Tiểu Quỳnh
Chương 46
NGOẠI TRUYỆN 4: NHỮNG TRÁI ME CHUA.
Từ khi con nhỏ Tiểu Vy đã mơ trở thành cô giáo, tôi vẫn còn nhớ cái kỷ niệm ấy.
7 tuổi Tiểu Vy có em gái, tức là hồi đó tôi 8 tuổi. Một ngày đẹp trời nọ, Tiểu Vy trông rất buồn, tôi lò dò lại hỏi.
– Mặt mày sao nhìn buồn thiu zậy?
– Mẹ không thương em – Tiểu Vy mếu máo.
– Bậy… mẹ mà không thương mày!
– Ừa… mẹ thương em gái hơn!
– Sao mày biết?
– Suốt ngày mẹ bế em gái, không chỉ em học bài như trước còn mắng em để cho em gái ngủ!
– Chầy… căng hen!
– Hic… – Tiểu Vy sụt sit.
– Em ghét em gái!
– Ừa… tao cũng ghét nó! – Tôi đồng cảm ngay, mặc dù ngày đó tôi chẳng hiểu đứa em gái kia có tội gì để tôi ghét nó.
Thấy Tiểu Vy chừng như sắp khóc, tôi vội an ủi nó.
– Thôi, thôi… hay là mày làm em gái tao?
– Hở… thiệt hông, hi… vậy từ giờ em làm em gái anh nhé! – Tiểu Vy đã vui trở lại.
– Ừa…
Cái hồi tôi 8 tuổi, tôi đâu có lường trước được những hậu quả tai hại của việc làm anh một đứa con gái. Đến khi tôi đã lớn, mỗi lần tán em nào mà nó bảo muốn làm em gái tôi, thì coi như ‘tèo’, ’em gái’ đó là một thất bại thảm hại. Không biết sau này tôi có “con đàn” hay không nhưng dám cá là tôi có “cháu đống” rồi đấy. May mắn cho tôi là tôi chỉ có em trai. Tôi nhớ đến bài thơ “làm anh”:
‘Làm anh thật khó.
Phải đâu chyện đùa.
Với em gái bé.
Phải người lớn cơ…
Là anh thật khó.
Nhưng mà thật vui.
Ai yêu em bé.
Thì làm được thôi’
Bạn thấy đấy, làm anh đâu phải chuyện đùa. Và hậu quả đầu tiên của việc làm anh Tiểu Vy là nó không chịu giữ dép cho tôi, cho tôi ít kẹo hơn, bảo tôi không được mắng hay quát nó. Tôi làm anh đến ngày thứ ba thì xảy ra chuyện.
Trong lớp tôi có một thằng Tí Chuột, gọi là Tí Chuột vì nó răng hô và có hai cái răng cửa to nhô ra nhìn giống con chuột. Hôm đấy thằng Tí Chuột kiếm đâu ra một chùm me, nó lon ton vào lớp vừa ăn vừa chóp chép kêu lên “me chua”, “me chua”… Nó làm cả lớp chảy nước dãi rần rần. Tiểu Vy cũng thế và nó nằn nặc đòi tôi phải hái me cho nó. Nó lẽo đẽo theo cả buổi thì tôi đành chào thua, thực ra lúc đó tôi cũng thèm lắm, tôi đi kiếm ba thằng Tí Nhỏ, Nhân và thằng Ngọc cùng đi hái me. Thằng Ngọc nói.
– Cạnh nhà tao là nhà ông Năm Cẩn, nhà ổng có cây me to lắm.
– Vậy chiều đi hái được không?
– Được!
– Hết sẩy! – Thằng Nhân hào hứng.
Chiều hôm ấy chúng tôi đến nhà thằng Ngọc, từ nhà nó năm đứa chui qua một cái lỗ nhỏ ở hàng rào râm bụt qua bên nhà ông Năm Cẩn, giữa vườn là một cây me to, bên cạnh là vườn chuối. Thằng Ngọc dặn phải cẩn thận vì nhà ông này có con chó. Vậy là thằng Tí Nhỏ được phân công canh con chó, bốn đứa còn lại thì hái me. Nhưng cây me nhà ông Năm Cẩn cao lắm không trèo được, may sao thằng Ngọc biết chỗ cất cây sào hái me, thế là ba thằng tôi hợp sức khều me, Tiều Vy thì lon ton chạy đi lượm me bỏ vào cái áo trước bụng nó.
Mới khều được mấy trái, hình như thèm quá Tiểu Vy lột một trái ăn thử, ai dè trúng ngay trái me chua, nó nhăn mặt thè lưỡi, mặt mếu máo. Chúng tôi thấy thế cười sặc sụa. Nghe thấy tiếng cười, con chó ở đâu sủa ỏm tỏi lên, và tiếng bước chân người đi ra vườn. Năm đứa sợ quá bỏ của chạy lấy người, ném cây sao đi mà chạy vào mấy bụi chuối mà trốn.
– Trốn lẹ tụi bây – thằng Tí Nhỏ kêu lên nho nhỏ.
Tiểu Vy trốn cạnh tôi, thằng Tí Nhỏ và thằng Nhân ngồi chung một chỗ, thằng Ngọc ngồi riêng, chúng tôi lấy mấy tàu lá che lên người, nín thở chờ đợi. Ông Năm Cẩn mặt mũi dữ giằn đi ra vườn nó trước nó sau, cầm lấy cây sào cất vào chỗ cũ, quát lớn.
– Đứa nào hái me? – Ông quát.
Không biết trời xui đất khiến thế nào, thằng Ngọc ngồi mà cứ cựa quậy không yên, rồi nó nhăn nó la lên bài hãi.
– Á… – nó lấy tay phủi phủi cái gì đó dưới quần, nó tung vó bỏ chạy.
– Chạy tụi bây ơi! – Tôi la lên.
Năm đứa bỏ chạy qua trốn nhà thằng Ngọc. Qua đến nhà nó, mới biết nó bị kiến cắn vào ngay cu. Bộ mặt nhăn nhó đau đớn của nó đứa nó cũng mắc cười. Tiểu Vy nhanh trí đưa cách giúp nó.
– Mẹ em nói bị kiến cắn thì bôi dầu cù là vô là hết.
– Ừa… nhà mày có dầu cù là không? – Thằng Nhân hỏi.
– Có… có… – thằng Ngọc xoa xoa đũng quần, nhăn nhó đi kiếm hộp dầu.
– Đưa tao bôi cho – tôi làm anh hùng chạy lại lấy hộp dầu bôi vào cu giúp nó. Tiểu Vy mắc cỡ quay mặt đi.
– … – cả bọn lo lắng nhìn thằng Ngọc.
– Rồi xong, hết đau chưa? – Tôi hớn hở hỏi.
1 giây… 2 giây… 3 giây…
– Á… A… ha… hu hu! – Thằng Ngọc la lên bài hãi, nằm lăn nằm bò dưới sàn nhà. Sau đó nó chạy ra giếng lấy nước dội ào ào vào quần trước ánh mắt ngạc nhiên của bốn đứa tôi.
– Trời ơi, sao vậy mày?
– … có sao không?
– Hu hu… à! – Thằng Ngọc vẫn la lên, xoa xoa cái quần đùi ướt nhẹp.
Tôi cầm hộp dầu ngó trước ngó nghiêng. Tự nhiên nhớ ra chú 9 tôi hay bảo với thiếm 9 là đừng dùng đồ cũ, sẽ không tốt. Tôi hỏi thằng Ngọc.
– Dầu này sài lâu chưa mày?
– Lâu oài… A… a! – Nó nằm giãy đành đạch.
Nhìn vào hộp dầu đã vơi đi 2/3. Tôi thầm nghĩ “chậc… đồ cũ… không nên dùng… sẽ hại bạn” thế là tôi vứt luôn hộp dầu. Phải mất cả tiếng sau, cả bọn lo lắng an ủi, năn nỉ thì thằng Ngọc mới hết kêu la. Bữa đó ba má nó đi vắng, lúc về thì ông Năm Cẩn sang mắng thằng Ngọc ăn trộm me. Thằng Ngọc ăn một trận nhừ xương vì ba tội.
– Dám ăn trộm me – tội này thì tôi dám chắc là sai, vì trộm thì có chứ ăn thì chưa.
– Dám làm mất hộp dầu – tội này cũng sai luôn vì tôi là người vứt mà.
– Dám chơi ngu là bôi dầu vô cu – tội này cũng sai nốt, vì tôi mới là người bôi và Tiểu Vy là người gợi ý.
Suy cho cùng thì thằng Ngọc bị oan. Tội nghiệp cái thằng hết sức, xui xẻo quá. Mà bọn tôi đã cố giúp nó đó chứ. Bữa sau đi học, nó khóc bù là bù loa mỗi khi thằng nào nói chuyện “me chua” với nó.
Tiểu Vy thì vẫn bám theo tôi, bắt tôi làm anh cho bằng được. Cho đến một ngày nó tìm được việc khác làm thay vì làm em gái của tôi. Tiểu Vy muốn làm cô giáo.
– Em muốn làm cô giáo! – Tiểu Vy hớn hở.
– Ẹc… làm cô giáo có gì hay chứ? – Tôi xua tay.
– Hứ… anh không biết đâu, mẹ em nói “cô giáo là cô tiên” – Tiểu Vy cười híp mắt.
– Xạo mày!
– Hứ… không thèm nói với anh! – Nói rồi Tiểu Vy xụ mặt quay đi.
– Dẹp! – Tôi bực bội.
Theo suy nghĩ của tôi lúc 8 tuổi thì cô giáo chẳng có gì hay. Cô giáo cũng chẳng đẹp, như cô của tôi đấy, cô lúc nào cũng mặc áo dài màu tím, nhìn xao xao ấy, trên ngực cô còn có cái gì to to giống của mẹ tôi nhìn kỳ chết đi được. Nhiều lúc cô con đi loạng choạng khi mang đôi dày cao. Và nhất là tôi nghĩ cô không thông minh lắm, bằng chứng là cô toàn hỏi những câu rất ít trí tuệ như “2 +2 bằng mấy, 3 lần 4 bằng mấy” tôi đoán là cô không biết, cô cũng không biết con gà nó như thế nào luôn, có lần cô hỏi tôi “Minh, em hãy tả cho cô biết con gà nó trông như thế nào”, tôi nghĩ chắc cô chưa bao giờ thấy con gà. Đến khi tôi lớn thì quan điểm của tôi về cô giáo mới thay đổi, tôi chắc chắn là cô thông minh hơn tôi vì cô thường mắng tôi “Dễ thế này mà cũng không biết… về chỗ… zero”.
Các bạn thấy đó, Tiểu Vy của tôi nhất định muốn làm cô giáo. Tôi lúc 8 tuổi thì nhất định không thể có một đứa em gái là “cô giáo”, vì em gái tôi không thể không biết con gà được, thật là nhục nhã cho dòng họ tổ tiên. Từ hôm đó, tôi quyết không làm anh nó nữa. Nhưng Tiểu Vy nhất định không chịu, tôi đành phải an ủi nó.
– Không làm anh mày thì tao làm ‘bạn’ mày!
– Làm bạn, a… hay quá, vậy anh làm bạn của em! – Tiểu Vy hớn hở.
– Ừa…
Tôi và Tiểu Vy lúc đó đều ngu như nhau, đó là kết luận của tôi khi mà tôi đã lớn. Chứ hồi tôi 8 tuổi, tôi đâu có biết rằng trước khi làm anh Tiểu Vy, hay sau khi không còn là anh Tiểu Vy và mãi mãi sau này, tôi vẫn mãi là ‘bạn’ của Tiểu Vy, chẳng cần làm chi cho mệt.