Thằng Tâm - Quyển 2
Chương 29
Chả mấy chốc lại trôi qua nửa tháng. Công việc cũng hòm hòm. Hôm nay Tâm nghỉ việc, nó đi ra sân bay đón mọi người. Con gái nó đã cứng cáp hơn ngày Tâm còn ngoài đó đang được ủ kín trong chiếc chăn ấm, ôm chặt trong vòng tay mẹ. Liên mắt rạng ngời vui sướng khi nhìn thấy Tâm. Đôi chân nàng không thể chậm lại mà đi như bay về phía Tâm. Đó là tình yêu của nàng, bố của con gái nàng, chồng của nàng. Không còn cái gì là anh em họ cả, giờ chỉ có chồng và vợ.
Tâm bật cười nhìn Liên hổn hển vì chạy tới chỗ nó. Tâm kéo Liên thật nhẹ vào lòng như sợ nàng và con bị đau.
– Em và con đi máy bay có ổn không. Sao vào sớm thế, không phải để qua tháng cho con sao.
– Không sao anh ạ. Lúc đầu em cũng sợ nhưng con vẫn ngậm ti bú bình thường. Của em nhiều sữa lắm. Mẹ bảo vào sớm, không lại qua đầu tháng thì không tốt.
Mắt Tâm sáng lên. Nó thì thầm vào tai Liên sợ người gần đó nghe thấy:
– Còn sữa… cho anh không.
Liên nghe Tâm nói thì cắn môi, vỗ nhẹ vào tay nó. Mặt nàng ửng đỏ nhìn hai bên như sợ ai nghe thấy.
– Ôi… em quên… bác Thương và chị Cẩm đâu rồi.
– Còn bác Thương gì nữa… đã bảo gọi mẹ bao nhiêu lần rồi.
Liên xấu hổ quay mặt lại. Thương và Cẩm đang dắt thằng Thuận kéo vali đi tới. Tâm rời khỏi Liên, nó đưa tay kéo hai người đàn bà yêu dấu vào trong lòng ôm thật chặt. Chợt một bàn tay bé nhỏ kéo quần nó.
– Bố… không ôm con à.
Thằng Thuận bị lẻ loi nên đòi hỏi quyền lợi. Mọi người cười phá lên. Tâm cười, ôm con lên hôn chụt vào má làm nó phải lấy tay chùi mãi. Những ánh mắt nhìn nhau thật hạnh phúc vì đoàn viên, gia đình nhỏ mà không nhỏ của nó giờ mới bắt đầu.
Đồ đạc trong nhà Sương đã sắm cho tất tần tật nên không ai phải lo mua sắm gì cả. Cẩm lạ lẫm suýt xoa trong căn nhà đẹp như biệt thự, được tô điểm bằng những gam màu rèm cửa tinh tế, những bộ đồ gỗ mang phong cách hiện đại. Thằng Thuận thì chạy lung tung khắp nhà khám phá vương quốc mới của nó. Thương đưa mắt cho Tâm đưa Liên về phòng, nàng kéo Cẩm còn đang mải mê ngắm nhà vào trong bếp. Thương lúng túng bật cái bếp ga mới lên, ngọn lửa bùng cháy mạnh. Hai người phụ nữ thắp lửa dần cho ngôi nhà, nấu những món ăn ngon để đây là ngôi nhà đúng nghĩa, ấm áp và hạnh phúc.
Buổi tối hôm đó Tâm được đãi no căng bụng. Nó thi nhau được ba người phụ nữ gắp thức ăn cho. Chỉ có Liên là bận rộn vì đứa bé đôi khi khóc đòi mẹ giữa cữ. Ánh mắt Tâm dịu dàng nhìn nàng vạch áo ra cho con bú. Bầu vú mẹ ấm áp làm dịu đi tiếng con thơ thèm sữa. Đây là người con gái nó sẽ thương yêu đến trọn đời không đổi. Nàng đã đánh đổi cái giá quá lớn để yêu nó. Tâm không thể phụ nàng được, dù chỉ trong phút giây.
Buổi tối cứ thế thật yên bình. Ăn xong Tâm không còn gắn mặt vào cái laptop hay sách vở nữa. Cơ thể hơi mệt mỏi và ăn nhiều làm nó hơi buồn ngủ. Nó nhìn tới hai người phụ nữ đang nói cười rửa bát trong bếp mà chợt thấy thỏa mãn.
Tiếng bé oe oe khóc. Tâm đi vào xem, hóa ra con đang ỉa. Nó chạy vào phụ Liên thay tã cho con. Bàn tay nó thật lóng ngóng, chủ yếu Liên làm làm chính. Nàng nhìn nó cười, ánh mắt vui vẻ khó tả. Cái bầu vú lại được kéo ra, đang căng sữa chờ cái miệng bé nhỏ ngoạm lấy. Tâm cũng nằm xuống, ôm chặt lấy Liên. Cảm nhận về một gia đình, về hạnh phúc càng rõ trong nó. Nhưng chỉ được một lúc, nó chồm đầu ghé vào ngực Liên cười gian xảo. Liên đang lặng nằm lim dim cho con bú, thưởng thức cảm giác êm ái khi được Tâm ôm thì mở mắt ra. Nàng mỉm cười khi thấy cái vẻ mặt của Tâm:
– Anh định làm gì đấy.
– Anh thấy tiếng con bú nghe vui tai quá… anh định… bắt chước.
Liên biết ngay. Từ trước đến giờ Tâm luôn vậy. Nàng dùng vai hẩy cái mặt Tâm ra, tay che vào ngực như sợ Tâm bày ra trò gì khó đỡ.
– Anh giờ lại còn tranh với cả sữa của con.
– Anh… đâu có tranh. Em bảo… nhiều sữa mà.
– Giờ chưa được. Còn đang giai đoạn sữa có nhiều kháng thể, em phải cho con bú hết. Anh… đợi sau đi.
Tâm nghe xong gật đầu như bổ củi. Ý Liên là sau này nó sẽ… được bú nàng. Bàn tay Liên kéo đầu Tâm lên, đôi môi rướn qua hôn môi nó:
– Anh có hối hận không… con chúng mình… nhỡ đâu…
– Không bao giờ… mình sẽ cùng chăm thiên thần nhỏ này… dù sao đi nữa.
Liên gật đầu, nước mắt ứa ra nhanh chóng bị tay Tâm lau hết. Đứa bé chợt e e như hết sức. Liên nhổm người sang bên cho con bú. Nàng hôn vội lên môi Tâm, bờ môi khao khát hôn lên người đàn ông của đời nàng dù chưa đến lúc:
– Anh qua… với mẹ con chị Cẩm đi.
– Sao em lại đuổi anh.
– Chả đuổi thì anh ở đây làm gì. Định phá hai mẹ con em ngủ chắc. Đàn bà được mấy thời gian yêu, em vẫn còn cả tuổi trẻ để yêu anh. Mà tí mẹ Thương vào phụ em trông con, anh ở lại… em ngại lắm.
Tâm hiểu điều Liên nói. Nó hôn nàng, vuốt ve bàn tay nhỏ xíu của con gái rồi đi ra. Bên ngoài đã rửa bát xong. Thằng Thuận không thấy xem tivi, chắc bị mẹ lôi lên gác. Tâm nhìn căn nhà rộng lớn đầy hài lòng, tắt hết đèn đi lên gác. Nó nhìn Bên trong căn phòng của Cẩm đèn đuốc vẫn sáng. Thằng Thuận đang nằm trên giường chưa chịu ngủ. Nó thấy bố vào thì lại định nhổm dậy bị Cẩm ép nằm xuống. Tâm vào nằm cạnh Cẩm, ghé đầu hít hơi da thịt nơi gáy Cẩm. Bàn tay Cẩm vòng ra tìm tay Tâm siết lại. Những ngón tay đan vào nhau, không có gì có thể chia lìa Cẩm với Tâm nữa.
Tâm nằm lặng yên nghe Cẩm hát vỗ về con. Thằng bé dần yên tĩnh đi vào giấc ngủ. Tâm cũng hơi buồn ngủ. Sự dịu êm làm Tâm muốn ôm Cẩm ngủ. Nhưng bàn tay Cẩm lay nhẹ kéo nó ra khỏi giấc ngủ.
– Anh định ngủ ở đây thật à.
– Ư… anh đang buồn ngủ.
– Đi ra đi… ra phòng chị Thương.
Tâm tỉnh táo lại. Nó ôm lấy Cẩm từ đằng sau, bàn tay mò ra bóp nhẹ vú Cẩm qua lớp áo mỏng. Bầu vú thỗn thện với cái núm to dần cứng lên qua tay Tâm bóp. Cẩm giữ tay Tâm lại, tiếng nói lẫn với tiếng thở dốc của nàng.
– Em đi máy bay vẫn còn mệt. Anh qua chị Thương trước đi… mai lại em.
Tâm dừng tay bóp. Cẩm cả tối nay là người cười nói nhiều nhất, sao mà mệt được. Tâm hôn nhẹ lên má nàng, bàn tay siết mạnh nơi bầu vú đang căng lên của Cẩm.
– Vậy mai anh sẽ dành cho em cả tối.
– Ư… cả đêm… tối không đủ.
Tâm bật cười, còn đòi cả đêm mà giờ nỡ đuổi nó đi. Tâm vỗ nhẹ vào bờ mông Cẩm rồi đi ra ngoài. Cửa đóng lại, tiếng thở dài có chút nao lòng của người phụ nữ vang lên mà Tâm không biết. Nàng nào không muốn, nhưng để mai. Đêm nay sẽ có người nên được yêu trước nàng.
Tâm lại đi, nó đã bị cả hai người phụ nữ đuổi. Nhưng Tâm hiểu cả hai đang nhường nhịn quyền được nằm cùng nó cho người thứ ba. Bàn tay Tâm nhẹ nắm tay đấm cửa mở nhẹ, bên trong ánh đèn ngủ vẫn hắt ra.
Bên trong phòng Thương vẫn chưa ngủ. Nàng đang lim dim nằm nghỉ sau một ngày dài đi lại rồi tất bật trong căn nhà mới. Cái cảm giác ở một căn nhà mới, xa rời căn nhà nhỏ bé ở quê làm Thương thấy lạ lẫm, chưa quen. Giường này, gối này, căn phòng này đều quá đẹp như lâu đài biệt thự, không phải căn buồng nhỏ của nàng. Nhưng Thương chấp nhận, vì đây sẽ là nhà của nàng, nơi con trai nàng – chồng nàng sống. Thương khẽ thở dài, giờ này Tâm có lẽ đang ở bên Cẩm. Khi bắt đầu chấp nhận cuộc sống thế này Thương cũng đã biết trước. Rồi thời gian nữa còn cái Liên nữa, nàng còn phải chia sẻ người đàn ông cho thêm một người đàn bà khác. Nhưng thôi thế cũng đủ, ít ra ngày nào cũng được thấy con, cũng được nói chuyện với nó. Rồi như hôm nay, khi Tâm ôm Thương từ phía sau khi nàng làm bếp, Thương vui lắm. Cái cảm giác được người đàn ông ôm mình, không cần dấu diếm nữa làm Thương hạnh phúc.
Ánh mắt Thương nhìn ra nơi cánh cửa vừa mở, đôi mắt không kìm được sự hân hoan vui sướng khi thấy Tâm. Nàng vội ngồi dậy, bàn tay bấu nhẹ vào mép ga hồi hộp.
Tâm đi vào, nó ngồi xuống nhẹ bên Thương. Hai ánh mắt nhìn nhau thật lâu. Bàn tay Tâm tìm tới bàn tay Thương nắm lấy.
– Sao con không ở… bên kia.
– Đêm nay… con ở đây… với mẹ. Con muốn… yêu… Thương… có được không.
Thương không suy nghĩ gì nữa, cái đầu gật gật ngay tắp lự. Thương ôm chầm lấy Tâm, nàng bật khóc vì vui và sung sướng. Tay Tâm gỡ Thương ra khỏi người nó, hai đôi mắt nhìn nhau trong giây lát. Hai đôi môi không hẹn trước đều lao về nhau, ngấu nghiến nhau. Thương như phát điên, nàng vội vã đè Tâm xuống cuối giường, đôi môi ngấu nghiến hôn Tâm. Đôi môi nàng nút chặt lưỡi Tâm, đá loạn lưỡi nàng trong miệng nó. Đôi tay cứ vuốt ve mảng da thịt nơi ngực Tâm không biết chán. Làm sao chán được, nàng là người phụ nữ đang yêu mà bị bỏ đói.
Sự điên cuồng của Thương làm Tâm nóng người. Nó cũng như Thương, bàn tay tìm tới da thịt, vú vê nàng mà bóp. Cả hai không ai bảo ai, thật ăn ý lột sạch quần áo nhau ra. Da thịt lại kề sát vào nhau, tay chân không hề thừa thãi mà sờ soạng nhau, chân quắp vào nhau không rời.
Thương vuốt tóc lại sau nụ hôn điên dại với Tâm, nàng nhìn người đàn ông của mình mê ly:
– Yêu mẹ nhanh nhé… mẹ còn phải qua giúp cái Liên trông con.
– Em bé vừa thay tã rồi, cũng bú rồi.
Thương nghe xong mà cắn môi cười. Vậy ít ra còn mấy tiếng nữa. Đôi môi thở hắt ra phả vào tai Tâm thì thầm:
– Còn vài tiếng… mẹ muốn… em muốn được yêu. Nhớ lắm rồi.
Tâm cười, nó lật Thương nằm xuống. Đôi chân Thương dạng nhanh ra, để con chim dần đi sâu vào bên trong, ngập ngụa trong lồn nàng thật khít chặt. Hai đôi môi lại tìm tới nhau, hai chân Thương quặp chặt lấy người Tâm trong khi tay vuốt ve khắp lưng nó. Đây là tư thế đầy yêu thương của nàng và nó, con trai cũng là chồng nàng. Hai người yêu nhau theo cách nguyên thủy nhất, trọn vẹn nhất. Với Thương chỉ còn vài tiếng, nhưng tối đêm mới chỉ bắt đầu.
Mọi người làm quen với căn nhà mới vài hôm thì đón những vị khách đầu. Tâm mở cửa đón chú Khá, giờ cũng kiêm vai trò bố vợ nó. Dù chú không bao giờ cho phép Tâm gọi thế. Còn có thím Lan và thằng Mạnh. Hôm nay là ngày tổ chức đầy tháng cho bé Kem, con gái mới của Tâm. Những người đàn ông thì ra phòng khách ngồi nói chuyện trong khi phụ nữ thì ở trong bếp. Liên cũng bế con ra nằm nghỉ trên một cái ghế dài trong bếp nói chuyện với mẹ và mọi người.
Tâm, chú nó và thằng Mạnh thì làm gì còn chủ đề gì khác. Vẫn chỉ quẩn quanh việc xây dựng và nhà cửa. Chú Khá khoe với Tâm tầm vài tháng nữa có khi sẽ trả được cho nó một phần tiền. Tâm gạt đi, nó muốn chú dành tiền mua đất làm nhà trước. Thím nó từ ngày Liên vào đây thì phải về bên ngoại ở, giờ mới bay vào đây nhưng vẫn phải ở thuê.
Đầy tháng con trẻ, sau khi cúng vái thì là bữa tiệc của người lớn. Liên chỉ ngồi một lúc rồi đưa con vào trong phòng. Tâm vui lắm, nó cùng chú Khá và thằng Mạnh uống thả cửa. Cái cảm giác sum vầy trong căn nhà mới của chính mình làm Tâm thấy tự mãn. May cho nó là mẹ và Cẩm ngăn nó lại thì Tâm mới không gục trên bàn tiệc. Chú Khá không quá say nhưng vẫn cần thằng Mạnh phải đưa về. Mai chú còn phải đi nhận tiền ứng từ khách, không thể tới muộn được.
Tâm tiễn chú về, nó vẫn hơi chếnh choáng. Tâm nhìn ba người phụ nữ đang nói chuyện trong bếp mà thấy vui vui. Bỗng nó bị một bàn tay nắm lấy kéo về phòng. Liên đóng cửa phòng lại, mặt đỏ bừng khi nhìn Tâm.
Tâm vẫn đang hơi say say. Nó chồm tới Liên ôm chặt. Đôi môi nó tìm môi Liên ngậm lấy nhưng bị Liên đẩy ra.
– Cái đồ… dê già… không phải bây giờ.
– Thế lúc nào nữa. Không phải em kéo anh vào… để…
– Không phải. Em mới được 1 tháng, cơ thể cần được nghỉ ngơi thêm nữa.
– Vậy… có chuyện gì…
– Còn chuyện gì nữa… mẹ em ở đây hôm nay. Em đã bảo với mẹ Thương để mẹ em… ở đây rồi…
– Ừ… phòng còn nhiều mà. Chú và thằng Mạnh ở cũng không hết, mà lúc nãy bảo chú ở chú đòi về vì mai còn có việc sớm.
– Kệ bố em, cái đồ đầu đất này. Em nói… mẹ em… ở đây… đêm nay…
Tâm ngẩn ra, đầu óc đang say làm nó khó tiêu hóa được lời Liên nói. Liên thấy Tâm đần mặt ra thì khó chịu, nhéo tay vào người Tâm thật đau làm nó phải nhăn mặt.
– Cái đồ đần… sao giờ chậm hiểu thế… mẹ em… ý em là… chết mất… em không nói được… anh và mẹ em… đêm nay mẹ em ở đây… có hiểu chưa…
Tâm thộn mặt ra. Xong rồi nó trợn mắt lên. Tâm nhìn Liên, nó chưa tin được điều mình vừa nghĩ. Tâm lắp bắp:
– Ý em bảo… thím và anh… chuyện đó á…
– Còn chuyện gì nữa. Em… cũng không thích… nhưng… em thấy mẹ nhìn anh… dù kín đáo nhưng em vẫn nhận ra… em… em chả biết nghĩ sao nữa… anh… qua đó đi… chỉ… khi nào em cho phép thôi… nhớ chưa.
Liên nói xong thì đỏ mặt như cà chua. Nàng đẩy vội Tâm ra ngoài phòng rồi thở dốc. Cũng chả hiểu sao Liên lại làm vậy, nhưng có lẽ những ngày tháng mang thai cả hai mẹ con bên nhau làm Liên thương mẹ hơn. Nàng cũng là phụ nữ, hiểu cái cảm giác sung sướng khi làm tình. Nhất là với Tâm, nàng đã biết thế nào là sướng không quên được. Cái ánh mắt Lan nhìn Tâm làm Liên biết mẹ muốn gì. Nàng bỏ qua sự ghen tuông của đàn bà để Tâm tới với mẹ đêm nay. Có thể có đêm khác không Liên cũng không rõ nữa. Người mẹ trẻ thở dài rồi lại vào nằm vạch ti ra cho con bú. Con gái nàng lại đòi bú. Ánh mắt Liên dịu nhẹ nhìn con đầy âu yếm, buông bỏ không nghĩ gì về Tâm và Lan nữa.
Tâm bị Liên đẩy ra khỏi phòng. Nó đã tỉnh táo hơn. Tâm đi ra ngoài, không còn ai ở trong bếp nữa. Nó đi lên gác thì thấy tiếng nói cười trong phòng mẹ. Tiếng của mẹ, của Lan và của Cẩm. Tâm không dám vào, nó xuống nhà ngồi xem hoạt hình với thằng Thuận. Chợt tiếng chân đi xuống làm Tâm ngước lên, là Cẩm. Cẩm đi xuống, mắt nhìn Tâm lườm một cái rồi cười.
Tâm chả biết sao tự nhiên nó thấy như mình có tội gì đó, dù nó chưa làm gì hết. Cẩm tới kéo thằng Thuận đi ngủ. Nàng xoay người qua Tâm thì thào:
– Còn ngồi làm gì nữa… lên mau đi, đừng để cái Lan đợi.
Tâm chưa lên lên. Nó phải đợi Cẩm đi lên trước. Bàn chân chậm rãi đi lên có phần hồi hộp. Đứng giữa những căn phòng đang đóng cửa Tâm không biết làm gì. Chợt cửa phòng mẹ nó bị mở ra, một người bị đẩy mạnh ra. Cánh cửa đóng lại, Tâm còn kịp nhìn thấy mẹ bật cười. Giờ Tâm mới nhìn thấy, người đang đứng trước nó – là thím – là Lan. Lan nhìn nó, mặt đỏ bừng lên. Thân thể nàng đang được khoác một bộ áo ngủ mỏng manh màu đen. Nhưng dường như cái váy ngủ chả che được gì cả. Tâm có thể thấy bầu vú to của nàng lờ mờ sau lớp áo. Cái bụng phẳng lì có eo ót đàng hoàng. Bên dưới là một cái quần lót nhỏ xíu che vừa vặn hai múi thịt của nàng.
Lan nhìn Tâm cắn cắn môi. Tâm tiến dần lại, kéo Lan vào sát người mình. Hơi thở nó phả vào Lan nặng nề.
– Tâm… thím…
– Đêm nay… chỉ có Tâm thôi… Lan ở với Tâm nhé.
Lan nhìn Tâm khẽ gật đầu. Không còn gì để nói nữa. Môi nàng nhanh chóng bị bịt kín bởi miệng nó. Tâm nhấc Lan lên, ôm nàng chạy về một căn phòng trống. Cả hai người đứng trước thành giường nhìn nhau. Tay chân chợt vội vã cởi phăng những bộ đồ ít ỏi trên người. Tâm đè Lan ra, ngấu nghiến hôn nàng. Lan ôm chặt lấy cổ Tâm, đặt nụ hôn thật sâu lên miệng Tâm. Hai đôi môi xoắn chặt lấy nhau. Lan bật khóc, nước mắt nàng cứ trào ra khi đôi môi vẫn đang ngậm chặt nhau.
Tâm lấy tay lau đi nước mắt trên mắt Lan. Nó thì thào khi nụ hôn vừa dứt:
– Đừng khóc nữa…
– Lan nhớ Tâm lắm… cứ nghĩ sẽ chả bao giờ… được ôm Tâm thế này.
– Giờ được rồi mà… thi thoảng Lan qua đây thăm Liên, thăm cháu… Lan lại ở qua đêm với Tâm như thế này.
– Thế có được không… mọi người…
– Mọi người ai chả biết rồi… thế Lan nhé.
– Ứ… xấu hổ lắm… cái Liên nó…
– Cô ấy bảo Tâm lên đây với Lan… yêu Lan cả đêm.
Lan mở to mắt. Nàng nhìn Tâm như đợi nó xác nhận. Tâm khẽ gật đầu, cười nhẹ với Lan. Đôi tay Lan giữ chặt mặt Tâm, hôn thật sâu lên môi nó.
– Yêu Lan… yêu em cả đêm anh nhé… em nhớ anh lắm… nhớ anh đến cồn cào…
– Vậy thì bảo chú Khá cho Lan đến chăm bé Kem nhiều hơn.
– Ư… có lẽ vậy… ư… bàn tay anh… làm em sướng… em yêu anh… Tâm ơi… chết mất… em yêu cả cháu, cả con rể của mình…
– Có sao… anh yêu em. Con rể đang yêu mẹ vợ đây…
– Ư… yêu đi… loạn luôn đi… em muốn chim anh… ngập vào lồn em… ư… ư… anh ơi… ôi… Lan nhớ… ôi… chim Tâm… vẫn to như ngày nào.
Tâm ôm chặt tay vào vai Lan. Con chim nó dập liên hồi vào cái lồn người đàn bà đang thèm yêu đến tột độ. Cả hai con người như lồng lên trong cơn sướng cứ trào dâng mãnh liệt. Chưa bao giờ Tâm thấy lồn Lan mút chim nó như thế. Chưa bao giờ nó muốn thúc chim mạnh như thế. Hai cơ thể gắn chặt vào nhau, chỉ một tư thế nhưng đủ để hai cơ thể thấy trọn vẹn sung sướng.
Cơ thể Lan cứ cứng ra, mười đầu ngón chân cứ quặp chặt lại khi đôi chân dần mất đi sức lực. Nơi xương chậu nàng đang tê đi hòa với cảm giác tê dại vì sướng nơi lồn khi con cặc cứ mạnh mẽ nhấp vào. Cả người Lan dần lan đi cải cảm giác không còn sức lực nhưng sướng đến cực độ. Con chim như biết được cứ nhấp phầm phập không ngừng nghỉ vào sâu trong lồn Lan.
– Hơ… hơ… hơ… hơ… hơ… aaaaa… aaaaa… aaaaa… anh ơi… em sướng… sướng… em ra đây… aaaaa… aaaaa…
Lan không cần kiềm chế nữa. Đây là lần đầu nàng có thể thoải mái làm tình, thoải mái hét thật to không sợ ai biết. Cơ thể như mất hết sức nhưng tay và chân Lan vẫn ôm chặt lấy Tâm. Lan nhìn Tâm say đắm, ánh mắt nồng nàn nhìn chàng trai nàng đã dẫn dắt vào đời năm 17 tuổi.
– Cả đêm anh nhé… em yêu anh.
Hai đôi môi lại chậm rãi mút mát nhau. Để rồi hai cơ thể lại dần ôm chặt lấy nhau. Không cần tư thế khác, con chim lại nhấp phành phạch vào cái lồn đang sưng lên chờ đợi. Lan lại gào lên trong những cơn sướng mới. Nàng đã tìm được hạnh phúc nơi này, với người đàn ông… của con gái nàng.
Tâm cùng gia đình yên ổn chưa lâu thì nó nhận được tin chị Ngọc báo qua tết âm tới chị và Phương sẽ vào vì Phương còn đang phải làm nốt dự án không đi được. Vậy là mẹ nó lại sắp được gặp đứa cháu thứ hai của mình dù có hơi lâu hơn dự tính. Tâm nhớ tới Ngọc và Phương, hai người đàn bà làm chim nó cửng lên khi nghĩ tới cảnh mình ôm cả hai ngủ vùi như lần mẹ chị còn ở đó.
Cuộc sống của Tâm vì thế diễn ra thật yên bình. Nó đang sống cùng mẹ và hai bà vợ. Thực ra là ba… cả mẹ nó nữa. Nhưng buổi tối đi làm về không còn tịch mịch mà luôn có cơm canh nóng ấm chờ nó về. Những tiếng trẻ bi bô, trẻ khóc vì đói vang lên trong căn nhà của Tâm. Những tiếng nói cười, đầm ấm của cả gia đình làm Tâm thấy thật hạnh phúc. Để rồi đêm đêm là những tiếng rên rỉ trong những căn phòng nhỏ. Liên vẫn cho con bú và đang ở cữ, những tiếng rên phát ra đôi lúc trong căn phòng Thương, lúc trong phòng Cẩm, lúc ngoài phòng khách, và đôi lúc là trong căn phòng bỏ trống… với Lan. Tâm miệt mài vùi đầu vào lồn, ngập chim trong lồn những người đàn bà của nó mà không biết chán. Nó muốn yêu thương, bù đắp cho mọi người. Những dấu chân chim đã hiện rõ nơi khóe mắt, những ngày đằng đẵng xa nhau giờ sẽ không còn nữa, chỉ còn hạnh phúc và ấm êm.
Cuộc sống luôn luôn thay đổi, như dòng sông có lúc êm ả lúc dữ dội. Tâm như mọi khi đi làm, nhưng hôm nay nó thấy nhân viên rì rầm. Tâm vốn không tọc mạch, nhưng hôm nay nó cũng phải dừng lại để nghe. Cô Loan vậy mà định từ chức, không hiểu ai loan tin ra nhưng giờ mọi người đang rì rầm như vậy. Tâm hơi ngạc nhiên, nó không thấy cô nói gì với nó, kể cả dì Sương.
Tâm ngồi bàn giấy một lúc để ký giấy tờ. Giờ nó mới để ý không thấy Phượng. Mọi hôm nàng sẽ đem giấy tờ vào để nó ký và xem xét hôm nay lịch trình cần làm gì. Tâm băn khoăn, chả nhẽ Phượng ốm. Dù rằng nó không thật có ý gì với Phượng, nhưng sự quan tâm đến cấp dưới, đến cô gái thích mình thì luôn có. Tâm chần chừ định gọi Phượng thì điện thoại nó reo lên, là cô Loan gọi. Cô gọi Tâm lên trụ sở họp, đúng dịp nó đang định hỏi cô về tin đồn.