơi quê mùa. Mà quê là đúng thôi, cả đời chị ấy có đi đâu xa quá cái chợ huyện.

Nhà anh chị Bền cách khá xa nhà bố mẹ nó. Vì là họ hàng bên ngoại của bố nên nó ít tiếp xúc, hầu như Bách không nhớ là đã gặp mặt anh chị ấy lần nào chưa. Nhưng anh Bền thì nhớ, anh kể rằng hồi đó Bách gầy gò ra sao, nghịch ngợm như thế nào, bị ngã bị vấp ngoài vườn, v.v… Những chuyện mà Bách không còn nhớ nữa. Tiếp chuyện với anh Bền mà thỉnh thoảng Bách lại liếc nhìn chị Bền đang cho thằng cu ăn cháo ở một góc phía xa. Thằng bé khá hiếu động nên vừa cho nó ăn chị vừa phải chạy theo giữ nó khỏi chạy khắp nhà.

Bách bắt đầu bị cuốn hút bởi chị Bền khi buổi gần trưa chị đứng nấu ăn bên bàn bếp. Nó vừa trò chuyện với anh Bền trong khi xem TV vừa thỉnh thoảng ghé mắt ngắm nhìn chị Bền đang nấu nướng. Chị mặc một bộ đồ may bằng thứ vải phin rẻ tiền cũ kỹ, xơ mòn đến mức gần như lộ hết cả da thịt. Đã vậy lại còn kéo cái cạp lên rõ cao làm đũng quần bó chặt lấy mông và háng, nhìn rõ cả quần lót bên trong. Chiếc quần lót khá xấu xí, to và dày với những chấm hoa nhỏ, nhưng đôi mông thì rất đẹp, nở nang tròn trịa và chắc nịch, cong vổng ra sau với cái khe mông sâu hút. Giá như chiếc quần lót thời trang hơn một tí thì đôi mông ấy sẽ vô cùng hấp dẫn.

Ngắm chị từ phía sau, Bách mơ màng nghĩ tới tư thế làm tình kiểu doggy, chắc chắn sẽ rất là tuyệt vời với một đôi mông như thế. Hai tay ôm lấy hông dướn người lên mà đẩy vào, cặp mông rung lên núng nính, cảm giác mềm mại êm ái, thật không còn gì sung sướng hơn. Chỉ cần nhìn thôi Bách cũng có thể hình dung được những cảm giác khi va chạm với đôi mông ấy rồi.

Đôi lần hiếm hoi lúc chị xoay người lại lấy những lọ gia vị ở góc bàn khiến Bách có thể nhìn thấy phía trước của chị. Cái đũng quần kéo cao lên làm cho cái tam giác nổi căng trước háng chị, nó kích thích cao độ trí tưởng tượng của Bách, làm Bách thực sự tò mò về “cái đó” của chị, trông như thế kia thì chắc hẳn sờ sẽ rất sướng tay.

Người nhà quê thường không quen đứng khi làm bếp, họ thường hay ngồi xổm mỗi khi có thể, và mỗi lúc như thế thì Bách lại được một phen xốn mắt. Chị Bền ngồi nhặt rau, hai đầu gối ép vào ngực khiến phần trên cặp vú lòi ra sau cổ áo trễ rộng và giữa hai đùi chị ấy, qua lớp vải quần mỏng dính, “cái đó” của chị hằn lên lộ rõ cả múi và khe.

Bách thấy khô cả cổ, nó nuốt khan khi những hình ảnh ấy đập vào mắt. Vừa nhìn vừa nghĩ thầm không hiểu cái anh Bền gầy choắt này liệu có đáp ứng nổi cái cơ thể ngồn ngộn kia không nhỉ, chắc sức anh Bền thì chỉ như đấm bị bông thôi. Kiểu này thì cứ phải gặp mình, đảm bảo là khóc rưng rức, cái phom người đậm đậm kiểu kia mà nằm đè lên, ôm lấy mà dập thì êm phải biết. Nghĩ đến đấy Bách hình dung ra cảnh chị Bền trần truồng, hực lên, quằn quại ở bên dưới sau mỗi cú dập xuống của mình. Tự nhiên thấy đũng quần căng lên bức bối, Bách đưa mắt đi nơi khác, cố gắng lái suy nghĩ ra khỏi những hình ảnh đó để con cu nguội bớt. Nó mà dựng lều lên bây giờ thì phiền toái lắm.

Trằn trọc cả buổi trưa không ngủ được vì hình ảnh của chị Bền nên buổi chiều Bách hăng hái xung phong chở chị đi chợ. Nó hy vọng có cơ hội đụng chạm với chị khi chị ngồi ở sau xe, để được hưởng cái cảm giác mà cặp vú chắc nịch kia va vào lưng, cặp đùi kia ép vào sau hông nó ra làm sao. Tuy nhiên, sự e dè kín đáo của người phụ nữ nhà quê đã khiến nó không được nếm trải những cảm giác đó. Chị ấy đặt cái làn đi chợ ở giữa hai người và hai tay chị luôn bám vào vai nó để giữ khoảng cách.

Dù cho nó có cố gắng phóng nhanh phanh gấp thế nào đi nữa, khoảng cách giữa hai người vẫn luôn được bảo đảm. Tuy rằng hơi thất vọng nhưng Bách bắt đầu thấy hấp dẫn, hóa ra chị Bền này khó chơi hơn nó tưởng. Vậy thì sẽ phải từ từ thôi, phải thu hẹp dần khoảng cách giữa hai người, không chỉ là khoảng cách vật lý mà còn là khoảng cách trong lòng nữa. Nó chợt nhớ tới cái lúc nhìn trộm cặp mông chị lúc chị đứng nấu ăn buổi trưa, nó nhớ cái quần lót của chị trông rất quê mùa. Cái quần lót được may theo kiểu cổ điển, chất liệu hình như là sợi dệt kim, dày dặn, có hoa lấm chấm, phía sau rộng trùm gần kín mông. Cái áo ngực cũng thế, kiểu cách rất xấu. Vậy là có cách rồi, phụ nữ thì ai chả muốn đẹp, cách lấy lòng tốt nhất là dẫn họ đi mua sắm quần áo. Nghĩ là làm, thay vì rẽ vào chợ, Bách chở chị Bền đến một cửa hiệu thời trang nữ. Bách dừng xe trước cửa hiệu, chị Bền vẫn ngồi yên trên xe ngơ ngác hỏi:
– Ơ thế không đi chợ hả chú?
– Có chứ. Nhưng ghé vào đây trước đã, chị cứ xuống xe đi. Mua thêm mấy bộ đồ mà mặc chị ạ, chị còn ở đây lâu đấy. – Bách nói.
– Ôi thôi thôi… Chị mặc thế này là được rồi, tiền đâu mà mua sắm. – Chị Bền giãy nảy lên.
– Chậc… chị cứ vào đi, lo gì chuyện tiền nong. – Bách dựng xe và kéo chị vào trong.
Túm ngay lấy một em bán hàng đang đon đả đi ra, Bách nói:
– Em lựa giúp cho bà chị anh vài bộ trông trẻ trung một tí, chị ấy mới ở quê ra nên không mang theo nhiều đồ… Cả đồ lót nữa nhé. – Bách hạ giọng nói nhỏ.
– Dạ vâng, anh cứ để em lo, yên tâm ạ. – Cô gái bán hàng nhanh nhảu nói kèm theo một nụ cười đầy ẩn ý, Bách biết là cô ta đang nghĩ gì.
Chị Bền chẳng kịp phân bua gì đã bị cô gái kéo đi. Bách quay ra gần cửa đứng đợi.
Độ mươi phút sau thấy cô gái kia dẫn chị Bền đi ra, tay xách mấy túi đồ, vẻ mặt chị ngượng ngùng bẽn lẽn. Chắc là vừa được thử mấy món đồ lạ mắt nên vẫn còn chưa hết ngượng. Tuy vậy vẫn thấy chị mặc bồ đồ cũ trên người, với điệu bộ lóng ngóng chị phân trần với Bách:
– Chị bảo lấy một bộ thôi mà cô ấy cứ bắt chị phải…
– Không sao, chị thấy thích chứ. – Bách ngắt lời.
– Trông cứ lạ lạ là… chị thích kiểu…
– Thôi được rồi, chị sẽ quen dần mà, bây giờ người ta mặc như thế cả mà. – Bách lại cắt ngang.
Tính tiền xong, dẫn chị ra xe rồi liếc lại vẫn thấy cô bán hàng đứng nhìn theo cười mủm mỉm. Bách cũng cười, cứ để cô ta nghĩ mình đang chăn gái quê đi, có sao đâu. Mà đúng là mình cũng đang có ý định đó thật chứ còn gì nữa. Bách nổ máy, chị Bền leo lên ngồi sau, vẫn ý nhị giữ khoảng cách như lúc nãy. Bách mỉm cười thầm nghĩ để xem chị giữ được đến lúc nào. Bấy giờ cậu ta mới cho xe chạy vòng lại khu chợ.

Cách đó của Bách đem lại hiệu quả khả quan, buổi tối hôm ấy trông chị Bền vui hẳn lên trong bộ đồ mới. Được ăn mặc tử tế trông chị Bền khác hẳn so với dáng vẻ lam lũ hôm mới đến, eo ót mông đùi phô ra thật hấp dẫn. Bách cười, khen ngợi đôi câu qua loa và không dám nhìn lâu sợ chị ngượng. Chỉ có anh Bền thật thà không biết gì cả, cứ luôn miệng than vãn chú mua sắm làm gì cho tốn kém, đàn bà chồng con rồi thì ăn mặc thế nào mà chẳng được. Chị Bền săng sái dọn cơm cho hai anh em ăn trước, còn chị thì lại phải đánh vật với thằng bé. Bách lại thỉnh thoảng ngắm trộm chị trong lúc chị cho con ăn, đôi lúc bắt gặp ánh mắt của chị nhìn lại và hai chị em bối rối quay đi trong sự lúng túng ngượng ngùng. Anh Bền vẫn thản nhiên ngồi ăn, Bách có cảm giác dường như anh ấy không mấy quan tâm đến vợ, không hiểu ở nhà thì anh ấy thế nào chứ với cái kiểu này dễ bị thằng khác nó cắm sừng lắm.

Anh Bền ăn cơm xong ra ngồi xem TV, Bách cố nán lại để chờ chị Bền cho thằng cu ăn xong và ngồi vào bàn ăn. Nó đang tranh thủ mọi cơ hội để trò chuyện với chị Bền, mong sao san lấp dần khoảng cách vốn có giữa hai người còn đang khá xa lạ.
– Chị ăn đi, cơm canh nguội hết rồi. – Bách mau mắn nói khi chị kéo ghế ngồi.
– Cứ kệ chị, hôm nào chị cũng ăn sau mà. – Chị nói và xới cơm.

Chị Bền ăn cơm, từ tốn chậm rãi. Bách hỏi chuyện ở nhà, chuyện đồng áng, cuộc sống chung chung. Nhưng chị Bền khá ít nói. Hỏi gì đáp nấy, không thì cười trừ, có vẻ như chị này không mấy khi giao tiếp với người lạ nên rất là dè dặt. Bách nghĩ rằng dù sao cũng mới chỉ biết nhau hai hôm thôi, người nhà quê mới ra thành phố chắc còn bỡ ngỡ tự ti nhiều, lâu dần chắc sẽ cởi mở hơn thôi.

Lúc chị rửa bát, Bách cũng lăng xăng giúp chị bê dọn bát đĩa ra chậu rửa mặc dù chị luôn miệng bảo không cần đâu nhưng Bách vẫn cứ nấn ná ở khu vực bếp chỉ cho chị các ngăn tủ đựng cái này cái kia, cách dùng các thiết bị nhà bếp. Thực ra mục đích chính là muốn được ở gần chị, nhìn ngắm chị mà thôi.

Khi đứng sau lưng chị, nhìn cặp mông quyến rũ của chị đung đưa ngay trước mặt Bách phải cố gắng kiềm chế lắm mới ngăn được mình không đưa tay ra sờ. Đôi bờ mông tròn cong vểnh, khe mông sâu, viền quần lót mới hằn lên sau lớp vải láng mịn. Tất cả những cái đó làm Bách ngây ngất như say rượu. Bách ngoái lại nhìn ra chỗ phòng khách, anh Bền đang ngồi trên đi văng quay lưng lại phía bếp và đang mải mê xem một bộ phim truyền hình mùi mẫn, chẳng để ý gì đến những chuyện sau lưng mình. Bách quay lại nhìn chị Bền đang rửa bát, cái eo thon và cặp mông nhìn hấp dẫn quá khiến Bách thèm được áp mình vào sau lưng chị. Bách đánh liều giả bộ muốn chỉ cho chị một ngăn tủ trên cao, phía trên đầu chị.
– Chị này… Chỗ này đựng một số thứ ít dùng, em chỉ cho chị đề phòng có lúc cần đến.

Bách đứng sát sau lưng chị, vừa nói vừa vươn tay lên mở cánh tủ. Trong khoảnh khắc đó, cơ thể của nó trùm lên toàn bộ phía sau lưng chị, bờ vai chị ở ngay dưới tầm mắt nó, bụng áp vào lưng chị và vùng háng nó ép vào mông chị. Chỉ trong một tích tắc ngắn ngủi như vậy cũng đủ để nó cảm nhận được sự mềm mại của đôi mông chị. Khi phần dưới của nó chạm vào mông chị, thấy người chị khẽ rung lên, hầu như chị chưa kịp nhận ra sự đụng chạm thì Bách đã lùi ra nên chị tưởng như đó chỉ là một sự va chạm vô tình. Chị tiếp tục rửa bát và ngẩng lên nhìn ngăn tủ mà Bách vừa chỉ, chị khẽ gật đầu:
– Ừ… chị nhớ rồi.

Bách đã đứng xa ra khỏi chị, tim đập rộn rã trong lồng ngực. Cú va chạm vừa rồi đánh thức bản năng giống đực trong nó một cách mạnh mẽ. Cũng khá lâu rồi nó không được làm chuyện ấy kể từ khi Vân trở vào Nam. Một tuần liền ở với Vân đã vắt kiệt sức lực của nó, và suốt khoảng thời gian sau đó lại liên tục phải gọi điện năn nỉ cô đã khiến nó không còn thời gian nghĩ đến nhu cầu tình dục của mình. Và chỉ đến lúc này, sau cái chạm mông ngắn ngủi đã lập tức khơi dậy cái máu dâm thường trực trong nó, con cu nó đã cương lên nhanh chóng. Cảm giác thèm muốn tăng lên dữ dội khiến Bách chỉ muốn xông vào mà vật ngửa chị Bền ra. Bách thấy nghèn nghẹn như có cục gì đang mặc trong thực quản, nó nuốt khan cố gắng kìm nén sự thèm khát, day nhẹ con cu đang cứng đơ trong quần và quay ra ngoài bàn nước với anh Bền.

Đêm đó là đêm đầu tiên Bách thủ dâm sau một thời gian dài lãng quên cái thói quen đó. Càng nghĩ đến chị Bền nỗi thèm khát càng dâng cao khiến Bách nung nấu quyết tâm phải tìm cách dụ dỗ, chiếm đoạt cho bằng được cái thân thể gái quê phơi phới kia của chị. Nhưng có một trở ngại khó mà vượt qua được đấy là sự có mặt của anh Bền, anh cứ luẩn quẩn bên cạnh thì không làm ăn gì được, không tách được hai người ra thì không bao giờ có cơ hội cả. Giá mà có thể khiến anh Bền thỉnh thoảng vắng mặt đi đâu đó một lúc thì hay biết mấy.

Chương trước Chương tiếp
Loading...