Thiên thần hội

Chương 30



Phần 30

Ngày hôm sau, 10h30 sáng…

Trong một căn phòng nhỏ tại bệnh viện Quân y…

– Trung Úy Thùy Chi tình trạng sức khỏe bình thường. Tâm lý ổn định, không có vấn đề gì có thể nhận công tác ngay hôm nay.

Ông Can và A Cửu đứng bên ngoài phòng bệnh nghe báo cáo của Bác sĩ vừa kiểm tra cho Thùy Chi liền thở phào nhẹ nhõm. Hai người nhìn nhau trong mắt thoáng vui vẻ, lại không giấu được vẻ nghi hoặc. Thùy Chi vốn bị Thiên thần Hội mang đi, ngay cả thiết bị theo dõi cũng hoàn toàn mất dấu. Vậy mà sáng nay nàng lại lành lặn trở về không có bất cứ dấu hiệu thương tổn nào.

– Trung Úy khỏe chứ?

Thùy Chi mặc trên người bộ cảnh phục cảnh sát xanh quen thuộc, bước ra khỏi phòng khám bệnh liền nhận được ánh mắt quan tâm của ông Can và A Cửu. Nàng mỉm cười gật đầu:

– Em bình thường. Đã phiền Thủ trưởng và Thiếu Úy quan tâm rồi.
– Vậy em không cần nghỉ ngơi vài ngày chứ? – Ông Can hỏi.
– Thưa không!
– Tốt… Đúng là tối nay chúng ta rất bận. Có em về ta cũng đỡ lo nhiều.

A Cửu nhìn theo Thùy Chi song song bước cùng ông Can lòng chợt dâng lên một nỗi bất an không rõ ràng. Trong mắt A Cửu, sự bình thường của Thùy Chi lại rất bất thường.

Đêm khuya hôm qua khi vừa nhận được điện thoại của Thùy Chi báo mình đã về đến nhà an toàn, A Cửu lập tức đến gặp nàng. Khi anh đặt câu hỏi về chuyện đã xảy ra hôm qua, Thùy Chi liền kể lại bằng một giọng rất bình thản như nói về một chuyện không liên quan đến mình.

Bạn đang đọc truyện Thiên thần hội tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thien-than-hoi/

11h30, Trụ sở Cảnh sát thành phố…

A Cửu cầm theo laptop, nét mặt sượng cứng khó nhìn bước ra khỏi phòng làm việc của ông Can. Vừa đi được hai bước anh liền dừng lại vì bắt gặp Thùy Chi đang rảo bước nhanh hướng về bên này.

– Trung Úy…
– A Cửu, có chuyện gì sao? – Thùy Chi dừng lại mỉm cười hỏi.
– Trung Úy còn nhớ đã gửi cho tôi thứ gì ở Bảo Lộc chứ? – A Cửu nhìn Thùy Chi dò xét hỏi nhỏ.
– Bảo Lộc sao?

Thùy Chi nhíu mày nhìn A Cửu như khó hiểu. Nàng thật không nhớ mình đã gửi cho anh ta thứ gì. Nàng còn không biết mình đã đi Bảo Lộc lúc nào… Nét mặt A Cửu hơi trầm xuống, ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm làm nàng bối rối.

– Trung Úy Chi… Thời gian đã rất gấp rồi…

Cánh cửa phòng sếp Can chợt hé mở, giọng nói ông có phần thiếu kiên nhẫn vọng ra.

– Vâng…

A Cửu nhìn Thùy Chi gật đầu với mình rồi bước nhanh vào phòng, cửa đóng lại. Anh nhíu mày suy nghĩ. Vì tránh tổn hại đến danh dự của Thùy Chi, ba người A Cửu thống nhất với nhau không báo cáo về những gì đã chứng kiến đêm đó tại Bảo Lộc. Điều này cũng dễ dàng hơn cho những hành động phía sau của Thùy Chi đã yêu cầu A Cửu thực hiện.

– “Thùy Chi thật sự không nhớ về những tấm hình đó sao? Thật sự mình đã đoán đúng sao? Ký ức của Thùy Chi như mất đi một đoạn thời gian hai ngày trước…”

A Cửu mím môi, bước đi thật nhanh thẳng hướng khu vực tạm giam. Anh đến trước cửa buồng giam của Trung Quân. Một người cảnh sát nhìn thấy anh liền chào theo điều lệnh, rồi mở khóa cửa.

– A Cửu… Thùy Chi sao rồi?

Trung Quân bần thần ngồi trên giường, vừa nghe tiếng mở khóa cửa nhìn lên thấy người vừa bước vào liền mừng rỡ kêu lên. Hai người đã gặp nhau vài ngày trước khi Thùy Chi bị bắt cóc.

– Thùy Chi về an toàn rồi. Không sao…

A Cửu ngồi xuống bên cạnh giường, tiện tay kéo cái bàn nhỏ đến trước mặt, đặt laptop lên. Anh quay lại thấy Trung Quân ánh mắt có chút lạc lõng nhìn ra cửa liền thở dài nói:

– Cô ấy đang bận công tác… Tối nay có rất nhiều việc. Có thể ngày mai mới vào thăm anh được.
– À. Tôi hiểu rồi…

Trung Quân chán nản gật đầu. Anh đảo mắt qua thì ngạc nhiên thấy A Cửu mở laptop lên. Trên màn hình được chia làm hai với hai khung biểu đồ âm thanh lên xuống gần như giống hệt nhau…

– Đây là… – Trung Quân hỏi.
– Đây là hai đoạn ghi âm câu trả lời của Thùy Chi về sự việc xảy ra hôm qua, tại hai thời điểm khác nhau do hai người đặt câu hỏi khác nhau…

A Cửu trầm giọng nói. Anh cũng không nhìn qua Trung Quân mà bấm bàn phím. Từ trong laptop vang lên giọng nói đều đều của Thùy Chi…

– “Chúng bịt mắt đem tôi đến một căn biệt thự. Chúng khóa tay chân tôi trên một cái giường trong một căn phòng cửa sổ đóng kín. Gần đến nửa đêm, bọn chúng năm người đeo mặt nạ trắng vào phòng. Kẻ cầm đầu muốn thôi miên rồi cưỡng bức tôi nhưng chúng không biết tôi đã được Trung Quân dạy cách thoát ra… Tôi bất ngờ phản kháng đánh gục được hai tên, rồi vùng người chạy thoát ra khỏi căn nhà. Bọn chúng ba người đuổi theo rất sát, trời lại tối, tôi mãi chạy nên không kịp nhìn rõ địa điểm căn nhà đó. Đến lúc tôi ngoắt được một chiếc taxi, tôi mới biết mình đang ở Quận 7…”
– Tôi đã nhờ một người khác trong Phòng Điều tra thử đặt câu hỏi với Thùy Chi và ghi âm lại… Kết quả cả hai đoạn ghi âm hoàn toàn trùng khớp nhau… Từng chữ một, từng đoạn ngắt quãng cũng lặp lại không sai một ly… Y như được phát ra từ một cái máy cassette…

Trung Quân nét mặt nghiêm trọng nhìn A Cửu kéo hai biểu đồ âm thanh để chồng lên nhau. Từng đường nét đều đè khớp lên nhau gần như không có sai lệch. Hai nắm tay anh siết chặt lại, hai mắt tóe lửa giận dữ:

– Chúng đã thôi miên Thùy Chi… Đây là câu trả lời chúng nhồi nhét vào đầu nàng đối với chuyện xảy ra hôm qua.

A Cửu gật đầu gập máy tính lại. Anh trầm ngâm một chút rồi nói:

– Theo camera giám sát trước nhà Thùy Chi… Nàng đúng là về nhà lúc 1h30 sáng trên một chiếc taxi vàng, biển số… Tôi đã dò biển số và nói chuyện với người lái taxi đêm qua… Anh ta nói thấy Thùy Chi đi bộ dọc trên đường Nguyễn Lương Bằng, Phường 12, Quận 7… Dáng đi rất thong thả lại, không nhìn quanh như không có nhu cầu tìm taxi. Lúc đó, anh ta lại đang ế khách nên mới ghé lại hỏi… Không ngờ Thùy Chi lập tức bước lên xe, nói địa chỉ nhà mình.
– Câu hỏi của tôi là mục đích chúng muốn làm gì? – A Cửu hỏi.
– Tôi không biết. – Trung Quân bóp bóp trán khổ sở lắc đầu. – Có thể chúng muốn che giấu chuyện dơ bẩn chúng đã làm với nàng đêm qua…
– Không có lý lắm. Thùy Chi sáng nay khám sức khỏe, cơ thể đều bình thường không tổn thương gì!

A Cửu lắc đầu ảo não. Điều này đã làm anh suy nghĩ rất nhiều. Thiên thần Hội chuyên làm những chuyện kinh tởm trên cơ thể phụ nữ nhưng Thùy Chi trở về lại nguyên vẹn lành lặn. Không lẽ nàng nói đúng, nàng thật sự hạ gục hai người và thoát ra từ trong tay Thiên thần Hội. Thiếu úy Đằng, một trong những đối tượng tình nghi của tổ điều tra, hôm qua được đưa đến bệnh viện cấp cứu trong tình trạng dương vật đứt lìa mất máu nghiêm trọng. Sự cố này có liên quan đến Thùy Chi không? Nếu có không lý do gì Thùy Chi phải che giấu cho hắn. Hay nàng thật sự đang bị thôi miên không nhớ gì? Nghĩ đến đây A Cửu chợt thấy sự bất an trong lòng mình càng mãnh liệt hơn, anh vội quay sang Trung Quân hỏi:

– Thôi miên có thể sai khiến người ta làm gì đó ngoài mong muốn không?
– Có thể. – Trung Quân trầm ngâm suy nghĩ khẽ gật đầu. – Đây cũng là điều tôi đang lo lắng nhất.
– Thôi miên học từ xuất phát được chia làm hai trường phái, nghiên cứu khám phá và y học chữa bệnh. Hai trường phái này luôn cạnh tranh và gièm pha lẫn nhau…
– Nhưng… không phải cả hai đều như nhau sao? – A Cửu ngạc nhiên hỏi.
– Không. Không thể như nhau được. – Trung Quân lắc đầu nói. – Một bên là vì cứu người mà nghiên cứu, một bên là vì khám phá mà nghiên cứu… Sự sai lệch từ vạch xuất phát đã dẫn đến hai bên không bao giờ có thể hòa hợp.

Trung Quân đan hai bàn tay vào nhau siết chặt. Hai hàng lông mày rậm của anh lúc này nhíu chặt tràn ngập lo lắng. Anh nhìn sang A Cửu trầm giọng nói:

– Tôi là Bác sĩ, thứ tôi học và nghiên cứu là để cứu người. Không phải là thứ khống chế, thao túng tinh thần của con người. Kẻ làm được chuyện này chỉ có thể xuất thân từ trường phái nghiên cứu khám phá…
– Ý anh là Trung Úy có thể bị người ta thao túng tinh thần để sai khiến cô ấy làm một việc gì đó? – A Cửu run giọng hỏi lại.
– Đúng. – Trung Quân khổ sở gật đầu. – Chúng có thể dùng thôi miên để tạo cho Thùy Chi một trạng thái bình thường… Mục đích là che giấu đi trạng thái đang bị thôi miên chi phối hành động của nàng.
– Làm sao để tìm ra mục tiêu của nàng là gì?
– Không có cách nào. Vì ngay cả bản thân Thùy Chi lúc này cũng không biết mình có một nhiệm vụ và mục tiêu cài sẵn trong đầu. Nó chỉ xuất hiện trong đầu nàng khi điều kiện cụ thể nào đó xảy ra… Ví dụ như mốc thời gian, địa điểm, lời nói… hoặc là một nhân vật nào đó…
– Nhưng dạng thôi miên sai khiến này cũng có hạn chế rất lớn về thần trí người kẻ bị khống chế. Đầu óc không tỉnh táo nên chỉ làm những việc đơn giản cụ thể và dễ mắc phải những sai lầm… Ví dụ như, nếu mục tiêu là giết một người nào đó. Khi người đó xuất hiện, kẻ bị khống chế liền tấn công bất chấp điều kiện xung quanh có hợp lý hay không?! Nếu quanh mục tiêu là một nhóm an ninh bảo vệ thì kẻ đó thảm rồi…
– Còn đối với khống chế theo điều kiện là mốc thời gian lại càng ít khả năng sử dụng thực tế hơn… Vì khi thời điểm tới, kẻ bị khống chế tinh thần sẽ bùng phát muốn giết người. Không phân biệt kẻ đó là ai, chỉ gặp người là tấn công.
– Anh có thể báo Thùy Chi đến đây gặp tôi không? – Trung Quân hỏi.
– Tôi… Tôi e rằng không được. Trung Úy đang rất bận. Tôi lại là cấp dưới, tôi không thể ra lệnh cho cô ấy… – A Cửu cười khổ.
– Anh nói Thùy Chi đang rất bận… cả ngày hôm nay sao? Nàng đang nhận công tác gì? – Trung Quân nhíu mày hỏi.
– Trung Úy… – A Cửu nhìn ra hướng cửa, kềm giọng nói thật khẽ. – Trung Úy đang tham gia vào tổ rà soát an ninh Hội trường thành phố… Chuẩn bị cho bữa dạ tiệc ngoại giao đêm nay… Chiêu đãi một vị Ngoại trưởng… Tôi nghe nói có cả ba của anh, ông Đỗ Trung Hậu và ông Huỳnh Công Định cùng tham gia.

Trung Quân nín lặng nhìn A Cửu. Ánh mắt hai người đàn ông vô tình gặp nhau lại cùng lóe lên một nỗi bất an mãnh liệt.

– Việc này tôi nghĩ anh phải báo cáo với ông Can gấp… – Trung Quân nghiêm giọng nói. – Tạm thời có thể đình chỉ công tác, thậm chí tạm giam giữ Thùy Chi một ngày.
– Anh nghĩ tôi chưa nói với sếp Can sao? – A Cửu mặt nhăn lại cười khổ. – Tôi là từ phòng ông Can đến đây đấy.
– Ông Can không tin anh? – Trung Quân nhìn nét mặt khổ sở của A Cửu hỏi.

A Cửu hơi ngượng rồi gật đầu. Bây giờ nhớ lại ánh mắt ông Can nhìn mình, anh vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.

– Ông Can quá tin tưởng Thùy Chi. – A Cửu thở dài. – Thậm chí tôi nói ra nghi ngờ của mình cũng bị ông ta nghĩ không tốt… Dù ông ta không nói ra nhưng ánh mắt đó. Đại loại có thể hiểu như… Tôi sau vài ngày nắm giữ đội, giờ Thùy Chi trở về có chút không cam lòng trở về vị trí của mình.
– Ha ha… – Trung Quân bật cười vỗ vai A Cửu. – Xem ra ông Can đa nghi quá rồi…
– Ha ha… – A Cửu gãi đầu cười khổ.

Trung Quân chợt đứng lên bước ra cửa. Anh ghé mắt nhìn qua khe hở nhỏ của ô cửa đóng kín. Thấy người cảnh sát bên ngoài vẫn đứng vị trí cách vài mét anh liền thoáng yên tâm… Trung Quân trở về bên cạnh A Cửu nói nhỏ vào tai anh ta một dòng mã vô nghĩa.

– Anh lặp lại đi. Phải nhớ kỹ… không được quên.
– “Delta18VN19092021” – A Cửu lẩm nhẩm gật đầu. – Nhưng nó có ý nghĩa gì?
– Đây là mật mã khẩu lệnh của ba tôi. Trong trường hợp khẩn cấp anh có thể dùng nó để điều động… ông Can thực hiện theo mệnh lệnh mình.

A Cửu giật bắn người quay sang nhìn Trung Quân miệng mấp máy vài lần mới nói nên lời:

– Anh… Anh thật sự tin tôi như vậy?
– Không. Tôi mới gặp anh hai lần thôi… – Trung Quân lắc đầu mỉm cười.
– Là Thùy Chi tin tưởng anh.

Chương trước Chương tiếp
Loading...