Thời học sinh oanh liệt
Chương 16
Vậy là sao, mẹ Nhi tưởng tôi là bạn trai của nhỏ sao…
– Mẹ ơi…
Nhỏ đang chuẩn bị giải thích thì bị mẹ nhỏ cắt ngang…
– Con sao vậy Nhi tại sao con lại giao du với cái hạng người này vậy còn TUẤN thì sao…
Nói rồi mẹ nhỏ nhìn sang cậu thanh niên kia…
Tôi vô cùng tức giận trước lời nói chê trách từ mẹ nhỏ, nhưng tay tôi lại bị nhỏ siết lại như muốn nói rằng tôi phải kiềm chế…
Tình hình căng thẳng… diễn ra, và rồi anh 2 nhỏ Nhi phá tan bầu không khí đó bằng câu nói vui vẻ…
– Thôi… không có gì to tát đâu mẹ ơi… thôi con cũng đói rồi ăn cơm thôi mọi người…
Và thế là gia đình nhỏ và tôi cùng ngồi vào bàn… sóng gió vẫn tiếp tục… ập đến…
Trong bữa ăn tôi cũng chẳng còn gì là tâm hồn ăn uống như lúc nãy nữa…
Vì mẹ nhỏ…
– Cậu là gì của bé Nhi là tôi…
Mẹ nhỏ nhăn mặt hỏi…
– Dạ là bạn ạ…
– M đừng có mà xạo nãy t thấy m nắm tay bé Nhi mà – thằng Tuấn lớn tiếng…
Chỉ có anh và bố nhỏ là im lặng không nói gì…
Trời gia đình này phụ nữ là to nhất à…
Mẹ nhỏ vẫn tiếp tục tra khảo và tung ra những lời mà thật sự tôi phải cố gắng kiềm chế…
– Tôi không quan tâm dù cậu có là bạn thân hay bạn trai Nhi thì tôi khuyên cậu đừng có mà nằm mơ mà đụng đến con gái tôi… vì cậu chỉ là…
– MẸ ĐỪNG NÓI NỮA…
Nhỏ Nhi nhìn mẹ mà nước mắt đã lăn dài trên má…
Lúc này thì bố Nhi mới bắt đầu lên tiếng nhưng cũng chỉ là có lệ mà thôi…
– Em à…
– Anh để em nói tiếp…
Mẹ nhỏ không quan tâm đến thái độ của nhỏ…
Tôi gần như tức nước vỡ bờ nên thành ra…
Tôi đứng dậy trước gia đình Nhi…
Mẹ và nhỏ bất ngờ trước hành động của tôi…
– Dạ thưa 2 bác thưa anh…
– Cháu biết trong mắt 2 bác là cháu chỉ là thằng nhà quê không hơn không kém và đúng là cháu không có tư cách gì để thành người yêu của Nhi…
– Như thưa 2 bác thật sự có sự hiểu nhầm ở đây, cháu và Nhi chỉ là bạn thôi ạ tôi nói mà nhìn sang nhỏ…
– Nếu ngay cả làm 1 người bạn của Nhi mà không được thì cháu xin lỗi, cháu sẽ không gặp Nhi nữa…
Rôi nhỏ Nhi quay sang nhìn tôi mắt đã đẫm lệ như muốn nói gì với tôi lắm…
– Cháu xin phép phải về sớm ạ… mình về đây Nhi…
Tôi cúi đầu chào rồi bước ra về…
Đi được vài phút…
Haizzz… tưởng đến nhà nhỏ làm gì hóa ra tới ăn cơm rồi giờ thành ra như vậy…
1 lúc sau thì có 1 giọng từ phía sau…
– Nek anh đi đâu vậy…
Tôi quay lại nhìn thì thấy nhỏ đang í ới…
Lại gần thì thấy mắt vẫn còn đỏ hoe nhưng sắc thái thì đã lấy lại được vẻ tinh nghịch như ngày nào.
– Tôi đi về chứ đi đâu…
– Ơ anh chờ tôi với…
Nhỏ chạy tới đi bên tôi…
2 Đứa đứng dưới trạm chờ xe bus…
– Này cô tính đi theo tôi à… – Tôi hỏi…
– Uk vì ngày hôm nay anh vẫn nợ tôi mà…
Xe bus tới, tôi tính về nhà bác Trường mượn cây đàn…
– Nè giờ đi đâu vậy…
– Đi về…
– Mà về đâu…
– Về nhà…
Tôi trả lời cộc lốc vì vẫn còn bực chuyện mẹ Nhi lúc nãy…
– Thôi mà tôi xin lỗi chuyện lúc nãy mà…
Nhỏ lay cánh tay rôi…
Tôi không nói gì, rồi nhỏ cũng im lặng cho tới lúc xe dừng…
– Đi thôi… – Tôi nói…
Về tới nhà bác Trường thì thấy đã khóa cửa, tôi liền lấy chìa khóa mà bác cho để mở cửa…
Tôi bước vào nhà tiến tới cái tủ lạnh của bác…
Mở ra thì thấy còn 5 lon ken…
Tôi ôm hết ra khui uống…
“TẠCH…”
Tiếng khui nắp… hơi bia bay lên xộc vào mũi tôi.
Tôi lấy tu luôn uống lấy uống để vì muốn quên đi tất cả chuyện của ngày hôm nay…
– Nek anh bị sao vậy…
Nhỏ Nhi nhìn tôi…
– Không sao cả…
– Không sao mà cứ im lặng từ nãy đến giờ vậy, tôi có gì không phải nào tôi chỉ…
– Cô bớt đi…
Tôi cắt ngang…
– Hôm nay tôi mệt mỏi lắm cô đi về đi…
– Không tôi không về tôi phải giải thích với anh mọi chuyện…
Tôi không nói gì chỉ im lặng…
Nốc hết 5 lon ken mà vẫn không quên được cơn bực tức ngày hôm nay, tôi tính bò lên giường nằm…
Ngủ tới gần 9h… tôi tỉnh dậy vì mắc tiểu…
Vào nhà vệ sinh thì thấy nhỏ Nhi vừa tắm xong, sax nhìn nhỏ chỉ quấn khăn lên người, lộ cái phần dưới kèm thêm đôi chân trắng nõn…
– Sax sao cô còn chưa về… mà cô lấy đồ đâu ra mà thay…
– Tôi mua đồ rồi với lại về sao được tôi còn phải giải thích cho anh nữa…
– Tôi không nghe gì hết cô về đi…
Tôi vẫn tiếp tục lên giường nằm thì con nhỏ đã ngồi bên kia giường nói lớn…
– Dậy đi đừng ngủ nữa…
– Ngủ rồi đừng có làm phiền…
– Ngủ mà còn nói được à… anh dậy đi…
Tôi nhắm mắt lại thì cái hình ảnh kích thích lúc nãy nó lại hiện ra, ôi tôi muôn gạt nó ra mà không thể…
Nhỏ vẫn tiếp tục hối tôi dậy… và lần này tôi không thể kiềm chế được nữa…
Tôi ngồi dậy rồi kéo nhỏ Nhi vào và… và tôi đè nhỏ xuống giường, 2 tay tôi ghì chặt tay nhỏ xuống mặc cho nhỏ ra sức gồng lại chống trả…
– Anh… anh… anh muốn làm gì?
Nhìn nhỏ hoảng sợ má bắt đầu hồng lên từ khi nào…
Tôi cố gắng tránh né cái khuôn mặt xinh đẹp kia mà tiến gần ghé môi mình vào tai nhỏ thì thào…
– Tôi nói cho cô biết, hiện tại trong tôi đang hình thành 2 thứ đối nghịch là lý trí và bản năng… Hiện tại thì lý trí đang làm chủ, vậy nên tôi khuyên cô đừng nói nữa mà để yên tôi ngủ… Cô mà để bản năng lấn át thì tôi tin rằng cô sẽ biết hậu quả sẽ khôn lường như thế nào đấy…
Nói rồi tôi ngước đầu lên nhìn nhỏ…
Nhỏ Nhi thì im lặng không nói câu nào, mà thay vào đó là hơi thở hơi gấp gáp…
Tôi nhìn nhỏ và còn cái thứ phập phồng bên dưới cổ nàng thì thôi…
Các bạn tự hiểu… và thầm rủa cho cái thứ kinh khủng dưới kia của tôi đừng thôi ngọ nguậy mà hành hạ tôi nữa…
Rồi tôi buông tay nhỏ ra trở về vị trí cũ kèm theo lấy cái gối ôm…
Chắc các bạn cũng biết tôi lấy làm gì nhỉ…