Thảo
Chương 10
Chuyện đi nhầm nhà vệ sinh đã cho Thảo được xem một đoạn phim sex bất ngờ mà cô chưa từng nghĩ mình được xem ở một nơi có rất đông người như vậy. Giờ cô mới nhớ ra là mình cần vào nhà vệ sinh “made up” lại khuôn mặt một chút, con gái mà lúc nào cũng phải đẹp, nhất là trước mặt người khác điều đó là sự tôn trọng người nhìn và cũng là tôn trọng chính bản thân mình.
Nhìn vào trong gương cô thấy mặt mình ửng hồng, chuyện vừa rồi đã làm cô hứng tình đến vậy sao? Dùng tay táp nước vào mặt để cảm nhận sự mát mẻ của nước, cô lấy khăn lau khô và quệt thêm một chút son nhẹ vào môi chải lại mái tóc cho gọn gàng, cô thấy mình lại xinh xắn và nhẹ nhõm trở lại.
Còn một chuyện nữa làm cô nán lại nhà vệ sinh, đó là chiếc quần lót bị 2 lần oanh tạc của dâm thủy làm đũng quần bị ướt át dớp dính thật khó chịu. Đi vào một buồng vệ sinh, cô với tay xuống lột hẳn cái quần lót không viền ra khỏi hai chân thon dài, một cảm giác thoải mái như lúc cô táp nước vào mặt khi nãy.
– Nước ở đâu ra mà nhiều thế nhỉ, uống vào chỉ để nuôi mày thôi sao. Cô lẩm bẩm trong miệng như thế khi nhìn vào chiếc quần lót.
Giờ mặc vào thì khó chịu cực kỳ luôn, hơi nheo mắt như đang suy nghĩ rồi cô gấp và cuộn tròn nhỏ lại lấy 1 vòng buộc tóc buộc gọn rồi bỏ vào trong túi xách, cô thả rông luôn dưới lớp váy chấm bi tự tin vào phòng hát chào lũ bạn rồi đi ra cổng.
Khi gần ra đến cổng, một chiếc ô tô đang đi vào, cô đi sát vào chỗ bác bảo vệ đang ngồi cạnh cái ghế ở cạnh cổng. Không biết là gió thiên nhiên hay là gió ở chiếc quạt điện để đằng sau ghế bác bảo vệ lùa vào 2 chân thon dài của Thảo mà hất chiếc váy chấm bi của cô ngược lên không thương tiếc.
– Ối! Thảo chỉ kêu lên một tiếng ối trước khi nhanh tay ngồi thụm xuống kéo chiếc váy xuống gọn gàng. Mặt cô chuyển từ trắng hồng sang ửng đỏ gay gắt.
Nếu hôm nay không phải là chiếc váy thắt eo thì không biết chiếc váy còn bị lột ngược lên đến đâu. Bác bảo vệ đứng ngay cạnh thì chỉ nhìn thấy váy hất lên còn còn phía dưới bị váy che hết. Chỉ có một ánh mắt sáng rực của một chiếc xe vừa phi tới, đó là Hòa, toàn bộ tòa thành trì của cô đã được lưu ngay vào trong bộ não của Hòa. Khoảnh khắc chỉ khoảng 2 giây nhưng với ánh sáng của bóng điện sáng trắng ở cổng thì đủ cho Hòa nhìn rõ cả chân tơ kẽ tóc. Hai đùi thon dài nè, một màu hồng mê hoặc điểm giữa đám lông đen tuyền nhưng gọn gàng, một nửa bờ mông với đường cong gợi cảm chết người… Từng đó đã đủ cho Hòa thèm đến nhỏ dãi.
Ố… Ồ… Cùng với khoảnh khắc ngồi xuống của Thảo là vài tiếng ồ vẻ ngạc nhiên của mấy thanh niên đi ngang qua làm cô càng ngại chẳng dám ngẩng mặt lên.
Khi ngước mặt đứng lên thì cô thấy Hòa đang đứng ở đó từ khi nào.
– Thảo đứng đợi Hòa lâu không, Hòa vừa tới nơi nè. Hòa nói để chống ngượng cho Thảo để cô biết là anh vừa mới tới anh không có nhìn thấy gì cả.
– Đi – đi thôi! Cô leo ngồi bắt chéo chân kiểu ngồi ngang đằng sau xe hối Hòa đi luôn để nhanh rời khỏi chỗ cái cổng có cái quạt chết bằm này.
Cô cũng biết thừa là Hòa đã có mặt ở đó vì cô đã thoáng thấy mặt Hòa khi cô đứng vào dệ để tránh cái ô tô, nhưng Hòa nói vậy cô cũng thấy đỡ ngại một chút. Chưa hết bực bội với tai nạn “bướm váy tung bay” vừa qua, cô lại đang thấy bực mình với cái xe của của Hòa đang chở cô. Xe gì mà ngồi trên yên xe như ngồi trên một con dốc, cứ chốc chốc người cô lại bị trôi về phía trước sát với người cầm lái mà ở đây là Hòa.
Cô nhớ lúc Sơn ở nhà, cái xe Angel 100 huyền thoại của Sơn cũng bị tun như vậy vì cái yên nó ngồi nhiều bị lõm xuống nhưng khi ấy cô vui vẻ ôm luôn cái bụng rắn chắc của Sơn chứ không phải một lúc lại nhấc mông để dịch ra một đoạn như hiện tại, còn nhìn qua gương cô thấy có vẻ gì đó như đang hả hê của Hòa.
Nghĩ Hòa đang hả hê vì cô lúc lúc lại nhổm mông thì không phải, đúng là Hòa đang hả hê nhưng là đang nghĩ đến cái bím múp hồng hào được bao phủ bởi cái đám lông xung quanh đó lúc hắn nhìn thấy khi nãy, bộ não không ngừng suy nghĩ tạo ra những kịch bản rất hay và kịch tính cho hắn và Thảo. Chỉ nghĩ thôi mà con cu của hắn đã cộm hẳn lên bên trong quần, đúng là con trai dễ lộ cảm xúc thật, tớn lên cái là đã bị phát hiện, còn con gái khi ham hố tột cùng thì cũng chỉ chủ nhân của nó là biết.
Hòa lắc đầu mấy cái như để những ý nghĩ xấu xa kia bay đi theo mấy cái lắc đó, vì khi ngồi trên xe cái quần nó cộm lên thì không ai phát hiện nhưng gần tới quán rồi không thể đi cùng Thảo vào đó với khẩu súng chĩa thẳng về phía trước như vậy dù đó là một hiện tượng sinh lý rất bình thường của con người.
Bước vào một cái quán mà mấy lần cô đã đi cùng Hòa và cái Diễm bạn cô. Nghĩ đến Diễm cô lại sự nhớ, nó không có trong phòng hát có khi nào con bạn đa dâm lại lôi Mạnh vô nhà nghỉ làm đôi ba cái nữa để thỏa mãn rồi không. Chỉ là nghĩ thế thôi mà lồn cô giật giật mấy cái, vài giọt nước lại tràn ly ra cửa hang hóng chim…
Ở cái tư thế đang đi thẳng chiếc sandal cao gót làm cho cái mông tròn của cô vểnh lên cao hơn, mỗi bước đi làm cho hai bên môi nhờn của con sò lông nhai đi nhai lại vào nhau bóng nhờn làm cô thấy nhồn nhộn (sò lông nó đặc điểm: Đi thì nhai, đứng thì mím, ngồi thì cười). Thảo đang đi lên tất nhiên là hai cái môi vừa bị ý nghĩ kia làm căng phồng lên đang nhai vào nhau, việc không mặc quần lót làm nó cảm giác càng thoải mái chân thật hơn, khóe mắt cô hơi nhíu lại như đang bị đau ở đâu đấy nhưng đó là biểu cảm của sự hứng tình đang trào dâng.
– Hài… Cô thở mạnh một tiếng rồi bước mạnh đến chỗ hai cái ghế ngồi xuống để hai cái môi căng cứng bóng nhờn tách nhau ra (ngồi – cười).
Cuộc nói chuyện có phần không được tự nhiên như mọi khi, không phải vì không có Diễm đi cùng mà là sự ngượng cùng của Thảo sau khi bị lộ hàng trước Sơn, cảm giác bị người khác nhìn thấy nơi nhạy cảm nếu là người lạ thì đã khác, đằng này lại là người ngay gần nhà đang muốn len lỏi vào trái tim cô.
Quán cô đang ngồi là một quán cà phê có mặt tiền giáp với một hồ nước khá rộng. Từ khi cái hồ được cải tạo kè xung quanh và làm một lối đi đủ vừa một chiếc ô tô thì gần như tất cả những nhà giáp hồ đều mở quán cà phê hoặc quán bán nước. Hầu hết mọi người đều thích ngồi những bàn gần hồ nước, không khí vừa mát mẻ lại có khung cảnh ngắm hồ nước về đêm khi có những ánh đèn xung quanh hồ rất mờ ảo.
Ở một góc bàn xa xa, Thảo nhìn thấy một đôi đang ngồi sát rít rịn cười nói vui vẻ, họ là một đôi đang yêu nhau, chắc chắn như thế rồi.
Ngày trước cô cũng ngồi cùng Sơn trò chuyện vui vẻ như vậy mà, những hình ảnh hoài niệm trôi qua đầu cô.
Đâu đó là tiếng cười đùa như tiếng của anh và cô, cô đứng dậy bước về phía lan can của hồ nước, đối diện đằng xa kia là một đôi nam nữ đang khoác tay nhau đi dạo, ký ức những lần thả bước cùng nhau đi dạo lại ùa về trong cô.
Ở một góc khác là nụ hôn cháy bỏng của một đôi khác, môi dính môi, tay ôm chặt eo, cái cổ ngửa lên đón nhận những hương vị ngọt ngào, đó chẳng phải từng là nụ hôn của cô và Sơn đó sao. Mắt cô như nhòa đi không biết nước mắt đã lăn dài từ khi nào, nhìn đâu cô cũng thấy có bóng hình Sơn trong đó. Một bàn tay ấm áp ôm vào vai cô, khuôn mặt đang ngấn nước quay đầu lại.
– Sơn!! Thảo nói trong ý nghĩ khi gương mặt Sơn đã nhòa đi vì nước mắt.
Cô gục má vào ngực anh, vòng tay luồn sau lưng anh ôm chặt cứng. Phải mất vài giây đôi bàn tay kia mới ôm vào lưng cô, vỗ vỗ như an ủi.
Những lúc yếu lòng nhất con gái luôn cần một bờ vai để dựa vào như lúc này, cô ngước mặt lên tìm vào môi Sơn hôn tới, khi chỉ còn một thoáng là hai môi dính vào nhau cô giật mình vì gương mặt Sơn đã biến đi đâu mất, thay vào đó là gương mặt của Hòa đang ngạc nhiên đón nhận.
Cảm xúc bất chợt dâng lên, những hình ảnh quen thuộc tạo thành những ảo ảnh khiến cô nhìn Hòa thành Sơn khiến cô gục đầu vào ngực Hòa như vừa rồi.
Thảo quay ngoắt, bàn tay cô buông thõng rời Hòa ra, quay lại nhìn về phía hồ nước đang lăn tăn gợn sóng.