Thằng Tâm - Quyển 2
Chương 22
Không biết là bao giờ, giờ là lúc nào vì căn phòng tối đen như mực. Thủy lơ mơ tỉnh khi một bàn tay lần mò sờ vào người nàng. Cái váy bị cởi hết cúc ra làm bàn tay đó sờ soạng vú Thủy thật dễ. Thủy khó chịu, đã mệt chết đi được còn sờ với mó làm nàng mất ngủ.
– Để yên nào… buồn ngủ lắm. Vẫn còn dai sức thế cơ à.
Không có tiếng trả lời, chỉ có bàn tay tiếp tục sờ bóp vú Thủy. Gáy nàng chợt bị hôn nhẹ. Bộ râu cọ vào làm da gáy Thủy nhói đau.
– Thôi… để mai… đi chơi… lúc đó Thủy chiều cho. Giờ mệt lắm.
– Mai anh họp rồi sao đưa em đi được. Để anh chiều vợ nhé… lâu rồi mình không làm một nháy.
Tiếng ông Hà vẳng bên tai, cái mùi rượu nồng nặc khi ông ghé mặt vào sát tai nàng làm Thủy biết mình nhầm. Tưởng đó là thằng Tâm thì nàng còn phơi lồn ra cho nó nhét. Chứ là ông Hà thì thôi đi, đã yếu lại còn say rượu, cái mùi nàng ghét nhất. Thủy hất tay ông Hà ra, cuộn chăn kín người.
– Ngủ đi. Cái lúc tỉnh thì chả bao giờ đòi. Cứ say mới đòi, rồi lại lăn quay ra ngủ giữa chừng như mọi lần ý.
Thủy mặc kệ ông chồng mà ngủ tiếp. Ông Hà sờ mó cái vú vài lần rồi cũng nằm lăn ra ngủ. Ông không biết nên sờ vú, chứ ông mà sờ lồn thì sẽ thấy một đống nhớt nhát ở cửa lồn vẫn chưa khô. Chả hiểu là tinh trùng thằng Tâm hay nước lồn của vợ ông nữa.
Khi Thủy thức dậy thì đã là sáng rõ. Điện thoại kêu réo suốt. Nàng lười biếng lôi cái túi để ở đầu giường lấy điện thoại ra. Thì ra là mấy bà cùng đoàn, chắc rủ rê Thủy đi shopping với đi chơi đây. Chợt một số gọi đến, không có trong danh bạ. Nàng biết số này… cái số đuôi là của thằng Tâm. Thủy ngập ngừng nhưng rồi nhắm mắt ấn nghe, tim Thủy chợt khẽ đập loạn lên.
– Alo, cô Thủy ạ.
– Cô đây… có chuyện gì không Tâm.
– Cô dậy chưa ạ. Cháu đợi dưới sảnh cô nhé. Khi nào cô xuống cháu dẫn cô đi chơi. Các cô khác cũng đang đợi dưới này hết rồi.
Thủy cầm điện thoại trên tay, nàng vẫn chưa biết xử lý thế nào bây giờ. Đêm qua điên loạn quá. Tay Thủy sờ xuống dưới lồn, vẫn còn hơi rát đây này. Nhưng mà sướng, chưa bao giờ sướng như thế. Con cặc nó to và dài hơn chồng nàng, đâm cú nào vào là sướng cú đấy. Nó lại còn dai như đỉa, hùng hục mãi trên người nàng. Giờ nó lại rủ đưa mình đi chơi, không biết có ý đồ gì không. Nhưng không đi cũng không được, chả nhẽ nằm lì ở đây.
Thủy vùng dậy, đi thì đi sợ cái gì. Đằng nào cũng trót rồi, cùng lắm thì trét. Đi đông người chỉ cần không tạo cơ hội thì nó sao làm gì được nàng. Thủy vẫn còn rón rén, nàng muốn cái sự ngoại tình chỉ dừng ở đêm qua thôi. Sướng thế là đủ rồi, nàng cũng không muốn tiếp tục việc như thế này nữa. Còn mặt mũi ông Hà, còn lòng tự trọng, sự chính chuyên của nàng nữa. Không thể bao năm chăm sóc giờ vứt hết đi thế được.
Thủy nhìn vali quần áo chọn ra một cái váy nàng ưa thích. Nhưng rồi một ý nghĩ chợt lóe, Thủy khẽ cười rồi lôi phía dưới đáy ra một chiếc váy khác. Nàng ướm trên người mình, ánh mắt cười khi nghĩ tới thằng Tâm sẽ nghĩ sao khi nhìn thấy mình mặc cái váy này. Có quá khêu gợi không. Cho nó thèm, nhưng mình chỉ cần không tạo cơ hội cho nó là được.
Không cần trang điểm kỹ càng vì Thủy vốn vẫn rất đẹp. Làn da mịn màng trắng sáng vì được chăm sóc tốt. Nàng chỉ thoa nhẹ một lớp son môi, kẻ qua đôi mày là được. Trông nàng trong gương như một phiên bản của Thanh, nhưng sắc nét hơn, đằm thắm hơn.
Thủy xuống đến nơi thì thấy Tâm đang ngồi ở sảnh với ba người khác. Mắt nàng hơi nhíu lại có chút khó chịu khi thấy cái Liễu cùng đoàn đang sán vào thằng Tâm. Cái tay nó còn dám cầm tay thằng Tâm, cái ánh mắt kia cười sao thật đĩ thõa. Cái con lẳng lơ này, có chồng rồi còn bám vào trai trẻ. Thủy đi nhanh tới, gõ cái đôi giày cao gót cồm cộp vào sàn đánh động mọi người chú ý.
Tâm đang ngồi ở sảnh, bên cạnh nó là ba người phụ nữ. Nhưng bên cạnh, sát sàn sạt cùng băng ghế với nó chỉ có Liễu. Đây là vợ của một anh Cục phó đi cùng đoàn ông Hà đợt này. Tâm vốn ban đầu chỉ định rủ cô Thủy đi chơi một mình, nhưng khi thấy đoàn ba người đi tắm về thì nó thay đổi chủ ý. Tâm rủ mọi người cùng đi, nó là lái xe tháp tùng. Như vậy hợp lý hơn và ít bị chú ý. Nhưng Tâm không ngờ lại bị dính vào Liễu. Người đàn bà hơn 30 này bỗng dưng ám vào nó, cứ hỏi han Tâm đủ thứ chuyện. Tâm cũng không thích, vì nó chả có mối liên hệ nào với Liễu, cũng không có nhu cầu gạ địt. Liễu nhìn qua cũng có nhan sắc nhưng còn thua xa cô Thủy. Trong khi vẻ đẹp của Thủy là sự tinh tế của từng đường nét trên khuôn mặt, sự mặn mà của người phụ nữ tuổi 40 chín nẫu thì Liễu lại có nét hoang dại, lẳng lơ. Tâm trải qua nhiều đàn bà, làm sao nó không biết cái đôi môi mỏng dính cứ hay nhìn nó chẹp chẹp, cái đuôi mắt dài kia cứ cười đong đưa với nó là ý gì. Nhưng nếu cần đàn bà thì nó không thiếu, toàn những thân hình hừng hực tuyệt mỹ. Nếu nó là thằng trai cần gái trẻ thì trong công ty cũng đầy cô gái, gạ tình một đêm cũng không phải khó quá với Tâm.
Tiếng giày lộp cộp vang lên, Tâm ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy cô Thủy. Nó vụt đứng lên, tách nhanh ra khỏi cô Liễu, người đang bám dính lấy nó. Tâm đi lại gần Thủy, ánh mắt không chớp nhìn ngắm cô. Hôm nay cô Thủy mặc đẹp quá, cái váy maxi voan họa tiết hoa cô mặc thật đẹp, tôn lên làn da ngực trắng mịn cũng như đôi chân thon thả của cô. Tâm như nín thở, nó nhìn cô mà như bị hút hồn vào cái dáng điệu, cơ thể đầy quyến rũ của cô.
Thủy nhìn thằng trai trẻ đang đứng trước nàng, ánh mắt kín đáo đong đưa với nó. Không ai thấy cả vì cơ thể cao to của nó đã che khuất. Thủy nhìn vào trong mắt Tâm, thấy sự si mê của nó dành cho mình mà thầm vui sướng. Nàng vẫn còn sức hấp dẫn lắm, nếu không tại sao nó lại vồ vập như vậy. Nàng nhân lúc còn chưa quá gần 3 người kia thì tiến sát nó nói nhỏ:
– Tâm nhìn gì mà ghê thế… trên mặt cô có gì à.
– Mặt cô xinh lắm… cô mặc cái váy vào trông cứ như mới 30…
– Xí… 30 thì phải… cái Liễu kia kìa. Ra đấy mà khen nó.
– Cô đẹp thì cháu mới khen thôi.
– Chứ không phải khen cái Liễu. Lúc nãy cô thấy mặt nó hớn hở lắm mà, lại còn nắm chân nắm tay nữa.
– Không có… chị ấy cứ nắm lấy cháu hỏi han… cháu đợt cô xuống nên cứ phải ngồi đấy đợi.
Thủy liếc Tâm, ánh mắt nó cũng không có gì giả dối cả. Dù gặp nó mới vài lần mà hầu như lần nào cũng địt với địt nhưng Thủy đánh giá Tâm cũng không phải hạng người thiếu đứng đắn, ai ai cũng địt. Có chăng… do… nàng và nó… ở cùng sai địa điểm mà thôi.
Thủy cũng chỉ hỏi để kiểm tra. Nàng không muốn người đàn ông ăn nằm với mình lại đi lang chạ với đàn bà khác. Nhất là cái đứa giống như Liễu. Nhìn cái mặt là biết đồ dâm đãng rồi. Nàng đi nhanh tới đám phụ nữ, phát huy vai trò chị đại lên lịch cho buổi đi chơi sáng nay.
Do đoàn ông Hà còn ở đây 3 hôm nữa nên hôm nay Thủy định sáng đi shopping, chiều ra tắm biển. Hôm sau cả đoàn sẽ đi lại Hội An chơi và may ít áo dài. Tâm tất nhiên đóng vai lái xe rồi. Từ sáng nó đã chạy qua bên cô Loan mượn con xe BMW đón đưa cho oách. Con xe Phantom nó cũng định mượn, nhưng từ sáng cô Loan đã đưa cho em trai đi đón hai ông thứ trưởng mất rồi.
Tâm lái xe đưa đoàn 4 người phụ nữ đi một vòng qua mấy chợ. Đã là nhà quan chức thì thiếu gì đồ, tôm khô mực khô cái gì chả có, chả được biếu. Nhưng đi chơi thì vẫn phải có đồ mang về biếu mọi người. Mấy người phụ nữ cũng tranh thủ vào chợ truyền thống mua chọn ít đồ khô về làm quà cho hàng xóm người quen. Loanh quanh cũng gần 11h vì nhóm Tâm đi muộn, cánh phụ nữ lại chọn mua linh tinh mất nhiều thời gian. Tâm định đưa mọi người tới quán ăn nó đã đặt sẵn thì Liễu chợt bảo muốn mua ít đồ tắm do nàng mang mỗi một bộ. Nó đành đánh xe vào trung tâm thương mại để mọi người chọn đồ.
Tâm đứng vòng ngoài đợi. Nó đang nhắn tin cho Phượng trao đổi về công việc. Mấy ngày này nó phải để Phượng xử lý mọi việc. Nhưng Tâm chợt ngẩng lên, nó thấy chị Liễu đang đứng trước mắt. Đập vào mặt nó là một bộ vú sừng trâu ẩn hiện qua lớp áo mỏng dính. Liễu nhìn nó cười có chút lẳng lơ, ánh mắt không ngại ngần mà đong đưa với nó:
– Tâm… vào giúp chị… cái móc áo… khó cài quá.
– Cái đó… có nhân viên nữ phòng thay đồ… em vào đó không tiện.
– Chả có ai cả. Chắc cô ấy đi đâu rồi. Em vào cài hộ chị nhanh một cái là xong.
Tâm nhìn Liễu ngần ngừ. Nó dường như thấy có gì không ổn, không an toàn lắm bên người phụ nữ này. Nhưng giờ từ chối cũng không ổn. Tâm tặc lưỡi, nó đi vào cùng Liễu, làm xong thì ra thật nhanh.
Nhưng khi cánh cửa phòng thay đồ đóng lại thì Tâm mới biết sai lầm. Phòng thay đồ thật hẹp chỉ vừa cho một người đứng. Tâm vừa vào thì Liễu đã cởi áo ra. Hai cái vú sừng trâu bung ra trước mắt nó. Liễu nhìn Tâm hừng hực, với lấy tay nó ấn vào ngực mình. Tâm rút tay ra nhưng Liễu giữ chặt không muốn thả cho tay nó rời đi.
– Chị Liễu… em vào… giúp chị đóng cái áo thôi.
– Giờ chị muốn em giúp cái khác… em có thích… ngực chị không… nó có đẹp không?
– Có… ngực chị đẹp lắm… nhưng… em có vợ con rồi… làm vậy không thích hợp.
– Có gì không thích hợp… chị muốn em… chị ưng em ngay từ hôm đầu nhận phòng rồi. Em đẹp trai, cao to, đàn ông lắm. Chị đoán… cái đó của em… cũng hùng dũng lắm phải không. Chị muốn… cảm nhận cái đó của em.
Bàn tay Liễu mò xuống đũng quần của Tâm. Nó không u lên một cục nhưng cũng hơi cưng cứng. Tâm nhìn cái người đàn bà đĩ thõa này, nó cũng chỉ có chút phản ứng thôi. Cái phần con đực trong nó phản ứng khi nhìn thấy con cái, nhưng cũng chỉ chút chút. Có lẽ vì Tâm cũng không có cảm hứng nào với Liễu, có lẽ vì đêm qua nó vừa xả bớt ra trong lồn cô Thủy, có lẽ vì gu phụ nữ của nó không thích người như Liễu. Nhưng Tâm biết nó cần rút ngay. Ở đây phòng thay đồ, thật dễ gây hiểu lầm. Nếu mấy người kia biết nó tí tém với Liễu, truyền tai đến các ông chồng thì thật tai hại, ảnh hưởng cả khách sạn. Tai vách mạch dừng, nó cũng không muốn có điều gì xấu xảy ra. Tâm vội lấy tay xoay người Liễu lại, cả người nó đang áp vào cơ thể nóng rực của Liễu. Ánh mắt Liễu mê đi, bàn tay cứ lả lướt trên người nó.
– Thế nào… ôm sát vào chị có thấy… thích không…
– Em… đi ra ngoài đây… xem có nhân viên nào thì vào… giúp chị.
– Chị chỉ thích em giúp thôi.
– Không được… em không muốn mọi người biết, ảnh hưởng đến khách sạn. Đang có hội nghị, rồi cả tiệc đứng tổ chức ở hệ thống khách sạn bên em.
– Chán nhỉ… chị thích mình… ấp nhau một chút thế này. Thế thì… về khách sạn em nhé… phòng XXX… anh nhà chị hôm nay trưa không về đâu. Chìa khóa phòng đây, sáng chị vừa xin thêm một cái cho anh nhà mà quên không đưa.
Tay Liễu cứ ấn chìa khóa bắt Tâm phải nhận. Ừ thì nó nhận, nhưng còn lâu nó mới tới phòng Liễu. Tâm vội chạy ra ngoài ngồi… thở. Nó sợ cái kiểu tấn công của Liễu. Đúng là không bắt được sóng nhau thì dù hở hang thế nào cũng khó có cảm hứng.
Tâm ngồi thở chưa lâu thì trước mặt nó lại có người. Tâm ngẩng đầu lên thì thấy… cô Thủy. Mặt cô có chút lạnh tanh nhìn nó. Tâm cười, nó đứng lên muốn sát vào cô thì Thủy lui ra.
– Cô, cô có mua được gì không.
– Chả có gì, mọi người đâu.
– Cháu không rõ. Chị Liễu… chắc đang thay đồ.
– Ah… ra thế. Cháu sao biết.
– À… lúc nãy… cháu thấy chị vào phòng thử đồ.
– Thế à… còn gì nữa không?
– Không… không còn gì nữa.
Thủy nhìn Tâm liếc một cái rồi xoay người đi. Tâm hơi lạnh trán, nó thấy cô thật lạnh nhạt với nó. Hay do đông người nhỉ. Tí Tâm về phải yêu cô một chặp nữa mới được. Nó đi sau cô mà mắt cứ dán vào cặp mông đang lúc lắc của cô, cái dáng người vẫn to mông nhưng nhỏ eo trông thật khiêu gợi.
Đoàn người rồi cũng tụ lại. Dường như ai cũng mua thêm vài món quần áo. Tâm đưa mọi người đi ăn hải sản. Cả bữa nó hầu như chả ăn được mấy vì phải xẻ cá, gỡ cua bóc tôm cho mọi người. Cái chân nó còn liên tục bị quấy rối, ve vãn bởi chân của chị Liễu. Ăn xong mấy người phụ nữ ngà ngà say quyết định về ngủ, chiều còn đi tắm biển.
Tâm ở ngoài sảnh khách sạn đợi. Nó không dám lên cùng thang máy với mấy người sợ bị để ý. Thằng Thành lễ tân mới vào chợt chạy tới:
– Anh… anh trông em desk một lúc được không. Em… đau bụng quá.
– Sao anh trông được. Khách về xin thẻ phòng anh sao biết khách nào với khách nào.
– Một tí thôi. Lúc nãy uống cốc trà sữa sao đau bụng thế. Em đi đây nhé.
Tâm chưa kịp nói đồng ý hay không đã ngửi được cái mùi rắm thối của Thành để lại. Nó đi ra chỗ lễ tân đứng trông. Chợt nhớ tới cái chìa khóa của phòng Liễu, Tâm móc ra tìm đúng chỗ cất vào. Nó tiện tay lấy thêm cái chìa khóa phòng cô Thủy. Tí nó sẽ lên, đè lên cái thân hình nóng bỏng ấy mà mút mát. Thử xem cô có lạnh nhạt với nó nữa không.
Tâm còn đang nghĩ vẩn vơ thì có khách tới. Nó ngẩng đầu lên thì chợt giật mình… là ông Hà. Ông Hà mặt đang đỏ gay, hơi rượu phả ra. Ông nhìn Tâm cười cười:
– Cho chú thẻ lên phòng. Chú muốn về nghỉ.
– Ơ… cháu tưởng các chú họp cả ngày.
– À… trưa có nghỉ, chú có uống chút rượu. Nghỉ nửa tiếng rồi ra họp tiếp.
Tâm đưa thẻ phòng cho ông Hà, đã hơn 1h30 rồi mà còn ngủ thì họp hành gì. Nó nhìn ông Hà chạy vào thang máy mà ngồi phịch xuống ghế chán nản. Vậy là ông vào phòng, thì nó sao xơ múi gì được cô Thủy nữa. Nó cầm cái thẻ phòng của chị Liễu trên tay nhưng chẳng có chút cảm hứng muốn đi tới gì cả. Tâm để thẻ phòng vào đúng dãy. Nhưng nó chợt nhìn lại, thẻ này đâu của tầng này đâu. Tầng này có hai phòng thôi mà. Cái thẻ phòng này… vốn là thẻ phòng nó ngủ… không nhầm đi đâu được. Vậy cái thẻ ông Hà cầm là…
Ông Hà đúng là cầm nhầm thẻ từ mà không biết. Ông đang say quá, nhưng ngoài say rượu còn… say tình. Sau buổi họp kéo dài cả sáng đầy mệt mỏi, đoàn ông được bên thành phố mời tiệc ngay tại khách sạn. Cũng chả có gì đáng nói nếu hôm nay không phải… tiệc đứng. Ngoài đoàn ông, đoàn bên thành phố thì còn đống nhân viên phục vụ và… bà chủ khách sạn. Ông Hà đơ người ngay khi nhìn thấy người đàn bà ấy. Nói thật là cũng không đẹp bằng vợ ông. Nhưng cái cách ăn mặc, cái phong thái doanh nhân thành đạt, những nụ cười vũ mị như đánh đổ ngay trái tim và con chim của người già như ông Hà, vốn đã dần khô cạn cảm xúc. Ông Hà dò hỏi thì biết bà chủ khách sạn tên Loan, cũng là chị gái của Kiên, người sắp được đề cử lên chức phó chủ tịch thành phố. Ông Hà hơi tiếc khi nghe Kiên bảo chị mình đã có chồng. Nhưng cái nỗi buồn ông không được lâu, trái tim ông lại khấp khởi khi nghe Kiên bảo vợ chồng Loan đã ly thân và sắp sửa ly hôn. Thế thì có gì mà lăn tăn, ông cũng không quá đáng nếu… có gì mờ ám với Loan. Nhưng cái số ông xui, hay chưa tìm được đường vào trái tim Loan mà Loan cũng chỉ khách sáo với ông và luôn giữ chừng mực. Người Loan toát ra sự thành thục, vẻ đẹp mặn mà nhưng không kém phần đầy sức sống tuổi trẻ. Ông đâu biết chiều qua Loan như cái cây héo khô, vừa được thằng Tâm tưới tắm cả tinh thần lẫn tinh trùng nên mới tươi tắn rạng ngời đến vậy. Cả buổi tiệc ông Hà không rời mắt khỏi Loan. Con chim ít khi cứng lên, toàn phải nhờ cô bồ mút mới cứng thì giờ đang cứng đơ như khúc gỗ. Nhưng đến khi Loan rời đi, đoàn ông chuẩn bị vào giờ họp tiếp mà ông Hà còn chưa hẹn được Loan buổi nào gặp riêng ngoài số điện thoại xin được.
Con chim ông Hà khó chịu quá. Đàn ông tuổi ông cũng sắp hết đát rồi. Nhưng mấy khi chim cứng. Ông Hà nghĩ tới người vợ trẻ còn hừng hực của mình mà chợt tìm thấy nơi xả. Đằng nào ông cũng cần xả. Xả vào người vợ, để vợ ông thôi phàn nàn ông ít quan tâm. Ông Hà lao về khách sạn, lấy được cái thẻ từ rồi vù vào thang máy. Nhưng giờ ông cũng không nhớ phòng ông là phòng bao nhiêu trừ biết đó là phòng tổng thống. Ông nhìn vào thẻ tử trên tay, tay ấn vào số tầng trên thẻ. Hơi khác so với phòng hôm qua ông vào, có hai phòng thôi nhỉ chứ không phải một dãy thế này. Nhưng đầu óc ông cũng không tỉnh táo nữa, con chim vẫn đang căng tức muốn tìm nơi nhét vào. Ông tra thẻ từ vào, cánh cửa phòng mở ra. Bên trong phòng đúng là có một con cái đang… trần truồng nằm sấp. Cái trí não đang lờ mờ của ông nhận ra đây không phải là… vợ ông. Nhầm phòng mất rồi. Nhưng cái con cái này cũng hấp dẫn quá, mông to quá, cái lồn trơn nhẵn đang nhổm lên chờ đợi. Lý trí của ông vụt tắt như bóng đèn mất điện, thay vào đó là bản năng con đực. Con cái này mới lạ, không phải vợ ông. Nhưng can hệ gì, ông muốn địt, bản năng đàn ông luôn thèm của lạ. Ông cởi nhanh quần áo lao đầu vào cái lồn đang chờ đợi ông. Bàn tay ông giày vò trên đôi mông to này. Cái cơ thể này cũng quyến rũ quá. Tiếng rên rỉ khi ông liếm lồn càng lúc càng to. Ông Hà vật người đàn bà này lại. Chơi theo kiểu truyền thống cho quen chim đã, chứ doggy giờ ông ra nhanh lắm. Nhưng khi cơ thể được lật lại, mặt đối mặt nhau thì cả hai ngớ ra:
– Ơ… anh Hà…
– Liễu… là Liễu vợ của cậu… Nam…
– Em Liễu đây… anh không phải là…
– Anh… nhầm phòng… anh tưởng chị Thủy…
– Anh… thật là… vợ mình cũng nhầm là sao.
– Ai biết… anh hơi say… cũng do em… đẹp quá…
– Thật không? Sao bằng một góc của chị Thủy được.
– Mỗi người một vẻ, em có cái đẹp mà chị Thủy không có. Anh… chúng mình… tiếp không em…
– Ứ… còn hỏi… đã vần người ta ra thế này rồi… nhanh đi anh… em cũng thèm…
Ông Hà còn đợi gì nữa. Ông nhào vào Liễu. Cai thân hình nở nang kia quặp chặt lấy ông. Cả hai người vần vò nhau trên giường, những tiếng thở và rên của Liễu cứ rền vang khắp phòng thúc ông Hà rong ruổi thêm nhanh trên người Liễu.