Thương người năm ấy
Chương 3
Năm đó tôi học lớp 10. Lúc này bọn tôi đều đã lớn. Tuy nhiên hằng ngày, tôi đều chở em về trên con đường làng. Em cứ ngồi đằng sau hát đi hát lại những bài hát mà em nghe được trên radio. Tôi còn nhớ ngày đầu tiên tôi chở em về, trời thu tháng mười trong vắt và xanh vời vợi, hương lá hoa thơm lừng được gửi theo từng cơn gió thổi qua mái tóc của chúng tôi, từng chú chim hót vang trên con đường quay trở về tổ sau một ngày kiếm ăn. Thú thật là tôi không rõ cảnh vật xung quanh vào buổi chiều thu hôm đó có đẹp như thế thật không, hay do niềm vui trong lòng tôi đã khoác lên thiên nhiên một tấm lụa đầy lung linh mộng mị. Chỉ tiếc rằng những chiều tôi chở em về đã không kéo dài mãi như tôi mong đợi.
Trước đây, khi chở em về lúc nào tôi cũng mong rằng đường về sẽ kéo dài ra để tôi được gần em thêm một chút nữa. Tôi cứ ngỡ rằng đó sẽ là những ngày tháng đẹp nhất đời tôi nhưng sao đó lại là những chuỗi ngày buồn, tiếng ve râm rang sau những tán cây như một khúc nhạc giã từ. Chim uể oải đập đôi cánh mệt mỏi, những chú bướm bay là đà trông buồn tẻ làm sao. Nắng hè không còn dịu như ngày nào mà chuyển sang hừng hực làm những ngọn cỏ trên đồi khô đi và reo lên xào xạc mỗi khi tôi đặt chân lên, âm thanh ấy làm cho cảm giác chia xa trở nên ngày một rõ rệt.
Năm tôi lên lớp mười hai thì Phương sắp phải theo gia đình chuyển lên Sài Gòn học. Những lần đi cùng em lên đồi hoa giúp tôi khuây khỏa đi phần nào nhưng nó chẳng thể che lấp được nỗi buồn chia ly. Thậm chí càng gần gũi với em bao nhiêu thì nỗi buồn càng hiện rõ trên khuôn mặt tôi bấy nhiêu. Lần đầu trong đời tôi biết thế nào là cảm giác trống vắng. Đâu đó từ trong đáy lòng tôi vẫn thường ngân lên vài tiếng thở dài sầu não.
Tôi chỉ thôi buồn khi một ngày em nói với tôi:
– Anh sao thế? Anh đừng có buồn mà. Anh buồn làm em buồn theo bây giờ. Em lên đó học chứ có phải ở đó luôn đâu. Em sẽ quay về gặp anh mà. Lên đó em sẽ viết thư cho anh nên anh đừng có lo lắng hay buồn rầu nữa nha.
Từng lời em nói ra tuy đơn giản nhưng nó đã giúp tôi rất nhiều. Ừ nhỉ, em lên đó học rồi sau này sẽ quay về mà. Có phải em ở trên đó luôn đâu mà phải sợ. Từng suy nghĩ mà em gieo vào tôi như đã tái sinh lại thế giới trong tôi. Chỉ có một chút buồn duy nhất là tôi vẫn chưa nói với Phương rằng tôi thích em. Tôi thích em như thế nào? Tôi chả rõ. Nhưng tôi thích em, thích đến mức tôi muốn cầm tay em chạy khắp ngọn đồi để tìm những bông hoa tươi nhất, đẹp nhất mà cài lên mái tóc em. Đúng, lúc còn nhỏ tôi đã từng vô tư kéo tay em mà chạy. Nhưng giờ bọn tôi đã lớn, cũng đã biết ngượng ngùng nên mọi chuyện chẳng thể nào như ngày xưa.
Chẳng hiểu sao, ngày em đi, lòng tôi vô cùng thấp thỏm vô cùng, mặc dù tôi cố không để lộ ra ngoài nhưng có lẽ tôi không giấu được chính em. Phải chăng tôi đã quen có em bên cạnh? Hay vì một điều gì khác? Tôi không biết. Phương thấy tôi như vậy em cũng chẳng nói gì. Nhưng lúc đó tôi rất mong chờ em nói một điều gì đó, bất cứ gì cũng được. Rồi em cũng nói, nhưng trái ngược với những gì tôi mong đợi, em chỉ chào tôi rồi nói:
– Em đi nha. Anh nhớ giữ gìn sức khỏe. Em sẽ viết thư cho anh.
Chợt như một phản xạ, tôi giữ tay em lại, em quay ngoắt về phía tôi:
– Anh… à em lên đó nhớ ráng học. Sau này tốt nghiệp anh sẽ lên với em.
Em cười rất tươi mà chẳng hề biết rằng lòng tôi lúc đó như tan nát. Tôi hận mình ghê gớm, tại sao chỉ có 3 tiếng đơn giản mà tôi lại chẳng thể nào nói ra chứ.
– Em biết rồi mà. Anh làm như em lười lắm không bằng hihi. Thôi tạm biệt anh nha. – Em đưa tay vẫy vẫy khi bước lên xe.
Em đi rồi.
Phượng vỹ khoe màu, em chọn mùa hạ riêng nơi phương đó, anh ở lại với tiếng ve sầu… khi nào mới vơi thương nhớ? Lòng anh ngập đầy lá rụng cô đơn bỗng hóa thành giai điệu. Kìa em, ngân nga âm vang có tiếng ve mang tâm tư mùa hạ. Anh thấy buồn thương những ngày nắng đổ. Mùa hạ đó, thành phố nào mang em đi khỏi thị trấn nhỏ?
Kể từ ngày em đi, những chuỗi ngày tiếp theo của tôi là những chuỗi ngày buồn tẻ. Tôi chẳng buồn đi chơi. Thằng Tường thấy tôi như thế thì cứ rủ tôi đi tắm sông, bắt cá… Nhưng tôi đều từ chối hết, thằng Tường không phải là một đứa dễ chịu thua, đến ngày thứ tư nó nói với tôi:
– Anh hai đừng có buồn nữa.
Tôi chối ngay:
– Tao đâu có buồn!
– Anh đừng có xạo.
Tôi biết chẳng thể nào giấu được thằng em tôi, đặc biệt là gương mặt tôi lúc đó chẳng thể nào nói dối được cả, thêm cả em tôi là một đứa cực kỳ tinh tế, tìm cách giấu nó còn khó hơn mò kim đáy bể nên tôi thở dài:
– Sao lâu quá mà Phương vẫn chưa viết thư cho tao hả mày?
– Anh khờ quá à. Chỉ mới có gần hai tuần thôi, chắc chị ấy còn đang thích nghi với cuộc sống trên đó nên chưa kịp gửi ấy mà. Với lại gửi thư thì cũng mất một thời gian mới đến chứ.
– Ừ nhỉ. Có vậy mà tao không nghĩ ra. Mày hay lắm Tường! – Tôi xoa đầu nó.
Từng lời thằng Tường nói ngày hôm đó như xua tan đi đám mấy đen u buồn bám lấy tôi mấy ngày qua. Những suy nghĩ tiêu cực như em đã thay đổi đã dần biến mất. Ừ ừ, là do em bận quá thôi. Cuối cùng tôi cũng chịu đi chơi với thằng Tường, riêng nó được tôi khen thì thích lắm, chẳng có mấy khi tôi khen nó.
– Anh hai còn phải nói! Ủa mà anh xách đàn theo chi vậy? Đi tắm sông mà.
– Không. Đi lên đồi!
Thằng Tường nghe thế thì dợm bước xuống xe:
– Hả? Vậy thôi em ở nhà.
Tôi giữ nó lại rồi nói:
– Mày rủ rồi thì phải đi với tao.
Rồi tôi cũng chịu ngồi im mà chờ thư về. Em đi rồi. Chỉ còn lại tôi, một mình, khi hoàng hôn xuống.