Thùy Chi
Chương 42
Sau bữa cơm tối tại khách sạn, John Trần vội quay về Sài Gòn. Thùy Chi đã chuyển phòng sang dãy phía bên kia, có hướng tốt đón ánh nắng chụp hình vào chiều tối mai. Minh Kha cũng chuyển phòng sang sát bên nàng, như một vệ sĩ bất ly thân.
Đúng như Minh Kha dự đoán, hai căn phòng đều tranh trí y như nhau, từ nột thất gỗ đến trang bị đều không khác gì. Căn phòng cũ, dù nhìn đâu cũng thấy hình ảnh Hào Phong, nàng thấy lòng nặng trĩu. Nhưng nghĩ đến chiếc giường đó có hơi ấm của anh, nàng lại không sợ hãi… Nhưng ngủ lại căn phòng này, Thùy Chi hơi thấy lạnh lẽo sợ hãi. Nàng chưa bao giờ ngủ khách sạn một mình.
Trong gian phòng tắm, ánh đèn vàng ấm áp bao phủ lên một thân thể tuyệt đẹp mỹ mìu. Thùy Chi cúi đầu hai tay đập đập mái tóc đen đầy bọt trắng xóa…
Đột nhiên đèn tắt phụp. Cả gian phòng tắm chỉ còn một màu tối đen như mực.
– Cái gì vậy ?! Trời ơi…
Thùy Chi run rẩy sợ hãi, nàng cố dũ mái tóc đầy xà bông của mình thật nhanh. Nhưng bản thân nàng cũng biết, nếu không có mười lăm phút xả đi xả lại, thì mái tóc dầy đầy phiền phức như của nàng không thể sạch được.
– Thùy Chi… Em có cần đèn pin không ?! – Giọng Minh Kha vang lên bên ngoài.
– Có… Anh chờ em chút…
Như tìm được cứu cánh… Thùy Chi lò mò bước ra khỏi buồng tắm. Nàng quấn chiếc khăn tắm quanh ngực, kéo chặt thật kín đáo. Thùy Chi lò mò ra cửa, mở khóa. Ánh trăng bên ngoài lờ mờ, Thùy Chi thấy Minh Kha ấp úng nhìn nàng:
– Em đang tắm à… Đèn pin đây… – Anh đưa ra.
– Dạ, em cảm ơn…
Thùy Chi đóng cửa lại, mở đèn pin lên. Trong mắt nàng gian phòng dường như rộng thênh thang, cuối phòng còn có khối gì trăng trắng cong cong… Phải rồi… là chiếc ghế thôi mà. Đừng tự dọa mình như thế chứ… Rõ ràng là cúp điện, máy điều hòa phải ngưng hoạt động mới phải. Tại sao lại mát lạnh sau lưng nhỉ ?! Do mái tóc ướt dính vào da, dĩ nhiên là mát lạnh… Nhưng đầu óc cứ tự suy diễn làm tứ chi cũng sợ hãi run lẩy bẩy…
Minh Kha vừa nhóm bước về phòng chợt có tiếng mở cửa. Thùy Chi thò đầu ra, nói lí nhí:
– Anh… Anh có thể vào đây chút không ?!
– À… Được chứ !
Minh Kha hơi ngạc nhiên, lách người sát Thùy Chi, để vào phòng. Một mùi hương thơm ngát làm tim anh đập thình thịch. Dưới ánh sáng lờ mờ, gương mặt nàng đẹp đến mức ngạt thở, Minh Kha kềm nén tự điểm huyệt định thân cho mình.
– Em cần xả xong tóc… Mười phút… À không… Năm phút thôi… Anh… Anh cầm đèn cho em được không ?! – Thùy Chi mặt nóng rang, nhưng vẫn chưa nghĩ ra biện pháp nào khả thi.
– Được… Nhưng anh phải vào luôn hả ?! – Minh Kha ấp úng chỉ chỉ cái phòng tắm.
– Không vào sao soi đèn cho em được ?! – Thùy Chi gắt lên.
Người ta đã ngượng muốn chết còn ngây ngây ngô ngô.
– Ừa… – Minh Kha gật gật, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hai người một trước một sau bước vào phòng tắm. Cây đèn pin đã được chuyển qua tay Minh Kha… Thùy Chi bước vào buồng tắm vẫn giữ nguyên khăn quấn ngang người… Có thêm một người đàn ông đứng soi đèn, nàng thấy yên tâm hơn nhiều. Ánh đèn pin phản chiếu dòng nước chảy dài trên mái tóc ướt sũng của Thùy Chi lấp lánh như một dòng suối… Nàng vươn hai tay lên cao vuốt ngược mái tóc ra sau… Vỗ vỗ nhẹ nhẹ cho bọt xà bông trôi xuống hết… Đột nhiên, chiếc khăn tắm ngấm nước nặng trĩu rơi xoạch xuống chân.
– Á… – Thùy Chi hét lên, ngồi thụp xuống.
– Ah… – Minh Kha chết sững cứng đờ, không biết làm gì.
– Sao còn chiếu vào em ?! – Thùy Chi la lên, cả người co ro lại vẫn lộ ra một mảng trắng nuột nà trước mắt anh ta. – Chiếu lên trần đi…
– À… Phải… Phải….
Minh Kha tim đập thình thịch, chiếu đèn lên trần nhà. Không gian quanh Thùy Chi tối lại. Nàng thấy mặt mình nóng rang lên vì ngượng.
– Không được chiếu xuống em đấy… Em nói nghiêm túc đó… – Nàng buông lời dọa nạt, rồi chậm chậm đứng lên.
– Ừa… Nói nghiêm túc.
Chiếc khăn đã ướt sũng, cơ thể Thùy Chi lại đầy xà bông, nàng chỉ còn cách tắm thật nhanh. Trần nhà màu trắng, hắc xuống sáng mờ mờ… Một cơ thể trần truồng tuyệt đẹp như ẩn như hiện trước ánh mắt Minh Kha. Tay anh cầm đèn pin cứng đờ vuông góc với trần, không chút chuyển động. Nhưng hai mắt dần quen với ánh sáng mờ ảo xung quanh lại thấy rõ hơn… Thùy Chi vươn tay búi mái tóc dài ra sau đầu. Hai bàn tay nàng lướt dọc cả cơ thể thật nhanh… Anh có thể nhìn thấy bóng mờ của hai bầu vú căng tròn núng nính rung động… “Phải chi sáng hơn một chút…” Minh Kha vừa nói thầm thì đột nhiên cả gian phòng bừng sáng.
Thùy Chi theo phản xạ nheo mắt lại, dụi dụi hai mắt chói lòa. Chợt nàng bừng tỉnh há hốc mở tròn hai mắt. Cơ thể lõa lồ không chút che đậy của nàng đang phơi bày trước ánh mắt cứng đờ không chớp của Minh Kha. Một tiếng hét vang dậy cả dãy phòng, xé tan màn đêm yên tĩnh:
– ÁAAAA…. Nhắm mắt lại… Nhắm mắt lại ngay….
… Bạn đang đọc truyện Thùy Chi tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thuy-chi/
7h45 tối cùng ngày, tại Sài Gòn.
– Có nghe tin gì chưa ?! Thùy Chi tắt điện thoại trốn biệt tăm rồi… Hi hi… – Nguyệt Nhi bật cười áp điện thoại lên tai.
“Nhi gửi cho báo chi vậy ?!” – Giọng Angela Tuyết Trinh vang lên lo lắng từ bên kia. – “Sao không tìm cái diễn đàn người lớn nào gửi lên đó… Lỡ họ truy ra thì sao ?”
– Diễn đàn mà làm gì… Mình đang cần hiệu quả tức thời mà…
“Hiệu quả tức thời là sao ?!”
– Là… đánh nhanh rút gọn đó… Hi hi… Thôi bye nha.
Nguyệt Nhi cúp điện thoại, nhoẻn miệng cười nhìn lướt qua bài báo có cả ngàn lượt share, comment ngập trời.
– Hiệu quả tức thời là dùng Angela cô làm mồi lửa đó… Vậy mà không hiểu sao ?! Ha ha…
Đang cười một mình một cách khoan khoái, đột nhiên điện thoại Nguyệt Nhi rung lên, một dòng tin nhắn từ số lạ hiện ra:
“Bọn anh rất nhớ em… Nhớ quá cứ phải lấy đoạn video kia ra vừa xem vừa quay tay… Tối nay chúng ta ôn lại kỷ niệm đi chứ ? Em nên quý trọng danh tiếng của mình, không nên từ chối bọn anh.”
– BỌN KHỐN NẠN… LŨ CHÓ ĐẺ…. – Nguyệt Nhi gầm lên, ném mạnh chiếc điện thoại xuống sàn nhà lăn lốc.
Nguyệt Nhi sụp người xuống, vò nát mái tóc, tức giận đến run rẩy. Một ý nghĩ trả thù dã man tàn bạo nhất chợt lóe lên trong đầu cô. Nguyệt Nhi vội ngồi dậy, nhặt cái điện thoại, những ngón tay run rẩy phấn khích…
“Một lần cuối cùng… Các anh phải trả tôi đoạn video đó… Hẹn 9h00 ở khách sạn Bồng Lai… Số phòng báo sau…”
Nguyệt Nhi lại bấm một số điện thoại khác, hai hàm răng nghiến ken két, gò má nổi gân xanh.
“Khách sạn Bồng Lai ?! Phòng VIP còn trống không ?! Tôi muốn đặt 3 phòng liền nhau…”
Ném cái điện thoại xuống đất, Nguyệt Nhi bật cười điên cuồng:
– Ha ha… Không tìm được thì tụi mày dẫn xác tới… tụi mày sẽ hối hận vì sinh ra trên đời này… Tao thề…
… Bạn đang đọc truyện Thùy Chi tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thuy-chi/
Cửa thang máy đóng lại, mười hai thằng thanh niên mặt đỏ bừng phấn khích ngoác miệng cười nói vui vẻ.
– Mẹ… Không nghĩ mày nhắn lung tung mà con nhỏ chịu ra gặp…
– Bữa nó tụi mình quần nó tới nhão nhẹt ra… Mà hôm nay cũng chịu ra… Em này đúng là dâm nữ mà…
– Ha ha… Tao nghĩ em nó sau này sẽ khó có thằng nào đơn lẻ đáp ứng được đâu…
– Một thằng thì dứt khoát không đủ… Phải hai lỗ cùng lúc mới đủ làm em sướng ngất ngây… Ha ha…
– Hôm bữa trong buồng thang thoát hiểm vừa nóng vừa dơ… Bữa nay em nó book phòng VIP cho anh em mình thoải mái đến sáng…
– Ừa… Ha ha…
Cửa thang máy bật mở. Đám thanh niên bước theo hành lang háo hức đến trước phòng VIP 3. Một tên định gõ cửa, nhưng phát hiện ra cửa phòng không đóng… Hắn đẩy cửa bước vào.
– Cái quái gì thế này ?!
Cả mười hai thằng đứng sững. Trong phòng là một đám phụ nữ ăn mặc lòe loẹt đứng ngồi lổm nhổm. Không, không hẳn là phụ nữ… Dưới những lớp quần áo mỏng manh kia là những khối cơ bắp vạm vỡ rắn chắc nổi vồng lên.
– Tới rồi… Vô đây hết đi… – Một kẻ lớn tuổi nhất, cất giọng ồm ồm nói.
– Mẹ nó… Bị cho leo cây rồi…
– Đi thôi tụi bây… Toàn pêđê không, ghê bỏ mẹ…
Đám thanh niên văng tục, toan quay đầu lùi lại thì phát hiện hành lang đã bị bịt kín bởi toàn người và người… Chưa hết, vẫn còn người ùn ùn nối đuôi nhau bước ra khỏi hai gian phòng VIP bên cạnh… Tất cả đều là những kẻ pêđê quần áo lụa lạ mặt thoa son phấn như phụ nữ, tay lăm mã tấu sáng loáng…
– Đi vào phòng…
Đám thanh niên mặt tái mét sợ hãi co cụm với nhau trong góc phòng. Bao quanh chúng là gần năm chục gã đàn ông khó xác định giới tính và những cây mã tấu hăm he như hổ rình mồi….
– Bọn em…. Bọn em có làm gì mấy anh đâu…
– Bọn em đi nhầm phòng thôi mà…
“Ha ha… Không nhầm… Không nhầm đâu…”
Đám đông tách ra nhường lối cho một thân hình yểu điệu nhỏ nhắn đi tới. Nguyệt Nhi ánh mắt tóe lửa, nhìn chằm chằm vào đám thanh niên còn run rẩy sợ hãi…
– Em… Chị Nhi… Hôm bữa… là chị tự nguyện mà… Có phải bọn em cưỡng ép chị đâu ?! – Thằng đầu tiên hiểu ra mọi chuyện liền phân bua.
– CÂM MIỆNG CHÓ CỦA MÀY LẠI…. – Nguyệt Nhi hét lên.
Cô quay lại hất hàm với đám đồng tính:
– Trói chúng lại… Lục soát lấy hết điện thoại ra đây….
Mã tấu sáng loáng kề vài cổ, mười hai thằng thanh niên run rẩy, tay bị trói quặt sau lưng cứng ngắt bằng những sợi nhựa dây rút. Mười bốn cái điện thoại được đặt xuống trước mặt Nguyệt Nhi… Một cây búa được đưa tới…
– Này… Này…. Chị đừng quá đáng nha…. Tìm video trong đó xóa đi là được rồi…
Nguyệt Nhi nhếch mép cười, tay cầm búa giáng xuống thật mạnh. Từng cái điện thoại nứt toát, vỡ nát, không thừa lại một cái… Không chỉ như vậy. Một xô nước được xách ra… Cả lô điện thoại vỡ nát bị quăng vào ngâm trong đó. Cả đám con trai tiếc hùi hụi tức giận điên người nhưng không dám hó hé một tiếng. Xong việc, phủi tay, Nguyệt Nhi bước đến bên người chị cả của nhóm pê đê… Rút trong túi xách đặt vào tay chị ta một cọc tiền.
– Đây là ba mươi triệu như giao hẹn… – Cô đặt thêm vào tay chị ta một cọc khác tương tự.- Và thêm ba mươi triệu nữa…
– Em muốn chị…
Nguyệt Nhi nghiến răng chỉ vào đám thanh niên co ro trong góc phòng.
– Cho đủ mười hai thằng này… THÔNG ĐÍT HẾT CHO EM… Không sót một thằng…
– Ha ha… Cái này còn dễ hơn nha… – Chị ta vỗ tay cười lớn.
– Tụi mày nghe chị Nhi nói chưa…. Tối nay chơi trai thả cửa nha…
– Ha ha… Hi hi…
Cả đám đàn ông lại cái diêm dúa cười phá lên bằng những âm thanh the thé rợn người… Đám thanh niên mặt cắt không còn giọt máu, sợ hãi đến cùng cực. Một thằng trong đám không kềm được cơn giận, gầm lên:
– Con đĩ chó… Mày tưởng mình ngon lắm hả ?! Tao lưu video ra máy tính rồi… Đụng vào tao… Tao cho mày khóc không ra nước mắt… Cả nước sẽ biết mày bị bọn tao thông lỗ nhị sung sướng rên rỉ ra sao…
– Nín đi… mẹ mày… – Thằng bạn nó huých tay nhắc nhở.
Nguyệt Nhi nhíu mày, cơ thể run lẩy bẩy nhìn lăm lăm thằng vừa nói. Hàm răng cô nghiến lại nổi gân xanh…
– Tôi cho chị đủ một trăm triệu… Tôi muốn bắt nó dùng cái miệng chó của nó… – Chỉ tay vào thằng vừa nói, Nguyệt Nhi rít lên. – Thổi c*c cho đủ năm chục chị em của chị…
– Ha ha… Hù tao hả ?! Thằng nào đưa vào thử coi, tao cắn không đứt tao làm con chó… – Thằng nhỏ hai mắt đỏ ngầu điên cuồng hét lên.
Chợt người chị cả mặt trát phấn dầy cộp thong thả đứng lên. Bốn người bên cạnh cũng đi kè sát… Chị ta tươi cười nhưng ánh mắt sắt lạnh như ác quỷ:
– Vậy mày làm chó đi… nhổ hết răng nó…
Cảnh tượng kế tiếp làm cả nhóm mười một thằng còn lại sợ hãi đến són đái trong quần. Thằng bạn chúng bị năm gã đàn ông đè ngửa, khọt khẹt không hét ra tiếng. Miệng bị bóp mở to ra. Một cây kềm lớn dí vào… Tiếng hét đau đớn giận dữ theo từng cái răng dính máu lạch cạch rơi trên sàn nhà… Răng, xung quanh nó toàn những cái răng trắng nhỡn, sàn nhà bê bết máu và nước dãi… Thằng nhỏ bò lết thoi thót trong vũng nhầy nhụa, đau đến mức không chửi được nữa… Rồi từng tốp năm gã đồng tính cởi quần ra, tênh hênh những cái dương vật què quặt gớm ghiếc luân phiên nhét vào cái miệng bê bết máu của nó. Thằng nhỏ vừa nhục vừa đau mặt nhăn nhúm lại, cổ họng ằng ặc từng tiếng như heo bị chọc tiết… Nguyệt Nhi đè nén sự kinh tởm sắp trào lên cuống họng, đưa nốt số tiền còn lại và một chiếc điện thoại cho người chị cả:
– Để đảm bảo… Tôi muốn chị quay hết lại toàn bộ quá trình này… gửi lại cho tôi…
– Khoan đã…. Chị Nhi…
– Tha cho bọn em…
– Chị…
Nguyệt Nhi sập cửa lại, nhốt luôn tất cả âm thanh gầm rú ghê tởm trong căn phòng đó.