Thùy Chi

Chương 38



Phần 38

Trong phòng toilet nữ tầng 31, Nguyệt Nhi mặt đỏ như gấc chín, nhăn nhó buông chiếc điện thoại xuống… Cô ta bật cười như điên loạn, rít lên từng tiếng sắc nhọn ngắt quãng:

– Ha ha… Con đĩ nhỏ… Mày thật… ngu ngốc… iPhone phải xóa hai lần… có vậy mà không biết… đáng đời mày… Mày… phải… biết… hậu… quả… của việc… phản… bội… tao….

Nguyệt Nhi lảo đảo bước ra ngoài. Đột nhiên, một thân hình cao lớn chắn ngang, cô nhìn lên ánh mắt mờ đục lạc lõng.

– Chị Nguyệt Nhi hung dữ đây mà… Say rồi sao ?! Ha ha…

Trước mặt Nguyệt Nhi là tên thanh niên mặt non choẹt đã bị cô đuổi đi không lâu. Hắn nhếch mép cười, ánh mắt dâm tà không che giấu nhìn chằm chằm vào trũng sâu hun hút giữa hai bầu vú Nguyệt Nhi.

– Tránh…. ra… – Nguyệt Nhi đẩy người hắn, nhưng cơ thể lại ngã luôn vào vòng tay hắn.

– Oh… Muốn ôm anh sao không nói sớm…

Hắn không khách sao ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của Nguyệt Nhi, bắt đầu sờ soạng cặp mông tròn trịa của cô… Hắn ép cơ thể Nguyệt Nhi vào tường… Những nụ hôn nồng nàn mùi rượu liên tiếp lên mặt, lên cổ cô… Hai tay hắn đưa lên mò mẫm xoa nắn hai bầu vú căng tròn dưới lớp vải mỏng…

– Ưmmm….

Cơn dục hỏa trong lòng Nguyệt Nhi như ngựa hoang xổ chuồng… Cả người cô hừng hực ngực ưỡn ra đón lấy tay hắn, bờ môi đỏ hồng hé mở đón lấy lưỡi hắn… Hắn nhìn quanh, hai mắt sáng lên nhìn cửa thang thoát hiểm.

– Vào đây đi…. Từ từ… Ha ha…

Gã dìu cơ thể run rẩy của Nguyệt Nhi, mở cửa buồng thang. Bỏ cô ngồi bệt trên bậc thang ngơ ngác đờ đẫn… Gã cởi áo khoác ném lên che lấp cái camera. Hắn còn không quên rút điện thoại gọi mười một thằng bạn đến chung vui…

Bạn đang đọc truyện Thùy Chi tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thuy-chi/

Tiếng nhạc ầm ầm sôi động giờ phút này lại như âm thanh khó chịu nhất trên đời đối với Thùy Chi. Nàng lo lắng thấp thỏm nhìn số điện tử thang máy đàn chậm chậm nhảy lên từ từ… Thang dừng lại, cửa vừa mở… Chợt hai người bảo vệ từ sau lưng Thùy Chi chen lên, hô lớn:

– Nhường đường… Có chuyện gấp… Xin nhường đường…

Thùy Chi nhíu mày tránh sang bên cạnh. Hai người vội bước vào thang máy, bấm nút đóng cửa liên tục gấp gáp như trời sắp sập xuống.

– Là ai phát hiện ?!

– Nhân viên nhà hàng tầng 28…

– Con nhỏ đó liệu có nhảy không ?!

– Ai biết được… Mẹ nó ngay ca mình trực… Sao xui quá…

“Khoan đã”

Cửa thang máy vừa chuẩn bị khép lại, Thùy Chi chặn tay ngăn lại.

– Cô gái mà hai người vừa nói có phải mặc váy trắng không ?!

– Làm sao tôi biết được… Đang xuống xem mà… Bỏ tay ra đi… Cứu người đó…

– Tôi muốn xuống theo… Tôi nghĩ đó là bạn tôi…

Thùy Chi lo lắng đứng trong thang máy cùng hai người bảo vệ. Cửa thang vừa đóng lại, Hào Phong liền lao tới nhưng đã muộn. Anh nhìn lên số tầng thang máy dừng lại… nhíu mày.

Bạn đang đọc truyện Thùy Chi tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thuy-chi/

Trong buồng thang thoát hiểm, một nhóm con trai vây quanh một vòng tròn. Vừa quan sát cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, vừa bàn tán vui vẻ.

– Ha ha… Đã quá bây ơi…

– Mẹ nó… Diễn viên Nguyệt Nhi chảnh chẹ là vậy… Mà say lên dâm khiếp….

– Tao nghĩ con nhỏ không phải say đâu… Miệng nó đâu có nhiều mùi rượu…

– Cắn thuốc à ?!

– Cắn gì kệ nó… Chơi sướng là được rồi….

Gã thanh niên vừa nhếch mép cười, vừa cầm điện thoại quay lại toàn bộ cảnh hoang dại đang diễn ra trước mắt.

– Ưmmm… Ôi….

Ở giữa đám đông, Nguyệt Nhi toàn thân lõa lồ vừa nhúng nhảy trên một tên thanh niên… Người cô nghiêng ra sau, hai bầu vú ưỡn lên dâng hiến cho hai cái miệng tham lam bú mút…

– Ưmmm… Ôi…

Mái tóc dài của Nguyệt Nhi bị tên đứng cạnh níu chặt, kéo mặt cô lệch sang một bên… Đôi môi cô mở lớn đón nhận dương vật hắn ra vào thật nhanh. Mặt Nguyệt Nhi đỏ bừng vì ngượng, cô vẫn ý thức được mình đang làm chuyện nhục nhã nhất trên đời… Vẫn ý thức được gã thanh niên kia đang quay phim lại dí sát điện thoại vào mặt cô… Nhưng ngọn lửa khao khát trong lòng quá mạnh mẽ không thể kềm nén… Chợt một thân hình ấm nóng khác áp chặt vào lưng Nguyệt Nhi, đẩy người cô gập lên trước… Cặp mông căng tròn của cô bị bóp nghiến kéo dãng ra hai bên… Một khối thịt cứng ngắt từ từ chèn vào lỗ hậu môn nhỏ xíu của cô.

– Ưmmm…. Ah….

Nguyệt Nhi há hốc hét lên… Một cơn đau thốn khó chịu đến cùng cực làm tinh thần cô tỉnh táo lại một chút. Nguyệt Nhi chợt nhận ra không chỉ âm hộ mà cả lỗ hậu môn cô cũng căng cứng dồn ép đến sắp rách toạt ra… Nước mắt Nguyệt Nhi trào ra…

– Ahh… Đừng… đau…quá…

Gã thanh niên lia điện thoại quay giọt nước mắt chảy dài trên mặt Nguyệt Nhi, lại lướt xuống bờ mông căng tròn đón nhận một khúc thịt to lớn…

– Ha Ha… Phát biểu cảm nghĩ đi bạn… – Gã lia máy lên mặt thằng bạn.

– Sao… Còn mới hay sài rồi ?! – Đứa khác phụ họa.

– Còn mới mày ơi… Ah… Đã quá…

Gã thanh niên phía sau ép người Nguyệt Nhi nằm bẹp dí lên thằng bạn bên dưới, tay hắn bóp chặt lấy cặp mông cô, banh rộng ra… Bắt đầu hít hà nhịp nhàng ra vào…

– Em còn nói anh cặc nhỏ hả… Nhỏ không hả ?!… Nhỏ nè…

– Ah… Ah… Ưmmm…. Ư…

Nguyệt Nhi nhắm nghiền hai mắt, đôi môi mở lớn há hốc run rẩy. Cả buồng thang thoát hiểm vang lên tiếng thở dồn dập khò khè tắt nghẽn, tiếng phành phạch da thịt liên miên không dứt… và cả những âm thanh hít hà sung sướng tột độ…

Bạn đang đọc truyện Thùy Chi tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thuy-chi/

– THỦYYYYYYYY….

Vừa bước ra cửa hông của nhà hàng tầng 28, Thùy Chi hét lên lạc giọng khi nhìn thấy bóng hình quen thuộc của Thủy. Nó đang đứng chơi vơi trên mấy cái thùng gỗ chất cao, chỉ một bước nhỏ là rơi ra ngoài thành lan can… Thủy không quay lại trả lời Thùy Chi, tóc nó bay bay phất phơ trong gió.

– Bạn em… Em ráng năn nỉ nó xuống đi… – Gã bảo vệ phía sau Thùy Chi lo lắng nói. – Lối đi này thường khóa lại chỉ có nhân viên nhà hàng ra vào… Không hiểu sao lần này lại không khóa… Tai hại quá mà…

Phía sau, đám nhân viên nhà hàng xôn xao, có vài người khách cũng tò mò đứng xem… Thùy Chi hồi hộp tim đập dồn dập, bước đến thật chậm. Sau lưng nàng, Hào Phong và Minh Kha cũng xuất hiện trong đám đông, nét mặt căng thẳng theo dõi.

– Đừng bước lại… Mình nhảy đó… – Con Thủy không nhìn lại, giọng nghẹn ngào nói.

– Đừng… Cái video đó đã được admin trường tháo bỏ rồi… Không có ai nhận ra Thủy đâu… – Thùy Chi vừa trấn an, vừa bước đến.

– DỪNG LẠIIIIII

Thủy quay phắt lại, hét lên. Chồng thùng gỗ rung rinh là cả người Thủy chao đảo. Thùy Chi giật thót mình đứng im thin thít. Nàng nhận ra khuôn mặt Thủy vẫn đỏ ửng như say thuốc, nhưng ánh mắt lại tỉnh táo không ít.

– Tại sao bồ không nói cho mình nghe… Mình, còn có anh Phong có thể giúp bồ mà… – Thùy Chi nhẹ nhàng nói.

– Ha ha… Bây giờ nói chuyện đó để làm gì ?! – Thủy nước mắt dàn dụa bật cười chua xót. – Kiếp này của mình không làm được gì… Ngay cả vốn liếng quý giá duy nhất cũng vô duyên vô cớ bị cướp mất…

– Thủy ơi… – Thùy Chi bật khóc nức nở.

– Thùy Chi… Đừng khóc… Người nên khóc là mình mới phải… Đôi khi mình rất hâm mộ bồ… Bồ biết không ?! – Thủy rưng rưng nước mắt nhìn xuống Thùy Chi.

– Mà bản thân mình cũng không biết cảm giác đó gọi là hâm mộ hay ghen tị… – Thủy thì thầm như tự nói với mình.

– Bồ có tất cả… Từ nhan sắc, đến tình yêu… còn được đóng phim vai nữ chính, mà bản thân bồ còn không ưa thích gì điện ảnh… Trời ơi… Còn mình… – Thủy thổn thức, rồi bật cười. – Ha ha… trong mơ mình cũng không được đóng một vai phụ kia mà… Mình quá tầm thường phải không Chi ?!

– Không… Không phải vậy… Thủy ơi… Bạn là bạn thân nhất của mình… Bạn xuống đi đừng làm mình sợ…

Thủy ngữa đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, nói nhỏ:

– Phải… Có người bạn thân nhất đưa tiễn thì còn gì nuối tiếc chứ…

Thủy nhắm mắt lại, cả người muốn ngã về phía trước… Thùy Chi thản thốt, nàng nhận ra mình có lao đến cũng không kịp nữa rồi…

– Á… Trời ơi…

– Thủy… Đừng…

Thùy Chi nhận ra giọng Hào Phong xen lẫn trong những âm thanh thản thốt sợ hãi phía sau. Nàng quay lại nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe… Tình bạn và tình yêu, đều không thể quay lưng. Không, nàng không thể mất Thủy… Nàng không thể để Thủy chết như vậy.

– Mình có gì hơn bạn đâu… Bạn nghĩ vai diễn của mình là từ trên trời rơi xuống sao ?! Bạn nghĩ mình được chọn vì tài năng sao ?! – Giọng nói Thùy Chi nghẹn tắt đau đớn.

Thủy dừng sững người quay lại. Ánh mắt nó từ lạc lõng thất thần dần tụ lại, chợt Thủy nhận ra rất nhiều ánh mắt bên kia đang nhìn hai đứa. Trong đó, có hai người thanh niên cao lớn quen thuộc…

– MÌNH ĐÃ NGỦ VỚI ĐẠO DIỄN ĐỂ ĐỔI VAI DIỄN… Bạn biết không hả ?! – Thùy Chi hét lên đến lạc giọng.

Bầu trời đêm thoáng đãng chợt im phăng phắt, chỉ còn tiếng Thùy Chi vang vọng âm ỉ không tan. Đôi vai mỏng manh của nàng run rẩy như muốn sụp đổ bất cứ lúc nào…

– KHÔNG… Không phải đâu… – Thủy hoảng hốt nhảy ào xuống ôm chầm lấy Thùy Chi. – Bồ nói giỡn lung tung thôi… Đúng không ?!

Thùy Chi lắc đầu, ánh mắt nhòe nhoẹt nhìn lên Thủy, nức nở:

– Mình đã…

– Im ngay… Câm miệng lại… – Thủy gắt lên, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Hào Phong xa xa.

Hào Phong cả người đơ cứng, hai mắt nheo lại như chiếu xạ hai luồng ý chí chạm được đến cơ thể Thùy Chi. Những lời nói đó như một nhát búa tạ đánh vỡ nát lòng tin của anh… Cả người anh run rẩy đau đớn như muốn ngã quỵ.

– Anh ơi…

Thùy Chi đổ sụp xuống, bưng kín mặt. Nàng không dám quay lại đối mặt với ánh mắt anh… Thủy lo lắng chạy ào đến Hào Phong.

– Anh Phong… Khoan đã…

Hào Phong không trả lời, cả người lảo đảo, quay người đi… Thủy ngơ ngác, đôi mắt đỏ hoe nhìn tấm lưng vạm vỡ đang còng xuống yếu nhược của anh. Nó lại nhìn qua Minh Kha, nét mặt anh phức tạp suy nghĩ mông lung. Thủy chạy ngược lại ôm chầm lấy bờ vai run rẩy của Thùy Chi.

– Đuổi theo đi… Đuổi theo anh ấy… Giải thích là bồ chỉ nói bậy bạ thôi… Không đúng sự thật mà…

– Thủy ơi…. – Thùy Chi lắc đầu, nước mắt dàn dụa trên mặt.

– Chi ơi… Bồ dại quá…

Hai đứa ôm chặt nhau khóc nức nở.

Chương trước Chương tiếp
Loading...