Tiểu Quỳnh
Chương 42
Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà nàng, Quỳnh Chi bước xuống và mở cổng, tôi cũng xuống xe, cứ thế đứng nhìn theo nàng. Quỳnh Chi quay lại chào một tiếng.
– Anh về nhé… ngủ ngon. – Ánh mắt buồn bã, nàng quay lại định vào nhà, tôi cất lời.
– Anh xin lỗi.
– … – Nước mắt Quỳnh Chi bắt đầu chảy, không sụt sùi, thút thít một tiếng nào chỉ đơn giản là hai dòng lệ chảy xuống làm ướt lớp phấn trang điểm, nàng lặng im quay đi không nhìn tôi. Tôi không rõ thời gian đã trôi đi bao lâu, cũng không dám nhìn vào nàng nữa.
– Anh thực lòng xin lỗi… em nói gì đi. – Tôi ngập ngừng, lòng chợt đau nhói.
– Anh về đi – Nàng lặng lẽ bước vào nhà. Chiếc cổng đóng lại thật khẽ. Tôi cứ đứng đó, thật lâu.
… Bạn đang đọc truyện Tiểu Quỳnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tieu-quynh/
Một tháng sau…
Đã một tháng tôi và Quỳnh Chi không hề liên lạc với nhau. Tôi cũng chưa đi học võ lại, hoàn toàn tập trung vào việc làm đồ án tốt nghiệp. Những lúc đi café cùng mấy đứa bạn chẳng ai nhắc đến chuyện của tôi.
– Mùng Năm tháng Năm anh có về nhà không? – Phương Vy tươi cười hỏi.
– Ừ… có, còn em thì sao?
– Em xin trường cho nghỉ phép một tuần. Có về thì mua vé giúp em nhé.
– Em đi ngày mấy?
– Chủ Nhật tuần sau.
– Ừ… được rồi. Còn bọn mày thì sao? Có về không? – Tôi hỏi Nhân và Ngọc.
– Không về được, công việc đang mệt mỏi lắm – Nhân uể oải ngáp.
– Tao cũng vậy. – Ngọc lắc đầu.
Hôm sau, có tin nhắn của Quỳnh Chi.
– “Sáng mai, em đi tàu về Đà Nẵng. Anh có thể gặp em ở Ga được không?” – Tôi đắn đo một lúc, không biết có nên gặp nàng hay không.
– “Tàu khởi hành lúc 9h… em sẽ đợi anh đến lúc đó”
8h sáng chủ nhật, tôi đến Ga Sài Gòn, sảnh chờ khá đông. Tôi đưa điện thoại lên định gọi cho Quỳnh Chi thì thấy nàng đang ngồi ngay bên phải mình, tôi lặng lẽ lại gần và ngồi cạnh.
– Anh đến khi nào vậy? – Quỳnh Chi khẽ cười.
– Vừa mới thôi.
– … – hai đứa nhìn nhau.
– Ai đưa em đến Ga?
– Em bắt taxi.
– Hành lý nhiều không? – Tôi mỉm cười.
– Chỉ có chiếc vali kéo này thôi.
– Ừ… còn sớm nhỉ – tôi cười bâng quơ.
– …
– … – cả 2 không nói thêm câu nào.
Hơn 15 phút trôi qua, phía trên quầy bán vé, bảng điện tử thay đổi, tiếng gọi hành khách lên mua vé vang lên. Không khí nhộn nhịp, âm thanh của xe đẩy, vali kéo, tiếng bước chân trộn lẫn vào nhau thành một mớ hỗn độn. Tôi gọi Quỳnh Chi.
– Em…
– Anh… – nàng cũng nói… chúng tôi hơi ngượng ngập.
– Em nói trước đi – tôi khẽ cười.
– Tại sao anh lại quay lại với em?
– Sau lần em ở bệnh viện, anh cảm thấy có lỗi rất nhiều.
– Vậy ra anh chỉ thương hại em.
– Anh thừa nhận… mình đã sai… Anh xin lỗi.
– Em hiểu mà… con người ai chẳng có lúc sai lầm. Người lẽ ra nên xin lỗi là em mới phải.
– Em có lỗi gì đâu. – Tôi ngạc nhiên.
– Có đấy… trước đây nếu em lựa chọn đúng thì hôm nay chúng ta chẳng phải như thế này.
– Có một điều anh cứ canh cánh mãi.
– Anh cứ nói đi. – Quỳnh Chi khẽ cười.
– Anh đọc được trên face của em một ghi chú. Có thật là khi đó em đã yêu anh? Nhưng tại sao lại quay lại với Sơn.
– Giọt mưa trên mắt em.
– Ừ…
– Khi ấy em chỉ mới 19 tuổi, kiêu ngạo, cứng đầu… Sơn chia tay với em cũng vì lẽ đó. Nhưng em vẫn không chịu nhận mình có lỗi. Em nhất định muốn anh ta phải năn nỉ em. Và bỗng nhiên anh xuất hiện… anh lúc ấy trông khờ khạo, và em đã nghĩ tại sao lại không biến anh thành người thay thế… Em xin lỗi… Em thật xấu xa phải không?
– Em kể tiếp đi.
– Cái hôm chúng ta tắm mưa cùng nhau cũng là tròn một tháng em lợi dụng anh. Bữa sau thì Sơn năn nỉ em quay lại và em của ngày ấy đã đồng ý. Lúc chia tay anh, em mới nhận ra mình thật là tàn nhẫn, em khóc vì thương anh. Đáng ra anh đã hạnh phúc nếu không gặp một đứa con gái như em. Những ngày tiếp theo, ở bên Sơn em thấy mình trống rỗng, buồn giận một cách vô cớ, cuộc sống như bỗng thiếu một điều gì đó và em nhận ra đó là anh. Em nhớ lúc xem phim với anh, lúc đi chơi công viên, lúc hai đứa chạy dưới mưa… và em biết mình đã yêu anh mất rồi. Nhưng sao có thể quay lại đây? Em chẳng có mặt mũi nào để đứng trước anh mà cầu xin. Em chia tay Sơn và viết “Giọt mưa trên mắt em”.
– Đồ ngốc.
– Thì… em vẫn ngốc mà.
Chúng tôi nhìn nhau và cùng cười. Tôi thấy lòng nhẹ hẳn.
– Anh cứ nghĩ em sẽ hận anh lắm.
– Có chứ… nhưng cuối cùng em đã nghĩ thông suốt. Anh và em không có duyên nợ với nhau. Dù cho em níu kéo cũng không thể giữ anh được.
– Anh… anh không biết phải nói gì. Hy vọng sau này em sẽ tìm được hạnh phúc của mình.
– Cô gái mà anh yêu là ai? – Quỳnh Chi hấp háy mắt.
– Là… – tôi định nói nhưng nàng ngắt lời.
– Ý khoan… để em đoán… là Phương Vy? – Nàng ngập ngừng.
– Ha ha… sai rồi, là một người khác. – Tôi lắc đầu.
– Cái gì hả… Phương Vy như vậy mà anh không yêu, chẳng lẽ có cô nào còn tốt hơn. – Quỳnh Chi làm vẻ ngờ vực.
– Anh nghĩ không có ai là tốt hơn cả… anh không biết giải thích vì sao mình lại yêu cô ấy, chỉ đơn giản là… là yêu thôi – tôi cười và gãi đầu.
– Chắc cô ấy phải đẹp lắm… em có biết không? – Quỳnh Chi khẽ cười.
– Em cũng từng gặp rồi đấy. – Tôi mỉm cười.
– Là ai nhỉ… nói em biết đi.
– Anh giữ bí mật được không… vì thật ra cũng chưa tán đổ được nàng.
– Ha ha… được rồi, em cho anh nợ. Sau này nếu 2 người thành đôi… nhớ khao em đó nha… vì em đã thả tự do cho anh mà – Quỳnh Chi nhìn tôi âu yếm.
– Nhất định.
“Đường Sắt Việt Nam xin kính chào quý khách, kính thưa quý khách, hiện nay nhà Ga đang mở cửa để đón khách vào Ga, quý khách có vé đi tàu SE6 khởi hành lúc 9h…”
– Mình lên tàu thôi, để anh xách hành lý cho.
– Hi… đây không giống như chia tay mà giống tiễn người yêu đi xa. – Quỳnh Chi tủm tỉm.
Chúng tôi ra của soát vé, tôi mua một cái vé tiễn rồi cùng nàng ra đến tàu.
– Được rồi, anh về đi.
– Vali nặng lắm… để anh giúp em mang lên tàu.
– Cảm ơn… anh yêu. – Nàng tủm tỉm cười.
Tôi vát chiếc vali lên trên toa rồi đặt ngay ngắn trên giá để đồ, Quỳnh Chi ngồi xuống ghế tủm tỉm cười.
– Em cười gì vậy? – Tôi ngạc nhiên.
– Nếu em giữ anh lại thì có gọi là bắt cóc anh không?
– Người ta sẽ tống anh xuống vì tội lậu vé. – Tôi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
– Em sẽ trả tiền vé.
– Có trả tiền vé vào lại Sài Gòn không?
– Không… vé một chiều thôi.
– Thế thì thật sự là bắt cóc rồi.
Chúng tôi cứ tầm xàm chuyện ba láp như vậy đến khi một vị khách nữ đến ghế.
– Anh xuống đây… khi nào đến Đà Nẵng thì gọi anh biết nhé.
– Bye… Bye. – Quỳnh Chi vẫy tay.
Tôi xuống tàu và ngồi trên một chiếc ghế đá, từ đây có thể thấy mái tóc Quỳnh Chi, nàng quay lại cười với tôi, rồi phả hơi vào lớp cửa kính, nàng vẽ một trái tim và viết bên cạnh “bye bye”, tôi mỉm cười.
10 phút trôi qua, tôi đợi… tôi muốn nhìn thấy Quỳnh Chi trong khoảnh khắc này. Dẫu cho cuộc tình của chúng tôi không đến được bến bờ hạnh phúc nhưng tôi không hề hối hận việc từng yêu nàng. Cuộc tình đắng cay và nhiều nước mắt, nhưng nó cũng là những trang đẹp nhất của cuộc đời… tôi sẽ giữ mãi những kỷ niệm đẹp đẽ ấy.
Nhà Ga thông báo: Tàu sắp khởi hành, Quỳnh Chi nhảy xuống tàu, chạy về phía tôi.
– Em làm gì vậy… mau lên tàu đi – tôi ngạc nhiên.
– Em muốn hôn anh lần cuối được không? – Nàng nhìn tôi.
– … – tôi đưa bàn tay mình vào sâu trong mái tóc nàng, đặt nụ hôn lên chiếc môi ấm. Một nụ hôn ngọt ngào, đắm say… của một tình yêu thật sự… 10 giây trôi qua. Hai cánh môi chúng tôi rời ra, vài vị khách tỏ vẻ thích thú và ngạc nhiên nhìn cảnh tượng ấy.
– Cảm ơn anh… tạm biệt. – Quỳnh Chi quay bước về toa tàu.
Một phút sau, tàu dần chuyển bánh. Còi tàu hú lớn và những người đưa tiễn bắt đầu quay về. Tôi cứ đứng đó, đến khi chiếc tàu SE6 mang theo một mối tình khuất dần. “Tạm biệt em… Quỳnh Chi”.
Tôi quay bước và nhìn đống hồ, đúng 9h… Bây giờ mà uống một ly coffee thì thật tuyệt.