Tiểu Mai - Quyển 2
Chương 34
Khu phố nhà thằng Luân vừa được quy hoạch và xây lại nên đường sá hơi trống, chiều mát gió thổi lồng lộng, nhờ vậy mà tôi với Tiểu Mai lại cảm thấy thư thái hơn, và thời gian ở cạnh nhau cũng vì vậy mà kéo dài ra theo. Đến một quán nước nhỏ, nàng ngồi phía đối diện, chỉ nhìn tôi chứ không gọi nước:
– Mai uống gì vậy ? – Tôi thắc mắc.
– Cho một ấm trà đào ! – Nàng nháy mắt nói.
– Hả ? Ở đây… làm gì có… ! – Tôi ngớ người vì bất ngờ.
– Giỡn đó, cho em cốc nước lọc nha chị ! – Nàng quay sang người phục vụ.
Tôi định gọi món uống quen thuộc là Sting dâu, thế nhưng đó là khi uống một mình, còn đi với người mình đang cưa cẩm thì lại khác. Bạn phải gọi món uống giống người ta, để tạo ấn tượng là hai người có cùng sở thích tương đồng nhau, nhờ vậy mà cuộc nói chuyện có thể thoải mái hơn:
– Vậy cho hai nước lọc ! – Tôi gọi luôn.
– Chà… Nam thích uống nước lọc tự bao giờ thế ? – Tiểu Mai phì cười trêu tôi.
– À… thích đó giờ rồi, Mai không biết thôi ! – Tôi cũng nói ngay.
Và không dè nàng lại bĩu môi làm mặt dỗi, trông cứ như… trẻ con:
– Nhớ nhé, vậy mà bảo thích trà đào của tôi !
– Ấy… thích chứ… mà ở đây không có mà ! – Tôi điếng hồn chữa lại.
– Hứ, giỏi nói ! – Nàng nguýt dài rồi quay đi, nhìn vu vơ ra bên ngoài.
Tôi chẳng biết làm gì hơn là cũng nhìn ra ngoài theo nàng trong thời gian đợi nước, nhưng bên ngoài thì có gì mà xem đâu. Cũng chỉ là hàng cây cảnh, rồi những dãy nhà cách nhau vài khoảng đất trống, rồi bọn trẻ con chạy chơi rượt nhau trên những dải đường vắng vẻ thôi, đằng xa xa phía chân trời là đàn chim trời đang vỗ cánh bay lên từ phía những ruộng lúa.
Chán phèo, thế là tôi lại quay ra… nhìn Tiểu Mai, bởi cũng lâu lắm rồi tôi chưa có dịp mục kích nàng một cách đối diện như thế này. Tiểu Mai tay tựa cằm nhìn ra bên ngoài, đôi làn tóc khẽ xao động theo gió, và rồi nàng chợt… mỉm cười ẩn ý:
– Nam nhìn gì mình vậy ?
– À… không !
– Rõ là có nhé, đừng chối !
– Thì… nhìn người đẹp có gì là sai !
Yes, tôi nói quá hay, vừa khen lại vừa bào chữa, hề hề !
– Nói điều hiển nhiên, hứ !
– Ừm….. !
-……………. !
– À mà… sao Nam thấy cây Guitar lúc nãy tụi lớp mình cầm chơi thử ấy, đâu phải là cây đàn mà Nam tập hồi trước đâu ?
– Thì mình vừa mua hôm qua mà !
– Mua á ? Nhà có đàn sẵn sao lại phải mua ?
– Đâu phải ai cũng cầm được Lakewood chứ, ngốc !
– Lakewood thì sao cơ ? Thấy cũng chỉ đẹp hơn cây hồi nãy thôi mà !
– Ôi… Lakewood mà hôm bữa Nam tập là 2600 USD đấy !
– Hả ? Cái gì dữ vậy ? – Tôi nhảy dựng lên.
– Chẳng biết gì hết, đàn của hãng Lakewood là phải có gỗ thật tốt, và tự đặt làm, nên giá thành hơi đắt ! – Tiểu Mai trả lời.
Tôi nghe đến đó thì toát mồ hôi hột, hoá ra tôi đã từng cầm 2600 USD ở trong nhà mình gần cả tháng mà không biết, nhớ lại có mấy lúc tôi cầm tay gõ ầm ầm vào mặt thùng đàn Lakewood mà như gõ trống. Giờ nghĩ dại chứ hồi đó tôi mà làm hỏng thì có mà đền ốm:
– Vậy… cây Guitar lúc nãy là bao nhiêu ? – Tôi lắp bắp hỏi.
– Có hơn vài trăm ngàn thôi, không là bao ! – Tiểu Mai nhún vai đáp.
– Sang quá vậy ? Mua mới 1 cây chỉ để tập cho lớp thôi à ?
– Thì vậy nên mình mới yên tâm để lại nhà Luân cho mấy bạn chứ, một lần đi đâu đeo sau vai thì phiền lắm !
– Ừ… hèn gì… cây Lakewood đẹp vậy !
– Âm thanh tốt mới là quan trọng chứ, đàn đẹp thì phải kể đến hãng Taylor kìa !
– Ừm… một cây Guitar mà đến cả ngàn đô, èo… !
– Nam thích thì mình tặng Lakewood cho nhé ?
Nàng nháy mắt nhìn tôi và nói như trêu, khiến tôi nghe đến chữ ” tặng ” mà giật thót người:
– Thật.. thật á… ?
– Ừ, thích không ?
– Thì… thích, nhưng để mình dùng thì phí lắm, Nam có biết đàn đâu…. !
-………… !
Và Tiểu Mai chợt im lặng, ừ, tôi cũng hiểu, và tôi cũng im lặng, bởi chính tôi đã trả lại nàng quyển sổ Guitar thay cho lời nói chính thức không học đàn nữa rồi. Nhắc lại chuyện này cũng là một kỉ niệm buồn của hai đứa, tôi nghe lòng mình chùng xuống, và khoảng lặng lại trỗi dậy:
-………….. !
-…………………. !
Rồi tôi chợt biết mình phải làm gì một điều gì đó, có điều gì đó trong tâm can đang thôi thúc tôi phải nói, dù là tôi không biết phải nói gì, tôi vội mở lời, xem như là trái tim đang nói, chứ không phải là lí trí đưa đường nữa:
– Nhưng… Nam… muốn… ừ, muốn được….. !
Nhưng Tiểu Mai không để cho tôi nói hết câu, nàng đưa ngón tay lên môi ra dấu ngừng lại, và mỉm cười nhìn tôi:
– Chưa đến lúc đâu, mình muốn một lời ngỏ chính thức hơn là như thế này !
– Là… là sao ? – Tôi nghe tim mình thắt lại.
Nàng không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ khẽ nói:
– Về thôi, Nam !
Tôi ngẩn người ra mất vài giây, nhìn Tiểu Mai đang cười thật hiền, thật sự tôi không hiểu vừa rồi là nàng đang nói gì. Rồi tôi cũng gật đầu và đứng dậy:
– Ừ… về thôi !
Tôi đưa nàng về lại nhà thằng Luân, trên cung đường vắng vẻ của một buổi chiều tắt nắng, cả hai đều không nói gì, chỉ có tiếng gió đưa những nhành cây lá ven đường rì rào êm dịu. Đến đầu đường, tôi dừng xe và dắt bộ:
– Đến đây được rồi ! – Tiểu Mai nói.
– Ừa…. vậy về nhé ! – Tôi gật đầu.
Rồi tôi nhìn nàng, lưu luyến chưa muốn phải về trước vào lúc này, và Tiểu Mai lại dứt khoát hơn cả, nàng chỉ nhoẻn miệng cười, và thủ thỉ:
– Mình đợi… đấy !
Và nàng quay bước vào trong, chỉ còn tôi ngẩn ngơ đứng nhìn mãi đến khi bóng hình nàng khuất sau hàng cây nhà thằng Luân rồi mới quay xe đạp về nhà.
Bầu trời đã tắt nắng, ngả đường chỉ có vài người qua lại, đâu đó qua những hàng cây cao vút, tôi thấy trong thinh không là những làn mây trôi lãng đãng về chiều, những cánh chim trời đã thôi lẻ bóng, giờ đang ríu rít gọi nhau về tổ, phố biển đã dần buông ánh đèn. Một buổi chiều êm đềm như chính những gì giữa tôi với Tiểu Mai vậy !
Một chút thanh bình… và yên tĩnh !