Tiểu Mai - Quyển 2

Chương 25



Phần 25

Tại sao lại nói là Tiểu Mai nhận lời thằng Huy lại là chuyện tốt ? Bởi khi đó, khi mà thằng Huy đã mời được nàng rồi thì mới đến lượt tôi ngỏ lời mời. Và nếu Tiểu Mai chấp nhận lời mời của tôi thì tôi sẽ xác nhận được rằng vị thế giữa tôi và thằng Huy là ai hơn ai. Chứ không như cái mưu lược sơ cua ban đầu của tôi là… chạy xộc đến và hỏi thẳng nàng:

– Giữa tôi và nó, ai quan trọng hơn ? – Tôi gằn giọng, vung tay ngang mặt.
– Nhưng….. ! – Tiểu Mai lộ rõ vẻ khó xử.

Và tôi thì chẳng hề muốn người con gái tôi yêu phải khó xử chút nào cả, thế nên dẹp béng đi cái kế hoạch sơ cua tầm xàm ” tấn công trực tiếp ” đó. Tôi âm thầm chờ đợi thằng Huy mở lời trước, sau đó mới đến lượt của tôi.

Giờ ra về hôm đó, chờ cho Tiểu Mai đạp xe khuất góc đường trường học rồi tôi mới hộc tốc phóng theo phía sau, và chạy ngang bằng với nàng:

– À…. Tiểu Mai ơi ! – Tôi gọi với theo.
– Hở ? – Nàng ngạc nhiên chạy chầm chậm lại.
– Ừ… tối nay qua nhà mình ăn tối nha ! – Tôi lúng búng ngỏ lời.
– Tối nay ? – Tiểu Mai sửng sốt.
– Ừ… tối nay, 6 giờ, nhà mình ! – Tôi nói luôn thời gian, địa điểm.
-…….. ! – Nàng thoáng lưỡng lự.

– ” Con lạy thánh thần……… ! ” – Tôi nghe tim mình đập binh binh.

– Ăn tối như hôm bữa ấy hở ? – Tiểu Mai hỏi giọng trêu chọc.
– Bữa nào ? – Tôi đần mặt ra.
– Bữa mình sang nấu cho Nam ăn ấy ! – Nàng nheo mắt nhìn tôi.
– Không… không… lần này khác…. ! – Tôi lắc đầu lia lịa.
– Ừa, vậy đúng 6 giờ mình qua ! – Tiểu Mai gật đầu mỉm cười.
– Vậy… vậy nha….. ! – Tôi mừng hết lớn.
– Ừm, về trước ! – Nói rồi nàng chạy xe lên trước tôi.

Dạo gần đây, tôi hay nở nụ cười tự mãn với một câu nói quen thuộc, lại một lần nữa….

– ” Thắng rồi ! ”

Tôi biết mà, vị thế của tôi quan trọng hơn thằng Huy mà, lời mời của nó thì sao bằng tôi đích thân đến nói được chứ. Yes ! Phải thế chứ !

Hớn hở đạp xe về nhà, tôi nhẩm tính lại trong đầu, và dường như là ông trời cũng giúp tôi, bởi hôm nay là… thứ sáu của tuần.

– Mẹ ơi ! – Vừa dắt xe vào nhà tôi đã gọi oang oang.
– Gì thế ? – Giọng mẹ tôi từ nhà dưới vọng lên.
– Tối nay ấy, mẹ có sang ngoại không ? – Tôi hỏi.
– Ừ, có chứ ! – Mẹ tôi trả lời.

– Vậy, tối nay mẹ nấu cho con thêm vài món nha !
– Chi vậy ? Mình con ăn sao hết ?
– Dạ được mà, con có rủ bạn về tối nay !
– Bạn à ? Đứa nào đấy ?
– Thì bạn chứ sao, về bàn vụ truy bài trên lớp tí !
– Ừm, để chiều mẹ nấu, con về nha thì cứ lấy thức ăn trên bếp xuống !
– Dạ, con biết rồi !

Thế đấy, cứ hễ tối thứ sáu là mẹ tôi lại sang ngoại chơi đến hơn 10 giờ mới về, và cứ ngày đó là mẹ tôi lại nấu trước cơm tối để học về tôi sẽ ăn một mình. Vậy nên bữa nay nhờ được mẹ nấu một bữa thịnh soạn, sau đó là đợi Tiểu Mai đến nhà dùng ” bữa cơm riêng tư “, đó là kế hoạch hoàn hảo của tôi.

Đưa tay nhấc điện thoại lên, tôi định gọi sang nhà bé Trân bảo rằng tối nay không sang học anh văn được thì thấy đèn máy không sáng như mọi khi:

– Ủa ? Điện thoại bị sao vậy mẹ ?
– Hư rồi, lúc sáng có mấy ông thợ sửa điện nhà kế bên thế nào mà cắt nhầm đường dây, chắc ngày mai mấy ổng mới đến sửa lại !
– Trời… đất !

Tôi thở hắt ra dập máy xuống, lẩm nhẩm thôi thì nghỉ học không phép một bữa chắc chả sao, con bé Trân chắc cũng… chẳng làm gì mình đâu, bất quá thì bỏ của chạy lấy người vậy !

Nghĩ bụng thế nên buổi chiều sau khi họp với quân sư Sơn đen ngoài biển xong là tôi phóng vội về nhà, tắm rửa thơm tho đâu đó rồi ngửa cổ nhìn lên bếp. Ối chà toàn là món ngon, mẹ tôi đúng là biết ý con trai cưng ghê, thế này thì tha hồ mà có một bữa tối thịnh soạn, Tiểu Mai cứ mặc sức mà ngạc nhiên nhé.

– Tí nữa có cần đốt nến lên cho giống trong phim không nhỉ ? – Tôi bần thần tự hỏi. – Thôi, nhỡ Tiểu Mai xúc động quá hất đổ cây nến lại cháy nhà thì khổ !

Vậy đấy, chiều hôm đó tôi cứ ngồi trong nhà mà tưởng tượng đủ thứ trên đời có thể xảy ra trong bữa tối chỉ có riêng hai đứa, tôi và Tiểu Mai, mà không để ý rằng bầu trời mây đen đang kéo tới ngùn ngụt, gió thổi ầm ầm.

5 giờ 30 phút chiều, bầu trời tối sầm lại, gió mạnh thổi ngược từng cơn, tiếng cửa đóng của những nhà xung quanh vội vàng như chính họ lúc này vậy.

5 giờ 45 phút chiều, tôi bất lực nhìn lên đám mây đen bên trên, thầm nghĩ chắc mưa sẽ to lắm đây, thế này là ông trời muốn chơi tôi thật rồi mà !

Đúng 6 giờ tối, vần vũ mây gió một hồi cuối cùng bầu trời cũng đổ mưa, ầm ầm và đì đoàng như tiếng pháo nổ mãnh liệt và dữ dội.

Tôi ngồi vật ra chiếc ghế bành, thầm nghĩ chắc Tiểu Mai sẽ không đến đâu, trời mưa to thế này kia mà, ai mà dám chạy ra đường kia chứ !

Thế nhưng… tôi không nghĩ nàng sẽ như thế, nhất là nàng lúc nào cũng luôn đúng hẹn, tôi không nghĩ Tiểu Mai đã nói lại không làm được.

– ” Ừa, vậy đúng 6 giờ mình qua ! ”

Giờ đã là 6 giờ tối rồi mà Tiểu Mai vẫn chưa thấy đâu, mưa thì vẫn ầm ầm bên ngoài như trút nước, tôi tự dưng lại cảm thấy một nỗi bất an vô hình đang đè nặng trong tim. Nhổm người dậy định gọi điện sang nhà nàng bảo rằng đừng qua thì tôi ngớ người nhớ ra rằng điện thoại đã bị hư từ sáng rồi.

– Giờ sao đây ? Mưa to mà… Tiểu Mai chắc không qua đâu nhỉ ?
– Nhưng… nàng nói là giữ lời đó, biết đâu từ lúc 6 giờ kém là đã rời khỏi nhà thì sao ?
– Ừ… phải rồi… biết đâu lại đang mắc mưa ở đâu đó… !

Mà mưa to như vậy thì nàng sẽ trú mưa ở đâu ? Mặt đường thiếu điều còn ngập đến nơi rồi kìa, gió thì mạnh như bão giật…. lỡ như….. phải chi có cái điện thoại, trời à !

– Không đâu… chắc Tiểu Mai phải biết trời sắp mưa chứ…. có áo mưa mà… !
– Nhưng mưa to vầy có mặc cũng vô ích… gió giật mạnh mà…. !

Từ chỗ đang độc thoại một mình, tôi bỗng dưng đâm ra sợ sệt cho chính những gì mình đang nghĩ, rồi sau đó nghĩ đến đâu là quýnh quáng cả lên đến đấy, đâm ra hối hận biết vậy lúc trưa đừng mời Tiểu Mai ra ngoài vào hôm nay !

Rồi quyết định không nghĩ ngợi thêm một phút giây nào nữa, tôi ngồi bật dậy bước vội ra nhà sau, đóng tất cả cửa nẻo lại rồi dắt xe ra ngoài. Cửa chính vừa đóng lại, tôi nghe lạnh cả sống lưng khi bước ra bên ngoài, gió giật từng cơn dữ dội, những hạt nước to đùng đập chát chúa vào mặt bất cứ ai đang ở bên ngoài.

Có thể nói đó là cơn mưa to nhất của mùa thu năm nay !

Không một tin tức, không thể liên lạc, tôi khoác vội chiếc áo rồi phóng xe lao ra màn mưa dày đặc trước mắt…

– ” Đừng xảy ra chuyện gì nhé… Tiểu Mai ! ”

Chương trước Chương tiếp
Loading...