Thằng Tâm - Quyển 2

Chương 27



Phần 27

Bên trong nhà tắm, Phương đúng là đang tắm. Nàng vừa đặt bé Su ngủ xong, nhờ bác Hoài trông bé rồi mới về phòng. Phương nóng, nhưng không phải do thời tiết. Mà nàng nóng trong tim, khi trái tim cứ đập loạn lên khi nghĩ về Tâm. Chả biết từ lúc nào cái đồ đáng ghét cưỡng hiếp nàng lại chen cái mặt vào trong đầu nàng. Phương dạo này cứ hay vẩn vơ nghĩ về Tâm, dù là trong lúc làm việc. Nàng chờ đợi ngày Tâm ra gặp nàng biết mấy. Nhưng rồi khi Tâm ở ngay đây thì Phương lại ngượng. Có lẽ vì không chỉ có một mình nàng và hắn. Nhưng có lẽ vì Phương không biết nên đối xử với Tâm ra sao, vẫn chỉ thái độ dửng dưng thù ghét hay lao vào lòng để hắn ôm mình, yêu mình.

Mải mê suy nghĩ, cửa nhà tắm mở mà Phương không biết. Nàng bỗng hốt hoảng khi cảm thấy ai đó sau lưng mình. Phương quay lại nhưng đã muộn. Cơ thể mịn màng nhỏ nhắn của nàng đã bị Tâm ôm chặt. Phương hoảng sợ và… xấu hổ, dùng tay cố đẩy Tâm ra:

– Bỏ ra… anh làm gì đấy… ai cho anh vào đây.
– Anh nghĩ… không phải bác Hoài tưởng mình là một cặp sao. Đã đóng thì đóng cho đạt… anh vào đây ngủ cùng em.
– Ai cho anh ngủ mà ngủ. Anh đi ra đi… bỏ tôi ra… ai cho anh ôm tôi chặt thế… không… lại còn bóp mông… đồ khốn… tin tôi chặt đứt cái của nợ của anh không.
– Thôi ngay không anh vỗ mông nát đít bây giờ. Cô gái đanh đá này. Anh vào để yêu em, để thuyết phục em.

Phương nghe Tâm nói thì chợt dịu lại. Đôi tay không còn đẩy nó nữa. Nàng đứng yên để mặc Tâm ôm, để mặc cánh tay Tâm đang vuốt ve tấm lưng trần của nàng.

– Thuyết phục gì.
– Thuyết phục em vào đó với anh.
– Ai thèm vào… cái con Ngọc nó thích thì đi mà vào.
– Vậy sao em không vào.
– Tôi… tôi là gì với anh… tôi… tôi còn rất ghét anh.
– Vậy thì càng phải vào… để còn tiếp tục ghét tôi… để tôi tiếp tục được yêu em, được ôm em như thế này.

Phương không nói nữa. Cơ thể ướt đẫm vì nước của nàng khẽ run lên. Bàn tay Tâm thôi bóp nơi cặp mông nhỏ nhắn của nàng. Tay nó vuốt dọc cánh tay Phương, mắt Tâm và Phương nhìn nhau, chỉ có khuôn mặt của nhau trong từng đôi mắt.

– Vào trong đó với anh nhé.
– Liệu… có được không… anh có vợ rồi mà. Chị ấy không đồng ý thì sao…
– Sẽ không sao cả.
– Tôi… tôi vẫn sẽ sống với Ngọc thôi đấy… tôi… không sống cùng anh đâu…
– Tùy em… chỉ cần em ở trong đó với anh, để anh có thể yêu em mọi lúc.
– Ứ… ai cho mà… tôi vào đó… làm việc thôi.
– Rồi… em đẻ con cho tôi… như bé Su nữa nhé…
– Ai… thèm… để tôi… nghĩ đã…
– Vậy là em đồng ý… đúng không.
– Không biết… không biết đâu…

Phương bật cười, nàng thật sự đồng ý mất rồi. Phương đã định trả lời không, nhưng nàng dường như không kiểm soát được cảm xúc của mình. Nàng thật sự muốn được yêu, được người đàn ông đáng ghét này yêu. Dù biết anh ta cũng trăng hoa, đầy phức tạp, vợ nọ con kia… nhưng Phương không ngừng yêu Tâm được.

Phương cười sằng sặc tìm cách thoát ra khỏi cánh tay Tâm, khỏi những câu hỏi của Tâm cần nàng xác nhận. Phương vùng ra được khỏi Tâm nhờ thế võ nàng học được. Cơ thể trần trụi chạy ra được tới giường thì lại bị Tâm bắt được. Cơ thể Phương bị ném mạnh xuống đệm làm người nàng lún xuống rồi bật lên. Cơ thể Tâm nhanh chóng chồm lên đè xuống cơ thể nàng. Cả hai cơ thể ướt đẫm nước, nhưng bên trong là hai lò lửa đang rực cháy.

Những giọt nước từ mặt Tâm, tóc Tâm đang nhỏ tong tỏng xuống mặt Phương. Hai đôi môi như khô đi vì hơi thở hổn hển. Tâm cúi xuống hôn Phương. Đôi môi hơi mím lại e ấp đón nhận môi Tâm. Nhưng rồi hai đôi môi chạm vào nhau, cái cảm xúc bên trong Phương như vỡ òa. Nàng ôm chặt Tâm, đôi môi ngậm chặt môi nó. Phương hôn, vẫn vụng về hơn Ngọc. Nhưng về độ nồng cháy và điên dại thì không hề kém. Hai đôi môi dính chặt nhau, lưỡi cứ đẩy đưa cọ vào nhau trong miệng. Tay Phương vuốt ve khắp da thịt Tâm, kéo cái cơ thể đó như dính chặt hơn vào người nàng. Rồi như chỉ da thịt dính vào nhau là chưa đủ, tay Phương kéo đầu Tâm ra khỏi mặt nàng, bàn tay mò nhanh xuống tìm chim nó:

– Yêu đi… tôi… muốn…
– Nói lại đi… nói em muốn anh yêu em… nói là em yêu anh…
– Không… nói…
– Đi mà… anh muốn nghe… anh yêu em… Phương của anh… anh sẽ giữ cái khăn của em mãi mãi… thật trân trọng nó… như trân trọng em…

Phương nghe xong, nước mắt từ đâu trào ra nhanh chóng. Nàng nấc lên vì khóc. Đôi mắt ướt nhòe nhưng đầy hạnh phúc. Nàng thật chỉ mong được nghe câu nói như thế.

– Em… yêu anh… yêu anh nhiều… yêu em đi… em muốn anh yêu em.

Đôi mắt Tâm rực sáng. Nó gật đầu với Phương. Con chim rê vào cái lồn nhỏ nhắn của nàng rồi ấn nhẹ. Cửa lồn thật nhỏ, con chim chầm chậm tách dần lồn Phương ra. Phương rên lên, hai chân dang rộng ra đón nhật con chim to của Tâm đi vào. Vẫn cái cảm giác ấy, con chim Tâm làm Phương nhớ mãi, như in hằn vào trong não nàng. Đây là con chim Phương sẽ gắn bó cả đời, chỉ yêu và nhớ duy nhất nó mà thôi.

Tâm ấn chim thật chậm, con chim cứ từ từ đi thật sâu đụng đáy lồn Phương thì dừng lại. Nó thở dốc ra, mỉm cười nhìn cô gái mặt đang hồng lên e thẹn nhìn nó. Đôi môi Tâm không tự chủ được cúi xuống dính vào môi Phương. Nó nằm ôm chặt lấy Phương, con chim dần đưa đẩy vào cái lồn đang khao khát con chim của nó. Không hiểu nước hay nước lồn Phương chảy ra nhưng con chim Tâm cảm nhận rõ quanh lồn Phương đang ướt nhẹp. Con cặc hẩy nhanh dần vào cái lồn bé nhỏ đang ôm chặt lấy chim nó.

Phương dừng hôn môi Tâm, nàng ngửa đầu lên rên rỉ. Con chim của anh to quá, cứ thúc vào là lồn Phương lại tê lên một đợt vì sướng. Hai tay nàng cứ xoa khắp tấm lưng ướt át của Tâm, cảm nhận những cú thúc cặc làm Phương sướng. Nàng chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như hôm nay, được chính thức yêu anh, được gắn bó cuộc đời, tương lai với một người đàn ông mà trước giờ nàng chưa từng nghĩ sẽ có trong đời.

Hai đầu gối Tâm dần co lại, nó nhấc hông lên rồi bắt đầu dập xuống. Cả người Phương cứ nảy tưng tưng lên theo nhịp dập càng lúc càng mạnh. Cái cảm giác trong người Phương càng lúc càng làm nàng khó chịu. Phương chỉ biết uốn éo cơ thể cọ thật mạnh vào người Tâm, ấn bầu ngực nhỏ nhắn của mình vào ngực Tâm. Con cặc chợt dập liên hồi, cả người Phương cứ nảy lên bần bật.

– Ơ… ơ… ơ… anh ơi… em hạnh phúc quá… anh ơi… ôi… ôi… ôi…
– Anh sẽ làm anh hạnh phúc mãi như thế này.
– Mãi mãi anh nhé… mãi yêu em anh nhé… ôi… ôi… ôi… aaaaa… a. AAAAA… anh ơi… em sướng… aaaaa… aaaaa…

Phương gào lên trong sung sướng, con cặc Tâm vẫn giã đều đều vào lồn nàng. Cái lồn cứ thắt lại đón nhận từng đợt sóng cứ lan đi khắp người Phương. Nàng chưa bao giờ cảm thấy cơn sướng lại làm cơ thể mình thoải mái như thế. Mọi bứt rứt khó chịu như tan biến, chỉ còn cái cảm giác sướng cứ lan đi, hết đợt này tới đợt khác.

Bạn đang đọc truyện Thằng Tâm – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-tam-quyen-2/

Cả hai vô tư cứ thế yêu nhau, rên rỉ không hề hay biết tiếng động đã đến tai người khác. Bà Hoài, người đàn bà đã ngoài 50 nhưng gặp bệnh khó ngủ. Bà chạy trốn ông chồng ngáy to như bễ ở nhà để qua thăm con gái, chăm đứa cháu gái xinh xắn của bà. Đêm nay như mọi khi, bà xem hết tivi, đi uống nước rồi mới đi ngủ. Nhưng khi tiếng tivi tắt, bà đi ra hướng cầu thang xuống thì nghe thấy tiếng người thật nhỏ. Chỉ có người ưa yên tĩnh và khó ngủ như bà mới nghe được. Đôi chân không tự chủ được mà cứ đi tìm cái tiếng đó. Đó là tiếng người, nhưng đó không phải là tiếng nói chuyện. Bà Hoài không hay biết bàn chân bà đang bước đi theo bản năng dắt lối. Những cảm xúc tưởng đã trơ ra, mòn hết đi giờ bỗng đang rục rịch lớn lên trong người bà. Bà Hoài cảm giác cơ thể chợt nóng lên, mặt bà nóng bừng lên khi biết tiếng phát ra từ phòng của cái Phương. Bên trong đó chắc chắn là người yêu của nó. Cái con bé đáng thương, bà vốn tưởng nó không thích đàn ông nữa. Nhưng những tiếng rên rỉ thật to của nó làm bà biết Phương đang sướng vì được yêu. Bản thân chính bà cũng đang khó chịu, cơ thể dường như đang bùng lên cảm giác đòi hỏi mà bà không biết. Đôi chân bà già hơn 50 khép chặt lại, vặn vẹo người dán vào cánh cửa để nghe cho rõ. Bàn tay đã có đồi mồi bấu chặt vào cánh cửa, cơ thể bà dường như đang muốn thứ gì đó mà bà không nói rõ được.

Tiếng gào lên của Phương chợt tắt. Bà Hoài như khuỵu đi vì cơ thể đang run rẩy như hết sức của mình. Phương hết sức, bà cũng hết sức. Nhưng chả mấy chốc tiếng rên của Phương lại vang lên đầy ma mị. Bà Hoài cắn răng cố dùng hai đầu gối lết về phòng mình. Bà không có nhu cầu uống nước nữa. Cánh cửa bị bà đóng thật chặt, chốt lại như không muốn nghe cái âm thanh kia nữa. Có lẽ bà chả nghe thấy nữa, nhưng âm thanh cứ văng vẳng bên tai người phụ nữ già. Bà nhớ tới người đàn ông của mình, tâm cứ ngáy đều đều mỗi đêm. Sáng mai bà muốn về nhà…

Điều hòa mát lạnh làm bà Hoài thiu thiu ngủ. Nhưng giấc ngủ chưa sâu lại bị phá hoại. Tiếng rên không còn nữa mà là tiếng hét ầm ỹ lẫn vào tiếng khóc. Bà Hoài không sao ngủ được, cơ thể cứ nóng rực lên dù điều hòa làm da thịt bà mát lạnh Hai chân bà kẹp chặt vào lăn qua lăn lại, tay không kìm được mà tìm tới vú mình bóp lấy bóp để.

– Ôi… cái con bé Phương này… chết mất… không ngủ được… ôi… ông Chúc ơi… cái lúc cần thì ông ở đâu… ôi… ơ… ơ… ơ… thèm địt quá… ôi… thằng bé kia… nó làm gì mà con Phương kêu to thế… ôi… ôi… chết tôi mất…

Bà Hoài lăn lộn giữa những khao khát. Bà không biết rằng cô bé Phương đã nằm quấn chăn ngủ thật ngon lành. Người đang rên rỉ khóc lóc không phải Phương mà là Ngọc, cô con gái quý báu của bà.

Ngọc nằm mãi mà không ngủ được. Đàn bà sau sinh nhu cầu khá là mạnh, nhất là người trẻ khỏe như Ngọc. Hai lần lên đỉnh lúc nãy chỉ như khai vị, Ngọc lại thèm chim nữa rồi. Nàng đợi mãi mới nghe tiếng mẹ loẹt quẹt dép đi uống nước. Nhưng mãi không thấy mẹ đi lên gác. Ngọc đi ra thì không thấy mẹ đâu, kể cả dưới nhà. Ngọc hơi thắc mắc, nàng đâu biết vừa rồi mẹ nàng không đi bằng chân mà bò về giường bằng đầu gối.

Ngọc nào quan tâm, nàng chỉ biết mẹ đã ngủ. Con mèo cái lặng lẽ đi vào bên trong căn phòng, nơi con đực đang giã những cú quyết định vào lồn con cái khác. Phương ưỡn người lên, cả người cong như con tôm khi cơn sướng dữ dội làm cả người nàng cứng đờ. Ngọc nhanh chóng cởi váy, nàng lao tới phụ giúp Tâm. Con cặc cứ thế giã vào cái lồn bé nhỏ. Hai bầu vú của Phương thì bị Ngọc vừa bóp vừa bú. Cô gái nhỏ bé quằn quại trong cơn sướng đến không chịu nổi. Phương nhanh chóng thăng hoa trong cơn sướng trùng điệp liên miên bất tận. Nàng gần như hết hơi vì rên vì thở. Phương chả còn quan tâm Ngọc ở đây làm gì, nàng cuộn lấy cái chăn như để ngăn con cặc như quái vật kia thâm nhập vào lồn nàng thêm lần nữa. Đêm nay thế là quá đủ rồi.

Tâm nằm xuống giường nghỉ mệt. Nó cũng hơi mệt khi yêu Phương. Nhưng Tâm còn chưa kịp thở được mấy nhịp thì cơ thể nó lại bị cưỡi lên. Ngọc cầm con chim đang vắt vẻo nơi bụng của Tâm cạ vào lồn mình. Cái lồn từ lúc nào đã ướt nhẹp đầy dâm thủy.

– Giờ đến lượt chị… chị sẽ… yêu em cả đêm nay.

Mắt Tâm sáng bừng lên. Nó như không còn mệt mỏi nữa. Bàn tay tìm tới bầu vú đang trĩu nặng của Ngọc mà bóp. Hông Ngọc bắt đầu nhấp nhô trên người Tâm, cái lồn mút chặt lấy con cặc to của nàng. Những cú nhún đầy hoang dại và điên cuồng không theo nhịp điệu. Nước lồn cứ ứa ra làm cặc và lồn cứ trơn trượt trong nhau. Ngọc chống tay vào ngực Tâm, hai chân ngồi xổm rồi bắt đầu nhịp liên tiếp nhanh dần để lồn cọ vào cặc thật nhanh và mạnh. Nàng muốn tìm tới những khoái lạc mãnh liệt nơi con chim to của thằng Tâm.

– Ơ… ơ… ơ… Tâm ơi… chim em làm chị sướng… dài lắm… đụng được vào đáy lồn chị.
– Em cũng sướng… Ngọc ơi… ngoáy nữa… em ra mất…
– Ai cho ra… để chị còn cả đêm nay nữa… Tâm ơi… chim anh ngoáy trong lồn em… sướng quá… cọ vào run hết cả lồn em rồi… ôi… anh ơi… em sướng…

Cái hông Ngọc ngoáy như điên, đầu tóc rũ rượi. Nhưng mà lồn nàng đang sướng. Con cặc Tâm cọ khắp nơi trong lồn nàng. Đầu khấc chim nó cứ miết vào cổ tư cung Ngọc làm nàng bải hoải hết cả người vì sướng. Thằng Tâm gầm lên, nó giữ chặt hông Ngọc rồi hẩy cặc liên tiếp. Con cặc hẩy phành phạch liên tục vào lồn Ngọc. Tâm gầm lên, nó trút hết đống tinh binh vẫn trụ lại sau cuộc chiến với Phương vào sâu trong lồn Ngọc.

Tâm vẫn đang phì phò thở trong cơn sướng thì con chim đang gật gù của nó lại bị túm lấy. Ngọc nhanh chóng cầm lấy con chim vẫn còn chưa xẹp hết của nó ngậm vào miệng mình. Tâm rên rỉ, cơn sướng còn chưa tan giờ đầu khấc lại tê tái đến buồn bực vì bị lưỡi Ngọc đã qua đá lại. Tay Tâm cố đẩy miệng Ngọc ra vì nhột. Nhưng Ngọc gan lì ngậm chặt lấy chim nó, bàn tay đưa đẩy sục thân cặc đang ướt nhẫy. Tâm bấu chặt tay xuống đệm, nó như không chịu nổi con chim bị tra tấn trong sung sướng như vậy. Tâm cứ gầm gừ, mãi đến khi nó không cảm thấy chim trong miệng Ngọc nữa. Nhưng hóa ra chim nó lại cứng, Ngọc lại chồm lên Tâm, cầm con chim nó ấn vào lồn mình. Cả hai ngỡ ngàng kêu thật to vì sướng khi chim và lồn ngâm trong nhau. Ngọc lấy tay gỡ tóc vướng trên mặt, hông nàng lại nhún lên xuống con cặc Tâm. Cả hai không quan tâm đến Phương còn đang say ngủ, cả hai gầm gừ rên lên thật to.

– Ư… ơ… ơ… hơ… ớ… ớ… hơ… hơ… anh ơi… yêu em cả đêm anh nhé…
– Ư… đêm nay anh sẽ địt em cả đêm… Ngọc của anh… anh yêu em…
– Em cũng yêu anh lắm… cậu bé của em… ư… ư… ơ… ơ… ôi… ôi… em sướng… ơ… ơ…

Cái đêm hôm ấy có ba người không ngủ. Chỉ có bé Su và Phương ngủ thật ngon lành. Tâm cố thức đến sáng, nó hôn tạm biệt con gái bé nhỏ, hôn lên Phương, cô gái trong sáng bé nhỏ của nó rồi đi ra bến xe. Ngọc vẫn đang say ngủ. Cả người nàng không còn sức để dậy nữa, mặc bé Su cho Phương chăm sóc. Nhưng nàng cũng không bị bà Hoài trách móc. Bà cũng chả ngủ được, đôi mắt thâm quầng nhìn Phương có ý trách móc. Bà chỉ cho cháu gái ăn được bữa sáng rồi gọi taxi về nhà. Bà phải lôi cái lão già kia ở nhà, không cho tenis hay đánh golf gì nữa. Hôm nay, chồng bà không thực hiện nghĩa vụ của đàn ông với bà thì đừng có trách.

Tâm mặc kệ có trộm cắp hay không, nó ôm ba lô ngủ một mạch suốt quãng đường về quê. Về đến quê thì đã gần trưa. Tâm vươn vai, duỗi người cho đỡ mỏi. Mấy tiếng ngủ trên xe cũng làm nó đỡ mệt. Nó đi bộ dọc con đê xưa cũ nay đã đổi thay ít nhiều. Chỉ ít ngày nữa là nó sẽ đưa mọi người đi, xa con đê, xa mái nhà xưa, xa xóm làng… để bắt đầu cuộc sống mới. Tâm bùi ngùi nhớ những kỷ niệm hồi còn bé, nhớ những người bạn thân cùng làng, nhớ… nhớ…

Tiếng gà gáy trưa vang lên, Tâm cũng về đến nhà. Nó đẩy nhẹ cổng ra, bên trong sân phơi đầy thóc. Ánh mắt nó dừng lại nơi hiên nhà, nơi có một người phụ nữ đang ngồi bó gối nhìn ra sân. Tâm cười, nó bước nhẹ lách qua thóc phơi để đi vào. Như cảm giác được Tâm vào, đôi mắt đang nhìn nơi giữa sân ngước lên. Thanh vụt đứng lên, nàng chạy vụt ra không hề quan tâm sân phơi đang nóng bỏng. Đôi chân nhún nhảy vì bỏng rát. Nhưng một bàn tay chợt kéo Thanh vào, cả người Thanh được nhấc bổng lên bằng đôi bàn tay rắn chắc.

– Chị có sao không.
– Không… hơi nóng chân chút thôi… em… mới về.
– Em về rồi đây.

Hai ánh mắt chăm chăm nhìn nhau không rời. Dường như cả hai không kìm được lại mang đầy những nhớ nhung vốn được chôn nén bung ra. Tay Thanh ôm chặt lấy cổ Tâm không rời, mặc nó bế nàng đi vào nhà. Tới cửa, Thanh tự tụt xuống, e thẹn để tay rời khỏi cổ nó:

– Em vào đi.
– Sao chị không vào. Mẹ, rồi anh Công, cả thằng Tính đâu.
– Chú Tính đi chơi từ sáng chưa về. Anh chị vừa mới về lúc gần trưa thôi. Anh đang nằm nghỉ bên trong. Mẹ cũng vừa đi vào, chắc đang nghỉ.

Tâm ngó vào nhà, không thấy ai thật. Nó kéo nhẹ Thanh vào lòng. Nàng chỉ hơi chống cự rồi mặc kệ nó. Bàn tay Thanh e ấp để nơi ngực Tâm vuốt nhẹ.

– Chị có khỏe không.

Thanh ngước nhìn Tâm, ánh mắt như cười nhưng cũng như trách cứ:

– Em sao không gọi chị lần nào. Giờ hỏi thăm sức khỏe chị làm gì.
– Em… không dám gọi. Em sợ… không quên được.
– Ư… chị… cũng vậy.
– Sao chị không vào nhà nằm nghỉ cho đỡ mệt mà ra đây ngồi làm gì cho nóng.
– Chị… không thích… anh trai em đang nằm trong đó.

Ánh mắt Thanh đượm buồn chất chứa đầy tâm sự.

– Chị… giận anh trai em à.
– Chị… chỉ buồn thôi.
– Có chuyện gì vậy chị. Vẫn là những đứa con à.
– Có nhiều chuyện. Cũng không rõ ràng… nhưng chị mệt mỏi lắm.
– Sao chị không nói với anh Công, nói hết ra để còn gỡ hết mọi thứ.
– Nói được sao… có những thứ vừa bắt đầu đã bế tắc. Chị cũng không biết nữa. Em sắp tới đưa mẹ vào trong đó sống. Năm sau… chưa chắc chị và em đã gặp nhau.

Tâm định hỏi rõ nguyên do tại sao thì trong nhà có tiếng động. Nó và Thanh vội buông nhau ra. Mẹ nó từ trong buồng bước ra. Ánh mắt mẹ thấy Tâm thì sáng lên mừng rỡ. Đôi chân định bước nhanh về phía nó chợt chậm lại khi thấy chị Thanh đứng đó.

– Con mới về à.
– Vâng, con mới về. Con xuống sân bay từ chiều qua nhưng ở lại Hà Nội gặp bạn.
– Về là tốt rồi. Thanh sao để em nó đứng đó.

Mẹ lôi Tâm vào, rối rít vì được gặp nó. Tâm ngồi nói chuyện thì mới biết chú thím nó chiều nay mới về. Sáng anh Công về đã ra mộ mời bố nó về ăn cỗ. Tâm thở dài nhớ tới thím Lan, nhớ cả Liên nữa. Mắt nó long lên, lần này nó quyết hỏi bằng được thím chỗ ở của Liên. Có gì cứ lấn cấn trong lòng làm Tâm không yên tâm được, và đó chính là Liên. Nếu không giải quyết được, không biết Liên ra sao thì Tâm mãi không yên lòng với cuộc sống mới.

Anh Công cũng dậy đi ra. Hai anh em ngồi nói chuyện. Tâm dò hỏi nhiều lần nhưng nó không thấy sự khúc mắc nào giữa anh với chị Thanh. Có chăng chỉ là cả hai mãi vẫn chưa có con mà thôi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...