Thời học sinh oanh liệt

Chương 18



Phần 18

Một giờ chiều, tới trường…

Hôm nay trường tôi mở nắp cống để dọn dẹp thành ra mùi hôi từ cống phả vào không khí hôi thôi rồi…

Nói chung là quá hôi…

Đang đứng đợi thang máy thì thằng Phương nó lên tiếng…

– Má nhìn nắp cống mở ra thế này thì lát nữa cũng có đứa lọt cho xem…
– Sao m biết… – tôi hỏi…
– Uk thì t đoán vậy thôi…
– M là chúa đoán sai, chỉ được cái to mồm – thằng Công đá xoáy…

Cơ mà chúng tôi cũng nên phải bỏ cái mác danh chúa đoán sai của nó ra vì công nhận là cái mồm nó thối thật…

Bằng chứng là khi hết 2 tiết chúng tôi nhanh nhẹn ra chờ thang máy thì…

1 bạn nữ đi từ cầu thang ký túc xá bước xuống, không biết mắt mũi để đâu thành ra…

“TỎM…”

Âm thanh đó vang lên… nước cống bay lên sàn tùm lum, còn cô bạn kia thì đã đứng trọn dưới bãi nước đó… eoooo…

Cả đoàn xếp hàng nhìn về phía bạn nữ… ôi… mà chẳng có ai dám cười chỉ có mỗi thánh Lộc là mặt nó dày nhất, nó cười hả hê…

Nhỏ lúng túng khóc lên…

– MẸ ƠI… LÀM SAO ĐÂY… HU HUHU…

Thế thôi, tôi và thằng Phương bước ra kéo ẻm lên chứ để ẻm ở đó chắc… thôi tôi không dám tưởng tượng nữa…

Cơ mà bước vào thang máy thì khác bọn tôi cùng cả mấy người trong thang máy lúc này như được thả ga, chúng tôi cười muốn rớt cả miệng…

– Nghe nói nay cúp nước đó hahaha…

Xong luôn kiểu này thì chỉ có nước xài thuốc tẩy mới hết kkkkk.

Thằng Phương chêm vào cuộc bẩn bựa…

– Ha ha tối nay nhỏ đó khỏi ứ ứ… ứ luôn haha…

Kết thúc buổi chiều đang ra về thì có tiếng gọi từ phía sau…

– THÀNH ƠI… – là nàng…

Bọn bạn tôi nhìn ồ lên…

– Ôi vcl, thôi về bay cho bọn nó gặp nhau kìa hahaha…
– Hì Bông đi đâu thế?
– Ơ hết tiết thì mình về thôi Thành hỏi gì kỳ vậy…

Sax lại hỏi ngu nữa rồi…

– Ơ… ơ.

Tôi như bị chặn họng lại vì bị nàng troll vừa rồi…

– Hì. Thành nhận được đồ mình gửi chưa?

À mình nhận được rồi, và tôi chợt nhớ ra là cần nói với nàng về tấm hình kia…

– À… nè… b…
– Nhận được rồi thì Thành nhớ học chăm chỉ nha hì…

Nàng cắt ngang câu hỏi ấp úng của tôi…

– À hì mình biết rồi, mà công nhận mình đọc thấy dễ hiểu ghê khác với sách mình đọc ngoài kia lắm…
– Thành khen thì mình nhận hì hì – nàng nhìn tôi cười…

Tôi thì cảm thấy rất vui, cơ mà sao tôi lại không thấy nàng đề cập đến tấm hình đó vậy…

Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/

Tôi xin phép gọi trong tâm trí, Thảo Dương là Nụ nhé vì cũng quen rồi…

– Nè Bông ơi…
– Hả gì vậy?
– Bữa trước á…
– Uk mình vẫn nghe nè…
– À bữa trước… Bông về với chị mình á, chị… chị mình nói gì với Bông vậy có kể gì về mình không?

Nàng bỗng đi chậm lại rồi ngước sang nhìn tôi và Nụ cười với tôi…

– Không biết là ý gì đây…
– Uk thì có gì đâu… mình với chị Hằng chỉ nói chuyện bình thường thôi mà… với lại chị còn kể… hì hì…

Nàng không nhìn tôi mà chỉ cười tủm tỉm…

– Biết là có biến nên tôi cũng hỏi khéo…
– Chị mình kể gì vậy?
– Hì hì không nói cho Thành biết được…
– Hả, cậu nói cho mình biết đi mà, chị mình kể gì vậy@@?
– Không được, mình không nói được mà – nàng vẫn nhìn tôi cười…

Tôi thì méo mặt ra, không biết cái bà chị kia kể gì cho nàng mà sao nãy giờ nàng cứ cười hoài vậy…

Và bỗng tôi lại cảm thấy hơi lạnh lạnh sống lưng thì…

– Thành ơi – là bà chị tôi…

“BỐP”

– Ui da…

Bả đánh mạnh vào cái tay đau của tôi…

– Ơ m bị làm sao vậy?
– Ở đâu có đâu hì…
– Không có sao m lại la toáng lên vậy?
– Hì hì tại thấy chị nên em vui quá mà…
– Tao không tin được, đưa tay đây coi nào…
– Ơ em có bị làm sao đâu…

Mãi 1 lúc sau thì bả mới buông tha cho tôi…

– Mà thôi chị về trước đây…
– Dạ…
– Bé Dương ơi chị về nha à không phải là Bông mới đúng chứ hì hì…

Bả nhìn 2 đứa tôi tủm tỉm cười…

– Dạ chị…

Nàng hơi ngạc nhiên rồi nhìn sang tôi…

– Ơ…

Tôi cố tình nhìn sang chỗ khác tránh ánh mắt của nàng…

Sau đó 2 đứa ra trạm xe bus…

Vừa tới nơi thì trời cũng đã đổ mưa, 2 đứa chạy nhanh tới trạm…

Hôm nay người đợi xe cũng hơi đông nhưng chủ yếu là trú mưa thì phải, do vậy nên chỗ đứng cũng khá hạn chế…

Tôi và Nụ phải đứng líu ríu ngoài vìa hiên…

Mưa mỗi lúc 1 lớn, thành ra mỗi khi mưa theo gió tạt vào thì những người đứng ở ngoài lãnh trọn…

Tôi thì không nói gì vì thấy nàng cứ im lặng từ sau buổi nói chuyện cho tới giờ, cho tới khi tôi bắt đầu lên tiếng…

– Mưa lớn quá cậu nhỉ…

Mưa rớt độp độp trên mái che lấn át cả tiếng nói của tôi…

Không biết nàng có nghe tôi nói gì không nữa còn tôi sau khi vẫn thấy nàng im lặng thì tôi cũng không dám hỏi thêm câu gì nữa mà chỉ nhìn ra đường…

Cơn mưa trắng xóa kèm thêm gió thổi vào trong khiến ai cũng suýt xoa lên vì lạnh…

Tôi đứng trước che cho nàng nên cũng ướt gần cả nửa người, và bỗng nàng bắt đầu lên tiếng phá tan sự im lặng của 2 đứa…

– Thành lại đi đánh nhau phải không…
– Ơ đâu có mình… – tôi chối liền…

Nàng quay sang nhìn tôi nói thêm…

– Nè…
– Hả sao vậy?
– Còn đau lắm không…
– Ơ hì không sao hết hì hì…

Rồi thôi xong luôn không đánh mà lại khai, ngu thật…

Nàng vẫn nhìn tôi…

– Nè…
– Ơ gì nữa vậy?

Tôi quay sang thì thấy Nụ đang long lanh đôi mắt nhìn tôi…

Không biết là nàng đang khóc hay là do nước mưa đọng lại trên má nàng mà tôi thấy em đang nhìn tôi bằng ánh mắt như chứa đầy sự yêu thương lắm…

– Cậu có biết là cậu nói dối dở lắm không?

Nàng cười trong mưa…

– Ơ… mình không biết… nhưng mình xin lỗi… tại… tại lúc đó chị Hằng đứng đó nên… mình…

Tôi không biết nói gì thêm để che lấp đi cái sai của mình…

– Thôi, xe tới rồi mình về trước nha…

Nàng cắt ngang lời nói của tôi…

Xe đã tới trạm…

Hơi nóng từ xe phả ra kèm theo hơi từ mặt đường bốc lên hòa vào gây ra 1 cảm giác thật khó chịu…

Đám người trên xe bước xuống rốt rít tìm chỗ trú, còn nhóm người chờ xe thì lại nhanh chân bước lên kèm theo 1 vài câu nói trong đám đông…

– Xe tới muộn quá, ướt hết rồi…
– Gừ uuu… lạnh quá…
– Nhanh đi…
– Nè Thành về cẩn thận nhé, đứng sát vào trong đi con chừng bị cảm lạnh đấy…

Nàng cười nói với tôi…

Tôi vẫn tưởng nàng giận mình chuyện lúc nãy…

– Ơ hì mình biết rồi bái bai mai gặp lại…

Nàng đi được 1 lúc thì bây giờ tôi mới cảm thấy lạnh lạnh… tay tôi bây giờ đã trắng bạch ra…

Xe đi thì 15p sau chuyến của tôi mới tới…

Nay không gặp bác Trường…

Về tới phòng thì đã ngửi thấy mùi khét rồi…

– Vl bay nấu cái gì mà khét lẹt vậy…
– Sặc cá của tao – thằng Nam hối hả bỏ vào trong…

Tắm xong, đang bước ra ngoài thì có dt từ nhỏ Nhi…

– Alo tôi nghe nè…
– Đang làm gì đó?
– Tôi mới tắm xong, sao vậy có chuyện gì không?
– Thế cứ phải có chuyện thì tôi mới được gọi cho anh à?
– Ơ đâu có hì, mà cô muốn nói gì với tôi à?
– Uk… thì tôi muốn anh…

Tuần sau tôi nhờ anh tới nhà tôi chơi nữa nha…

– Sax, oh shit cô hâm hả, lần trước tôi bị mẹ cô củ hành chưa đủ à, bộ cô muốn tôi chết không toàn thây à…
– Nhưng anh đã biết về quá khứ của mẹ tôi mà…
– Dẫu biết là vậy nhưng nếu tôi có hiểu cho mẹ cô thì tôi vẫn bị củ hành như thường à…
– Uk thì anh cứ tới đi lần này tôi sẽ sắp xếp mà…
– Sắp gì mà sắp nói chung là không được đâu…
– Đi mà anh là bạn tôi mà, đi mà đi mà…
– Ơ…

Tôi không biết nói gì…

– Im lặng có nghĩa là đồng ý rồi nha… thôi tôi cúp máy đây…
– Ơ khoan đã…

Cúp đt mà tôi cảm thấy như tận thế sắp tới luôn rồi, mong sao cái ngày đó sẽ không bao giờ tới…

Chương trước Chương tiếp
Loading...