Thú tính
Chương 98
Thảo lễ phép chào ông Giới và quay người ra về, vừa mở cửa Thảo gặp một cô gái đang đi tới, trông cô ấy thật xinh với gương mặt rạng rỡ chẳng kém gì Thảo, có một vài nét giống nàng từ đầu tóc cho đến phong cách ăn mặc và cả chiều cao… chả lẽ đây là con dâu của bác Giới sao… cô ấy là Ngọc…
Hai nữ thần đi tới gần nhau… chắc hẳn cô gái kia cũng rất ngạc nhiên khi gặp một người xinh như Thảo, cô ấy cũng nhìn Thảo với một ánh mắt thân thiện, đôi môi đỏ mỉm cười…
– Em chào chị ạ! – Bỗng cô gái kia cúi đầu chào Thảo với vẻ mặt hết sức tự tin… Thảo hơi ngơ ngác nhưng rồi cũng cúi đầu chào lại và hai người mỉm cười đi lướt qua nhau… trông chiều cao của Thảo vẫn nhỉnh hơn cô gái này một chút.
– Ngọc đấy hả con! Vào đây con… Ông Giới đứng trong phòng toàn kính giơ tay ra hiệu về phía Thảo như muốn nói đây là con dâu của bác ấy… Thảo mỉm cười từ xa và vẫy tay cúi chào hai người… nàng liếc nhìn Ngọc và bố chồng thân thiết nghĩ chẳng bù cho bố chồng nàng… trông cô gái đó thật xinh đẹp, không biết cô ấy là người ở đâu, cô ấy cũng cao như mình, cơ thể cũng đẹp nữa… Thực sự hôm nay Thảo đã gặp một “đối thủ” xứng tầm với mình. Bảo sao bác Giới nói nàng giống con dâu bác ấy…
Một tháng sau… Thảo run run cầm chiếc que thử thai trên tay, đôi mắt nàng ướt nhòa khi thấy que thử thai hiện lên hai vạch… Thảo ngồi thu mình trong góc tường nhà vệ sinh và khóc… nàng khóc không phải vì đau buồn mà quá lâu rồi… quá lâu rồi… con mới đến với mẹ… tại sao giờ này con mới đến… Thảo vì quá vui mừng mà đã khóc rất nhiều… Trước đó nàng có đầy đủ mọi dấu hiệu như ốm nghén rồi hơn một tháng không có kinh cũng khiến Thảo nghi ngờ, nhưng mọi dấu hiệu đều được Thảo dấu kín, kể cả ngày hôm nay… Bởi vì chuyện thụ tinh ống nghiệm đã dừng lại rất lâu… Chắc chắn hôm ở nhà bố Vũ đã thụ thai thành công…
Hơi lo lắng một chút, vì nàng không thể để anh Minh biết được… nhưng sau đó người đầu tiên Thảo báo tin vui đó chính là Linh, và cũng vì chuyện này Thảo và Linh lại hàn gắn mối quan hệ như xưa… Linh đã bày kế cho Thảo giả và cầm mẫu tinh trùng của chồng bay sang Singapore để thụ tinh ống nghiệm bằng một phương pháp hoàn toàn mới, phương pháp tiến bộ nhất của y học hiện đại. Tất cả cũng để dàn xếp câu chuyện thụ thai… chính vì vậy Thảo đã được sang Sing chơi với Linh suốt một tháng trời… Thời gian này Thảo cũng đã học rất nhiều kỹ năng để chuẩn bị làm mẹ, rồi những kỹ năng tự chăm sóc bản thân sau sinh…
Trong thời gian bên Sing Thảo tiếp tục nhận được một tin vui đó là bác Phú đã tỉnh, nhưng vẫn còn rất yếu, bác Mai có kể người đầu tiên bác Phú gọi tên đó chính là Thảo. Và bác Phú tiếp tục tiến đến giai đoạn hồi phục các chức năng của cơ thể, phải nói một người ngoài 70 tuổi sống được đã là một kỳ tích, chắc hẳn trong suốt thời gian hôn mê bác Phủ đã phải chiến đấu rất nhiều, có lẽ nguồn động lực duy nhất của bác Phủ đó chính là Thảo.
Về phía ông Vũ, sau khi lén lút làm tình với Thảo ở nhà riêng của mình, ông đã thành công thụ thai cho Thảo mà ông vẫn chưa biết… Ông hiện tại đang theo học một lớp cao cấp bên Thụy sĩ. Đúng như lời ông Vũ nói lần này ông đi khá lâu, cũng cỡ một đến hai năm. Một công đôi việc, thời gian này ông Vũ cũng đang muốn tránh mặt để dàn xếp ổn thỏa chuyện ông Phú… cũng rất may vì ông Phủ chưa chết nên mọi việc cũng hóa đơn giản hơn nhiều. Đây cũng là một điều rất may mắn đối với ông Vũ.
Còn về phần Minh, anh vẫn chưa biết vợ mình có thai, anh chỉ biết Thảo đã sang Singapore với ống nghiệm đựng tinh trùng của mình, anh rất yên tâm khi vợ sang bên đó với Linh nên ở nhà Minh cũng chuyên tâm cho công việc mới của mình tại ngân hàng, và thỉnh thoảng cũng có lên thăm bác Phú, chủ yếu để trả tiền viện phí…
Sau một tháng, Thảo quay về từ Singapore với một tin vui khiến cả nhà vỡ òa trong cảm xúc lẫn lộn, cả bà Hiền, Minh và bố mẹ đẻ của Thảo, tất cả mọi người vui sướng nhảy cẫng lên trong căn nhà của Minh Thảo… Những giọt nước mắt vui sướng xuất hiện trên gương mặt của mọi người ở đó… Đây là một tin vui cực kỳ lớn với cả gia đình, sau khi biết tin ông Vũ cũng rất muốn bay về nhưng lịch công tác dày đặc, ông chỉ biết chúc con dâu mình qua màn hình điện thoại, một vẻ mặt khó tả của ông Vũ, có lẽ ông vừa vui vừa hạnh phúc khi đoán được đó là đứa con của mình.
Sau ngày hôm đó, Minh đã thuê một giúp việc, một đầu bếp, một bác sĩ tâm lý luôn bên cạnh Thảo… và tất cả đều là nữ, anh muốn vợ mình ở trong một môi trường thoải mái nhất, không phải động tay vào thứ gì hay lo lắng điều gì để ảnh hưởng đến thai nhi.
Ba tháng sau… khi bụng Thảo bắt đầu to dần, nhưng tuyệt nhiên gương mặt nàng vẫn không hề thay đổi, vẫn xinh xắn đáng yêu như thường, chân tay vẫn thon nhỏ, ngực có to hơn chút nhưng không đáng kể vì bình thường ngực nàng to sẵn rồi… điều Thảo lo lắng nhất là đầu ti nàng nhưng trông chúng vẫn rất hồng hào chứ không giống như những mẹ bầu khác.
Ngày hôm nay… Thảo đến thăm bác Phú như thường lệ, bác Phủ lúc này đã tháo bột và nhẹ nhàng đi lại dưới sự chăm sóc tận tình của bác Mai. Và cũng trong thời gian này gia đình Thảo Minh đã nhận được thêm một tin cực vui nữa đó là Thảo đang mang thai một bé gái… Cả hai gia đình vỡ òa vì vui mừng, tất cả đều đang mong một đứa cháu gái chứ không phải cháu trai như những gia đình khác, có lẽ vì tư tưởng hiện đại nên gia đình nhà Minh Thảo cũng không đặt nặng vấn đề người nối dõi phải là con trai. Ông Vũ cũng vậy, đối với ông cháu nào cũng được, chỉ cần có dòng máu của ông thì cả gia sản này đều thuộc về đứa cháu này.
Sau khi có bầu, Thảo thấy tâm sinh lý của cơ thể mình thay đổi rõ rệt, nàng không còn nghĩ hay mơ tưởng đến chuyện tình dục nữa, không một chút hưng phấn nào… có lẽ vì nàng thường xuyên nghĩ đến đứa bé trong bụng và một phần cũng vì vị bác sĩ tâm lý luôn theo sát Thảo “tẩm bổ” cho nàng những tư duy, suy nghĩ tích cực nhất. Minh cũng vậy, từ lúc biết vợ có bầu, anh luôn đi đúng giờ về đúng giờ không lệch một ngày nào, anh từ chối mọi cuộc chơi với bạn bè để nhanh chóng về với vợ sau những giờ làm mệt mỏi, thời gian này có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Minh Thảo. Một hạnh phúc gia đình đúng nghĩa.
… Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thu-tinh-2/
Đúng chín tháng mười ngày tính theo tuổi thai của bác sĩ, Thảo đã thành công hạ sinh được một bé gái xinh như thiên thần… mang đặc các nét đẹp từ mẹ, không giống Minh cũng chẳng giống ông Vũ một chút nào, cả nhà vui mừng khôn xiết nhìn con bé nằm gọn trong vòng tay mẹ nó… Ngày hôm nay ông Vũ cũng xuất hiện ở viện với một bó hoa to đùng cùng với những món quà rất giá trị dành cho con dâu mình, từ sổ đỏ, căn hộ cho đến siêu xe ông đều tặng riêng cho Thảo.
Thảo đặt tên con mình là Nguyễn Tuệ Nhi, nàng và Minh chỉ mong con bé có đức tính hiền lành ngoan ngoãn và thông minh giỏi giang giống mẹ nó.
Sau bữa cơm liên hoan tưng bừng thì ông Vũ lại bay sang Thụy sĩ, nhìn cô con dâu mình ẵm đứa bé trong tay ông Vũ không có dám một chút sạn nào, mặc dù ông rất nhớ Thảo, nhưng có lẽ tương lai ông không còn lý do nào để được ngủ với con dâu mình nữa…
Ba tháng sau, ông Phú ra viện, ngày hôm nay ông cùng bà Mai đến thăm Thảo, ông Phú rất vui khi nhìn thấy con của Thảo, trông con bé giống mẹ y như đúc, mặc dù chỉ mang những món quà nhỏ nhưng cũng khiến Thảo cảm thấy rất vui, nàng cũng hiểu bác Phú tránh mặt bố Vũ nên lúc này mới dám đến thăm mình. Mặc dù ông Phú đã chuyển về phòng tại chung cư để tự điều trị nhưng ông vẫn không dám lên nhà Thảo khi không có bà Mai, một nỗi sợ vô hình khiến ông Phú không dám nảy sinh suy nghĩ vớ vẩn với Thảo…
Hơn một năm sau… Lúc này Tuệ Nhi cũng đã tập ăn dặm, con bé bỏ bú rất nhanh… Minh đứng ngắm nghía bộ ngực của vợ mình và thầm cảm ơn cơ địa và sắc tố của vợ, vì ngực Thảo quá đẹp, sau khi cho con bú nhiều như vậy nhưng vẫn rất hồng hào và không có chút chảy xệ nào, đầu ti cũng không to lên mà giữ nguyên dáng như cũ… mặc dù anh đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng Minh rất bất ngờ về cơ thể hoàn mỹ của vợ mình.
– He he… – Minh vừa nhìn vừa vuốt cằm suy nghĩ.
– Anh nhìn cái gì vậy? Đồ dâm dê kia! – Thảo mỉm cười lườm Minh. Sau đó nàng mặc áo lót và bế Tuệ Nhi ra phòng khách. Lúc này đồ ăn đã chuẩn bị sẵn trên bàn. Hơn một năm nay Thảo không phải làm gì, cũng không phải nấu nướng vi Minh thuê nguyên hai người để phục vụ nàng, chị bác sĩ tâm lý cũng vừa mới hoàn thành trách nhiệm của mình nên đã nghĩ việc từ sáng nay.
– Con yêu, con cố gắng ăn để sau này lớn xinh giống mẹ nhé! – Minh mỉm cười nói với Tuệ Nhi, con bé không hiểu bố nói gì nhưng cứ thấy bố là cười tít mắt, càng lớn Minh càng thấy giống Thảo một cách kỳ lạ, con bé không hề giống anh một chút nào, điều này càng làm Minh yêu Tuệ Nhi hơn, vì giống anh sẽ không thể xinh như bây giờ được, chân tay con bé cũng dài nữa, chắc chắn sau sẽ cao hơn mẹ nó đây.
– Tay anh có sạch không đó mà sờ vào má con? – Thảo cầm bát cháo ăn dặm đến bón cho Tuệ Nhi. Minh đứng nhìn vợ mình ân cần chăm sóc con khiến anh hạnh phúc không thể tả được cảm giác lúc này, tim anh đập mạnh khi thấy vẻ đẹp của cô gái ngây thơ đáng yêu ngày nào nay đã làm mẹ, một người mẹ ân cần khéo léo nhất Minh từng gặp, mặc dù mệt mỏi chăm con nhưng chưa bao giờ Minh thấy Thảo cau mày dù chỉ một chút, nụ cười luôn rạng rỡ trên đôi môi của Thảo khi nhìn vào Tuệ Nhi. Chắc hẳn cô ấy đang rất hạnh phúc khi nhìn vào bản sao của mình.
– Hình như bác Phủ đó anh! Anh ra mở cửa đi! – Nghe thấy tiếng chuông cửa, Thảo vừa thổi thìa cháo vừa liếc ra nói với Minh. Hôm nay Minh mời bác Phú lên ăn cơm. Thảo nhìn cái tướng của chồng với cái vẻ mặt đó, khiến nàng lại nghi ngờ chồng sắp dở trò… cũng rất lâu rồi, cả nàng và Minh chưa nói đến chuyện đó… có Tuệ Nhi vào cuộc sống thay đổi chóng mặt.
– Để cô mở cho! – Cô giúp việc nhanh chóng đi ra mở cửa.
– Chào cô! Khặc! Khặc! Bé con của ông đâu rồi! – Vừa bước vào cửa ông Phú cầm túi quà nhỏ lên đi khập khiễng đến chỗ Tuệ Nhi.
– Con đang ăn giỏi lắm đấy ông ạ! – Thảo mỉm cười nhìn bác Phú, sau vụ tai nạn đó trông bác Phú giả hơn và yếu hơn rất nhiều, giọng nói cũng thay đổi, răng chẳng còn cái nào, chân thì thương tật đến cuối đời.
– Thảo ơi! Em đưa con ra bàn ăn đi, cả nhà ngồi ăn cùng nhau! – Minh mỉm cười, anh đứng giữa nhà nhìn lão Phú và vợ mình.
Vợ anh trông vẫn đẹp như xưa có điều có thêm Tuệ Nhi ở bên cạnh, thậm chí nhìn vợ anh lúc này còn toát lên vẻ quyến rũ của một người phụ nữ có con hơn trước rất nhiều. Dáng người thẳng, ngực ưỡn mông cong, hai cánh tay gầy vẫn vậy không có chút thay đổi nào, làn da trắng như tuyết… Lão Phú thì vẫn tương phản như vậy, gầy gò ốm yếu, đen nhẻm xấu xí, sau tai nạn trông cứ như mấy ông cụ sắp gần đất xa trời. Minh nghĩ bụng nếu như lão ta không thường xuyên tập gym chắc chắn đã không qua khỏi được vụ vừa rồi, thực sự quá kinh khủng, hôn mê gần hai tháng, mất cả năm trời để hồi phục được chút ít… cũng tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền của anh, nhưng vì lão ta cũng đôi lần cứu Thảo nên coi như đó là một sự trả ơn của gia đình.
“Oe!!! Oe…”
Bỗng Tuệ Nhi khóc khi Thảo ẵm lên mang ra bàn ăn, nàng không dỗ được đành phải vạch ngực ra cho Tuệ Nhi ngậm, vì vừa chuyển qua ăn dặm nên con bé vẫn chưa quen.
Thấy Thảo ngồi xuống ghế vạch ngực ra khiến lão Phú có phần lúng túng, Thảo cũng liếc lên nhìn bác Phú và đỏ mặt, nàng quay nhẹ người đi chỗ khác. Minh cũng nhìn thấy điều đó, ngay lập tức người Minh có phản ứng… anh liền đến vỗ vai bác Phú.
– Bác thích nhìn thì nhìn đi, cháu không phản đối đâu ha ha! – Minh cười dâm dê nói nhỏ vào tai lão Phú nhưng vẫn bị Thảo nghe thấy… lông mày nàng nhíu lại, năng lườm ra chỗ hai con người biến thái kia rồi quay lại nhìn Tuệ Nhi.
– Khặc khặc… thôi để bác ra dọn cơm! – Lão Phú xấu hổ quay người đi, nhưng lâu lắm rồi lão mới nhìn thấy ngực của Thảo, tỉ con bé vẫn hồng quá, to tròn nhưng thực ra Thảo đã hết sữa và cho Tuệ Nhi uống sữa ngoài từ lâu rồi, chẳng qua con bé bị dịn hơi mẹ nên nàng mới cho Tuệ Nhi cắm mặt vào ngực mình một chút để con bé tự trấn an.
– Minh ơi! Bác dọn xong cơm rồi! Mời mọi người ra ăn cơm! Cô đầu bếp cười nói.
– Ả! Hai cô ơi! Cháu cảm ơn hai cô! Hôm nay hai cô cầm ít tiền ra ngoài chơi cho khuây khỏa, tối về cũng được ạ! – Minh vừa nói vừa đưa cho hai cô một cái phong bì tiền, một cô giúp việc, một cô đầu bếp. Lúc đó Thảo vừa ẵm Tuệ Nhi tới, nàng trùng mắt xuống nhìn chồng, nàng đoán chắc chắn anh Minh có ý đồ gì rồi… tự nhiên bảo hai cô đi ra ngoài. Thảo không nói gì, gương mặt hơi hồng lên và ngồi xuống ghế.
Trong bữa cơm vui vẻ, cả ba người ôn lại chuyện xưa, có vui có buồn, nhưng chưa ai dám nói đến những chuyện tế nhị vì quá lâu rồi, một sự gượng gạo vô hình khiến cả ba người đều thấy ngại… Sau khi ăn xong bát cháo dặm, uống một cữ sữa, Tuệ Nhi lăn ra ngủ như con cún con, Thảo từ từ đặt Tuệ Nhi vào trong chiếc cũi hàng hiệu, tiếng nhạc du dương dành cho bé vang lên khiến Tuệ Nhi chìm vào trong giấc ngủ say.
– Sắp tới… bác định về quê… cùng với bác Mai… – Lão Phú vừa nói vừa cầm chén rượu nhỏ uống một ngụm, trông lão có vẻ rất buồn.
– Bác… không làm trên này nữa ạ… – Thảo và Minh cùng bất ngờ về quyết định này của bác Phú.
– Sao bác không rủ bác Mai lên đây ở cùng, nhìn hai bác hợp nhau lắm đấy ha ha…
Minh cười nói, anh biết trong thời gian qua bác Mai và lão Phú khá thân thiết với nhau, và trước đó anh cũng nghe bác Mai tâm sự về việc sẽ đưa bác Phủ về quê cùng sống nhưng không biết ý bác Phú thế nào… có lẽ hai người trong khoảng thời gian chăm sóc nhau cũng đã nảy sinh tình cảm, trông họ mới thực sự đẹp đôi, một tình cảm được xây dựng một cách đúng nghĩa.
– Bác… nghỉ việc rồi, các cháu xem… bây giờ bác tật nguyễn thế này người ta không thuê bác nữa. Dù gì hôm nay cũng đến cảm ơn hai cháu suốt thời gian qua đã chiếu cố chăm sóc và giúp đỡ bác! Hai cháu như ăn nhân, như một người bạn, người nhà của bác! Khi nào Tuệ Nhi lớn, hai đứa đem cháu nó về quê thăm bác được không… khặc! Khặc… Lão Phú cười nói vừa rơm rớm nước mắt.
– Nhưng mà… quê bác Mai ở xa đây lắm ạ, tận trong miền Nam… – Thảo nói xong rồi nhìn chồng, không biết thông tin đó có chính xác không vì nàng chỉ nghe nói vậy.
– Ừ! Đúng rồi, thực ra bác Mai không phải người nhà bọn cháu, bác ấy là giúp việc cho ông bác dưới quê nhà cháu, thi thoảng có việc gì cháu gọi cho bác ấy lên đây làm coi như kiếm thêm thu nhập… Nếu bác ấy chuyển hẳn về quê có lẽ sẽ xa lắm, vì nhà bác ấy ở tận Cà Mau… Minh vừa nói vừa gắp đồ ăn.
– Bác cũng nghe bà Mai kể như vậy, thôi thì bác già rồi, cũng gần đất xa trời, nay lại tật nguyền cũng may có bà Mai bầu bạn những năm tháng cuối của cuộc đời âu đó cũng là một cái phước của bác… Lúc này… bác chỉ muốn an phận thủ thường sống cuộc sống an nhiên… – Lão Phú nói và cầm chén rượu lên cạch với Minh.
Thảo nhíu lông mày lại nhìn bác Phú, có lẽ mọi chuyện không đơn giản như vậy, trước đó bác ấy nói rất thích sống ở thủ đô và thích sống cạnh mình nữa… nhưng lúc này trong đôi mắt bác ấy có những nỗi niềm khó nói kèm theo đó là một chút lo sợ… có khả năng do tai nạn vừa rồi đã khiến bác ấy sợ và muốn trốn khỏi đây, vậy có nghĩa bác ấy vẫn bị đe dọa? Hoặc do bác ấy biết tính chất của chuyện này hết sức nguy hiểm và có thể sẽ chưa chấm dứt… vừa hay ngày hôm qua anh Minh có nói bố Vũ một vài ngày nữa sẽ về nước kết thúc khóa học… có khi nào… bác ấy sợ bố Vũ… Thảo nhìn bác Phú vừa thương bác ấy vừa có một nỗi buồn man mác trong lòng.
– Uống đi bác! Hôm nay bác cháu mình say sưa một chút nhỉ ha ha – Minh rót đầy cho ông Phú và cả hai đều uống cạn.
– Khả! Rượu ngon! Rượu ngon! Lâu lắm rồi bác mới được uống! – Lão Phú cười hở hàm răng móm mém của mình, rồi nhìn qua Thảo, thấy Thảo chống tay vào cảm nhìn mình khiến lão Phú xấu hổ che mềm.
– Rượu này tốt cho cái đó lắm! Cháu đặt mua bên Thái Lan đó bác ha ha… họ ngâm chum chôn đất cả 20 năm nay rồi… bác uống về tối vật bác Mai ra thì hết xẩy! Ha ha! – Minh lỡ mồm nên phải cười lớn chữa quê.
– Anh ý nhờ! Vô duyên… Thảo cau mày măng Minh.
– Khặc khặc! Không sao! Minh nó thẳng tính! Chứ thú thật với các cháu, bác với bác Mai cũng như hai người bạn già với nhau thôi chứ chuyện đó bác Mai không còn hứng thú nữa… – Nói xong lão Phú cười rồi liếc nhìn Thảo.
– Vậy có nghĩa là bác vẫn còn hứng thú đúng không ha ha… Minh vỗ vào lưng bác Phủ cười.
“Khặc khặc khặc…”
Lão Phủ cười sướng như như bị sặc nước.
– Chết! Chết! Thế này lát uống vào lên cơn thì ai chịu trách nhiệm đây ha ha! – Minh vẫn đá đưa Thảo mấy vấn đề này, anh vừa nói vừa nhìn vợ cười. Thảo thở dài nhìn chồng và bác Phú gợi ý đủ kiểu, nàng cũng có chút đỏ mặt, lâu rồi cũng chưa nghĩ đến chuyện đó…
– Thảo… Minh gọi tên vợ và cười cợt, nửa đùa nửa thật, nhưng hàm ý rất rõ ràng khiến Thảo thở dài.
– Anh hâm à, bác ấy đang bị bệnh đó! – Thảo đỏ mặt… nàng liếc xuống Tuệ Nhi thấy con bé ngủ say… sau đó nàng nhìn bác Phú, thấy bác ấy nhìn vào ngực mình khiến nhiên cơ thể nàng bỗng rạo rực khó tả…
– Nếu không bị bệnh thì em đồng ý hả ha ha ha!! Cũng lâu rồi, vợ chồng mình không vui vẻ một chút nhỉ ha ha… Minh cười cợt ga gẫm, trông mặt cũng say lắm rồi. Ông Phủ cười ngại chẳng dám nói gì.
– Hmm… – Thảo thở dài.
– Này! Bác Phú! Cháu thề với bác, cháu chưa thấy ai có dương vật to dài như bác đấy… Minh say ngà ngà, một phần cũng vì suy nghĩ thật một phần để khơi dậy sự hưng phấn trong vợ, vì Minh biết thời gian vừa qua vợ anh không mảy may có một chút nhu cầu nào, lúc nào cũng chỉ thấy cô ấy cười nói với Tuệ Nhi… Nhưng anh biết thẳm trong cơ thể vợ là một núi nhu cầu cao chót vót chưa bị kích hoạt.
– Ui dào!! Các cụ thân sinh ra những năm đói khổ, bác cũng không hiểu sao… lại quá khổ đến vậy… khặc khặc… Lão Phú cười sướng, gương mặt nhàu nhĩ bỗng trở nên tươi roi rói vì tự hào.
– Chắc ngày xưa vợ bác phải sướng lắm nhề ha ha – Minh vừa nói vừa nhìn vợ, Thảo mặc dù đang cầm điện thoại lướt web nhưng đôi lông mày lá liễu nhíu vào chứng tỏ cô ấy cũng đang khá quan tâm đến câu chuyện đó.
– Nào có thấy bà ấy nói gì, ngày xưa nhà nghèo làm lụng vất vả làm gì còn thời gian nghĩ đến chuyện đó hả cháu… khặc khặc… đẻ con cũng chỉ là nghĩa vụ… nên… bác và vợ cũng chẳng ham hố gì cho cam… – Lão Phủ cười nói, chất giọng móm mém nghe vừa buồn cười vừa thương. Minh cầm chén rượu cạch tiếp với lão Phú rồi hai người lại uống cạn.
– Thế! Này! Cháu hỏi thật nhé! – Minh nói câu này rồi nhìn vợ, thấy Thảo trùng mắt xuống lườm Minh, nhìn chồng nhẹ nhơn biết có điều chẳng hay Thảo mở to mắt ra hiệu cho chồng đừng nói nữa nhưng càng vậy Minh càng muốn trêu vợ.
– Ừ! Cháu hỏi đi, có gì bác sẽ trả lời hết khặc khặc… – Lão Phú cao hứng, dù gì hôm nay có lẽ cũng là bữa cơm cuối cùng lão ăn ở nhà Thảo nên lão cũng rất cởi mở… có gì nói đấy.
– Ngày trước… bác làm chuyện đó với Thảo có sướng không? – Minh nói xong cười nhe răng và chẳng dám nhìn sang vợ.
– Này! Anh Minh… Thảo cau mày lườm chồng.
– Ui dời! Cứ làm việc của em đi! Chuyện đàn ông! Hệ hệ!
– Có… có chứ… – Lão Phú gật gù.
– Sướng như thế nào bác! Minh gặng hỏi và lại liếc vợ, gương mặt Minh gượng gạo là Thảo biết anh ấy bắt đầu lên cơn điên rồ rồi.
– Bác… không tả nổi… sướng lắm… – Lão Phủ hôm nay cũng rất thẳng thắn, như thể lão cũng đang hiểu Minh muốn gì và lão đang rất chờ điều đó… Cả ba người đều một thời gian dài rồi không có trải qua chuyện ấy nên ai nấy đều rất nóng lòng, vội vã… nhưng chỉ có diều Thảo vẫn chưa thực sự nghĩ đến những cảm giác ấy nên nàng thấy không thoải mái khi bị đem ra nói những lời thiếu văn minh như vậy.
– Thảo! Thế còn em? He he – Minh nhìn sang Thảo thì vợ anh đứng phắt dậy, lườm Minh một cái rồi đẩy xe đẩy của Tuệ Nhi vào trong phòng ngủ.
– Ơ kìa Thảo… – Minh gọi với theo, lúc này anh mới nhận ra có lẽ do mình đã quá vội vã chăng, anh dám chắc vợ mình cũng đang muốn nhưng chẳng qua vì một thời gian quá dài nên cô ấy vẫn chưa làm quen lại được.
– Đi! Bác vào đây với cháu! – Minh chạy ra chốt cửa và rủ ông. Phú vào phòng ngủ của hai vợ chồng, nhìn cái tướng của Minh lão Phú biết thằng bé này chắc cũng đang hứng lắm rồi… lão Phú nở nụ cười trên đôi môi móm mém và bước theo Minh… Mở cửa vào phòng, một mùi thơm xộc lên mũi khiến ông thích thú vì Thảo lúc nào cũng rất thơm và sạch sẽ… đến căn phòng cũng sạch cỡ này cơ mà…
– Em! Ở hay! Sao lại vào trong này, mai kia bác Phú về quê rồi… – Minh ngồi xuống lân la ở đầu giường.
– Em… không có ý đó… chẳng qua anh nói mấy câu đó khiến em khó chịu… – Thảo nhíu mày lại nói nhỏ.
– Bác Phú vào đây bác! – Minh vẫy tay, lão Phú từ từ bước vào bên trong. Hai bên má Thảo bỗng đỏ ửng và có phần ngại ngùng.
– Hôm nào bác về quê đó ạ… Thảo mỉm cười nhìn bác Phú.
– Bác tính hai hôm nữa, sau khi thu dọn đồ đạc xong thì bác với bác Mai bắt xe về miền Nam… Lão Phú lấm lét ngồi ở cuối giường.
– Vậy… từ giờ bác cháu mình không được gặp nhau nữa ạ? Hi… – Thảo mim cười.
– Khặc khặc… bác cũng không rõ mình sẽ sống được bao lâu nữa… bác muốn các cháu biết… khoảng thời gian ở bên các cháu là khoảng thời gian hạnh phúc, đáng sống nhất trong cuộc đời bác! Bác sẽ không bao giờ quên thời gian này… dù có chết, dù có sang kiếp khác bác cũng không bao giờ quên các cháu! – Lão Phú nói những lời từ tận đáy lòng mình khiến Minh và Thảo đều thấy cảm động.
– Làm gì mà không gặp được! Bác ở đầu, cứ nổ địa chỉ bọn cháu rảnh đến chơi ha ha… Minh nói lớn trong phòng, anh là một người sống tích cực không thích sự mùi mẫn nên anh luôn là người phá tan bầu không khí này.
– Suỵt! Anh nói bé thôi cho Tuệ Nhi ngủ! – Thảo do một ngón tay lên miệng.
– Yên tâm, cún con của bố ngủ say lắm! Ha ha – Minh nhìn vào cũi cười với Tuệ Nhi.
– Khặc khặc… cảm ơn các cháu… không biết kiếp trước bác tu tâm tích đức thế nào kiếp này lại gặp được các cháu thật quá đỗi may mắn… Lão Phú nhìn Tuệ Nhi với ánh mắt trìu mến.
– Bác ngồi lên đây! He he – Minh nhảy lên nằm cạnh Thảo bên tay trái và gọi lão Phú.
– Nhưng… – Lão Phú lưỡng lự không dám trèo lên.
– Anh định làm gì đó! – Thảo nhìn Minh nói nhỏ, thấy chồng khó hiểu là nàng đoán được ngay ý đồ đen tối của anh ấy… Càng nghĩ đến Thảo càng xấu hổ, vì lâu lắm rồi… nàng không nghĩ đến chuyện tình dục… nay cảm giác nó đang sôi sục dần trong cơ thể… nàng không thể tự dặn “thứ đó” rằng hãy ngủ yên đi… nhưng khi nhìn bác Phú nàng lại bất chợt nghĩ đến những khoảnh khắc thăng hoa xưa kia… rồi nàng nghĩ cả năm nay chăm sóc Tuệ Nhi… có lẽ cũng đã đến lúc thư giãn một chút… Càng nghĩ mặt Thảo càng đỏ ửng…
– Ăn uống xong rồi thì lên nằm nghỉ ngơi một chút, nói chuyện thôi mà em! He he, tâm sự với bác Phủ trước khi bác vào nam sống… chứ anh có ý gì đâu he he… – Minh vừa nói vừa cười nhẹ nhờn và chùm chăn kín người cùng với Thảo, và kéo nàng nằm xuống. Thảo nhíu mày lại nhưng nàng cũng ngoan ngoãn nghe theo chồng… Nghĩ thời gian vừa qua anh Minh cũng đã rất cố gắng cân đối công việc gia đình để làm một người bố tốt… có lẽ nhân dịp này anh ấy cũng muốn thoải mái một chút… sự hưng phấn của cơ thể là một phần, phần còn lại nàng muốn bù đắp cho chồng càng nhiều càng tốt… Nhưng vẫn phải trong khuôn khổ chấp nhận được.
– Thôi… bác người bẩn thỉu không dám lên đâu… – Lão Phú cười ngại.
– Bác lên đây đừng ngại, cháu sẽ kể cho bác tại sao bác lại gặp may mắn đến vậy… bác không muốn biết ư… Minh khơi dậy tính tò mò của lão Phú… nhìn cái mặt sướng căng lên thế kia còn giả bộ nữa.
– Ừ ừ có có… – Lão Phủ trèo hai chân lên giường nhưng không dám dịch lại gần Thảo.
– Bác dịch vào đây! Nằm cạnh vợ cháu này, nghỉ ngơi cho khỏe bác ạ! – Minh chỉ tay xuống giường, Thảo cau mày nhìn Minh, nàng rất ngại cái tình huống thế này, nhưng chả lẽ lại bảo bác Phú đi xuống.
Cuối cùng lão Phú cười ngại, lão gãi đầu gãi tai, gương mặt già nua chảy xệ tủm tỉm cười lết gần đến chỗ Thảo và nằm xuống cạnh nàng… Minh với tay sang cầm chăn đắp cho lão Phú… lúc này người lão Phú đang nằm sát với người Thảo… hương thơm của con bé thoang thoảng khiến lão Phú sướng nở mũi… mùi thơm của Thảo là một mùi thơm rất quyến rũ, nó pha trộn giữa nước hoa đắt tiền và mùi hương của cơ thể nàng tạo nên một mùi quyến rũ đặc trưng không thể nào quên…
Mọi người nằm im trên giường một lúc, không gian bỗng không có một tiếng động nào vì sự ái ngại của mọi người… ai nấy đều hồi hộp không thể diễn tả được… Cuối cùng Minh cũng lên tiếng bày tỏ quan điểm của mình, anh thú nhận với cả vợ và bác Phú về căn bệnh của mình thực sự như thế nào, mặc dù hai người ấy cũng đã biết từ lâu nhưng hôm nay Minh bày tỏ nó một cách chi tiết tại sao lại như vậy, và từ lúc nào, tại sao bắc Phú lại được chọn, tại sao anh lại thích vợ mình làm tình với một ông già chứ không phải một thanh niên trẻ… và Minh nhận lỗi của mình với vợ về khoảng thời gian bỏ rơi cô ấy cô đơn một mình… rồi sự thật trên giường của Minh quá kém, và anh muốn bù đắp lại cho vợ bằng cách đó…
Sự thành thật đến trần trụi đó làm Thảo và ông Phú đỏ cả mặt, điều này khiển sự hưng phấn của Thảo dần trỗi dậy trong nàng sau bao lâu ngủ yên…
– Có một điều quan trọng hơn tất cả… đó là hạnh phúc của vợ cháu… cháu biết cô ấy đã phải chịu đựng giày vò suốt từng ấy thời gian… con người mà bác… phải có nhu cầu chứ đúng không nào! – Minh cười gượng nói.
Lão Phú gật gù nhìn Minh lắng nghe một cách chăm chú. Không ngờ chuyện chăn gối nhà chúng nó lại phức tạp đến vậy, phải nói không nên nhìn vào một vài khía cạnh mặt nổi của một gia đình để đánh giá họ có hạnh phúc hay không… Ai nhìn vào gia đình Minh Thảo cũng phải ao ước, đâu có biết nó có những khoảng lặng khó nói đến vậy… Cuối cùng lão Phú cũng hiểu là do Minh muốn bù đắp cho vợ, muốn vợ nó được trải nghiệm những thứ đó… chứ cuộc đời lão cũng đâu thực sự may mắn đến vậy… tất cả lão Phú phải thầm cảm ơn thượng đế đã ban cho lão một con cu khủng như thế này.
– Được rồi! Cháu vừa mới thành thực rồi, nói hết suy nghĩ cảm nhận của mình rồi, bây giờ đến hai người he he… Minh chống một tay lên nhìn vợ và lão Phú. Thảo cầm điện thoại nghịch rồi cau mày lại, tự dưng phải nằm giữa hai người… và… từ nãy đến giờ tay bác Phú chạm vào cánh tay nàng thấy ngại ngại sao á.
– Cảm giác của bác thế nào khi đút vào trong vợ cháu? – Minh nở mũi hỏi lão Phú một câu thẳng tưng khiến Thảo mở to mắt quay sang nhìn chồng kiểu “anh đang nói cái quái gì vậy?”. Lão Phú cũng vậy, lão ngơ ra một lúc rồi nuốt nước bọt nói.
– Bác… bác… thấy… sướng… sướng lắm… khít và ấm vô cùng… – Lão Phú ấp úng.
– Vậy thôi sao? Bác thấy vợ cháu xinh không? – Minh vừa nói vừa thọc tay vào trong áo vợ, lật ảo con lên và sở ti Thảo. Lúc này anh thấy đầu ti Thảo cứng lên rất nhanh.
– Bác… Kiến thức của bác về vẻ đẹp còn quá hạn hẹp… không có ngôn từ nào văn hoa hơn để tả được vẻ đẹp của cháu Thảo… bác chỉ biết chưa bao giờ thấy một cô gái nào đẹp như cháu… với lại… – Lão Phú ấp úng, mắt liếc xuống chăn.
– Bác cứ nói đi đừng ngại… hôm nay chúng ta hãy thẳng thắn với nhau được chứ? Sau này không còn cơ hội được gặp nhau đâu! He he… – Minh rất hồi hộp chờ đợi hai người họ nói ra những suy nghĩ thầm kín của mình, đây cũng là một trong những sở thích quái đản của anh.
– Với lại… người cháu thơm lắm… bác rất thích mùi này… và… bác… thắc mắc tại sao ngực cháu to thế… mà không xệ… – Lão Phú vừa nói vừa nhìn Thảo, lão nhân cơ hội này để giải đáp những thắc mắc của mình… Lão sợ Thảo sẽ giận nhưng thật kích thích khi nói ra được câu đó, điều này khiến chim lão bắt đầu củng to trong chiếc quần vải.
– Thảo kìa! Trả lời bác ấy đi! – Minh vừa mân mê ngực vợ vừa nói.
– Hmm… Cháu không biết nữa… – Thảo mím môi lại, nàng xấu hổ không biết phải giải thích thế nào…
– Thể chân vợ cháu không đẹp à? He he…
– Có! Có! Đẹp lắm… dài lắm… – Lão Phú thở mạnh, càng nói lão càng thấy nứng hết cả người, lão không chịu được nữa mà đưa tay chạm vào đùi Thảo, thấy con bé để im lão lần mò những ngón tay mình sở dài Thảo bên ngoài lớp quần pijama.
– Thế còn em? Em có sướng không? – Minh thở phì phò hỏi vợ.
– Em… – Thảo không nói được vì bên dưới buồn quá, bác Phú cứ lân la dưới đùi mình… tự dưng chồng lại bày ra cái trò này… như hâm ý…
– Cái đó của bác Phủ đút vào em có sướng không? Của bác Phú có to không? – Minh hỏi dồn dập, mặt anh dần đỏ… ngoài cuckold ra Minh còn là một người rất thích khẩu dâm. Càng được đối phương diễn tả bằng lời nói anh lại càng sướng.
– Hmm… – Thảo liếc nhìn chồng thở dài, gương mặt đỏ ửng, trống vợ anh lúc này thật xinh và quyến rũ.
– Em cứ nói đi! Anh muốn nghe! Đi mà… Minh nài nỉ.
– Em nói anh không được giận đâu đó… – Thảo hỏi lại chồng để phòng, vì tính cách của Minh cứ thay đổi chóng cả mặt.
– Ừ! Anh không giận! Yên tâm! Anh thề!
– Thì… to chứ… anh cũng thấy mà… – Thảo dường như cũng dần bị cuốn vào guồng xoáy khẩu dâm của chồng và lão Phú… điều này khiến cơ thể nàng hưng phấn… quá lâu rồi nàng bắt đầu mới có lại cảm giác này. Lão Phú chớp chớp đôi mắt già nua vì sướng khi nghe Thảo nói vậy… biết con bé cũng chấp nhận nên lúc này lão đánh liều, lão tử từ luồn tay mình xuống bướm Thảo và sở nhẹ. Người lão run lên khi chạm vào mu bướm mềm mềm của Thảo bên ngoài lớp quần.
– Thể có sướng không? – Minh gặng hỏi. Chờ Thảo trả lời lão Phú càng ấn mạnh xuống mu bướm và dùng ngón giữa miết xuống bên dưới.
– Ưm… – Thảo nhắm mắt lại nhẹ nhàng gật đầu hai cái… nước nhờn bên trong âm đạo nàng bắt đầu chảy ra.
– Sướng thế nào? – Minh nuốt nước bọt, biết vợ mình sướng chim anh càng lúc càng cứng hơn.
– Em… không biết… – Thảo thều thào nói vì buồn, lồng ngực nàng thở mạnh, có lẽ nàng đang rất có hứng rồi… bất chợt cánh tay phải của Thảo đưa xuống sờ chim bác Phú… Thảo run nhẹ khi chạm vào con quái vật khổng lồ cứng như hòn đá… Lão Phủ như phát điên khi Thảo chủ động sờ chim mình… mặt lão đỏ ổn… tay lão run run đưa lên cạp quần Thảo, lão lấy những ngón tay của mình luồn vào lớp quần pijama rồi sau đó là lớp quần lót… và thò vào trong sở chùm lông lún phún mượt mà của Thảo…
Thấy bác Phú sở bướm mình… Thảo cũng thò tay vào trong quần bác Phú và sờ con chim nóng hồi của bác ấy… cơ thể Thảo càng lúc càng có hứng, bên dưới âm đạo chảy khá nhiều nước nhờn. Thảo nắm lấy dương vật bắc Phú và sóc nhẹ. Lão Phú thấy vậy cũng luồn ngón giữa xuống khe bướm Thảo, ngón tay lão ngập vào trong một đống nước nhờn, sau đó lão cong ngón tay và miết lên khiến Thảo giật mông một cái. Cả hai bác cháu nhẹ nhàng cử động như đang bí mật giấu Minh vậy. Càng lén lút cả hai càng thấy hưng phấn.
– Em sướng thế nào… em tả được không? – Minh cũng hứng tình lắm rồi, anh luồn tay ra sau tháo áo lót của Thảo và ném xuống giường… Lúc này chiếc chăn che kín cả ba người khiến Minh chỉ nhìn thấy mặt lão Phú và vợ mình đỏ ửng, miệng thì há ra thở trông hai người có vẻ cũng khẩn trương lắm rồi.
– Thảo! Nói đi mà… Minh vừa bóp bộ ngực to của vợ vừa hối thúc.
– Em… không tả được… chỉ biết… sướng lắm… – Thảo nhíu lông mày lại, nàng cũng biết căn bệnh của chồng mình nên cố gắng để chiều anh ấy… chứ thực sự Thảo không thích nói chuyện này cho lắm… nhưng nó cũng rất kích thích đấy chứ… vừa nói nàng vừa nắm chặt chim bác Phú và sóc nhẹ. Lão Phú cũng vậy, mắt lão liếc nhìn Minh và đưa ngón tay miết hột le của Thảo rồi thi thoảng đưa ngón giữa xuống thọc vào trong bướm, ngập cả ba đốt ngón tay vào trong một đống nước nhờn… cảm giác vừa ấm vừa khít. Thảo mím chặt môi và nhắm mắt lại thờ… Những ngón tay của bác Phú đang làm cơ thể nàng phản ứng mạnh.
– Sướng thế nào nữa… hờ hờ… – Minh tiếp tục hỏi, anh nằm sát lại và mút tai Thảo.
– Ưm… sướng… phát điên lên ý… cả người tê dại… cảm giác bị lấp đầy… em khó tả lắm… – Thảo rụt cổ lại và khẽ rên… Nghe Thảo nói vậy Minh càng sướng phát điên, anh bóp chặt ngực vợ rồi mút tại nàng chùn chụt.
– Thật à… Thế… em… chụt… có muốn nữa không? Hờ hờ… – Minh sướng vì được khẩu dâm với vợ, anh sắp không thể bình tĩnh nổi.
– Ưm… ưm… – Thảo gật đầu nhẹ một cái. Cơ thể năng lúc này hưng phấn lắm rồi.
Minh lật chăn ra và mút ngực vợ, sau đó liếc thấy cánh tay của vợ đang hướng về phía bắc Phú… thấy vậy anh bất ngờ lật chăn ra, thấy Thảo đang thò tay vào trong quần bác Phú… còn lão Phú cũng đang thò tay vào trong quần vợ mình, điều này anh không hề biết… nhưng sự chủ động lén lút này của hai người đã khiến anh sướng phát điên. Anh biết hai người họ cũng đang nhớ nhau mà… Minh vội vàng ngồi dậy lột hết quần áo của mình… vừa cởi anh vừa nhìn Thảo và lão Phú rút tay ra khỏi quần của nhau… Thảo ngồi dậy mở to mắt nhìn Minh, gương mặt đỏ ửng, hơi thở nặng nề… Sau đó nàng cũng tự cởi áo và quần của mình ném lên đầu giường, hành động khẩn trương đó của vợ khiến Minh biết Thảo cũng không kiềm chế được nữa rồi…
Thấy hai người lột đồ, lão Phú cũng cởi hết quần áo, con chim khủng của lão bật ra cong tớn chia lên trần nhà trông phát khiếp. Thảo mím môi nuốt nước bọt… lâu lắm rồi… nàng mới lại nhìn thấy dương vật bắc Phú, nhưng lúc này lông chim bác Phủ đã mọc khá nhiều rồi, trông đen xì và rậm rạp.
Bỗng lão Phú và Thảo nhìn nhau… lão nhìn xuống cơ thể cực phẩm trắng như tuyết của Thảo, cùng với đó là đầu ti hồng hảo cương cứng, chùm lông lún phún thoát ẩn thoát hiện. Thảo cũng vậy, nàng mặc kệ chồng đang ngồi đó, mắt nàng không thể rời ra khỏi cái dương vật to khủng khiếp của bác Phú, trông nó căng lên hết cỡ khiến những đường gân nổi rất rõ trên thân dương vật.
Minh thấy cảnh này anh biết hai người sắp không chịu được nữa, anh liền bắt đầu cầm chim mình và sóc… sau đó lão Phủ không cần chờ Minh cho phép, lão lao vào Thảo vật nàng ngã xuống, ngay lập tức Thảo cũng dạng to hai chân mình và ôm vào vai bác Phú… Lão Phú nằm đè lên cơ thể Thảo và chia dương vật mình vào lỗ âm đạo đang chảy nước nhờn của nàng… Cả Thảo và lão Phú thở mạnh nhìn nhau. Lồng ngực hai người hô hấp rất nhanh, Lão Phú nhìn xuống ngực Thảo và há to cái mồm móm mém không có răng lao xuống mút ngực Thảo một cách điên cuồng, lão vừa mút vừa bóp một bên ngực.
– Ưm… ư… – Thảo rên rỉ, hai chân nàng quặp vào người bác Phú đầu nàng ngửa lên rên trước sự chứng kiến của chồng. Minh đứng xuống giường sóc lọ và nhìn vợ mình với lão Phú quẩn nhau trên giường… anh nhìn bộ ngực to của vợ bị lão Phú bóp ngấu nghiến thành nhiều hình dạng cảm thấy kích thích kinh khủng, ngực là một nơi Thảo chăm sóc khá cẩn thận và là một trong những nơi cấm địa chỉ có Minh được phép sở… Nhưng lúc này… anh thấy vợ mình còn đang ưỡn ngực lên trông rất thoải mái… Minh mở to mắt nhìn phản ứng của vợ… và cảm thấy kích thích kinh khủng vì đây là những hình ảnh hầu như anh chưa bao giờ từng thấy qua ở vợ mình.
– Bác… đừng bác… – Thảo thở dốc và đẩy lão Phú ra vì cảm nhận đầu khắc bác Phú đang ở miệng âm đạo mình.
– Không cần bao! Hôm nay anh cho phép! – Minh vừa sóc vừa nói… Thảo quay đầu nhìn chồng tầm hai giây rồi mím môi lại nhắm mắt, sau đó nàng chủ động đưa tay xuống nắm dương vật bắc Phú và chỉnh vào miệng âm đạo mình, lúc này cơ thể quá hưng phấn rồi, nàng không thể chịu được nữa… lúc này nàng chỉ muốn làm tình ngay lập tức… Lão Phú cảm giác thấy đầu khắc mình đã được chỉnh đúng chỗ, lão vội vàng hẩy hông một cái, đầu khấc to như quả trứng vịt chui vào trong bướm Thảo.
– Ah… – Thảo ôm chặt bắc Phú tên. Sau đó lão Phú lại rút ra và tiếp tục đút vào… “Ahhh!!!” Thảo rên to… lần này đã đi được một nửa… sau đó lão lại tiếp tục lặp lại kiểu đó vài lần…
– Ah… ah… ahhh… ah… ~Thảo rên rỉ, mắt nàng nhắm tịt, gương mặt xinh xắn đỏ ửng lên. Chim bác Phú lúc này đã cắm lút cán vào trong âm đạo Thảo, chọc vào miệng tử cung khiển Thảo run lên vì sướng… đã lâu lắm rồi, cảm giác thốn này lại xuất hiện…
– Ôi khít quá… khít quá… bác ra mắt… – Lão Phú gồng cứng mặt. Lão Phú bất ngờ khi âm đạo Thảo mặc dù đã đẻ con nhưng vẫn khít đến khó hiểu… Chim và dái lão nhanh chóng tể rút lại vì sướng… nếu tiếp tục nhấp chắc chắn lão sẽ xuất luôn, nhưng vì lâu quá rồi, lão không thể kiềm chế được mà liên tục nhấp… lúc này lão mặc kệ, cứ sướng đã…
– Ahh… Ahhh… Ahhh!!! −Thảo nên càng lúc càng to… nàng mặc kệ chồng đang đứng bên cạnh sóc lọ, vì nàng biết anh ấy sẽ rất thích cảnh tượng này… điều này khiến nàng rất thoải mái.
– Oh Oh!!! Bắc ra! Thôi chết! – Lão Phú gồng người vì đến cũ rồi, càng nhấp càng nghe thấy tiếng rên đê mê của Thảo nên khiến lão không trụ được quá hai phút.
Lão vội vàng cong mông rút dương vật ra khỏi bướm Thảo, hai chân Thảo bị bung ra… Minh trợn mắt nhìn lão Phú rút chim ra như một cái cặc ngựa to tướng được kéo ra khỏi bướm vợ mình, Minh vừa thấy ghê vừa thấy sướng vô cùng, chắc vợ anh phải tê lắm… phải sướng lắm… Lão Phú lao nhanh lên người Thảo và sóc lọ… lúc này đầu khắc lão Phú bắt đầu bắn tinh trùng ào ạt lên ngực Thảo, lão xuất rất nhiều, phải mất một lúc những giọt tinh trùng cuối cùng mới được xuất ra… bộ ngực to của Thảo lúc này đang nhoe nhoét tinh trùng của lão Phú, nhìn những giọt tinh trùng chảy từ trên đầu ti Thảo xuống trông thật kích thích… Sau đó lão còn cầm chim mình quệt đầu khắc quanh đầu ti cứng đơ của Thảo.
– Ưm… – Thảo rùng mình run nhẹ. Lão Phú quật một lúc, dương vật lão vẫn cứng đơ trông không có dấu hiệu hạ nhiệt… Thảo khẽ mở mắt và thấy bác Phú đang nghịch đầu ti mình, bất ngờ nàng nắm lấy dương vật bác Phú và kéo lại há miệng mút chụt một cái mặc dù tinh trùng vẫn đang dính rất nhiều ở đầu khắc bác Phú. Minh vừa sóc vừa nhìn vợ mình mút chim bác Phủ như thể rất thèm được làm điều đó vậy, hành động đó của nàng vội vã một cách kích thích khó tả, có lẽ cô ấy cũng nhịn lâu lắm rồi, ngày hôm nay mới phát tiết tất cả những cảm xúc đó ra.
“ÔI!!! Ôi…”
Lão Phú rùng mình nên lên vì sướng, cơ thể lão tê dại không còn chút sức lực nào, thậm chí còn sắp ngã ra giường.
“Chụt chụt chụt…”
Thảo há miệng mút cho lão Phú một lúc khá lâu, Minh chưa bao giờ thấy vợ mình mút chim say mê đến thế, Minh cũng muốn được thử, anh liền trèo lên giường đẩy bác Phú xuống phía dưới. Lão Phú thấy vậy liền rút chim ra khỏi miệng Thảo kêu “Chụt!” Một cái… sau đó lão trèo xuống bên dưới chân Thảo. Minh quỳ gối và dí con chim nhỏ vào miệng vợ, thấy vậy Thảo cũng há miệng mút toàn bộ dương vật Minh vào trong khiến Minh sướng méo cả mặt… lão Phú quỳ bên dưới đôi chân cực phẩm của Thảo, lão nhìn khắp nơi và nuốt nước bọt, lão liền đưa tay sờ đùi và cẳng chân dài của Thảo…
Sau đó lão nhìn xuống bướm Thảo, lão mở to mắt thở mạnh, bướm con bé vẫn hồng hào, trắng trẻo như xưa, nó đang phập phồng mở ra rồi co vào như đang muốn làm tình vậy… Thảo vừa mút chim cho chồng vừa liếc xuống thấy bác Phủ đang cúi đầu nhìn bướm mình, Thảo không ngần ngại mà dạng to chân cho bác Phú dễ nhìn hơn, lão Phủ thấy vậy liếc lên nhìn Thảo, hai ánh mắt chạm nhau… Thảo ngại, nàng lại nhắm mắt và mút chim cho chồng, tuy xấu hổ vì chưa bao giờ nàng hành động như vậy, nhưng nàng vẫn mặc cho bác Phú nhìn bướm, nàng rất tự tin vào con bé xinh đẹp của mình và nàng cảm thấy kích thích khi làm điều đó, nàng coi đó là một sự chiều chuộng của mình dành cho bác Phú trước khi chia tay. Lão Phú thấy vậy liền nuốt nước bọt, lão thấy đó như một tín hiệu của Thảo, lão quỳ gối run run cầm chim tiếp tục nhét vào bướm Thảo mà không cần phải hỏi ai.
– Ưm… ưm… ưm… ưm… chụt chụt chụt… – Thảo vừa mút vừa rên, bên dưới bác Phú bám hai tay vào đầu gối Thảo và nhấc cao hông dập xuống từng cái chắc như đinh đóng cột. Ở góc này Minh nhìn lão Phú dập mà thấy thương vợ mình, trông con quái vật kia đi ra đi vào bướm Thảo trơn trụ quá, không biết nàng có đau hay không… nhưng trông cô ấy rất thoải mái đẩy chứ… chắc hẳn phải sướng lắm chứ không thể đau được… Minh vừa nhìn vừa nhăn mặt suy nghĩ.
– Nhóp nhép! Nhóp nhép! Nhóp nhép! Um… ưm… ưm… ưm… – Những âm thanh dâm dục vang lên, bên dưới nước nhờn của Thảo đã chảy quá nhiều rồi… lần đầu tiên Thảo cùng chồng mình và một người khác làm tình, đây là chơi ba người như cái Linh nó hay kể, cảm giác thực sự khác biệt, nhất là đối với một người đã rất lâu rồi chưa làm tỉnh như Thảo… Mặc dù vậy nàng cũng tự thấy bản thân mình hôm nay hơi hư hỏng, đến dâm đãng như cái Linh còn chưa được làm tình ba người bao giờ… Nhưng ngay lập tức sự sung sướng liền đánh tan cảm giác đó của Thảo, nàng tự thấy bản thân ngày hôm nay nên thoải mái một chút, dù gì chồng nàng cũng cho phép mà…
– Um… Ahhh!!! Ahhh!!! Ahhh!!! Ahhh!!! Ahhh!!! – Bỗng Thảo dứt miệng ra khỏi chim chồng và rên to, lão Phú thấy vậy liền nhào lên bóp ngực Thảo và vô tình đẩy Minh ra một đoạn… Sau đó lão dồn tốc đóng nhanh. Minh nhãn mặt sóc lọ… nhìn hai người sướng mà anh cũng sướng theo, anh há hốc mồm thở, vừa sóc vừa bóp một bên ngực còn lại của vợ. Lúc này cả Minh và lão Phú cùng bóp bộ ngực to của Thảo trông cảnh tượng thật kích thích và dâm đãng.
– PẠCH! PẠCH! PẠCH! PẠCH! Ahhh!!! Ahhh!!! Ahhh!!! Ahhh!!! Ahhh!!! Ahhh!!! Ahhh!!! Ahhh!!! Ahhh!!! Ahhh…
Lão Phủ đóng càng nhanh, Thảo nên càng to, nàng quặp chân vào hông bác Phú và hay hông cùng với nhịp nhấp… Minh quay lại thấy vậy có chút đau lòng khi vợ mình chưa bao giờ có phản ứng đó với mình trong suốt bao nhiêu lâu chung sống với nhau… nhưng cảnh tượng này cũng khiến anh bị kích thích tột độ… Anh không bao giờ nghĩ người vợ xinh đẹp, ngoan ngoãn của mình lại có phản ứng cháy bỏng thế này… Sau một hồi hay hông, mộng Thảo run lên bần bật, cơ thể bủn rủn… Cuối cùng sau bao nhiêu lâu lúc này Thảo mới được lên đỉnh. Người nàng đờ dẫn thả lỏng nhưng bên dưới bác Phú vẫn đang dập.