Thu
Chương 24
Buổi chiều hôm đó Đông Phong đưa tôi về sau mấy tiếng đồng hồ ngồi trong quán cà phê chỉ để ôm nhau và san sẻ nỗi buồn vì tình yêu bị gia đình ngăn cấm.
Trên đường về tôi cảm thấy tâm trạng có điều gì đó hồi hộp, bất an rất khó diễn tả thành lời. Không hiểu sao tôi có cảm giác trong lòng nóng như lửa đốt, muốn về nhà ngay lập tức dù biết rằng thế nào ba tôi cũng chờ sẵn với những hình phạt không khác gì lần trước là chịch trước rồi đánh sau.
Khi hai đứa về đến trước cổng thì thấy trong nhà có khá nhiều người đứng ngồi lố nhố và bàn tán xôn xao. Ba tôi ngồi chồm hổm trước hàng hiên, gương mặt có vẻ thất thần mệt mỏi.
Đông Phong thấy nhà tôi như vậy nên muốn vào xem thử có giúp được gì không nhưng tôi không chịu, bảo anh về đi vì chính tôi cũng chưa biết là chuyện gì đang xảy ra trong nhà mình thì làm sao để cho anh vào được. Nhỡ đâu ba tôi nổi giận như trưa nay thì mệt lắm.
Đông Phong về rồi tôi mới ba chân bốn cẳng chạy ào vô nhà để xem có chuyện gì mà mọi người bu đen bu đỏ thế kia. Vừa thấy tôi, thím út là con dâu của bà Sáu đã ôm chầm lấy tôi rồi khóc nấc:
– Thu ơi… má con… hu hu…
Tôi cảm nhận có điều gì đó không bình thường, nghe thím út nói mà tôi thấy lạnh sống lưng nên lắp bắp hỏi lại:
– Thím út… má… má con bị gì hả thím?
Vừa nói tôi vừa lay mạnh hai vai của thím, có lẽ tôi mạnh tay quá làm thím đau nên thím nhăn mặt rồi nói chầm chậm nhưng rõ từng tiếng:
– Thu ơi… con phải bình tĩnh mới được nghe Thu…
Tôi đang hồi hộp mà thím không chịu trả lời cái điều tôi cần biết, cứ nói vòng vo làm tôi càng sốt ruột hơn:
– Má con bị sao hả thím út? Thím nói lẹ đi!
Bà Sáu nãy giờ đứng ngay chiếc giường đặt giữa nhà thấy vậy lật đật chạy ra ôm chặt lấy tôi rồi cất giọng buồn bã:
– Má con mất rồi Thu ơi!!!
Bà Sáu nói có mấy tiếng mà tôi nghe chẳng khác gì mấy tiếng sấm nổ bên tai. Tôi thảng thốt kêu lên:
– Trời ơi… bà Sáu… tại sao… tại sao má con lại chết được hả bà Sáu? Hồi sáng má con vẫn khỏe mạnh bình thường mà? Hu hu hu…
Bà Sáu lấy tay vuốt tóc tai tôi cho gọn gàng rồi dặn dò y chang thím út hồi nãy:
– Con phải thật bình tĩnh nghe Thu… má con đi xa rồi con ơi!
Tôi vừa khóc nức nở vừa hỏi bà:
– Tại sao má con lại chết hả bà? Má con đâu rồi? Má ơi!!!
Miệng hỏi nhưng không kịp để bà Sáu trả lời, tôi chạy ào vô trong nhà rồi đứng ngơ ngác nhìn chiếc giường tre đặt giữa nhà, bình thường nhà tôi đâu khi nào để giường như thế này.
Trên giường tôi thấy có một người nằm dài như đang ngủ nhưng không đắp mền mà đắp bằng chiếu, mà đắp kín mặt chứ không phải đắp ngang ngực như bình thường, đã vậy trên bụng còn lấy nải chuối xanh dằn lên.
Đứng bên cạnh cái người đang nằm im bất động trên giường đó tự nhiên tôi thấy hồi hộp và run sợ khi bắt đầu cảm nhận được chuyện chẳng lành vừa xảy ra với gia đình mình. Tay run run, tôi lật tấm chiếu đắp mặt người ấy rồi té ngửa khi nhận ra người đang nằm trên giường kia không ai khác ngoài má tôi!
Tôi gào lên:
– Má ơi má… má ơi! Tại sao má lại chết hả má? Tại sao má lại bỏ con với thằng Hoạch hả má? Hu hu hu…
Vừa khóc tôi vừa nhào tới ôm chầm lấy thi thể lạnh ngắt của má. Lúc đó bỗng nhiên tôi thấy đầu óc xây xẩm, mắt hoa lên rồi té xuống thềm nhà không hay biết gì nữa.
Không biết tôi xỉu được bao lâu, đến khi tỉnh dậy thì thấy người ta đã bỏ má vào cái quan tài gỗ rồi đóng nắp kín mít, xung quanh gắn hoa rồi nến trắng. Bên dưới đặt một cái siêu đất, người ta đổ dầu phộng vào nắp siêu đã được úp ngược, đốt đầu phộng bằng một cọng tim bấc. Phía trước đầu quan tài có treo tấm hình của má tôi lúc còn con gái với nụ cười thật đẹp.
Tôi chạy lại ôm chầm chiếc quan tài rồi khóc nức nở:
– Má ơi má… sao má bỏ con mà đi vậy má ơi! Hu hu hu…
Chú út đang ngồi ngoài sân tiếp mấy người hàng xóm, thấy tôi khóc nên bước vô ôm chầm lấy tôi rồi an ủi:
– Thôi đừng khóc nữa con… má con đi rồi! Hãy để cho má ra đi thanh thản…
Tôi quay qua ôm chú út mà nấc lên nghẹn ngào:
– Chú út ơi… con nhớ má con lắm chú ơi! Hu hu…
Chú út vỗ về tôi:
– Thôi nín đi con! Chuyện đâu còn có đó… con đừng khóc nữa kẻo má con biết má con buồn lắm đó!
Không biết má tôi có buồn không chứ suốt ba ngày làm đám tang, tôi chỉ vật vờ như chiếc bóng bên cạnh quan tài của má. Mỗi lần nhìn bức hình má cười tươi rói treo trên quan tài lòng tôi lại thấy đau xót và nhớ má tôi kinh khủng. Nhìn má cười mà nước mắt tôi cứ chảy dài. Nếu không có mấy đứa bạn thân thay nhau phụ tôi tiếp khách và lo trà nước, cơm canh thì tôi cũng chẳng biết làm gì ngoài việc suốt ngày đứng bên cạnh quan tài của má rồi thỉnh thoảng ôm mặt khóc.
Mấy ngày nhà có tang chế, may nhờ có tụi con Yến con Mai lăng xăng chạy tới chạy lui phụ tôi lo trà nước đãi đằng bà con lối xóm, nếu không thì chắc tôi cũng không biết phải làm sao, lòng dạ cứ rối bời. Và nhất là Đông Phong, nếu không có anh thì chắc tôi thể đứng vững trong suốt ba ngày qua.
Khi hay tin mẹ tôi qua đời, ngoài giờ học là anh chạy thẳng tới nhà rồi phụ giúp tôi lo trong lo ngoài thật chu đáo vẹn tròn. Những lúc vắng khách, anh thường đứng bên cạnh tôi hàng giờ để an ủi, vỗ về. Ba tôi mặc dù không thích anh nhưng gặp lúc gia đình đang có chuyện nên cũng không muốn đôi co lời qua tiếng lại để cho thiên hạ đàm tiếu. Bởi vậy ông ngó lơ luôn việc Đông Phong thường xuyên có mặt trong tang lễ với tư cách như một người thân trong gia đình người quá cố.
Ngoài việc có mặt để phụ giúp gia đình một tay thì tôi biết anh còn thường xuyên bỏ tiền túi ra để mua thứ này. Sắm thứ nọ nhưng vẫn im lặng chứ không kể lể công cán với ai, nhất là với tôi anh cũng không nói tiếng nào. Chính sự giúp đỡ vật chất và tinh thần một cách thầm lặng đó càng khiến tôi thấy yêu thương anh nhiều hơn nữa.
Sau ba ngày làm lễ thì người ta cũng đưa mẹ tôi về nơi an nghỉ cuối cùng. Ngày hạ huyệt tôi khóc như mưa, vật vã như cái xác không hồn. Ba tôi gương mặt thì lạnh lùng không cảm xúc nên tôi cũng không thể đoán được ông vui hay buồn. Còn thằng Hoạch chỉ mới 3, 4 tuổi nên vẫn chưa cảm nhận được hết nỗi đau mất mẹ, thành ra lúc nào nó cũng mỉm cười toe toét với các cô các dì bế nó, chỉ khi nào đói thì mới khóc đòi mẹ thôi.
Sau đám tang, tôi tìm hiểu thì mới biết má tôi mất là do chết đuối. Má tôi chết đuối không phải vì má không biết bơi, ngược lại má còn bơi rất giỏi vì từ nhỏ đã quen với cảnh sống cùng ruộng đồng sông nước, mà chết vì cứu người. Bữa đó má đi hái ngó sen cho người ta làm đám giỗ, đi ngang con sông chỗ lần trước tôi với tụi bạn thường ghé tắm thì phát hiện có người đang chới với trong dòng nước, y chang như tình cảnh của con Yến thuở nọ. Má cũng bơi ra cứu như thằng Tình, nhưng khốn thay má lại không biết cách cứu người đang đuối nước như thế nào cho hợp lý mà cứ bơi thẳng vào vũng nước xoáy nên bị người gặp nạn chụp được và đè xuống để họ trồi lên thở. Sau nhiều lần má tôi và nạn nhân giằng co, trồi lên lặn xuống thì cuối cùng cả hai đều lịm dần trong dòng nước lạnh lẽo vì đuối sức rồi đi luôn. Chẳng những má không cứu được người mà còn gây nguy hiểm cho chính mình, nhưng tôi tin rằng má đã hành động đúng theo lương tâm của bà chứ thấy chết không lẽ không cứu. Âu cũng là cái số của má tôi đã tận, có lẽ ông trời không nỡ bắt má phải chịu cực khổ đọa đày trong kiếp nhân sinh tạm bợ nên đã cho người rước bà về cõi tây phương cực lạc rồi.
Tôi trở lại trường học sau một tuần má tôi qua đời với mảnh băng tang màu đen cài trên ngực áo. Lũ bạn cùng lớp với giáo viên chủ nhiệm đón tôi với những đôi mắt đượm buồn và động viên tôi cố gắng vượt qua nỗi đau mất mát để chuyên tâm học hành và chuẩn bị cho kỳ thi học kỳ 1 sắp tới.
Còn hai đứa bạn thân và người yêu của tôi thì lúc nào cũng ở bên tôi khi rảnh rỗi để tôi có người bầu bạn, chuyện trò, bởi thế nên tôi cũng nguôi ngoai bớt nỗi nhớ thương má. Ban ngày đến trường thì còn đỡ chứ buổi tối về nhà, lúc đút cho thằng Hoạch ăn, lúc tắm rửa cho nó, lúc dỗ nó ngủ tôi đều nghĩ đến má và nước mắt lại rơi.
Một tháng sau thì tôi gặp phải khó khăn về vấn đề tiền đóng học phí. Lúc má còn sống thì má còn làm thuê làm mướn kiếm tiền nuôi tôi ăn học, nay má mất rồi thì cái ăn đối với chị em tôi còn chật vật thì đừng nói đến chuyện tiền nong đóng học phí. Tôi cũng chẳng hy vọng gì vào ba mình rằng ông sẽ tu tâm dưỡng tính mà lo cho hai chị em tôi. Xưa giờ người ta thường nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời đâu có sai. Ba tôi sau vài ngày má tôi mất thì tiếp tục rượu chè be bét mà theo ông là để cho đỡ buồn chán. Không biết ba tôi nhậu xong có thấy đỡ buồn chán hay không, chứ tôi nhìn thấy cái cảnh ngày nào ông cũng chân nam đá chân xiêu thì vừa buồn vừa chán đến tận đáy lòng.
Thời gian đầu lúc má tôi vừa mất, hàng ngày tôi chỉ nấu cơm thôi chứ đâu có tiền mua thức ăn. Hôm nào bà Sáu cũng sai thím út mang thức ăn qua cho ba cha con. Thế nhưng tôi thấy không thể hôm nào cũng nhận sự giúp đỡ ấy, ngày một ngày hai thì không nói gì chứ không lẽ ngửa tay đón nhận suốt đời. Và cả sự giúp đỡ của Đông Phong nữa. Anh nắm tay tôi và dịu dàng nói:
– Anh biết em gặp khó khăn về vấn đề học phí… hay là để anh nói ba mẹ đóng giúp em nha…
Tôi buồn bã lắc đầu:
– Em cảm ơn anh! Nhưng xin anh cho em được từ chối vì em không thể đón nhận sự giúp đỡ của mọi người từ năm này qua tháng nọ… em chỉ mới vô lớp 10… khoảng thời gian học còn rất dài và số tiền đóng học phí trong suốt 3 năm học phổ thông cũng không phải nhỏ…
Rồi tôi mím môi khi đưa ra quyết định:
– Có lẽ em sẽ nghỉ học anh ạ…
Đông Phong kêu lên vẻ ngạc nhiên:
– Trời ơi! Sao em lại quyết định vội vàng như vậy? Em suy nghĩ kỹ chưa?
Tôi mỉm cười mà trong lòng buồn muốn khóc:
– Em suy nghĩ kỹ lắm rồi anh! Em sẽ nghỉ học để xin đi làm… em phải kiếm thật nhiều tiền để còn lo cho tương lai của thằng Hoạch nữa! Má em mất rồi… em phải thay má chăm lo cho nó…
Đông Phong ngập ngừng nói:
– Thế còn việc học của em thì sao?
Tôi trả lời không do dự:
– Em sẽ xin nhà trường cho bảo lưu kết quả học tập… sau này có đủ tiền em sẽ tiếp tục đến trường để nuôi dưỡng ước mơ của mình…
Nói xong tôi tựa đầu vào vai Đông Phong và ngắm nhìn những áng mây trôi lơ lửng trên bầu trời và thấy đời mình rồi cũng sẽ như những áng mây không biết trôi dạt về nơi phương trời vô định nào.
Có lẽ đây sẽ là lần cuối tôi được ngồi bên cạnh người yêu trong ngôi trường thân yêu này, mai này nghỉ học rồi thì tôi sẽ không còn cơ hội được ngồi bên anh vào giờ ra chơi như thế này nữa.
Tất cả rồi sẽ trở thành những kỷ niệm thật đẹp, thật đáng nhớ trong quãng đời học sinh của tôi.
Một buổi tối nọ, sau bữa cơm đạm bạc diễn ra trong lặng lẽ ba tôi lè nhè nói:
– Thu! Hic… mày coi mày xin nghỉ học rồi kiếm việc gì làm đi nghen… chứ tao là tao không nuôi nổi mày ăn học đâu đó… mày cãi lời là tao đốt hết sách vở quần áo ráng chịu à… hic…
Mặc dù đã dự đoán trước thế nào cũng có ngày ba tôi nói như vậy, nhưng khi nghe được những lời do chính miệng ông thốt ra tôi vẫn không kiềm chế nổi cú sốc tinh thần, lòng thấy buồn bã và cô đơn vô cùng. Những lúc như thế này tôi chỉ ao ước được ngồi bên cạnh Đông Phong vì chỉ có anh mới là vùng trời bình yên của tôi mà thôi.
Tôi nhìn ba rồi cay đắng nói:
– Ba không cần phải nói gì nữa đâu… con biết hoàn cảnh của con như thế nào nên con đã tính trước hết rồi!
Ba tôi trợn mắt lên nhìn vẻ ngạc nhiên:
– Mày tính trước cái gì… nói tao nghe coi?!
Tôi dấm dẳng nói:
– Con đã xin nhà trường cho nghỉ học rồi! Ngày mai con sẽ xin đi làm để kiếm tiền lo cho thằng Hoạch nữa… không có má thì con phải thay má chăm sóc cho em…
Ba tôi gật gù:
– Đúng rồi đó… con gái con đứa học hành nhiều làm gì… học cho biết cái chữ, biết tính toán là được rồi… mai mốt có chồng có con thì cũng tối ngày chui rúc trong xó bếp mà thôi…
Nói xong ông nhìn chằm chằm vào ngực tôi và liếm mép nói tiếp:
… má mày giờ đã không còn nữa… mày coi chuẩn bị làm vợ, làm mẹ được rồi đó nghe Thu…
Tôi chưng hửng:
– Con còn nhỏ xíu ai cưới hỏi đâu mà làm vợ hả ba?
Ba tôi cười nửa miệng:
– Chứ tao đây làm chi?
– Trời đất ơi!!!
Nghe ba nói xong tôi chỉ biết kêu trời rồi ngó ổng trân trân như người từ trên trời vừa rơi xuống. Lần trước lúc cưỡng hiếp tôi ổng cũng bắt tôi phải làm vợ ổng, tôi tưởng ổng chỉ nói chơi cho sướng miệng lúc làm tình… ai dè ổng có ý định bắt tôi thay vào vị trí của má!
Tôi vùng vằng:
– Thôi… con không làm vợ của ba đâu! Cha con ai lại lấy nhau được chứ?
Ba cười hềnh hệch:
– Có gì đâu mà không được… chẳng phải tao đã chịch mày mấy lần rồi đó sao!? He he…
Tôi cau có trả lời:
– Tại ba hiếp dâm con chứ bộ…
Ba tôi cười nhạt:
– Tao hiếp nhưng mà mày cũng sướng chứ có phải không đâu…
Tôi đỏ mặt:
– Con không có…
Ba tôi cười khẩy:
– Không có mà mò mẫm chút xíu là lồn ướt nhẹp… he he…
Rồi ông cười lớn:
– Mà mày cũng dâm lắm Thu à… lần nào tao chịch mày cũng rên muốn bể nhà… ha ha…
Tôi tức quá nên quát hơi lớn tiếng:
– Con không có! Ba hiếp con chỉ có ba sướng thôi chứ con không có sướng gì hết! Hu hu…
Ba tôi khoát tay rồi buông giọng lạnh lùng:
– Không nói nhiều nữa! Mày coi dỗ thằng Hoạch ngủ đi rồi qua phòng ba biểu…
Nghe xong tôi giãy nảy lên:
– Thôi con không qua phòng ba đâu! Con không muốn…
Ba tôi gằn giọng:
– Mày sống trong nhà này thì phải nghe lời tao… tao biểu cái gì thì phải nghe và làm theo cái đó… cãi lời tao là tao cho mày theo má mày luôn đó nghe!
Nói xong ba đi 1 vòng khóa hết cửa nẻo rồi thản nhiên đi về phòng nằm thẳng cẳng chờ đợi tôi qua, mà tôi thì bây giờ chẳng khác gì con chim bị nhốt trong lồng nên khó mà thoát khỏi một trận mây mưa tơi tả.