Tiểu Mai - Quyển 3
Chương 22
Thường nói anh em chiến hữu thì đồng bệnh tương lân, một thằng có chuyện tất cả chung tay, huống hồ gì đây là… cả đám cùng có chuyện. Vì vậy dẫn tới sau ba tháng hè nói dài không dài nói ngắn cũng không ngắn, hội bàn tròn A1 cuối cùng đã có một ngày tụ họp đông đủ.
Mở đầu là tôi, lúc này đang nói chuyện với Tiểu Mai qua điện thoại.
– Thôi, đồ đã tặng là không lấy lại! – Tôi nhất quyết giữ nguyên ý định không lấy lại cây tre đã tặng nàng hồi học quân sự năm vừa rồi.
– Chứ anh lấy gì mà dùng? Hay ngày mốt em cầm theo đưa anh nhe! – Nàng kiên trì thuyết phục tôi như từ nãy đến giờ.
– Thôi, anh mua cây mới!
– Em có dùng đâu, mua chi phí tiền vậy. Hồi trước anh còn kể là không thích dùng tre để được gọi lên lắp ráp súng thật mà!
– Trời ơi, tre rẻ òm à, anh không qua lấy đâu. Qua nhà em chơi thì được, hề hề!
Nghe giọng cười khả ố của tôi, Tiểu Mai có vẻ hơi khó chịu:
– Cười gì thấy ghê, hôm nay em bận rồi, bữa khác anh qua nha!
– Hử, bận gì thế? – Tôi chưng hửng.
– Em định tập đàn hết ngày hôm nay, bữa giờ không tập cũng hơi lâu rồi! – Nàng đáp.
Cũng đúng, hè này từ lúc tôi đón nàng ở Sài Gòn về đến Phan Thiết là sang nhà tôi ở hơn một tuần. Thời gian đó thi thoảng chở nàng về lại nhà ở đường Tuyên Quang thì tôi thấy Tiểu Mai hiếm khi có dịp chạm đến phím piano.
Hơi ngần ngừ một chút rồi tôi thắc mắc:
– Ủa chứ có anh thì em không tập được hay sao? Mọi khi vẫn đàn cho anh nghe mà!
– Lúc đó là đàn cho anh nghe, là… biểu diễn. Còn giờ em tập bài mới, khi nào xong thì mới cho anh qua nghe tiếp! – Tiểu Mai thở dài.
– Ừm… ngồi yên một chỗ cũng không được à? – Tôi nằn nì.
– Không, em cần yên tĩnh. Anh qua lấy tre thì qua, còn không thì… ôn lại bài vở đi, sắp vô năm học mới rồi! – Nàng đột ngột nghiêm giọng.
Tiểu Mai chốt hạ một lời chí mạng khiến tôi hết ham chầy cối. Gì chứ tuy ngày mốt là vào học quân sự nhưng đối với tôi thì hết mùng còn mền, hết mền lôi chiếu ra đắp, mùa hè vẫn còn đọng lại dư âm. Việc gì giờ này phải ôn bài ôn vở cho mệt tấm thân vậy.
– À à rồi, vậy thôi, có gì anh gọi sau nhe! – Tôi đánh trống lảng.
– Gì đấy? – Tiểu Mai có vẻ đã nhận ra tôi đang giở trò lấp liếm cho qua chuyện.
– Không có gì, thằng Khang tới rủ đi mua tre đó mà, bái bai em!
Rồi tôi dập máy cái rụp, không dám sa lầy vô tình trạng đêm dài lắm mộng, cù cưa thêm một chốc nữa kẻo lại bị Tiểu Mai hạ chỉ bắt ở nhà ôn bài thì khốn.
Suy đi tính lại, việc cần kíp lúc này là lộng giả thành thật. Vừa mới nói với Tiểu Mai là Khang mập đến rủ đi mua tre, đề phòng vạn nhất lỡ có tình huống nàng tra hỏi thì tôi phải lôi người anh em lớp trưởng vào cuộc ngay. Nghĩ là làm, tôi nhấc điện thoại bấm số nhà Khang mập. Chuông đổ đến mấy hồi mới có người nhấc máy.
– A lô…! – Thằng này có lẽ đang ngủ trưa hay sao mà nghe giọng nhão nhẹt.
– Người anh em, cây tre của mày còn không? – Tôi vào thẳng vấn đề.
– Thằng Nam đó hả…? Tre trúc gì ở đây, để yên cho tao ngủ…! – Nó vẫn lè nhè.
– Tre để đi học quân sự đó, ngày mốt, thứ hai tuần sau, mày không xem ti vi hả? – Tôi nói như hét vô điện thoại hòng giúp thằng bạn mình tỉnh ngủ.
– À à… tao vứt đâu mất rồi!
– Tao cũng không còn, giờ đi mua không?
– Ờ… khi nào đi? Mà để cho tao ngủ thêm xíu nữa đi… oáp!
– Giờ mới hai giờ, tầm ba giờ cho mát, ngủ tiếp đi mày, tí tao chạy qua rủ!
– Ok… ok…!
Triệu hồi thành công được một người anh em, tôi lại tiếp tục gọi sang nhà Tuấn rách.
– Cây tre của mày còn không?
– Năm trước tao múa đao Quan Vân Trường với thằng Luân, bị tịch thu luôn rồi! – Tuấn rách làu bàu thú nhận.
– Ok tí ba giờ tập trung nhà thằng Khang nhe, anh em đi mua chung! – Tôi hồ hởi nói.
– Ờ, để tao rủ thêm thằng Luân, chắc nó chưa mua đâu!
– Ngon, rủ thêm được thằng nào cứ rủ, để tao hỏi thằng Dũng xem thử!
– Ok ok!
Qua thêm vài lần “ok ok” nữa thì dẫn đến tình hình thằng này rủ thằng nọ, thằng nọ rủ thằng kia. Lúc ba giờ chiều, khi tôi thắng xe cái kít trước nhà Khang mập thì có nằm mơ cũng không ngờ rằng hội bàn tròn mấy anh em tập trung đông đủ cả.
– Ôi má ơi, thánh xuất sơn rồi à? Quả là chuyện lạ đó nha! – Dũng xoắn cười toét mang tai.
– Ừ, tụi mày cũng không còn cây tre nào hả? – Tôi vui vẻ đáp.
– Không, năm trước học xong tao lười cầm về, vứt luôn trong bãi xe! – Nó nhún vai nói.
Luân khùng trờ tới sau lưng:
– Thằng Nam được vợ thả cho đi chơi một ngày đó, chứ dễ gì sổng chuồng ra được!
– Ê tao không phải chó à nha, bố mày cũng không sợ vợ nhé! – Tôi cự lại.
– Chắc là không sợ, tao kể tụi nó hết rồi con ạ, Trúc Mai hét một tiếng thì mày sợ vãi ra quần, mất mặt đàn ông quá! – Tuấn rách cười nham hiểm, nó ỷ mình hay sang nhà tôi tập võ nên tự cho là biết tất cả.
– Á à cái thằng nội gián này, tin tao phế võ công mày, khai trừ ra khỏi môn phái không? – Tôi cười gằn, xắn tay áo lên dọa nó.
Nhưng nó nhảy lùi lại một bước, hất hàm nói:
– Bố thách, tao nhờ thằng Chiến cũng được nhé!
– Cha chả, mày khi sư diệt tổ quá rồi đó con à. Chấp cả Thái Cực Quyền của mày với võ cổ truyền của thằng Chiến đấy, bơi vào đây!
– Ngon, mày chưa nghe câu lấy thịt đè người sao? – Thằng Chiến cũng nhập cuộc, cái thằng này nghỉ hè chỉ lo ăn với ngủ hay sao mà giờ nhìn đô con ác.
Cậy mình đã có đồng minh, Tuấn rách lại cù nhây:
– Hê hê, cái thằng sợ vợ, vừa bị hú một tiếng là đã vãi cả ra quần!
– Ờ, còn đỡ hơn thằng bị tao gạt chân một cái liền rách quần. À mà chừng nào mày trả quần cho tao? Tính giữ làm kỉ niệm luôn à?
– Đệch…!
Tôi chơi cú này quá hiểm khiến Tuấn rách há hốc mồm, tắt cười ngay tắp lự.
– Gì, vụ gì cái quần, nó lại rách nữa hả? – Thằng Quý vừa mới chạy tới hóng được vài câu cũng tò mò muốn biết chuyện.
– Ủa mày chưa nghe hả? Đây đây…! – Tôi cười nham hiểm, liếc sang đã thấy Tuấn rách đang đỏ mặt tía tai.
Thế nhưng may phước cho nó, tôi chưa kịp giở trò bêu riếu bạn bè thì Khang mập đã đẩy cửa dắt xe ra. Mấy thằng tôi lâu ngày gặp nhau tay bắt mặt mừng y chang hội huynh đệ trong phim giang hồ Hồng Kông, lại đấu láo tí toét thêm một hồi nữa rồi mới đạp xe xuất phát đến chỗ bán tre.
– Ủa, mà thằng Xung đâu? – Luân khùng thắc mắc.
– Nhà nó gần đó mà, chạy ngang hốt đi luôn! – Khang mập đáp.
– Dạo này cũng ít thấy nó quá he? – Thằng Quý trầm ngâm.
– Thằng Nam mới là ít thấy, dính vô gái gú là quên hết anh em! – Tuấn rách hãy còn cay cú vụ tôi cứ lôi chuyện nó bị rách quần ra chọc nên chớp thời cơ đía vô liền.
Tôi cười tỉnh bơ, hất hàm nói:
– Kệ tao, tụi mày thử có bạn gái đi rồi biết!
– Biết cái gì? Lúc nào cũng sợ vãi ra quần hả thánh? – Dũng xoắn tăng tốc lên chạy ngang hàng với xe tôi.
– Nói về quần thì phải hỏi thằng Tuấn kìa! – Tôi bơm đểu liền.
– Đệch… quần… quần què!
Câu chửi đổng của Tuấn rách kết thúc luôn màn đấu khẩu của cả đám, vì bọn tôi thằng nào cũng nghĩ nếu cứ nhây ra chọc nó nữa thì dám thằng này nổi máu điên bỏ về luôn chưa biết chừng.
Nơi bán tre nằm gần khu di tích Dục Thanh, ngay sau lưng trường cấp hai Trần Phú tôi từng theo học, cũng là nơi mà năm lớp mười hội bàn tròn A1 từng đến mua nhiều tre đủ kích thước để về dựng trại. Trên đường đi, tụi tôi chạy ngang nhà thằng Xung sẵn tiện hốt luôn nó, đợi hơn mười phút mới thấy thằng này ló mặt ra với lí do… ngủ quên. Sự vụ này dẫn đến tình trạng một chốc sau, Dũng xoắn cứ than thở suốt khi đứng xếp hàng:
– Tại mày đó Xung, ăn với chả ngủ, giờ thấy chưa? Kiểu này có khi tới tối cũng chưa mua được!
Trước mắt cả đám lúc này là một hàng dài các học sinh cũng đang đến xưởng mua tre về chuẩn bị cho tuần lễ học quân sự, cùng trường có, khác trường cũng có. Chắc hẳn mấy đứa này cũng mang tâm lí nước đến chân mới nhảy như tụi tôi, đợi gần sát giờ rồi mới rủ nhau đi mua nên giờ đây tư tưởng lớn đụng nhau, đứng xếp hàng rã cả chân.
Hơn ba mươi phút sau thì đám đông mới vãn dần, cũng tức là giờ đó mới tới lượt tụi tôi.
– Thằng Xung vô trước, hét mười cây đem về, tự trả tiền cho tao! – Dũng xoắn hừ mũi.
– Cái quần tao nè chứ tự trả tiền, mạnh ai nấy xử nha! – Thằng Xung quắc mắt cự lại.
Tôi nghe đến “cái quần” là chớp ngay thời cơ:
– Cái quần mày sao Xung? Có như quần thằng Tuấn không?
– Như nó là sao? – Thằng Xung ngơ ngác.
– Là hay rách chớ sao, ố hố hố! – Khang mập chêm vào.
Tuấn rách nghiến răng trèo trẹo, nó thu nắm tay lại rồi đấm Khang mập một phát rõ đau khiến thằng này la oai oái, bỏ chạy khỏi hàng.
– Mua lẹ đi, giỡn giỡn xong tí nữa xếp hàng lại thì bỏ mẹ nha!
Luân khùng sầm mặt, nói rồi nó nhích lên thêm một hàng nữa, chính thức bước qua cổng chính. Cả đám tụi tôi ngoan ngoãn đột xuất lẽo đẽo theo sau, bước vô trong xưởng nghe mùi thơm của tre trúc đang dậy lên sực nức, xộc thẳng vào mũi.