Thị trấn đầy cám giỗ
Chương 8
Người phục vụ trẻ đi ra ngoài làm việc sau khi món ăn được đặt xuống. Trương Đông đang cùng Lâm Linh tán gẫu thấy vậy liền gọi nàng lại.
Cô phục vụ này dáng người cũng được, mặt đỏ không tính là xinh đẹp nhưng rất dễ thương. Thấy Trương Đông gọi lại, cô ngay lập tức lau mồ hôi và mỉm cười trầm ngâm: “Không có vấn đề gì, anh có gì cứ hỏi, tôi rất vui khi được ngồi trong phòng lạnh.”
“Ông chủ của cô bán cửa hàng này, lúc mới mở giá còn có điều kiện gì?” Trương Đông mở miệng hỏi, ngay lập tức mắng mình não lợn, câu hỏi này hơi có vấn đề.
Trương Đông nhìn lại, thấy khuôn mặt của Lâm Linh hơi xấu hổ và khó chịu, bởi vì một câu hỏi như vậy tương đương với việc hắn không tin những gì cô ấy vừa nói, hoặc nghi ngờ rằng cô ấy đang khoe khoang, Trương Đông lập tức chửi thầm trong lòng: Mẹ ơi, sao con lại ngu thế chứ? Nói chuyện không suy nghĩ gì cả, đã vô tình xúc phạm người khác.
“50 Vạn, tất cả là tiền mặt!” Cô phục vụ trẻ ngồi xuống nhâm nhi trà và nói, “thì ra anh cũng đến xem cửa hàng. Khó trách con quỷ nhỏ keo kiệt Linh nhi này lại được bao ăn trong phòng lạnh. Còn tôi thì vẫn phải vất vả làm việc đây.”
Lâm Linh hung hăng liếc cô phục vụ một cái, rồi lại hung hăng liếc Trương Đông một cái, sau đó nhâm nhi cốc trà, cũng lười nói chuyện.
Không có gì khác? Trương Đông chỉ có thể giả vờ mắt mù không nhìn thấy cái liếc mắt của Lâm Linh. Hắn hỏi: Có còn điều kiện nào khác không?
“Có, ông chủ đã nói chuyện với một người khác.” Cô phục vụ trẻ nhấn giọng nói và nói một cách bí ẩn: “Những người làm bếp đều là người học việc của ông ta, ông ta nói rằng ông ta có thể thay đổi giá thành 25 vạn, nhưng với điều kiện là khi ký hợp đồng, bạn cũng phải đi đăng ký công nghiệp và thương mại, sau đó ký hợp đồng bảo đảm lao động cho người học việc. Còn về phần ký bao nhiêu nắm, thì tôi đã quên rồi. Dù sao, nếu anh sẵn sàng ký nó, ông ta sẽ sẵn sàng chuyển nó với giá thấp.”
“Hóa ra là vậy.”
Trương Đông đột nhiên nhận ra rằng ông ta đang bảo hộ cho đám đầu bếp. Ông ta phải ra nước ngoài với con cái, nhưng ông ta cũng lo lắng về những người học việc này. Hợp đồng được ký kết để bảo vệ sinh kế sinh nhai của họ. Có thể ông ta cũng sợ người tiếp quản sẽ làm bể biển hiệu của mình, và để những người học việc này mất đi nguồn thu nhập kinh tế ổn định, vì vậy ông ta muốn sắp xếp ổn định cuộc sống của những người học việc này trước khi đi.
Lúc này, một số người ngoài cửa không biết gọi gì, cô phục vụ trẻ hét lên và chạy ra ngoài. Trong phòng rất yên lặng, Lâm Linh tiếp tục chơi với điện thoại di động của mình. Có vẻ như cô ấy vẫn còn một chút không vui. Cô ấy có phần giàu tình cảm, tất cả cảm xúc của cô ấy được viết trên khuôn mặt thanh tú.
Khi Trương Đông nhìn lại, anh hơi ngượng và vội vàng nói: “Linh nhi, ăn đi.”
“Ừ, ăn đi.”
Lâm Linh gật đầu, nhưng giọng điệu rõ ràng không nồng nàn như trước.
Trương Đông là một người ăn uống tiêu chuẩn, hắn chỉ ngửi mùi cũng biết món ăn không tệ.
Món đầu tiên là thịt chiên ớt thông thường. Ở miền Nam, nơi có ít thức ăn cay, hạt tiêu đều rất hiếm có, có thể trở thành một món ăn đặc trưng trong một nhà hàng địa phương. Thì mó phải có một thứ gì đó phi thường.
Thứ hai là một đĩa gì đó rất lạ, nhưng nó có vẻ không ổn. Nó dường như là thức ăn thừa trong bếp. Gan ngỗng, tai lợn, cánh ngỗng, trứng màu tối và đậu khô…
Nếu người miền Bắc nhìn thấy đĩa thức ăn này, họ có thể sẽ hơi ngạc nhiên, vì kích thước của những chiếc cánh ngỗng này quá lớn, nhưng khi Trương Đông ở Quảng Châu đã từng biết qua. Hắn ta đã ăn qua món này và cảm thấy rất tuyệt vời vào thời điểm đó.
Ngỗng đầu sư tử (*) là một sản phẩm đặc biệt ở khu vực Triều Sơn. Ngỗng trưởng thành có trọng lượng trung bình từ 10 đến 12 kg. Hình dạng cơ thể không giống với ngỗng phía bắc. Đây là loài ngỗng thịt lớn nhất thế giới và trên thế giới có rất ít khu vực có con ngỗng đầu sư tử, Trương Đông thực sự không mong đợi có thể được nhìn thấy nó ở nơi xa xôi này.
… Bạn đang đọc truyện Thị trấn đầy cám giỗ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thi-tran-day-cam-gio/
Ngỗng đầu sư tử: Là giống ngỗng nhà bắt nguồn từ Bắc Trung Quốc và Xiberi. Ở Việt Nam được nuôi ở nhiều nơi thuộc đồng bằng sông Hồng và tập trung ở Hà Tây. Tại Việt Nam, chúng được đưa vào từ rất lâu cho đến nay nó gần như một giống nội cho sản lượng thịt cao hơn hẳn ngỗng Cỏ và được xem là giống ngỗng quý và được nằm trong danh sách các loài cần bảo tồn nguồn gen.
… Bạn đang đọc truyện Thị trấn đầy cám giỗ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thi-tran-day-cam-gio/
Trương Đông cắt cánh của một con ngỗng cho Lâm Linh, và phản ứng của Lâm Linh tốt hơn một chút.
Mặc dù Lâm Linh cố tình biểu diễn vẻ lạnh lùng, nhưng cắn một miếng cánh ngỗng thì đôi mắt cô sáng lên, sự tinh nghịch độc đáo của cô bé khiến Trương Đông mỉm cười.
Lâm Linh đỏ mặt, hung hăng trợn mắt nhìn Trương Đông một cái, rồi không khách khí bắt đầu ăn.
Điều quan trọng nhất của con ngỗng nướng là khống chế ngọn lửa. Trương Đông chỉ ăn miếng cắn đầu tiên thì đôi mắt của hắn sáng lên. Con ngỗng mềm và mịn, hắn đã ăn rất nhiều món ngon ở Quảng Châu. Nhưng không nơi nào có so được với hương vị của nhà hàng này.
Khi Trương Đông ở Quảng Châu, sau khi hết năm một người bạn của hắn ở Sán Đầu đã quay lại với một con ngỗng nướng. Nó thực sự rất ngon khi nhắm rượu, nhưng khi nghe giá, Trương Đông đã giật mình. Người kia đã mua một con với giá hai ngàn nhân dân tệ, và đó là sau khi giảm giá, cảm giác không khác gì ăn vàng miếng.
Gọi hai bát cơm nóng, rồi nếm một chút thịt chiên ớt, Trương Đông biết tại sao món này cũng có thể trở thành một món ăn đặc trưng.
Thịt chiên ớt này trông rất nóng, nhưng vừa vào miệng, hương vị không quá vội vàng, nhiều nhất là hơi cay, được hầu hết người miền Nam chấp nhận.
Thịt lợn bên trong tương đối co dẫn, còn có một số hộ tâm thịt, hạt tiêu là một loại ớt ngọt địa phương, cũng như ớt đỏ, hạt tiêu và một loại hạt tiêu nhỏ thường được gọi là răng chuột, nó dường như đặt một ít tương ớt, Màu sắc trông có vẻ đỏ và đáng sợ, nhưng ăn vào chỉ hơi cay, và nó có đầy đủ hương vị cay, đặc biệt ngon miệng.
Trương Đồng hết lời khen ngợi.
Lúc này, Lâm Linh đã cắt một miếng gan ngỗng cho Trương Đông, và ngại ngùng nói: “Anh, hãy thử cái này đi. Người ta nói rằng một miếng gan ngỗng thường được sử dụng để xuất khẩu, rất đắt.”
Trương Đông có chút sững sờ, hắn ta rất vui khi được cô gắp hộ thức ăn. Hắn ta cũng hiểu lý do tại sao Lâm Linh xấu hổ. Hắn ta chỉ mới ngây người một lúc thì bát cơm nhỏ nhắn đã nằm trong bụng Lâm Linh. Trên bàn còn sót lại đầy xương. Đôi cánh ngỗng bị cô ăn hết một mình.
Lâm Linh trở nên xấu hổ hơn. Sau khi gọi thêm bát cơm, cô nhặt chiếc bát rỗng và lấy súp cho Trương Đông. Cô nói: “Anh, anh nên ăn nhiều hơn. Cửa hàng này làm rất ngon.”
“Ừm, rất ngon.” Trương Đông mỉm cười và nhìn Lâm Linh, thuận tay gắp những miếng gan ngỗng và ăn nó, đột nhiên hắn cảm thấy tuyệt vời.