Thùy Chi
Chương 78
“Có vết bánh xe container trên mặt đường… Con đường đó vắng xe, khá hẹp cấm tải 1,5 tấn… Một chiếc container chắn ngang là không có xe khác đi qua được…” – Tiếng nói của người cảnh sát qua loa điện thoại.
“Khu vực này không có camera chính phủ… Chúng tôi đang cho người đi quanh các hộ dân có lắp đặt camera ngoài cổng để lấy thông tin…”
Ông Hà Châu nhíu mày nhìn qua Minh Kha, hai người trầm ngâm suy nghĩ. Cảnh sát không tìm được Đỗ Thụy đi qua các cửa ngõ phía Đông Sài Gòn. Họ chỉ còn các truy ngược lại thông tin từ thiết bị định vị gửi về… Vị trí cuối cùng còn tín hiệu là tại con đường mà người cảnh sát vừa báo cáo. Muốn tìm thấy biển số chiếc xe kia, cảnh sát phải tìm từ các camera hộ dân cư trong khu vực… Sau đó nếu lấy được biển số xe hoặc màu sắc đặc trưng, họ phải lần mò theo hệ thống camera trên các tuyến đường để xác định lộ trình của chiếc xe… Đây là cách làm truyền thống của cảnh sát. Nhưng ông Hà Châu muốn thật nhanh chóng phải tìm ra Đỗ Thụy… Ông cần ngăn chặn trước khi có tội ác diễn ra… Ông lo cho an nguy của Thùy Chi, cũng lo cho Đỗ Thụy phải ngồi tù sau đó… Hai người con trai đều ngồi tù… Ông Châu quả thật không còn mặt mũi để thắp cho ông một nén nhang. Nhưng hiện nay, đã không còn cách nào khác…
Ông Hà Châu không thể ngồi im nữa, ông đứng lên đi qua đi lại trong phòng. Minh Kha và Nico thấp thỏm ngồi im tại chỗ.
Không biết trải qua bao lâu, chuông điện thoại lại reo vanh…
“Phát hiện chiếc container lên phà Bình Khánh qua Cần Giờ… Nhưng ra khỏi phà 2 kilomet là không còn tìm được thông tin camera nữa…”
Ông Hà Châu thẫn thờ ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại mệt mỏi, nói:
– Tôi đã hiểu tại sao chúng ta không tìm thấy hắn tại cửa ngõ phía đông Sài Gòn…. Vì đơn giản là hắn đã lường trước, nên sẽ không đi ô tô… Từ Vũng tàu hắn có thể đón tàu cao tốc qua Cần Giờ chỉ 30 phút…
– Tại sao hắn lại thông minh như vậy nhỉ ?! Điều này không giống Đỗ Thụy lắm. – Ông lẩm nhẩm một mình.
Minh Kha đứt phắt dậy, lao đến cái điện thoại. Bấm gọi lại:
– Anh cho người truy hệ thống camera của bến tàu Cao tốc Cần giờ… Nếu tìm thấy Đỗ Thụy, xem hắn bước lên chiếc taxi nào ?! Gọi cho hãng taxi… liên hệ tài xế xem hắn đã đi đâu ?!
– Đúng… Đúng… Hay lắm…
Ông Hà Châu như lấy lại sức sống, đứng bật dậy. Ánh mắt ông sáng rực nhìn qua Nico:
– Mang theo súng… Chúng ta đi Cần Giờ.
… Bạn đang đọc truyện Thùy Chi tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thuy-chi/
– Lẽ ra hai chúng ta cũng không đi đến nước này… – Đỗ Thụy thong dong bước tới, nói. – Em không nên tranh giành Elite với anh… Chắc lão Châu đã nói với em… 5% thừa kế đó em sống cả đời cũng không hết mà…
Nét mặt Thùy Chi đanh lại, lẽ ra nàng nên đoán ra là Đỗ Thụy, nhưng sự tỉ mỉ chi tiết của kế hoạch này lại vô tình làm nàng gạt anh ta ra khỏi danh sách nghi vấn. Và nếu đã nhắm nàng là mục tiêu, tức là kế hoạch cuối cùng của cha nuôi đã bại lộ.
– Anh làm chuyện này để chứng minh mình giỏi sao ?! – Thùy Chi bình tĩnh trở lại, nhếch mép cười. – Anh sai rồi… Anh càng làm như vậy, càng chứng minh sự bất lực của mình… trước tôi…
– Cô im đi… – Đỗ Thụy bước đến trước Thùy Chi, ánh mắt tức giận nhìn xuống. – Cô đã cho mấy lão già đó cái gì hả ?! Thân thể của cô chăng ?! Ngoại trừ cái đó thì cô có cái gì ?! Tất cả đều là cha tôi cho cô.
– Anh nói đúng. – Thùy Chi cười. – Cha nuôi cho tôi rất nhiều, nhưng đó là vì tôi chứng minh được giá trị của mình… Còn anh ?! Anh chứng minh được gì ngoại trừ tờ giấy khai sinh đây ?!
– Cô… – Mặt Đỗ Thụy đỏ ửng lên tức giận.
– Không nói được chứ gì ?! Cha chết, giặc đến trước cửa… anh cũng không lo… Vì anh bận bịu so đo các khoản thừa kế… Con trai trưởng sao ? Tôi khinh…
Đỗ Thụy vung tay lên toan đánh, rồi hắn nghiến răng ken két kềm nén. Thùy Chi mím môi ương ngạnh không né tránh, ánh mắt thách thức hắn. Đỗ Thụy hậm hực nhìn sang hai gã đàn ông còn hì hục trên cơ thể trần truồng rũ rượi của Ngọc Hà, rít lên:
– Dừng lại… Cút ra ngoài cho tao…
Nghe Đỗ Thụy giận cá chém thớt, hai gã hậm hực dừng lại, gom quần áo bước ra ngoài. Ngọc Hà gục xuống, mệt mỏi thiếp đi…
– Sao ?! Sợ người ta nghe thấy sự hèn hạ của mình sao ?! Ha ha…
Đỗ Thụy càng tức giận Thùy Chi càng nói. Lời nói cay nghiệt của nàng như một con dao chậm rãi rạch từng đường từng đường đau đớn trong lòng hắn.
– Anh thấy mình bây giờ thế nào ?! Giặc ngoài không đánh, đi cắn loạn người nhà vì đố kỵ… Về xem lại mình đi… hành động của anh không khác gì đàn bà…
“Chát”… Một cái tát thật mạnh của Đỗ Thụy làm Thùy Chi choáng váng.
– Ha ha… – Thùy Chi lại bật cười, đôi mắt đỏ ửng lên vì đau. – Đánh phụ nữ đang bị trói hai tay sao ?! Hèn hạ…
– Cuộc đời này anh làm được cái gì hả ?! Cơ nghiệp của cha cũng suýt mất vào tay anh… – Nàng nghiến răng rít lên. – Ngay cả cái kế hoạch này… Tôi dám chắc anh cũng không phải là người nghĩ ra… Anh mà có đầu óc như vậy thì Elite đã là vật trong túi anh lâu rồi…
– Im ngay… Cô dám xem thường tôi… Ai nói tôi không nghĩ ra được hả ?! Chẳng qua… – Đỗ Thụy gầm lên.
Thùy Chi nheo mắt ngừng lại. Vừa rồi nàng chỉ cố tình trêu tức Đỗ Thụy, nhưng biểu hiện của hắn chứng tỏ còn có một người khác sau lưng. Một con người xảo quyệt tuyệt đối, lòng dạ rắn rết thâm độc… mới có thể nghĩ ra một kế hoạch hại người hoàn hảo như vậy.
– Nguyệt Nhi… Cô bước ra đi… Ẩn nấp làm gì ? – Bất ngờ, Thùy Chi hô lớn.
Đỗ Thụy nhíu mày, lại không nói lời nào.
“Ha ha… Một bình hoa di động mà cũng thông minh lắm chứ…”
Một giọng nói nữ vang lên từ bên ngoài. Nguyệt Nhi cười tủm tỉm bước vào. Thùy Chi nghiến răng nhìn Đỗ Thụy, càng căm hận nhìn qua Nguyệt Nhi. Nàng rít lên từng tiếng:
– Nhận giặc làm cha… Không ngờ anh lại có thể hợp tác với kẻ giết cha mình…
– Hừ… Nếu không phải vì cô và mấy lão già kia ép tôi… Tôi cũng không hợp tác với bà Việt Nga… Tôi đổi cho bà ta 13 % cổ phần Elite của mình, ngược lại… bà ta nhượng lại tôi 39% cổ phần Blue Jeans… – Đỗ Thụy đắc ý nhìn qua Thùy Chi. – Nếu đã không làm được ở Elite, tôi sẽ về Blue Jeans… Rồi cô sẽ thấy tôi phát triển nó như thế nào ?!
– Ha ha… Ha ha… Hay lắm… – Thùy Chi gập người, cười rũ rượi, cười đến mức nước mắt ứa ra.
– Cô cười cái gì ?!
Đỗ Thụy gắt lên. Hắn đã thương lượng gãy cả lưỡi mới ép được Việt Nga đồng ý, còn đang hân hoan vui sướng… mà tiếng cười nhạo báng của Thùy Chi làm hắn khó chịu.
– Ha ha… Tôi thấy tiếc cho bao nhiêu năm học nước ngoài của anh… Tiếc cho dòng máu kiêu hùng minh mẫn của cha nuôi đang chảy trong người anh… Anh nghĩ mình đổi 1 lấy 3 là ngon à ?! Giá cổ phiếu Elite đang lên cao từng ngày, còn Blue Jeans hiện giờ ngưng giao dịch…
– Xin chúc mừng… Anh đã mua vào một đống rác… ĐỒ NGU.
– IM NGAY… – Đỗ Thụy rút ra một khẩu súng chĩa thẳng vào đầu Thùy Chi, gầm lên.
– ANH BẮN ĐI… – Ánh mắt Thùy Chi trở nên điên cuồng, hét lên. – Bắn tôi chết đi… để tôi không phải nhìn thấy cái thức rác rưởi… phá của như anh.
– Ấy ấy… Đừng nóng… – Nguyệt Nhi bước lại, cười tủm tỉm nói. – Trò vui còn ở phía sau…
Bất ngờ, Đỗ Thụy quay ngược lại chĩa thẳng họng súng vào mặt Nguyệt Nhi, giọng run run kềm nén:
– Cô ta nói có đúng không ?!
Nguyệt Nhi nheo mắt, hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại, mỉm cười:
– Cô ta đang làm anh dao động thôi… Khi anh đã ký tờ giấy ủy quyền đó… Xem như anh đã làm chủ Blue Jeans rồi… Còn gì lo lắng nữa chứ ?!
– Ha ha… Đỗ Thụy à… Đỗ Thụy… – Thùy Chi lắc đầu ngán ngẩm. – Tài sản của một doanh nghiệp còn phân ra vô hình và hữu hình… Anh có biết là nhà xưởng, máy móc, bất động sản của Blue Jeans đã được bà Việt Nga đem đi cầm cố ngân hàng không ?! Anh đang làm chủ một cái thùng rỗng không hơn không kém…
– CÔ NÓI DỐI… – Đỗ Thụy gầm lên, đâm mạnh họng súng vào giữa trán Thùy Chi.
Thùy Chi mím môi chịu đựng cơn đau nhói, bình tĩnh nói:
– Bây giờ anh buông súng xuống còn kịp… Chú Châu sẽ giúp anh kiện bà Việt Nga tội danh lừa đảo…
Nguyệt Nhi bước đến khoác tay Đỗ Thụy, nhẹ nhàng đón lấy khẩu súng, chậm chậm rút ra khỏi bàn tay run rẩy của hắn.
– Đừng nghe cô ta… Đi theo em ra ngoài này… Em sẽ cho anh xem một trò thú vị… – Nguyệt Nhi dắt tay Thụy còn ngơ ngác như một đứa trẻ vừa rơi mất cây kẹo thơm ngon.
Nguyệt Nhi cùng Đỗ Thụy bước ra khỏi phòng. Từ bên ngoài một gã đàn ông dẫn đến một thanh niên cao lớn… Nhưng anh ta có vẻ không thấy đường, cứ phải vịnh vai người phía trước để đi theo.
– Ai vậy ?! – Đỗ Thụy hỏi.
– Hào Phong… Mối tình duy nhất của Thùy Chi. – Nguyệt Nhi cười tủm tỉm.
– Dắt anh ta đến đây làm gì ?! Không sợ bị lộ sao ?! – Đỗ Thụy nhíu mày.
– Hi hi… Anh ta mù mà… – Nguyệt Nhi nhấn mạnh một cách khó hiểu. – Trò vui này thiếu anh ta sẽ không thú vị nữa…
– Anh đừng nói gì hết… – Cô ta nhìn Đỗ Thụy, cười bí ẩn.
“Hào Phong” – Nguyệt Nhi bước đến, khoát tay Hào Phong một cách thân thiết.
– Anh đi xa có mệt không ?!
– Em cho người đón anh ra đây làm gì vậy ?! Đây là đâu ?! – Hào Phong ngơ ngơ hỏi.
– Đây là… nhà bạn em… Chơi vui lắm… Anh lại đây đi…
Nguyệt Nhi kéo tay Hào Phong bước đến trước khung kính nhìn vào trong phòng. Cả người anh hơi chấn động run rẩy khi nhìn thấy người con gái bị trói bên trong là Thùy Chi. Nàng đang rũ đầu xuống, dáng vẻ mệt mỏi, không nhìn thấy anh. Hào Phong cố giữ bình tĩnh… quay sang Nguyệt Nhi hỏi:
– Bạn em đâu ?!
– À… Họ bận một chút…
Nguyệt Nhi vừa nói, vừa nháy mắt ra hiệu với gã đại ca phía sau. Hắn nhếch mép cười, ngoắc tay gã đàn em bên cạnh, bước vào phòng. Cánh cửa đóng sập lại.
Hào Phong quay nghiêng mặt, vẫn nhìn từ khóe mắt thấy hai gã đàn bước xăm xăm đến trước Thùy Chi. Nàng có vẻ rất mỏi mệt, cũng không buồn ngẩng đầu lên nhìn. Gã đại ca mắt ti hí lóe lên một tia lạnh lùng, bất ngờ, rút ra một con dao sáng loáng… nhằm vào chiếc cổ trắng ngần của Thùy Chi đâm xuống.
“KHÔNG”
Hào Phong hét lên, bất chấp hất tay Nguyệt Nhi, lao vào phòng. Nhưng đón anh là họng súng đen ngòm của gã thứ hai, cứ như chờ sẵn từ lâu. Anh không quan tâm hắn, ánh mắt lo lắng nhìn qua Thùy Chi, bắt gặp đôi mắt to tròn ngạc nhiên tột độ của nàng. Anh cười khổ, biết mình bị gạt.
– Anh… Anh… Hào Phong…
Thùy Chi kêu lên thất thanh. Nàng cố ngồi dậy, nhưng hai cánh tay trói cứ kéo nàng ngã xuống.
– Sao anh lại ở đây ?! Mắt anh đã khỏi… ?! – Thùy Chi hỏi.
– Anh… – Hào Phong muốn bước đến bên nàng lại bị chặn ngang.
– Anh ta do tôi mời tới… – Nguyệt Nhi cười nhếch mép bước vào.
– Anh diễn xuất hay lắm… Giả mù, còn thành công lừa gạt hai mẹ con tôi… Ngay cả vị trí giấu lọ thuốc cũng do anh báo cảnh sát, đúng không ?!
– Ha ha… Đúng đấy…
Hào Phong thoải mái gật đầu trước ánh mắt ngạc nhiên của Thùy Chi. Nàng cũng từng thắc mắc làm sao Minh Kha biết được một vị trí khó ngờ như vậy. Tất cả là do anh giúp nàng… Thùy Chi chợt thấy lòng ngọt ngào yêu thương.
– Hào Phong à Hào Phong… Anh báo vị trí lọ thuốc cũng không sao ?! – Nguyệt Nhi giơ khẩu súng chĩa vào mặt Hào Phong. – Sao anh còn giết bác sĩ Thành rồi đổ tội cho tôi ?! Tôi cũng không ngờ anh thâm độc như vậy…
– Tôi không có… – Hào Phong ngơ ngác. – Tôi cắt cổ gà còn chưa làm qua, làm sao tôi dám giết người… Cô điên à…
– Đừng đổ tội cho người khác… – Thùy Chi chợt xen vào. – Đã làm thì tự nhận đi…
– Câm mồm… Tao không giết ông ta… – Nguyệt Nhi hét lên lanh lảnh.
– Cô nói với chúng tôi làm gì ?! Đi mà giải thích với cảnh sát đó… – Giọng Thùy Chi lạnh lùng.
Nguyệt Nhi nghiến răng căm hận, ánh mắt tóe lửa nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thùy Chi.
– Được… Trước khi tao bị bắt… Tao phải cho hai đứa mày biết thế nào là đau đớn…
Cô ta quay lại ngoắt đám đàn ông, chỉ vào Hào Phong:
– Trói nó lại…
Dưới những họng súng lăm lăm, Hào Phong đành thúc thủ chịu trói. Chúng trói chặt hai cánh tay anh vào khung sắt trên vách.
– Bây giờ, tôi muốn cô… – Nguyệt Nhi nhìn Thùy Chi. – Trước mặt Hào Phong, làm tình với đám tụi nó…
Cả đám đàn ông mắt sáng lên háo hức không chịu nổi. Hào Phong gồng cứng sợi dây trói kêu lên bừng bực… Đỗ Thụy lại nhíu mày có vẻ khó chịu.
– Được… – Thùy Chi lồng lộn hét lên. – Muốn hiếp tôi thì cứ đến đây… Tôi thề sẽ cắn nát của quý mấy người…
– Không… Cô hiểu sai ý tôi rồi… Là làm tình… Không phải… là hãm hiếp… Cô hiểu chứ ?!
Nguyệt Nhi nhấn mạnh.
– Ha ha… Muốn thì tự mà làm… Đừng mơ tôi diễn trò cho cô xem… – Thùy Chi nghiến răng kềm nén.
– Vậy thì… Phải xem bạn trai cô chịu đau đớn giỏi thế nào…
Nguyệt Nhi hất hàm, hai gã đàn ông bước đến trước Hào Phong. Một gã lột bỏ chiếc giày trên chân anh… Rồi kềm chặt bàn chân anh. Gã còn lại lấy ra một cây búa… Nhằm ngay ngón chân út, lạnh lùng giáng xuống.