Thùy Dương

Chương 32



Phần 32

Thùy Dương và Thục Nhi ngâm mình trong bồn tắm, nước nóng làm hai nàng cảm thấy thư giãn. Căn phòng này có một buồng vệ sinh, toilet thì có vách che ngắn, còn bồn tắm thì rất rộng, không che chắn gì. Thậm chí cửa sổ cũng trong suốt, nhìn qua dãy hành lang, ra tới biển. Thùy Dương để ý phục vụ các phòng này đều là phụ nữ, không thấy một gã đàn ông, nàng cảm thấy mình như đang trong thẩm cung của một vị vua.

Thùy Dương nhìn ra, bãi biển rì rào ở đây thật trong như Bình Ba vậy, nhưng được chăm chút tốt hơn, với những hàng dừa dài, thân nghiêng rũ tàu lá sát đất, bãi cát trắng mênh mông, một chiếc dù trắng bay phất phới với hai chiếc ghế dựa dài. Thùy Dương thầm cảm thán, nếu không bị uy hiếp, thì nàng quả thật thích nơi này.

– Bây giờ… – Thục Nhi vừa cất giọng hỏi, thì gặp ngay bàn tay Thùy Dương đưa lên ngăn lại.

– Không hỏi nữa. Chị cũng không biết. – Thùy Dương vẫn không mở mắt ra.

Thục Nhi thấp thỏm, nàng không biết tại sao mình lại ỷ lại vào Thùy Dương nhiều vậy, nhưng ngoài cách này, nàng không biết làm gì hơn.

– Bây giờ như thế này. Dù có chuyện gì xảy ra, em không được tách ra khỏi chị. Phần ứng phó em phải theo chị. – Thùy Dương nhìn Thục Nhi nói.

Thục Nhi gật đầu lia lịa.

Cánh cửa bật mở, hai cô hầu nữ đi vào, cầm trên tay hai chiếc áo choàng tắm, họ đứng hầu ngay sau lưng hai nàng. Thùy Dương và Thục Nhi đứng lên, thân thể hai nàng bóng loáng nước, hai cô hầu bước đến cẩn thận lấy khăn lau khô người cho hai nàng và khoác áo choàng tắm vào cho họ.

Thùy Dương và Thục Nhi được đưa đến một căn phòng rộng, bên cạnh phòng khách. Bên trong là căn phòng rộng lớn với nhiều cây xanh, phía trên là giếng trời rót ánh nắng xuống tắm sáng cả căn phòng. Giữa phòng có một chiếc bàn trắng, hình chữ nhật, một người đàn ông mặc áo choàng tắm ngồi đó như cố tình chờ hai nàng. Thùy Dương từ xa đã nhận ra ông Rai, nàng hít một hơi sâu, bàn tay khẽ nắm lấy tay Thục Nhi ra hiệu cho nàng bình tĩnh. Thùy Dương bước tới dẫn trước nửa bước, miệng mỉm cười nhẹ nhàng tự nhiên.

– Mr. Rai, what a supprise you brought for us! – Thùy Dương nói giọng mỉa mai.

– No problem. There are lots more, waiting for you. – Ông Rai mỉm cười, mắt ông lóe sáng.

Thùy Dương hơi rùng mình, thầm đoán ông còn kế hoạch gì với mình.

Ông Rai mời hai nàng ngồi ăn sáng, bữa ăn rất ngon. Thục Nhi không nói gì như đã định trước. Thùy Dương và ông Rai chỉ nói chuyện như thăm dò nhau, không hề đề cập đến việc tại nhà ông, cũng như việc hai nàng bị ép buộc đến đây.

– You have more patient than I expected. I believe you have many questions for me. – Ông Rai mỉm cười nhìn nàng tán thưởng.

– Ok… I love beaches. Can we take a swim after this? – Thùy Dương hỏi.

Mắt ông Rai thoáng ngạc nhiên, ông rất bất ngờ trước đề nghị của nàng.

– Of course, as you wish. But I have to send the guard with you, for your own safety. I hope you understand. – Giọng ông Rai hơi trầm xuống.

– Ok. Done. – Thùy Dương nói.

Nàng đứng lên, gần như cùng lúc Thục Nhi đứng lên theo nàng. Trước ánh mắt ngạc nhiên của ông Rai, Thùy Dương mở dây đai áo choàng, buông nó rơi xuống ngay tại bàn ăn. Thục Nhi thoáng ngần ngừ, cũng làm theo. Ông Rai mắt như tóe lửa, cổ họng ông khô khốc, ông không muốn mình thất thố nhưng không thể dứt mắt ra khỏi thân thể không mảnh vải che thân của Thùy Dương.

Nàng quá đẹp. Thục Nhi cũng là phụ nữ có thân hình đẹp, nhưng đứng kế Thùy Dương nàng bị tước hết hào quang vốn có. Ông Rai thở mạnh, ông đã thấy thân hình nàng đêm qua, nhưng dưới ánh đèn mờ ảo, ông không thể đánh gía hết vưu vật hoàn mỹ này. Hai tay ông nắm chặt thành ghế để ngăn mình đứng dậy lao vào nàng, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh toát.

Thùy Dương mỉm cười đi ra cửa, bước chân nàng uyển chuyển, cặp mông tròn lẳn lắc qua lắc lại theo bước chân nàng, lưng nàng hơi cong về phía trước, ưỡn ra bộ ngực kiêu hãnh của mình. Nàng liếc nhìn hai tên bảo vệ, mắt trợn tròn, miệng chảy nước, hai tay chắp lại che cục u to phía dưới. Thùy Dương mỉm cười với hai gã, hai gã gần như hộc máu tại chỗ.

Mắt nàng nhìn về bờ biển xa xa, nước xanh mướt, miệng Thùy Dương mỉm cười. Đây là hiệu quả nàng mong muốn, nàng không muốn trở thành món đồ chơi bị đùa bỡn trong tay ông Rai. Dù đã lọt vào tay ông, dù ông có thể bất cứ lúc nào cưỡng đoạt nàng, nhưng Thùy Dương không cam tâm để người ta chi phối hành động của mình. Nàng phải để ông ta ý thức được, ông ta không thể sở hữu nàng như một đồ vật, ông ta muốn nàng là do nàng ban ơn.

Ông Rai bừng tỉnh, ông hơi đỏ mặt, lâu lắm rồi ông không thất thố như thế. Ông quắc mắt nhìn hai gã bảo vệ, hất càm về phía hai nàng. Hai gã hiểu ý, mừng rỡ đi theo hướng Thùy Dương và Thục Nhi, được nhìn hai người đẹp tắm biển khỏa thân còn gì thú vị hơn.

– Em sợ chị thiệt đó. – Thục Nhi đi phía sau che miệng nói.

– Đâu có gì. Thêm hai ba gã nhìn mình khỏa thân cũng không có gì đáng nói. – Thùy Dương nhún vai dửng dưng.

– Nhưng chị không sợ ông ta ham muốn chị hơn, cưỡng đoạt chị ah?

– Khi mình đã lọt vào tay chúng, chị muốn em hiểu rằng mình không thể thoát ra đơn giản mà không phải trả gía gì. Cái giá đó chắc chắn là thân xác của mình. – Thùy Dương ngưng một chút chờ ý thức của Thục Nhi theo kịp mình. – Nhưng dù giá gì đi nữa, thì mình không thể là món đồ chơi sau khi chán chê thì trao đổi. Em hiểu chứ?

Thục Nhi rùng mình, nàng đã hiểu, Thùy Dương chấp nhận sự thật và sẵn sàng dấn thân vào đó, còn hơn bị người dẫn dắt.

Hai nàng đến bên bờ biển, sóng tràn lên ướt chân, cảm giác lạnh lẽo. Thùy Dương vặn người, uốn éo cơ thể như một vận động viên làm nóng trước khi thi đấu. Nàng bước thẳng xuống biển, nhưng không đi xa, nàng quỳ hai gối xuống cát, cố tình quay người lại hướng thân trước mình về căn biệt thự trắng, tay tát nước lên người mình, xoa vuốt trên thân thể mình. Nàng biết có ít nhất 3 người đàn ông quan sát nàng từ xa. Hai tên bảo vệ đứng chấp tay, mắt không chớp, mặt đỏ bừng, ông Rai nàng không thấy được ông đứng đâu, nhưng chắc chắn ông ta không bỏ qua cái cảnh này.

Thùy Dương đoán đúng, ông ta đang đứng sau khung kính cửa sổ trên tầng 1 của căn biệt thự. Tay run run ông cầm chiếc ống nhòm đưa lên mắt, áo choàng mở rộng, tay còn lại đưa xuống dưới nắm lấy mái tóc một cô gái quỳ trước mặt ông, đang hì hục mút dương vật cho ông. Nếu có Thùy Dương ở đây, nàng sẽ nhận ra ngay, cô ta là Kẻo Lạt. Nàng rất chăm chú phục vụ ông Rai không than phiền điều gì.

Chợt ông rùng mình, tay ném chiếc ống dòm xuống, túm chặt tóc Kẻo Lạt kéo khuôn mặt xinh đẹp sát vào hạ thể mình, tiếng gầm khẽ trong cuốn họng ông, hai tay ông ghì chặt. Kẻo Lạt đau đớn vì mái tóc bị nắm thô bạo, dương vật ông Rai đâm hết cuống họng nàng, co giật phúng xuất làm nàng ngạt thở, nàng buộc phải nuốt xuống để lấy hơi, khóe mắt nàng lén chảy xuống một giọt nước mắt tủi nhục.

Bốn năm trước, khi Kẻo Lạt còn là cô sinh viên tốt nghiệp loại ưu tại một trường Đại học danh tiếng Singapore, nàng về nước với niềm hân hoan chào đón của cả gia đình và người yêu. Nàng và người yêu mình quen nhau 6 năm, cùng đợi chờ nàng về để làm đám cưới. Khi Kẻo Lạt bước chân vào công ty này, nàng được tuyển dụng làm thư ký riêng của ông Tim, nàng đã từng hy vọng tràn trề hướng đến tương lai mình. Nhưng vào buổi tiệc sinh nhật đó, tại nhà ông Chủ tịch, khi ông thấy nàng, mọi tương lai hy vọng của nàng đều vỡ tan như bọt xà phòng.

Ông ta dùng thuốc kích thích cho vào nước uống của nàng, cưỡng đoạt thân thể trinh trắng của nàng. Ông còn quay phim lại giây phút hoang dại của nàng, nhúng nhảy trên dương vật cương cứng của ông và gửi cho bạn trai của nàng. Mọi chuyện sẽ tốt cho nàng nếu chỉ kết thúc như thế. Nàng bị biến thành tình nhân của ông, nô lệ tình dục thì đúng hơn, chỉ giúp ông giải khuây.

Bên ngoài nàng vẫn tiếp tục công việc của mình như thế trong bao nhiêu năm, nhưng tối về thấp thỏm khi nghe tiếng điện thoại triệu hồi của ông ta. Nàng đã từng nghĩ đến việc rời xa ông ta, đi sang nước khác. Nhưng ông ta đã đoán trước suy nghĩ của Kẻo Lạt, ông ta ném cho nàng xem một bộ hồ sơ, trong đó là lai lịch, thân thế của cả gia đình nàng. Nàng cầm bộ hồ sơ nặng trĩu trong tay, nàng biết cuộc đời mình đã không còn đường trở về.

Sau thời gian bên ông Rai, Kẻo Lạt từ một người con gái non nớt trở thành một người đàn bà sành sỏi chuyện chăn gối. Nàng bị bắt đi học những chuyện kinh tởm mà trước đây nàng nghĩ chỉ có gái bán hoa mới cần biết. Nàng biết sở thích quái dị của ông Rai là phụ nữ trí thức, có hàng trăm người mẫu, hoa hậu trên cả đất nước này sẵn sàng ngủ với ông, nhưng ông không nhìn đến họ. Với ông nét đẹp của người phụ nữ phải hoàn mỹ từ trong ra ngoài, không kiếm khuyết, phụ nữ có đẹp mà ngu xuẩn cũng chẳng khác gì hình nộm cao su.

Khi Kẻo Lạt nhìn thấy Thùy Dương lần đầu tiên và biết nàng cũng được ông Rai mời dự sinh nhật, nàng đã biết cô sẽ là mục tiêu tiếp theo của ông. Tiếp xúc với Thùy Dương cảm nhận tính tình dễ thương, hòa đồng của nàng, suýt mấy lần Kẻo Lạt định nói ra, khuyên Thùy Dương về nước. Nhưng nàng đã ích kỷ, nàng hy vọng có người thay thế mình, để ông Rai quên đi mình.

Nàng hy vọng mình được tự do, được yêu, được xây dựng gia đình riêng của mình. Nhưng giờ đây, thấy Thùy Dương và Thục Nhi thật sự bị bắt về đây, nàng cảm thấy hổ thẹn vì sự ích kỷ của mình. Nàng lo lắng cho hai nàng, vì ông Rai không thể cầm tù hai nàng vĩnh viễn. Vậy để hoàn toàn giấu kín sự thật mất tích của hai nàng, ông ta sẽ làm gì? Nàng không dám nghĩ đến điều tồi tệ đó, nhưng nàng biết ông ta, đối với ông chuyện làm hai cô gái vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này đơn giản như việc mồi một điếu thuốc lá.

Thùy Dương và Thục Nhi nằm dài trên chiếc ghế dựa dài, trên thân thể trần truồng hai nàng không che đậy chút gì, nhắm mắt hưởng thụ gió biển. Chỉ tội nghiệp hai tên bảo vệ không dám đứng gần, chỉ đứng từ xa, dưới ánh nắng chói chang, cổ họng khô cháy, cả người rạo rực trước thân thể hai người phụ nữ.

Một người nữ hầu, bưng đến cho hai nàng hai ly nước cam lớn, trên khay có cả hai chiếc áo choáng tắm. Thùy Dương hiểu ý ông Rai nhắn nhủ, hai nàng đã khoe đủ rồi, ông không thích đồ chơi của mình bị soi mói bởi ánh mắt cú vọ của đám bảo vệ. Thùy Dương hiểu câu cá đầu tiên phải rãi mồi vừa đủ, để tập trung chúng lại quanh mình, sau đó cá mới tranh nhau miếng mồi cuối cùng có mắc lưỡi câu. Nàng ngồi dậy, khoác áo choàng che kín thân minh. Thục Nhi cũng răm rắp làm theo, nàng cũng không dễ chịu gì khi nằm đó cho hai tên vai u thịt bắp xăm soi cơ thể.

Buổi trưa hôm đó, hai nàng được phục vụ ăn uống trong phòng, không gặp ông Rai. Ăn xong, họ nằm trên giường nhìn lên trần mà không sao nhắm mắt được, dù là người có thói quen nghỉ trưa như Thùy Dương.

– Sao mình không hỏi thẳng ông ta muốn gì? Cùng lắm ngủ với hắn vài đêm thôi. – Thục Nhi nói.

– Không đơn giản như vậy đâu. Ông ta muốn chị em mình phục vụ, mình cũng không có khả năng từ chối mà. – Thùy Dương nói.

– Chị lo lắng không biết ông ta dự định làm gì với mình sau khi thỏa mãn thể xác. – Thùy Dương nói tiếp suy nghĩ trong lòng mình.

– Thả mình về nước chứ làm gì! Không lẽ… Ông ta không dám đâu. – Thục Nhi há miệng, mắt trợn tròn.

– Không phải không dám, mà cần thiết hay không thôi. Với khả năng của ông Rai, đừng nói hai người như mình, dù trăm người đột nhiên mất tích không dấu vết, chị nghĩ ông ta cũng làm được. Em tận mắt thấy lão quản gia đối xử với hai gã cảnh sát đó thế nào. Em phải biết chứ. – Thùy Dương kiên nhẫn giải thích.

– Thật ra, hai đứa mình dù có tổ chức họp báo tuyên bố vụ này cũng không có người nào tin. – Thùy Dương ngừng một chút – Nhưng đối thủ cạnh tranh chính trường với ông ta sẽ mượn cớ hạ uy tín, đạp đổ con đường chính trị của ông.

Thục Nhi lật phắc người lại, ôm lấy cánh tay Thùy Dương lay lay.

– Không, em không muốn chết. Em còn trẻ lắm. Còn nhiều chàng trai đang chờ em. Em muốn về Việt Nam. Em muốn… – cô bé hoảng hốt nói liên tục.

– Em yên tâm, chị đã lôi em vào vụ này, chị sẽ bảo toàn cho em. – Thùy Dương trấn an cô bé.

Nàng lật người nằm nghiên qua, xoay lưng lại với Thục Nhi, khóe mắt nàng long lanh chảy dài một dòng nước mắt.

– Nếu có chết. Chị sẽ bầu bạn bên em. – Thùy Dương chỉ dám nói thầm trong lòng.

Nàng cảm thấy nhớ chồng, phải chi có anh ở đây, nàng có niềm tin mù quáng rằng anh đủ khả năng bảo vệ cho mình. Thùy Dương thiếp đi, trong giấc mơ nàng bay về vòng tay ấm áp của Thế Toàn.

Bạn đang đọc truyện Thùy Dương tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thuy-duong-full/

Tối hôm đó hai nàng được cho ăn nhẹ trước và dặn dò kỹ lưỡng, tắm rửa sạch sẽ. Thùy Dương và Thục Nhi biết chuyện này trước sau gì cũng đến, hai nàng buông lỏng tinh thần, thoải mái đón nhận mọi việc sắp diễn ra.

Hai nàng nằm thư giãn trong bồn tắm, để mặc bốn cô hầu nữ xoa bóp vai mình, họ phục vụ cẩn thận và chuyên nghiệp như có nghiệp vụ thật sự. Họ matxa, tắm rửa, kì cọ mọi ngóc ngách trên cơ thể hai nàng, sau đó lau khô người, xoa nhẹ một lớp phấn thơm, xịt ít nước hoa có mùi khá lạ vào chỗ kín hai nàng. Thùy Dương và Thục Nhi chỉ biết chấp nhận, họ cảm giác mình giống như món ăn chính của buổi tiệc cho hoàng đế.

Sau đó, họ yêu cầu hai nàng mặc bộ đồ lót Aubade mỏng manh, chủ yếu để bó eo, làm tròn mông, nâng cao ngực, không hề có tác dụng che đậy gì. Thục Nhi nhìn Thùy Dương, sau đó soi mình trong gương, nàng chỉ biết tròn mắt, những bộ đồ này quá đẹp, so với các bộ từ khu shopping ở Bangkok cách rất xa. Chỉ có vô tư như Thục Nhi mới có tinh thần thưởng thức quần áo vào lúc này, Thùy Dương còn không nhìn xuống để biết bộ của mình đang mặc trên người là màu gì. Họ được khoác hai chiếc áo choàng tắm để giữ ấm trước gió biển buổi tối.

Hai người được đưa đến một căn phòng rất rộng trên tầng 1, giữa là một chiếc giường đệm tròn, 6 chiếc gối đỏ xếp ngay ngắn, căn phòng được bài trí xa hoa. Nhưng trong phòng không có ai, ngoài căn phòng là bang công thật rộng, bên trái là một bồn thủy lực jaccuzzi sáng đèn, nước sôi ùng ục, bên phải một chiếc ghế bành xoay ra hướng biển, hai nàng có thể thấy mái tóc của ông Rai lấp ló sau thành ghế. Thùy Dương bước đến kéo cánh cửa kính, mở ra.

– I’m waiting for you. Come. Drink with me. – Ông Rai không quay đầu lại, nói vọng ra sau.

Thùy Dương thở dài bước đến nhẹ nhàng, ánh mắt nàng lướt qua vai ông, chợt sững lại, nàng thấy một mái tóc dài nhấp nhô dưới hạ thể ông. Chợt nàng ta ngẩn đầu lên nhìn nàng, miệng vẫn ngậm dương vật đen bóng, cứng ngắt của ông Rai. Thùy Dương nhận ra Kẻo Lạt, nàng không ngờ gặp lại Kẻo Lạt trong hoàn cảnh này. Nàng ta chỉ liếc qua Thùy Dương như chào hỏi, sau đó quay lại tiếp tục công việc đang dở dang. Thùy Dương đã hiểu mình chẳng qua sẽ trở thành một cái máy tình dục không hồn cho ông ta như Kẻo Lạt. Nàng mím môi, thầm quyết định, nàng sẽ tranh đấu cho cơ hội của mình để thoát khỏi nơi này. Thục Nhi vẫn đứng ngay ngạch cửa không hề thấy Kẻo Lạt, nàng lúng túng không biết làm gì.

Thùy Dương hít một hơi sâu, nàng kéo dây áo choàng, cho nó rơi dưới chân mình, thân thể nàng ôm gọn trọng bộ đồ lót khêu gợi sáng lên dưới ánh trăng. Thùy Dương bước tới ngồi lên tay ghế của ông Rai, ông ngạc nhiên nhìn qua nàng.

Tay ông Rai vòng qua thành ghế ôm lấy cặp mông tròn trần trụi của Thùy Dương. Nàng thoáng rùng mình, bàn tay ông to và nhám như một gã nông dân, lông tay ông ta thật nhiều làm làn da nàng cảm thấy nhột nhạt. Thùy Dương đưa tay lấy ly rượu Cognac ánh sắc vàng trong tay ông ta, nàng nhấm nháp tự nhiên, mắt nàng nhìn xuống mái tóc rũ rượi nhấp nhô liên tục của Kẻo Lạt.

Ông Rai vươn tay, vuốt tóc Kẻo Lạt qua một bên như để Thùy Dương có thể nhìn rõ. Kẻo Lạt nhắm chặt mắt, má hơi đỏ, miệng nàng mở rộng hết cỡ nuốt trọn dương vật của ông Rai. Thùy Dương chợt ngửa cổ một hơi uống hết ly rượu. Nàng cúi xuống hôn môi ông ta, hai chiếc lưỡi cuốn lấy nhau cuồng nhiệt. Tay ông ta đưa lên đặt trên ngực nàng, nắn nhẹ nhẹ.

Lúc này Thục Nhi cũng đã cởi áo choàng bước tới sau ghế, đang sững sờ khi nhìn thấy Kẻo Lạt hì hục bên dưới, mặt nàng đang đỏ hồng lên vì mệt.

Môi Thùy Dương cắn nhẹ trên môi ông ta, rồi rời ra, mắt nàng thật lẳng lơ, nàng nói:

– You should try a blowjob from Thuc Nhi, she’s the best.

Mắt ông Rai sáng lên, ngửa đầu ra sau nhìn Thục Nhi đang bẽn lẽn, cúi đầu. Thục Nhi đang thầm mắng Thùy Dương tại sao đi giới thiệu mình như vậy. Nhưng nàng làm sao hiểu được dụng ý của Thùy Dương. Thùy Dương muốn Thục Nhi thể hiện giá trị của mình trước ông Rai, vì dù Thục Nhi có đẹp, cũng chênh lệch không nhỏ so với nàng và Kẻo Lạt. Một khi ông không ham muốn Thục Nhi thì nàng sẽ bị đẩy đi đâu, Thùy Dương cũng không đoán được.

Ông Rai khẽ nâng khuôn mặt đỏ hồng của Kẻo Lạt lên, dương vật ông hiện ra trọn vẹn trước mặt ba người phụ nữ, nó thật không cân xứng với dáng người vừa tầm của ông, chỉ dài thua Rujah một chút, nhưng to hơn nhiều. Thùy Dương rùng mình nhớ đến vật to lớn giữa hai chân ông Tư, kẻ suýt thành công hãm hiếp nàng. Dương vật này cũng tương đương như vậy, nhưng có vẻ sạch sẽ hơn nhiều.

Kẻo Lạt đứng lên, đi qua ngồi lên tay ghế đối xứng Thùy Dương.

Thục Nhi mặt đỏ hồng trước ánh mắt ra hiệu của Thùy Dương, nàng đi về phía trước, quỳ xuống, mắt nhìn chằm chằm vào cái dương vật to lớn ngạo nghễ trước mặt. Mặt nàng nóng bừng, cảm giác ba cặp mắt nhìn mình thật khó chịu. Tay Thục Nhi run rẩy đưa lên, nhẹ nhàng nắm lấy nó, nàng vuốt nhẹ lên xuống, bàn tay nhỏ bé của nàng như chỉ bao được hơn nữa chu vi của vật này, nó là dương vật khủng khiếp nhất mà Thục Nhi thấy qua. Thục Nhi vô thức nuốt nước bọt, nàng đang quên dần 3 cặp mắt kia đang nhìn mình. Nàng thấy nước miếng mình cứ trào ra, hạ thể nóng dần lên, nàng bắt đầu cảm thấy hứng thú với cái dương vật to bóng này.

Thục Nhi khẽ le lưỡi liếm dọc dương vật ông Rai, lên xuống ba lần, nàng há miệng mút hai bìu dái săn cứng. Bất ngờ, Thục Nhi hít một hơi sâu, há miệng to hết cỡ, nuốt trọn cái dương vật của ông ta, nó hoàn toàn biến mất trong miệng nàng như ảo thuật gia. Ông Rai nhắm mắt gầm gừ nhẹ trong cuống họng. Thùy Dương và Kẻo Lạt trợn tròn mắt, không tin nổi. Nhất là Kẻo Lạt, nàng quá biết vật đó, nàng tối đa chỉ có thể nuốt hơn phân nữa chiều dài của nó. Thục Nhi đúng là trời phú tài năng.

Lúc này Thục Nhi hì hục tốc độ nhanh đến lóa cả mắt, dương vật khổng lồ của ông Rai như đồ chơi trong miệng nàng, hiện ra, biến mất, hiện ra, rồi lại biến mất. Ông Rai không còn tâm trí sờ nắn cơ thể mỹ miều hai cô gái hai bên nữa, hai tay ông bấu chặt lên tay ghế, chân mở rộng, miệng há hốc ngửa lên trời.

Chợt ông gầm lên, hai chân duỗi ra, Thục Nhi hiểu ý, nuốt sâu hết mức giữ lại, ông phóng tinh sâu trong cuốn họng nàng, nàng nuốt hết. Thục Nhi nhả dương vật đang giật giật của ông Rai ra, nàng le lưỡi liếm sạch sẽ vương vãi xung quanh, rồi ngậm mút chặt nó thêm một lần nữa như vắt cạn nó. Thục Nhi mở mắt, nhìn ông Rai nhắm mắt thở hỗn hển trên ghế, mắt nàng lại nhìn xuống dương vật đang mềm xuống của ông như thèm thuồng, nuối tiếc.

Thùy Dương thở phào, thể hiện của Thục Nhi còn hơn xa mong đợi của nàng, cô bé giờ đây chắc chắn an toàn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...