Thu

Chương 8



Phần 8

Sau mấy giây rướn người vào thật sát phía sau mông tôi để cho những giọt nước cuối cùng được giải phóng hết thì ba cũng rút con cu ra khỏi người tôi một cách thật nhanh nhẹn chẳng khác gì lúc ba đút nó vô.

Ba vừa rút cu ra ngoài thì tôi nghe thấy ở giữa hai mép chim hơi thốn thốn nên nhăn mặt muốn khóc. Thấy vậy ba liền nạt:

– Có gì đâu mà khóc, đau có chút xíu chứ mấy!

Miệng ba nói còn bàn tay thì giơ lên nhá nhá làm tôi sợ quá im thin thít luôn. Cái tát vừa rồi vẫn còn đau nên tôi không muốn ăn thêm cái tát nào nữa.

– Con thích chiếc xe này không, ba cho con luôn đó…

Thấy tôi im re không sụt sịt nữa nên ba liền ôm và đưa tay vuốt tóc rồi thủ thỉ.

– Dạ… thích lắm ba!

Nghe ba nói cho chiếc xe là tôi lập tức quên hết đau đớn nên gật đầu rồi nhoẻn miệng cười thật tươi.

– Ừ… ba cho con đó, ngày mai kêu bạn con tới tập xe cho đi… mai ba có công chuyện!

Tôi lại gật nhẹ đầu rồi nhìn ba thắc mắc:

– Cái… cái này là gì vậy ba!?

Khi ba vừa rút con cu ra ngoài thì tôi lập tức dòm xuống chim mình và vô cùng ngạc nhiên khi thấy có một dòng nước đặc sệt như hồ keo dùng để dán thủ công và hơi lợn cợn như giấm hỏng chảy dài xuống đùi. Tôi ngước lên nhìn ba để hỏi, hỏi xong lại dòm xuống dưới rồi lấy tay quẹt thử thì thấy rất nhớt, đưa lên mũi ngửi cho nó có mùi gì thì tôi chợt nhăn mặt vì cái mùi hăng hắc tanh nồng của nó.

– Sữa của đàn ông đó con… uống cái này vô dễ mập lắm… hà hà…

Ba vừa cười vừa nói với bộ mặt rất khoái chí trong khi tôi chẳng hiểu lời ba nói lắm, tôi tưởng chỉ có phụ nữ mới có sữa thôi chứ.

Ba mặc lại quần áo xong xuôi thì nhìn sang tôi đang đứng tô hô với cái quần nằm ngang đầu gối nên kêu lên vẻ ngạc nhiên:

– Ơ kìa… sao con không kéo quần lên đi?
– Nãy giờ ba có biểu con kéo lên đâu… con sợ ba la nên không dám…
– Trời đất…

Ba bật cười rồi tự lấy tay kéo quần tôi lên. Xong ba nhìn tôi thật trìu mến, khác xa với ánh mắt đỏ ngầu và lạnh lẽo ban nãy:

– Ba chịch con sướng không Thu??

Tôi nhìn ba hỏi nhỏ:

– Chịch là sao hả ba? Còn sướng là sao… con không biết…

Ba lấy tay vuốt tóc tôi rồi cười nói:

– Thì chịch là như hồi nãy ba làm con đó! Còn sướng là con thấy đã, thấy phê trong người. Con có thích không?

Tôi lí nhí trong miệng:

– Dạ cũng… hơi hơi à ba!

Ba lại cười:

– Mai mốt ba làm con sướng nữa nghe Thu?

Tôi lắc đầu:

– Dạ thôi… đau lắm ba!

Ba nhìn tôi trấn an:

– Không sao đâu… lần đầu nên hơi nhói một tí thôi… như kiến cắn ấy mà… lần sau sẽ không còn đau nữa mà sướng lắm…

Tôi chưa kịp nói gì thì ba đã trừng mắt nhìn tôi rồi gằn giọng:

– Về nhà không được nói chuyện này với má nghe chưa!? Nếu cãi lời là ba sẽ giết chết đó! Phải ngoan ngoãn thì ba mới thương rồi thích gì ba cũng cho…

Ba vừa nói đến chữ “ngoan ngoãn” thì tôi mới nhớ té ra ngoan ngoãn mà ba nói lúc trước là phải im lặng và không được chống cự để ba tôi mặc tình muốn làm gì thì làm như thế này chứ không phải ngoan ngoãn theo cách tôi vẫn nghĩ.

– Dạ… con biết rồi ba!

Tôi nói lí nhí trong miệng rồi leo lên xe ngồi cho ba chở về nhà. Trên đường đi tôi cứ nghĩ về việc mình sẽ sở hữu được chiếc xe đạp này mà không ngờ rằng cái mình vừa đánh mất có giá trị gấp ngàn lần chiếc xe mà theo cụ Nguyễn Du thì nó “đáng giá ngàn vàng”, còn chiếc xe cao lắm chừng vài chỉ là cùng.

Về tới nhà tôi bước xuống xe rồi đi cà nhắc vô trong, mặt nhăn nhó làm má đang ngồi chờ cơm ở bậc thềm lật đật đứng lên chạy ra đỡ một bên, miệng hỏi han ríu rít:

– Trời đất ơi sao vậy con?

Tôi chưa kịp trả lời má thì ba đã lên tiếng:

– Nó tập chạy xe bị té chứ có gì đâu, đứa nào lần đầu tập tành mà không như vậy!

Má nhìn cái đầu gối trầy xước của tôi xong rồi biểu tôi xoay qua xoay lại cho má coi:

– Rồi có chỗ này thôi hay còn đau chỗ nào nữa không con?

Nghe má hỏi tôi chỉ muốn khóc nhưng thấy ba trợn mắt nhìn nên tôi không dám nói “con còn đau con chim nữa má ơi…”.

Ba tôi lại cướp lời:

– Có chỗ đó thôi à… trầy có chút xíu… thôi con Thu vô rửa mặt mũi tay chân rồi hai mẹ con dọn cơm ra ăn đi… tui đói lắm rồi!

Ba nói xong thì lấy tay vỗ vỗ cái bụng để má tôi thấy là ba đang đói, nhưng mà cái bụng ba như cái trống chầu toàn mỡ là mỡ nên có đói cũng không xẹp lép như người ta được.

Bữa cơm đó tôi chỉ ăn được một chén rồi buông đũa. Má nhìn tôi ngạc nhiên:

– Sao bữa nay ăn ít vậy con? Bình thường mày ăn ba bốn chén lận mà?

Tôi trả lời một cách uể oải:

– Nay con mệt quá à má, lát má rửa chén dùm con nha. Con vô phòng nằm nghĩ đây!

Nói xong tôi đứng dậy lếch thếch đi vô phòng rồi ngồi phịch xuống giường, trong lòng buồn hiu vì mơ hồ cảm giác được mình đã đánh mất một thứ gì đó rất quý giá mà không biết gọi tên chính xác nó là thứ gì nữa.

Trong lúc má tôi dọn dẹp, rửa ráy chén bát thì ba bước vô phòng tôi đang ngồi và đưa tôi 1 viên thuốc rồi nói:

– Con uống cái này vô đi!

Tôi nhìn ba vẻ ngạc nhiên:

– Thuốc gì vậy ba?

Ba nói nhỏ giọng hối thúc:

– Thuốc bổ đó… con uống lẹ đi đừng để má biết!

Thấy ba cứ thúc giục liên tục nên tôi liền đưa viên thuốc lên miệng rồi uống hớp nước tống nó vô bụng cho ba yên tâm.

Thấy tôi uống xong viên thuốc nên ba cũng bước tới nựng gò má tôi một cái rồi thò xuống dưới bóp vú thêm cái nữa mới quay lưng đi ra khỏi phòng.

Lúc đó tôi cũng tưởng ba đưa thuốc bổ cho mình uống thiệt nên không nghi ngờ gì, mãi đến sau này tôi mới biết đó thực chất không phải là thuốc bổ thuốc béo gì cả mà là thuốc tránh thai khẩn cấp, ba cho tôi uống để phòng ngừa tôi bị sình bụng vì chuyện vừa rồi.

Nhưng đó là chuyện về sau này khi tôi khôn lớn chứ bây giờ tôi vẫn tin ba sái cổ chẳng có chút gì là nghi ngờ.

Mấy ngày sau ba giữ đúng lời hứa là giao luôn chiếc xe cho tôi để tôi tự tập hay nhờ bạn bè gì thì tùy, ba không ngó tới và cũng thường xuyên không có mặt ở nhà.

Có điều gần cả tuần lễ sau chiếc xe đó vẫn nằm im trong phòng khách vì cái vết thương nơi đầu gối của tôi vẫn chưa lành hẳn. Mới đầu cứ nghĩ nó chỉ là vết xước nhỏ không đáng bận tâm, ai dè mấy ngày sau nó cương mủ rồi chảy nước vàng chứ không lành. Má nói da thịt tôi độc nên mới lâu hết. Đã vậy còn bị ngay đầu gối là nơi phải co ra co vào thì thời gian để lành vết thương còn lâu hơn nữa. Chỉ những ai đã từng bị lát đầu gối mới hiểu cảm giác này.

Tuy không tập xe nhưng con Yến, con Mai vẫn thường xuyên tới nhà tôi chơi cả buổi, tới khi nào thấy bóng dáng ba tôi về thì tụi nó mới nhấn nút biến. Có điều không phải tụi nó tới vì cảm mến tôi hay gì, chẳng qua nhà tôi có nhiều trái cây để tụi nó nhét vào miệng thôi. Xung quanh nhà tôi có đủ thứ loại cây trái như ổi, mít, xoài, mận mà ba tôi trồng từ hồi mới mua mảnh đất này nghe đâu cũng hơn chục năm rồi.

Tụi con Yến, con Mai không có thứ trái cây gì trong vườn nhà tôi mà tụi nó không vặt, chỉ trừ trái cao su là tụi nó không thèm ngó ngàng tới thôi.

Sáng nay cũng vậy, má tôi vừa xách giỏ đi chợ còn ba tôi cũng không có ở nhà thì hai đứa nó lại mò tới. Có tụi nó tới chơi cũng vui vì cái chân xi cà que của tôi không đi đâu xa được hết, cứ lết vòng vòng nhà riết chán muốn chết. Má cười nói “nhìn mày giống y như ông Trần Hùng trong vở cải lương Tìm Lại Cuộc Đời quá con ơi…”

Tôi chưa coi vở đó nên không biết cái ông Trần Hùng má nói có hình dáng như thế nào. Với lại tôi cũng không quan tâm cho lắm vì tôi không có thích nghe cải lương mà chỉ thích nghe mấy bản tân nhạc, nhất là nghe mấy bài Mưa Bụi của ca sĩ Đình Văn hay Nhẫn Cỏ Cho Em do ca sĩ Chế Thanh trình bày mà thôi.

Sau khi hái một rổ ổi với mận sau vườn, con Yến chạy vô bếp lục lọi đâm một chén muối ớt cay xé lưỡi rồi lẹt đẹt chạy ra. Con nhỏ đúng là tự nhiên như người Hà Tiên, nhà tôi mà cứ như nhà nó không bằng.

Sau khi ba đứa bu lại vừa tám đủ thứ chuyện linh tinh, vừa phá gần hết dĩa mồi thì tôi chợt nhớ cái chuyện hôm bữa đi tắm sông con Yến xém chết hụt nên nhìn nó hỏi:

– Bữa đi tắm sông mày bị vọp bẻ thiệt hả Yến?
– Ừ!

Nó không thèm nhìn tôi mà chỉ nhìn cái rổ ổi xem miếng nào ngon hơn để xí trước, đúng là thứ ham ăn hèn chi mập như heo.

Con Mai nãy giờ ngồi im bất ngờ xía vô hỏi một câu. Mà thường những người ít nói thì nói ra câu nào là chất lượng câu đó:

– Rồi bữa đó mày với thằng Tình làm gì mà cứ xà nẹo ở dưới sông không chịu lên bờ vậy? Làm tụi tao chờ muốn chết!
– Nó bóp chim tao!

Con Yến trả lời tỉnh bơ giống như đang nói chuyện của ai chứ không phải chuyện của nó mà không thèm quan tâm tôi với con Mai đang mắt chữ O mồm chữ A nhìn nó lom lom.

– Xạo mày…

Tôi lấy tay vả vô lưng nó một cái cũng khá đau nhưng nó chỉ cười hì hì chứ không nổi giận hay quạu quọ, con nhỏ này đúng là thích chơi bạo lực mà.

– Thiệt! Tao xạo tụi bây làm chi…

Rồi nó kể:

– Bữa đó nó kéo tao vô chỗ nước cạn xong thả tao xuống, nhưng vì mới uống một bụng nước sông nên tao còn sợ, không dám bỏ chân xuống đất mà đu trên người nó. Sau một hồi quơ quào loạn xạ tao mới phát hiện bàn tay nó đang úm vô giữa háng mình…

Con Mai trố mắt nhìn:

– Sao mày không la!?

Con Yến nghe không chưa vội trả lời vì nó còn bận nhai miếng ổi trong miệng. Tới khi nuốt xong nó mới cười ha hả:

– Ngu sao la! La lên để tụi bây biết tao bị nó dê hả?
– Rồi mày im luôn?

Tôi nhìn con Yến rồi hỏi nó trong khi con Mai chạy ra sau vườn hái thêm mớ ổi nữa vì trong này đã hết mồi.

– Chứ không im thì biết làm sao hả mày? Với lại nó mới vừa cứu tao thoát chết nên tao cho nó tự do muốn làm gì làm, coi như trả ơn!

Con Yến nói chuyện nghe sao tỉnh rụi à, đối với nó thì cái chuyện cho đàn ông con trai mò mẫm giống như là một phương thức trao đổi có qua có lại chứ không có gì ghê gớm.

Tôi khều vai con Yến hỏi nhỏ:

– Mày có thích không?

Tôi hỏi như vậy là vì chợt nhớ hôm bữa trong vườn cao su, ba chịch tôi xong cũng hỏi “có thích không con!”.

– Lúc đầu tao cũng ngại chết mẹ… nhưng nó mò một hồi tự nhiên tao thấy thích thích, muốn nó mò hoài… haha…
– Nó mò ở ngoài hay ở trong?
– Lúc đầu nó chỉ xoa bóp bên ngoài, tới chừng thấy tao im re không phản đối nên nó thọc luôn vô trong, ở dưới nước nên tụi bây làm sao thấy. Haha…

Con nhỏ mới bây lớn mà đĩ thiệt, bị tụi con trai móc chim mà vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì.

– Vậy mày có ra nước sướng không?

Tôi chợt nhớ hôm bữa ba nói tôi ra nước sướng nên thuận miệng hỏi nó luôn.

Nghe tôi hỏi con Yến liền quay sang nhìn tôi vẻ ngạc nhiên:

– Sao mày biết? Hay là… có ai mò chim mày ra nước rồi? Tao nghi lắm… Haha…

Tôi đỏ mặt vì mắc cỡ. Có cho vàng tôi cũng không dám kể cho nó nghe chuyện tôi bị ba quần một trận ê ẩm háng ở ngoài vườn cao su.

– Mày tào lao quá! Tao làm gì có ai?

Con Yến vẫn không buông tha cho tôi:

– Mày khai thiệt đi! Có phải mày có bồ rồi phải không? Bữa rày tao thấy vú mày, rồi đít mày bự hơn trước nè. Có hơi tay đàn ông nên nở nang chứ gì… Haha…
– Thôi nha con quỷ!

Tôi lấy tay phát vô lưng con Yến mấy cái như thể mình bị nó nghi oan nhưng trong lòng tự nhiên thấy lo lo. Nó nói đúng quá còn gì. Chính tôi cũng cảm thấy điều đó. Từ bữa bị ba làm bậy tự nhiên tôi thấy vú móm đít mông của mình như nở to hơn. Mấy cái quần lúc trước mặc vừa thì bây giờ kéo hết lên vì bị vướng cái mông. Còn hai cái vú thì giờ đây gần bằng cái tô rồi chứ không còn là trái cam sành nữa.

Sau gần chục ngày đi đứng khó khăn vì chuyện không đáng thì vết thương ở đầu gối cũng bắt đầu khô lại và kéo da non, chỉ nay mai gì đó là có thể đi tập xe tiếp tục rồi. Có điều cái chỗ kéo da non nó ngứa ngáy khó chịu ghê mà tôi không dám gãi mạnh sợ bị rách da rồi chảy máu nữa. Bởi vậy tôi chỉ dám lấy móng tay gãi nhè nhẹ cho đỡ ngứa thôi.

Nhưng khổ nỗi tôi lại phát hiện ra một điều thật khó xử là không phải chỉ có cái chỗ đầu gối mới ngứa ngáy mà còn một chỗ khác bị ngứa nữa nhưng tôi không biết làm sao để gãi: Đó là tôi bị ngứa ngay… giữa háng!

Kể từ bữa bị ba làm bậy về tôi thấy trong người hình như có nhiều điều thay đổi. Trước kia mỗi lần tắm rửa tôi cũng thường xuyên vệ sinh chim chóc nhưng nó vẫn bình thường không có gì khác lạ. Nhưng dạo gần đây khi tắm tôi có tò mò sờ nắn, mân mê con chim thử xem thế nào thì tôi phát hiện ra mấy ngón tay của tôi bị dính một thứ nước rất trơn và nhớt chứ không phải như nước tiểu. Đặc biệt là cái thứ nước đó chảy ra khá nhiều khi tôi vừa tự xoa chim vừa nhớ đến cái lúc ba dùng miệng để bú nó.

Đó là lúc tắm rửa chứ còn lúc đi ngủ thì tình hình lại càng tồi tệ hơn nhiều. Có những đêm tôi cứ lăn qua lộn lại mà không sao ngủ ngon được, cứ nhắm mắt lại là hình ảnh ba đè tôi ra rồi nhét cu ba vô chim như hiện ra trước mắt, tuy có hơi đau nhưng cũng sướng lắm. Cái lỗ tiểu của tôi bị ba chọt cu vô một lần, bây giờ làm như nó cũng kéo da non giống như vết thương trên đầu gối hay sao mà tôi thấy chỗ đó cũng ngứa ngáy khó chịu. Nhưng chỗ đó bị ngứa thì thiệt tình tôi không biết làm sao để gãi hết nên thường lấy gối ôm trượt lên trượt xuống ngay giữa háng cho đỡ ngứa.

Ba tôi từ bữa đó hình như không quan tâm gì đến tôi nữa, giao chiếc xe cho tôi toàn quyền sử dụng rồi cứ sáng sớm là đi đâu không biết, đến tận tối mịt tối mờ mới về nhà. Mà về tới nhà thì cũng đã say bét tè lè nhè rồi, có khi té luôn ngay giữa sân làm tôi với má phải mỗi người một bên dìu ba vô phòng. Mà ổng nặng quá trời làm tôi với má đổ mồ hôi hột mới đỡ nổi.

Kể ra thì tập chạy xe đạp cũng dễ dàng và đơn giản chứ không có gì khó khăn hay phức tạp, chỉ cần cố gắng mấy bữa đầu với lại chịu đau được nếu bị té ngã thì sẽ nhanh biết thôi. Tôi chịu đau dở nhưng lại sáng dạ nên học với con Yến có ba ngày là chạy vù vù, quanh cua quẹo hẻm còn mượt hơn mấy tay đua chế Tour de France mà tôi hay xem trên tivi nữa.

Nhớ cái bữa đầu tiên con Yến dẫn tôi đi tập, thấy nó chạy rong rong ngoài đường lộ chứ không chạy vào đồng lớn để vô vườn cao su nên tôi hỏi nó một cách ngớ ngẩn:

– Sao mày không chạy vô vườn cao su?

Con Yến đang chở tôi chạy rảo tới rảo lui ngoài đường lộ, nghe tôi hỏi vậy nó liền thắng xe cái “kéttttt” rồi quay ra đằng sau ngó tôi như như người ngoài hành tinh:

– Chạy vô vườn cao su làm chi má!

Tôi thật thà:

– Thì vô đó tập xe chứ làm chi mậy…

Con Yến phá lên cười:

– Vô đó mà tập xe cái gì… vô đó tao hiếp dâm mày thì có…

Rồi như chợt nhớ ra điều gì, nó lại quay ra phía sau nhìn tôi vẻ ngờ vực:

– Hay là…

Bữa tôi có kể cho nó nghe vết thương chỗ đầu gối là do tập xe bị té, mà lần trước ba tôi lại nói với nó là để ba tập cho tôi… cho nên bây giờ tôi hỏi nó sao không vô vườn cao su thì nó nghĩ ngay đến chuyện tôi bị ba chở vô vườn cao su rồi. Chuyện gì chứ mấy chuyện này con Yến nó lẹ lắm.

– Không có đâu mày… đừng nghĩ bậy!

Tôi chống chế một cách yếu ớt. Nhưng con Yến đúng là một đứa ranh ma. Nghe tôi nói xong thì nó cười ha hả:

– Mày biết tao nghĩ gì không mà dám nói tao nghĩ bậy? Hay là có tật giật mình rồi? Ha ha…

Rồi nó chợt thắng xe lại rồi quay sang nhìn tôi chăm chú từ trên xuống dưới như dò xét trong khi tôi vẫn chưa biết trả lời câu hỏi vừa rồi của nó như thế nào.

– Mày “bị” rồi phải không?

Tôi liếm môi, mặt đỏ bừng vì xấu hổ và bối rối:

– Đâu có mày… tao có bị gì đâu!

Nhưng con Yến đúng là là một đứa khôn lanh và nhạy bén, đúng kiểu con nhà buôn bán. Tôi vừa nói xong thì nó liền phân tích:

– Dạo này tao thấy mày lạ lắm! Vú mày, đít mày lúc trước đâu có bự dữ vậy… tao nhìn là biết có hơi tay đàn ông nên mày mới nở nang ra. Đã vậy mày còn hỏi tao về chuyện nước sướng nữa. Mày đã được sướng rồi nên mới biết mấy thứ đó chứ gì. Tao nói đúng chưa? Ha ha ha…

Cái con quỷ này đúng là không có cái gì qua mắt được nó. Nó tiên đoán chính xác còn hơn mấy nhà tiên tri nữa trời ạ! Đúng là so với tôi và con Mai thì con Yến dày dạn và từng trải hơn nhiều. Cái gì nó cũng biết kể cả chuyện làm tình. Nó không hề giấu diếm tôi chuyện gì mà có gì là kể hết cho tôi nghe như thể để trong bụng thì sình bụng vậy. Nó kể chuyện nó với thằng Tình bắt đầu quen nhau sau cái lần đi tắm sông bị chết hụt, kể luôn cả chuyện hai đứa đi nhà nghỉ ở đâu, vô đó làm những gì đều được nó kể lại tỉ mỉ và chi tiết. Tôi nghĩ những gì nó kể mà viết ra giấy thì còn hay hơn truyện cô giáo Thảo hay chú Kim mà tụi con trai trong lớp tôi thường dấm dúi chuyền tay nhau mấy bản photocopy từ trên mạng xuống để xem rồi cười hí hí.

– Làm gì có chuyện đó mậy… mày tào lao quá Yến!

Nó vẫn không chịu buông tha cho tôi:

– Còn nguyên hả… để tao chở mày vô vườn cao su rồi mày vạch quần ra tao xem còn hay mất là biết liền… ha ha ha…

Tôi cứ bị con Yến dồn vô thế bí mà không biết làm sao để xoay sở nên chỉ biết im lặng chứ không dám cãi. Mà con này đúng là thứ trời đánh, cãi thì nó nói tôi có tịch nên rục rịch, còn im re thì nó phán im lặng là đồng ý. Kiểu gì nó cũng nói được!

– Nhìn mày tao còn muốn hiếp dâm nữa nói chi ai… he he he…

Nó nói xong thì bật cười y chang cha diễn viên hài Bảo Chung làm tôi vừa ngại vừa mắc cười nên đập vô lưng nó một cái thật mạnh:

– Thôi kiếm chỗ nào vắng vẻ ít xe cộ để tập cho tao đi mày… nói xàm một hồi trời tối thui bây giờ…

Ngoài miệng nhắc nhở nó như vậy nhưng trong bụng tôi lại nghĩ về cái bữa ba dẫn đi tập xe. Thì ra tập xe theo con Yến nói thì không nhất thiết phải vô vườn cao su, còn ba chở vô đó chắc là chỉ vì một mục đích duy nhất là hiếp dâm mình!

Chương trước Chương tiếp
Loading...