Tiểu Quỳnh

Chương 35



Phần 35

Tôi đứng lớ ngớ trước cổng chính nhà Tiểu Quỳnh bấm chuông nhưng không ai ra mở, đang định vòng xe vào quán café theo cổng phụ thì từ phía sau có tiếng gọi.

– Ủa… Minh, đến khi nào vậy – một cô gái xinh đẹp đang mỉm cười với tôi, không biết đây là cô em hay là chị nữa, tôi bấm bụng chào đại.

– Hi… Quỳnh.

– Đợi Quỳnh mở cửa nhé – nàng dựng xe, xách theo chiếc giỏ đi về phía cổng. Trong giỏ lỉnh kỉnh những hoa quả thịt cá, nhưng tôi để ý có cả một bó hoa đủ màu.

– Để Minh xách phụ cho – tôi đưa tay giữ giúp nàng chiếc giỏ.

– Cảm ơn nhé – nàng niềm nở. Bây giờ thì tôi có thể chắc chắn cô gái này là Tiểu Quỳnh.

Nàng mở cổng xong thì quay sang nhìn tôi vẻ thắc mắc.

– Sao Minh không vào?

– Minh đến trả Quỳnh chiếc áo mưa thôi – tôi gãi đầu.

– Hi… khách đến chơi nhà thì phải vào uống ly nước chứ, không cho Quỳnh thể hiện lòng hiếu khách à. – Nàng mỉm cười.

– Ừ… vậy… vậy vào chơi một lát nhé – tôi bối rối.

– Hi… Minh dắt xe vào đi.

Tôi để cái giỏ vào trong cổng rồi đẩy từng chiếc xe vào. Đi theo Tiểu Quỳnh vào nhà, tôi khẽ liếc sang quán café, phía sau hàng dây leo với vài bông hoa màu trắng, những vị khách đang nhấp nháp ly coffee của mình, tiếng nhạc nghe du dương, quầy bar khuất sau một tán cây nên tôi không nhìn thấy Trúc Quỳnh có bên đó hay không.

– Minh vào đi – Quỳnh khẽ đẩy cánh cửa lớn.

Ngay những bước chân đầu tiên tôi đã ngỡ ngàng trước không gian phòng khách. Căn phòng rộng với lối bố trí theo phong cách tây phương, đơn giản và hiện đại. Màu sắc hài hòa với sự kết hợp giữa tông màu trắng của tường và nâu của gỗ, tường được trang trí bằng các bức tranh và một giá sách nhỏ bằng các khung gỗ vuông ghép lại với nhau, giữa căn phòng là bộ sô pha gỗ với những chiếc gối nhiều màu, phía trước, chiếc bàn gỗ bóng loáng với một mô hình xe ngựa bên trên. Phòng khách được kết nối với một khu vườn nhỏ, màu xanh của cây lá, tiếng nước chảy róc rách và những chú cá nhỏ đang bơi lội khiến tôi bị thu hút với sự thích thú kỳ lạ.

Tiểu Quỳnh đi ra phía sau, ở đó một bà cụ đang đong đưa chiếc ghế gỗ, tôi nhẹ bước theo nàng.

– Bà ơi, bạn cháu tới chơi ạ – Tiểu Quỳnh cầm tay bà nội, dịu dàng nói.

– Cháu chào bà ạ – tôi cúi đầu chào.

Bà nội Tiểu Quỳnh có một khuôn mặt phúc hậu, mái tóc bạc trắng và cặp kính làm bà toát lên vẻ hiền từ. Có lẽ ngày xưa bà đẹp lắm và vẻ đẹp ấy đã truyền lại cho những đứa cháu gái. Bà mỉm cười hạ chiếc kính lão viền nâu xuống.

– Bạn của Mi Mi à.

– Dạ – tôi hơi bối rối, Mi Mi là ai?

– Bà ơi… đừng gọi cháu thế – Tiểu Quỳnh xấu hổ.

– Mi Mi mở cho bà xem thằng Phi – ni đi nào – Bà đưa chiếc rơ mot cho Tiểu Quỳnh. Nàng bật ti vi và chuyển sang kênh Disney. Hóa ra bộ phim mà bà nói đó là “Phineas and Ferb”, Bà bắt đầu mỉm cười và vỗ nhẹ vào chiếc ghế gỗ với sự thích thú. Tiểu Quỳnh nhẹ nhàng đặt chiếc rơ mot vào bàn tay nhăn nheo của bà nội.

– Bà ơi, cháu lên nhà trên nhé.

– Ừ… cháu tiếp bạn đi. – Bà lắc lắc cổ tay, tôi khẽ gật đầu chào.

Tôi đi theo Tiểu Quỳnh lên phòng khách.

– Minh đợi ở đây nhé, để Quỳnh mang mấy cái này xuống bếp tí – nàng khẽ cười và xách chiếc giỏ lên.

– Ừ… Quỳnh đi đi.

Tôi ngồi xuống ghế, đưa ánh nhìn ra khu vườn nhỏ. Khu vườn được ngăn cách với phòng khách bằng một tấm kính có thể kéo qua được, tôi đưa tay mở ra, bây giờ thì tiếng nước chảy nghe rõ hơn, cảm giác thật là thư thái.

Vài phút sau thì Tiểu Quỳnh lên lại phòng khách nàng mang theo bó hoa và một chiếc khay hay đĩa gì đó màu đen, nhìn hơi lạ.

– Minh uống gì không để Quỳnh lấy cho – nàng mỉm cười hỏi.

– Cho Minh nước lọc được rồi.

– Hi… đợi chút xíu nhé. – Nàng bước xuống bếp.

Chỉ một lát, nàng đã bê lên một chiếc khay nhỏ, trên đó là cốc nước và một ấm trà với mấy chiếc tách.

– Minh thử uống cái này xem – nàng rót vào tách một ít nước màu nâu.

– Cảm ơn Quỳnh. – Tôi nâng chiếc tách lên và nhấp một ngụm.

– Ngon không?

– Ủa… là nước sâm à… ngon quá – tôi ngạc nhiên.

– Hi… Cảm ơn. – Nàng khẽ cười cầm lấy một cành hoa.

– Minh cứ tưởng là trà… Hì… là Quỳnh nấu à.

– Quỳnh nấu rồi để lạnh để mọi người trong nhà uống.

– Mi Mi đảm đang nhỉ – tôi trêu.

– Ý… đó là tên… tên ở nhà của Quỳnh. – Nàng ngượng ngùng.

– Dễ thương mà… Quỳnh tự đặt hay ai đặt vậy?

– Là bà nội đặt đó.

– Thế còn Trúc Quỳnh – tôi tò mò.

– Bí mật của nó Quỳnh không dám tiết lộ đâu – Quỳnh khẽ cười lắc đầu.

– Minh sẽ giữ bí mật mà.

– Ở nhà mọi người gọi Trúc Quỳnh là Su Su. – Tiểu Quỳnh tủm tỉm.

– Mi Mi… Su Su… nghe hay đó chứ – tôi khẽ cười.

– Hi…

Tiểu Quỳnh bắt đầu cắm những bông hoa vào chiếc khay màu đen, tôi tò mò hỏi.

– Minh cứ nghĩ cắm hoa là phải cắm vào lọ chứ?

– Hi… đúng rồi, nhưng cũng có thể cắm như thế này.

– Nhìn lạ quá ha – tôi tròn xoe mắt.

– Cái này gọi là Shoka.

– Sho… ka.

– Hi… một phong cách cắm hoa trong Ikebana.

– I… ke… ba… na. – Tôi lắp bắp đọc lại cụm từ Tiểu Quỳnh vừa nói và cố nghĩ xem nó là gì.

– Hi… là nghệ thuật cắm hoa Nhật Bản.

– Wao… cắm hoa cũng kỳ công nhỉ. – Tôi gãi đầu.

– Uhm… nhìn đơn giản nhưng cũng cầu kỳ lắm. – Tiểu Quỳnh cắm những bông hoa hơi nghiêng, một chiếc lá dương sỉ màu xanh được nàng cắm ở dưới, sau đó nàng cắm một cành trúc khô màu trắng dựng đứng lên. Tôi vừa nhìn và cố tưởng tượng xem nó mang ý nghĩa gì.

– Minh thử cắm xem – Tiểu Quỳnh đưa tôi một cành hoa.

– Minh á… được không – tôi dè dặt cầm lấy.

– Được mà… cứ cắm theo ý thích của Minh ấy – nàng mỉm cười.

– Ồ… vậy để thử xem – tôi liếm môi và tập trung cắm đóa hoa đồng tiền vào giữa những bông hoa khác.

– Hi… – Tiểu Quỳnh mỉm cười nhặt mấy viên sỏi đặt vào khay sau đó nàng cho nước vào. Tôi không biết nên gọi đó là lọ hoa hay khay hoa cho đúng nhưng nói chung là nó rất đẹp, nếu nhìn theo một góc độ nào đó nó khiến ta liên tưởng đến thiên nhiên với vẻ đẹp hài hòa của hoa – nước – đá.

– Đẹp quá – tôi xuýt xoa.

– Uống nước đi Minh – Tiểu Quỳnh rót cho tôi một tách nước sâm nữa.

– Ủa… Minh không thấy bố mẹ Quỳnh, chắc hai bác đi làm rồi phải không?

– Bố mẹ Quỳnh đang thăm anh chị cả ở bên Canada, phải tháng Bảy mới về.

– Vậy là nhà chỉ còn hai chị em và bà nội.

– Uhm… hai chị em phải trông quán café, hôm nay Trúc Quỳnh trông buổi sáng, chiều Quỳnh sẽ thay.

– Vất vả cho hai chị em nhỉ, hôm qua nghe Trúc Quỳnh bảo quán đang thiếu người.

– Chắc là phải tuyển thêm, dạo này hai chị em cũng bận học ở Nhạc viện nữa.

– À… lần trước đến quán, Minh có nghe Quỳnh đàn một bản nhạc thì phải.

– Ủa… hôm nào nhỉ? – Tiểu Quỳnh hướng ánh mắt tò mò về phía tôi.

– Hồi đầu tháng Ba, bữa dó Minh đi cùng mấy người bạn, tình cờ nghe được tiếng đàn từ khung cửa sổ… ừ… một khung cửa sổ với những bông hoa màu đỏ, bản nhạc đó nghe hay lắm – tôi khẽ cười và miêu tả lại.

– Hi… cảm ơn Minh. Thỉnh thoảng Quỳnh cũng đánh mấy bản, nhưng không biết Minh đang nói bản nhạc nào nữa…

– Âm nhạc thì Minh chịu thôi, không biết được. – Tôi lắc đầu.

– …

– … – Quỳnh rót cho tôi và nàng mỗi người một tách. Chúng tôi im lặng nhìn ra phía khu vườn nhỏ. Dòng suối trong veo sóng sánh len qua khẽ đá, bên trên những dây leo và dương sỉ đã xanh rêu.

– Hay Quỳnh tặng Minh một bản nhạc nhé – Tiểu Quỳnh đan những ngón tay vào nhau.

– Tặng Minh – tôi ngạc nhiên.

– Uhm… – nàng mỉm cười.

– Vậy… cũng được. – Tôi bối rối nhận lời.

Tiểu Quỳnh dẫn tôi lên một căn phòng nhỏ, đúng là phòng con gái có khác rất xinh xắn và trang nhã, mọi vật đều được sắp xếp ngăn nắp. Tôi bước vào hơi dè dặt, không phải lần đầu vào phòng con gái nhưng sao cảm giác thật hồi hộp, tôi quyết định để cửa mở. Chiếc piano đặt cạnh cửa sổ, ánh nắng xuyên vào căn phòng, lấp lánh trên chiếc đàn. Tiểu Quỳnh mang cho tôi một chiếc ghế đặt cạnh chiếc Piano.

– Minh ngồi đi. – Nàng khẽ cười.

– Cảm ơn Quỳnh.

– Minh muốn nghe bài gì – nàng dụi dàng hỏi.

– Ơ… cái này… Quỳnh cứ đánh đi – tôi bối rối.

– Vậy mời thính giả của mình nghe nhé – Nàng nâng tấm che, những phím đàn hiện ra, Tiểu Quỳnh đặt những ngón tay nhỏ nhắn xuống, nàng lướt vài phím.

Bản nhạc sinh ra từ những ngón tay mềm mại của nàng, từng âm thanh như đang nhảy múa trong căn phòng nhỏ. Tiếng piano ngọt ngào, đầy cuốn hút, thánh thót và âm vang. Tiếc là âm thanh không thể thể hiện qua những con chữ, nếu không tôi đã mang đến các bạn bản nhạc ấy. Nghe một lát tôi bắt đầu ngờ ngợ ra hình như đã nghe ở đâu rồi… à… chính là là bản nhạc nàng đã chơi khi tôi lần đầu đến quán café.

Tôi không ngồi nữa mà đứng dậy, tựa vào chiếc piano, Tiểu Quỳnh khẽ ngẩng lên cười rồi lại tiếp tục chơi. Tôi nhìn ra bên ngoài, từ đây có thể nhìn thấy quán café, vài vị khách cũng ngước lên khung cửa sổ, Trúc Quỳnh trong bộ đồng phục hai màu đen trắng đang đặt những ly nước lên bàn. Bên cửa sổ, những bông màu đỏ đang khoe sắc, một cơn gió khẽ làm chúng đong đưa, tôi quay lại với Tiểu Quỳnh, khuôn mặt xinh đẹp của nàng như sáng ngời dưới những tia nắng ấm, thật huyền ảo. Tôi nghe lòng xôn xao.

Bản nhạc kết thúc, bên ngoài có thể nghe thấy những tiếng vỗ tay từ các vị khách, tôi hơi sững người. Tiểu Quỳnh nhìn tôi khẽ cười. Mất vài giây để tôi định thần lại, tôi có lẽ là người vỗ tay sau cùng.

– Bản nhạc hay quá.

– Cảm ơn Minh.

– Bản nhạc này chính là bản lần trước Minh đã nghe.

– Tình cờ nhỉ.

– Bản nhạc tên gì vậy Quỳnh?

– Là… Because… I love you – nàng ngập ngừng.

– Tên cũng hay nữa. – Tôi đặt tay trên một phím đàn.

– Minh muốn nghe bản nữa không? – Tiểu Quỳnh đề nghị.

– Có lẽ để lần khác.

– Minh về à.

– Ừ… Minh phải về thôi.

– Hôm khác ghé qua chơi nhé – Tiểu Quỳnh mỉm cười.

– Ừ.

Trước khi ra về, tôi ghé qua chào bà nội Tiểu Quỳnh, bà nhìn tôi với ánh mắt trìu mến.

– Hôm khác lại qua chơi nhé cháu.

– Dạ. – Tôi gật đầu.

Ra đến xe, tôi mở cốp trả lại cho Tiểu Quỳnh chiếc áo mưa.

– Cảm ơn Quỳnh.

– Có gì đâu – nàng nhận lấy.

– Vậy… Minh về nhé – tôi chào và dắt xe ra.

Tôi cho xe chạy thẳng chứ không nhìn lại vì tôi biết Tiểu Quỳnh vẫn đang dõi theo.

Chương trước Chương tiếp
Loading...