Thời học sinh oanh liệt
Chương 12
Tôi bất thần ôi… thảm họa đúng là thảm họa…
Tôi lúi húi tiến đến chiếc ghế đá gần nhất…
Tôi đặt tay xuống quần làm tất cả những gì có thể để che đi vết rách kèm theo thái độ thật tự nhiên để che mắt thiên hạ…
Haizzz… ông trời ơi… ông có ghét thì nói tôi 1 tiếng chứ…
Đt hỏng tụi bạn phòng thì nay không đi học còn tụi cùng khoa thì không biết đi đâu mất rồi… thảm vl…
Hơn 5h mà tôi vẫn ngồi đực ở đây (nhưng trong cái rủi ló cái may)
– Thành ơi sao em chưa về đợi ai à…
Tôi quay lại nhìn ơ chị… là chị họ tôi…
– Chị Hằng hả…
– Không phải tao thì là ai mày, sao lại ngồi ở đây…
– Dạ em… em (tôi không thể nói cho chị biết được, nếu nói thì còn gì là thanh danh nữa)
Tôi lúng túng cúi đầu xuống…
– Ủa ai tìm em là Thành ơi…
– Hả ai cơ chị (tôi ngẩng đầu lên nhìn)
Trời tiêu rồi là Bông và nhỏ Trang…
Nàng đang đứng cạnh bà Hằng…
– 2 Em là bạn của em chị à (bà Hằng hỏi)
– Dạ chị còn chị là…
– À chị là chị của ku Thành em…
Bà Hằng nhìn Bông 1 lúc rồi nhìn đểu qua tôi…
Tiêu rồi tiêu rồi Bông ơi là Bông sao em không tới từ lúc anh thi đấu mà lại tới ngay cái lúc anh bị lâm vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc thế này…
– Thôi em với ku Thành nói chuyện đi chị đi có việc…
– Dạ thưa chị (nàng nói)
– Ơ(nhận thấy tình cảnh lúc này không thể để chị đi ngay được thà cho chị biết chuyện mình rách quần cũng được còn hơn là để Bông… ôi tôi thật sự không thể nghĩ tới cảnh tiếp theo sẽ thế nào nữa)
Tôi nhanh như cắt nắm lấy tay chị vào mình…
– Ơ cái thằng này mày…(chị tôi bất ngờ trước hành động lạ lùng từ tôi)
Tôi ghé vào tai chị cố gắng nói từng chữ…
– Chị ơi em… em bị rách quần hiz hiz…
– Hả cái gì mày rac… ưm ưm…
Tôi lấy tay mình bịt miệng bả lại rồi liếc mắt cho chị nhìn về phía Bông và nhỏ Trang…
Rồi chị kéo tay tôi ra và nói…
– Tao biết rồi bỏ ra…
Chị đứng lên nhìn tôi rồi lại nhìn Bông cười cười không biết là ý gì nữa đây…
Nhỏ Trang và Bông ngơ ngác không biết tôi và chị Hằng đang nói gì lúc nãy…
– Cái thằng hết tiền thì nói sao phải nói nhỏ cho chị biết…
Bả còn xoa đầu tôi nữa cơ chứ (thôi nhịn lần sau báo thù)
Nói xong chị cởi áo khoác ra và ném cho tôi…
– Áo chị dơ quá em đem về giặt hộ chị với hì (bả cười giả tạo) và kèm theo lời thì thầm vào tai tôi…
– Nể con bé bạn gái mày nên tao giúp đó, lấy mà che và giặt luôn cho tao nhớ xả comfort đó biết chưa…
Tôi đần mặt ra từ lời đe dọa từ bà Hằng…
– Hì em là bạn của ku Thành lâu chưa sao chị không biết vậy rồi bả nhìn sang tôi…
– Ranh con có bạn gái xinh mà không giới thiệu cho chị mày biết…
– Ơ chị nói cái gì vậy…
Tôi bị chọc thì không sao chỉ có Bông thôi…
Nàng không nói gì chỉ cúi đầu xuống như muốn núp sau nhỏ Trang để tránh ánh mắt của tôi và chị…
– Hì em gì ơi đi dạo với chị đi hì hì…
Nàng hơi ngỡ ngàng trước hành động của chị tôi…
Không đợi nàng trả lời bà Hằng dắt lấy tay Bông đi và không quên liếc ánh mắt sắc bén về phía tôi…
Rồi nhỏ Trang cũng theo luôn…
Vâng kế hoạch điệu hổ ly sơn đúng là bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn hiệu dụng…
Lấy áo khoác cột ngang eo giống như 1 người đi phượt hề hề, chủ yếu là che cái chỗ rách…
Tôi bước đi chậm chạp đến trạm xe bus…
Lần này gặp bác Trường…
– Sao nay về muộn vậy mày (bác hỏi)
– Ơ dạ cháu đa banh ạ…
Trên xe nay hết chỗ nên tôi đành đứng cạnh cây cột líu ríu…
– Mà sao mày cứ đứng cạnh cái cột vậy ra kia mà bám không t mà thắng gấp là u đâu đó…
Tôi lơ lời bác vừa nói mà cứ líu ríu ôm lấy cái cột…
– T nói mày có nghe gì không vậy.(Bác gắt lên)
– Mà mày buộc cái gì vậy, quần mày bị gì…
– Dạ làm gì có(tôi gắt lên không cho bác nói hết)
Bác Trường hơi bất ngờ khi tôi lớn giọng rồi cũng im lặng chuyên tâm lái xe…