Thiên thần hội

Chương 2



Phần 2: Nạn nhân thứ nhất

13h00 cùng ngày, Phòng Điều tra Hình sự.

Bầu không khí nơi này vô cùng bận rộn. Gần trăm người mặc đồng phục xanh qua lại ngang dọc tất bật. Tiếng nói chuyện điện thoại không ngừng nghỉ, có giọng nói nhẹ nhàng cũng có gay gắt bực tức. Mỗi người họ như một nơ – ron thần kinh não chạy loạn xạ nhưng rất có quy tắc riêng.

Một thành phố hơn 10 triệu dân mỗi ngày từ vài chục đến trăm vụ án hình sự cấp độ lớn nhỏ đều chuyển về đây. Vụ án nhỏ có thể hướng dẫn chuyển giao cho cảnh sát địa phương xử lý. Vụ án lớn cần phối hợp bàn luận, lập chuyên án từng bước điều tra.

Bên trong gian phòng lớn, sau một tấm vách ngăn cách của phòng họp. Thùy Chi ngồi ở vị trí chủ tọa xung quanh bàn họp hình thoi là bốn gương mặt trẻ. Ba nam một nữ, cấp bậc từ Trung sĩ đến Thiếu Uý, đều là những tinh anh được ông Can tuyển chọn giao cho nàng lập đội chuyên án triệt phá tổ chức Thiên thần Hội. Mỗi người họ đều có chuyên môn riêng…

Thiếu Uý A Cửu, người ngồi gần nhất bên trái Thùy Chi có vóc dáng cao lớn, gương mặt góc cạnh. Anh ta là người Kinh, tên Cửu lại bị đồng nghiệp ác miệng gọi chết tên A Cửu. Anh ta là người có năng lực cận chiến hàng đầu của đội. Người đối diện anh ta bên phải Thùy Chi là Thượng sĩ Trung, dáng người nhỏ, ánh mắt lanh lợi, là tay săn tin đường phố lợi hại. Kế bên anh Trung là Thượng sĩ Đào, dáng người thon thả xinh xắn. Nhưng chỉ người trong đội mới biết khi cô ấy cầm một khẩu súng trong tay thì trở nên đáng sợ đến thế nào. Đối diện Đào là Trung sĩ Tuyên, mái tóc bù xù, cặp kính cận đeo trễ thấp trên sống mũi. Cậu ta đúng như vẻ bề ngoài của mình, là một tên “mọt” máy tính đúng nghĩa. Tuyên từng bị cấp trên Đội An ninh can thiệp muốn lôi kéo về Đội quản lý an ninh mạng, nhưng sếp Can kiên quyết không buông tay.

– Anh Trung, anh đã liên hệ được cô Thuỳ Trang chưa?

Thuỳ Trang là nạn nhân thứ nhất của nhóm Thiên thần Hội được phát hiện.

– Thưa Trung Úy, tôi đã đến tận nhà gặp cô ấy. Nhưng cô ta từ chối cung cấp thông tin. Và hiện nay chồng cô ta đã nộp đơn xin ly hôn, rời khỏi nhà… Tôi thấy có vẻ như tinh thần cô ta rất tồi tệ.
– Vậy sao? – Thùy Chi mím môi suy ngẫm. – Lát nữa sau cuộc họp anh dẫn tôi đến nhà Thuỳ Trang…
– Vâng.
– Ngày mai 9h30 sáng tôi muốn tổ chức họp báo. – Thùy Chi nhìn quanh mọi người, nói. – Các anh chị tự phân công nhau công tác chuẩn bị.
– Nghe rõ, Trung Úy.
– Nhưng Trung Úy, họp báo về nội dung gì ạ? Chúng ta hiện đâu có thông tin gì để cung cấp cho họ?
– Có đấy… Tôi muốn tuyên chiến với Thiên thần Hội.

Bạn đang đọc truyện Thiên thần hội tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thien-than-hoi/

Cùng thời điểm…

Trong một căn nhà tập thể, trên bộ ghế sofa gỗ ba người đàn ông lớn tuổi vây quanh một cô gái. Người lớn nhất tóc đã bạc trắng gần hết, áo sơ mi phía trên quần short vải bên dưới đã nổi cộm một khối to. Người thứ hai cũng không trẻ hơn bao nhiêu, tóc bạc hơn nửa đầu, áo thun cũ nhàu nát và cái quần dài bạc phếch hai đầu gối. Người thứ ba dù là trẻ nhất cũng hơn năm mươi, mặc một bộ quần áo bảo vệ nhăn nheo quanh năm còn bốc mùi chua chua. Cả ba cặp mắt đều mở lớn nhìn chằm chằm vào hai khối u phập phồng bên dưới lớp vải mỏng trên ngực cô gái. Qua lớp áo ngủ mỏng manh đó họ còn thấy được hai đầu nhũ hoa nổi cộm màu nâu hồng làm ba cái miệng khô khốc mở lớn.

Cô gái ngồi giữa ba người đàn ông có khuôn mặt khá xinh xắn, tên là Thuỳ Trang. Từ hai năm trước hai vợ chồng dọn về đây nàng luôn là bóng hồng hấp dẫn nhất của khu nhà tập thể này. Mỗi sáng phơi đồ trên sân thượng, nàng từng rất khó chịu vì những ánh mắt hau háu thèm thuồng của đám đàn ông. Nhất là trong đó không ít lão già còn lớn tuổi hơn cả bố nàng.

Nhưng mọi chuyện đã khác từ sau đêm định mệnh kia trở về, Thuỳ Trang cảm thấy mình như một con người khác. Nàng thản nhiên thú nhận với chồng mình đã cùng lúc làm tình với năm người đàn ông không biết mặt. Trong lúc anh tức giận đã lên mạng chửi bới, sau đó hối hận thì đã muộn vì hàng xóm đều biết. Chồng Thuỳ Trang để lại một lá đơn ly dị ký sẵn, dọn đồ bỏ đi. Nàng chỉ biết nhìn lá đơn đó mà khóc nhưng cũng không quá lâu. Thùy Trang chợt nhận ra mình như được giải thoát. Mấy ngày nay, nàng bắt đầu tình thấy thú vui mới của cuộc đời mình. Sáng sáng nàng lên sân thượng phơi đồ mặc váy ngủ không mặc nội y. Những ánh mắt thèm thuồng từng làm nàng căm ghét giờ lại làm cơ thể nàng hưng phấn thích thú.

Và rồi những thứ vặt vãnh đó cũng nhạt nhẽo vô vị đối với nàng. Thùy Trang quyết định tiến xa hơn… Đã hai tuần trôi qua nàng không được một lần ân ái, cảm giác bên trong cồn cào khao khát đến khó chịu. Sáng nay khi phơi quần áo, nàng đã gặp ông Tư Tổ trưởng và chú Tạo đang hóng gió, Thuỳ Trang mời hai người xuống nhà uống nước. Trên đường ba người đi xuống, nàng lại gặp chú Hà bảo vệ, thế là căn nhà có thêm một người khách. Thùy Trang cũng không biết trong đầu ba người họ suy nghĩ gì khi đi theo nàng. Vì chính nàng cũng không hiểu được chính mình đang làm gì.

Thùy Trang chỉ biết rằng giây phút này trước ánh mắt thèm thuồng của ba người đàn ông lớn tuổi bên trong cơ thể nàng như có một ngọn lửa đang thiêu đốt mãnh liệt. Trước ánh mắt sững sờ của ba lão già, nàng cắn môi kéo váy ngủ lên để lộ ra cặp đùi thon dài trắng nõn. Khoảng trống trải giữa hai cặp đùi hững hờ không che đậy một mảnh tam giác nhỏ ren trắng nổi màu đen phơn phớt của chùm lông tơ bên dưới. Ông Tư ngồi bên cạnh nàng hơi thở đã dồn dập mặt đỏ ửng lên. Bàn tay già cỗi của ông chậm rãi đặt lên đùi nàng. Sự va chạm nhẹ nhàng đó làm cả người Thùy Trang run rẩy. Nàng nhắm mắt lại lưng tựa ra sau ghế mặt đỏ ửng lên cảm nhận bàn tay thô ráp của ông từng chút vuốt dọc bên trong đùi non nàng tiến vào sâu hơn.

“Rầm…” – Chiếc bàn bị xô lệch.

Thùy Trang cả người chấn động run rẩy cảm nhận hai, ba, rồi rất nhiều bàn tay chai sạn hối hả phủ kín cơ thể nàng. Hai dây áo ngủ nàng bị kéo lệch xuống, hai bầu vú căng tròn của nàng bị xoa nắn liên tục. Hai đầu núm vú truyền đến cảm giác day dứt nhột nhạt, Thùy Trang thở dốc mặt đỏ ửng nhìn xuống hai mái đầu bạc trắng đang vùi chặt vào hai khối thịt mềm mại của nàng.

– Ưm…

Thuỳ Trang rên khẽ, hai bầu vú ưỡn ra cho ông Tư và chú Tạo ngậm mút mê mẩn. Bờ mông nàng khẽ nhấc lên cho chú Hà kéo chiếc quần lót xuống chân. Chú quỳ gối trên sàn nhà kéo cơ thể nàng tụt xuống, mở rộng hai chân nàng thèm thuồng nhìn vào hai mép âm hộ đỏ hồng ướt át của nàng. Không nhịn nổi nữa chú Hà vùi mặt vào nơi đó bắt đầu hôn hít say mê.

– Ưm… ôi… chú ơi…

Thùy Trang rên rỉ, toàn thân nàng như bị nhấn chìm bên dưới ba người đàn ông. Hai bầu vú nàng rạo rực săn cứng lại, âm hộ nàng nhòe nhoẹt ướt đẫm. Hơi thở nàng tắc nghẽn vì mùi cơ thể đàn ông nồng đậm vùi lấp. Một cái miệng già lão tìm đến, đôi môi mềm mại của nàng hổn hển hé mở dâng lên chiếc lưỡi nhỏ của mình. Một cái lưỡi ướt át sặc mùi thuốc lá cuốn lấy lưỡi nàng. Nhưng cái mùi mà trước đây Thuỳ Trang từng rất ghét, nay lại làm nàng rạo rực mê mẩn.

Thùy Trang cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Nàng chỉ nhận ra khi toàn thân mình trần truồng ngã xuống giường, lập tức bị phủ kín bởi sức nặng của ba người đàn ông.

– Ưm…

Hai chân nàng mở rộng, hạ thể bị đè ép, rồi một vật to lớn nóng hổi chèn căng hai mép âm hộ nàng ra đi thẳng vào trong. Thùy Trang bật rên lớn, miệng nàng lập tức bị lấp kín bởi một vật cứng khác. Mùi đàn ông hăng hắc nồng nặc làm nàng ngạt thở. Cơ thể nàng chấn động liên tục, cả cái giường ngủ của hai vợ chồng cũng run rẩy ken két liên miên. Hai mắt Thuỳ Trang mờ đi không nhìn thấy gì cả… Phía trên nàng như có năm cái mặt nạ trắng hả hê nhìn xuống. Một cảm giác khoái lạc đê mê làm nàng muốn mãi chìm đắm trong nó… Như một người toàn thân lạnh run chợt được ngâm mình trong bồn nước nóng. Từng lỗ chân lông cũng nở ra, sung sướng đến run rẩy.

Từ ngày đó đến giờ nàng mới tìm về cảm giác đắm chìm trong sung sướng như vậy.

– Ưm… Ưm… ưm…

Bạn đang đọc truyện Thiên thần hội tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thien-than-hoi/

13h45 cùng ngày…

– Là căn nhà này. – Anh Trung nói, vừa đưa tay bấm chuông.

Thùy Chi nhìn quanh ngầm đánh giá. Nhà của Thuỳ Trang khá nhỏ nằm ở tầng một khu tập thể cũ kỹ. Xung quanh sau vài ô cửa sổ nàng phát hiện vài ánh mắt tò mò đang nhìn ra… Có lẽ sau khi chuyện xấu hổ kia bị người chồng đem lên mạng kêu gào thì cuộc sống của Thuỳ Trang cũng bị ảnh hưởng nặng nề.

– Tại sao không có người ra nhỉ? – Anh Trung ngạc nhiên quay lại nhìn nàng.

“Thuỳ Trang… Chúng tôi là…”

– Suỵt…

Anh Trung vừa hô lớn nửa câu, Thùy Chi liền vỗ vai anh ta ngăn lại. Nàng không muốn thu hút thêm chú ý của hàng xóm xung quanh.

– Anh nói… lần trước anh đến… tinh thần cô ấy rất tồi tệ sao? – Thuỳ Trang chợt hỏi.
– Phải. Hai mắt còn sưng húp như khóc rất nhiều… – Anh Trung gật đầu nói, chợt quay sang Thùy Chi sửng sốt hỏi. – Không phải Trung Úy nghĩ cô ấy có thể nghĩ quẩn rồi làm bậy chứ?

Thùy Chi mím môi gật đầu. Ánh mắt nàng lo lắng nhìn qua khe cửa nhỏ của cánh cửa sắt kéo.

– Bên trong tôi thấy cái quạt đứng vẫn quay…
– Hình như là cửa không khóa bên trong… Có nên… – Anh Trung nhìn sang Thùy Chi hỏi ý kiến.
– Mở ra đi…

“Soẹt…” – Anh Trung kéo cửa, bước vào nhà trước. Thùy Chi đi theo sau.

Căn nhà này rất nhỏ. Phòng khách, nhà bếp, bàn ăn đều san sát nhau. Cái quạt đứng đặt trước bộ sofa nhỏ vẫn quay. Trên bàn còn bốn ly nước trà uống dở đổ nghiêng tung tóe nước. Khi hai người còn đang đảo mắt nhìn quanh nhà thì bất ngờ cửa phòng ngủ bật mở. Một người đàn ông tóc hoa râm, áo quần xộc xệch bước ra. Ông ta thấy hai người Thùy Chi liền giật thót, hai tay luống cuống túm chặt khóa quần.

– Đứng yên… Ông là ai? – Anh Trung hô lớn, tay thủ sẵn trên khẩu súng ngắn đeo sau lưng quần.
– Tôi… Tôi ở nhà bên cạnh… – Ông ta ấp úng chỉ chỉ tay.
– Thuỳ Trang ở đâu? – Anh Trung hỏi.
– Cô ấy…

Thùy Chi theo bàn tay ông ta chỉ vào phòng, bước tới. Khi ánh mắt nàng nhìn vào khoảng hở của cánh cửa phòng cả người liền sững sờ chôn chân tại chỗ.

“Ưm…”

Trên chiếc giường duy nhất trong phòng là một cảnh tượng hoang đàng đến cực điểm. Ba thân thể trần trụi hai đàn ông một phụ nữ đang cuốn vào nhau rên siết mãnh liệt. Cô gái toàn thân trần truồng chống hai tay quỳ gối sát mép giường. Phía sau là một người đàn ông khá lớn tuổi mặc áo xanh bảo vệ, quần tuột xuống đầu gối, đang không ngừng thúc đẩy dương vật vào âm hộ cô ta. Phía trước là một người đàn ông khác, mái tóc bạc trắng, chỉ mặc mỗi cái áo sơmi, phần dưới trần trụi đang hít hà sung sướng đẩy dương vật mình vào miệng cô ta.

– Ưm… ưm…

Cô gái kia rên rỉ những âm thanh tắc nghẽn vì cái dương vật to lớn trong miệng. Chợt ánh mắt cô ta nhìn ra cửa phòng sửng sốt khi nhìn thấy Thùy Chi. Nhưng chỉ là một ánh mắt ngạc nhiên ngắn ngủi như vậy, cô ta lại chìm đắm vào khoái lạc rên nấc lên từng tiếng sung sướng.

– Trung Úy…

Nghe tiếng gọi bất ngờ của anh Trung bên cạnh, Thùy Chi bừng tỉnh mặt đỏ bừng quay đi. Anh Trung cũng không dám nhìn thêm mà nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.

– Người đàn ông khi nãy đâu?
– Tôi đã lấy địa chỉ nhà. Ông ta về rồi.

Thùy Chi ngồi trên ghế sofa đối diện anh Trung, để chữa ngượng nàng hỏi anh ta một câu dù không quan tâm lắm đến câu trả lời. Nghĩ đến cảnh tượng vẫn còn tiếp tục bên trong kia, gương mặt xinh đẹp của Thùy Chi bất giác nóng ran lên. Nàng không nghĩ mình đến đây hôm nay lại phải chứng kiến chuyện xấu hổ như vậy. Thùy Chi dù mang quân hàm Trung Úy, bên ngoài mạnh mẽ đanh thép là thế nhưng bên trong nàng vẫn chỉ là một cô gái 27 tuổi chưa lập gia đình. Nói rõ hơn là Thùy Chi còn chưa biết đến mùi đàn ông. Dù Tiến Dũng theo đuổi Thùy Chi đã hơn ba năm từ trước khi nàng được cơ quan cử đi Mỹ học, đến nay anh vẫn chưa cùng nàng vượt qua giới hạn cuối cùng.

Năm phút sau, hai người đàn ông kia lần lượt bước ra khỏi phòng. Người nào gương mặt cũng hớn hở thỏa mãn. Khi thấy Thùy Chi và anh Trung ngồi chờ, họ ngượng ngùng khẽ chào rồi líu ríu nối đuôi nhau biến mất.

Hai phút sau, Thuỳ Trang bước ra khỏi phòng, hơi ngượng ngồi xuống ghế đối diện Thùy Chi. Cô ta khoác trên mình một cái áo choàng ngủ, mái tóc cũng được chải chuốt lại nhưng hai gò má còn ửng đỏ như một bông hoa vừa được tưới tắm nước mát. Thuỳ Trang là một người phụ nữ đẹp, thân hình đầy đặn hấp dẫn. Thoạt nhìn cô ta rất bình thường như một người vợ hiền ở nhà chờ chồng đi làm về. Nếu không tận mắt chứng kiến chuyện khi nãy, Thùy Chi cũng khó có thể tin cô ta có những thời khắc hoang đàng buông thả như vậy.

– Tôi đã gặp anh… Không phải tôi đã nói không có gì để nói sao? – Cô ta nhìn sang anh Trung nói.

Không để anh Trung trả lời, Thùy Chi lên tiếng:

– Tôi là Thùy Chi, Đội điều tra Hình sự. Tôi chỉ mong chị hỗ trợ cung cấp vài thông tin liên quan đến năm người đàn ông đã phát sinh quan hệ với chị.
– Tôi không…

Thuỳ Trang vừa muốn từ chối thì Thùy Chi đã giơ tay ngăn cô ta lại. Nàng rút điện thoại của mình, tắt máy rồi đặt lên bàn. Nàng lại nhìn sang anh Trung nói:

– Anh tạm ra ngoài chờ đi.
– Vâng, Trung Úy.

Chờ anh Trung đi ra khỏi nhà, Thùy Chi mới quay sang Thuỳ Trang nói:

– Cuộc nói chuyện này chỉ giữa hai người phụ nữ chúng ta. Tôi không ghi âm, càng không dùng những lời chị nói để buộc tội họ. Tôi chỉ muốn hiểu hơn về những gì đã xảy ra với chị.

Thuỳ Trang nhìn nàng với ánh mắt thoáng chần chừ rồi khẽ gật đầu.

– Được rồi. Đằng nào thì chuyện xấu hổ của tôi cũng bị chị nhìn thấy hết. Chị muốn hỏi gì cứ hỏi đi.
– Họ đã đưa chị đi thế nào? – Thùy Chi bắt đầu hỏi.
– Tối hôm đó tôi đi đổ rác ở dưới lầu… Tôi thấy trong sân khu nhà có một chiếc xe ô tô màu đen, cánh cửa sau mở sẵn như chờ đợi người bước lên… Nhưng sân lúc đó rất vắng trời lại sắp mưa nên ngoài tôi, không có ai khác. Tôi tò mò bước lại gần xem thì… từ trong xe có một người đàn ông rất điển trai nhìn ra.
– Diện mạo anh ta thế nào? – Thùy Chi hỏi.
– Tôi không biết… Anh ta đeo mặt nạ.
– Nhưng không phải chị vừa nói anh ta rất điển trai sao? – Thùy Chi nhíu mày hỏi.
– Tôi cũng không biết. Nhưng đôi mắt đó… của anh ta… rất sáng. Giọng nói anh ta rất ấm áp… Tự trong đầu tôi hình dung anh ta rất đẹp trai, rất nam tính.
– Vậy anh ta nói gì?

Thuỳ Trang quay về khoảnh khắc tuyệt diệu đó, ánh mắt mơ màng mông lung vô định, thì thào nói.

– Anh ta nói… Anh đã chờ em lâu rồi. Lên xe đi… Lúc đó… tôi không suy nghĩ gì cả, chỉ bước lên xe.

Thùy Chi nhíu chặt hàng lông mày nhìn cô gái trước mặt. Linh tính báo cho nàng biết cô ta không nói dối. Nhưng điều đó có thể sao? Bắt cóc một người trưởng thành đầu óc bình thường chỉ đơn giản bằng một câu nói?!

– Trên xe còn có một người đàn ông khác cũng đeo mặt nạ, lái xe. Họ đưa tôi đến một căn biệt thự sơn trắng rất lớn…
– Chị có nhớ nơi đó ở đâu không? – Thùy Chi hồi hộp hỏi.
– Tôi… – Thuỳ Trang ngẩng ra, nhắm mặt lại như cố nhớ nhưng lại nhăn mặt lắc đầu. – Tôi không nhớ…
– Những gì tôi có thể nhớ được là… người đàn ông ngồi ở băng ghế sau bên cạnh tôi. Anh ta choàng tay qua bờ vai tôi, miệng không ngừng nói chuyện với tôi…
– Anh ta nói gì?
– Tôi… tôi không nhớ… Chỉ là nói rất nhiều… có nhiều thứ tôi còn không hiểu nổi.

Thùy Chi mím môi nhìn Thuỳ Trang, trong đầu nàng mơ hồ có một chút gợi ý lóe lên. Nàng chỉ im lặng tiếp tục lắng nghe cô ta vừa nhớ lại vừa kể.

– Tôi đi theo anh ta và người đàn ông lái xe vào nhà… Anh ta giới thiệu tôi với ba người đàn ông khác… Họ mời tôi ăn tối cùng với họ… Bữa ăn rất ngon… Có thể nói là bữa ngon nhất mà tôi từng ăn…

Thùy Chi lòng tràn ngập nghi vấn. Năm tên đàn ông đó đeo mặt nạ thì ăn uống thế nào? Chúng sẽ cởi bỏ mặt nạ ra sao? Trong đầu nàng lúc này câu trả lời đang rõ dần từng chút một nhưng nàng vẫn cần kiểm chứng giả thuyết của mình.

– Chị ăn món gì? Chị có nhớ không? – Thùy Chi hỏi.
– Nhớ chứ… – Thuỳ Trang thoải mái gật đầu. – Bò Beefsteak sốt nấm, khoai tây nghiền, măng tây còn có bánh mì nướng… Tôi còn uống rượu vang đỏ… mùi gỗ sồi rất thơm…
– Vậy trong suốt buổi ăn năm người kia có nói chuyện không?

Thuỳ Trang hơi ngẩng ra rồi quay sang nhìn Thùy Chi như muốn hỏi ngược lại nàng.

– Họ có nói chuyện sao?! Hình như là có… Tôi cũng không để ý lắm…
– Vậy để tôi đoán tiếp nhé… Ngay cả họ có bỏ mặt nạ ra để ăn hay không chị cũng không biết. Có đúng không? – Thùy Chi mỉm cười hỏi.
– Họ có cởi mặt nạ… Người đàn ông đã mời tôi lên xe, anh ta còn đặt cái mặt nạ của mình lên bàn ăn ngay bên cạnh tay cầm dao ăn của tôi. – Thuỳ Trang lại ngớ ra rồi gật đầu lia lịa. – Tôi còn nhớ nụ cười trên cái mặt nạ đó rất… rất gì nhỉ?
– Đắc ý, tự mãn có phải không? – Thùy Chi gợi ý.
– Phải, đúng là như vậy. Bàn tay anh ta thỉnh thoảng còn đặt lên bàn gần đĩa thức ăn của tôi… Bàn tay đó rất đẹp, trắng, lại rất nam tính, những ngón tay rất dài, đều nhau…
– Nhưng cuối cùng chị vẫn không… được nhìn mặt của bất cứ người nào trong năm người họ… – Thùy Chi hỏi lại nhưng nàng gần như đã có câu trả lời.

Thuỳ Trang cố nhớ ra không được, hai tay ôm đầu khổ sở, nói:

– Tôi… sao vậy nhỉ?! Tôi quả thật không ham ăn như vậy chứ?! Tại sao trí nhớ trong đầu tôi chỉ có đĩa thịt bò kia?
– Không sao… Đừng cố nhớ làm gì! – Thùy Chi chuyển sang ngồi bên cạnh, nắm tay cô ta trấn an. – Sau bữa ăn thế nào?
– Sau bữa ăn…

Thùy Chi chợt nhận ra bàn tay mềm mại của Thuỳ Trang đang nóng lên rất nhanh. Hai gò má cô ta ửng đỏ, hơi thở cũng căng thẳng nặng nề hơn.

– Sau bữa ăn, tôi đi theo họ lên lầu… Họ tắm cho tôi.
– Cả năm người đều tắm chung… với chị? – Thùy Chi mặt cũng hơi nóng lên hỏi lại.
– Phải… Lúc đó tôi cũng không biết mình nghĩ gì. Tôi chỉ thấy năm người họ rất gần gũi… Dù năm cái mặt nạ kia cứ nhìn xuống tôi mà mỉm cười làm tôi hơi sợ hãi…
– Chị có nhớ họ đã làm gì với chị không?
– Nhớ… Tôi nhớ rất rõ. Họ vuốt ve khắp cơ thể tôi… Hai vú tôi bị rất nhiều bàn tay sờ nắn… Cả mông tôi, còn nơi đó nữa…

Nhìn Thuỳ Trang mặt đỏ ửng, hơi thở dồn dập ngắt quãng mà Thùy Chi cũng thấy ngột ngạt. Nàng mở nút áo trên đồng phục cảnh sát nới lỏng ra một chút hít thở thật sâu.

– Rồi… họ để tôi quỳ xuống… trên sàn buồng tắm. Miệng tôi mở ra, lần lượt đón lấy từng cái… dương vật của năm người họ… Tôi cũng hôn dương vật chồng, nhưng trước đây tôi chỉ xem đó là nhiệm vụ. Không có cảm giác gì cả, thậm chí ban đầu tôi còn thấy kinh tởm… Tôi nhớ rõ cảm giác hôm đó… Mùi vị đàn ông của năm họ rất tuyệt vời, làm cả người tôi rạo rực kinh khủng… Cảm giác đè nặng trên lưỡi, rồi cả vòm miệng lấp kín với sự ấm nóng hôi hổi… thật làm tôi mê mẩn…
– Sau… sau đó thế nào?

Thùy Chi xoa xoa hai gò má nóng ran, lên tiếng hỏi. Nàng muốn tìm hiểu nhiều càng thông tin càng tốt. Nhưng mức độ chi tiết đến như vậy làm nàng ngượng chín cả người.

– Sau đó họ bế bổng tôi lên, đem tôi vào giường… Trên giường là những dây bao cao su thật dài… Và họ luân phiên làm tình với tôi…

Thùy Chi hai gò má ửng đỏ, ánh mắt nhìn Thuỳ Trang vừa tò mò vừa ái ngại. Nàng buột miệng hỏi:

– Cảm giác lúc đó thế nào?
– Rất sướng đó… Sướng đến mức tôi mới làm với ba người đã mê mẩn thiếp đi… trong giấc ngủ tôi vẫn nghe được âm thanh rẹt rẹt của những cái bao cao su bị xé ra… Cả người lại bị đè nặng, ngột ngạt không thở nổi nhưng sướng… Sướng lắm… – Thuỳ Trang nuốt nước miếng, thì thào.

Thùy Chi thật không tin nổi lời chia sẻ của Thuỳ Trang. Nàng thấy cả người mình cũng muốn nóng lên… Giữa hai chân nơi đó cũng hơi ướt át như những lần nàng cho phép Tiến Dũng ôm ấp vuốt ve mình.

– Rất sướng sao? – Thùy Chi cắn môi thì thào một mình.
– Hi hi… Tôi hỏi chị lại một câu nhé… – Thùy Trang phì cười hỏi.
– Vâng, chị cứ hỏi. – Thùy Chi gật đầu.
– Chị đã lập gia đình chưa? Ý tôi là biết mùi đàn ông chưa? – Cô ta cười tủm tỉm hỏi.
– Tôi… chưa.

Thùy Chi hơi ngượng, mặt thoáng đỏ nói. Nàng vốn rất tự hào vì mình đến tuổi này vẫn giữ thân trong sạch. Không hiểu sao lúc này lại cảm thấy xấu hổ vì điều đó. Giống như một đứa trẻ giả dạng người lớn bị phát giác ra vậy.

– Hi hi… Vậy thì cũng hơi khó để chị hiểu được cảm giác của tôi. – Thuỳ Trang nghịch nghịch lọn tóc trong ngón tay, nói. – Tôi cưới chồng được hơn một năm. Trước chồng tôi, tôi cũng không biết một người đàn ông nào khác. Tôi từng nghĩ mình rất thỏa mãn chuyện giường chiếu với anh ấy… Nhưng sau đêm đó tôi mới hiểu… Thì ra cuộc sống của tôi đã thiếu sót đơn điệu đến thế nào.
– Chồng chị ly hôn chị không nuối tiếc sao?
– Nuối tiếc dĩ nhiên có chứ. Nhưng nếu anh ấy ở lại tôi sẽ mất tự do làm điều mình mong muốn.
– Tự do? Như hôm nay? – Thùy Chi buột miệng hỏi.
– Phải… – Thuỳ Trang hơi ngượng, mặt thoáng đỏ lên nhưng vẫn gật đầu. – Một người đàn ông đối với tôi bây giờ là… không đủ.

Bạn đang đọc truyện Thiên thần hội tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thien-than-hoi/

15h00…

Vừa trở về Thùy Chi lập tức triệu tập nhóm chuyên án vào phòng họp.

– Anh Trung, anh tìm camera khu nhà Thuỳ Trang hoặc quay đó. Tìm cho tôi biển số xe của một chiếc ô tô 4 chỗ màu đen tiến vào khu nhà Thuỳ Trang trong khoảng thời gian 6h00 đến 7h30 ngày 15/7.
– Nghe rõ, Trung Úy.
– Anh Tuyên, anh tìm cho tôi thông tin về các chuyên gia tâm lý trong nước có chuyên môn về thôi miên. À… chỉ chọn nam giới.
– Thôi miên sao?
– Phải. Là thôi miên.

Chương trước Chương tiếp
Loading...