Thời học sinh oanh liệt

Chương 20



Phần 20

2 ngày sau đi học tôi không gặp Dương nữa, đến cả ra đón xe bus cũng không thấy nàng…

– M có tính lên xe không vậy Thành – tiếng bác Trường hối…
– Dạ cháu lên liền…

Và tới ngày hôm sau tôi thật sự phải suy nghĩ lại chuyện giữa tôi và em…

Ngày đó là ngày ĐẶC BIỆT của tôi…

Hôm nay học toán cao cấp chung với Nụ, và nàng ngồi cạnh tôi…

– Thành nè…
– Hả gì vậy?

Tôi vẫn còn hơi buồn về chuyện cũ…

– Lát nữa ra về Thành chờ mình về chung với nha hì – em cười với tôi…
– Uk hì mình đợi mà…

Hôm nay giảng viên kiểm tra thường kỳ nên trong đề cương có nhiều câu, thầy tôi đọc câu nào thì có ai đồng ý lên làm, đúng là 10 điểm còn sai thì về chỗ…

– Câu G có em nào lên làm không?

Tôi không để tâm cho lắm vì mình có điểm rồi và rồi bỗng tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đang mưa rất lớn trắng xóa…

Rồi tôi bỗng giật mình…

– CHẾT RỒI…

Và thế là tôi chào cờ đứng trước lớp, hành động của tôi đã gây sự chú ý cho cả lớp…

– Em kia, em muốn làm câu G à? – Thầy hỏi…
– Ơ dạ không có ạ…
– Không có sao lại đứng lên?
– Dạ em… em – tôi không biết nói sao…
– NGỒI XUỐNG…

Dạ, rồi cả lớp cười tôi nhìn sang Nụ thì thấy nàng đang che miệng cười khúc khích…

Thật ra tôi chào cờ trước lớp cũng là vì… haizz nhắc lại mà nhớ ghê, lúc tôi thấy trời mưa là tôi nhớ ra tối hôm qua cả 7 thằng giặt đồ, rồi tới sáng thằng nào cũng nhờ tôi cất giùm nhưng mà tôi lại quên… hiz hiz kỳ này chắc cả 7 thằng đêm nay về ở truồng luôn quá…

Kết thúc buổi học tôi bước vội ra về thì có tiếng nói quen thuộc sau lưng tôi…

– Nè chờ mình với – nàng chạy đến tôi rồi hờn dỗi…
– Mình đã bảo ra về là chờ mình mà…
– À ừ mình xin lỗi mình quên hì hì – tôi mặt lúc này rất buồn…
– Mà hôm nay Thành sao vậy bộ không muốn nói chuyện với mình à?
– Ơ đâu có mình…
– Hì mà thôi bây giờ đi với mình nè…
– Ơ đi đâu cơ?
– Đi rồi Thành sẽ biết – nàng kéo tay tôi đi…

Ra tới cổng thì nàng đưa tôi chìa khóa xe đạp điện…

– Giờ đi đâu?
– Hì ra chợ đi…
– Uk…

Trời mới mưa xong không khí giờ mát mẻ ghê…

Ra tới chợ, tôi dắt xe đi gửi rồi cùng nàng đi…

Không để ý nàng mua gì cả vì trong tôi lúc đó như cảm thấy vẫn còn giận em lắm…

Được 15 phút sau thì nàng gọi…

– Nè nhìn gì vậy ông tướng?

Tôi quay lại thấy 2 tay em đã trĩu đầy thực phẩm…

Tôi lại lần nữa rối bời trước em…

– Về thôi – nàng nói…
– Uk hì Bông đưa mình cầm giùm cho…
– Hì cảm ơn nha…

Trên đường chạy xe về nhà nàng…

Em ngồi sau xe không ôm, hát những bài hát mà tôi từ trước đến giờ không biết, mà nàng lại hát bằng tiếng hàn nữa chứ…

Chạy thêm được 1 lúc thì cơn mưa ác ôn tự nhiên ập tới…

Tôi 1 tay cầm lái 1 tay che mưa vì mưa nặng hạt đập vào mặt rất rát…

Cuối cùng tôi quyết định tấp vào vỉa hè nhà người ta…

Gác chân chống xuống tôi gạt nước mưa ra khỏi người nhưng chỉ cho có lệ thôi…

Ngó sang Nụ thì thấy em đang búi tóc lên để lộ gò má trắng hồng…

– Nè nhìn gì vậy?
– Ơ mình nhìn mưa…
– Hì Thành lại nói dối nữa rồi…
– Ơ… – tôi ấp úng…
– Nhìn mưa thì phải nhìn ra ngoài chứ sao lại nhìn mình…
– À thì…

Tôi như bị cùng đường trước cái lý lẽ không ra gì của mình…

– Mà mưa lớn quá Thành ha…
– Uk mưa lớn gê hì…

Đợi 15p sau mà mưa vẫn không ngớt, rồi tôi quyết định…

Thôi cũng sắp tới nhà Bông rồi hay mình đi luôn đi chứ chờ ở đây thì không biết khi nào thì mưa mới tạnh…

Nàng nhìn tôi…

– Nhưng mưa còn lớn lắm Thành ơi hay để mưa nhỏ rồi về cũng được mà…
– Uk tại mình sợ trễ thôi…

Nói rồi nàng cũng đồng ý…

Thế là tôi ngồi trước che hết cho em…

Chạy về tới nhà nàng thì cũng phải công nhận là ức ghê…

Đến nơi thì mưa cũng tạnh hẳn cũng may là có cái áo khoác che không thì…

– Thành nè…
– Uk…
– Bữa nay Thành ăn tối với mình nha…
– Ơ mình mình… – tôi lúng túng…

Rồi cuối cùng tôi cũng đồng ý…

2 Đứa vào trong nhà…

– Thành tắm đi coi chừng cảm lạnh đó…
– Uk hì…

Tôi bỏ vào nhà tắm…

15 phút sau tôi mở cửa thì đã ngửi thấy mùi thơm từ đồ ăn phả vào không khí…

Thơm quá, hiz bụng lại đói cồn cào rồi…

Bước ra bàn ăn thì đang thấy Nụ đang sắp đồ ăn lên bàn…

Nhìn thấy món canh kia có vẻ hơi lạ nên tôi hỏi nàng…

– Ủa Bông nè…
– Hả – nàng quay sang…
– Đây là canh gì vậy?

Nàng nhìn tôi cười rồi lắc đầu…

– Là CANH RONG BIỂN ĐÓ…
– Ơ… hì nhìn trông lạ ghê đó hì hì… ơ mà còn món này nữa?
– Là kim chi đó Thành…
– Sao vậy? – Nàng hỏi…
– À ừ tại mình thấy mấy mòn này lạ quá… với lại mình chưa thấy bao giờ…
– Hì đây là món ăn Hàn Quốc đó, Thành thấy lạ là đúng rồi, à mà Thành ngồi xuống đi, mình còn vài món nữa là xong à…
– Uk…

Vài phút sau thì trước mắt tôi là 1 bàn ăn thịnh soạn, nhìn vào là chỉ muốn buông đũa…

Nàng ngồi xuống đối diện tôi, trông Nụ có vẻ mệt…

Tôi lấy cho nàng khăn giấy…

– Nè cậu lau mồ hôi đi, mà sao lúc nãy không để mình phụ cho mà lại để làm 1 mình vậy?
– Thành là khách mà sao lại để bạn mình làm được chứ hì, à thôi Thành ăn đi để nguội ăn không ngon đâu…

Nói rồi nàng múc cho tôi 1 bát canh rong biển…

– Thành thử món này trước đi…
– Uk để mình tự làm cũng được mà ^^
– Phải công nhận là nàng khéo tay thật…
– Ngon không?
– Uk hì ngon ghê, mà bình thường trước bữa ăn người ta thường ăn cơm trước rồi mới chan canh mà sao…
– Hì, vì nay là ngày đặc biệt…
– Mà ngày gì cơ, nay đâu có phải lễ kỷ niệm gì…
– Hì Thành đoán đi…
– Ơ vậy thì mình chịu…
– NGỐC…

Nói rồi em mỉm cười, cúi xuống hình như là đang lấy cái gì đó…

– Sinh nhật vui vẻ nha… hì…

Nàng đưa tôi 1 hộp gì đó…

– Quà của Thành nek…

Nàng đon đả tặng cho tôi…

Tôi thì bây giờ mới ngố ra vì nay là sinh nhật mình…

Hiz từ bé tới giờ thì nàng là người đầu tiên chủ động tặng quà sinh nhật cho tôi…

Trừ gia đình mình…

Tôi cảm thấy hơi bồn chồn trong người hay có thể nói là 1 cảm xúc vui sướng gì đó… lạ lắm…

Đang tính hỏi nàng chuyện sao biết nay là sn mình thì…

– Thành đang thắc mắc tại sao mình biết phải không…
– À ừ mình cũng không biết…
– NGỐC…

Em lại mắng tôi, rồi nàng chỉ về cái thẻ sinh viên trên cổ tôi…

– Đó, giờ Thành biết chưa…

Tâm trạng tôi lúc đó thật sự là không biết diễn tả như thế nào, nhìn em tinh nghịch cười với tôi, đôi mắt em…

– Mà Thành có biết tại sao mình lại nấu món canh này cho Thành không?
– À ừ chắc đây là món canh mà Bông thích nhất phải không… hì hì…

Tôi gãi đầu trả lời mà không biết có đúng không…

– Em che miệng cười, không phải đâu ông ơi, ở Hàn Quốc, canh rong biển là món không thể thiếu trong mõi dịp sinh nhật…
– Nhưng sao lại nấu món canh rong biển?
– Hì tại vì món này ngoài bổ dưỡng thì đó còn là một biểu tượng cho lòng tôn kính và biết ơn đến người đã mang nặng đẻ đau mình. – Nàng nhìn tôi trầm lặng…
– Ừ hì mình biết rồi, không ngờ món canh rong biển này lại ngon và ý nghĩa như vậy… cảm ơn Bông nha…
– Hì không có gì…
– Hì lần sau sinh nhật Bông mình phải hậu tạ mới được ^^

Nàng bỗng trầm hẳn sau khi nghe tôi nói…

– Ơ có chuyện gì vậy mình nói có gì không đúng à, nếu sai thì mình xin lỗi… – tôi nói…
– Không có đâu, tại… hì…
– Tại gì vậy?
– Tại sinh nhật của mình qua rồi… – ánh mắt nàng hơi buồn…

Tôi không biết lý do là sao nàng buồn, cho tơi khi chị Hằng buột miệng nói cho tôi biết, thật ra là sinh nhật của Nụ là từ hồi hè…

Lúc đó Nụ mới về Việt Nam không ai quen biết ngoài nhỏ Trang, sinh nhật nàng diễn ra chỉ có Nụ và nhỏ Trang, bố mẹ nàng không về nên thành ra chỉ gửi thư chúc mừng cho Nụ, nên buổi sinh nhật chỉ có mình nàng là cô đơn 1 mình ở đất Sài Gòn, nghĩ mà buồn thay cho nàng…

Nhìn nàng mắt hơi đỏ nên tôi cắt ngang nè giờ mình đi chơi đi…

Nàng lau mắt nhìn tôi…

– Đi đâu bây giờ, Thành cũng phải về đi chứ không lát nữa trời lại mưa thì…
– Hì nay là sinh nhật mình mà, Bông đi dạo với mình đi…
– Ờ… vậy thì Thành chờ mình dọn dẹp rồi đi nha…
– Uk để mình phụ cho – tôi nhanh tay giúp nàng…

Dọn dẹp xong tôi và nàng 2 đứa vẫn mặc đồng phục trường dắt xe ra khỏi nhà…

Khóa cửa xong thì em ngồi lên xe bám nhẹ vào áo tôi…

– Hì… đi thôi…
– Trời về tối sau cơn mưa lạnh ghê – tôi nói…
– Uk, mà giờ đi đâu vậy Thành?
– Ơ thì hiện tại mình cũng không biết nữa hì, thì cứ đi rồi tính tiếp…
– Uk tùy Thành hì…

Chúng tôi bon bon trên đoạn đường dài gió thổi vào mang theo hơi nước làm tôi nổi cả da gà lên mà suýt xoa…

– Cậu lạnh hả?

Em ngước lên nhìn tôi…

– Hì có đâu hơi hơi à…
– Hì lại nói dối nữa rồi, biết thế sao lúc nãy không bảo mình lấy áo khoác cho…
– Ơ à hì… mình không sao đâu đi 1 lúc là ấm liền à…

Rồi em cũng im lặng để tôi đèo, giờ này thì đường cũng đã thưa người dần có lẽ họ đã trở về và đang sum họp vui vẻ ăn cơm bên gia đình chỉ có mỗi Nụ thì khác…

– Nè Bông, tụi mình đi ăn chè đi…
– Uk, nhưng mà giờ trời lạnh vậy ăn chè Thành không sợ bệnh à?
– Hì hì có sao đâu ăn chè giữa trời lạnh như thế này thì mới gọi là lấy độc trị độc chứ…

Tôi lại bắt đầu cái triết lý cùn của mình…

– Xạo quá đi – rồi em đánh nhẹ vào eo tôi…

Ra quán ở vỉa hè tôi gọi cho mình chè thập cẩm còn nàng thì ăn chè trái cây…

“Co… ộp”

Tôi nhai phải đá, ui, lạnh chết đi được, Nụ nói đúng, ăn chè giữa cái thời tiết như thế này thì… đúng là lạnh nay càng thêm lạnh…

– Hì lạnh rồi chứ gì? Mình nói rồi mà…
– Ơ cũng hơi hơi hì hì…
– Mà bây giờ đi đâu ta – tôi nói…
– Hì giờ ra công viên đi…
– Uk cũng được…

Tới nơi tôi nhanh chóng tìm nơi gửi xe gần nhất…

Chạy tới chỗ nàng thì 2 tay em đã cầm 2 ly trà sữa…

– Nè của Thành đó…
– Ừ cảm ơn Bông nha…

Tôi cười toe nhận lấy ly trà sữa…

Rồi 2 đứa đi dạo, đi được 1 lúc thì em nói tôi…

– Thành nè, cậu có biết bài thơ nào không, đọc cho mình nghe đi – em nhìn tôi cười…
– Ơ mình… mình…

Nàng lại nhắc đến cái thời cấp 3 của tôi, lúc đó tôi nói thật là chúa ghét môn văn, thành ra vào giờ văn tôi toàn đánh caro với lại ngủ là chính, ơ cơ mà nếu về thơ khác cứ bài nào hay hoặc câu nào chất thì tôi nhớ luôn câu đó…

– À mình cũng biết chút chút… nhưng không thuộc hết… hì…
– Ơ vậy à vậy Thành đọc 1 đoạn đi…
– Hì mà cậu muốn nghe thơ tình hay thơ vui?
– Ơ… thơ tình đi…
– Hì nghe nè nha…

“Trái tim anh đó…”

“Rất chân thật chia ba phần đỏ tươi…”

“Anh dành riêng cho đảng phần nhiều…”

“Phần cho thơ, và phần để em yêu…”

(Trích bài ca mùa xuân 1961)

Tôi đọc xong thì quay sang nhìn thì vẫn thấy Nụ như đang muốn nghe tiếp…

– Ơ hết rồi à…
– Uk hì thì mình chỉ nhớ có vậy…
– Đoạn đó hay quá mà tên là gì vậy Thành…
– Ơ hì mình cũng không nhớ nữa mà mình chỉ nhớ tác giả là tố hữu thôi… hì…
– Uk không sao…
– Nè giờ tới lượt Bông đó…
– Ơ mình á? – Nàng ngạc nhiên…
– Uk…

Tôi nhìn em cười…

Nàng khẽ cúi đầu bắt đầu đọc…

Đầu giường ánh trăng rọi…

Ngỡ mặt đất phủ sương…

Ngẩng đầu nhìn trăng sáng…

Cúi đầu nhớ cố hương…

Nghe được câu đầu thì tôi đã nhận ra đây cũng là bài tôi rất thích khi còn học cấp 2…

Quay sang nhìn Nụ thì đã thấy em thoáng buồn rồi, chắc nàng nhớ nhà lắm, mà cũng phải thôi, xa gia đình lâu như vậy nếu là mình thì chắc không chịu nổi được rồi… hơn thế nữa khoảng cách giữa nàng lại là từ Việt Nam đến Hàn Quốc cũng phải hàng ngàn cây số…

Chương trước Chương tiếp
Loading...