Thằng nhà quê
Chương 87
Lát sau nghe tiếng động lạch cạch ngoài bếp, Bách biết là chị Bền đã ra. Bách cũng mặc quần dài vào và đi ra ngoài. Nhìn thấy chị Bền diện bộ đồ mới nó sững sờ vài giây. Đấy là bộ thứ hai mua hồi chiều qua, bộ này mới thật là đẹp, nó ôm sát lấy thân mình chị, làm nổi bật những đường cong đầy khêu gợi. Bách không kìm lòng nổi buột miệng khen:
– Chị rất đẹp, chị Bền ạ. Phải nói là em ghen với anh Bền nhà chị đấy.
– Chú này… cứ giỏi trêu chị thôi. – Chị Bền bẽn lẽn quay đi.
– Em nói thật đấy, chị quay lại em xem nào.
Bách tiến lại gần chị, mạnh dạn nắm lấy đôi bờ vai chị xoay lại. Nó nhìn từ đầu đến chân chị và mắt dán vào cái mu nổi phồng lên giữa hai đùi chị, chiếc quần trắng vải mỏng bó sát làm chỗ đó nổi căng lên. Không thể kiềm chế nổi cơn dâm, mà cũng chẳng kịp nghĩ ngợi gì thêm, Bách đưa tay xuống sờ vào mu lồn và vuốt lên, mấy đầu ngón tay ấn nhẹ vào cái mu lồn mềm nhũn.
– Ơ kìa…
Chị Bền giật mình thốt lên và lùi lại, chị ngước nhìn nó với ánh mắt hoang mang cực độ. Không để chị Bền kịp thắc mắc, Bách vội thanh minh:
– Chết chết… Em xin lỗi, em cứ ngỡ như không phải là chị… Em xin lỗi nhé.
Và nó cười xòa như muốn xí xóa cái hành động vừa rồi. Chị Bền không nói gì, khuôn mặt bỗng dưng đỏ lựng, chị quay đi bối rối bước về phía bếp và xách chiếc cặp lồng đựng đồ ăn chị vừa chuần bị xong. Chị nói lí nhí:
– Chú chở chị vào bệnh viện đi. Muộn rồi đấy.
– Vâng, mình đi luôn chị ạ, chị ra trước đi để em khóa cửa. – Bách nhanh nhảu nói.
Khi hai chị em đã ở trong thang máy, Bách liếc nhìn chị, cái cảm giác khi được sờ vào mu lồn chị vẫn còn rõ rệt nơi mấy đầu ngón tay, nó thật dày và mềm. Bách lại lén nhìn chị một lần nữa khiến chị bối rối như muốn chui xuống đất. Bây giờ thì chị hiểu rằng những lần Bách va chạm với chị hoàn toàn không phải là vô tình, chú ấy cố ý va chạm vào người mình, lúc nãy còn sờ nữa. Không hiểu chú ấy muốn gì đây, chị bắt đầu thấy hơi lo lắng.
Buổi sáng đi học, Bách giục anh Bền vào bệnh viện thay cho chị Bền về nhà nghỉ, trông con cả đêm trong đó, giường nằm lại chật chội nóng bức chắc cả đêm qua chị ấy không ngủ được. Anh Bền thấy Bách quan tâm đến vợ chồng mình như thế thì cảm động lắm, đâu có hay biết đấy là mưu mô của nó. Bách muốn chị vợ về nhà từ sáng để có thể nghỉ ngơi và khi tan học về nó sẽ có cả một buổi chiều để tha hồ mà tán tỉnh dụ dỗ chị. Bách hăng hái đòi chở anh đi nhưng anh Bền ngại nó muộn học, anh nói sẽ đi xe ôm, anh biết đường rồi. Bách cũng đồng ý, anh đi bằng gì cũng được, chẳng quan trọng, miễn sao anh đến mà thay cho chị vợ về nghỉ sớm là được.
Bách đến trường, ngồi trong lớp học mà chẳng hề nhập tâm được điều gì. Nó miên man với những kế hoạch của mình, trong lòng lâng lâng vui sướng nghĩ đến lúc về nhà. Buổi chiều nay mình sẽ có cả một khoảng thời gian dài với chị Bền. Lần này thì đố chị ấy thoát được khỏi tay mình, sẽ không chỉ dừng lại ở chuyện sờ soạng, chiều nay thế nào cũng phải đưa chị ấy lên giường cho bằng được. Giời ơi, nghĩ thế thôi đã thấy nôn nao cả người rồi.
Cái nhà chị Bền ấy, người ngợm cứ phây phây ra, chỉ nhìn thôi đã thấy sướng, không hiểu đến lúc lột hết quần áo đè ra mà chơi thì sướng đến cỡ nào. Chiều nay thôi, nhất định rồi, mình sẽ được thỏa mãn với cái thân thể hừng hực ấy, mình phải cho chị ấy thấy sự khác biệt so với cái anh chồng gầy gò yếu ớt kia, cái anh chồng mà chắc là năm thì mười họa mới chiều vợ được một cái. Hừm, trông mình thế này, trẻ trung khỏe mạnh, cộng với kinh nghiệm chinh phục phụ nữ bấy lâu nay, đảm bảo chị Bền kia sẽ không thể cưỡng lại được. Thế nhưng gái quê như kiểu chị Bền này cũng khó nhằn lắm đấy, cứ suy ra từ tối qua thì biết, mới sờ một cái thôi mà đã hoảng hốt như thế rồi. Chiều nay mà đưa được lên giường cho êm thấm chắc cũng vất vả đấy. Nhưng không sao, thế mới sướng, chứ dễ dãi quá lại đâm chán. Chậc chậc, chỉ nghĩ đến cái cảnh giằng co để cởi quần áo chị ấy ra thôi đã thấy sướng cửng cả cu rồi. Bách thò tay xuống sờ, cứng thế này cơ mà, thôi chịu khó chờ nhé cu, chiều về tao sẽ cho mày một bữa no nê.
Buổi trưa Bách về nhà, ngạc nhiên thấy nhà cửa vẫn khóa. Lạ nhỉ, sáng nay mình đã đưa chìa khóa phụ cho anh Bền rồi cơ mà, hay là lại quên đưa cho vợ rồi. Trong lòng nghi hoặc, Bách mở cửa bước vào nhà, nó ngó nghiêng tìm hết các phòng mà chẳng thấy bóng dáng ai cả. Thế là cái nhà chị Bền này không về rồi, chẳng hiểu có chuyện gì nhỉ, hay là tối qua mình làm chị ấy sợ rồi. Vớ vẩn lại hỏng hết cả kế hoạch vì cái vụ sờ mó ấy cũng nên, bực thế không biết. Hay là phóng vào bệnh viện xem thế nào, có khi thằng cu được xếp lịch mổ rồi cũng nên, hai vợ chồng lại đang bận bịu tối mắt tối mũi ở trong ấy.
Bách lại quay ra khóa cửa đi xuống nhà lấy xe chạy vào bệnh viện. Đến nơi mới thấy hai vợ chồng vẫn ngồi trên giường cạnh thằng cu con, chị Bền đang quạt cho nó ngủ. Bách tiến lại sốt sắng hỏi:
– Anh chị ở cả đây à? Tình hình thằng bé thế nào rồi anh chị?
– À chú Bách… Vẫn thế thôi, bác sỹ khám sáng nay rồi, bảo theo dõi thêm. – Anh Bền trả lời.
– Sao chị không tranh thủ về nhà mà nghỉ ngơi, cả đêm thức trông con rồi, bây giờ còn ngồi đây làm gì cho mệt. – Bách nhìn chị Bền với vẻ quan tâm lo lắng.
– Có mệt mỏi gì đâu chú, tối qua cháu nó ngoan, hai mẹ con ngủ được mà. Sáng anh Bền bảo chị về nhưng chị cứ ngài ngại thế nào ý… – Chị Bền bẽn lẽn trả lời.
– Chị ngại cái gì ạ. Nhà rộng rãi mát mẻ, chẳng có ai cả, chị cứ về mà nghỉ ngơi cho khỏe rồi tối vào trông con thay cho anh. Cũng còn dài ngày đấy có phải một hai hôm đâu mà chị cố được. Chị phải chú ý mà giữ gìn sức khỏe, còn chuyện ăn uống nữa chứ, cứ vạ vật trong bệnh viện thế này thì ôm mất thôi. – Bách nói ra cái vẻ hiểu biết.
– Ừ đấy… Anh cũng nói rồi mà chị cứ bảo ngại. – Anh Bền xen vào.
– Thế anh chị ăn uống gì chưa? – Bách hỏi tiếp.
– Anh ra ăn qua loa ngoài cổng viện rồi mua ít cơm vào cho chị ăn rồi. – Anh Bền đáp, vẻ mặt ngại ngùng.
– Đấy, em đã bảo mà, ăn uống tạm bợ thế thì chịu sao nổi. Thôi từ mai anh vào rồi thì chị chịu khó về nhà, mấy nghìn xe ôm thôi, nấu nướng ăn trưa ăn tối hai bữa đem vào cho anh. Có được không? – Bách dõng dạc nói như kiểu bề trên.
– Ừ ừ… Anh chị cứ ngại phiền chú… nên vợ chồng tranh thủ ăn tạm. – Anh Bền ấp úng nói.
– Chị thấy thế nào, chị Bền, em tính thế có được không? – Bách quay sang chị vợ hỏi.
– Được được… thôi từ mai chị sẽ về nấu nướng cho bố con anh ấy… cho cả chú nữa. – Chị Bền cũng ấp úng trả lời, không dám ngước lên nhìn Bách.
Quả thực là chị Bền ngại, chẳng phải ngại làm phiền làm phiếc gì đâu, mà là ngại chú em Bách thôi. Hành động của nó lúc chiều tối hôm qua và ánh mắt nhìn như muốn lột truồng thân thể chị lúc đứng cùng chị trong thang máy đã khiến chị có một nỗi sợ hãi mơ hồ. Tuy cũng chưa có gì nghiêm trọng cả nhưng chị nghĩ thôi thì cứ cẩn thận đề phòng. Nhưng bây giờ thấy chú ấy nói thế, rõ là tỏ ra quan tâm thật sự, có lẽ mình đã nghĩ hơi quá cho chú ấy. Chắc chú ấy trẻ người bồng bột mà vô tình làm vậy thôi chứ chắc chẳng có tà ý gì đâu, mình hay lo, chưa chi đã vội trách oan chú ấy. Nghĩ cho cùng thì người ta cũng toàn là người tốt cả, ông chú bà thím bố mẹ chú Bách và cả chú ấy nữa, cưu mang giúp đỡ mình trong lúc hoạn nạn thế này, tấm lòng nhân đức ấy thời buổi này là hiếm hoi lắm. Thôi thì nghe lời chú ấy vậy, chứ không ông chú trên nhà lại nghĩ vợ chồng mình chẳng ra gì, người ta đã mời lại còn õng ẹo không thèm về ở nữa thì chết, mang tội với ông chú, với bà con họ hàng.
Nghĩ vậy nên chị Bền bằng lòng để Bách đưa về. Bách đói ngấu vì từ trưa đã ăn uống gì đâu, nó thả chị Bền vào chợ và tranh thủ phóng đi tìm chỗ ăn. Khi quay lại đã thấy chị Bền đứng chờ ở cổng chợ rồi, đồng hồ lúc ấy đã chỉ 3 giờ chiều.
Về đến nhà, chị Bền thay bộ quần áo mới tối hôm qua bằng một bộ đồ xấu xí của chị và lụi cụi dọn dẹp nhà cửa mặc dù cũng chẳng có gì bừa bộn lắm. Chị cứ luôn chân luôn tay để tránh phải đối diện với Bách trong lúc rỗi rãi. Bách cũng nhận ra điều đó và nó quyết định không vội vã, nó lui về phòng mình để chị tự do. Bách đóng cửa phòng lại nằm dài trên giường ngẫm nghĩ xem nên làm thế nào, nghĩ mãi mà chưa biết phải bắt đầu từ đâu và rồi ngủ quên lúc nào không hay. Đến lúc tỉnh dậy ngó nhìn đồng hồ thì đã 5 giờ chiều, vội vàng mở cửa đi ra ngoài xem chị Bền đang làm gì. Thấy chị đang đứng ở bếp nấu nướng, Bách lân la lại gần bắt chuyện:
– Chị đang nấu cơm à? Em nằm đọc sách mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Chị dọn dẹp từ bấy đến giờ đấy à?
– Ừ, chị tranh thủ giặt giũ cho bố con nó, loay hoay mà cũng hết cả buổi chiều. – Chị trả lời, hơi liếc nhìn sang Bách.
– Ô, chị giặt bằng tay à? Sao không cho vào máy mà giặt. – Bách ngạc nhiên.
– Chị có biết dùng máy móc thế nào đâu, chị quen giặt tay rồi, cũng nhanh thôi mà. – Chị cười.
– Sao không gọi em, em hướng dẫn một lần là chị biết dùng thôi mà. Cứ bỏ quần áo vào đấy rồi đi làm việc khác, hoặc đi ngủ, giặt xong nó tự tắt, mình chỉ việc ra lấy đem phơi thôi. Giặt tay làm gì cho khổ. – Bách chép miệng phàn nàn.
– Ừ thôi để lần sau chị nhờ chú chỉ cách dùng. – Chị Bền cười bẽn lẽn.
Không biết nói chuyện gì tiếp nữa, Bách loay hoay cầm cái nọ sờ cái kia mất một lúc và rồi ngập ngừng chuyển sang đề tài quen thuộc, nó lắp bắp:
– Chị này… Tối hôm qua ý… Cái lúc em, em lỡ tay ý… chị có giận em không?
– Lúc… lúc nào cơ… – Chị Bền cũng ngập ngừng, cố tỏ ra không hiểu, nhưng vẻ mặt chị không che giấu được sự bối rối, hai bên má đang đỏ dần lên.
– Khi em khen chị đẹp ấy… em đã vô ý sờ vào…
– Thôi thôi chú đừng nhắc lại nữa. – Chị Bền cắt ngang. – Chị quên rồi, chị không giận đâu.
– Thật sự là em không kìm lòng được… Lúc ấy nhìn chị như thiếu nữ đang tuổi hẹn hò ấy, em không thể nào tin vào mắt mình… Em đã hơi…
– Thôi mà chú, đừng nói nữa… chị không nghĩ gì đâu… – Giọng chị Bền nài nỉ.
– Nhưng nói thật với chị em như bị hút hồn. Chị rất đẹp, nét đẹp rất mặn mà, đậm chất thôn quê… Em chỉ ước ao sau này lấy được người vợ như chị.
Chị Bền nghe mấy lời ấy thấy vui hẳn, sự e ngại lúc trước khi Bách nhắc tới chuyện sờ mó bỗng biến mất. Chị liếc nhìn sang Bách cười tủm tỉm:
– Có thích gái quê thật không? Để chị làm mối cho nhé.
– Em nói thật đấy, nhưng mà phải được như chị cơ. Hơn hay kém là em cũng không thích. – Bách xích lại gần hơn, nghiêng người ra sau ngó nhìn ra cái mông cong tớn của chị, cái khe mông sâu hoắm ở giữa hai quả mông to tròn trịa.
– Người như chị thì thiếu gì, tưởng hơn mới khó chứ. – Chị Bền vẫn mải gọt khoai tây.
– Em thích người như chị thôi… Khác là em bắt đền đấy nhé. – Bách ghé sát vào tai chị thì thầm.
– Thế thì chị lấy gì ra mà đền. – Chị Bền cười.
Đúng bài rồi đây, Bách nghĩ thầm và áp sát vào bên cạnh chị, đặt tay lên bờ mông căng tròn của chị xoa xoa. Giọng Bách lả lơi:
– Thì đền bằng cái gì mà chị có…
Chị Bền giật nảy mình, né người tránh bàn tay Bách đang đặt sau mông mình, chị nhìn Bách bằng ánh mắt thảng thốt:
– Ơ kìa chú Bách, chú làm gì thế…
– Chị, chị… cho em ôm chị một cái, chị đẹp quá… em thích chị.
Bách lắp bắp nói và sấn tới áp sát vào sau lưng chị, vòng tay ôm choàng ra đằng trước. Cơ thể cao lớn của Bách bao trùm phía sau lưng chị. Chị Bền co rúm người trong vòng tay của nó, đôi chân bủn rủn tưởng chừng như muốn sụm xuống, chị sợ hãi kêu lên:
– Đừng, đừng chú Bách… buông chị ra, đừng làm thế.
– Có sao đâu chị, em chỉ ôm chị thôi mà. – Bách cúi xuống tì cằm vào hõm cổ chị.
– Ôi không… – Chị Bền so vai rụt cổ lại.
Bách ghé môi sang hôn vào má chị, ép người dướn dướn vào mông chị. Chị Bền hoảng hốt co rúm người lại cúi gập người xuống bệ bếp, vô tình lại làm cho mông chị thêm ưỡn ra sau, ép vào háng Bách. Được đôi mông mềm mại đó chịn vào, con cu trong quần Bách nhanh chóng cương cứng, nó dựng ngược lên nằm trọn giữa khe mông của chị. Bách lấy làm thích thú, càng dướn người đưa đẩy con cu trượt đi trượt lại trên cái khe mông đó. Chị Bền bị kẹp chặt giữa hai cánh tay Bách và cạnh bàn bếp, cứ lắc mông nguây nguẩy hòng tránh né cái vật cứng đang dúi dúi vào sau mông mình, chị sợ hãi kêu la trong sự bất lực:
– Ôi giời ơi… Đừng làm thế chú Bách ơi… tội cho chị lắm.
– Chị ơi, em muốn chị quá… chị cho em làm một cái nhé. – Bách cúi mình áp xuống lưng chị thì thào.
– Không không… không được… Chị xin chú. – Chị Bền cuống cuồng vùng vẫy tìm cách thoát ra khi biết Bách định xin chị chiều nó chuyện ấy.
Nhưng Bách càng đè chặt sau lưng chị, ép chị cúi gập người bên cạnh bàn bếp. Mặc dù chị Bền cũng khá khỏe mạnh nhưng sự sợ hãi làm cho sức lực của chị như tan biến đi đâu hết, chân tay cứ run lẩy bẩy, chị thở hổn hển như người đuối nước. Bách tranh thủ luồn tay vào từ dưới vạt áo chị, sờ soạng nắn bóp. Đôi bầu vú của chị to nặng, chắc nịch trong áo lót. Chị Bền kêu á lên một tiếng, hối hả tìm cách ngăn bàn tay nó lại. Nhưng lúc này sức chị cũng chỉ đủ để cào cào vào dưới khuỷu tay nó mà thôi. Bách đã thọc được tay vào dưới áo lót, chụp gọn một bên bầu vú nóng hổi của chị mà bóp. Chị Bền nấc lên nghẹn ngào:
– Đừng mà Bách ơi… chị van chú đấy.
– Ôi… zzz… vú chị mềm quá. – Bách vừa bóp vú vừa sung sướng rên rỉ, bỏ ngoài tay những lời van xin của chị Bền.
Chị Bền khóc, đôi vai rung lên cùng với những tiếng nấc nghẹn ngào. Chị không vùng vẫy phản kháng gì nữa cả, chỉ cúi mình xuống bàn bếp khóc rưng rức, mặc cho Bách đang định thò tay luồn vào trong quần chị. Bỗng dưng Bách cảm thấy mình thật hèn hạ, tại sao lại có thể nhẫn tâm dùng sức mạnh để cưỡng bức một người phụ nữ đang nương tựa vào mình cơ chứ. Tuy rằng có thể chiếm đoạt được chị ấy nhưng như thế có vẻ vang gì. Thiếu gì cách để khiến chị xiêu lòng mà chiều theo ý muốn của mình, tại sao mình lại làm như thế này. Mình sẽ chẳng còn được nếm trải sự e ấp ngại ngùng, bối rối chống đỡ một cách yếu ớt, rồi mềm lòng buông thả ngã vào tay mình. Thay vào đó mình đang cưỡng đoạt chị bằng vũ lực, điều này thực sự trở thành một vụ hãm hiếp. Làm thế này thì xấu mặt thằng đàn ông quá, mình không thể làm thế.
Bách buông chị ra, đỡ chị đứng thẳng dậy, xoay chị quay mặt lại đối diện với mình và ôm chị kéo vào ngực mình. Chị Bền nhũn như tàu lá, thổn thức khóc trong vòng tay của Bách.
– Em xin lỗi chị, chị tha lỗi cho em… em không định làm như thế đâu. Lúc đầu cũng chỉ muốn ôm chị thôi, chị vùng vẫy làm em nổi hứng quá… Thôi thôi, đừng khóc nữa, em xin lỗi.
Bách xoa xoa bàn tay dọc sống lưng chị vỗ về an ủi. Chị Bền vẫn chưa nguôi nỗi sợ, vẫn run rẩy như con chim vừa đậu phải cành cong. Chị nép vào ngực nó, thân thể nó to lớn vạm vỡ khiến chị thấy nao nao, mặc dù vừa mới trải qua một cuộc giằng co với nó.
– Cũng tại chị đẹp quá… Đứng gần chị em không thể cưỡng lại ý muốn được ôm chị. Em chỉ xin chị được ôm như thế này thôi… Chị nhé…! – Bách chuyển sang gạ gẫm, lừa phỉnh kiểu cáo xin thò chân.
– Hức hức… ôm thôi thì được, chứ… hức hức… làm điều gì thất thố, chị có tội với chồng lắm em ơi… – Chị Bền nức nở.
– Ôm thôi, em chỉ ôm thôi… Đừng khóc nữa chị, nào lại ghế ngồi nghỉ một chút cho thoải mái chị nhé. – Bách nói và dìu chị lại đi văng.
Đỡ chị ngồi xuống đi văng, Bách rót một cốc nước đưa cho chị uống. Đợi chị uống xong, Bách đỡ lấy đặt xuống bàn rồi móc nắm giấy ăn trong cái hộp gỗ nhỏ, quỳ xuống bên cạnh chị, nhẹ nhàng lau những dòng nước mắt đang nhòe nhoẹt trên gương mặt chị.
Chị Bền ngồi ngây ra, được chăm sóc ân cần như thế tự dưng chị cảm thấy mình thật nhỏ bé, yếu đuối. Chị thấy thèm muốn một vòng tay ấm áp, muốn được ngả mình vào đó cho quên hết nhọc nhằn. Bao nhiêu năm vất vả ngược xuôi lo cho cuộc sống gia đình, chị thèm những khoảnh khắc thế này biết bao, nhưng chưa bao giờ chị có được. Anh Bền là một người tốt, chịu thương chịu khó nhưng là loại đàn ông dùi đục chấm mắn cáy. Chẳng bao giờ biết thể hiện sự yêu thương chiều chuộng, có yêu lắm thì cũng chỉ đè vợ ra “ấy” một cái là xong, một câu cưng nựng âu yếm cũng chẳng biết cách mà nói. Hồi đầu mới yêu chị cứ nghĩ người thật thà chất phác như anh sẽ là người chồng tốt sau này. Đúng là tốt thì có tốt thật nhưng thật thà chân chất quá làm nhiều lúc chị cũng thất vọng hụt hẫng. Nhưng nghĩ được cái nọ thì thiệt cái kia, chị chấp nhận chuyện ấy như nó vốn có, lại hết lòng hết sức yêu chồng thương con.
Nhưng giờ đây, ngồi đối diện với Bách thế này, được nó chăm sóc nâng niu, chị mới thấy mình đúng là thiệt thòi. Đáng lẽ chị phải được như thế này, đáng lẽ chị phải bắt chồng học cách chiều vợ, thay vì chấp nhận con người chồng như thế.
– Chị thấy đỡ chưa… Thôi đừng giận em nữa nhé. – Giọng nói của Bách cắt ngang dòng suy nghĩ của chị.
– Không. – Chị Bền lắc đầu. – Chị không giận… nhưng chú làm chị sợ quá.
– Em xin lỗi, thôi chị em mình lại vui vẻ nhé. – Bách ngước lên nhìn chị.
Chị Bền cúi xuống nhìn Bách và vội quay đi khi bắt gặp ánh mắt của nó. Ánh mắt ấy có điều gì đó chứa chan tha thiết, háo hức chờ đợi khiến chị thấy bối rối, nôn nao trong dạ. Bách ngồi lên trên ghế, sát bên cạnh chị. Nó choàng tay qua vai chị ôm chị một cách âu yếm. Lạ thật, chị không còn thấy sợ hãi rúm dó như lúc trước nữa, thay vào đó là cảm giác ấm áp nhẹ nhõm đến lạ thường. Chị để yên cho nó ôm mình.
Lúc lâu sau chị thấy bàn tay kia của nó đưa lên vuốt ve trên cổ chị, chị cũng để yên. Bàn tay ấy trượt dần xuống dưới, rụt dè chui vào trong cổ áo chị, dừng lại như để thăm dò phản ứng của chị, chị cũng để yên. Nó nhẹ nhàng đi sâu xuống, chui vào trong áo lót của chị, nâng bầu vú nặng trĩu của chị lên nắn bóp. Chị cũng không phản đối, chỉ có hơi thở của chị đang trở nên khó nhọc nặng nề. Chị khẽ cựa mình, hơi có chút ngượng ngùng bối rối vì không biết nên phản ứng như thế nào. Những ngón tay nhón nhón nắn bóp một cách dịu dàng khiến chị dễ chịu quá, chị không muốn dứt nó ra nhưng cũng thấy ngài ngại nếu cứ để nó nắn bóp mãi.
Hai ngón tay nó kẹp lấy núm vú vê vê, chị rủn người như bị điện giật, bặm môi tránh một tiếng kêu. Người chị nhoi lên, dụi dụi vào người nó như thể con mèo nhỏ đang được chủ vuốt ve. Những ngón tay vẫn cứ vê xoắn khiến chị vặn vẹo. Nó trật hẳn vú chị ra và bất ngờ cúi xuống ngậm lấy đầu vú chị mút chặt vào trong cái miệng nóng bỏng của nó. Chị ưỡn người ngửa đầu ra trên thành ghế kêu lên một tiếng đầy khoái cảm. Bách càng áp chặt khuôn mặt mình vào ngực chị, ngậm đầu vú chị ở trong miệng mình mà lia lưỡi gại gại trên nó.
– Ôi ôi… Chú Bách, buông chị ra.
Tiếng kêu của chị thốt ra yếu ớt, dường như để cho có, che giấu đi cái sự thích thú đang cuộn lên trong chị. Bách quá hiểu điều ấy, cứ lẳng lặng tiếp tục kích thích trên đầu vú chị, tay kia nhẹ nhàng mở một hai nút áo và kéo nốt bên vú kia trật ra. Lúc này thì một bên mút một bên sờ, cả hai vú chị Bền đều được chăm sóc nhiệt tình khiến chị Bền sướng ngây sướng ngất.
Không bỏ lỡ thời cơ, bàn tay Bách vội rời khỏi một bên vú chị, nhanh nhẹn luồn qua cạp quần chun của chị, thọc vào trong quần lót. Một đám lông dày, rậm rạp chưa từng thấy cộm lên dưới bàn tay của nó. Chị Bền giật bắn mình, choàng tỉnh khỏi cơn mê đắm, vội vã nắm lấy cổ tay Bách ra sức kéo lên:
– Không không… không được… bỏ tay ra chú Bách ơi. – Chị Bền nhăn nhó.
– Chị… cho em sờ một tí thôi… chỉ sờ thôi, em hứa đấy. – Bách ngước lên nài nỉ.
– Không được đâu… đừng làm thế. – Chị Bền gắng sức kéo tay nó ra.
Bách thấy chị kiên quyết cũng không muốn lấn lướt thêm, nhưng cũng cố vớt vát dũi một ngón tay vào khe lồn chị. Mà lạ chưa kìa, khe lồn chị ấy ướt nhoe ướt nhoét. Cứ tưởng chị ấy sợ hãi rúm dó là thế, ai dè cũng sướng ướt sũng cả ra thế này. Chị Bền có vẻ xấu hổ vì điều ấy nên đã gạt nó ra, vùng đứng dậy chạy ngay ra chỗ bếp lúi húi cài lại khuy áo. Bách thở dài, miễn cưỡng chấp nhận mọi chuyện hôm nay nên dừng ở đó thôi. Như thế cũng là có dấu hiệu tốt rồi, chị này cũng không cưỡng lại được quá lần thứ hai đâu. Bách nói với ra bếp:
– Thôi chị cứ nấu ăn đi, em đi tắm đây… Chị nhé.
– Ừ… Chú đi tắm đi, rồi ra ăn cơm.
Chị Bền lại bắt tay vào việc nấu nướng vừa bị gián đoạn. Trong lòng chị đan xen nhiều cảm xúc trái ngược lẫn lộn, chị vẫn còn bàng hoàng run rẩy vì những gì vừa diễn ra. Quay lại nhìn thấy Bách không còn ở đó nữa chị mới thấy an tâm, len lén thò tay vào trong quần kiểm tra và ngạc nhiên không nghĩ rằng mình có thể ướt đẫm như thế. Quả thật, nói gì thì nói chứ cái cảm giác lúc được nó mút vú là chị chưa được nếm trải bao giờ.