Tiểu Mai - Quyển 2
Chương 40
Tôi tần ngần đứng trước bàn điện thoại, do dự xem có nên gọi cho Tiểu Mai hay không, bởi tôi cần phải giải thích chuyện sáng nay và cả của mấy ngày trước, rằng tôi không phải là muốn tránh mặt nàng, lại càng không hề có tình ý gì với bé Trân. Tất cả mọi chuyện đều là do thằng Minh Huy một tay đạo diễn và chơi bẩn, khiến tôi phải lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, tiếp tục với Tiểu Mai cũng không được mà rời xa nàng thì cũng không xong.
Nhấc ống nghe lên, bằng những động tác tay ngắt quãng, tôi lọ mọ nhấn số điện thoại nhà Tiểu Mai. Thế nhưng….
– ” Tiểu Mai là con gái mà, nhỡ mình kể ra hết cho nàng biết rằng mọi sự là do thằng Huy thì nàng lúc đó sẽ như thế nào ? Hẳn là sẽ tức giận mà tỏ thái độ gay gắt với nó, tệ hơn là có thể không nhìn mặt nó nữa, như vậy đúng là điều mình muốn đấy. Nhưng… hậu quả sau đó sẽ ra sao ? Thằng Huy chắc chắn sẽ điên lên mà giáng đòn thù xuống tụi thằng Khang rồi sao ? Lấy gì đảm bảo rằng nó sẽ không giở trò chứ, ông vua phải thua thằng liều mà, trường hợp đó nó còn gì để mất nữa đâu ??!! ”
– ” Phải rồi, đầu đuôi cơ sự của những chuyện này là do mâu thuẫn giữa mình với thằng Huy, trong mục đích đều là vì Tiểu Mai. Vậy thì nếu một trong hai thằng không đạt được mục đích đó, hẳn nó sẽ tức ghê gớm lắm ? Nếu bây giờ mình kể hết cho Tiểu Mai, thì thằng Huy sẽ tiếp tục ám hại bọn mình với quy mô và nhiều thủ đoạn khó lường hơn rồi sao ? ”
– Cạch ! – Tôi thẫn thờ buông máy điện thoại xuống bàn.
Thôi vậy, im lặng và chờ đợi chính là cách mà tôi đã chọn, vậy thì hãy làm theo cách đó thôi !
Tôi ngồi phịch ra chiếc ghế bành, thầm nghĩ bây giờ chắc Tiểu Mai đang giận tôi ghê lắm, hẳn nàng còn buồn nữa, nàng còn đợi lời ngỏ chính thức từ tôi thì tôi đã… bị bé Trân phá đám sáng nay mất rồi. Mà kể ra cũng bực con nhỏ này ghê, lúc nào không đợi, lại đi nhè lúc tôi đang bị thằng Huy phá buộc phải giữ khoảng cách với Tiểu Mai thì y như rằng con bé nhảy vào lấp chỗ, thế thì có khác nào bảo tôi là thằng Sở Khanh đâu chứ ?
Lúc này quả thật là tôi hoàn toàn bất lực, trận địa thằng Minh Huy giăng ra không hề đưa cho tôi một phương án lựa chọn nào cả. Đã thế nó còn chơi bẩn dùng những trò tiểu nhân mà phá bạn bè của tôi, thêm nữa là giờ chưa biết nó có làm gì bé Trân không, bởi tôi chắc hẳn khoảng thời gian tôi đưa Trân về nhà con bé là đã bị tụi lâu la kia theo dõi mất rồi.
Giờ làm sao đây ? Đợi như tôi vẫn thường bảo bọn Khang mập ư ? Đúng ra là tôi đang đợi một phép màu hay một vị cứu tinh thì nghe hợp lí hơn, vì bây giờ tôi có làm được gì khác đâu. Thằng Minh Huy ở trong tối, vung tiền ra cho bọn đệ của nó hành sự, còn tôi thì ở ngoài sáng, luôn thấp thỏm chẳng biết liệu rằng ngày mai thằng nào trong số bọn tôi sẽ dính đòn bỉ ổi của nó. Quân sư Sơn đen thì lại không điều tra thêm được gì nhiều về mục tiêu kế tiếp, thế thì biết gì mà chuẩn bị trước chứ ?
Buổi tối hôm đó tôi suy nghĩ mãi mà vẫn không tìm ra được cách nào để đường đường chính chính lôi đầu thằng Huy ra trước công luận bằng những lập luận và nhân chứng chặt chẽ, để mọi người biết rõ bộ mặt thật của nó. Có lúc tôi ngồi mơ màng tưởng tượng ra cảnh thằng Huy cúi đầu nhận tội trước hội đồng kỉ luật của trường, trước mặt gia đình và bạn bè cả lớp. Ấy thế mà cảnh tượng đó lại bị thay thế bằng hiện thực phũ phàng, là tôi buộc phải án binh bất động cả mấy ngày trời liền chỉ để trông chờ vào quân sư Sơn đen, trông chờ vào tin tình báo có ích nào đó mà hi vọng rằng dựa vào đấy có thể lật ngược thế cờ chiếu bí của thằng Huy lúc này.
Đang nhăn nhó suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại từ dưới nhà vang lên:
– Reng… reng….. !
Tôi giật nảy người phần vì bất ngờ, phần vì nghĩ rằng rất có thể là… Tiểu Mai đang gọi cho tôi, để hỏi về vụ gặp bé Trân sáng nay.
– ” Trả lời sao giờ ? Có nên nói thật hết không ? ” – Tâm tư của tôi đã bắt đầu lung lay.
Đợi chuông đổ thêm hồi nữa thì tôi mới tặc lưỡi bước đến nhấc máy, quyết định là… đến đâu hay đến đó, tuỳ tình hình mà sẽ liệu cơm gắp mắm:
– A lô ! – Tôi nói qua điện thoại.
– À… phải Nam không ? – Một giọng con trai từ phía đầu dây bên kia.
– Ừm… Nam đây, ai vậy ? – Tôi ngạc nhiên vì mình bị nhận ra, mà giọng nói này thì cũng quen lắm, nhưng nhất thời tôi chưa nhớ ra là ai.
– Tao nè, quên rồi à ? – Thằng đó hỏi ngược lại tôi.
– Mày là… thằng nào ?
– Ơ… thằng này, đánh tao một quyền vào be sườn xong rồi bỏ chạy luôn à ?
– Mày… A Lý phải không ?
– Chứ thằng nào nữa ? Coi bộ bữa đó một cước của tao không để đời cho mày à ?
Tôi thở phào nhẹ nhõm, hoá ra là thằng A Lý – đối thủ trận chiến Thái Lý Phật và Vịnh Xuân Quyền trong mùa hè vừa rồi của tôi. Làm nãy giờ tôi cứ tưởng là thằng Huy phái đệ nó gọi điện đến đe doạ tôi chứ:
– Sao mày ? Khoẻ không ? Gọi tao có gì đấy ? – Nét mặt tôi giãn ra, chả hiểu sao bây giờ tôi cảm thấy thằng A Lý cứ như bằng hữu thân thiết tự đời nào, đúng là không đánh nhau không biết huynh đệ mà.
– Khoẻ mới còn nói chuyện được, mày sao ? – A Lý hỏi lại.
– Tao khoẻ như voi, hì !
– Vậy được rồi, đánh trận nữa đi !
– Thôi… đang đi học mày… có gì tao nằm nhà thì khổ !
– Hề hề, giỡn thôi, nói nè, chắc tháng sau nhà tao vào Phan Thiết lập thêm cơ sở thực phẩm mới cho chú tao, có gì tới lúc đó tao gọi cho mày nghen, coi chỗ nào có món ngon hay đi chơi đâu đó thì dẫn tao đi cho biết !
– Ừm, tới đó cứ gọi cho tao, mà lựa chủ nhật đi nhé, trong tuần tao kẹt học rồi !
– Ok, biết mà !
– Ủa mà sao mày biết số điện thoại nhà tao ?
– Thì tao hỏi thằng Mén, nó giờ là đệ tử tao mà !
– Hả ? Mày thâu nhận nó luôn à ?
– Ừ, nó năn nỉ tao dạy võ cho nó, bất quá thì đành vậy thôi !
– Vậy là… xem như mày trùm luôn xóm Giữa rồi, nhỉ ?
– Ờ, mà quan trọng gì mấy vụ đó, thế nhá, giờ tao đi giao chả lụa đây, lúc vào Phan Thiết tao gọi cho, nhớ dẫn tao đi chơi cho biết đấy !
– Được mà, cứ vậy đi !
Tôi buông điện thoại ra, cảm thấy trong lòng thư thái hơn được một chút, vì cũng lâu lắm tôi mới có một cuộc nói chuyện qua điện thoại bình thường như hôm nay. Chứ bữa giờ toàn là bọn thằng Khang gọi điện báo tin thằng này vừa bị nạn, lúc thì có thằng nóng nảy bảo muốn xử đẹp tụi thằng Huy. Cơ mà tôi cũng không chắc đến lúc A Lý vào chơi thì tôi có toàn mạng hay ” lành lặn ” mà dẫn nó đi thăm thú cảnh quan không nữa, có khi lúc đó tôi bị thằng Huy dứt điểm rồi cũng chưa biết chừng.
Bất giác tôi bỗng muốn gọi cho thằng Mén để tán dóc chơi, hoặc gọi cho LyLy để nghe em ấy thủ thỉ cũng được, tự dưng tôi thấy chán cái đất Phan Thiết này quá, muốn về Phan Rang chơi cho lành. Chứ mỗi sáng tỉnh dậy ở Phan Thiết, tôi đều chán nản chả muốn bước chân xuống giường, trong đầu thì toàn những câu hỏi đại loại như sáng nay thằng Huy sẽ giở trò gì đây ? Hay tụi thằng mập có bị tai bay vạ gió gì nữa không ? Hay là Tiểu Mai rồi sẽ đối xử với tôi ra sao đây ? Nàng sẽ lo lắng hỏi han cho cái bộ mặt chán nản của tôi, hay là sẽ lạnh lùng thậm chí chẳng thèm nhìn tôi đến một nửa ánh nhìn nữa ?
Và sáng hôm sau tôi tỉnh dậy cũng với một tâm trạng đó, tôi uể oải thay đồ rồi đạp xe đến trường, chẳng còn hồ hởi như cáithời gian mà tối đi dạo với Tiểu Mai xong sáng mai lại chạy lên lớp gặp nàng nữa. Bây giờ tôi đang dắt xe vào bãi gửi, thở dài ngao ngán khi nghĩ thầm liệu rằng bữa nay thằng khốn nạn Minh Huy sẽ lại giở trò gì đây ? Tôi an toàn thì tức là đám bạn tôi đang có vấn đề cũng chưa biết chừng !
Gạt cái tó xe xuống, tôi xách cặp lê bước lên hành lang, vừa đặt chân vào phòng học là tôi chạm mặt ngay Tiểu Mai đang bước ra, tay nàng cầm miếng giẻ lau bảng:
– À… chào… ! – Tôi lúng búng đứng sững lại.
Và điều làm tôi bất ngờ chính là ngay sau đó, Tiểu Mai trừng mắt nhìn tôi, nói như gắt gỏng:
– Tránh ra !
Tôi nhất thời bất động mất một giây rồi mới dịch người sang bên theo lời nàng, cảm nhận rõ ánh nhìn bất nhẫn pha lẫn tức giận của Tiểu Mai vừa lướt qua mình.
– Sao thế ? Yêu nhau lắm cắn nhau đau à ?
– Chà, có chiến tranh rồi đây !
– Giận hờn vu vơ, hê hê !
Đám bạn lớp tôi như chỉ chờ cơ hội này là lập tức tụm đầu vào bàn tán xôn xao, hết đứa này chỉ trỏ lại đến đưa kia bụm miệng cười tủm tỉm, tệ hơn là có đứa còn oang oang lên cho cả mọi người nghe thấy:
– Thế là tan vỡ thật rồi, thôi thì chia tay từ đây !
Mới sáng ra đã gặp hoạ, tôi tức tối nhìn thằng Minh Huy ở phía tổ 1 đang cười khinh khỉnh đầy ngạo mạn. Tuy không biết nó đã bơm đểu gì với Tiểu Mai để đến nỗi nàng giận tôi như vậy, tôi chỉ còn cách nén giận dữ vào trong mà tiếp tục… án binh bất động, cúi gằm mặt bước về chỗ ngồi mà cố tránh cái nhìn tò mò của bạn bè.
– Mày làm gì vậy ? Sao Trúc Mai giận thế ? – Thằng Luân trờ người tới.
Tôi nhìn Luân khùng đang hóng chuyện mà chẳng biết phải nói sao với thằng này về việc ngày hôm qua tôi vô tình bị bé Trân hại chết, quả thực là như vậy. Tôi lắc đầu chán nản, buông mình xuống ghế hỏi nó:
– Đám kia có bị gì không ? – Nói rồi tôi đưa mắt nhìn hội bàn tròn.
– Không, lành lặn hoàn toàn, nhưng thằng Khang thì đang xoa dầu khắp người kìa, ná thun bắn vào lưng thì đau phải biết ! – Luân khùng thì thào.
– Ừm…. ! – Tôi thở hắt ra đầy bất lực.
– Sao ? Có cách gì chưa ? Cứ nằm đợi chết thế này tao không thích lắm ! – Nó tiếp lời.
– Tạm thời thì chưa ! – Tôi lắc đầu trả lời.
– Đợi hoài, tới khi đến mày bị xử đẹp rồi thì nằm đợi trong viện luôn !
Thằng Luân ngao ngán buông một câu trù ẻo rồi bỏ về chỗ ngồi, để mặc tôi đang đần mặt ra với những tai hoạ tinh thần liên tiếp giáng xuống đầu mình. Chỉ vừa mới bước vô lớp chưa được 5 phút thì tôi đã bị Tiểu Mai đuổi cổ thẳng thừng, bạn bè thì bàn tán từa lưa, thằng Minh Huy thì cười ngạo nghễ, giờ đến lượt hội chiến hữu Luân khùng bắt đầu tỏ vẻ nghi ngờ về kế hoạch ” ôm cây đợi thỏ ” của tôi.
Chính vì vậy mà những tiết học sau đó, gần như trọn thời gian ngồi trong lớp tôi chẳng buồn chép bài hay nhìn lên bảng, mà trong đầu chỉ vật lộn với những suy nghĩ rằng phải nên làm gì lúc này để cải thiện tình hình. Để rồi vào tiết học thứ 2 trong ngày, tôi mắc phải một sai lầm chí mạng:
– Cái thằng kia, mày có đang nghe giảng không mậy ? – Thầy Toàn nheo mắt nhìn tôi.
Thế nhưng tôi lúc này nào có biết trời trăng mây gió gì chứ, chỉ đang ngồi nghĩ đến cái vẻ mặt ngạo nghễ của thằng Huy mà tức ói máu thôi chứ có để ý là thầy Toàn đang nhìn mình đâu.
– Trí Nam, đứng dậy ! – Thầy Toàn dập cây thước xuống mặt bàn.
– Ê… thầy kêu mày kìa… ê.. ! – Khang mập gõ gõ cái bút vào lưng tôi.
Đến đây thì tôi mới giật mình nhận ra tình thế đang là như nào, vội hoảng hồn đứng bật dậy:
– Dạ…. ! – Tôi đã bắt đầu tim đập chân run.
– Không chú ý trong giờ học, ra khỏi lớp ! – Và thầy Toàn thậm chí còn không cho tôi một cơ hội để phân bua, dứt khoát chỉ tay ra phía cửa ngoài.
Không còn cách nào khác, tôi đành ngậm ngùi gấp sách vở lại rồi lê từng bước chân nặng nề ra ngoài giữa ánh mắt của mọi người đang đổ dồn vào mình.
– ” Sao điên quá vậy trời ? Đã biết là tiết Toán rồi mà còn không chú ý nữa ? Toi mất công sức bữa giờ cố gắng học Toán lại rồi, Tiểu Mai sẽ nghĩ sao đây ? ” – Tôi cay đắng nghĩ thầm khi bước ra khỏi phòng học.
Đi hết dãy hành lang lớp học, xuống cầu thang rồi tôi mới bước xuống sân trường. Khung cảnh bốn bề vắng lặng như tờ, sân trường vào giờ học trống không chẳng có bóng một học sinh, ngoại trừ vài người lao công đang quét chổi sột soạt dưới đất để gom lại những tụm lá rụng đầy sân. Tôi tặc lưỡi lắc đầu chán nản, cảm giác ” nghỉ sớm ” thế này đúng là bách nhục, vì nhìn vào thì ai chẳng biết thằng này vừa bị đuổi cổ khỏi phòng chứ.
Tần ngần một hồi, tôi quyết định đi ra căn- tin ngồi, mang một hi vọng hơi… bị xấu xa là sẽ có thằng nào đó trong hội bàn tròn cũng bị thầy Toàn đuổi ra khỏi lớp để ngồi chơi với tôi cho có bạn. Thế nhưng khi đi đến khoảng sân giao nhao giữa sân C và bãi gửi xe thì tôi thấy bóng dáng của hai thằng Bin và Bon, tụi nó đang rảo bước về phía bãi gửi xe của dãy lớp từ A1 đến A10.
– ” Đang giờ học mà hai thằng này ra ngoài làm gì vậy kìa ? Không lẽ cũng bị đuổi giống mình ? Không, làm gì có chuyện hai thằng nó đồng loạt bị đuổi trùng hợp đến vậy ! ”
Thế là tôi âm thầm bám theo hai thằng nó ra đến bãi gửi xe, và không ngoài dự đoán của tôi, thằng Bin chẳng hề rẽ vào hướng phòng học A6 của nó, mà trái lại vào đến khu vực gửi xe của 11A1 tụi tôi, nó đưa tay ngoắc thằng Bon chạy nhanh vào.
– ” Tụi nó… định cắt thắng xe thằng Luân nữa à ? ” – Tôi giật nảy người.
Và trái lại với suy nghĩ của tôi, thằng Bon lúc này đang ngồi sụp xuống cạnh bên… chiếc martin màu bạc của Tiểu Mai, rồi nó rút từ trong túi áo ra cây thước ngắn, lén lút đưa vào phần dưới xe rồi nhấc dây sên của xe đạp lên. Trí óc tôi ngay lập tức liên hệ đến tình huống hồi đầu năm học, khi mà tôi đang tức tối nhìn Tiểu Mai bất lực loay hoay với chiếc xe bị trật sên, rồi thằng ” học sinh mới ” Minh Huy tự đâu phóng tới ra tay nghĩa hiệp, chỉ mất vài phút đồng hồ là nó đã sửa được sợi sên tai quái tuột ra, đồng thời chớp cơ hội làm quen với Tiểu Mai.
Ngày hôm nay, lịch sử lặp lại, khi mà đang trong giờ học, Tiểu Mai lúc này đang yên vị trong lớp mà không hề biết xe mình đang bị phá hoại có chủ đích. Để rồi nhờ công phá hoại của hai thằng đệ Bin và Bon của mình mà lát nữa vào giờ ra về, thằng Huy sẽ lại xuất hiện với vai trò anh hùng một lần nữa, với lợi thế vượt trội hơn hẳn lần trước, bởi lần này Tiểu Mai đang giận tôi, và nó sẽ có cơ hội để đi nước cờ tiếp theo.
Nói ra thì có vẻ lâu, nhưng tất cả suy nghĩ chỉ diễn ra trong vòng một giây, và giây tiếp theo sau đó tôi đã lao người phóng đến bãi gửi xe, bất thần giáng một bạt tai chát chúa vào mặt thằng Bin lúc này đang cười xảo trá:
– Bốp ! – Thằng Bin bật ngửa ra sau, dựa hẳn vào cả dãy hàng xe đạp làm chúng đổ xuống ràn rạt theo hiệu ứng ngã cờ Domino, tạo ra hàng loạt âm thanh ầm ĩ một góc trường.
Thằng Bon ngay tức thì rút cây thước ra khỏi sên xe, nó nhảy lùi lại đằng sau vì bất ngờ với sự xuất hiện của tôi:
– Mày…… ! – Nó sửng sốt.
– Tụi mày phá xe theo lời thằng Huy, đúng chứ ? – Tôi gằn giọng, tay thu lại thành nắm đấm.
Đáp lại câu hỏi của tôi là vẻ thất thần trên gương mặt của thằng Bon, và thằng Bin từ đằng sau đang quệt máu từ khoé môi, loạng choạng đứng dậy:
– Mày nói gì thế ? Phá xe gì, bị ngu à ? – Thằng Bin nhổ toẹt ngụm máu ra ngoài.
– Ừ, đúng, bị ngu à ? – Thằng Bon lập tức hùa theo.
– Tụi mày không phá xe thì làm gì ở chỗ này ? – Tôi lừ mắt, âm thầm đưa người vào thế phòng bị.
– Tao đi… dạo chơi, cấm sao ? – Thằng Bin nghênh mặt đáp.
– Giờ học tụi mày ra ngoài đi chơi ? Rồi chơi gì ở chỗ gửi xe lớp tao ? Ngồi làm gì ở xe bạn tao ? – Tôi nghe máu chảy rần rật trong người. – Định để thằng đại ca mày làm anh hùng à ?
– Hê, mày nói cái quái gì thế, thằng điên ! – Thằng Bin hất hàm, rồi nó giật lấy cây thước bị dính nhớt đen từ sên xe của Tiểu Mai trên tay thằng Bon, rồi quẳng ra phía con đường sau trường học. – Tao chả hiểu gì cả !
Nộ khí xung thiên vì hành động huỷ tang chứng của nó, tôi phẫn uất đưa người theo bộ pháp Mai Hoa dịch thẳng vào giữa hai thằng, thế nhưng chưa kịp ra tay thì tôi đã bị chặn đứng bởi tiếng còi to vang lên lanh lảnh giữa sân trường rộng lớn:
– Hoét… hoét…… !