Thiên địa

Chương 4



Phần 4

Đạo sĩ Lân đứng dậy nắm lấy tay tiểu ni Ngọc, còn tay kia xoa nhẹ cặp mông tròn nhỏ người nữ tu trẻ. Tạng người tiểu ni Ngọc mập trắng, bất cứ một người đàn ông có kinh nghiệm nào cũng đều thích phụ nữ có thân hình như vậy. Tiểu ni Ngọc đam mê những cảm giác mà hắn đem lại cho cô ta, bàn tay, cái miệng và con cặc lão luyện của hắn đem lại cho Ngọc những cảm giác rất ư mãnh liệt.

Không như lần đầu tiên, vì là gái trinh chưa một lần va chạm nên tiểu ni Hoa cứ lúng túng đưa tay che cặp vú tròn nhỏ có cái núm đỏ tươi. Đạo sĩ Lân không buồn gạt tay người nữ tu trẻ ra, bằng cái lưỡi trời cho của mình, Lân khiến tiểu ni Ngọc tự buông tay ra mà cạ riết vào người hắn. Sau dạo ấy mỗi lần gần hắn, tiểu ni Ngọc cảm thấy như có một luồng điện chạy qua người, sự thanh tu của tiểu ni Ngọc chỉ còn là ảo giác.

Tiểu ni Ngọc cảm thấy hắn sờ đầu gối cô rồi luồn tay dưới áo chùng. Cái thích thú vô ý thức nơi tiểu ni Ngọc càng dâng cao, áo choàng cô đã bị hất lên tới ngang hông, đạo sĩ Lân kẹp đùi mình vào giữa hai đùi Ngọc. Tại thời khắc này, cảm giác hưng phấn trỗi dậy trong sâu thẳm thân xác đã xua cái chức việc hương chức trù – người nấu bếp trong chùa của tiểu ni Ngọc biến bay đâu mất.

Ni cô Ngọc thở hổn hển, ôm chặt lấy đạo sĩ Lân hơn lúc miệng lão trượt trên cổ cô và thức tỉnh trong cô những rung động hoàn toàn mới. Hắn hôn lên mép cô, nụ hôn này làm cô nhột rùng toàn thân. Tiểu ni Ngọc chấp nhận quy phục trước những đòi hỏi của hắn, đạo sĩ Lân đánh lưỡi dồn dập vào phía sau đôi tai cô, tiểu ni Ngọc run bắn lên. Tay Lân đặt lên hông cô, kéo cô sát vào cơ thể mình hơn và trượt mãi lên tới những chỗ phồng căng trước ngực cô. Tiểu ni Ngọc cố thử đẩy đạo sĩ Lân ra nhưng hình như cô đã kiệt sức, cái vuốt ve cám dỗ của đạo sĩ Lân đã trở nên mạnh bạo hơn. Các cơ bắp tiểu ni Ngọc quá yếu, yếu tới mức chỉ tỏ ra chống lại được mà thôi.

Trong suốt khoảng thời gian này, đôi khi với lý do là dựa theo cách dĩ huân thác tố – lấy mặn làm chay – mà hành xử cho hợp lẽ sống ở đời, hắn cũng không bỏ qua cả ni sư trụ trì Đào Hoa ni tự. Từng bước, đạo sĩ Lân cũng tiếp cận được sư nữ Thanh. Đôi gò má bà ta nóng ran thoáng hồng lên khi hắn kín đáo khen sư Thanh có đôi mắt đẹp, có bàn tay mềm mại.

Hắn bậm gan đi thuyết pháp cho sư Thanh nghe về duyên và nghiệp, duyên chẳng là duyên – nghiệp chẳng là nghiệp, nghiệp tức là duyên – duyên tức là nghiệp. Vô hay hữu, chỉ khác nhau chỗ ta thấy không hay có mà thôi, tu ở cõi nhân gian mà không dám thỏa mãn những nhu cầu bình thường của con người tức là tu giả… Mưa dầm thấm lâu, cuối cùng thì cũng đến cái hôm sư nữ Thanh bộc lộ trọn vẹn cái lửa của người đàn bà hồi xuân, dùng đôi bàn tay đẹp ấy mà nâng niu cái con cặc đạo sĩ Lân rồi đút vào mồm.

Đạo sĩ Lân muốn giẫy nẩy lên khi lần đầu tiên nghe bà Thanh thỏ thẻ:

– Mặc dù đại đạo sĩ không phải là người đầu tiên, nhưng là lần đầu tiên em có những cảm giác như thế này.

Bởi hắn biết sư nữ Thanh vào chùa từ năm 13 tuổi, vậy ai là tác giả của cái lần đầu ấy chứ?! Bà ta phục đạo sĩ Lân chỗ là người rất biết nắm lấy thời cơ, thậm chí còn tâm phục bởi trong những cơn kích động tột cùng bao giờ đạo sĩ Lân cũng có thể lập tức lấy lại bình tĩnh, hắn quả đúng là một đại cao thủ thuật phòng trung.

Song ngay vào chiều hôm sau, khi vị nữ trụ trì bận đi thuyết pháp bên ngoài. Đạo sĩ Lân vẫn đến Đào Hoa ni tự, Một bóng áo nâu sòng nhảy bổ ra, ôm chầm đạo sĩ Lân ra chiều chờ đợi đã lâu:

– Đại đạo sĩ ơi! Sao mà đợi anh lâu quá vậy?

– Đừng gọi bần đạo là anh, gọi là em cũng được mà.

– Nhưng đại đạo sĩ hơn em đến mười mấy tuổi lận?!

– Thì đã sao, nữ thí chủ? Ở trên giường, ai lớn hơn ai cũng vậy thôi… chúng sanh bình đẳng mà.

Tiểu ni cô nọ hừ một tiếng, liếc đạo sĩ Lân một cái sắc lẻm. Hắn cười híp mắt bảo:

– Nhìn bên ngoài ni cô lớn hơn bần đạo cũng đến mấy tuổi đấy, vậy bần đạo gọi ni cô là chị nhé.

Vừa ôm vừa kéo đạo sĩ Lân lôi vị tiểu ni ấy vào phòng. Thì ra đó là Hà Linh, người tiểu ni cô đặc trách phục vụ vị nữ trụ trì. Lão ngồi dựa vào thành giường, ôm trong lòng tiểu ni cô. Một bàn tay của lão đi đi lại lại dưới làn áo của ni cô, ni cô đê mê lim dim cặp mắt, chốc chốc lại phá lên cười hăng hắc. Hai bắp chân mềm mại, trắng nõn dài sọc của tiểu ni Hà Linh bắt đầu khua lung tung lên trời.

Đạo sĩ Lân cười mơn:

– Thí chủ Hà Linh ơi! Bần đạo ta muốn tham thiền.

Ni Tiểu Ngọc mặt đỏ như say rượu lắc đầu:

– Không được!

Ni Hà Linh ngẩng cao đầu và ưỡn vú ra phía cho có vẻ cao ráo hơn.

Đạo sĩ Lân mở mắt, ngạc nhiên:

– Sao? Chị Hà Linh không thích à?

– Bây giờ không phải lúc, có nhiều người còn chưa ngủ… Ta vào việc chính đi.

– Đây cũng là việc chính. Làm việc này trước, rồi làm đến việc kia.

Đạo sĩ Lân kéo vạt áo cà sa của ni cô lên, một thân hình trắng bóc lồ lộ xuất hiện, thì ra người nữ tu không mặc đồ lót bên trong. Ni Hà Linh đưa đẩy hai chân vùng vẫy cho đủ lệ… rồi việc đâu cũng vào đấy…

Hắn thầm thì vào tai ni Hà Linh:

– Một khi người ta đã quen với một chỗ nào thì khi ở gần, tay chân khó mà tự chủ được.

Hắn nói năng giữ lễ, phong độ có vẻ quân tử, chỉ có ánh mắt là dâm tà mà thôi. Tuổi tác đã gần 40, nhưng khuôn mặt hắn lại tỏ ra trẻ như con trai đôi tám.

Quả là, dứt bỏ hồng trần là một việc không dễ.

Hai người trong phòng ôm nhau uống rượu, có lẽ trời quá nóng và rượu cũng làm người ta nóng thêm lên, nên hai người mặc y phục cực kỳ mỏng manh. Ni Hà Linh dùng miệng mớm từng ngụm rượu cho đạo sĩ Lân, còn hai bàn tay hắn thì di động lên xuống liên tục trên tấm thân nõn nà của Hà Linh. Lúc xuân tình đạt đến mức cực điểm, Hà Linh từ từ mở cặp mắt đỏ ngầu, mê mệt khẽ thốt lên:

– Thật là hứng thú, những kẻ tu hành chuyên tâm thật lãng phí.

Đạo sĩ Lân vuốt má ni Hà Linh:

– Nữ thí chủ Hà Linh ơi! Nhẫn nại thêm một chút có được không. Đêm còn dài mà…

Cuối cùng thì sư Thanh cũng phát hiện ra tất cả, hoa đào – tiểu ni Ngọc và Hà Linh đã nở rộ trong bàn tay đạo sĩ Lân, bà ta gọi hắn lên để cấm cửa hắn đến chùa. Hắn thì chỉ mong một dịp như thế để tiếp tục đẩy đưa.

– Thí chủ dùng không hết, chia cho người khác thử một chút cũng không được sao? Bần đạo làm việc gì cũng có độ lượng mà, nữ thí chủ yên tâm đi.

Miệng thì nói, tay hắn lại xoa mạnh cặp vú mướp bự hơn trái bưởi của sư Thanh, lưỡi le dài ra liếm liên hồi.

– Tất cả bọn họ có thể trẻ đẹp hơn nữ thí chủ, nhưng có những điểm nữ thí chủ ăn đứt khi so sánh trước bọn họ. Chẳng hạn cặp vú đáng yêu này, đi khắp thiên hạ cũng chưa chắc kiếm được.

– Làm sao mà em yên tâm được chứ, lúc nào trên giường đại đạo sĩ cũng nói ngọt hơn đường phèn, nhưng xuống giường rồi thì quên ngay! Đạo sĩ nói thì phải nhớ lấy lời nghen!

Vừa nói bà ta lại ngã người vào vòng tay đạo sĩ Lân, khi thấy cả người đang căng lên, khí huyết như đàn ngựa bất kham phi điên cuồng trong huyết quản, ánh mắt ngây dại dần.

– Mọi việc đất trời đã an bài, con người khó thể cải biến, cốt sao cho tâm được an, tâm an hay không là do ý niệm. Ý niệm bất thành thì tâm bất an, vậy hà cớ gì mà không hành để cho thỏa ý hả sư Thanh? Nhân sinh trăm năm chẳng qua một cái nháy mắt, duyên chưa tận thì tâm đâu dễ hoá, bần đạo và thí chủ gặp nhau – ấy là duyên!

Lão vừa xoay mông trắng nõn sư Thanh lại mà bóp mà mà nắn để tiếp tục giã cho xong cái cối nợ đời. Đạo sĩ Lân phủ phục trên người sư Thanh rì rầm tiếp tục thuyết pháp:

– Nam nữ hoan hợp là điều mong muốn của trời đất, thí chủ ạ.

Miệng sư nữ Thanh cứ há hốc ra, không biết vì nghe thuyết pháp hay hoặc vì được thỉnh được cái chày giã quá tốt! Cơ hồ bà ta biết rằng, không trốn được người, không trốn được mình thì tâm bất an. Đã vậy thì làm sao chứng quả được, thôi thì cứ gắng trả cho xong một nghiệp chướng – ý người. Ngoài cửa phòng, người sư nữ ty tri khách – phụ trách tiếp khách trong chùa đang hé mắt dòm vào. Bà ta chứng kiến tất cả, thầm thở dài uể oải, bà không hề bất ngờ khi xác định vị trụ trì có tướng diện một hồng phấn dâm ma.

– Vào đây!

Như hai cương thi, sư nữ Thanh và ni cô Hà Linh ngoan ngoãn đi theo đạo sĩ Lân vào trong một thiền phòng. Sư nữ Thanh và tiểu ni Hà Linh không chịu nổi cơn hành hạ của xuân tình, mặt mày bừng đỏ, cả hai đều ngã hết vào lòng đạo sĩ Lân chờ đợi được ban lộc tình. Nút áo tự cởi ra lúc nào không biết, lồ lộ hai cặp vú một trẻ một trung niên đung đưa mời mọc.

Liếc hai con mồi béo tốt trên giường, đạo sĩ Lân thầm nuốt nước bọt. Trên thân thể những phụ nữ kia chỉ còn ít vải che hờ vài bộ phận trọng yếu của cơ thể họ, cửa thiền phòng đóng kín. Tay đạo sĩ Lân vòng xuống phần dưới thắt lưng ong của nhị ni, ấn nhẹ vào huyệt thận du hai nàng, nơi có khối thịt vừa mềm mại vừa săn chắc.

– Mau đi đại đạo sĩ ơi! Chúng tiểu ni không chờ đợi được nữa.

– Các nữ thí chủ đã thấy bần đạo nói đúng chưa? Một cái mới được, một cái cũ tạm rời thì thật là thú vị. Chỉ cần cởi mở với tất cả mọi việc, thản nhiên vui sống thì sẽ có một đời đầy ung dung tự tại.

Tâm trí hai vị ni ngày càng bấn loạn hơn sau đó. Sư nữ Thanh khẽ vặn người để đạo sĩ Lân kéo ghịt bà ta vào sát hơn cho đến khi chẳng còn làm sao để sát hơn được nữa. Hai cánh môi sư Thanh áp sát vào tai đạo sĩ Lân:

– Đại đạo sĩ muốn chúng tôi thưởng gì nào?

Đạo sĩ Lân vuốt dọc theo hông hai ni, sư nữ Thanh và ni cô Hà Linh cong người lại trước những cảm giác nhột nhạt mà dễ chịu từ những cái vuốt ve ấy. Tất nhiên, sư nữ Thanh đã là đàn bà từ lâu nên cơ thể nảy nở hơn tiểu ni Hà Linh. Nhưng do hoàn cảnh, bà cũng vụng về chẳng kém gái xuân tơ.

Cái miệng rộng với đôi môi mọng của sư nữ Thanh cùng cặp núm vú nhô cao của ni cô Hà Linh như chọc thẳng vào mắt đạo sĩ Lân, chúng hứa hẹn sẽ đem lại nhiều thú vị khi gặm, mút người hắn.

Hai người nữ tu chia ra nằm hai bên hắn, họ im lặng không nói một lời nào. Họ trở mình quay về phía gã, bốn cánh bàn tay và hai cái miệng lần dò, mơn man. Gã để tay lên vú hai người nữ tu và rồi nắm chặt tay. Gã lạnh lùng bóp mạnh, hai người đàn bà thốt kêu đau đớn, đạo sĩ Lân lần lượt thọc mạnh vào trong người cô gái.

Lúc này đạo sĩ Lân mới nhìn thẳng vào mặt hai người đàn bà. Mắt họ đờ dại và ướt đẫm. Hắn lại bóp mạnh, hai người đàn bà lại kêu la. Nhưng lần này mắt họ nhắm chặt ứa lệ, nhưng miệng ngây ngất mở to như muốn giành lại sức lực qua làn không khí. Hai người đàn bà không hề phản kháng mà còn nép vào lòng đạo sĩ Lân.

Mùi nhang khói quyện cùng mùi dầu thơm lãng đãng bay trong không gian, hòa nhịp cùng cả ba thân thể ngả ngớn trên giường.

Gần sáng, cả hai nữ tu thẹn thùng cùng nói:

– Chúng tôi chưa bao giờ hạnh phúc như thế này! Cảm tạ đại đạo sĩ nhiều nhé! Quả đúng là phòng trung đệ nhất dũng sĩ!

Trong vòng tay đạo sĩ Lân, sư nữ Thanh cảm thấy hạnh phúc. Sau mỗi lần họ lên giường với nhau, bà cảm thấy khó mà nằm với những người đàn bà khác được nữa. Cơ thể mềm mại của các tiểu ni mới vào chùa đã bắt đầu làm sư nữ Thanh chán ghét, nhất là sau khi đã được hưởng đôi tay cứng rắn của đạo sĩ Lân.

– Đệ tử rất sợ ở một mình, tuy nhiên đệ tử cũng chẳng biết yêu là gì cho mãi đến khi gặp sư phụ. Sư phụ có biết thế nào không? Từ khi đệ tử được quy y tại ni tự này, được gặp sư phụ đến giờ, chưa thực sự có một ngày nào hạnh phúc.

– Vậy mà bần ni cứ tưởng đồng đạo nói thương nhớ bần ni kia mà…

Sư Thanh liếc sang người ni cô trẻ. Nhẹ dạ, cả tin nên dễ bị dụ dỗ. Dưới tấm áo chùng thùng thình lồ lộ một thân hình rắn chắc, dẻo dai đang khổ sở vì dục tình réo gọi.

– Vì vậy nên đệ tử mới khổ. Ồ, sư phụ không hiểu cho nỗi lòng này ư? Chúng ta gần gũi nhau thế này…

Người tiểu ni luồn tay xuống dưới áo sư nữ Thanh và vuốt ve đám lông rậm rì giữa háng bà ta.

– Đồng đạo làm bần ni nổi hứng lên rồi, mau cởi giùm bần ni cái áo đi!

Sư Thanh và người ni cô trẻ trần như nhộng quấn lấy nhau trong góc thiền phòng. Thêm một lần nữa người tiểu ni không thể tả nổi cái cảm giác họ thân mật với nhau đến mức nào.

Sư nữ Thanh nắm hai cái đầu ti người tiểu ni kéo mạnh ra, rồi xoắn lại khiến hai bầu vú trắng nõn kia chuyển sang đỏ au. Người ni cô trẻ nhắm nghiền hai mắt, rên khe khẽ:

– Uh, uh… Nhẹ tay thôi sư phụ ơi.

Toàn thân người ni cô trẻ vặn vẹo theo bàn tay bóp vuốt của sư nữ Thanh, bà ta thầm thì:

– Đây mới chính là tư thế đem lại sự tự tin nhất cho đồng đạo mà…

Sau khi xong rồi, người tiểu ni bíu chặt lấy sư nữ Thanh nói:

– Sư phụ Thanh ơi! Em tôn thờ sư phụ. Sư phụ chớ làm cho em phải khổ tâm nhiều nhé.

Sau Tết Trung thu vài tuần, khí trời chuyển sang tiết mát mẻ, Hộ Hoa đạo quán tổ chức đại hội mừng Tô Hộ Hoa đạo trưởng tu luyện thành Nguyệt Hoa Nhân tinh. Hộ Hoa đạo quán gửi thiệp mời nhiều nơi, tất nhiên mọi ni cô trong Đào Hoa ni tự không thể thiếu phần tham dự.

Ở tiết mục chính của đại hội khai đàn, mọi người đã tuột áo cởi quần, bắt đầu nhập cuộc lễ quần giao hợp hoan đầy ma lực. Trầm hương nghi ngút, đèn lồng giăng sáng khắp nơi. Tha hồ mà loan điên phụng đảo, cặc lồn ngất ngưởng bập nhau, vú đít cạ sát liên hồi. Những lời có cánh và bao thủ thuật liêu trai mỡ dâng miệng mèo được tung ra, thỏa mãn phần nào các dục vọng xác thịt mà lắm thân phận con người đang quay quắt kiếm tìm.

Tô đạo trưởng khắp người không một mảnh vải, đứng ra tuyên bố hoằng dương đạo pháp Hộ Hoa. Trong lúc miệng oang oang phát biểu, khúc thiết trượng thịt tổ bố của lão ta cũng ngất ngưởng gật gù. Ni sư Thanh vú vê lắc lư ngồi xổm kế bên chắc lưỡi, thầm ước lượng tử cung mình nuốt được mấy phần con cặc bóng lưỡng kia.

Ngay lúc đó, không gian đang trăng thanh gió mát, bỗng nhiên trời nổi sấm rền vang, mưa tuôn như trút. Bất chợt từ trời cao có một tia sét chớp đỏ rực phóng thẳng xuống đạo quán Hộ Hoa, tiền viện hậu đường đều bốc cháy dữ dội. Một cơ ngơi đồ sộ được xây dựng, tu bổ trong nhiều năm liền ra tro sau hơn canh giờ. Quả là trời không chìu lòng người, nhân định chưa thể thắng thiên. Tất cả mọi người tham dự đại hội lần ấy đều chết trong ngọn lửa trời nọ, chẳng hiểu sao chẳng có ai chạy thoát. Khi vào đến nơi, có người băn khoăn chẳng hiểu tại sao tất cả các xác chết đều trong tư thế ở truồng. Mà toàn là đạo sĩ cùng ni cô, thật là lạ.

Câu chuyện kỳ quặc của Hộ Hoa đạo quán lan truyền trong vùng suốt mấy năm liền, dân địa phương đều biết. Nhân một buổi du ngoạn nơi vùng quê, tôi nhặt được đem chép lại thành 04 phần, kể lại hầu mọi người.

— Hết —
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyen3x.xyz, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...