Thị trấn đầy cám giỗ

Chương 73



Phần 73

“Nan Nan, em có muốn uống không?” Trương Đông ngập ngừng hỏi. Rốt cuộc, việc các cô gái có những ảo tưởng lãng mạn như vậy là chuyện bình thường, nhưng uống rượu trong hoàn cảnh này thì không tốt.

Trương Đông có một ý tưởng. Nếu anh muốn mây mưa với Trần Ngọc Thuần, trước tiên anh có thể chuốc say Trần Nan, và sau đó anh sẽ không cần phải cẩn thận để tránh cô.

“Em cũng muốn thử.”

Trần Nan lúng túng cúi đầu. Rốt cuộc, một cô gái tốt sẽ không uống rượu. Mặc dù lúc này cô rất tò mò, nhưng cô sợ rằng yêu cầu này sẽ bị Trương Đông mắng.

Trần Ngọc Thuần và Trần Nan không biết giá trị của loại rượu này, nhưng họ rất tò mò. Đối với họ, điều quan trọng nhất là cái gọi là bầu không khí lãng mạn. Dù sao thì, việc được cầm những chiếc ly đế cao, uống rượu trong bầu không khí lãng mạn là quá xa vời với cuộc sống bọn họ, việc họ ghen tuông và tưởng tượng ra những chuyện này điều bình thường. Thật hiếm khi có những điều kiện như bây giờ, và căn phòng này cũng chứa đầy tình cảm, cảm giác lãng mạn của các cô gái quấy phá. Cũng có lý khi nêu ra lý do này.

Trương Đông đã có chủ ý, nhưng anh ấy vẫn nghĩ về nó một cách khó khăn. Anh nói:

“Cái này… nếu bị dì câm và mấy người kia biết được, họ chắc chắn sẽ đánh anh một trận mất, làm sao anh có thể dạy hai em uống rượu được?”

“Không, không, mẹ em sẽ không biết.” Trần Nan nhanh chóng lắc đầu.

Trong trái tim của mẹ con Trần Nan, Trương Đông, người họ hàng từ trên trời rơi xuống là người thân nhất. Trần Nan có một sự ngưỡng mộ dành cho Trương Đông. Cô câm là một người phụ nữ nhu thuận, cũng không hề có thái độ trưởng bối khi nói chuyện với Trương Đông.

“Nói đúng đó, làm sao bọn em có thể nói với Dì được!” Trần Ngọc Thuần cũng nói, mặc dù cô ấy rất hào hứng, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, vẫn lo lắng về việc bị mắng.

“Được rồi, nhưng hai đứa vừa ăn xong, và Nan Nan, em còn chưa tắm.”

Trương Đông rơi vào tình huống khó xử. Mặc dù anh nói chuyện với Trần Nan, đôi mắt anh lặng lẽ quét lên vẻ đẹp của Trần Ngọc Thuần.

“Được, em đi tắm rửa.” Trần Nan mỉm cười hạnh phúc, ngay lập tức chạy vào phòng và đóng cửa lại, Trương Đông có thể thấy rằng cô ấy rất thích phòng tắm sang trọng này, và từ lâu cô đã muốn thử hương vị của việc tắm ở đó…

Khi cánh cửa được đóng lại, phòng khách đột nhiên trở thành một không gian yên tĩnh, và bầu không khí ám muội ngay lập tức khiến không khí nóng bỏng.

Trần Ngọc Thuần mỉm cười khéo léo và nhìn Trương Đông với một cái nhìn quyến rũ. Cô thì thầm: “Anh Đông, anh muốn làm gì với Nan Nan?”

“Anh muốn làm em.” Trương Đông liếm môi, và tơ máu trong mắt anh gần như xuất hiện, đốt lên một ngọn lửa cao trào, từng bước đi về phía Trần Ngọc Thuần.

Trần Ngọc Thuần cười khúc khích và nhìn Trương Đông với ánh mắt tán tỉnh. Mặc dù cô vẫn chú ý vào cánh cửa phòng tắm một cách lo lắng, nhưng cô cũng có một sự kỳ vọng vô song.

Ngay lập tức, không khí trở nên nóng bức, như thể hương vị của dục vọng đang nổi lên.

Dáng vẻ của Trần Ngọc Thuần vào thời điểm này đặc biệt dụ người. Sau khi tắm, làn da cô trắng hồng, một mái tóc dài rải rác với một ít nước, tóc đen dính trên da hồng, bên trong ngây ngô lại toát ra sự cám dỗ khó cưỡng.

Cơ thể nhỏ nhắn mê người được bọc trong một chiếc áo choàng tắm rộng rãi lại tăng thêm một sự cám dỗ, thậm chí còn dữ dội hơn cả trần trụi, để cho người ta không thể chờ đợi để cởi bỏ lớp áo mỏng này, hảo hảo mà nhấm nháp thân thể sặc sỡ bên trong, mặc dù cơ thể này chưa trưởng thành nhưng nó đầy mê hoặc, nó đang toát ra một sức quyến rũ không thể cưỡng lại.

“Đến đây.”

Trương Đông nuốt một ngụm nước bọt và đưa tay kéo Trần Ngọc Thuần vào vòng tay anh.

Trần Ngọc Thuần ưm một tiếng và ngồi lên đùi Trương Đông, cười khúc khích, vặn vẹo cặp mông nhỏ mềm mại. Sự co giãn không thể so sánh được khiến Trương Đông kêu một tiếng.

Mặc dù Trần Ngọc Thuần vẫn nhìn vào cánh cửa một cách cẩn thận, nhưng khi cô quay đầu lại, cô nhìn vào đôi mắt của Trương Đông với một làn nước mềm mại.

Khi Trương Đông nhìn thấy nó, anh nghĩ ngay đến một từ – mị nhãn như tơ.

Ai da, sự quyến rũ của con yêu tinh nhỏ bé này không thể ngăn cản. Còn chưa lớn lên đã biết dụ dỗ người ta như vậy. Khi nàng lớn lên, một ngày nào đó mình sẽ chết trên giường mất. Trương Đông hơi sững sờ, đôi tay theo bản năng quấn quanh eo nhỏ của Trần Ngọc Thuần. Trong khi vuốt ve, anh thì thầm: “Ngọc Thuần, người em thơm quá!”

Khi nói chuyện, Trương Đông cũng dùng sức ngửi một chút, làm một biểu hiện hài lòng hơi cường điệu, và lộ ra một nụ cười rất dâm đãng.

Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Ngọc Thuần đỏ rực, thật khó để che giấu niềm vui của cô. Bàn tay nhỏ bé từ từ chạm vào cổ Trương Đông, điệu đà nói: “Thơm cái gì, trên người anh không phải cũng có mùi này sao? Mùi sữa tắm.”

“Không phải mùi sữa tắm, mà là mùi trên cơ thể em” Nói xong, Trương Đông nhịn không được hôn lên cái miệng nhỏ xíu của Trần Ngọc Thuần. Trong tiếng ưm quyến rũ của cô ấy, Trương Đông nếm thử sự mềm mại và ẩm ướt của cái miệng anh đào này.

“Này!” Trần Ngọc Thuần động tình hừ một tiếng, cơ thể cô quằn quại trên cơ thể của Trương Đông, trong mắt dần dần mờ đi, mở miệng và nghênh đón sự trêu chọc của lưỡi Trương Đông với cô.

Cơ thể của Trần Ngọc Thuần nóng lên, cái lưỡi đinh hương linh hoạt phản ứng lại với Trương Đông.

Trương Đông cảm thấy mừng rỡ, không khách khí ngậm lấy cái lưỡi nhỏ của Trần Ngọc Thuần mà hút lại, khiến hơi thở cô gấp gáp, hỗn loạn vô cùng.

Tay của Trương Đông bóp vào eo Trần Ngọc Thuần một cái, Trần Ngọc Thuần lập tức hừ một tiếng. Trương Đông nhân cơ hội ngậm lấy môi của cô, biểu lộ dâm đãng liếm cái miệng nhỏ, trong khi ngửi mùi thơm trong miệng, thỉnh thoảng lại mút lấy đầu lưỡi kích thích.

Trần Ngọc Thuần làm sao chịu được một nụ hôn như vậy, bị Trương Đông làm cho ý loạn tình mê, đầu lưỡi ngây ngô nóng ẩm liếm môi Trương Đông, miệng ngậm, nuốt, hôn, trong khi dùng cả hai tay vuốt ve khuôn mặt Trương Đông.

Một nụ hôn dữ dội khiến cô gần như khó thở. Khi đôi môi của Trương Đông rời đi, Trần Ngọc Thuần thở mạnh một cái, rồi cơ thể cô mềm nhũn, nhắm mắt lại thở hổn hển, khuôn mặt rất đỏ say sưa, và cái miệng nhỏ xíu hơi nhếch lên. Một sợi tơ mỏng manh được rút ra từ đôi môi của Trương Đông.

“Ừm…”

Trần Ngọc Thuần vô thức nỉ non một tiếng, đôi mắt khép hờ phối hợp với khuôn mặt đỏ ửng, bộ dáng thuần khiết của cô gái mới lớn kèm theo quyến rũ vô song như một nàng tiên, khiến người ta càng phấn khích hơn.

Đôi mắt Trương Đồng đỏ hoe. Nhìn vào sự phấn khích của Trần Ngọc Thuần, máu toàn thân anh đang sôi lên. Nhiệt độ cao đến nỗi anh cảm giác như bị thiêu, nhất là khi nhìn vào bộ dáng say mê và cái miệng cô vẫn còn dính nước bột của mình.

Trần Ngọc Thuần xụi lơ thở hổn hển trong vòng tay của Trương Đông, khuôn mặt cô say sưa và hài lòng.

Bạn đang đọc truyện Thị trấn đầy cám giỗ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thi-tran-day-cam-gio/

Tuy nhiên, lúc này phía dưới Trương Đông đang căng cứng, làm sao anh sẽ cho Trần Ngọc Thuần nghỉ ngơi. Thừa dịp cô không kịp phản ứng, hai tay anh đã tháo dây đai và kéo mạnh chiếc áo choàng nhăn nheo trên người cô. Cơ thể mê hoặc liền bại lộ trong không khí.

Cơ thể màu trắng ngọc bích lộ ra, ý lạnh ngay lập tức khiến Trần Ngọc Thuần ưm một tiếng và nhìn Trương Đông bằng đôi mắt mờ nhạt.

Khi nhìn thấy khao khát mãnh liệt trong đôi mắt của Trương Đông, Trần Ngọc Thuần không biết tại sao cô lại có một niềm kiêu ngạo cùng vui sướng, không khỏi ưỡn bộ ngực cao hơn một chút.

Bộ ngực đầy đặn mềm mại run rẩy, núm vú hồng đã sung máu, có thể hình dung được nụ hôn mãnh liệt kia đã tác động như thế nào đối với Trần Ngọc Thuần. Mặc dù đây là lần thứ hai, nhưng bây giờ cô có thể cảm nhận được những mỹ diệu của tình dục.

Trương Đông nuốt một ngụm nước bọt, nhịn không được đưa tay ra và nắm lấy núm vú mềm mại. Cảm giác đàn hồi và hấp dẫn khiến Trương Đông tự hỏi làm thế nào để mô tả nó.

“Ưm, anh Đông…” Trần Ngọc Thuần mê Lâm Yến hừ một tiếng.

Nhìn vào bộ ngực của mình đang bị Trương Đông đùa giỡn, tác động thị giác khiến cơ thể Trần Ngọc Thuần run rẩy, mà lòng bàn tay thô ráp của Trương Đông đang nắn bóp nó một cách thô lỗ, mang lại cảm giác mạnh mẽ khiến cô cảm thấy giữa hai chân ngày càng ẩm ướt.

“Bảo bối, cơ thể của em rất tốt.” Trương Đông vừa nói vừa nhìn Trần Ngọc Thuần trong vòng tay, nghĩ: Trạng thái quần áo lộn xộn này đôi khi còn thú vị hơn cả trần truồng.

Dưới chiếc áo choàng tắm là thân hình trắng như pha lê của Trần Ngọc Thuần, một đôi chân thon thả run rẩy vì động tình, lúc này cô chỉ mặc một chiếc quần lót màu trắng, che đi vùng thần bí nhất, nhưng cũng lộ ra một sự cám dỗ.

Đồ lót màu trắng như tuyết trông rất ngây thơ, che phủ vùng phấn nộn của Trần Ngọc Thuần, để cho người ta tràn ngập mơ màng, càng chết hơn nữa là đôi chân cô hơi mở ra, và anh có thể thấy rõ một chút ẩm ướt ở giữa quần lót.

Vừa nghĩ đến mình sẽ tự tay cởi xuống trên chiếc quần lót này, Trương Đông liền hưng phấn, hận không được tru lên một tiếng, và bỏ qua quá trình tán tỉnh, trực tiếp cắm vào cơ thể ngây ngô gợi cảm của cô ấy.

“Anh…” Trần Ngọc Thuần điệu đà kêu một tiếng, hơi thở ngày càng trở nên rối loạn.

Trương Đông nhịn không được, cúi đầu ngậm lấy núm vú của Trần Ngọc Thuần, rồi liếm và nếm thử vị ngọt của núm vú.

Khi Trương Đông mút núm vú, Trần Ngọc Thuần đột nhiên hét lên và cơ thể cô run lên vì phấn khích.

Tiếng thở khò khè của Trần Ngọc Thuần ngày càng trở nên cấp bách hơn, nhắm mắt lại, say sưa hưởng thụ sự vuốt ve sự dịu dàng của Trương Đông, một đôi bàn tay nhỏ chỉ có thể ấn vào đầu Trương Đông. Ngoại trừ tiếng thở dốc, cô chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ mơ hồ.

Bàn cùng miêngj Trương Đông được sử dụng để chơi cặp vú mỏng manh, đem bầu sữa ngọc làm tròn rồi lại dẹt, Trần Ngọc Thuần bị choáng bởi cái lưỡi linh hoạt đang liếm hai quả dâu tây xinh đẹp được trồng trên đó, lúc sau anh mới bất đắc dĩ nhìn lên. Sau khi liếm răng, dường như Trương Đông vẫn có thể ngửi thấy mùi nhũ hương đầy đủ. Hương vị tuyệt vời tiến vào khoang mũi kích thích các hormone mở rộng.

Nhìn vào hai núm vú to như hạt đậu nành, chúng dính đầy nước bọt. Trương Đông mỉm cười hài lòng và nhịn không được tiếp tục véo.

“Anh đông, ngứa ngáy, thật thoải mái…” Trần Ngọc Thuần rên rỉ, đôi mắt cô nửa mê nửa tỉnh khiến người ta cảm thấy duyên dáng hơn.

Trần Ngọc Thuần thổ khí như lan (hơi thở như hoa lan), để cho người ta hận không được nhét côn thịt vào cái miệng nhỏ của cô ấy và tận hưởng độ ẩm ấm áp không thể so sánh này.

“Hắc hắc, vậy để anh giúp em thoải mái và dễ chịu…” Giọng nói của Trương Đông hơi khàn khàn, nhìn vào đôi mắt mê đắm của Trần Ngọc Thuần, chỉ cần véo nhẹ vào, cô sẽ trở thành con cừu non để mặc anh trêu đùa.

Khi tay của Trương Đông chạm vào bụng dưới của Trần Ngọc Thuần, Trần Ngọc Thuần vẫn còn bị cuốn hút bởi những cảm xúc, đột nhiên bùng cháy và phản kháng yếu ớt để ngăn cản Trương Đông thành công.

Trương Đông sửng sốt một chút, phản ứng không kịp.

Mặc dù toàn thân Trần Ngọc Thuần vẫn mềm nhũn, nhưng cô vẫn tìm cách thoát khỏi vòng tay của Trương Đông.

Trần Ngọc Thuần thở hổn hển, khuôn mặt say sưa với một nụ cười, tạo ra một cái nhìn dịu dàng, và nói với giọng nói đáng thương: “Anh, bây giờ không phải lúc, Nan Nan đi ra nhìn thấy thì phải làm sao?”

“Chết tiệt!” Trương Đông đột nhiên chết lặng, nhịn không được bật mồm, nghĩ: Anh đã sắp cởi quần ra, mà em vẫn nói những thứ này? Loại thời điểm tên nằm trên dây thế này, đừng nói là Nan Nan đã ra ngoài, ngay cả ông già hiển linh cũng không thể ngăn!

Trương Đông có một ngọn lửa bùng cháy trong ngực. Là một người đàn ông, anh biết chuyện này không thể chịu được, sợ rằng cách tốt nhất là cắt đứt côn thịt. Chứ không có cách nào khác để ngăn chặn ngọn lửa này. Đàn ông trong trạng thái này đều là tinh trùng lên não, đâu có thể lo lắng nhiều như vậy?

“Đừng, người ta thực sự không dám.” Vẻ ngoài Trần Ngọc Thuần mang một vẻ yếu đuối, giọng nói ngọt ngào khiến cho việc từ chối thực sự khó khăn, nhưng không khó để từ chối yêu cầu của cô, anh rất muốn nhấn cô xuống và dạy dỗ thật tốt.

Mặc dù Trần Ngọc Thuần có vẻ ngoài thanh tú nhưng cơ thể rất quyến rũ, đặc biệt là một cặp sữa dịu dàng vẫn run rẩy vì lời nói của cô. Núm vú nhỏ thanh tú đầy nước bọt của Trương Đông, hai quả dâu tây ửng hồng. Khi anh thấy đồ lót màu trắng của cô bị ướt, nó đã khiến Trương Đông không thể ngăn được ngọn lửa đang cháy.

“Ngọc Thuần, từ khi nào em học được những thứ này hả?”

Trương Đông cảm thấy buồn bực, nhưng anh vừa nghĩ thì liền hiểu. Đây là sự trả thù của Trần Ngọc Thuần, cô hoàn toàn cố ý. Trương Đông nghĩ: Ngọc Thuần đang trả thù vụ mình bắn vào miệng cô trên chuyến xe! Nhưng em cũng nên biết là Nan Nan phá đám, em không thể trút giận lên anh được!

Trần Ngọc Thuần điềm đạm đáng yêu cười thầm. Sự thỏa mãn khi âm mưu được thực hiện khiến cô rất hạnh phúc, nhưng cô cũng có chút khó chịu khi nhìn thấy Trương Đông khó chịu.

Trần Ngọc Thuần thích kiểu tán tỉnh này, cũng thích sự âu yếm vuốt ve của Trương Đông với cô ấy, nhưng dù sao cô vẫn có trái tim trẻ con, và không thể tránh khỏi rằng sẽ có khoảng thời gian nghịch ngợm. Bây giờ, biểu hiện của Trương Đông khiến cô mừng trộm, nhưng cũng có chút bối rối không thể giải thích được.

“Quên nó đi, đã không được đành chịu đựng.”

Trương Đông nhìn chằm chằm vào cái lều dựng lên giữa hai chân, khịt mũi yếu ớt, dựa lưng vào ghế sofa, ngay lập tức đưa ra một khuôn mặt đần thối.

“Anh, đừng như thế.”

Trần Ngọc Thuần đột nhiên luống cuống và tiến tới ngồi xổm trên thảm. Cô dùng vú mềm xoa xoa chân Trương Đông, bàn tay nhỏ nhắn lắc nhẹ vài cái theo đùi của Trương Đông, rồi nói với vẻ nũng nịu:

“Khi ở trên xe anh trêu chọc người ta, lại không để người ta trêu chọc lại sao?”

Chương trước Chương tiếp
Loading...