Thế giới tối tăm
Chương 25
Tuấn phóng xe tới thẳng nhà của Hưng mắt lé, có vài thanh niên đang ngồi uống nước ở cổng, thấy Tuấn đến thì chặn lại.
“Tránh ra…” Tuấn lạnh lùng nói.
“Ô thằng oắt con này láo nhỉ, bao tuổi rồi mà dám nói chuyện với bọn anh kiểu đó hả?” Một thanh niên cao to tay xăm hình cá chép om dưa hếch môi nói.
Hai thanh niên khác đứng dậy tiến đến trước mặt Tuấn như muốn cho hắn ăn đánh.
Tuấn tắt xe đút chìa khóa vào túi quần, hắn nói: “Chúng mày biết tao là ai không mà dám chặn tao?”
“Láo, đập nó.” Thanh niên xăm trổ kia quát lên. Lập tức hai thanh niên đứng gần Tuấn lao tới định hành Tuấn ra bã thì…
“Bốp… bốp!”
Hai thanh niên kia ăn ngay hai cú đấm trời giáng ngã sấp mặt bị ném về phía thanh niên xăm trổ, thanh niên xăm trổ vừa kinh ngạc vừa tức giận cầm chiếc điếu cày đang dựng bên cạnh mà vung lên lao ra định phang vỡ đầu Tuấn.
Thanh niên kia vừa vung điếu cày lên vừa chửi: “Cái địt mẹ thằng ranh con hôm nay ông cho mày ăn đủ.”
Tuấn bước tới ngay khi thanh niên kia xông ra, hắn tung một đấm thẳng vào ngực của thanh niên kia khiến hắn ta bất động vì đau đớn, cảm giác như tim ngừng đập trong vài giây, tay cầm điếu cày vẫy giơ lên trời. Tuấn tóm lấy mặt gã rồi đẩy ngửa lên đúng lúc gã há mồm, nước điếu đen xì đắng ngắt đổ hết vào mồm gã. Gã còn chưa kịp nhổ nước điếu kinh tởm trong mồm ra thì Tuấn đưa chân ra phía sau chân của gã rồi dùng sức của tay mà vật hắn ngã ngửa đầu đập xuống đất, nước điếu theo đó mà phun ra như vòi tưới cây.
Sau khi xử lý xong 3 tên, tiếng động lớn làm mấy tên đàn em khác trong nhà chú ý liền lao ra tay cầm mã tấu bao vây lấy Tuấn.
“Chúng mày muốn chơi thật hả?” Tuấn vặn khớp vai.
“Thằng ranh con mày là đàn em của thằng Chiến đúng không? Nó chết rồi, mày khôn hồn thì cút đi đừng để đại ca Hưng nóng.” Một ai đó trong đám kia cất tiếng đe dọa, nhưng bản thân hắn cũng sợ vì thấy ba thằng đồng bọn nằm lăn quay cu đơ trong khi Tuấn không hề sứt mẻ gì.
“Gọi Hưng mắt lé ra đây, đừng để tao phải đi vào trong.” Tuấn lạnh lùng nói, nắm tay đang siết chặt lại.
“Đập nó!” Cả đám hô lên, đồng loạt xông tới cầm mã tấu chém điên cuồng.
Tuấn tập trung quan sát, hắn nghiêng đầu né được một nhát chém bên cạnh đồng thời xoay người tung một cú đấm thẳng vào mặt tên đó, Tuấn co chân lên đá thẳng vào mặt tên khác khi tên này vung mã tấu chém vào chân hắn.
Tuấn nắm đầu một tên rồi kéo về phía mình xoay hắn vòng vòng làm lá chắn khiến đám kia không dám chém bừa.
“Ngon vào đây…” Tuấn đấm vêu mồm tên đang bị hắn không chế rồi bóp cổ hắn từ phía sau.
Đám kia thấy không thơm nên không thằng nào dám lao lên chém cả, lúc này Hưng mắt lé từ trong nhà đi ra giọng trầm nói: “Dừng tay!”
Đám đàn em thấy vậy hạ mã tấu xuống sau đó lùi ra một góc, Tuấn cũng thả tên kia ra nhưng còn bồi thêm một cú đá vào mông khiến hắn ngã dúi dụi.
Tuấn và Hưng nhìn nhau, cả hai đều có ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.
Khi tưởng cả hai sẽ lao vào cắn xé đối phương thì Hưng lên tiếng: “Tất cả lui hết, còn mày vào trong nói chuyện với tao.”
Tuấn nhún vai, sau đó đi theo Hưng vào trong nhà.
Khi cả hai đã ngồi vào ghế, Tuấn ung dung ngồi đó không hỏi gì làm Hưng khá khó chịu, hắn nói: “Mày tới vì việc tao buôn hàng cấm?”
Tuấn lạnh lùng đáp: “Phải… và tao đang chờ câu trả lời của mày đây.”
Bị Tuấn xưng mày tao, Hưng tức giận nhưng rồi lại bỏ qua, hắn nói: “Việc này do chính thằng Chiến bảo tao làm.”
Sắc mặt lạnh lùng của Tuấn thay đổi sang ngạc nhiên, hắn hỏi: “Lý do gì?”
“Mày thôi kiểu tra khảo đó đi, thằng Chiến đang gặp rắc rối và cần một khoản tiền lớn, nếu không buông hàng cấm thì không thể kiếm đủ số tiền trong thời gian ngắn.” Hưng hừ lạnh.
Chiến nửa tin nửa ngờ, hắn dò xét: “Tin được không?”
Hưng nghiến răng: “Thằng Chiến dặn tao không được nói nếu mày phát hiện, nhưng mày tới đây đánh người của tao rồi nên tao nói luôn. Thằng Chiến đi tua ở đảo, bị ai đó bắt nhốt và nói nếu không đưa đủ 25 tỷ trong vòng 1 tháng thì sẽ bị giết. Không chỉ nó mà còn vài tên thiếu gia khác cũng bị tống tiền tương tự, bọn nó còn gửi cả video cho người thân để làm bằng chứng đây.”
Hưng mở điện thoại lên có đoạn video dài 9 giây, bên trong chiếu một nhóm người đang bị trói nằm trên bãi cát, góc máy lia qua một hình bóng quen thuộc, Tuấn bấm dừng lại rồi nhìn kỹ thì đó là Chiến.
“Tao bán hàng cấm một phần để kiếm tiền chuộc nó, còn phần khác là muốn mua vũ khí và thuê thuyền để đi tới đảo giết sạch lũ kia… tao nghe nói mày đánh nhau rất khá, lại là anh em thân thiết của thằng Chiến nữa… tao nghĩ mày sẽ tham gia.” Hưng nhìn Tuấn rồi trầm giọng nói.
Tuấn ngồi trầm tư suy nghĩ, chiến gặp chuyện sao hắn lại không biết.
“Còn ai biết việc này không?” Tuấn hỏi.
“Không, chỉ tao biết. Còn đàn em tao chỉ nghĩ tao làm trái lệnh thằng Chiến chứ không nghĩ tao bán hàng cấm vì lấy tiền chuộc nó.” Hưng đáp.
“Tiền đủ chưa?” Tuấn hỏi.
“Còn thiếu 3 tỷ, sau lô hàng ngày mai sẽ đủ tiền.” Hưng đáp.
“Hihi anh Hưng… anh thật là nghĩa khí!”
“Vãi cả lồn… lật mặt nhanh hơn cả bánh tráng… tao bẻ cổ mày!”
“Ấy tha em… tất cả chỉ là hiểu lầm!”
Tối hôm đó, Tuấn điện cho thầy Ba xin phép được nghỉ dài hơn. Thầy Ba do dự một hồi rồi đồng ý, còn nói nếu hắn cần giúp đỡ gì thì cứ liên hệ.
Tuấn không chờ đợi gì mà ngỏ ý muốn Tứ Muội đi cùng mình. Thầy Ba đồng ý luôn.
Thầy Ba đưa số điện thoại của Tứ Muội cho Tuấn, sau khi Tứ Muội bắt máy thì Tuấn kể hết mọi chuyện và muốn Tứ Muội giúp mình. Việc này khá nguy hiểm nên Tuấn không bắt ép mà chỉ nói nếu nàng giúp được thì giúp.
Tứ Muội sau một hồi do dự thì đồng ý, còn nói sẽ chuẩn bị thật tốt.
2 ngày sau… Tuấn nói đi chơi để Thảo bớt lo nhưng thực ra là đi đón Tứ Muội rồi tới nhà Hưng mắt lé. Cả ba bàn bạc với nhau một hồi rồi thuê một chiếc taxi đi tới Hải Phòng, phía sau là chiếc xe 16 chỗ chở đàn em của Hưng.
Tới thành phố hoa phượng đỏ, cả bọn tới một nhà hàng đã được đặt trước để ăn uống và gặp mặt một người.
Là một người đàn ông mặc vest lịch lãm, còn có một gã giang hồ đầu trọc đeo kính râm.
“Anh Hưng… chào anh!” Gã đàn ông lịch lãm kia chào hỏi rồi bắt tay với Hưng, sau đó nhìn Tứ Muội và Tuấn rồi gật đầu thân thiện.
“Chào anh Sơn, anh Phú!” Hưng đáp lại lịch sự sau đó giới thiệu hai người đi cùng mình: ” Đây là Tứ Muội và Tuấn, là người tới hỗ trợ.”
Sơn là tay đàn ông lịch lãm, hắn gật đầu rồi cả đám ngồi vào bàn vừa ăn vừa nói chuyện.
Sơn và Phú là hai người bạn cực thân, một kẻ kinh doanh khách sạn một kẻ làm bảo kê khu vực. Cả cháu trai của Sơn cũng nằm trong tua du lịch mà Chiến đi nên cũng bị bắt chung với Chiến. Hưng lại là người bán hàng cấm cho Sơn nên cả hai biết mình đang có chung một mục đích.
Hưng đề nghị cả hai bắt tay phối hợp người và của đi giải cứu con tin, Sơn đồng ý và gọi Phú tới vì phú có rất nhiều đàn em.
Phú vừa ăn vừa liếc mắt nhìn Tứ Muội, hắn nghĩ hắn đeo kính râm nên không ai biết. Sau đó nhìn Tuấn rồi cười cợt: “Ha, Hưng này… chú đem nhóc con này đi theo làm gì?”
Hưng đáp: “Đến lúc quan trọng anh sẽ biết thôi, giờ nói ra mất vui.”
Phú cười cười, gắp miếng thịt trong nồi lẩu rồi đưa về phía Tuấn: “Nè ăn đi cháu.”
Tuấn theo phép lịch sự đưa bát ra nhận lấy dù có ăn hay không, nhưng khi đưa tới gần miệng bát thì Phú bất ngờ làm rơi miếng thịt xuống bàn, ai cũng nhìn rõ là hắn cố ý.
“Ấy chết… rơi mất rồi!” Phú tỏ ra tiếc nuối.
Tuấn mỉm cười: “Không sao đâu.”
Hắn cầm miếng thịt bỏ vào bát, sau đó gắp lên bỏ vào miệng nhai ngon lành. Thấy vậy Phú gật gù: “Tốt… tốt lắm!”
Tứ Muội quay sang nhìn Tuấn, Tuấn mỉm cười: “Không sao đâu… chị mau ăn đi.”
Tuấn mỉm cười nhưng trong lòng thì không, hắn đã cho gã Phú trọc này vào danh sách vàng.
Hưng và Hải biết thừa hành động của Phú ban nãy là sao nhưng cũng không làm gì vì để xem phản ứng của Tuấn. Khi thấy Tuấn làm như vậy thì mọi người lại tiếp tục ăn uống như cũ.
Sau khi ăn, cả đám tới bến cảng thuê một chiếc du thuyền. Một chiếc du thuyền đủ lớn để chở hết gần 50 người.
Tuy chi phí có hơi cao nhưng đối với người lắm tiền như Sơn thì nó không phải vấn đề.
Nhìn đám đàn em của Phú kéo theo đông gần gấp đôi đàn em của Hưng, Tuấn cảm thấy lo ngại.
“Anh Hưng… anh chắc mấy người này đáng tin chứ?” Tuấn hỏi.
Hưng đáp: “Không… nhưng không còn cách khác đâu. Không phối hợp cùng họ thì nguy cơ mất cả tiền lẫn người là rất cao.”
“Có lẽ em không nên hỏi nhưng anh biết bẻ tống tiền phải không?” Tuấn ngập ngừng một chút rồi hỏi Hưng.
Hưng lặng thinh trong vài giây, sau đó gật đầu: “Chiến nói đúng, mày rất khôn và khó bị lừa. Kẻ bắt cóc là bạn cũ của tao và Chiến, nó ngoài việc muốn tiền ra còn muốn gặp mặt tao, và gã Hải kia cũng thế. Đây là không đơn giản chỉ là một cuộc bắt cóc tống tiền bình thường nên nếu hành động một mình rất dễ bị dính bẫy.”
Tuấn không hỏi nữa, một lát sau khi tất cả mọi người lên thuyền đầy đủ thì thuyền bắt đầu khởi hành.
Tuấn lần đầu được đi thuyền nên khá thích thú, hắn đứng ở boong thuyền sát lan can nhìn xuống dòng nước biển đang bị rẽ ra khi thuyền tiến về phía trước.
Tứ Muội đứng cạnh chỉ sợ hắn rơi xuống biển nên liên tục nhắc hắn cẩn thận. Sau khi chơi ở ngoài một lát thì Tuấn cùng tứ muội vào trong để tìm chỗ ngủ cho tối nay.
Vì là con gái nên Tứ Muội được xếp cho chỗ ngủ kín đáo và tách biệt, Tuấn được xếp cho chỗ ở ngay cạnh Tứ Muội.
Còn những người khác tự phân chia chỗ ngủ nhưng chủ yếu chia ra làm 2 bên, một bên là của đám Hưng, Tuấn, còn bên kia của Hải, Phú.
Thời gian di chuyển mất 7 tới 8 tiếng đồng hồ, khi tới nơi thì trời đã chiều tối nên Hưng và Hải quyết định neo tàu ở xa bờ đợi tới sáng mai mới vào âu tàu.
Tối đó Tuấn và Rịa được Hưng gọi đi ăn cùng với Hải và Phú, mặc kệ đám đàn em tự ăn uống với nhau.
“Chị không thích gã trọc đó!” Tứ Muội nói nhỏ vào tai Tuấn.
Tuấn đáp: “Em cũng vậy!”
Phú thấy nhóm Hưng bước tới thì lên tiếng trêu ghẹo Tứ Muội: “Người đẹp, tới ngồi cạnh anh này.”
Tứ Muội không nói gì, chỉ mỉm cười xã giao sau đó đi tới ngồi bên cạnh Tuấn. Bị quê, Phú trọc cười nhếch mép nói với Hưng: “Đây là chuyện quan trọng, dẫn theo người giúp được chứ không phải dẫn theo gái để làm chỗ xả.”
Tuấn liếc nhìn Phú, nếu không có Hưng và Hải ở đây hắn đã cho tên đầu trọc này ra bã rồi.
Tứ Muội bị xúc phạm nhưng nàng biết nếu mình nổi đóa lên sẽ không hay, vì vậy nàng khẽ mỉm cười: “Thực ra tôi là vệ sĩ của anh Hưng, tới để bảo vệ anh ấy khỏi mấy tên cặn bã.”
Phú nghe mà cứ thấy cay cay, hắn cười nhếch: “Vệ sĩ? Chân yếu tay mềm như tiểu thư thế kia… anh đoán cô em là bồ nhí của Hưng mắt lé phải không haha.”
Hưng chưa lên tiếng, hắn để xem Tuấn sẽ xử lý ra sao.
Tuấn lúc này lên tiếng: “Chú Phú à, cô ấy quả thực là vệ sĩ của anh Hưng, giống cháu vậy.”
Phú lại được phen bật cười: “Nhóc sao? Một thằng nhóc chưa tới 18 tuổi thì bảo vệ cái gì?”
Hưng và Hải cùng bật cười, không chỉ cười Tuấn mà còn cười cả Hưng. Hưng cũng bắt đầu cay cú, nhưng Tuấn đã lên tiếng trước.
Hắn cầm quả ớt thóc trên bàn, bẻ đôi rồi bỏ vào miệng nhai ngon lành, mặt không đổi sắc nói: “Là người trong giang hồ, không thể nhìn vẻ bề ngoài để đánh giá một ai đó… cháu nói có sai không nhỉ?”
Phú nhếch mép, thằng nhóc này định dùng ớt để hăm dọa hắn sao? Hắn cầm lấy hai quả ớt bỏ vào miệng nhai rồi nói như thách thức: “Nhóc con ba cái tuổi ranh lại nói chuyện giang hồ, lúc chú mày tung hoành ngang dọc mày còn chưa ra đời đâu nhóc con.”
Tuấn cầm chiếc thìa to múc nước lẩu đang sôi sùng sục trong nồi ra bát, bẻ cùng lúc cả nắm ớt vào rồi dùng đũa ngoáy lên. Nhìn bát đó mà Hưng đã thấy cay rồi, lại còn kèm theo nước lẩu nóng 99 độ thì thôi rồi.
“Định mệnh… đừng nói là nó húp hết bát đó nhé!” Hưng thầm kinh ngạc.
Tứ Muội cũng nhìn Tuấn bằng ánh mắt kinh ngạc chẳng kém. Phú nhìn thấy thế thì trong lòng cũng hơi rén, nhưng hắn nghĩ thằng nhóc này chỉ làm cho oai chứ không uống.
Ai ngờ Tuấn còn bóp thêm chút tương ớt vào rồi cầm cả bát nước thập cẩm thớt cộng tương ớt lên rồi uống hết.
Hắn uống trong một hơi khiến cả đám kinh ngạc, sau đó hắn ợ lên một tiếng sảng khoái rồi nhìn Phú trọc như đang thách thức.
Lúc này cái đầu bóng lọng của Phú trọc lại càng bóng vì mồ hôi chảy ra đầm đìa.