Thùy Dương
Chương 48
Chợt tiếng chuông điện thoại reo vang. Hồng nằm dưới sàn gầm gừ bực tức. Tiếng chuông dai dẳng không dứt làm Thùy Dương cảm thấy bất an.
Hồng làu bàu chửi tục trong miệng, gã đứng lên đi đến cái điện thoại để trong góc phòng. Gã thấy Thùy Dương đứng lên, tay vớ chiếc váy rách nát mặc vào. Nhưng gã không ngăn cản cô, tuy gã hơi nuối tiếc nhưng gã biết khả năng của mình. Dù gì gã cũng không còn trẻ nữa.
… Bạn đang đọc truyện Thùy Dương tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thuy-duong-full/
– Alo, ai đấy!
– Dạ, em… Em không có… Dạ… Anh nói sao?
Thùy Dương khép cánh cửa lại nhẹ nhàng, hai câu nói cuối cùng của Hồng đã chứng minh linh tính dự báo nguy hiểm của nàng không sai. Sau lưng nàng vang lên tiếng gầm giận dữ của Hồng, gã lồng lộn lên đuổi theo Thùy Dương.
Thùy Dương chạy hết sức xuống lầu, nàng cảm thấy đường đi sao thật dài. Bất chợt một bóng đen choàng qua người Thùy Dương, bịt kín miệng nàng lại, kéo vào góc tối dưới chân cầu thang.
Thùy Dương nhận ra Hiền, nàng thở phào nhẹ nhõm. Không hiểu sao dù Hiền cũng là một phụ nữ, nhưng nét mặt kiên định của cô làm Thùy Dương tin tưởng.
Hiền không nói gì, nắm tay Thùy Dương chạy theo hướng sau nhà. Phía sau văng vẳng tiếng la hét, tiếng bước chân huỳnh huỵch nện lên thềm xi măng.
Hiền dẫn Thùy Dương chạy nép theo bờ tường, bên trong các bụi cây cảnh xum xuê. Thùy Dương ngẩng đầu lên, nàng tuyệt vọng nhìn bức tường cao sáu mét bên cạnh mình. Nhưng nàng vẫn chạy theo Hiền, cô ta là hy vọng duy nhất hiện giờ. Trước mặt Thùy Dương hiện lên bước tường bao chắn ngang, tại góc tường là một thân cây to bằng vòng eo người. Thùy Dương chợt hiểu ra kế hoạch của Hiền.
Hiền đẩy Thùy Dương lên trước, cô ta leo lên sau nàng. Thân cây trơn trượt, Thùy Dương phải ôm chặt vào thân cây, tay Hiền bám vào luôn đặt dưới chân nàng làm điểm tựa. Cả hai cứ như thế lên được độ cao khoảng năm mét, nàng có thể thấy được đầu tường phía trên.
– Có hai đứa leo cây! Bắt nó lại.
Một tên bảo vệ thấy hai nàng từ xa hô hoán lên. Chẳng mấy chốc ba bốn tên bảo vệ nữa chạy ào ào đến dưới thân cây nhìn lên. Ánh mắt mấy gã đỏ có thể thấy rõ mồn một âm hộ Thùy Dương phía trên, bốn cái miệng há hốc sững sờ.
– ĐM tụi mày ngây ngốc ra đó làm gì, leo lên ngay. Bắt được cho tụi mày chơi luôn cả hai đứa. – Hồng chạy đến hét lên từ xa.
Cả đám tranh nhau trèo lên.
Thùy Dương hoảng sợ lúng túng, chân suýt nữa vuột khỏi thân cây.
– Tiếp tục leo lên, đừng nhìn xuống. Ái… – Hiền chợt la lên.
Chân Hiền bị níu lấy kéo xuống, chiếc giày của nàng bị kéo tuột ra rơi xuống. Hiền bực tức mím môi leo lên tiếp, nàng không dám trả đòn, sợ Thùy Dương phía trên tuột tay té xuống.
– Ái… Khốn nạn. Buông tay ra.
Ống quần Hiền bị tên phía dưới nắm lấy, chiếc quần đồng phục nhân viên phục vụ nàng mượn của người khác hơi rộng so với cơ thể thon dài của nàng, lưng quần bị kéo trễ xuống giữa mông.
– Há há. Mông em này trắng quá. Để anh kéo luôn xuống nhé.
Hiền co chân đạp mạnh vào giữa mặt gã đang nắm ống quần nàng, gã rú lên ngã bật ngửa ra, nhưng tay gã vẫn không buông ống quần nàng.
– Xoạt…
Hiền thấy mát lạnh một bên mông mình, lưng quần tuột xuống hết mông, kéo theo chiếc quần lót nhỏ của nàng lệch một bên. Hiền mím môi, đưa tay xuống mở luôn nút lưng quần cho nó rơi xuống dưới.
Mặt Hiền giận dữ tím tái lại, vì sếp Cương dặn dù bị phát hiện cũng không được công khai thân phận, nàng phải cố gắng nhẫn nhịn. Trước khi tìm đủ chứng cứ, không ai chịu nổi thế lực sau lưng của ông Cung, ngay cả sếp Cương cũng không ngoại lệ.
Thùy Dương đã đến được bờ tường với hàng cọc sắt thưa thớt chĩa xéo ra ngoài. Tay nàng ôm chặt cái cây, bàn chân run rẩy đưa ra muốn bước qua.
– Ngăn nó lại. – Hồng hét to lên, cùng hai gã bên dưới dùng hết sức đạp lên thân cây.
– Á…
Cái cây đung đưa làm Thùy Dương bước hụt bờ tường, hai chân nàng chới với, tay cố gắng bấu lấy thân cây.
Hiền lao lên ôm chặt lấy cánh tay Thùy Dương, mặt nàng đỏ bừng. Thùy Dương đung đưa thân mình, cố gắng đá chân lên bờ tường, nàng đặt được một chân lên, rồi một chân nữa. Người nàng vẫn cong vòng xuống, không biết làm thế nào để bật người lên. Tay Hiền chợt gồng thật mạnh hất cả người nàng lên.
– Á…
Thùy Dương bay lộn luôn qua bức tường, rơi xuống bên kia, rồi im bặt. Hiền không tỏ ra lo lắng gì, vì nàng biết sau lưng bờ tường là một ao bùn, nàng đã từng khảo sát quanh nhà ông Cung trước đây.
Hiền nhẹ nhàng nhún người lên thân cây, đáp chân lên đầu tường.
Hiền xoay người định nhảy theo Thùy Dương, chợt nàng há hốc miệng nhìn bên dưới.
Hồng đang nhìn nàng cười đắc ý, tay gã nắm lấy tóc một người phụ nữ trần truồng, hai tay bị trói quặt ra phía sau, miệng bị siết ngang bởi một sợi dây. Đầu nàng cố gắng cúi xuống nhưng tay Hồng nắm chặt tóc nàng bắt ngữa mặt lên.
– Kim…
– Ha ha… Sao cô gái có hy sinh vì đồng đội không?
– Tao giết mày. – Hiền hét lên.
Kim ú ớ dù không ra được tròn tiếng nhưng đầu cô lắc nguầy nguậy, mắt nhìn về phía Hiền. Hiền hiểu ý Kim, hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh.
– Tụi mày sẽ hối hận vì việc này. Tao thề. – Mắt Hiền lóe sáng nhìn chằm chằm vào Hồng.
– Ha ha, thằng này chưa biết sợ ai? Mày đi đi, về nói với lão Cương là tao mượn đỡ cô bé này chiêu đãi đàn em tối nay.
– Mày… – Hiền không ngạc nhiên, khi gã nhận ra thân phận nàng, vì gã đã nhanh chóng tìm ra Kim trong hàng trăm người ở đây.
– Cho tụi mày này. Không được để vết tích! – Tay gã đẩy Kim cho bốn tên đàn em phía sau, gã rút từ trong túi quần một dây bao cao su thật dài, vứt cho chúng.
Bốn tên nhào vào xâu xé Kim, hai tay nàng bị trói ngược ra sau, bị đẩy nằm sấp xuống thảm cỏ, hai chân nàng bị kéo rộng ra, mấy ngon tay thô bạo nhét vào âm hộ nàng bới móc.
– Ưm… Ưm…
Kim vùng vẫy một cách tuyệt vọng, nước mắt nàng trào ra, tủi nhục.
– Ha ha… Tinh trùng đầy trong này… Làm như báu lắm. – Một tên rút tay ra, giơ cao lên, giữa kẽ tay của gã lòng thòng, nhầy nhụa chất trắng đục.
Kim gục đầu xuống cỏ, khóc ngất, chuyện trong căn phòng đó nàng muốn giấu kín mãi mãi, những giây phút buông thả đó nàng không lý giải được mình. Nếu như…
– Mày… – Hiền gầm lên giận dữ, nàng không thể chịu đựng được khi nhìn Kim bị làm nhục.
Hiền nhảy xuống đất. Dưới ánh trăng sáng, trên người nàng chỉ còn chiếc áo sơmi và một chiếc quần lót nhỏ. Cặp đùi thon dài trắng tinh của nàng, khuỳnh ra thủ thế, tạo thành một sự hấp dẫn chết người. Hồng thầm khen, mắt hắn như thưởng thức, miệng mỉm cười.
Hiền lao đến. Nàng muốn đánh gục Hồng trước, vì hắn chính là đầu sỏ của những chuyện này. Cú đá chân Hiền như bay, nhưng không chạm được vào người hắn. Hồng chỉ lùi người lại, miệng hắn nhếch lên cười tự tin. Bao nhiêu năm lăn lộn trong quân đội, chui rèn cho hắn những kỹ năng giết người thật thụ. Không hoa mỹ, không đẹp mắt, chỉ quan tâm đến hiệu quả, gã khinh thường những người học võ chính quy, đối với hắn, những chiêu thức này chỉ để biểu diễn.
Mông Kim bị nâng lên, hông nàng bị giữ chặt bởi đám bảo vệ. Một gã phía sau ra sức thúc dương vật to dài của hắn vào trong người nàng, hai vú nàng bị bóp nghiến không thương tiếc. Kim chỉ biết gục đầu xuống đất, miệng nàng không khép lại được, phát ra những tiếng rên nhẹ dù đã cố gắng kềm nén.
Trán Hiền lấm tấm mồ hôi, tức tối, nàng liên tục ra đòn, nhưng không chạm được tới chéo áo của hắn. Hắn nhanh nhẹn như con báo, như dự đoán được hướng ra đòn của nàng.
– Thôi! Chơi đùa với em đủ rồi!
Gã trầm người xuống, hai chân tấn thật cứng rắn. Mắt Hiền lóe sáng, cơ hội đánh trúng hắn ngay trước mắt, với hai chân tấn như vậy gã không thể nhanh nhẹn như lúc đứng thẳng người. Chân nàng như tia chớp, quật ngang mặt Hồng, dự định hạ gục gã bằng một đòn quyết định.
– Thịch…
– Á… – tiếng thét đau đớn của Hiền.
Nàng té xuống, hai tay ôm lấy cổ chân, mặt nhăn nhúm, trán rịn ướt mồ hôi. Nàng biết cổ chân mình vừa bị chấn gãy, chỉ với một cánh tay cứng như thép nguội của gã.
– Hà hà… Sao? Tâm phục khẩu phục chưa? Chưa à! Vậy để tao cho mày Chim phục, khẩu phục vậy.
Hồng lao vào đè vật Hiền xuống. Nàng vùng vẫy, hai tay đánh loạn lên mặt gã. Bất chợt tay gã chộp vào cổ chân nàng, bóp mạnh.
– Á… Thằng khốn nạn… Mày… – Hiền đau đớn tái cả mặt.
Cơn đau làm người nàng như lịm đi, cơ thể nàng run rẩy.
Hai tay Hồng chụp trước ngực cô, xé tan chiếc áo sơmi trắng và áo ngực. Hai tay Hiền che ngực, hai chân khép chặt lại, nhưng không ngăn được chiếc quần lót bị xé rách. Mắt Hiền đỏ ngầu, đầy tơ máu, nước mắt nàng trào ra uất ức.
Hai tay nàng bị hai gã bảo vệ kéo căng ra, hai vú trắng hồng bị Hồng dày vò. Gã mút lấy hai núm vú nàng, lưỡi gã liếm ướt cả làn da ngực, hai tay bóp nghiến lấy hai bầu vú, miệng gã cắn nghiến lấy một bên núm vú. Hiền hét lên đau đớn.
Hồng dùng sức tách hai chân Hiền ra, nàng cố chống cự lại. Nhưng gã lại bóp lấy cổ chân đang sưng phồng lên của nàng. Cô hét lên, rồi như lịm đi trong cơn đau.
Gã cúi xuống nhìn hai mép âm hộ Hiền, đỏ hồng, căng tròn. Gã dùng tay tách nó ra, một ngón tay cho vào, ngoáy bên trong. Hiền vặn người, miệng nàng mím chặt lại. Nàng cảm thấy đau rát trong âm hộ của mình. Ngón tay hắn liên tục móc móc bên trong nàng, hai chân nàng run rẩy cố khép lại, hông nàng lách sang bên tránh ngón tay hắn. Nhưng Hiền không thoát được bàn tay hắn bám chặt ngoài cửa mình, hai ngón, rồi ba ngón, dồn dập. Trong cơn tủi nhục nàng cảm thấy hạ thể mình đang nóng bừng lên rỉ nước. Hiền cũng như Kim là hoa khôi của ngành. Nhưng bản thân nàng đã có bạn trai, đã biết yêu, đã biết tận hưởng những giây phút ân ái. Giờ đây, với một bàn tay lạ trong cơ thể mình, cơ thể nàng dâng lên cảm xúc rạo rực khó tả.