Thú tính
Chương 80
– Cốc! Cốc! Cốc! Các bác ơi! Cho cháu hỏi một chút ạ… – Thảo đứng ngoài phòng bảo vệ chung cư gõ nhẹ vào cửa. Lúc này trong phòng bảo vệ đang có hai người, một người ngồi quay lưng lại với cửa và nhìn chằm chằm lên camera tay cầm một bộ đàm màu đen, trông có vẻ khá căng thẳng, người còn lại trông khá trẻ, đang đứng cầm bộ điều khiển camera PTZ.
– ĐUỔI NGAY MẤY THẰNG ĐÓ RA NGOÀI, CHÚNG NÓ LƯỢN LỜ NÃY GIỜ ĐÓ, CÓ MUỐN BỊ ĐUỔI VIỆC KHÔNG HẢ? – Ông ngồi trong phòng hét lớn vào bộ đàm đến mức Thảo bên ngoài còn nghe rất rõ.
Thảo biết ý, nàng đứng ngoài một lúc đợi cho họ xong việc mới dám tiếp tục gõ cửa, trong phòng hai người có vẻ như đang bàn luận về một đám người không rõ danh tính thời gian gần đây liên tục ra vào chung cư không vì mục đích gì, Thảo nghe thấy lại nhớ đến đám thợ xây trước đây đã từng bắt và định hãm hiếp nàng nhưng bất thành… tất cả cũng nhờ bác Phú cứu giúp. Tuy sợ nhưng lúc này nàng cũng không mấy để ý đến chuyện đó, bởi vì an ninh ở đây đã được thắt chặt hơn rất nhiều… Tầm vài phút sau thấy bên trong im lặng Thảo tiếp tục đi ra phía cửa và gọi nhỏ.
– Các bác ơi!~ – Thảo định gõ cửa thì người trẻ kia nhìn ra ngoài, thấy Thảo khiến anh ta mở to mắt giật mình một cái.
– Vào… e hèm! Mời vào! – Thấy vậy Thảo từ từ mở cửa.
– Em chào anh! Cháu chào bác ạ! – Thảo bước vào phòng chắp tay ở bụng dưới lễ phép chào hai người bảo vệ. Lúc này nàng đang mặc một chiếc váy đen trắng dài tay, phần váy đen dài gần đến đầu gối, bên dưới chân đi giày búp bê màu đen, tóc duỗi dài sang hai bên ngực, môi đỏ da trắng dáng cao… nàng xuất hiện ở đây như một nữ thần hạ phàm vậy, bên trong phòng bảo vệ ám mùi thuốc lá nhưng khi Thảo bước vào đã bị át lại bởi mùi hương thoang thoảng dễ chịu của mình.
– Chị… có việc gì không ạ? – Người trẻ tuổi mắt mở to không thể rời khỏi gương mặt xinh đẹp của Thảo, như kiểu lần đầu anh thấy Thảo vậy.
– Có việc gì vậy cháu? – Ông ngồi trông có vẻ giống sếp đặt bộ đàm xuống vừa hỏi vừa quay ra nhìn Thảo.
– Á!! Giật mình! – Sau khi quay lại thấy Thảo ông liền giật mình hét lên như một ông bê đê. Ông bị mất bình tĩnh một lúc rồi có vẻ như aí ngại điều gì đó rồi nhìn xuống đất. Thực ra người vừa hét lên chính là trưởng bộ phận An Ninh chung cư, ông ta bị Gay thật, nhưng đứng trước vẻ đẹp thiên thần của Thảo cũng phải khiến một người của thế giới thứ 3 như ông mất bình tĩnh vì bị choáng ngợp trước vẻ xinh đẹp của nàng.
– Dạ… cháu có làm phiền mọi người không ạ? Cháu chỉ xin bác một chút thời gian để hỏi về… bác Phú ạ… – Thảo mím môi, theo như tính cách của nàng thì hai má nàng lại hơi ửng hồng lên trông lại càng xinh đẹp.
– Ông Phú… à ông Phú bảo vệ trước đó hả cháu? Người anh cả của chung cư này đấy! Vậy cháu có việc gì hỏi bác Phú sao? – Ông bê đê kia lấy lại bình tĩnh vì chợt nhận ra mình thích đàn ông chứ không phải con gái.
– Ông Phú cái ông già nhất chung cư trông khổ khổ đấy hả anh, à hả chú? – Thanh niên trẻ kia nhanh nhảu nói quên mất buột miệng xưng anh với ông bê đê, chứng tỏ hai người này có chút quan hệ mập mờ.
– Nào! Đồng chí ăn nói cẩn thận, đi rót nước mời khách đi! – Ông bê đê có vẻ nghiêm khắc, nhưng ánh mắt nhìn chàng trai rất nhiều thiện cảm, thậm chí còn đang mỉm cười với anh ta.
Sau một thời gian dài không thấy tung tích của bác Phú, trong Thảo có rất nhiều cảm giác lo lắng, không hiểu sao nàng lại như vậy, dường như nàng đã coi bác Phú như một người bạn thực sự của mình, con gái mà, có lẽ cũng vì một phần có quan hệ bí mật với bác ấy, điều mà không ai biết, đúng cái khoảng thời gian trước khi Thảo cực kỳ thiếu thốn tình dục, bác Phú đã là người thường xuyên bên cạnh tâm sự an ủi Thảo mỗi lúc nàng cảm thấy bế tắc trong việc sinh con đẻ cái, chuyện gì đến cũng phải đến, với một cái dương vật khổng lồ cong tớn, nàng đã có phát sinh với bác Phú, đã có những quan hệ thân mật, mặc dù không phải là chuyện ấy, nhưng cũng động chạm da thịt rất nhiều, nhưng rồi cuối cùng trong một lần đi dã ngoại leo núi cùng gia đình, nàng và bác Phú thực sự đã có một phát sinh nằm ngoài dự tính… Tuy nhiên từ hôm đó trở đi, Thảo cũng không nhìn thấy bác Phú công tác ở đây nữa, nhưng cảm giác mà bác ấy mang lại cho Thảo vẫn còn đây… thực sự nàng không thể quên được nên có lẽ có một chút tình cảm mà lo lắng cho một ông bảo vệ già… còn chưa kể chồng nàng năm lần bảy lượt nhắc đến bác Phú, hầu như là những lần hai người âu yếm thân mật với nhau… điều đó cũng ảnh hưởng đến tâm lý trong tình dục của Thảo rất nhiều.
Hôm nay nàng đích thân xuống phòng bảo vệ hỏi thăm về bác Phú cũng là yêu cầu của Minh, đơn giản vì Minh sợ ông trưởng an ninh ở đây, lúc nào gặp Minh ông ta cũng sán lại nói chuyện rồi sờ chân sờ tay… xuống đến đây thì Thảo mới biết lý do.
– Bác Phú… haizz… bác nói chuyện này ra, cháu hứa phải giữ bí mật cho bác đấy nhé! – Sau một thời gian ngồi nói chuyện với Thảo và bị nàng thuyết phục một cách rất nhanh thì ông bê đê cũng không giữ được bí mật này. Ông đăm chiêu suy nghĩ, tặc lưỡi một cái nhấp một ngụm nước chè rồi thở dài lắc đầu.
– Ơ kìa anh! À chú! Cấp trên có chỉ thị không được nói với ai! Nếu tiết lộ ra trường hợp này sẽ bị mất việc đó! – Thanh niên trẻ đứng cạnh nói nhỏ vào tai ông bê đê nhưng cũng đủ để Thảo ngồi ngay đó nghe thấy.
– Tôi không biết thế lực nào đứng sau chuyện này, nhưng trước đây bác Phú là một người đồng nghiệp cũng như anh em của chúng ta, cái ngày bác Phú van xin sếp cho ông được ở đây mà tôi thấy chạnh lòng, suy nghĩ suốt thời gian qua, vì vậy tôi không thể không giúp… Và tôi tin cô gái này! Có lẽ đây là người bạn duy nhất mà bác Phú nhắc đến trước khi đi, nên cậu không phải lo! – Ông bê đê nói xong thì đứng dậy ra bàn làm việc và viết một cái gì đó.
Nghe bác bảo vệ nói xong Thảo cảm thấy thương bác Phú, trước đó bác ấy cũng đã từng van xin ở lại sao? Và việc bác ấy cũng coi nàng là một người bạn thực sự… lông mày nàng nhíu lại, lúc này nàng rất muốn biết bác ấy sống thế nào, có tốt không… và chuyện gì đã xảy ra khiến bác phải chuyển đi như vậy…
Vài phút sau Thảo lễ phép chào hai người bảo vệ và đi ra ngoài, trên tay cầm một tờ giấy, trong đó ghi địa chỉ của bác Phú, mới đọc qua thì Thảo thấy địa chỉ này cách khu nàng sống khá xa, gần như là đầu thủ đô với cuối thủ đô… không biết ai đã đẩy bác ấy đi xa như vậy, và lý do tại sao họ lại làm thế… điều quan trọng họ là ai…
… Vài ngày sau…
– Chúng ta phải đi luôn sao anh? – Thảo nhìn sang Minh hỏi. Hai vợ chồng ngồi trên con siêu xe của Minh và tiến đến chỗ bác Phú. Vài ngày sau khi nhận được địa chỉ từ phòng bảo vệ chung cư, Minh đã sắp xếp công việc của mình để tìm bác Phú, trong lòng anh lúc này rạo rực một cách khó tả, chắc hẳn anh đang có một ý đồ gì đó mới vội vàng như vậy.
– Hôm nay anh xin nghỉ mà, em đừng lo! Mà chuyện thi hoa khôi thế nào rồi, bố đã đưa em thông tin gì chưa? – Minh vừa lái xe vừa hỏi vợ.
– À hôm nọ mẹ vừa sang đưa cho em thẻ ngân hàng hihi, anh xem không? – Thảo chợt nhớ ra và vui vẻ lục túi xách của mình lấy ra một chiếc thẻ.
– Thẻ ngân hàng? Em có rồi mà! – Minh thắc mắc.
– Không phải! Thẻ này cơ! Ta da!!! – Thảo mỉm cười rất tươi, nàng lấy ra một chiếc thẻ nhân viên của ngân hàng quốc tế nơi ông Vũ đang làm Tổng giám đốc.
– À! Hóa ra bố vừa nhận em vào làm hả? He he – Minh cười nhạt nói.
– Thi hoa khôi ngân hàng thì phải là nhân viên của ngân hàng chứ! Hihi! Hôm mẹ qua mẹ cũng nói chưa rõ kế hoạch cụ thể là thế nào anh ạ, vì dạo này bố bận lắm… Chúng ta cứ chờ vậy… – Minh nghe xong cũng gật gù và tiếp tục lái xe, anh không ngờ thời gian này ông già lại bận đến vậy, có lẽ cuộc thi này thực sự ông ấy dành khá nhiều tâm huyết và công sức vào nó.
Minh liếc sang vợ mình mỉm cười, gì chứ nếu là thi mấy cuộc thi này thì vợ mình có quá nhiều kinh nghiệm rồi, nàng đã thi từ bé và chưa bao giờ đạt giải nhì, chỉ có thể là nhất trở lên.
Minh cảm thấy lần này gia đình mình đã có thể giúp được ông già một lần sau bao nhiêu thứ ông ta làm vì con cái, mặc dù không ưa cách trai gái của ông ta nhưng dù gì cũng là bố nên cũng không thể có định kiến mãi được… lúc này bỗng dưng Minh cảm thấy có chút hạnh phúc thoáng qua.
Tâm lý có chút thoải mái Minh ngân nga vài câu hát và quay sang vợ cười, anh nhìn xuống ngực vợ mình nuốt nước bọt, không ai biết trong đầu Minh lúc này đang nghĩ gì. Bất chợt minh đưa tay sang bóp khiến nàng rụt người lại.
– Anh làm gì vậy? – Thảo mở to mắt nhìn hành động kỳ lạ của chồng.
– To! To thật! Mềm nữa! Anh đang nghĩ cảm giác của lão Lếnh khi được bóp sẽ thế nào… he he – Minh vừa nói vừa nghiến răng nhào nặn ngực vợ.
– Anh tập trung lái xe đi! – Thảo cau mày gạt tay Minh ra. Chồng nhắc lại chuyện này khiến Thảo không mấy thoải mái.
– Anh đi chậm mà… để anh sờ tí, già già như bác Phú mà nhìn thấy ngực em chắc không chịu nổi đâu nhỉ ha ha… – Minh vẫn cố tình gồng tay lên để bóp.
– Sigh… Anh có thể không nói những chuyện như thế này được không? – Thảo buông tay vì nàng yếu hơn chồng không cưỡng lại được, nhưng trông nàng có vẻ không được thoải mái.
– He he… em biết tính anh mà… hay tưởng tượng lắm… vợ iu cứ coi như chiều anh chút đi… ôi nếu anh là bác Phú anh sẽ chết ngất khi được bóp thế này mất… – Minh cứ rủ rỉ bên tai Thảo khiến nàng lại thực sự nhớ đến lúc đó, mặt nàng đỏ dần lên, bên dưới nàng râm ran khó tả, nó bắt đầu có cảm giác và rỉ chút nước ra ngoài.
Thảo để một ngón tay lên môi bặm lại và nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng muốn chồng không nhìn thấy cảm xúc này của mình. Nhưng Minh đâu phải tay mơ, anh đã liếc thấy phản ứng đó của vợ, nếu vợ không nói gì chứng tỏ cũng đã nghĩ và biết chắc chắn anh đang muốn gì, việc vợ anh im lặng thế này là đồng ý sao… mọi chuyện có vẻ suôn sẻ hơn nếu như đối tượng của anh là người quen của Thảo. Minh cười dê, phổng mũi đắc ý, chim anh cứng đơ trong quần.
– Ơ… Anh… Anh Minh… kia… kia có phải bác Phú không ạ? – Thảo mở to mắt nhìn về phía xa nơi có một vài người đang xúm lại.
– Đâu! Đâu… Đúng rồi! Sao bác ấy lại ở đây??? Để anh quay xe sang đó! – Minh nheo mắt lại nhìn thì chính xác là bác Phú đang bị hai thanh niên dọa nạt điều gì đó. Nơi đây cũng cách địa chỉ trên tờ giấy không quá xa.
– NÀY! Ông già! Bọn này đã nói biết bao lần rồi! Ông không nghe sao? Tai ông có váng à? ÔNG KHÔNG SỢ À? HẢ? – Một thanh niên trừng mắt nghiến răng đẩy vào chiếc vai gầy của bác Phú.
– NÀY! Có chuyện gì vậy? – Minh bước nhanh xuống xe và đi tới. Nhìn thấy Minh cao to vạm vỡ và đi ra từ chiếc siêu xe đắt tiền hai thanh niên cũng rén.
– Không… không phải việc của ông! – Hai thanh niên nhìn Minh có phần nhẹ giọng.
– Minh… Minh! Là cháu sao? Sao cháu… cháu lại ở đây… – Ông Phú bất ngờ nhìn thấy Minh, có vẻ như ông rất xấu hổ, ông mở to mắt nhìn ra chiếc xe thì thấy đôi chân quen thuộc, dáng người quen thuộc bước xuống xe, mặc dù con bé đeo khẩu trang nhưng ông vẫn nhận ra. Tim ông đập thình thịch, ông nuốt nước bọt và lòng cảm thấy rạo rực như đang yêu vậy… Là Thảo… chính là con bé rồi… biết bao lâu nay ông đã nhớ Thảo điên dại thế nào nhưng không dám liên lạc… Lúc này được gặp con bé ở đây thực sự quá bất ngờ… Thảo đang bước lại chỗ ông, ông Phú lúng túng xấu hổ.
– Cháu chào bác! Bác dạo này… có khỏe không ạ? – Thảo mỉm cười, nàng bẽn lẽn đứng nép vào Minh vì nàng sợ ánh mắt của hai kẻ kia đang nhìn nàng chằm chằm.
– Này! Lão già… tôi không cần biết ông quen ai, chúng tôi đã cấm ông biết bao lần rồi… sao ông vẫn đến…
– Suỵt! Suỵt! Hai cậu… xin hai cậu… đừng nói… tôi… tôi sẽ không dám đến nữa… – Ông Phú giật mình lao tới định bịt miệng hai thanh niên lại nhưng họ lại đẩy ông một cái và né tránh.
– Cái gì thế ông già? Đừng có động vào người tôi… gan ông tươi nhỉ? – Hai thanh niên cau mày nhìn bác Phú nhưng không dám to tiếng như lúc nãy vì có Minh đang đứng đây, nhưng vì phận bảo kê nên vẫn phải nói giọng giang hồ chút.
– Bác! Có chuyện gì vậy? – Minh cau mày đứng lên trên bác Phú. Trông anh to lớn, ăn mặc sang trọng nhưng không ngại va chạm khiến hai tên kia bắt đầu thấy sợ.
– THÔI! ĐUỔI ĐƯỢC LÃO TA RỒI THÌ HAI ĐỨA VỀ ĐÂY! – Từ xa phía quán café đèn mờ, có một tú bà béo ú trang điểm lòe loẹt đứng vẫy tay gọi hai thanh niên về. Lúc này Thảo và Minh mới hiểu vấn đề, bác Phú lại đi tìm cave và bị người ta đuổi như mọi lần, có vẻ như luật này ở Hà Nội rất nghiêm nên không cơ sở nào dám lách luật cả.
Hai thanh niên quay đầu ra về, có vẻ lẩm bẩm gì đó quay đầu lườm, nhìn đểu Minh nhưng chân đi khá nhanh, để lại ba người với một vài người dân hiếu kỳ cạnh đó, nhưng có vẻ như càng lúc người dân càng ra xem đông chủ yếu là đàn ông và thanh niên trẻ, có lẽ vì sự nổi bật của hai vợ chồng Minh và Thảo, nhất là đôi chân dài miên man của Thảo ẩn sau lớp váy, bộ mông to cong lên, ngực ưỡn căng tròn sau lớp áo, làn da trắng như tuyết nổi bật giữa đám đông… cùng với dáng người cực phẩm, mặc dù nàng đeo khẩu trang nhưng nhìn vào mọi chi tiết thì ai cũng biết đây là một mỹ nhân rồi.
Trên con phố tấp nập, hai vợ chồng cao như người mẫu đang đưa một ông già xấu xấu bẩn bẩn vào chiếc siêu xe, nhiều người rỉ tai nhau về thân phận thật của bác Phú, về vẻ đẹp khó tin của Thảo, rồi một chàng trai điển trai như tài tử điện ảnh… tất cả mọi thứ vừa diễn ra cứ như trong một bộ phim truyền hình Hàn Quốc vậy.
– Ha ha… bác vẫn đi tìm khoái cảm cuộc sống sao? – Minh cười nói tếu táo cho bác Phú đỡ ngại, đã vài lần hai vợ chồng bắt gặp được bác Phú đi tìm cave nên nhìn mặt bác Phú có vẻ như rất xấu hổ. Thảo không nói gì, nàng cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, trông nàng có vẻ như đang tức giận điều gì đó.
– Bác… bác xin lỗi hai cháu… bác không… không… haizz… để hai cháu nhìn thấy bác thực sự không có mặt mũi nào… nhưng mọi chuyện… không như các cháu nghĩ… – Ông Phú lắp bắp, tính ông vẫn hiền lành như xưa, rất dễ bị kích động và xấu hổ.
– Không sao đâu bác! Chuyện bình thường ấy mà… ai mà chả có nhu cầu ha ha! – Minh cười nói, anh vẫn cố gắng giúp bác Phú hòa nhịp lại với hai người.
– Bác xin lỗi… già rồi… mà không có chút thể diện với hai cháu… – Ông Phú lắc đầu, cúi mặt xuống… Hoàn cảnh của ông không còn ai nương tựa nên ông cũng không phải giữ thể diện cho con cháu, nhưng thực sự để Minh và Thảo lại bắt được ông đúng là không còn mặt mũi nào.
– Bác đừng suy nghĩ nhiều mà! Bọn cháu không để ý đâu! – Minh cười nhìn sang Thảo, anh cố dùng ánh mắt để nói chuyện với Thảo nhưng nàng vẫn im lặng và nhìn ra ngoài cửa sổ.
– Nhưng rốt cuộc… sao hai cháu lại ở đây… cơn gió lành nào đưa hai cháu đến đây vậy… – Là một người văn thơ lai láng bác Phú nói chuyện vẫn văn vẻ như xưa.
– Bọn cháu… đi ngang qua thôi… lâu rồi không gặp bác… dạo này bác công tác ở đâu vậy… bác đi mà chẳng nói lời nào khiến bọn cháu cũng mất liên lạc luôn… – Minh cười vừa nói vừa nhìn qua vợ lần nữa, thấy vợ vẫn không nói lời nào, anh cũng khó hiểu, nhưng không thể để không khí trong xe trầm lắng được.
– Bác… bác có chút chuyện… bác cũng không rõ… nhưng thôi… chút việc cỏn con ấy mà… khà khà! Hai cháu dạo này khỏe chứ? Lâu rồi không gặp… tiện đây cũng muộn rồi, hai đứa sang chỗ bác ăn cơm nhé! – Bác Phú cười cố để dấu đi sự xấu hổ của mình và nói một cách tự nhiên nhất, với chất giọng khàn khàn run run của ông già, bác Phú không thể dấu nổi điều đó, nhưng ngược lại gương mặt lại rất rạng rõ phấn khởi khi được gặp Thảo ở nơi xa xôi này.
– Vâng, hôm nay bọn cháu cũng rảnh bác ạ. Tiện qua thăm bác luôn! Ý em thế nào? – Minh nhanh nhảu nhận lời và cố gắng mớm lời cho Thảo.
– Dạ… vâng, cũng được ạ, phiền bác chỉ đường cho anh Minh nha… – Thảo quay xuống mỉm cười, tuy nàng vẫn tức việc bác Phú đi tìm cave nhưng vì không muốn làm bác Phú căng thẳng và xấu hổ hơn… nàng cũng không hiểu sao mình lại có cảm giác tức giận như vậy, càng không được để ai biết biểu cảm này của mình nên nàng phải cố gạt cảm xúc đó sang một bên.
– Khà khà! Tốt quá… hôm nay bác sẽ đãi bọn cháu ăn cơm nhé! Khà khà! – Ông Phú phấn khởi cười nứt hết nốt chân chim trên mặt, mồm ngoác ra trông cũng hơi móm mém vì mất vài cái răng. Mọi người di chuyển tầm 10 phút thì đến chỗ bác Phú làm, đây là một khách sạn 3 sao nằm ngay trên trục đường chính, công việc chính của bác Phú là bảo vệ trông xe. Minh và Thảo đỗ xe cạnh đường nhìn bác Phú chạy vào trong để lấy chìa khóa, trông cái dáng vẫn gù gù khắc khổ như xưa, vừa chạy đến thì có một ông bảo vệ khác ra chống nạnh chỉ tay về phía bác Phú. Thấy vậy Thảo liền mở hé cửa kính xuống.
– Này! Ông Phú! Ông nghỉ nhiều thế tối nay tăng ca, làm 15 tiếng một ngày! Sếp bảo thế! – Trông ông kia có vẻ hống hách bắt nạt bác Phú. Chỉ thấy bác Phú cười cười rồi gật gù cúi xuống đi thẳng vào trong hầm.
– Bố láo bố toét! – Lão bảo vệ kia nói còn đá vào mông bác Phú một cái khiến bác ấy loạng choạng. Thấy vậy Thảo định mở cửa xuống thì Minh ngăn lại.
– Đừng! Em! Có lẽ bác ấy có một cuộc sống không như mong muốn rồi… em mà xuống bác ấy sẽ càng thêm xấu hổ đó… – Minh cau mày nhìn xung quanh.
– Nhưng… chả lẽ anh để bác ấy bị bắt nạt như vậy ạ? Một người làm 15 tiếng một ngày thì dễ bị bệnh lắm… – Thảo nhíu mày nhìn bác Phú mà thấy thương.
– 15 Tiếng một ngày có mà dễ tử đó em, bác ấy cũng già rồi… chỗ ngồi trông xe thì không có mái che, nắng nôi thế kia… Thôi được rồi… chuyện này để anh lo… – Minh nói xong thì rút điện thoại ra nhắn tin cho một ai đó.
– NÀY! Mấy cái chậu nước tưới cây này sao ai lại vứt ở đây? LÃO PHÚ ĐÂU!!! Xoảng!!! – Đứng trên bậc thang đi lên sảnh khách sạn có một bà mặc bộ áo dài Việt có vẻ giống sếp ở đây, đứng chống nạnh quát to thậm chí còn đá cái chậu nước bay tung tóe xuống sân.
– Cái khách sạn này nát từ trên xuống dưới, vậy mà cũng tồn tại được sao? – Minh nóng mắt nhìn bà chủ.
Lúc sau thấy bác Phú cun cút chạy ra dọn dẹp rồi tiếp tục bị bà ta chỉ tay mắng sa sả vào mặt, thậm chí lão bảo vệ kia còn ra chửi cùng.
Bác Phú chỉ biết cúi người cười rồi nói cái gì đó, gật gật lậy lậy. Mãi sau bác Phú mới được đi ra xe trước sự chứng kiến của tên bảo vệ và bà sếp, cả hai người đó mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau không thể tin vào mắt mình lão Phú vừa bước lên con siêu xe đắt tiền. Lên xe mọi người vẫn cười nói bình thường để cho bác Phú đỡ ngại nhưng thực ra Minh đã ghim cái khách sạn này, anh có quen với khá nhiều thanh tra bên sở văn hóa thành phố, chắc chắn anh sẽ phản ánh việc ngược đãi nhân viên và cách ứng xử thiếu văn hóa của những người ở đây.
… Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thu-tinh-2/
Nhà trọ của bác Phú nằm cách đó không xa nhưng ở trong một con ngõ nhỏ không tiện vào nên cả ba đã ra ngoài ăn quán.
– Mới đầu… họ cũng đối xử tốt với bác… bác không hiểu sao lương của bác ở đây cao hơn những người bảo vệ khác rất nhiều… rồi dần dần họ cảm thấy bác không xứng với số lương đó rồi bắt bác làm việc nhiều hơn… việc gì bác cũng phải làm từ cọ toilet… khà! Khà! Nhưng không sao, chuyện bé tí khà khà… – Ông Phú ngồi trong quán ăn tâm sự với Minh và Thảo, ông cố gắng cười nhưng thực sự nhìn nét mặt ông rất khổ và đáng thương, già rồi còn bị người ta ngược đãi như vậy.
– Vậy… họ có làm gì quá đáng… như… đánh đập không bác? – Minh tức giận hỏi.
– Không có cháu ạ… nhưng không sao… bác vẫn chịu được khà khà… không làm thì không ở đâu nhận bác… bác cũng có tuổi rồi… – Ông Phú nhìn xuống đất cười với đôi mắt đượm buồn.
– Bác làm tận 15 tiếng một ngày… bảo sao trông bác gầy hơn trước nhiều… hôm nay bác ăn nhiều lên nhé! Bữa hôm nay cháu mời ha ha – Minh cười nói. Thảo không nói gì, nàng chỉ nhìn bác Phú và chồng nói chuyện, hai đôi lông mày lá liễu nhíu lại, trong lòng Thảo đang rất thương bác Phú, sao số phận bác ấy lại khổ như vậy, ở chung cư làm có phải tốt không sao lại chuyển ra nơi này để rồi bị người ta ngược đãi.
– Khà khà… cảm ơn cháu… các cháu giúp bác nhiều thế này bác không có gì trả ơn hai cháu… khà khà… – Ông Phú cười ngại và nhìn xung quanh nhà hàng này, trông sang trọng cỡ này thì một tháng lương của ông chắc cũng không đủ trả.
– Có gì đâu mà trả ơn bác! Bác cứ thoải mái đi! – Minh cười mắt dâm dê nhìn vợ mình và bác Phú. Việc Minh đối xử tốt với ông Phú thế này âu cũng nằm trong kế hoạch của anh, con người anh càng lúc càng trở nên bệnh hoạn biến thái hơn nhiều.
– Sao bác lại chuyển ra đây ạ? Ở chung cư có gì không thoải mái sao ạ? – Thảo nhìn bác Phú với ánh mắt thương cảm nói.
– Bác… muốn về lắm… nhưng… không hiểu sao bác lại bị chuyển ra đây, thậm chí người ta còn sắp xếp cho bác một căn phòng nhỏ để ở không thiếu cái gì… tivi… tủ lạnh… có cả điều hòa… mà mấy thứ đó… bác… dùng không quen… khà khà… – Ông Phú gãi đầu gãi tai.
– Ai chuyển bác đi vậy? – Minh hỏi.
– Bác không biết… các sếp bắt đi đâu bác phải đi thôi… khà khà… và… còn cấm bác không được tiết lộ chuyện này… nếu không sẽ đuổi việc bác… tịch thu chỗ ở của bác… nên bác… – Ông Phú cúi mặt không dám nói tiếp.
– Cháu hiểu rồi… – Minh nhíu mày lại, anh nói xong thì đồ ăn cũng được chuyển lên. Thảo cau mày suy nghĩ… nàng đã đoán ra ai đứng sau chuyện này… bởi vì không công ty nào có thể sắp xếp chỗ ở cho nhân viên đầy đủ như vậy, một công việc lương cao, một chỗ ở tốt có lẽ… để bác Phú không muốn quay lại chung cư… Tuy không chắc chắn nhưng nàng nghĩ mọi việc có liên quan đến bố Vũ… Sau những phân tích chưa thực sự rõ ràng, cảm giác của một người con gái đã cho nàng biết điều đó.
Trong bữa cơm mọi người nói chuyện vui vẻ, Minh và Thảo cũng khéo léo không nói đến những chuyện khiến bác Phú xấu hổ mà họ chỉ ôn lại những chuyện cũ… Cuối cùng tâm trạng Minh cũng phấn khởi cao hứng, anh gọi rượu ra để uống, đến lúc hai bác cháu đã say ngà ngà thì Minh bắt đầu trông dâm dê hơn, táo bạo hơn, có vẻ như việc uống rượu nằm trong ý đồ của anh, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn khi trong người có chút men say… đó cũng là lý do anh chọn một phòng Vip riêng.
– Này em! Anh cần bàn chuyện công việc với đối tác! Em ra ngoài khóa cửa lại, đứng bên ngoài khi nào anh gõ cửa mới được vào nhé! Tuyệt đối không cho ai vào nghe chưa? – Minh đứng dậy típ cho cô bé phục vụ một triệu.
– Dạ! Ôi anh hào phóng quá… em cảm ơn anh ạ, anh yên tâm em sẽ chờ ở ngoài không đi đâu và cũng không cho ai làm phiền đâu ạ. – Cô bé Phục vụ cười tít mắt, nhanh nhảu như vậy có lẽ cô bé cũng có khá nhiều kinh nghiệm.
– À này! Trong này có camera không em? – Minh gọi với lại.
– Dạ không ạ, đây là phòng vip hoàn toàn riêng tư, anh yên tâm ạ, các công ty cũng hay thuê phòng bên em để họp hành nên anh yên tâm, anh cứ chốt trong lại, có gì anh cứ gõ cửa ạ em sẽ chờ bên ngoài!
– Ừ! Tốt! Rất tốt! Thưởng thêm cho em một tờ! – Minh rút thêm một tờ 500k nữa đưa cho cô bé nhân viên khiến con bé cười không nhặt được mồm vui vẻ ra ngoài đứng.
– Tạch! Nhà hàng này khéo léo chu đáo quá bác Phú nhỉ, thế này có mà các sếp tha hồ đút lót nhau ha ha! – Minh mặt đỏ tây tây rượu nhìn ngó quanh căn phòng.
– Khà khà! Mấy chuyện đó bác không biết… phận bác nghèo đã bao giờ biết đến hai chữ đút lót khà khà! Nhưng… bác không hiểu… sao chúng ta lại đóng cửa phòng… – Ông Phú ấp úng.
– Đúng rồi đó… sao anh phải làm như vậy? – Thảo nhíu mày nhìn Minh, nàng có lẽ cũng đã đoán được ý đồ của Minh… đúng là ông chồng hết thuốc chữa… Mặc dù ngày trước đã có những lúc nàng không tự chủ được mà đi quá giới hạn với bác Phú… đó là một bí mật động trời và rất có thể nó sẽ xảy ra trong tương lai vì Thảo không thể quên được những cảm xúc mà bác Phú đem lại cho nàng… nhưng việc để người khác tự điều khiển mình thế này khiến Thảo không thoải mái… nhưng rồi nàng lại nghĩ đến những thiệt thòi của chồng đã phải chịu vì mình, vì gia đình, nàng lại thấy thương chồng… Thảo mím môi liếc nhìn bác Phú hai má nàng đỏ lên…
– Ui dời… anh thích riêng tư một chút, em không thấy người ta đi ra đi vào nhiều hay sao? Ai cũng nhìn vào phòng… cũng tại em xinh đó he he – Minh tặc lưỡi một cái rồi khen vợ, cái mặt biến thái thấy rõ.
Căn phòng lúc sau bỗng trở nên im lặng vì sự ái ngại của mọi người, Thảo nhìn xuống đĩa hoa quả, nàng không nói gì, gương mặt ửng hồng vì bị Minh ép uống vài chén rượu và cũng vì suy nghĩ đến việc… chồng… sẽ ép nàng với bác Phú… Ngồi với chồng nàng cảm thấy yên tâm đấy, nhưng chẳng biết anh ấy sẽ dở trò gì nữa, với lại rượu say thế kia không biết bác Phú có buột miệng nói ra điều gì không.
Chưa bao giờ Thảo ở trong tình huống thế này, thực sự xấu hổ khi nghĩ đến chuyện anh Minh sẽ làm điều gì đó… ngay trước mặt anh ấy sao… ở nơi này? Trước đây với thằng Cu ở trong nhà còn đỡ, với lại thằng bé bị thiểu năng nên chắc gì nó đã nhớ… nhưng… bác Phú… mặc dù cũng có quan hệ với bác ấy rồi… nhưng… bản thân nàng biết phải làm sao đây, thật là xấu hổ… anh ấy thực sự muốn thấy vợ mình cùng với người khác sao… cái thứ đó… thực sự quá to mà… hmm… biết phản ứng thế nào khiến anh không nghi ngờ… mình sẽ không chịu được mất… Biết bao nhiêu suy nghĩ khuấy đảo tâm hồn nhỏ bé của Thảo.
– Hôm nay bác hồi xuân hay sao mà tìm quán café trá hình đó vậy? – Minh cười nói nhìn bác Phú.
– Bác… khà khà… bác… xấu hổ quá… thật có duyên với các cháu… mong các cháu thông cảm… cho cái thân già này… – Ông Phú móm mém cười, gãi đầu gãi tai… Bị chúng nó bắt gặp vài lần rồi đúng là kẻ bần hèn không có liêm sỉ mà, lúc này bản thân còn cảm thấy thoải mái ư? Ông Phú cười ngại tự trách bản thân.
– Ui dời! Có sao đâu bác! Nhu cầu của con người thôi! Cháu sau này về già chỉ cần được sung mãn như bác là hạnh phúc rồi ha ha – Minh cười hô hố, có lẽ vì một phần anh cũng khá say rồi nên rất cao hứng.
– Bác có biết ở những nơi đó có rất nhiều bệnh tật không ạ? Bác không sợ sao? – Bỗng Thảo cau mày nói, nàng nhìn bác Phú như đang trách móc vậy. Minh cũng ngạc nhiên nhưng cũng chỉ nghĩ vợ mình lo lắng cho bác ấy thôi, nhưng có cần nghiêm túc như vậy không?
– Không! Không! Cháu nghe bác giải thích… Bác muốn vào đó… chỉ để… để… họ… thỏa mãn bằng tay… – Ông Phú xấu hổ cứng cả mặt, ông nhanh nhảu giải thích cho Thảo, sợ Thảo hiểu lầm sẽ xa lánh mình vì điều đó.
– Với lại… họ đâu có cho bác vào… mặc dù bác cũng đến vài lần… họ toàn đuổi bác đi như các cháu thấy… bác xin… xin thề… bác chưa bao giờ đụng chạm vào… gái làng chơi… – Ông Phú liếc lên nhìn Thảo với ánh mắt đáng thương.
– Ui dào! Có gì đâu bác nhỉ kể cả là chuyện ấy đeo bao vào là xong! He he – Minh nói rồi nhìn Thảo.
– Anh nói vậy mà nghe được à? Thật là…
– Thì bác ấy nói chỉ làm bằng tay đó thôi! Nhưng họ có cho vào đâu! – Minh bênh bác Phú.
– Bằng tay cũng chứng tỏ có ý muốn ra đó! – Thảo cau mày nói rồi khoanh tay quay mặt đi chỗ khác giận dỗi.
– Ơ! Lạ thật! Em cứ như là con gái bác ấy nhỉ? Giận dỗi như thật! Ha ha! – Minh cười to vì cảm thấy thú vị. Không hiểu sao vợ mình lại có phản ứng đáng yêu thế này, cứ như giận chồng ấy… Lúc sau căn phòng bỗng trở nên im lặng, Minh cười nhạt dần, linh cảm cho anh thấy có gì đó hơi khó nghĩ một chút, Thảo cũng vậy, bỗng nhiên nàng bỏ tay lên bàn và quay lại cầm điện thoại.
– Bác… đi vệ sinh đã! Khà khà! – Nói xong ông Phú đứng dậy, Minh cũng đứng dậy mở cửa và nhờ cô bé bên ngoài dẫn bác Phú đi.
– Sao anh lại nói những lời như vậy? Bác ấy lớn tuổi rồi, anh phải biết tôn trọng người già chứ! – Thảo cau mày lườm Minh.
– Ui dào! Có mà sướng bỏ xừ ra ấy, em biết tính bác ấy hay sao? Nhu cầu của người già có khi còn cao hơn đấy! – Minh ngồi xuống cạnh Thảo.
– Cao hơn nhưng anh cũng phải biết cách nói chứ, câu từ của anh nghe chợ búa lắm…
– Bác ấy khổ nhỉ? Em có thương bác ấy không? – Minh nói vào tai Thảo rồi mút một cái khiến Thảo rùng mình, mắt nhìn xuống bàn, lúc này trái tim nàng có chút hồi hộp, có thể một phần cũng do tác dụng của rượu nên khiến Thảo nhanh chóng rạo rực.
– Tất nhiên… là có… đừng! Buồn em… – Thảo rụt cổ lại tránh né.
– Hay giúp bác ấy tí được không em? – Tim Minh đập thình thịch rồi đưa tay xuống bóp ngực Thảo, anh nhào nặn thành đường tròn.
– Anh hâm à… anh nói nhăng quậy gì thế… – Thảo gạt tay Minh ra.
– Ủa? Vậy bác Lếnh thì được, còn bác Phú thân thiết hơn lại không được sao? – Minh ngó đầu ra nhìn vào mắt Thảo. Thảo liếc nhìn Minh rồi cau mày nhìn ra chỗ khác vì không nói được gì.
– Anh cho phép mà… với lại… anh muốn thế… anh xin em đấy… bác ấy sạch mà… anh tin bác ấy chưa từng động tay vào cave bao giờ… – Minh ra sức thuyết phục vợ trong khi Thảo vẫn không nói câu nào, Minh vừa nói vừa bóp ngực Thảo và nhìn khắp cơ thể siêu phẩm của vợ mình, nghĩ bác Phú mà được sờ vào cơ thể này chắc bác ấy sướng đến chết chứ đùa, rồi phản ứng của Thảo khi bị cái thứ khủng khiếp đó đi vào trong trông phản ứng đáng yêu của nàng sẽ thế nào… có còn cứng rắn bảo thủ như thường ngày nữa không… Càng tưởng tượng Minh càng hưng phấn và muốn điều đó xảy ra.
– Cộc cộc! Bác đây! – Tiếng nói của bác Phú bên ngoài cửa. Minh lại đứng dậy đi ra mở, lần này anh ngồi cạnh bác Phú, miệng nhoẻn cười nhìn Thảo, anh nuốt nước bọt một cái lấy tinh thần rồi nói.
– Bác Phú này… nếu bác không chê… cháu sẽ nhờ vợ cháu giúp bác bằng tay… – Minh nói nhỏ vào tai ông Phú, như một tia sét đánh ngang tai, ông Phú trợn to mắt nhìn Minh và quay sang nhìn Thảo, cái mồm móm mém của ông há hốc… cùng với gương mặt già nua trông như quả táo héo.
– Cái… cái gì… sao… cháu… đừng đùa bác được không? Bác biết cháu say… nhưng… cháu đừng đùa như vậy… – Ông Phú vẫn hết sức ngạc nhiên hốc mắt mở to hết cỡ nhìn Minh.
– Bác không thích sao… cháu cho phép mà… – Minh tặc lưỡi cười nói và nhìn sang Thảo, thấy ánh mắt của Thảo trùng xuống đang lườm mình chằm chằm, Minh thấy khá sợ ánh mắt đó nhưng anh vẫn cười cười cợt cợt trông rất lấc cấc.
– Bác… bác… – Ông Phú ấp úng.
– Bác không thích thì thôi vậy… cháu cũng không dám ép bác… – Minh có vẻ ngồi dịch ra một chút và chờ phản ứng của bác Phú.
– Không! Ý bác là… bác có… có! Nhưng ở đây… – Ông Phú nuốt nước bọt nhìn Minh, ông không hiểu sao thằng Minh lại như thế này, có phải chăng nó đang say rượu? Hay nó có chơi loại ma túy nào không?
– Anh Minh! Anh nói gì với bác Phú vậy… – Thảo nghe câu được câu không nhưng theo như phản ứng của bác Phú chắc chắn nàng đã đoán ra chồng mình nói gì với bác ấy.
– Em giúp bác ý tý, bằng tay thôi mà… – Minh vội vàng đi sang chỗ Thảo nói vào tai nàng.
– Cái gì… Anh… – Thảo nhíu đôi lông mày nói không thành lời, nhưng có vẻ như nàng đang cố gắng nói gì đó với Minh bằng ánh mắt, nàng hết mở to mắt rồi nhìn xuống, liếc sang, môi thì mím lại. Minh say ngà ngà nên chẳng thể hiểu nổi ý vợ lúc này.
Mặc dù ông Phú đã từng nhiều lần gần gũi với Thảo, nhưng ông không ngờ hôm nay Minh nó lại đẩy vợ nó đến với ông thế này, đây có phải là mơ không? Lần trước đi ăn quán với nó, nó cũng có ý như thế này, ông tưởng Minh đùa, nhưng hôm nay thằng bé lại thẳng thắn như vậy… nó điên rồi sao… Nhưng cho dù chồng con bé có cho phép thì ông vẫn không thoải mái vì có chút sợ hãi không được tự nhiên khi có Minh ở đây.
– Bác có muốn không, vợ cháu đồng ý rồi đó he he, bác không quyết nhanh vợ cháu đổi ý rồi đây này… – Minh cười nói với bác Phú, thực sự anh đã quá say rồi, anh không hề để ý đến ánh mắt khó chịu của Thảo, Thảo khá tức khi chồng cư xử thô lỗ thế này, chẳng qua Minh vừa nhắc đến bác Lếnh nên nàng không dám nói gì… nhưng thực sự lúc này Minh đang tỏ ra mình là một người hết sức vô duyên, không có chút tinh tế nào.
– Ừ… bác… có! Bác có! – Ông Phú tính tình chân chất quê mùa sợ sẽ bị vụt mất cơ hội này nên vội vàng tụt quần xuống, con chim khủng bung ra, lông dái đen xì không rậm mấy, có vẻ như ông đang bị căng thẳng nên chim không thể cửng to hẳn, nhưng nó vẫn rất khủng khiếp. Nó đã khiến Minh và Thảo mở to mắt, mặc dù đã thấy và biết kích thước của nó rồi nhưng cả hai vẫn rất choáng, trông nó chẳng cân đối với cơ thể gầy bé của bác Phú chút nào.
Minh há hốc mồm cười và nhìn Thảo, thấy nàng đang trùng mắt xuống lườm, ánh mắt Thảo có vẻ như đang tức giận, nhưng có một chút bối rối khi nhìn thấy dương vật của bác Phú… gương mặt nàng đỏ ửng trông rất đáng yêu. Mặc dù cũng hồi hộp đấy nhưng Thảo rất ghét Minh sai khiến mình thế này.
– Vợ… giúp bác ấy một chút đi, anh xin em đấy… anh muốn thấy em làm điều đó ở đây… – Minh nói và định đưa tay bóp ngực Thảo thì bị nàng gạt tay ra kêu “bộp” một cái.
– Anh chắc chứ? Sẽ không hối hận chứ… – Thảo nhìn Minh ánh mắt nghiêm túc. Minh cảm thấy hơi sợ áp lực từ ánh mắt này, nhưng vì rượu nên anh lại có thêm dũng khí gật đầu một cái rồi cười nhe nhởn.
Thảo không nói gì, nàng đứng dậy đi ra chỗ bác Phú… ông Phú ngồi thở phì phò hồi hộp nhìn theo Thảo đi sang chỗ mình. Bất ngờ Thảo vén váy, đôi chân dài trắng mịn hiện ra, nàng dạng chân bước cùng với chiếc giày búp bê qua và ngồi lên đùi bác Phú trước sự chứng kiến của Minh. Nụ cười của Minh tắt dần khi nhìn vợ mình làm vậy.
Bên dưới dương vật bác Phú nhanh chóng cửng to hết cỡ khi cảm giác được âm đạo mềm mềm âm ấm của Thảo ngồi vào, chỉ cách một lớp quần lót. Thảo khẽ nhắm mắt, mím môi lại để không bật tiếng rên ra ngoài khi nàng cảm nhận được con quái vật đang to lên rất nhanh bên dưới âm đạo mình, nước nhờn bên trong chảy ra cũng nhanh như cách dương vật bác Phú cửng lên… Thảo xấu hổ khi bên dưới âm đạo nàng lại nhạy cảm ngay trước mặt chồng mình như vậy.
Lúc này mặt bác Phú cũng đang chạm vào ngực Thảo sau hai lớp áo, đôi mắt ông Phú mở to, cái mồm móm mém há ra thở… Hai tay Thảo đặt lên đôi vai gầy của bác Phú và bám bàn tay vào sau ghế, nàng ngồi ở đó không dám cử động, nàng hành động như vậy cũng vì muốn trả đũa Minh, vì anh vừa rồi đã tỏ ra hết sức lỗ mãng, lần đầu tiên trong đời Thảo cảm thấy khó chịu về chồng mình như vậy, nên thế nàng muốn cho chồng thấy một bài học, muốn cho anh ấy thấy ghen tuông là thế nào.
Nàng định lấy độc trị độc nhưng không ngờ cơ thể nàng lại nhạy cảm như vậy, khi nàng ngồi lên và cảm nhận được con quái vật của bác Phú thì cơ thể nàng hưng phấn kỳ lạ, nó to quá, nó cong lên như ôm chặt vào âm đạo nàng như người yêu lâu ngày không gặp đang âu yếm nhau vậy.
Minh há hốc mồm đứng im như mất hồn… anh mở to mắt nhìn vợ mình đang ngồi lên người bác Phú, chắc chắn dương vật của bác ấy đang cọ vào bướm Thảo, vì bất ngờ quá cảm xúc của anh như vỡ tung, tim anh bơm lên quá nhiều máu nên đập rất nhanh, nhanh đến mức có chút nhói nhẹ.
Lúc này anh chỉ nhìn thấy chiếc váy xòe của vợ mình đang che hết hạ bộ của hai người, chuyện gì… đang xảy ra bên trong… Chưa kịp hoàn hồn thì Minh thấy bác Phú cầm vào mông vợ mình, hai cẳng chân bắt đầu di chuyển vụng về, chiếc quần dài thì bùng nhùng nằm dưới đất… Ánh mắt Minh dại đi đỏ lòm, anh không thể lý giải tại sao vợ mình lại hành động như thế này… phải chăng cô ấy cố tình làm vậy để trêu tức mình… Minh cũng khá thông minh khi nghĩ được như vậy… Lúc sau anh mới lấy lại được bình tĩnh và đi nhanh tới chỗ hai người.
– Từ đã… từ đã… em… – Minh nắm vào vai Thảo kéo ra.
Thảo nhắm mắt, môi nàng bặm một cái và bước chân xuống đất, đôi giày búp bê có đế đập xuống sàn kêu “cộp” một cái… hai dòng nước mắt chảy xuống hai bên khóe mắt, mắt nàng vẫn nhắm tịt, có thể nàng đang cảm thấy ấm ức khó chịu, cái cảm xúc này nửa muốn nửa không, công thêm việc chồng nàng cứ đẩy nàng đến với người khác càng làm Thảo không kìm nổi nước mắt… Thảo bước ra khỏi người bác Phú, để lại một con chim khủng vừa to vừa cong đang cửng cứng như hòn đá, nó cong tớn lên một cách dũng mãnh.
Với kích thước này khiến Minh thêm lần nữa choáng váng… “vợ mình vừa ngồi lên đó sao?” “Đã đút vào chưa?” “Chưa! Chắc chắn là chưa, vì không thể dễ dàng như vậy được, với lại vợ mình vẫn mặc quần lót mà…” – Nghĩ đến đây Minh bất ngờ vén váy vợ từ phía sau, chiếc quần lót ren màu trắng vẫn đang ôm lấy bộ mông to cong vút của Thảo, điều này khiến Minh thở phào nhẹ nhõm.
– Mặt anh sao vậy? Em tưởng anh muốn điều đó… – Thảo mở đổi mắt ướt ra cau mày nhìn Minh, nàng nhìn cái bộ dạng này của Minh càng cảm thấy tức giận.
– Không… anh muốn… em làm bằng tay… – Minh thở mạnh và nói trong vô thức vì anh đang cảm thấy sợ khi nhìn thấy nước mắt của Thảo, con người hiền dịu hàng ngày đâu rồi… tại sao khóc mà trông vừa xinh vừa đáng sợ thế này… Minh đưa tay lau mồ hôi trên trán… suy nghĩ không biết mình đã quá lố bịch hay không…
Bác Phú ngồi nhìn Minh Thảo nói chuyện mà còn thấy sợ lây, không ngờ hai đứa lại “điên” đến vậy, khó hiểu nhất là Minh, ở thời của ông làm gì có ai như thế này, cũng làm gì có thuật ngữ Cuckold.
Đây là lần đầu tiên ông thấy một con người kỳ lạ như Minh.
Ông nhìn sang Thảo thì thấy con bé vẫn đang nhìn chồng nó chằm chằm, ánh mắt chứa chan rất nhiều sự tức giận, sau đó bất chợt ông thấy Thảo thở dài cau mày đi tới chỗ mình… Thảo ngồi sang ghế bên cạnh và chủ động cầm vào chim bác Phú, nàng nắm lại và sóc.
Minh nhíu mày há mồm bất ngờ khi thấy vợ mình đang sóc lọ cho bác Phú trong khi cô ấy đang giận như vậy, thật là khó hiểu, tuy hơi sợ nhưng do hiểu tính Thảo nên Minh xuề xòa bỏ qua cảm giác ấy mà trong người cảm thấy khoan khoái nhanh chóng, anh đi ra bên cạnh và ngồi xuống.
Bỗng Thảo dừng lại, cả Thảo và bác Phú đều nhìn Minh, có vẻ như hai người không được thoải mái.
– Hay… chúng ta… đổi địa điểm nhé! – Minh thở mạnh cười trừ, trong lòng anh bắt đầu hiểu bản thân mình đã sai từ đâu mà dẫn đến phản ứng này của vợ…